Nhất Niệm Tương Tư

Huyết Lệ Bỉ Ngạn Hoa

Tác giả: Lucifer Nguyễn

______

Nàng là tướng quân nổi danh sa trường, nữ phẫn nam trang lấy phận nam nhân mà ở cạnh hắn. Từ năm bảy tuổi, nàng nhìn hắn quay lưng đi, để lại cho nàng một lời hẹn. Mười năm chôn vùi trong thâm uyên lạnh lẽo, tuyệt tình tuyệt ái, nàng gặp lại hắn. Hắn cho nàng một cái tên, nàng trao cho hắn linh hồn cùng sinh mệnh bản thân.

Nàng vì hắn đỡ kiếm, vì hắn phản bội tộc mẫu, vì hắn chịu cổ độc phản phệ. Chưa từng oán, chưa từng trách, càng chưa từng phản bội. Nàng chỉ giấu hắn một điều duy nhất, nàng là nữ nhi.

...

"Chủ nhân, cho ta bên cạnh ngài, thay ngài đỡ mọi đao kiếm"

...


Nàng không hiểu tình, lại vì hắn mà cam tâm tình nguyện làm tất cả, chỉ cần hắn muốn. Hắn lãng quên tình, lại muốn chiếm hữu nàng.

...

Hắn trúng cổ độc, nàng lấy máu làm thuốc dẫn, thay hắn chịu đau đớn tìm giải dược. Độc đã giải, sức đã kiệt. Nàng hôn mê bảy ngày bảy đêm, tỉnh lại chờ nàng lại là một nhát kiếm xuyên tâm. Trường thương của hắn, giờ nhuộm đỏ máu nàng. Chỉ vì nàng là nữ nhân, nữ nhân hắn căm hận nhất.

Máu tươi nở ra bỉ ngạn hoa diễm lệ, đem sinh mạng tựa cánh hoa trôi níu giữ lại nhân thế. Nàng tỉnh lại, vẫn là ý nguyện cùng hắn ở một chỗ. Chỉ cần được bên hắn, nàng nguyện mang sinh mệnh ra đánh cược. Chỉ tiếc dù nàng mang dáng vẻ nam nhân đứng trước mắt hắn, hắn cũng không cách nào tiếp nhận. Hận thù, sát tâm đã dấy lên không thể ngừng. Nàng và hắn, đối mặt ra sao đây!

Nam chinh bắc chiến năm năm, nàng vì hắn thống nhất giang sơn. Giờ đây thế giới của hắn đã không còn cần nàng, nàng vẫn không muốn rời đi. Dù cho mỗi lần tương ngộ, bỉ ngạn hoa lại theo máu tươi mà nở rộ. Bỉ ngạn hoa tươi đẹp mĩ lệ, tựa như con đường Hoàng Tuyền nàng biết rõ vẫn cứ đi vào.

...

"Chủ nhân, người không chấp nhận ta là nữ nhân, nam nhân cũng không thể sao?"

"Phượng Chi Huyết, ngươi là nam nhân không thể, là nữ nhân càng không thể"


"Chủ nhân, dù thế nào, cho ta chết dưới kiếm ngài"

"Sinh mệnh ta ban cho ngươi, đừng để chính tay ta lấy lại"

...

Nàng tựa như điên cuồng, lại hạ dược với hắn. Cởi lớp mặt nạ, trút bỏ xiêm y, đem bản thân triệt để giao cho hắn. Một đêm phóng túng, đem tất cả tình hoá thành giấc mộng thiên thai. Là bắt đầu hay kết thúc?

...

Nàng lần đầu tiên thử chạm vào y phục nữ tử, chạm vào phấn son. Bỏ giáp bào, khoác lên hỉ phục rực rỡ tựa đoá hoa mạn châu sa. Hôn lễ của nàng, không đèn hoa rực rỡ, không kiệu rước người khiêng, không một người chúc mừng, chỉ có mình nàng một thân hỉ phục làm một tân lương không có tân lang. Nàng đứng cạnh hồ sen, nhìn hắc điểu gọi hắn trở về. Hắc điểu hiểu tâm chủ nhân, nhìn thấy hắn, một lần nữa.

Một ly rượu, một mồi lửa, tất cả về nàng, nàng dùng ngọn lửa kia mang theo hết thảy. Hắn quay về, chỉ còn có thể nhìn ngọn lửa kia thiêu đốt tất thảy. Hắn hận nữ nhân, hận nàng, nàng so với nữ nhân khác tàn nhẫn hơn rất nhiều

"Phượng Chi Huyết, nàng nhất định không để lại chút gì cho ta sao? Kể cả thân xác cũng phải mang đi?"

Nàng ra đi, bên cạnh hắn lại trống không. Thân ảnh hắn, lại trở về cô độc. Mùa hạ mỗi năm, hắn đều đến hồ sen ngắm hoa sen nở. Thuộc hạ đều được lệnh lui hết, có một người to gan quay lại, thấy hắn ngồi dựa vào gốc đào mà nhìn một hướng thất thần. Người sau lưng làm sao thấy được con người lãnh khốc như hắn, lại ôn nhu vuốt nhẹ nữ tử trong bức hoạ, khi người quay bước, lệ rơi đầy mặt.

___Hoàn___


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận