Translator: Nguyetmai
Minh Triệt khoanh chân ngồi trên mặt đất, đột nhiên có cảm giác thấp hơn Tiêu Liên Nhi một cái đầu. Hai người đảo vị trí, hiện tại người chột dạ lại là hắn, đổi thành hắn sợ bị Tiêu Liên Nhi phát hiện.
Nếu như nàng nhận ra mình thì phải làm sao?
Chính hắn cũng không biết phải làm gì cả.
Cuộc gặp gỡ tốt đẹp đó còn chưa kéo dài quá mười hai canh giờ, thế mà hắn lại có thể nhớ từng câu nói, từng cử chỉ và biểu cảm hôm đó của nàng.
"Huynh đi tìm Dịch Khinh Trần gần năm mươi năm rồi, liệu huynh có phải tìm nàng ấy tận một trăm năm không?"
Minh Triệt nghĩ, lúc nàng nói lời này, trong lòng đã hi vọng mình không tìm thấy nàng.
Thật ra hắn cũng giống như vậy.
Hắn tìm lâu như vậy, còn phái Dư Quang, người đứng đầu Bát Phương Thiên Thần ẩn mình trong Nguyên Đạo Tông mười năm. Hắn tốn nhiều công sức như vậy, khi biết rõ mọi chuyện, hắn lại thà rằng mình không biết gì hết.
Cuộc đời nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ, bây giờ hắn mới hiểu, lần đầu tiên gặp nàng trong khu rừng, một câu "Gặp lại tức là có duyên" đã nói lên tất cả. Chỉ hận thân ở trong núi này, nhìn không thấu ý trời huyền diệu.
Một trăm năm, đã qua được một nửa. Hắn không thể cho nàng được một trăm năm thì chí ít cũng có thể giúp nàng hoàn thành tâm nguyện.
Ánh trăng chiếu sáng một nửa gian phòng. Sau lớp mạng che trong suốt, nửa sườn mặt nàng chìm trong ánh trăng. Cây trâm xanh màu ngọc bích cài trên búi tóc nàng hết sức tự nhiên. Nếu như hình dạng của nó không phải là hai chiếc lá cây, nếu như không phải giọng nói nàng không thay đổi, hắn suýt nữa đã lỡ mất nàng.
Minh Triệt thu tay đặt lên hai đầu gối, nắm lại thật chặt. Hắn nhớ cơ thể mềm mại của nàng, xúc động muốn đến ôm nàng vào lòng.
Khuôn mặt ngoảnh lại của nàng trước lúc rời đi lại một lần nữa hiện ra, nhắc nhở Minh Triệt rằng, Tiêu Liên Nhi không muốn hắn biết kiếp trước nàng là ai.
Cùng lúc đó, trong đầu vang lên giọng nói ác độc của Hàn Tu Văn. Minh Triệt hít một hơi thật sâu. Không nhận nhau cũng có cái lợi của nó. Nàng sẽ có thể hoạt bát và vui tươi như trước, không cần vì gặp hắn mà đôi mắt đong đầy bi thương.
"Thủy Nguyệt, ngươi vào di tích Chúc Long là muốn truyền thừa Chúc Long Quyết, hay muốn thu dị hỏa?" Minh Triệt vẫn không kìm lòng được. Không thể nhận nhau, ôm nàng vào lòng thì cũng thôi. Nhưng bắt hắn ngắm nàng cả đêm như một người câm thì hắn không chịu đựng nổi.
Thủy Nguyệt, cái tên này chẳng hay gì cả. Hoa trong gương, trăng trong nước*, ý nghĩa không tốt lành mấy. Nhưng mà, một nửa chữ Tiêu cũng là một nửa chữ Minh**. Minh Triệt vừa nghĩ như thế, lại cảm thấy cái tên này có thể miễn cưỡng chấp nhận được.
(*) Thủy Nguyệt (水月) có nghĩa là trăng trong nước.
(**) Chữ Tiêu là 肖, chữ Minh là 明, trong cả hai chữ đều có bộ "nguyệt" (月).
Tiêu Liên Nhi không thân với hắn. Tu sĩ kết bạn đồng hành, cũng không có nghĩa phải nói toàn bộ ý định của mình cho hắn nghe. Nàng hỏi ngược lại: "Ngươi thì sao?"
"Tùy duyên thôi, ai mà biết sẽ gặp phải thứ gì bên trong di tích thượng cổ." Minh Triệt trả lời theo tâm lý phổ biến của các tu sĩ. Đi xong có khi sẽ chẳng lấy được thứ gì cả, có khi còn nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng nếu không đi, thì mãi mãi sẽ chẳng có được thứ gì hết.
Tiêu Liên Nhi nhớ lại lời Diệu Thủ Vân từng nói, nửa đùa nửa thật hỏi: "Thế nào, ngươi đi mua đan dược xong thì phát hiện đan dược trung cấp đắt đỏ quá, nên cũng muốn thu dị hỏa để học luyện đan à?"
"Không, ý ta là…" Giọng Minh Triệt dịu đi: "Nếu ngươi muốn thu dị hỏa, ta có thể giúp ngươi."
Có rất đông người chạy vào di tích vì dị hỏa ở Hỏa Nguyên. Diệu Thủ Vân là tu sĩ Kim Đan, nếu có thể giúp mình thì xác suất thu được sẽ cao hơn một chút. Tiêu Liên Nhi trầm ngâm gật đầu: "Bao nhiêu?"
Minh Triệt không hiểu: "Bao nhiêu gì cơ?"
Tiêu Liên Nhi ngạc nhiên hỏi: "Ngươi giúp ta, cần bao nhiêu thù lao?"
Ai thèm thù lao của nàng chứ! Minh Triệt đang định khinh thường từ chối, đột nhiên nhớ ra thân phận của mình hiện tại, cố ý nghiêm mặt, ngại ngần trả lời: "Nếu như ta giúp ngươi thu phục dị hỏa, trả cho ta năm trăm linh thạch được chứ?"
Mới có năm trăm linh thạch đã có thể bán mạng vì người khác? Tiêu Liên Nhi mở mắt, hơi cạn lời, mãi hồi lâu sau mới nói: "Thì ra ngươi nghèo như vậy. Nếu ngươi có thể giúp ta thu phục dị hỏa, ta có thể trả cho ngươi hai ngàn linh thạch."
Đợi một lát, không thấy Diệu Thủ Vân có vẻ vui mừng, Tiêu Liên Nhi còn đang kinh ngạc thì Minh Triệt đã kịp phản ứng. Hắn giả vờ như bị bất ngờ đến mức choáng váng, ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực, hiên ngang lẫm liệt: "Thủy Nguyệt tiên tử hậu đãi như thế, khi tiến vào di tích Chúc Long tại hạ nhất định sẽ chẳng rời nửa bước, toàn lực hỗ trợ!"
"Phụt!" Tiêu Liên Nhi bật cười thành tiếng: "Được rồi, bản tiên tử nhận ngươi làm vệ sĩ."
Minh Triệt ngỡ ngàng, bao lâu rồi hắn chưa được nghe nàng cười? Thời gian thoáng chốc xoay ngược, hắn tựa như lại được nhìn thấy nàng phấn khích lao vào lòng mình.
Nếu cho nàng biết hắn đang ở đây, nếu như nàng biết hắn đã tường tận tất cả… Minh Triệt nhắm mắt, chẳng biết nàng có còn cười như vậy hay chăng.
Hầy, đợi đến ngày đó rồi hẵng nói.
Nghĩ tới đây, Minh Triệt không kìm được nghiến răng thầm mắng mình. Trong Vườn hoa Thiên Thần cũng chỉ nuôi một con giun béo ú thôi mà, có gì đáng nói chứ… Có lẽ lần sau khi nó tới, sấm sét trong hư không sẽ bổ nó ra thành bảy tám đoạn.
Ngồi đối diện nhau cả đêm, nhìn bình minh nhuộm trắng cả song cửa sổ, hai người đồng thời mở mắt.
Lúc trả tiền thuê phòng, Minh Triệt theo thói quen định lấy ra một linh thạch thượng phẩm thanh toán, cuối cùng đành phải len lén cất về. Lần trước áp chế tu vi, quên không mang theo đan dược và đồ ăn. Lần này không cần đồ ăn nữa, đan dược bùa chú mà chân nhân Kim Đan có thể dùng hắn đã chuẩn bị một đống, nhưng lại quên mang linh thạch hạ phẩm. Hắn hơi hối hận khi không lấy túi chứa đồ của Diệu Thủ Vân, chí ít còn có linh thạch để mà thanh toán.
Một nửa là thiếu quân Ma Môn kiêu ngạo, một nửa lại là tán tu Diệu Thủ Vân keo kiệt nghèo kiết xác. Minh Triệt chỉ đành nhập vai một nửa. Hắn lúng túng nhìn Tiêu Liên Nhi: "Hôm qua ta tiêu hết linh thạch để mua đan dược rồi. Ngươi cứ trừ vào thù lao của ta được không?"
"Ta cũng ở mà, coi như ta mời ngươi là được." Tiêu Liên Nhi nhanh chóng đưa linh thạch thanh toán tiền thuê phòng.
