Nhất Niệm Trường Khanh

Ánh nắng le lói xuyên qua ô cửa giấy dầu chiếu sáng tẩm phòng. Thời tiết ấm áp hơn, băng tuyết cũng đã dần tan. Trên những triền núi lớn, nước sông ồ ạt đổ về vùng hạ lưu, một số địa phương đã xuất hiện lũ quét.

Niệm Tư Huyền nghe Tố Đan nói qua tin tức, trong lòng không thôi lo lắng.

- Thưa tiểu thư, Giang Châu bị thiệt hại nhiều như vậy, nạn dân đã bắt đầu đổ về kinh thành!

Niệm Tư Huyền chau mày, tâm trạng nàng không mấy tốt, qua loa cài một cây trâm ngọc:

- Lăng Vương điện hạ gần đây đến một lá thư cũng không gửi, huống hồ Nam Cương lại gần kề Giang Châu!

Tố Đan mỉm cười, giúp nàng chỉnh lại trang sức trên tóc:

- Tiểu thư không cần phải nghĩ nhiều, Lăng Vương điện hạ công vụ bận rộn hơn hết giao thông đứt đoạn khiến thư từ không gửi được về kinh thành mà thôi!

Ngừng một chút, Tố Đan lại nói tiếp:

- Mấy ngày này Du phi nương nương có vẻ rất phiền muộn!

Niệm Tư Huyền thở dài, nàng đến cạnh cửa sổ, những cánh hoa đào đã tàn nương theo gió tản mác bay khắp căn phòng trống:

- Bên Nhan Thường tại truyền đến nàng ta đã hoài thai, Hoàng thượng cũng sắc phong thành Nhan Quý nhân!

Kỳ thật Niệm Tư Huyền linh cảm Du phi không phải vì cái thai của Nhan Quý nhân mà lo lắng, Nhan Quý nhân thân phận không cao, Nhan gia trên triều cũng không mấy thế lực, huống hồ Nhan Quý nhân không được sủng, đứa trẻ của nàng ta so với tiểu hoàng tử mà Du phi hạ sinh một trời một vực. Du phi thường xuyên chán chường theo Niệm Tư Huyền đoán được có lẽ bởi vì Hạ Lan Tường.

Niệm Tư Huyền tuy suy nghĩ trong lòng nhưng cũng không dám nói ra, nếu quá thật Du phi cùng Hạ Lan Tường có quan hệ bất minh, đừng nói mình Du phi chịu tội, thậm chí cả Trịnh gia cũng đều bị vạ lây. Niệm Tư Huyền soi trang y vào gương đồng lần cuối, cùng Tố Đan đến chính điện thỉnh an.

Tố Đan theo chân nàng, không nhịn được mà lầm bầm:

- Kiến Ân Hầu hành sự cũng thật lỗ mãng, nương nương trúng độc tuy hệ trọng, nhưng hắn tự ý vào tẩm cung phi tần chính là đại tội. Từ hôm đó Hoàng thượng cũng không ghé qua Hy Hòa cung nữa!


Niệm Tư Huyền ra hiệu Tố Đan im lặng, huyền mâu nàng lưu chuyển ra hoa viên rực rỡ sắc hồng. Phương Bắc đã vào cuối mùa xuân, đào hoa cũng đã tẫn, không biết người kia phương Nam xa xôi có thể bình an quay về.

Xe ngựa lộc cộc ngang qua hoang mạc khô khốc bụi hồng bay loạn, dương quang gay gắt, không khí oi ả, hầm hập nóng bức.

Hạ Lan Lăng Quân nửa nằm nửa ngồi bên trong, cạnh hắn còn có một bồn băng mát mẻ đầy ắp. Hạ Lan Lăng Quân nhàn nhã đọc qua cuốn du kí mua được trên đường đi. Đối diện hắn lúc này không ai khác ngoài một hắc y nhân họ Tề.

Hạ Lan Lăng Quân đi cùng đám sát thủ này đã ba tháng, dựa theo lộ trình quan sát được, bọn họ chính là muốn đưa hắn đến Trung Đô, kinh thành Nam Chu Quốc. Dọc đường đi, Hạ Lan Lăng Quân luôn được hầu hạ đầy đủ, thức ăn hợp khẩu vị, nước sạch băng bồn, y phục thay đổi, thậm chí đến muốn tắm rửa nghỉ ngơi đám sát thủ cũng sẵn sàng đáp ứng.

Hạ Lan Lăng Quân mơ hồ đoán được trong hoàng thất Nam Chu Quốc có quý nhân muốn cùng hắn liên kết tạo thế lực, nếu không cũng chẳng cẩn thận đối xử đến độ này. Tuy vậy, Hạ Lan Lăng Quân vẫn bị hạ độc, họ Tề kia giải thích độc dược không gây hại cho hắn, mỗi ngày hắn sẽ được đều đặn dùng thuốc, mục đích để hắn không trốn thoát.

