Translator: Nguyetmai
Hàn Tu Văn có linh thảo, số linh thảo và dị quả tìm được ở chỗ Thanh Phong đã đủ để luyện ra mấy trăm viên đan dược cấp cao rồi, có thể giúp tu vi của gã tăng từ Nguyên Anh Trung kỳ lên tới Trung kỳ đại viên mãn trong vòng mười năm.
Nếu như tăng tới Hậu kỳ, vậy thì đan dược sẽ không thể phụ trợ được nữa. Gã còn cần phải đi cảm ngộ tiên đạo.
Đến Nguyên Anh Hậu kỳ, sau chín tầng thì tu luyện được đến Nguyên Anh đại viên mãn, tầng sau đều khó hơn tầng trước. Ngoại trừ đan được, còn cần đột phá giới hạn tâm hồn, cần phải có cơ duyên.
Gã còn chưa tới hai trăm hai mươi tuổi, gã vẫn còn nhiều thời gian.
Hàn Tu Văn nhớ tới một thứ. Nhược Thủy ở đại viên mãn chưa thể Hóa Thần thành công, là do thiếu một viên Hóa Thần Đan, chưa thể thúc ép Nguyên Anh rời khỏi cơ thể.
"Một viên Hóa Thần Đan, cộng thêm bí thuật áp chế tu vi của Ma Môn." Hàn Tu Văn không vòng vèo nữa.
Nếu có thể áp chế tu vi, thì khi bí cảnh xuất hiện lần nữa, gã sẽ có thể tự mình đi vào hái linh thảo. Trông cậy vào đệ tử Luyện Khí thì thà trông cậy vào chính mình còn đáng tin hơn.
Minh Triệt lắc đầu: "Bí thuật áp chế tu vi của Ma Môn cần phải có ba tu sĩ Nguyên Anh am hiểu bí pháp này đồng thời thi pháp. Sau khi áp chế tu vi xong thì trong vòng một năm tu vi sẽ rút xuống hai cấp. Phương pháp tu luyện của Ma Đạo bất đồng, Hàn chưởng giáo, dù có dạy ngươi thì ngươi cũng không học được. Ta dùng một trăm viên đan dược cấp cao và một viên Hóa Thần Đan làm thù lao thì thế nào?"
Hắn xòe lòng bàn tay ra, ở đó xuất hiện một hộp ngọc khắc đầy phù văn*: "Ngươi nói ra tung tích của Dịch Khinh Trần, viên Hóa Thần Đan này sẽ thuộc về ngươi."
(*) Phù văn: Nét chữ, nét vẽ ghi trên bùa chú
Hàn Tu Văn cảm thấy thật đáng tiếc. Gã cũng biết Minh Triệt không nói dối. Công pháp và pháp thuật Ma Môn tu luyện khác với Đạo Môn. Hơn nữa, để cho tu sĩ Nguyên Anh khác học được bí thuật rồi thi pháp giúp gã áp chế tu vi thì gã còn có thể qua mắt người khác hay sao?
Một viên Hóa Thần Đan, một trăm viên đan dược cấp cao cũng đã là một khối tài sản cực lớn rồi. Hàn Tu Văn cười nói: "Thiếu quân không ngại ta lấy đan dược trước chứ? Tu vi của ngươi cao hơn ta, nơi đây lại không có ai khác. Sau khi ta nói xong, nhỡ thiếu quân giết ta đoạt lại đan dược thì Hàn mỗ cũng bó tay phải không nào?"
"Hàn chưởng giáo người nghèo chí cũng nghèo, không phải đã từng làm việc như vậy ở thành Thanh Dương rồi à?" Minh Triệt tùy ý đặt hộp ngọc lên bàn trà, nở nụ cười: "Ma Môn ít người, hai đại đan sư cấp chín rảnh rỗi sẽ luyện đan cho bản tọa ăn vặt, những thứ này, không đáng cho bản tọa ra tay. Xin cứ tự nhiên."
Hàn Tu Văn bày ra một vòng phòng ngự. Gã mở hộp ngọc ra, một luồng đan linh bay ra, va chạm xung quanh trong vòng bảo hộ, muốn thoát ra ngoài. Cách một lớp vòng bảo hộ nhưng gã cũng cảm nhận được một sinh mệnh tinh khiết đó. Nén chân khí lại, ép đan linh về lại hộp ngọc: "Đúng là Hóa Thần Đan không thể nghi ngờ!"
Hàn Tu Văn lấy một tấm bùa dán lên phía trên hộp ngọc, sau đó thu vào trong một chiếc nhẫn chứa đồ.
Gã bắn ra một phát tín hiệu. Không lâu sau, Thạch Thanh Phong bay từ xa tới. Hắn kinh ngạc nhìn Minh Triệt rồi khom người hành lễ với Hàn Tu Văn: "Sư tôn."
Hàn Tu Văn đưa chiếc nhẫn cho hắn: "Mang về tông môn. Trước khi ta về thì con ở yên trong điện Bắc Thần, đừng đi đâu cả."
"Vâng." Thạch Thanh Phong thu lại chiếc nhẫn rồi nhanh chóng bay đi.
Minh Triệt tỏ vẻ thán phục: "Suy tính của Hàn chưởng giáo đúng là cẩn thận."
Hàn Tu Văn rót thêm chán trà tiếp theo rồi nói: "Thực lực không bằng thiếu quân, dĩ nhiên phải cẩn thận gấp bội rồi."
Trong lúc chờ đợi Thạch Thanh Phong tới được điện Bắc Thần rồi phát ra tín hiệu, gã hoàn toàn thả lỏng, thản nhiên hỏi: "Thiếu quân có thể cho Hàn mỗ biết vì sao lại muốn mạng của Dịch Khinh Trần không? Dù gì cũng đã là vợ chồng, nếu có hiểu lầm gì đó, Hàn mỗ sẵn lòng giải thích thay nàng."
"Hơn một trăm năm trước, Dịch Khinh Trần vì hái thanh quả Linh Lung Băng đã giết chết một con Thủy Thiên Giao. Trưởng bối của con Thủy Thiên Giao đó có quan hệ với Ma Môn. Do đó Ma Môn muốn mạng của nàng ta. Hàn chưởng môn đã quyết định bán đứng nàng ta rồi, việc gì phải tỏ vẻ như thế nữa?"
"Thanh quả Linh Lung Băng ư?" Hàn Tu Văn nhớ lại, bất giác lắc đầu thở dài: "Khinh Trần đúng là cực kỳ tốt với ta. Ta chỉ buột miệng nói rằng khi kết anh mà có thanh quả Linh Lung Băng thì sẽ giảm bớt khốn khổ do tâm ma sinh ra. Vậy mà nàng ta đã gấp rút rời khỏi tông môn đi tìm. Thực ra quả đó vô dụng với ta, nên đã tặng cho Thạch Mặc đạo quân của Ngọc Thanh Môn rồi… Ta hiểu rồi, Thạch Mặc đạo quân bỏ mình là vì thứ quả này sao?"
Minh Triệt cười không trả lời.
Trưởng bối của con Thủy Thiên Giao kia ngay cả thanh quả Linh Lung Băng có ám hơi thở của hậu duệ mình cũng không cho bất cứ ai chiếm đoạt, càng đừng nói đến Dịch Khinh Trần.
Hàn Tu Văn yên tâm rồi. Gã nhớ tới Tiêu Liên Nhi thì lại thở dài nói: "Nhân quả báo ứng, chẳng trách người khác tìm nàng ta báo thù."
Chốc lát sau, một con hạc truyền âm bay tới, truyền đến giọng nói của Thạch Thanh Phong: "Sư tôn, đệ tử đã về đến tông môn rồi."
Minh Triệt giơ tay lên, trên bàn trà xuất hiện mười bình ngọc: "Mỗi bình có mười viên đan dược cấp cao. Hàn chưởng giáo nói ra tung tích của nàng ta thì có thể lấy đi."
Tâm trạng Hàn Tu Văn vô cùng sảng khoái: "Mười tám năm trước, đúng vào lúc sinh nhật một trăm chín mươi chín tuổi của ta, Dịch Khinh Trần lặng lẽ trở lại tông môn muốn tạo cho ta một niềm vui bất ngờ. Đúng lúc bắt gặp cảnh ta đang hoan ái với một nữ đệ tử khác, thế là nàng ta tức giận rời khỏi tông môn. Ngươi cũng biết đấy, nàng ta là đồ đệ cưng của Nhược Thủy đạo quân. Ta sợ Nhược Thủy hận ta, nên đã tráo đi ngọc bài bản mệnh của nàng ta, nói nàng ta đã chết khi vân du bên ngoài. Thực chất trong mười tám năm qua, ta vẫn luôn tìm kiếm nàng ta. Ta biết nàng ta chưa chết, nhưng lại không biết nàng ta ở đâu."
Sắc mặt Minh Triệt không hề thay đổi, hắn ung dung nói: "Thứ Ma Môn muốn là tung tích của Dịch Khinh Trần. Hàn chưởng giáo lấy của ta một viên Hóa Thần Đan mà cho ta một câu trả lời như thế, rõ ràng là có lỗi với thù lao Ma Môn trả cho ngươi."
"Chẳng phải Ma Môn muốn mạng của nàng ta ư? Thiếu quân yên tâm, Hàn mỗ ta là chưởng giáo một tông môn lớn, sao có thể không đáng tin như thế? Ta có thể dùng tâm ma để thề, nhất định sẽ tìm được Dịch Khinh Trần giao cho Ma Môn, bất kể còn sống hay chết, được không?"
Chờ ta dùng đủ rồi, chưa biết chừng ta còn giữ lại một hơi tàn của nàng ta giao cho ngươi, để ngươi nhìn nàng ta chết. Hàn Tu Văn mỉm cười bưng chén trà lên.
Giọng nói của Minh Triệt cũng trong rõ hệt như đầm nước bên cạnh: "Phía dưới đầm nước này có một lối đi, nối thẳng đến một hang động trong lòng núi. Trong động có linh tuyền, là nơi sinh trưởng của cá Lưu Ly, nằm trong mười món ăn độc lạ nhất ở đại lục Thương Lan. Hàn chưởng giáo không phải không biết đấy chứ?"
"Hàn mỗ không có nhiều ham muốn ăn uống. Đối với đệ tử Luyện Khí còn có ích, chứ đối với tu sĩ Nguyên Anh như chúng ta thì chẳng có tí hữu dụng nào." Đưa chén trà lên miệng, Hàn Tu Văn uống một hớp, đột nhiên thấy hơi hối hận, đáng lẽ không nên chọn nơi này làm điểm hẹn.
Nhưng ai bảo gã lúc đó vẫn chưa quyết định sẽ nói thế nào cơ chứ? Chỉ cần gã không đưa ra lời khẳng định, thì cho dù Minh Triệt có nghi ngờ cũng sẽ không dám giết nhầm Tiêu Liên Nhi. Lòng Hàn Tu Văn lại trở nên bình tĩnh.
"Hôm đó trong động, là lần thứ hai ta gặp Tiêu Liên Nhi."
Tiện nhân! Quả nhiên đã tính toán kĩ lưỡng. Sau khi đầu thai làm người thì ăn một con cá Lưu Ly để đả thông kinh mạch, rồi lại nghĩ cách lấy được lòng tin của Thanh Phong, trở thành đệ tử chân truyền của nội môn. Hóa ra là từ lúc đó, nàng ta đã cấu kết với thiếu quân Ma Môn rồi.
Sơn cốc yên tĩnh, Minh Triệt nói một cách sâu xa: "Nàng ấy tránh được Nghìn Hoa Nhập Mộng của ta, nhưng nàng ấy chỉ là một đệ tử Luyện Khí mười tuổi. Nàng ấy nói nàng ấy có bí mật, ta cũng có bí mật. Ta không nói nàng ấy cũng sẽ không hỏi. Nàng ấy không nói ta cũng không thể hỏi. Nàng ấy hỏi ta, có phải là rất công bằng hay không? Lúc đó ta còn tưởng nàng ấy là hậu duệ của Ma Môn. Ta tiện tay đẩy thuyền, dùng một con cá trao đổi, bảo nàng ấy giúp ta tìm Dịch Khinh Trần. Ngươi có biết nàng ấy trả lời ta thế nào không?"
Ánh mắt Minh Triệt sáng rực, ánh sáng của các vì sao trên trời dường như tụ lại trong đôi ngươi hắn, sáng đến nỗi Hàn Tu Văn chẳng dám nhìn thẳng. Gã uống một hơi cạn chén trà rồi nói: "Suy nghĩ của một cô bé, làm sao ta có thể đoán được."
"Nàng ấy nói, được, nàng ấy lấy tâm ma thề, một ngày nào đó nàng ấy sẽ giúp ta tìm được Dịch Khinh Trần."
Bỗng nhiên, hắn tưởng như nhìn thấy Tiêu Liên Nhi đang đứng trước mặt mình, cặp lông mày thanh tú dựng thẳng: "Ta có thể giao cả tính mạng cho huynh. Chỉ lấy của huynh một Hạt Sen Cửu Sắc mà huynh cũng nói ta tham lam? Ăn thịt uống canh của huynh thì sao chứ? Keo kiệt!"
Lòng hắn dâng lên sự chua chát khó diễn tả thành lời, Minh Triệt nhíu mày thật sâu: "Lời của ngươi và Tiêu Liên Nhi chẳng khác nhau là bao. Nhưng ta mới chỉ cho nàng ấy một con cá Lưu Ly."
Vất vả lắm mới đầu thai được làm người, Tiêu Liên Nhi bằng lòng chịu chết mới là lạ! Hàn Tu Văn cười lạnh nói: "Dịch Khinh Trần là phu nhân của ta, chúng ta kết hôn đã gần một trăm bảy mươi năm, hành tung của nàng ta trên đời này ai có thể rõ ràng được hơn ta?"
Minh Triệt liếc gã: "…Ta rất tò mò. Nghe đồn ngươi và Dịch Khinh Trần tâm đầu ý hợp, vô cùng ân ái, hơn nữa đã kết hôn một trăm bảy mươi năm. Là ngươi vụng trộm nên nàng ta mới tức giận bỏ đi. Vậy sao ngươi lại không hề áy náy, còn muốn bán đứng nàng ta? Có phải Hàn chưởng giáo vì thể diện đàn ông nên nói ngược rồi không?"
"Thiếu quân, đây là chuyện nhà của Hàn mỗ. Loại dâm phụ đó, không nói đến cũng được! Nếu như thiếu quân đồng ý thì Hàn mỗ trở về tông môn đây." Hàn Tu Văn đặt chén trà xuống, theo ý Minh Triệt mà tỏ vẻ giận dữ.
Minh Triệt xòe tay ra, Loan Nguyệt Luân trong suốt lơ lửng trong lòng bàn tay: "Ta không đồng ý."
"Ngươi!" Thấy hắn lấy vũ khí ra, Hàn Tu Văn biến sắc, bóng người thoắt cái vụt lên không trung: "Đệ tử Thạch Thanh Phong của ta đã biết ta gặp mặt ngươi rồi. Nếu như ta có gì bất trắc thì ngàn vạn tu sĩ Đạo Môn chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho ta."
"Thạch Thanh Phong vốn không quay về đỉnh Thiên Khung, ngươi bị lừa rồi. Hẹn ngươi ở đây, bốn bề vắng lặng, chỉ là muốn nghe chút chuyện năm đó thôi, hơn nữa… cũng tiện để giết ngươi." Minh Triệt chậm rãi đứng lên, bay tới đối diện với gã: "Từ khi hồn phách nàng ấy chuyển thế đầu thai thành Tiêu Liên Nhi từ mười tám năm trước, nàng ấy và ngươi đã không còn chút quan hệ nào nữa rồi."
Hàn Tu Văn giật mình trong lòng: "Ngươi đã biết…"
Thoáng chốc, trước mắt Minh Triệt hiện lên đôi mắt đầy đau thương của Tiêu Liên Nhi. Sao hắn có thể không biết được chứ? Nàng ấy trùng hợp mười tám tuổi. Nàng ấy biết Ngàn Hoa Nhập Mộng. Nàng ấy vội vã muốn có Tăng Nguyên Đan. Nàng ấy nghe nói Nhược Thủy bị giết thì thoáng chốc thất lễ, bỏ đi không lời từ biệt. Minh Triệt hờ hững nói: "Nghe ngươi hẹn gặp ở đây thì ta không còn nghi ngờ gì nữa. Đạo Môn, trong mắt ta chẳng qua chỉ là một đám kiến hôi sống vội mà thôi. Giết ngươi chẳng khác gì làm thịt một con chó cả."
Hàn Tu Văn xoay người bỏ chạy, trước mắt lóe lên một luồng ánh sáng buốt giá, gã gắng sức phóng chân khí ra.
Hai luồng sức mạnh va vào nhau, kinh mạch của Hàn Tu Văn thoáng chốc nứt rạn, khí huyết chảy ngược, gã mở miệng hộc ra một búng máu tươi.
Gã dùng ống tay áo lau đi vết máu trên miệng, chỉ vào Minh Triệt rồi cười phá lên: "Ha ha, nhìn bộ dạng tức giận của ngươi kìa. Ha ha! Đường đường là thiếu quân Ma Môn mà cũng chỉ ăn cơm thừa canh cặn của ta mà thôi! Ta chơi một trăm bảy mươi năm, đã chơi phát chán lâu rồi! Nàng ta đã dâng hiến tất cả thể xác và tinh thần cho ta, nằm dưới thân ta, mặc cho ta chà đạp hút hết tu vi! Hồn phách chuyển thế thì sao? Nàng ta không giết được ta, trơ mắt nhìn ta giết Nhược Thủy, bắt Thanh Phong, tới đây lại đợi để bị ngươi giết thêm một lần nữa! Đây là số mệnh của nàng ta! Một đời đê tiện, chuyển thế cũng vẫn đê tiện! Đi mà tìm nàng ta! Đi giết nàng ta giúp ta!"
Cảm giác đau đớn kịch liệt truyền tới từ trong lồng ngực, toàn thân Minh Triệt run lên.
"… Thứ chúng ta cần chính là ký ức hai mươi năm gần nhất của gã. Ta mong đợi gã sẽ cho ta biết tung tích của Dịch Khinh Trần."
"Họa trưởng lão trở về rồi. Ông ấy giỏi nhất là dùng thần thức vẽ tranh. Để xem trong bức tranh lần này của ông ấy có gì."
"Minh Triệt, ta không muốn đi xem."
…
Sao hắn có thể hào hứng kéo Tiêu Liên Nhi đi xem ký ức của Hàn Tu Văn khi đang ôm nàng kia chứ?
Hơi thở thịnh nộ tản ra từ người Minh Triệt. Ầm một tiếng, sơn cốc vỡ tung, đỉnh núi sụp đổ.
Đá rơi như mưa, Minh Triệt đứng thẳng như cây thông, Loan Nguyệt Luân xoay tròn trong lòng bàn tay hắn: "Ta muốn móc tim ngươi ra, cắt làm từng miếng, để xem nó đen đến mức nào."