Hai người ra khỏi nhà trọ, đi đường lớn ra khỏi thành.
Từng đội ngũ vừa đi vừa gào thét, dẫn đầu là một cô gái cường tráng mặc đồ đỏ, có khuôn mặt xinh đẹp, mang theo đôi chút khí khái nam nhi.
Tiêu Liên Nhi liếc nhìn Minh Triệt, trêu chọc nói: "Đổi mặt rồi thì không sợ bị nàng ta nhận ra nữa à?"
Nàng ta? Cô gái áo đỏ kia chính là đại cô nương Lý gia đã cưỡng ép Diệu Thủ Vân thành thân đấy sao? Minh Triệt vô thức sờ lên mặt mình, nhớ rằng Tiêu Liên Nhi đã từng nói Diệu Thủ Vân có khuôn mặt giống phái nữ, thậm chí còn đẹp hơn nữ giới nữa kìa. Hắn phát hiện mặt Diệu Thủ Vân là mặt thật, mà vết sẹo cũng là mặt thật. Tiêu Liên Nhi chưa kể chuyện Phi Long Tủy nên trong lòng hắn vô cùng ngạc nhiên, đành trả lời lấp lửng: "Dù sao cũng không nhận ra đâu."
Tiêu Liên Nhi cười nói: "Ta thấy có vẻ Lý cô nương cũng định đến di tích Chúc Long đấy. Chỉ là không biết ngươi đổi mặt rồi, nàng ta còn muốn cướp ngươi về làm chồng nữa không?"
Cái cô trông như ngọn núi đó muốn cướp mình về làm chồng? "Nàng ta dám à!" Thoáng chốc, khí thế của Minh Triệt thay đổi hẳn, khi cảm thấy không ổn lại nhanh chóng sửa lại, nhìn Tiêu Liên Nhi, cười một cách xấu xa: "Ta sẽ bảo là ta cưới vợ rồi."
Đóng giả làm Diệu Thủ Vân cũng không tồi. Muốn bỉ ổi thế nào thì cứ như thế ấy, dù sao người bỉ ổi cũng là Diệu Thủ Vân cơ mà. Thoáng chốc, Minh Triệt hợp lại làm một với Diệu Thủ Vân: "Nếu Thủy Nguyệt chịu giúp ta, ta chỉ lấy ngươi năm trăm linh thạch thôi."
Tiêu Liên Nhi cười phá lên: "Ngươi bị nàng ta dọa cho mất mật thật hả? Ngươi đã dùng Phi Long Tủy biến dung mạo tuyệt thế của mình thành cái dạng tướng cướp này rồi, giờ ngươi có tới tận cửa thì Lý cô nương cũng chẳng thèm ngươi đâu."
"Trông mặt mà bắt hình dong!" Minh Triệt thấy nàng vui vẻ, tâm trạng cũng khá hơn. Đột nhiên nhớ tới chuyện Phi Long Tủy mà Tiêu Liên Nhi giấu mình, tâm trạng lại không tốt nữa: "Lúc ta vẫn còn khuôn mặt đẹp như hoa đó, có phải Thủy Nguyệt cũng từng động lòng không hả?"
Tiêu Liên Nhi tặc lưỡi thở dài: "Mặt đẹp như vậy mà ngươi cũng ra tay được. Tiếc là ta không được nhìn thêm mấy lần nữa."
Đẹp đến mức nào chứ? Minh Triệt lầm bầm: "Hạng nữ tử chỉ yêu thích nhan sắc của tại hạ, thì kẻ hèn này xin được từ chối."
Hai người vừa nói vừa ra khỏi thành, đi về phía Nam Hoang.
Cùng lúc ấy, Diệu Thủ Vân bị Minh Triệt tiện tay xé không gian ra ném vào, giờ mới từ trong vũng bùn bò ra.
Hắn nhìn sương sớm bốc lên từ đầm lầy, xung quanh mờ ảo, thình lình cúi đầu tìm trên tìm dưới. Cấm lấy túi chứa đồ, thấy không mất đi linh thạch nào, hắn thở phào nhẹ nhõm, nhìn trời mắng to: "… Tên chết tiệt nào dám giỡn mặt với đạo gia đây! Ta mà bắt được thì sẽ lột da ngươi ra làm mặt nạ!"
Hắn bay lên, làm một Dẫn Thủy Quyết tắm rửa sạch sẽ, không tài nào nghĩ ra được: "Ta và Thủy Nguyệt đi đến di tích Chúc Long, sau đó ra khỏi nhà trọ đi mua đan dược, tại sao ta lại ở đây?"
