Nhất Niệm Trường Khanh

Nửa đêm, đông phong từng cơn buốt lạnh gào thét trên mái ngói phủ đầy tuyết trắng.

Niệm Tư Huyền trằn trọc, không khí tuy rằng ấm áp, tiếng lò than lách tách đều đều nổ lên tia lửa sáng, nhưng không ru nổi giấc ngủ trong căn phòng xa lạ. Hôm nay Châu Ẩn trực đêm, nàng ta nằm bên dưới mộc sàng của nàng, trên một chiếc giường gỗ nhỏ.

Châu Ẩn có lẽ cũng không ngủ được, nghe thấy chủ nhân trở mình liền thở dài lên tiếng:

- Ngày mai em sẽ pha ít trà liên tâm giúp tiểu thư an thần!

Niệm Tư Huyền ừ nhẹ, ánh nến hắt lên rèm cửa một khoảng sáng vụng về.

Châu Ẩn ngồi dậy, kéo chăn che kín ngực nàng, gương mặt bần thần thấy rõ:

- Tiểu thư...em đột nhiên lại nghĩ về hôm đó...

Niệm Tư Huyền băn khoăn:

- Hôm đó?

Châu Ẩn xoa xoa đôi bàn tay vào nhau giữ lấy hơi ấm, hàng mày cũng nhăn lại:

- Lễ cưới của Đức Vương tuy rằng náo nhiệt khoa trương, nhưng tuyệt nhiên rất quy củ, không thể có chuyện một cung nữ vô danh đưa bát thuốc độc đến cho tân nương mà không bị ai phát hiện...càng không bị truy cứu!

Niệm Tư Huyền xoay người về phía Châu Ẩn, trong lòng cuộn lại, nếu Hạ Lan Tu Kiệt muốn hạ sát nàng, thì cũng đã chuẩn bị kẻ đứng ra chịu tội. Trịnh Như Bình bởi vì hãm hại trưởng tỉ nên Trịnh gia mới không truy cứu, nhưng nếu nàng vô cớ mất mạng, không chỉ Trịnh gia, mà cả triều đình đều sẽ nhìn vào.

Niệm Tư Huyền trầm trầm giọng:

- Như vậy cung nữ kia phải là người không thể giết được!

Châu Ẩn nhấn mạnh thêm:

- Hoặc người hạ độc vốn dĩ không phải cung nữ vô danh!

Đi cạnh kiệu hoa ngày hôm đó chỉ có Châu Ẩn và Tố Đan, nếu như Châu Ẩn đã đặt ra nghi vấn, thì người bị nghi ngờ nhiều nhất chính là Tố Đan. Niệm Tư Huyền không muốn tùy tiện phán xét, nàng yên lặng nhắm mắt, cứ thế dần chìm vào giấc ngủ.

Mơ hồ mộng mị không biết bao lâu thì tiếng kẻng báo canh ngang qua Hy Hòa cung vang lên giòn giã. Niệm Tư Huyền chậm chạp ngồi dậy, tựa người vào bức tường lạnh buốt. Nhìn qua rèm cửa, đã thấy hơi nóng từ bữa sáng đang được tì nữ bày biện trên bàn.

Tố Đan đem nước ấm, khăn mặt cùng muối hoa hồng và cao bạc hà tiến vào. Niệm Tư Huyền sau khi rửa mặt chải đầu liền ngồi vào bàn trang điểm, Tố Đan vấn giúp nàng một kiểu tóc thanh nhã. Niệm Tư Huyền ngắm hộp trâm cài, tự tay chọn một chiếc trâm vàng đính hoa hải đường bằng ngọc, phối với bạch y thêu họa tiết hồng hải đường.

Niệm Tư Huyền nhìn quầng mắt Tố Đan:

- Đêm qua em ngủ không ngon sao?

Tố Đan cười cười, lắc đầu:

- Phòng mới lạ chỗ khiến em cứ trăn trở mãi! Mà trông tiểu thư cũng không giống ngủ được!

Niệm Tư Huyền sau khi dùng bữa sáng thì đến chính điện cùng Du phi đi thỉnh an Thượng Quan Hoàng hậu. Du phi đang mang thai, được đặc cách di chuyển bằng kiệu mềm. Niệm Tư Huyền thong thả bước bên cạnh kiệu, Châu Ẩn che ô giúp nàng chắn gió.

Hôm nay Du phi đến Loan Nghi cung so với thường ngày sớm hơn một chút. Bởi vì đường trơn băng đóng dày nên khiến Du phi cẩn thận, kiệu phu cũng đi rất chậm.

Đứng bên thềm Loan Nghi cung, Niệm Tư Huyền vừa đỡ lấy tay Du phi vừa hỏi:

- Sáng nay nương nương đã bắt mạch chưa?

Du phi tươi cười, nhẹ nhàng đặt tay lên phần bụng:

- Bản cung đã chẩn mạch bình an, đều hoàn hảo cả!

Đại sảnh tuy rằng mở rộng cửa nhưng lại có rèm dày che kín gió tuyết, bên trong đèn nến rực rỡ sáng. Hương trà Long Tĩnh vừa ủ tỏa ra thoang thoảng khắp gian phòng. Niệm Tư Huyền ngồi cạnh Du phi nương nương, thoáng nhìn cũng chỉ mới có một vài cung tần đã đến.

Niệm Tư Huyền nhìn một nữ nhân áo xanh ngọc thêu họa tiết lá trúc, dung mạo nàng ta coi như chỉ là thanh tú, ngược lại dáng vẻ yếu nhược, càng ngắm lại càng sinh lòng thương tiếc. Tố Đan trông thấy nàng chú ý đến người này, liền thì thầm:

- Tuy là biểu tỉ muội...nhưng mà quan hệ giữa tiểu thư cùng Nhan Thường tại...có chút không tốt...

Niệm Tư Huyền đôi mắt thoáng chốc mở to, sau lại nhu hòa nụ cười đến Nhan Thường tại. Hóa ra đây là biểu tỉ của Thuần Hi. Nhan gia vốn dĩ đã bỏ mặc mẫu nữ Thuần Hi tự sinh tự diệt ở Trịnh gia. Dẫu rằng không mấy can hệ, nhưng Niệm Tư Huyền bản thân hoán hồn mượn thể của Thuần Hi, vẫn muốn vì Thuần Hi mà tìm chút công đạo.

Thỉnh an thường ngày ngoại trừ một vài chuyện vụn vặt lông gà vỏ tỏi cũng không có thêm đại sự. Du phi tuy rằng hoài thai chấn động hậu cung, nhưng mà nàng ta đã là phi tử lại còn gần hai mươi năm thịnh sủng như nước, giống đại thụ giữa hoa viên, không ai suy chuyển được.

Niệm Tư Huyền ngồi yên lặng lắng nghe phi tần phiếm chuyện, hồi lâu đột ngột Huệ Quý Tần đánh chủ ý về phía nàng:

- Đêm qua tần thiếp có đi ngang qua Loan nghi cung, từ bên trong phát ra tiếng cổ cầm rất êm dịu, kỹ thuật cũng thật tốt...không rõ là tài nghệ này từ đâu mà đến! Thính Âm các có nhân tuyển mới chăng?

Niệm Tư Huyền khóe môi nhếch lên, Thượng Quan Hoàng hậu đã khoa trương cười:

- Cũng không phải Thính Âm các, đêm qua bản cung có chút mệt mỏi, mới gọi chất nữ Du phi muội muội đến!

Không phải Huệ Quý Tần không biết đến nàng, càng không phải bởi vì nghe được khúc cầm của nàng, mà Huệ Quý Tần từ đầu có ý hạ nhục nàng, còn so sánh nàng với nhạc cơ Thính Âm các. Huệ Quý Tần đây là muốn nhắm đến Du phi.

Niệm Tư Huyền đứng lên, nghiêng người về phía Huệ Quý Tần thi lễ, Huệ Quý Tần gật đầu nhàn nhạt nhìn nàng, tuy rằng Niệm Tư Huyền là Công chúa, nhưng Huệ Quý Tần đến một chút nể mặt cũng không có.

Huệ Quý Tần khóe mắt nheo lại:

- Tài nghệ đã tốt thế, còn không bằng đến Thính Âm các học việc!

Thượng Quan Hoàng hậu đưa tay chỉnh lại trâm cài, dịu giọng:

- Thế Ninh được kinh thành này gọi một tiếng tài nữ, so với đám nhạc cơ kia, vẫn là như mây trên trời cùng bùn dưới đất...nhưng mà bản cung thấy ý của Huệ Quý Tần không phải không có lý! Ninh nhi với tài nghệ này có thể gọi là cầm sư!