Hạ Lan Lăng Quân nhếch môi, nếu hắn muốn đi, đám người này liền không thể giữ chân hắn được. Hạ Lan Lăng Quân thật sự tò mò về kẻ đứng sau, vì thế mới miễn cưỡng ở yên trong xe ngựa tiến đến Trung Đô.

Rèm xe khẽ nhấc, một thạp gỗ được đưa vào, họ Tề đặt thức ăn lên bàn thấp, có gà có cá có màn thầu còn có cả bò khô và rượu, hắn ta rót rượu ra chén:

- Lăng Vương điện hạ mời dùng cơm!

Hạ Lan Lăng Quân hờ hững quan sát hắn ta, họ Tề có lẽ trong lòng bất an, mới nhỏ giọng:

- Điện hạ yên tâm, trong này không có độc!

Hạ Lan Lăng Quân không đáp, giữa tiết trời phương Nam nóng bức, mi gian hắn cau lại, đồng tử tỏa ra hàn khí lạnh lẽo cực điểm:

- Ngươi ăn cùng bản Vương!

- Việc này...

Hạ Lan Lăng Quân nâng mi mắt, ý tứ khó lường, lại hỏi:

- Ngươi tên gì?


Hắn ta im lặng một hồi lâu, sau đó mới nói:

- Ta họ Tề, không có tên!

Hạ Lan Lăng Quân thoáng ngạc nhiên, lại châm chọc cười:

- Chủ nhân ngươi không ban tên ngươi sao? Vậy gọi là tiểu Tề hay Tề muội tử...

Gương mặt họ Tề trong chốc lát đổi sắc, vết sẹo từ chân mày chạy dọc theo mắt dài đến gò má dần đỏ lên, hắn ta quay mặt đi:

- Đám người dưới gọi ta là Tề Nhất!

Hạ Lan Lăng Quân uống hết bát rượu, thản nhiên:

- Vậy dưới ngươi có Tề Nhị, Tề Tam,..gì không?

Tề Nhất ngẩng đầu, rất nhanh lại cúi mặt:

- Bọn họ...đều chết cả rồi!

Hạ Lan Lăng Quân sặc một ngụm rượu, đều là một họ Tề, có lẽ cũng cùng với Tề Nhất chung huyết thống hoặc chính là huynh đệ ruột thịt. Hạ Lan Lăng Quân đẩy bàn thức ăn đến:

- Bản Vương không đói!

Tề Nhất quan sát Hạ Lan Lăng Quân một hồi:

- Lăng Vương điện hạ ăn không ngon miệng? Ta chuẩn bị phần cơm khác cho người!


Hạ Lan Lăng Quân lắc đầu:

- Ngươi cùng bản Vương uống rượu đi! Chủ nhân ngươi cũng không tệ, còn dặn dò các ngươi chăm sóc bản Vương chu đáo thế này!

Xe ngựa đi thêm một ngày thì đến được Trung Đô, so với đoạn đường đi heo hút, Trung Đô rất náo nhiệt sầm uất. Hạ Lan Lăng Quân đôi lúc xem phố xá qua rèm thưa, lại bắt gặp mấy món thức ăn đường phố lạ mắt. Thi thoảng gió cuốn rèm vải bay lên liền khiến một thiếu nữ ngẩng ngơ trước dung mạo của hắn.

Tề Nhất cả ngày kiệm lời, đối với việc này ngoại trừ chỉnh lại rèm cũng chỉ đơn giản một câu:

- Điện hạ đến đây là tuyệt mật, xin đừng lộ diện!

Buổi chiều, Tề Nhất dâng lên một bát thuốc đen đặc:

- Mời điện hạ dùng!

Hạ Lan Lăng Quân nghi ngờ nhìn Tề Nhất, hắn ta giọng vẫn đều đều:

- Thứ này không gây hại!

Hạ Lan Lăng Quân một hơi uống sạch, dù sao nếu muốn lấy mạng hắn, bọn họ đã không lao tâm khổ tứ đưa hắn đến tận Trung Đô. Thuốc dần dần ngấm, Hạ Lan Lăng Quân cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, Hạ Lan Lăng Quân bắt đầu hồi tỉnh, tuy rằng nửa phần ý thức còn mơ hồ, nhưng hắn đã có thể nhận biết được xung quanh. Làn hương thơm mùi hoa quả nồng nàn lan tỏa, cả người có lẽ đang ở tẩm phòng một cung điện nào đó trong hoàng cung Nam Chu Quốc. Giường đệm êm ái, không khí mát mẻ, Hạ Lan Lăng Quân cố nâng mi mắt nặng trĩu mấy lần nhưng đều không thể.

Bất giác hai bên cánh tay dường như bị vật nặng đè nén, lại chuyển động trơn trượt ôm ấp âu yếm lấy thân thể hắn. Hạ Lan Lăng Quân bàng hoàng, cuối cùng cũng có thể cử động tay chân.

Đồng tử mở ra, ánh nến nhè nhẹ chiếu vào không quá chói lóa, Hạ Lan Lăng Quân khó nhọc ngồi dậy, cổ họng khô rát, phát hiện kề cạnh là hai mỹ nhân Nam Chu Quốc. Hắn nhìn lại y phục trên người vẫn còn nguyên vẹn, liền thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Lan Lăng Quân lảo đảo bước qua bình phong, nhìn lại hai mỹ nhân kia không rõ vì sao bản thân bị bỏ mặt vội vã cuống lấy áo xống trên giường chỉnh trang. Hạ Lan Lăng Quân thở dài khe khẽ, quà ra mắt của quý nhân Nam Chu này hắn thật không muốn nhận.

Sau bình phong chạm trổ tinh tế, là một gương mặt cực kỳ quen thuộc, Hạ Lan Lăng Quân xoa xoa thái dương, trên môi nửa điệu cười bình thản bước qua:

- Nam Chu Thái tử! Bản Vương đường xa thất lễ!

Ngồi cạnh Nam Chu Thái tử là một nữ nhân phượng phục huyết sắc, nàng ta trang điểm cẩn thận, dung mạo nghiêm trang xinh đẹp, tuổi cũng không lớn, bất quá vừa mới hai mươi. Trông thấy Hạ Lan Lăng Quân, nàng ta tự mình đứng dậy:

- Lăng Vương điện hạ khách khí, xem ra mỹ nữ bản Hậu đưa đến không khiến điện hạ thoải mái!


Nam Chu Thái tử khiêm nhường cười, lại nói:

- Lăng Vương điện hạ vừa mới đến nơi này, cứ nghỉ ngơi trước đã, việc chính sự ngày mai hẳn bàn!

Hạ Lan Lăng Quân tựa người vào bình phong, ngũ quan mỹ diễm tựa hồ phát sáng trong bóng đêm, mùi xạ hương nồng đậm phảng phất khắp gian phòng, át đi hương liệu trong lò xông. Hắn đến nơi này được đối đãi không khác gì khách quý, xem ra lần này Nam Chu Thái tử cùng vị Hoàng hậu Tu thị kia chính là có việc muốn cầu cạnh hắn.

Hạ Lan Lăng Quân vươn vai, bày ra dáng điệu lười biếng:

- Bản Vương cũng mệt rồi, Hoàng hậu và Thái tử không cần ở lại nữa!

Tu Hoàng hậu ấp úng muốn nói thêm gì liền bị Nam Chu Thái tử ngăn lại, nàng ta đành phân phó Tề Nhất:

- Chuẩn bị nước tắm hầu Lăng Vương điện hạ!

Tu Hoàng hậu cùng Nam Chu Thái tử vừa khuất bóng, Hạ Lan Lăng Quân đã nhàn nhạt nhìn Tề Nhất:

- Nam Chu Quốc Vương có phải đang lâm trọng bệnh, trên triều Thái tử toàn quyền nhiếp chính?

Tề Nhất vô cùng kinh ngạc, lộ rõ vẻ mất tự nhiên:

- Điện hạ chỉ vừa tỉnh lại nửa canh giờ...sao có thể...

Hạ Lan Lăng Quân không đáp, hắn chỉ cần nhìn Tu Hoàng hậu và Nam Chu Thái tử, tuổi tác tương đương, đứng cạnh nhau đẹp đôi không khác gì tiên đồng ngọc nữ. Huống hồ Nam Chu Quốc Vương đã quá bảy mươi, Tu Hoàng hậu nếu không cùng Thái tử có tình riêng, cũng sẽ không ngậm đắng nuốt cay mà tiến cung hầu hạ phu quân bệnh tật.

Hạ Lan Lăng Quân ngâm người trong bồn tắm đầy thảo dược, phất tay Tề Nhất:

- Ngươi chuẩn bị ít văn phòng tứ bảo, bản Vương muốn viết một thư!

Tề Nhất nghi hoặc nhìn, Hạ Lan Lăng Quân kiêu bạc ý cười:

- Nói xem, thư bản Vương viết, ngươi cũng là người chuyển đi, bản Vương còn có thể gây ra chuyện gì? Đây là bản Vương muốn viết một bức thư diễm tình ướt át, người khô khan như ngươi không thể hiểu được đâu!

Hạ Lan Lăng Quân nhu hòa nụ cười, đã lâu như vậy không có chút tin tức nào, nàng có lẽ là đang rất lo lắng cho hắn. Hạ Lan Lăng Quân vô thức đưa tay chạm vào lồng ngực, mỗi khi nghĩ đến nàng, trái tim hắn lại đập mạnh từng cơn liên hồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận