Trong khoảnh khắc ấy, Phương Hận Thiểu đã nhìn thấy vết thương trên người Thiên Y Hữu Phùng.
Đó không phải là thương, mà là tử.
Bất cứ ai bị thương như thế này, đã chết từ khuya rồi.
Chết từ lâu rồi!
Phương Hận Thiểu là người thông minh.
Y đã đọc rất nhiều sách.
Tuy người đọc rất nhiều sách không nhất định là người thông minh, nhưng người có thể đọc được rất nhiều sách thì chắc chắn không ngốc.
Phương Hận Thiểu đọc sách rất thấu triệt, nhưng trí nhớ lại kém, thường quên đi những điều đã đọc.
Bởi vì y có thể đọc cũng có thể quên, cho nên y vẫn là một người rất chân thành, rất đáng yêu, không có tâm cơ gì.
Con người y thông minh, cho nên phản ứng cũng rất nhanh.
Người thông minh đa phần phản ứng rất nhanh.
Y vừa nhìn thấy vết thương trên người Thiên Y Hữu Phùng. Y liền đau đớn.
Nhưng y lập tức hiểu ra nguyên nhân Thiên Y Hữu Phùng quát mình.
Cho nên y cố nhịn.
Cố nhịn tiếng kêu hoảng hốt.
Nhưng sự bàng hoàng đau đớn vẫn hiện rõ trên khuôn mặt của y.
Ánh mắt y đã hoàn toàn tiết lộ.
Có điều chỉ cần một chút đó, Thiên Hạ Đệ Thất đã hiểu tất cả.
Y khẳng định một chuyện.
Thiên Y Hữu Phùng đã trọng thương.
Thiên Y Hữu Phùng đã tiêu rồi.
Đối phương lập tức không còn là địch nhân của y nữa.
Y cho rằng chỉ có một phương thức triệt để khiến địch nhân không còn là địch nhân nữa:
Đó chính là biến địch nhân thành tử nhân.
Giết y!
Giết địch nhân của y.
Cho nên Thiên Hạ Đệ Thất lập tức động thủ.
Thiên Hạ Đệ Thất nhanh, nhưng, Thiên Y Hữu Phùng càng nhanh hơn.
Y đã trúng Thế kiếm của Thiên Hạ Đệ Thất, nhưng vẫn cố nhịn cơn đau, lưng hướng về phía đối phương, tựa như chẳng hề có gì sợ hãi, lại còn đặt chuyện để kéo dài thời gian, một là khiến đối phương không dám mạo hiểm ra tay, hai là đợi Vương Tiểu Thạch quay về.
Chỉ có Vương Tiểu Thạch mới có thể cầm cự với Thiên Hạ Đệ Thất.
Y với Vương Tiểu Thạch không hề có giao tình gì.
Nhưng y đã ở trong Kinh thành bao nhiêu ngày, theo dấu Ôn Nhu cũng nhiều ngày, nên cũng biết rõ con người của Vương Tiểu Thạch.
Quần hùng bị khống chế, Phương Hận Thiểu gặp nguy hiểm, chỉ cần hạng người như Vương Tiểu Thạch chứng kiến, chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Cho nên y không thể để Thiên Hạ Đệ Thất biết mình bị trọng thương.
Một khi đối phương biết được, chắc chắn sẽ tốc chiến tốc thắng.
Cho nên, tuy ngực của Thiên Y Hữu Phùng đã bị một đòn Thế kiếm hoàn toàn hủy hoại, nhưng y vẫn cố cầm cự, cố nhịn, cố chịu đựng, kéo dài được lúc nào hay lúc ấy.
Thậm chí Thiên Y Hữu Phùng cũng không để máu phun ra.
Tuy vẫn có máu rướm ra, nhưng không xứng với mức độ của vết thương.
Nhưng cứ kìm mãi như thế, chỉ khiến thương thế nặng càng thêm nặng.
Cuối cùng vẫn bị Phương Hận Thiểu vạch trần!
Thiên Y Hữu Phùng hiểu, Thiên Hạ Đệ Thất đang mong muốn Phương Hận Thiểu bước vòng qua nhìn mình, bởi vì, chỉ có từ ánh mắt của bằng hữu mới có thể nhận ra: mình bị thương nặng bao nhiêu.
Bởi vì bằng hữu lo cho bằng hữu.
Bằng hữu thương yêu bằng hữu.
Nếu bằng hữu bị trọng thương, không có lý do gì không kinh hoảng.
Tình cảm của bằng hữu không giấu được, không che đậy được.
Thiên Hạ Đệ Thất đang lợi dụng điểm này.
Y muốn biết thương thế của Thiên Y Hữu Phùng thế nào rồi mới ra tay.
Thiên Y Hữu Phùng thấy Phương Hận Thiểu bước qua, liền biết tất cả đã tiêu rồi.
Tất cả sẽ bị phanh phui.
Cho nên y tiên hạ thủ vi cường.
Trong lúc Phương Hận Thiểu thất kinh, Thiên Y Hữu Phùng đột nhiên xoay người, toàn lực phát ra Khí kiếm!
Trong khoảnh khắc, còn nhanh hơn cả Phương Hận Thiểu biến sắc.
Còn nhanh hơn cả Thiên Hạ Đệ Thất ra tay.
Y vừa xoay người, Thiên Hạ Đệ Thất đã nhìn thấy trước mặt y…
Một cảnh tượng hãi hùng:
Bộ ngực đã nát bấy.
Bộ ngực tựa như bị thuốc nổ phá vỡ.
Máu tươi đầm đìa.
Máu thịt bầy nhầy.
Nhưng trong khoảnh khắc Thiên Y Hữu Phùng ra tay công kích, Thiên Hạ Đệ Thất phát hiện một điểm.
Trong cùng khoảnh khắc mà y phát hiện điểm này, y cũng tung ra đòn phản công.
Trong khoảnh khắc ấy, Thế kiếm của y đột nhiên cực thịnh.
Tựa như có ngàn vầng thái dương trong tay.
Ngàn vầng thái dương trong tay của Thiên Hạ Đệ Thất phản đòn.
Thiên Y Hữu Phùng liều chết đánh ra một đòn.
Một đòn liều mạng.
Khi Thiên Hạ Đệ Thất phản kích, đã xác định Thiên Y Hữu Phùng bị trọng thương.
Y đã chiếm ưu thế.
Còn đoạt được tiên cơ.
Lúc này, Khí kiếm gặp Thế kiếm.
Ngàn vầng thái dương nổ bùng.
Hai dòng suối bạc tựa như kiếm thế, xô tới ào ạt.
Sắc mặt Thiên Hạ Đệ Thất tái nhợt, y ôm chặt tay nải, thậm chí còn đem tay nải ôm chặt trước ngực. Y há hốc miệng khó khăn hít thở, tựa như bên trong cơ thể y đột nhiên bị hút sạch, chỉ còn trơ lại da và xương.
Thiên Y Hữu Phùng ngã ngửa ra.
Phương Hận Thiểu vội vàng đỡ lấy y.
Phương Hận Thiểu phất cây quạt về phía Thiên Hạ Đệ Thất, “vù” một tiếng, đồng thời quát lớn: “Xem ám khí!” sau đó ôm Thiên Y Hữu Phùng bỏ chạy.
Thật ra y chẳng có ám khí gì để phóng ra cả.
Thậm chí cả rắm cũng chẳng có.
Chẳng qua y chỉ nói dối.
Mục đích của y là muốn cứu Thiên Y Hữu Phùng.
Nói dối chủ yếu là muốn làm cho Thiên Hạ Đệ Thất phân tâm.
Y nhìn thấy thương thế của Thiên Y Hữu Phùng thì biết ngay:
Thiên Y Hữu Phùng tiêu rồi.
Y nhất định phải cứu Thiên Y Hữu Phùng.
Bằng bất cứ giá nào cũng phải cứu bằng hữu của y.
Cái giá để cứu người thường là: Không cứu được bản thân mình.
Đối với người nào đó mà nói, chỉ cần cứu được người, cho dù không cứu được mình, cũng chẳng phải là chuyện lớn lao gì.
Người thường cho rằng đó là “kẻ ngốc”.
Nhưng trên giang hồ, đó được coi là “hiệp sĩ”.
Phương Hận Thiểu xưa nay chỉ là một tên mọt sách.
Nhưng là một tên mọt sách tuyệt đối không mục ruỗng.
Lúc này Phương Hận Thiểu biết rõ: mình không phải là đối thủ của Thiên Hạ Đệ Thất. Y cũng biết rõ, Thiên Y Hữu Phùng cũng không còn là địch thủ của Thiên Hạ Đệ Thất. Y càng hiểu hơn rằng, nếu bây giờ y lập tức bỏ chạy, có lẽ có cơ hội trốn thoát, nếu y muốn cứu Thiên Y Hữu Phùng chạy trước mặt Thiên Hạ Đệ Thất, đến cuối cùng cũng chẳng ai chạy được.
Y biết.
Nhưng y vẫn muốn cứu.
Bởi vì y tuyệt đối không thể thấy chết không cứu.
Bởi vì Thiên Y Hữu Phùng là bằng hữu của y.
Trên giang hồ, hai chữ “bằng hữu”, chính là tất cả.
Trong lòng hảo hán, vì bằng hữu có thể rơi đầu, đổ máu, chỉ vì chữ nghĩa, muôn chết không từ, sẵn sàng rơi vào chốn dầu sôi lửa bỏng.
Cho nên, những hán tử trên giang hồ thường biết rõ là không thể làm được mà vẫn làm, biết rõ trong núi có cọp mà cứ thẳng tiến tới.
Ngoại trừ những người muốn nhẫn nhục vì việc lớn, đa số đều liều chết vì nghĩa, thà chết đứng chứ không muốn sống quỳ, đồng thời cho rằng việc không dám dấn bước, khiếp sợ khó khăn là điều đại sỉ nhục.
Biết bao nhiêu đại sự kinh thiên địa, khốc quỷ thần, trong thiên hạ đều được thực hiện như thế!
Bởi vì nếu là bằng hữu thật sự, thì phải cùng chịu đựng ngọt bùi cay đắng với nhau.
Bằng không, bằng hữu chỉ là hai chữ viết tắt của “trư bằng cẩu hữu”, “tửu nhục bằng hữu” 1. Đương nhiên, bằng hữu chân chính có lẽ chỉ là một câu chuyện thần thoại, nhưng nếu may mắn, thì vẫn có thể gặp được.
Gặp được, chính là vận may.
Gặp không chỉ một người càng là hạnh phúc.
Bằng hữu đã thế, huống chi là huynh đệ!
Phương Hận Thiểu liều mạng cứu Thiên Y Hữu Phùng.
Võ công y đương nhiên không cao bằng Thiên Y Hữu Phùng.
Nhưng khinh công của y lại rất cao cường.
Thiên Hạ Đệ Thất làm sao có thể để con mồi chuồn mất trước mắt mình như thế.
Cho nên y ra tay.
Thiên Hạ Đệ Thất lao về phía trước.
Thủ thế.
Vầng thái dương vẫn còn nằm trong tay y.
Vầng thái dương ấy lúc nào cũng có thể khiến Thiên Y Hữu Phùng nổ thành từng mảnh vụn. Đồng thời cũng có thể khoét trước ngực Phương Hận Thiểu một cái lớn thật lớn giống như Thiên Y Hữu Phùng.
Trong khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi, y đã nghiêng người về phía trước, tụ lực xuất thủ. Đột nhiên, y cảm thấy đầu mũi lạnh ngắt.
Thiên Hạ Đệ Thất vội vàng ngửa người.