Du phi nhẹ đặt tách trà xuống bàn, lãnh đạm:

- Ninh nhi nhận chỉ vào cung là để bầu bạn với thần thiếp...không phải để đến Thính Âm các cái gì đó! Huống hồ đám nhạc cơ đó đủ thể diện để một Công chúa đích thân chỉ dạy hay sao?

Thượng Quan Hoàng hậu mím môi:

- Cũng không phải là nói nàng chung đụng với đám nhạc cơ, Du phi muội muội còn gắt gỏng với bản cung?

Du phi nương nương hừ một tiếng, miễn cưỡng:

- Thần thiếp mệt rồi muốn hồi cung, thần thiếp cáo lui!

Niệm Tư Huyền cùng Du phi rời khỏi Loan Nghi cung, Du phi vẫn chưa nguôi giận:

- So với Thượng Quan gia, Trịnh gia chúng ta cái gì cũng hơn hẳn, ả ta thế mà lại dám so sánh nữ nhân Trịnh gia cùng bọn nô bộc!

Niệm Tư Huyền nắm lấy cánh tay Du phi:

- Nương nương đang hoài thai vẫn nên để tâm trạng tích cực hơn! Huống hồ Hoàng hậu nương nương đã có ý tứ muốn để thần nữ làm nữ quan, ắt hẳn sẽ phải tìm ra cách...

Du phi im lặng không đáp, men theo đường nhỏ đến hoa viên, để mặc đám xa phu lội bộ khiêng kiệu theo. Người có thai vẫn nên vận động nhiều một chút, Niệm Tư Huyền cũng không ngăn cản, thong thả ngắm cảnh sắc mùa đông.

Xa xa đã có thanh âm ồn ào, Niệm Tư Huyền chau mày, Du phi cùng nàng tiến lại. Hóa ra là bên bờ hồ Hạ Lan Tường đang trấn áp một cung nữ trong lương đình.

Phương ma ma bên cạnh Du phi lắc đầu phiền muộn:

- Mấy hôm trước Kiến Ân Hầu vừa bị Hoàng thượng trách phạt vì công khai bao nuôi nam sủng...hôm nay lại giữa thanh thiên bạch nhật làm ra loại chuyện này...

Du phi siết đôi tay sau lớp y phục dày, cứ thế đi đến bên bờ hồ. Niệm Tư Huyền xem thần sắc của Du phi đột nhiên liền thay đổi, tệ hơn trước rất nhiều, nhưng nàng lại không rõ vì sao, đành lên tiếng nhắc nhở:

- Nương nương cẩn thận!

Chỉ là cùng lúc, cung nữ kia dường như thoát được Hạ Lan Tường chế trụ, nên cúi đầu cắm mặt chạy vụt ra khỏi lương đình. Du phi khựng chân lại, cung nữ kia bất ngờ hoảng hốt lao thẳng vào người Du phi.

Tuy rằng Du phi nhanh chóng được hạ nhân che chắn, nhưng mà ít nhiều vẫn bị kinh động. Hạ Lan Tường cũng đã đến nơi, chỉ là hắn không nói gì, y phục còn có chút xộc xệch.

Du phi không rõ từ đâu sinh khí nổi lên, giận dữ:

- Ban trượng đến chết!

Niệm Tư Huyền và cả Hạ Lan Tường đều thất kinh:

- Nương nương!

Cung nữ kia thảm thiết kêu oan:

- Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng...

Du phi lạnh lùng hạ lệnh hồi cung, dẫm lên bàn tay cung nữ đang quỳ sụp trên mặt đất:

- Mưu sát hoàng tự...tội này...chỉ giết một mình ngươi coi như đã là đặc ân!

Cung nữ kia vô tình trốn khỏi Hạ Lan Tường mà đụng phải Du phi, cũng chưa hề thương tổn đến Du phi, thế nhưng Du phi một chút tình lý cũng không để nàng ta được quyền giải thích, cứ thế trượng hình. Niệm Tư Huyền chưa từng thấy Du phi như vậy, nhưng nhìn điệu bộ của Phương ma ma, rõ ràng Phương ma ma ngược lại không giống như nàng, không hề bất ngờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui