Nhất Niệm Trường Khanh

Thượng Quan Hoàng hậu nét mặt mang theo phiền chán ngồi bên bàn trà, đứng cạnh bà Vu ma ma đang lật giở hai trang giấy dài chậm rãi đọc qua. Thượng Quan Hoàng hậu càng nghe càng khó chịu.

- Hạ Lan Lăng Quân chưa chết, lại còn nhàn tản đến mức có thể viết một lá thư dài thế này cho nàng ta!

Vu ma ma thả lá thư vào chậu than đốt đi sạch sẽ, lúc này đã vào đầu hạ, tuy rằng cơ thể Hoàng hậu âm hàn, nhưng cũng không cần đến lò sưởi nữa. Vu ma ma cho cung nữ đem chậu than ra ngoài, mỉm cười an ủi:

- Nương nương đừng quá lo lắng! Biết đâu đây lại là lá thư cuối cùng mà Lăng Vương điện hạ có thể viết!

Thượng Quan Hoàng hậu liếc mắt đến Vu ma ma, nghĩ nghĩ lại than thở:

- Bản cung tranh thủ lần này muốn lấy đầu của Hạ Lan Lăng Quân, người Nam Chu Quốc ngược lại làm việc chậm trễ như thế...

Vu ma ma thở dài mấy bận, lựa lời mà nói:

- Những lời hứa của nương nương với Tu thị Vương Hậu bên kia tuy rằng cũng tốt...nhưng thực chất...không phải quá quan trọng! Nam Chu Thái tử còn chưa lên ngôi được...những chuyện gia giảm cống phẩm, rút lui binh lực...đối với hắn ta đều không thật sự cần thiết!

Thượng Quan Hoàng hậu phiền muốn đứng lên, chậm rãi bước qua sân lớn hướng đến hoa viên mà đi:

- Bản cung cũng chẳng còn cách nào khác! Duệ Nguyệt cũng chưa được lên ngôi...đâu thể...

Vu ma ma nâng lấy tay Hoàng hậu:

- Người nghĩ xem, Thái tử hiền hậu trung thực, thông minh hòa ái, đối với huynh đệ không khinh ghét, đối với triều thần luôn tôn kính! Nếu Thái tử không gây ra việc gì lớn thì đến một ngày cũng sẽ trở thành Hoàng đế!

Thượng Quan Hoàng hậu chọn một lương đình nghỉ ngơi ngắm cảnh, tay bà phất phơ quạt lụa:

- Nói thì nói vậy, nhưng Hạ Lan Lăng Quân tay có binh quyền, Đức Vương lại nhận được sự ủng hộ lớn của triều thần...Hoàng thượng vẫn luôn luôn khỏe mạnh...chỉ sợ...Thái tử không đợi được...


Vu ma ma im lặng không đáp, dù sao Thái tử cũng không từ bụng Thượng Quan Hoàng hậu chui ra. Bí mật này chắc chắn phải được che đậy đến khi xuống mồ, chỉ cần sơ xuất bị phát hiện, tru di tam tộc cũng là chưa đủ tội.

Thượng Quan Hoàng hậu trông ra gần hồ hồ sen, bắt gặp Du phi đang nhàn nhã đi bộ. Bụng Du phi đã lớn, thân mình nàng ta hết sức nặng nề, bên cạnh Du phi còn một bóng áo hồng hải đường bay bay theo gió nhẹ.

Vu ma ma rót trà đưa đến Hoàng hậu:

- Là Du phi nương nương cùng Thuần Hi Công chúa!

Thượng Quan Hoàng hậu tỉ mỉ quan sát một lượt, chuyên tâm đánh giá:

- Ngươi xem, Trịnh Thế Ninh đó năm nay đã hơn hai mươi tuổi còn chưa gả ra ngoài, hoa rồi cũng phải tàn, nàng ta muốn đợi đến khi ong phai bướm nhạt mới xuất giá sao?

Vu ma ma lắc đầu, không cho là phải:

- Trịnh gia ngoài một Du phi mê hoặc Hoàng đế, lại thêm một Thuần Hi Công chúa rù quyến bốn hoàng tử...nàng ta có lẽ đợi đến khi chính cuộc đã an bài rồi mới gửi thân cho tân Đế...

Thượng Quan Hoàng hậu híp mắt lại, môi đỏ giễu cợt:

- Nàng ta có thể đợi được ai ngoài Hạ Lan Lăng Quân? Hạ Lan Tường háo sắc thường xuyên trêu chọc khuê nữ, lần trước hắn còn khiến nàng ta ngã xuống hồ sen, huống hồ Hạ Lan Tường không có khả năng trở thành trữ quân!

Vu ma ma tiếp lời:

- Thái tử cùng Thuần Hi Công chúa từ đầu đã không phải tình yêu nam nữ, chỉ là hứa hôn quá lâu, Thái tử đối với nàng ta luôn xác định sẽ là người đồng sàn cộng chẩm...cho nên khi cưới Thái tử phi mới phản đối như vậy...

Thượng Quan hoàng hậu nâng nâng mi mắt:


- Nói như thế, có khả năng đến khi Duệ Nguyệt lên ngôi mà nàng ta còn chưa gả đi, hắn sẽ nạp nàng ta vào cung...một Du phi thứ hai chăng!

Đằng xa có bóng bạch y tao nhã xuất hiện, Thượng Quan Hoàng hậu cau mày, khó hiểu nhìn Vu ma ma:

- Đức Vương...hắn ta đến đây làm gì!

Hạ Lan Tu Kiệt quy củ hành lễ cùng Thượng Quan hoàng hậu, tuy rằng hắn gần đây được Thiên Thụy Đế yêu mến, thường xuyên cùng ông xử lý chính vụ, nhưng lại không hề ngạo mạn. Hạ Lan Tu Kiệt ngồi đối diện Hoàng hậu, cẩn thận giúp bà rót trà, lại ý tứ nhìn theo bóng áo Du phi bên bờ hồ:

- Mẫu hậu còn có tâm tình ở đây thưởng ngoạn...nhi thần hổ thẹn không bằng!

Thượng Quan Hoàng hậu hừ lạnh, đối với Đức Vương bà không có nhiều thiện cảm, Đức Vương xuất thân thấp kém, nhà mẹ không tham dự chính trường, sinh mẫu vừa hạ sinh hắn thì đã mất. Thế mà hắn ngược lại kiên trì, hai mươi năm qua luôn luôn phấn đấu đến vị trí Đông cung Thái tử.

Thượng Quan hoàng hậu nhếch môi:

- Trong cung hai vị chủ tử hoài thai chính là đại hỷ sự, bản cung đương nhiên nhàn nhã hơn thường ngày...

Hạ Lan Tu Kiệt chọn một quả nho đỏ trên bàn, tựa tiếu phi tiếu:

- Ngự giá gần đây không còn ghé qua Hy Hòa cung...Du phi không thể có thai đã mười tám năm, đột ngột mang trong mình long chủng...cũng thật phải khiến người khác phải suy nghĩ!

Thượng Quan Hoàng hậu nheo nheo mắt nhìn lên, Hạ Lan Tu Kiệt cúi mặt thì thầm:

- Mẫu hậu xem...gần đây....nhị hoàng huynh cũng thường xuyên ra vào cấm cung lắm! Nghe nói còn trực tiếp đến Hy Hòa cung thăm tiểu hoàng đệ còn chưa ra đời...

Thượng Quan hoàng hậu khóe môi co rút, nhìn theo bóng bạch y Đức Vương dần khuất xa. Nếu quả thật hài tử trong bụng Du phi không phải của Thiên Thụy Đế thì...


Thượng Quan Hoàng hậu không dám nghĩ tiếp, nhưng ngược lại khuôn miệng tươi đẹp đột ngột tàn độc cười.

Vu ma ma đỡ tay Hoàng hậu hồi cung, lẩm nhẩm:

- Ngày trước Đức Vương điện hạ còn muốn rước Thuần Hi Công chúa vào cửa mà không thành!

Thượng Quan Hoàng hậu đưa tay chỉnh hạt châu trên mái tóc, mắng một tiếng:

- Hồ ly tinh!

Tháng tư.

Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống hoa viên đang rực rỡ sắc hồng mẫu đơn. Niệm Tư Huyền yêu thích loài hoa này, mỗi ngày đều tùy ý bày biện trong tẩm phòng.

Tiếng kẻng báo canh leng keng vang vọng, đã vào chính ngọ, Niệm Tư Huyền ngồi bên bàn ăn, cạnh nàng là Hạ Lan Bác Văn, tiểu hài tử đang vào tuổi lớn, sức ăn rất khỏe. Niệm Tư Huyền mọi bữa phải đến ngự thiện phòng lấy gấp đôi phần cơm mới đủ. Hạ Lan Bác Văn ngoan ngoãn lại nghe lời, mỗi ngày lén lút trốn từ Thường Viên cung đến nơi này đều cố gắng không để ai phát hiện.

Hạ Lan Bác Văn dùng bữa xong, Niệm Tư Huyền lại phân phó người đem nước giúp hắn lau mặt lau tóc. Đầu hạ ấm áp, trẻ nhỏ vô cùng nghịch ngợm, Hạ Lan Bác Văn luôn luôn trong tình trạng khắp người bẩn thỉu.

Hạ Lan Bác Văn vốc nước vào mặt, cười cười nói:

- Mẫu phi ta trước khi mất có để lại một vật quý! Hôm sau ta sẽ đem đến cho tỉ tỉ!

Niệm Tư Huyền lắc đầu, xoa xoa bàn tay tiểu hài tử vẫn còn gầy guộc:

- Nương nương để lại cho riêng người, hoàng tử không cần phải...

Hạ Lan Bác Văn chu môi lên:

- Ta thích! Nương nương nói sau này trưởng thành gặp được người bản thân tin tưởng thì có thể giao phó!


Niệm Tư Huyền cười cười, lau phần nước còn sót lại trên gương mặt hài tử non tơ:

- Hoàng tử vẫn chưa trưởng thành đâu!

Hạ Lan Bác Văn mím môi, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc:

- Nhưng ta tin tưởng tỉ tỉ!

Chập tối, Hạ Lan Bác Văn thật sự đã đem vật bí ẩn kia đến. Niệm Tư Huyền nhìn hộp gỗ Tố Đan đặt lên bàn, trong lòng không khỏi nghèn nghẹn. Đứa trẻ này còn quá nhỏ, thật sự chưa thể hiểu hết lòng người.

Niệm Tư Huyền trông ra sân đá tối đen:

- Thập tứ hoàng tử đâu?

Tố Đan thi lễ, khép lại cổng lớn:

- Nô tì đã hầu điện hạ hồi cung rồi ạ!

Niệm Tư Huyền ngồi bên bàn tròn, nàng đăm đăm nhìn hộp gỗ khảm xà cừ tinh tế, Hòa phi năm đó có thể để lại di vật gì cho hài tử của bản thân. Niệm Tư Huyền cố gắng xoay sở, chốt sắt đã rỉ sét, khó khăn lắm nàng mới có thể mở ra.

Trong hộp trống trơn, ngoại trừ một đoạn bạch lăng thẫm huyết tinh cũng không còn chứa thêm gì. Niệm Tư Huyền kinh hoảng nhấc lên, dưới ánh đèn mờ mờ, nàng nhận ra đây không phải chỉ là mấy thước lụa trắng dính máu, mà là huyết thư của Hòa phi.

Huyết thư viết rõ Hòa phi vì sao phạm tội mưu phản, cũng viết rõ cả Thượng Quan Hoàng hậu ép uổng nàng ta thế nào. Niệm Tư Huyền mím môi, Thượng Quan Hoàng hậu lũng đoạn triều cương, từng bước chèn ép gia tộc Hòa phi, Hòa phi ngược lại vô cách kháng cự, đành phải có thể nuôi quân lực phò trợ thập tứ Hoàng tử lên ngôi.

Chỉ là mệnh số Hòa phi không tốt, hoặc nàng ta không đủ thông minh, khiến cả gia tộc lâm vào họa diệt môn.

Niệm Tư Huyền đặt lại huyết thư vào hộp gỗ, cẩn thận cất giữ, trong huyết thư có viết rõ, Hòa phi năm đó vu oan Niệm gia chính là một cuộc trao đổi với Thượng Quan Hoàng hậu, chỉ cần Niệm gia toàn bộ tội chết, thì Thượng Quan Hoàng hậu sẽ giữ lại mạng sống cho Hạ Lan Bác Văn.

Tính toán thâm sâu qua mấy lượt mưu kế như vậy, cuối cùng cũng chỉ để lấy mạng cả Niệm gia. Nàng suy nghĩ rất lung, vì sao Thượng Quan Hoàng hậu, tỉ muội ruột thịt với mẫu thân Niệm Tư Huyền, lại nhẫn tâm đẩy cả phủ nàng đến chỗ chết.

Ngoài trời đang yên ả đột ngột sấm chớp vang dội, cơn mưa giông không dự báo trước như nước trút đổ xuống Sở Cung. Gió mạnh thổi mưa tạt vào cửa sổ tẩm phòng, Niệm Tư Huyền bàng hoàng nhìn vệt sét dài giữa không trung. Giang Châu lũ quét đã bao ngày, thế mà đến tận lúc này Hạ Lan Lăng Quân vẫn chưa có chút tin tức nào gửi về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận