Translator: Nguyetmai
Vào trong phòng, Diệu Thủ Vân rót cho nàng một chén linh trà, kinh ngạc nói: "Thủy Nguyệt, ngươi kết đan rồi à?"
Nhớ tới hai đống bùn không chịu dung hợp thành đan trong đan điền, nhưng lại có sức mạnh của chân nhân Kim Đan, lòng Tiêu Liên Nhi chợt nhói: "Đúng vậy. Ta vừa xuất quan."
Diệu Thủ Vân vô cùng ngậm ngùi: "Mới chưa đến nửa năm mà ngươi đã kết đan rồi. Đãi ngộ của tông môn lớn đúng là tốt hơn tán tu." Hắn đưa Phi Long Tủy cho nàng: "Nửa này là của ngươi."
Lớp bảo hộ được Tiêu Liên Nhi mở ra, chất lỏng màu vàng đầy nửa bình ngọc bay hơi ra, nồng đậm sức sống. Nguyên liệu luyện Tăng Nguyên Đan đã có đủ. Chỉ cần đợi nàng lấy được dị hỏa tính Thổ trong di tích Chúc Long, là nàng có thể tự mình luyện đan. Kiếp trước sư tôn hi vọng nàng có thể trở thành đại đan sư cấp chín, nàng không làm được. Kiếp này sư tôn đi rồi, nàng nhất định phải trở thành đại đan sư để an ủi linh hồn ông trên trời. Nàng đậy kín cất đi, muốn cáo từ rời khỏi ngay.
"Chờ một chút, có phải ngươi cũng muốn đi đến di tích Chúc Long hay không? Hay là chúng ta kết bạn cùng đi nhé?" Tiêu Liên Nhi cho hắn linh thảo mua Phi Long Tủy, thực chất, khi linh thảo xuất hiện ở Hoàng gia bảo, không chỉ đổi được một bình Phi Long Tủy mà còn đổi được năm ngàn linh thạch. Diệu Thủ Vân cảm thấy Tiêu Liên Nhi thật hào phóng, lại còn là đệ tử của tông môn lớn nên muốn kết giao.
"Ngươi biết chuyện dị hỏa chưa? Lần này có rất nhiều tu sĩ chạy đến di tích vì dị hỏa ở Hỏa Nguyên. Vào trong di tích được giúp đỡ một tay cũng tốt mà."
Diệu Thủ Vân biết giữ chữ tín, Tiêu Liên Nhi cũng có hảo cảm với hắn. Có hắn bên cạnh thì có thể che giấu được đặc điểm nữ tử độc thân ở nàng. Thật không dễ tìm được người như vậy, nàng liền gật đầu đồng ý.
Tu sĩ đi ra ngoài chỉ cần một túi chứa đồ là đủ. Diệu Thủ Vân cũng không có gì để thu dọn. Hai người xuống khỏi núi Nam Thương, đi thẳng về phía Nam.
Lại đến thành Song Liên. Tiêu Liên Nhi trộm liếc Diệu Thủ Vân.
Hắn ưỡn thẳng sống lưng, ném cho thủ vệ một viên linh thạch, cao ngạo đi vào. Tiêu Liên Nhi cố ý lớn tiếng gọi hắn: "Mặt sẹo, chờ ta với!"
Nghe thấy mình bị gọi là mặt sẹo, Diệu Thủ Vân sững sờ, đưa tay sờ lên vết đao đỏ tía trên má phải, cười khì đợi nàng tiến đến, khen nàng: "Không sai không sai, suýt nữa thì ta quên không nhắc ngươi, tuyệt đối đừng gọi ta là Diệu Thủ Vân."
Tiêu Liên Nhi nhếch môi cười nói: "Ta ngu ngốc thế chắc?"
Hai người đến nhà trọ lớn nhất trong thành, nghe thấy chỉ còn một gian phòng thì hơi chần chừ. Đúng lúc ấy lại có một vị tu sĩ tiến vào từ cửa đi thẳng đến quầy, Tiêu Liên Nhi nhanh chóng nói: "Chúng ta lấy."
Vừa dứt lời thì vị tu sĩ kia hỏi: "Ông chủ, còn phòng không?"
Tiêu Liên Nhi đưa tay nhận thẻ phòng, tìm tiểu nhị mở cửa, nghe thấy vị tu sĩ sau lưng than vãn: "Chỗ này mà cũng không còn nữa sao?"
Tu sĩ chạy tới di tích Chúc Long quá nhiều, nhà trọ ở thành Song Liên chật kín, rất nhiều tu sĩ chỉ có thể tĩnh tọa qua đêm ở quảng trường trong thành. Có thể cướp được gian phòng cuối cùng, Tiêu Liên Nhi vô cùng đắc ý.
Mặc dù Diệu Thủ Vân chưa nhìn thấy khuôn mặt thật của nàng, nhưng liếc mắt thấy vòng eo nàng nhỏ nhắn, trên khuôn mặt tầm thường là một đôi mắt ngậm hơi sương, trong lòng thầm đoán, có lẽ nàng cũng không đến nỗi xấu xí. Có thể ở cùng một phòng với giai nhân, sống lưng hắn càng ưỡn thẳng hơn nữa.
Khi hai người theo sau tiểu nhị lên lầu, trong một góc đại sảnh ở lầu dưới, Minh Triệt đội mũ che mặt ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn vào cây trâm ngọc bích cài trên búi tóc của nàng.
Thấy Tiêu Liên Nhi và Diệu Thủ Vân như một cặp tình nhân, vừa nói vừa cười bước đến lối rẽ vào gian phòng trên lầu hai, Minh Triệt nghe thấy một tiếng "rắc" nhỏ. Cúi đầu xuống nhìn thì thấy chén trà trong tay đã nát vụn.
Không hổ là nhà trọ lớn nhất, gian phòng thật rộng rãi. Trong phòng bày một bộ bàn ghế, có giường lớn kê sát tường, bên cửa sổ còn có án thư.
Diệu Thủ Vân ra dáng đàn ông nói: "Buổi tối kê cái bàn dịch ra, ta ngồi trên đất tĩnh tọa một đêm là được rồi."
Tiêu Liên Nhi cười đồng ý.
Lúc đến thành Song Liên cũng đã gần hoàng hôn, hai người không ra khỏi phòng nữa. Diệu Thủ Vân đã đổi mặt, nhưng trong lòng vẫn còn sợ đại cô nương Lý gia ở thành Song Liên. Tiêu Liên Nhi vẫn dùng mặt nạ, lo lắng sẽ bị người của Nguyên Đạo Tông hay Ma Môn phát hiện ra. Dù sao cũng đã có thể Tích Cốc, không cần phải ra ngoài ăn cơm.
Nhưng thời gian vẫn còn sớm, hai người vẫn coi như xa lạ, ngồi chung một phòng để tĩnh tọa thì cũng khó lòng tĩnh tâm. Tiêu Liên Nhi tìm trong vòng Thiên Cơ, thấy một ít đồ ăn mà mình từng nấu sau khi trở về tông môn, đành bày cả ra: "Đồ ta nấu đấy, vừa ăn vừa nói chuyện đi."
Mắt Diệu Thủ Vân sáng lên, thiện cảm dành cho Tiêu Liên Nhi lại tăng thêm mấy phần. Hắn xoa tay, gắp một miếng thịt linh dê nướng mật lên ăn. Trong vị mặn ngọt còn mang theo mùi thơm của ngải cứu nướng. Hắn là tán tu, nhưng cũng chẳng thiếu kinh nghiệm hơn các đệ tử của tông môn khác, ăn một miếng là biết ngay: "Ồ, đây là mật ong của cự thú. Bản thân loại mật ong này đã chứa rất nhiều linh khí rồi, cũng chỉ có tông môn lớn mới dám lấy ra nấu ăn mà thôi. Nếu nướng cả một chiếc đùi dê, thì ăn mới gọi là đã ghiền."
Tiêu Liên Nhi cười không lên tiếng. Khi Minh Triệt áp chế tu vi thành đệ tử Luyện Khí, cơ thể không Tích Cốc được, nàng đã cho hắn một chiếc đùi dê ăn lúc đói, hắn còn muốn cắt thành miếng nhỏ để ăn. Về sau khi nấu ăn thì nàng luôn nghĩ đến điều này thế là không kìm lòng được đã nấu ra món thịt dê cắt miếng nướng mật ngải cứu này.
Nhà trọ xây theo kiến trúc hình chữ hồi*. Ở giữa giếng trời là đại sảnh, có tất cả ba tầng. Bên phía hành lang lầu hai, Minh Triệt vịn lan can, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, thần thức chỉ chần chừ trước cửa, sợ rằng nếu tiến vào sẽ bị Tiêu Liên Nhi phát hiện. Loáng thoáng nghe thấy Diệu Thủ Vân nói về đùi linh dê, miệng hắn mím lại thành một đường.
(*) Chữ Hồi: 回
Lúc ăn cơm, Tiêu Liên Nhi đã tìm hiểu được Diệu Thủ Vân là thể chất Thủy Kim, chẳng có chút hứng thú nào với chuyện thu dị hỏa để luyện đan.
"Chỉ cần thu dị hỏa về làm đan hỏa thì ai cũng có thể trở thành đan sư được chắc? Ông đây đã gặp rất nhiều tu sĩ thể chất hệ Hỏa có thể sinh ra đan hỏa, nhưng cũng chưa thấy ai trở thành đan sư cả." Diệu Thủ Vân khinh thường nói: "Đừng tưởng rằng Ma Môn có lòng tốt. Ném đại ra một bí pháp là có thể khiến không biết bao nhiêu tu sĩ Đạo Môn bôn ba khắp nơi thu thập dị hỏa. Một khi đã bận lòng thì làm gì có thời gian để tĩnh tâm tu luyện chứ? Đến lúc đó luyện đan không thành, lại làm trễ nải thời gian tu luyện. Ban đầu tu sĩ Đạo Môn cảm thấy tuyệt vọng với chuyện phi thăng Hóa Thần. Lấy được dị hỏa có thể gia tăng tu vi nên cũng trở nên hoạt bát hơn. Vậy nhưng tài nguyên tu luyện thiếu thốn, phải tranh nhau đến đầu rơi máu chảy. Khác với Ma Môn, tuy ít người nhưng lại một lòng đoàn kết. Ma Môn không có dã tâm thì thôi, chứ nếu mà có thì sớm muộn gì cũng sẽ thâu tóm Đạo Môn."
Tiêu Liên Nhi không kìm được nói đỡ cho Minh Triệt: "Ma Môn vốn chỉ ở núi Hắc Ma thì làm gì có dã tâm. Thật ra ta cảm thấy trên đại lục Thương Lan có vô số môn phái, cùng lắm Ma Môn cũng chỉ là một tông môn tự lập mà thôi."
"Ngươi chưa nghe nói gì à? Lần trước lúc Đạo Ma luận võ, phía Ma Môn có mười tám yêu nữ vô cùng yêu nghiệt đến, tất cả đều là thị thiếp của thiếu quân Ma Môn đấy." Diệu Thủ Vân chậc chậc: "Nghe nói vị thiếu quân kia chính là lão ma đã sống ngàn năm, chuyên dùng các cô gái trẻ tuổi làm lô đỉnh, cho nên mới vô cùng điển trai, tu vi cao thâm đến vậy."
Tiêu Liên Nhi nhớ đến ma nữ Vu Hàm lúc mở cửa ra nhìn thấy ở lầu Kình Thiên hôm đó. Nàng miễn cưỡng cười nói: "Ma Môn ấy à, bị gọi là ma thì ắt hẳn phải có lý do. Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi."
Một gian phòng thì làm sao nghỉ ngơi được? Minh Triệt đứng bên ngoài nghe, biết rõ tu sĩ chỉ cần tĩnh tọa một đêm là xong, nhưng trong lòng thấy khó chịu.
"Lần này trên đường đi Nam Hoang, thành Song Liên là tòa thành lớn nhất. Ngoài nhà trọ còn có cửa hàng bán đan dược, ta đi mua một ít đan dược bùa chú dự trữ sẵn. Thủy Nguyệt, ngươi có muốn đi cùng ta không?" Thấy trời đã tối, Diệu Thủ Vân cảm thấy xác suất chạm mặt đại cô nương Lý gia nhỏ hơn nên lớn gan nói.
Lần trước đổi Phi Long Tủy lấy năm ngàn linh thạch xong, hắn vẫn luôn ở trong nhà chế thuốc đổi mặt, còn chưa có thời gian tiêu xài linh thạch để mua mấy thứ đan dược hay vật liệu tu luyện. Nếu ra khỏi thành Song Liên, đi qua núi Song Liên tiến vào Nam Hoang, sẽ không có thành thị lớn nữa. Cửa hàng lại ngay bên cạnh nhà trọ, hắn quyết định đi mua một ít đồ dùng cần thiết.
Tiêu Liên Nhi không có gì muốn mua nên lắc đầu.
Diệu Thủ Vân ra khỏi nhà trọ, rẽ vào cửa hàng bên phải. Tán tu khác với đệ tử tông môn, bình thường trong tay sẽ không giữ nhiều linh thạch. Tất cả đều dùng để mua vật liệu tu luyện, đi đến động phủ tu luyện, chờ đến khi dùng hết vật liệu thì lại ra ngoài tìm kiếm tiếp.
Trong tiệm bán đan dược trung cấp từ cấp bốn đến cấp sáu, vô cùng phù hợp với tu sĩ Kim Đan. Lúc Diệu Thủ Vân mới kết đan không lâu thì không có tiền để mua đan dược. Sau khi hỏi giá tiền thì vô cùng đau lòng. Giá của đan dược trung cấp đắt gấp mười lần đan dược cấp thấp. Từ cấp một đến ba là một trăm linh thạch một bình, cấp bốn đến sáu là một ngàn đến ba ngàn linh thạch một bình.
Năm ngàn linh thạch, mua mười tấm bùa chú trung cấp cùng với bốn bình đan dược là hết nhẵn.
"Đan dược cấp bốn do ta tự luyện. Bảy trăm linh thạch một bình, muốn mua không?" Giọng nói nhẹ như muỗi vo ve lọt vào tai Diệu Thủ Vân.
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy một vị tu sĩ đứng đối diện cửa tiệm. Dùng thần thức dò xét một chút, biết hắn tu vi cao hơn mình, lúc bấy giờ Diệu Thủ Vân mới đi ra ngoài.
Minh Triệt nhìn vào trong tiệm rồi nhẹ nhàng nói: "Đứng trước cửa hàng nhà người ta không tiện lắm. Ta ở nhà trọ phòng chữ Giáp số ba. Về phòng trao đổi."
Diệu Thủ Vân mừng rỡ. Hai người trở về nhà trọ, bên trong rất đông tu sĩ nên cũng không sợ Minh Triệt hại hắn. Nhưng hắn vẫn đứng ở cửa phòng chữ Giáp số ba mà không chịu vào.
Cửa phòng khép hờ, Minh Triệt che đi thân hình của mình, đưa ra một bình đan dược cấp bốn: "Ngươi kiểm tra xem."
Diệu Thủ Vân đổ ra một viên kiểm tra thử, tính nhẩm trong lòng, mua năm bình, hắn vẫn còn thừa năm trăm linh thạch. Thế là bèn ngẩng đầu cười nói: "Ta mua năm bình."
Bấy giờ bốn mắt nhìn nhau, hắn bỗng nhìn thấy hàng loạt bông hoa đua nở trước mắt, rồi mơ mơ màng màng lịm đi.
Cửa đóng lại, từ trong truyền ra tiếng nắm đấm nện lên người.
Sau khoảng một khắc, cánh cửa mở ra, Minh Triệt đã dùng Hóa Hình Thuật biến thành dáng vẻ của Diệu Thủ Vân, ngoảnh nhìn cửa phòng đóng chặt, hừ một tiếng: "Đáng đánh!"
Hắn đi qua hành lang, đến trước cửa phòng Tiêu Liên Nhi, dùng giọng Diệu Thủ Vân hắng giọng nói: "Thủy Nguyệt, ta về rồi."
Cửa phòng mở ra, Tiêu Liên Nhi khoanh chân ngồi trên giường. Màn giường buông xuống, bóng người mờ ảo.
Minh Triệt đứng ở cửa, nhất thời ngỡ ngàng.
"Mua đồ xong rồi à? Nghỉ ngơi sớm đi." Tiêu Liên Nhi không mở mắt, cũng không dám tin tưởng Diệu Thủ Vân hoàn toàn, chỉ ngồi khoanh chân, thần thức bao phủ cả phòng.
"Ừ." Minh Triệt nặn ra được một chữ, rồi đẩy bàn ghế ra, đang định trải thảm thì đột nhiên nhớ ra Diệu Thủ Vân là tán tu, sẽ không để ý nhiều như vậy. Hắn phủi phủi mặt đất, gạch vuông màu xanh coi như cũng sạch sẽ, chẳng biết đã bị bao nhiêu người giẫm lên, bao lần chổi quét qua chỉ còn lại màu xám xịt. Hắn thầm oán giận trong lòng, khoanh chân ngồi xuống, mặt đối mặt với Tiêu Liên Nhi.
Trong phòng tắt đèn, cũng không có đá phát sáng, ánh trăng bàng bạc rót qua cửa sổ, bóng người đằng sau tấm màn đỏ thắm càng mờ ảo hơn. Mắt hắn nhắm hờ quan sát nàng, sợ nàng phát hiện, nên không dám sử dụng thần thức.
Không dám sử dụng thần thức… Hắn lại nhớ tới khi còn ở trong bí cảnh, bên cạnh cây Lôi Kiếp, hắn dùng thần thức nói chuyện với nàng, rất lâu cũng không nghe thấy nàng dùng thần thức trả lời. Nàng nhận ra sự nghi ngờ của mình nên vòng hai tay lên, nói nhỏ bên tai hắn. Khi đó, nàng không dám sử dụng thần thức, lẽ nào là sợ hắn nhận ra nàng?