Hắn bay lên cao, xung quanh đều là rừng rậm bạt ngàn, ngút tầm mắt. Diệu Thủ Vân khóc không ra nước mắt, đành chờ đến khi mặt trời mọc mới phân biệt rõ phương hướng, bay về phía Nam.
Lúc này Minh Triệt và Tiêu Liên Nhi đã đi tới chân núi Song Liên. Dưới chân núi có một thị trấn nhỏ, không ồn ào tấp nập như thành Song Liên. Đa số trên biển hiệu của các cửa hàng trong trấn đều có khắc hình hoa sen, có vẻ như đều là sản nghiệp của Minh Hương Môn.
Tu sĩ đi qua rất nhiều, đệ tử đi tuần tra trên trấn cũng tăng lên. Nhà trọ rõ ràng không đủ, Minh Hương Môn liền dựng lên một doanh trại ngay bên ngoài trấn. Minh Hương Môn không có khả năng lớn như Nguyên Đạo Tông, không luyện ra nhà cửa, chỉ có thể dựng lều. Mỗi lều thuê mất năm linh thạch.
Tất nhiên Tiêu Liên Nhi muốn thuê hai lều, nhưng Minh Triệt không muốn, hắn ngại ngần nói: "Thủy Nguyệt, ngươi thuê một lều là được rồi. Ta… ta ngồi bên cạnh là được."
Trong lòng đang nghĩ muốn ở chung một lều với nàng, hắn nói trước khi Tiêu Liên Nhi kịp lên tiếng: "Thuê thêm một lều lại mất thêm năm linh thạch. Ta ngồi bên ngoài tĩnh tọa là được rồi."
Tiêu Liên Nhi hào phóng đáp: "Ta trả cho ngươi là xong."
"Đừng!" Minh Triệt thẳng lưng ra dáng đàn ông: "Ta là đàn ông."
Tiêu Liên Nhi đành phải thuê một túp lều.
Không gian trong lều không nhỏ, nhưng chỉ bày một chiếc giường nhỏ. Các tu sĩ đều chỉ thuê tạm qua đêm, cũng không ai để ý xem bên trong bày biện những gì.
Nàng vừa đi vào, Minh Triệt đã theo vào ngay, đảo mắt nhìn qua, hết sức hài lòng: "Không gian bên trong lớn thật đấy…"
Tiêu Liên Nhi thoáng nhíu mày. Để được ở một mình, thà nàng bỏ ra thêm nhiều linh thạch còn hơn. Thấy ánh mắt Diệu Thủ Vân cứ ngắm tới ngắm lui, bảo hắn ra ngoài thì cũng ngại, nàng đành nói: "Ừm, ngươi có thể tĩnh tọa ở đây."
Nàng vừa lên tiếng cho phép, trong lòng Minh Triệt liền vô cùng vui vẻ. Nhưng nghĩ lại, bây giờ ta đang là Diệu Thủ Vân, sao nàng có thể tùy tiện ở chung một lều qua đêm với một người đàn ông? Trong lòng hắn băn khoăn chết đi được.
Tiêu Liên Nhi cho phép xong lại thấy không thoải mái lắm. Nghĩ thầm nếu như Diệu Thủ Vân đáng ghét quá, vẫn nên bỏ hắn lại mà đi một mình thì hơn.
Thấy ánh mắt Tiêu Liên Nhi sáng lên, Minh Triệt lập tức tỉnh táo lại. Đúng vậy, đã là tu sĩ thì đều không muốn thân thiết quá mức với người khác. Hắn cứ bám lấy nàng như vậy, ngộ nhỡ nàng không muốn đi chung với mình nữa thì phải làm sao? Để tính kế lâu dài… Minh Triệt đi tới cửa lều, vén mành lên đi ra ngoài, ngoái đầu cười nói: "Ta tĩnh tọa ở đây được rồi, có chuyện gì thì gọi ta một tiếng."
Diệu Thủ Vân cũng không ngu ngốc nhỉ, biết mình muốn ở một mình. Tiêu Liên Nhi gật đầu cười, bày ra trận pháp, ẩn đi cả hai người lẫn túp lều.
Minh Triệt nhìn thấy nụ cười cùng sự thoải mái trong mắt nàng, biết mình đã đoán trúng ý nàng rồi. Buông lều xuống, cũng không chê mặt cỏ bẩn hay không, hắn khoanh chân ngồi xuống. Nghĩ thầm, vẫn nên nhẫn nhịn một chút thì tốt hơn. Chẳng may nha đầu này thích Diệu Thủ Vân thì phải làm sao?
Đang nghĩ ngợi thì phía trước có một đám người đi tới. Minh Triệt không để ý, dù sao cũng đang ngồi trong trận pháp, đại cô nương Lý gia cũng không thể nhìn thấy mình.