Tiếp theo, tay trái đau rát.
Thế kiếm của y mau chóng ngưng tụ ở tay trái, trước khi cơn đau bùng phát, lập tức cắt một cái.
Nhậm Lao, Nhậm Oán đều không khỏi thất thanh kêu lên.
Bởi vì họ thấy một cảnh tượng hãi hùng.
Mũi của Thiên Hạ Đệ Thất đột nhiên rơi xuống.
Ngón út, ngón giữa trên tay trái của y cũng đứt lìa.
Giống như bị người ta dùng dao gọt đứt.
Máu trào ra.
Nhậm Lao khựng người.
Nhậm Oán sững người.
Cả Thiên Hạ Đệ Thất cũng chững lại.
Đúng lúc đó, Phương Hận Thiểu đã ôm Thiên Y Hữu Phùng thoát ra ngoài sảnh.
Y thậm chí chẳng biết trong sảnh đã xảy ra biến hóa lớn như thế.
Đau kịch liệt.
Nhưng cảm giác đau đớn không hề làm tinh thần Thiên Hạ Đệ Thất rối loạn.
Y mau chóng phát hiện ra mình đã làm sai điều gì.
Y cũng mau chóng hiểu ra mình đã đi sai bước nào.
Y càng mau chóng biết mình vì sao bị thương.
Tiếp theo y mau chóng biết mình nên làm gì.
Y lập tức làm điều nên làm.
Chuyện y làm sai là: đánh giá thấp Thiên Y Hữu Phùng.
Con sâu có trăm chân, chết vẫn còn cựa quậy, con chó bị đuổi vào hẻm cụt, sợ quá nên quay lại táp bừa.
Bước mà Thiên Hạ Đệ Thất đi sai chính là: sơ suất.
Đòn phản kích cuối cùng của Thiên Y Hữu Phùng, Khí kiếm chỉ là thứ yếu, chủ lực là ở một môn tuyệt nghệ khác của y.
Thiên Cơ Nhất Tuyến Khiên.
Đây là lý do y bị thương.
Thiên Y Hữu Phùng đã phát ra Thiên Cơ Nhất Tuyến Khiên của y.
Vô sắc, vô thanh, vô hình, vô tích, như có mà như không.
Thiên Hạ Đệ Thất lao về phía trước, chính là đã rơi vào một tấm lưới vô hình.
Một mẩu thịt ở đầu mũi lập tức bị cắt đứt.
Hai ngón tay, đã bị quấn lấy, cứa đứt.
May mà Thiên Hạ Đệ Thất phát hiện sớm.
May mà y phản ứng nhanh.
Chuyện y lập tức làm chính là: cắt đứt tấm lưới đang treo giữa không trung.
Nhưng vẫn bị thương.
Thiên Hạ Đệ Thất lập tức cầm máu, trị thương cho mình.
Hơn nữa một mặt cầm máu, trị thương, một mặt truy đuổi tiếp.
Y đã bị thương, đây là một điều cực kỳ nhục nhã, nhưng y cũng khẳng định được hai điểm: Thiên Y Hữu Phùng bị thương nặng hơn y, mà Phương Hận Thiểu tuyệt đối không phải là đối thủ của y, cho dù y đã bị thương nhưng ưu thế của y vẫn không hề thay đổi.
Mà y nhất định phải trả thù!
Nhổ cỏ tận gốc!
Cho nên y đuổi theo.
Y phải giết Thiên Y Hữu Phùng.
Chẳng qua là chuyện chỉ trong khoảnh khắc, nhưng trong sảnh lại hồi phục thế cuộc vốn có.
Cả đám quần hào, đều trúng dạng độc, không thể cử động được nữa.
Nhậm Lao, Nhậm Oán, Thái Tiểu Đầu, Triệu Lan Dung, Tiêu Bạch, Tiêu Sát, cả đám người này vẫn khống chế đại cục.
1. “Bạn bè chó lợn”, “bạn bè rượu thịt”.