Translator: Nguyetmai
Sau khi nàng hút con rùa nhỏ muốn trở về tiên giới kia vào, linh khí tính Thổ của rừng đất đá dần dần cạn kiệt. Có lẽ sau một thời gian dài nữa nơi này sẽ lại mọc thành một khu rừng rậm mới.
Vẫn còn thời gian một năm. Tiêu Liên Nhi tính toán xong, quyết định dùng nửa năm để tu luyện được nhiều chân khí tính Thổ hơn. Nàng bay ra khỏi rừng đất đá, nói một lời với tám con yêu thú, để bọn chúng tản ra.
"Chúng ta sẽ ở đây bảo hộ cho người nửa năm." Bạch Mao hơi ngượng ngùng, "Rồi lại tiễn người bình an ra khỏi rừng rậm. Sau này nếu tiên tử có gặp ông nội ta, xin hãy nói đỡ giúp ta vài câu."
Tám con thú có Hóa Hình Đan, lại được lệnh của bảy vị trưởng lão Ma Môn và Minh Triệt nên không dám rời đi.
"Được." Tiêu Liên Nhi cũng không khách sáo.
Tiêu Liên Nhi lại bay vào rừng đất đá, nhân lúc linh khí tính Thổ ở nơi này còn chưa tan hết để luyện chân khí tính Thổ. Lúc trước Đan Si Quân còn luyện được một ít Địa Linh Đan, nàng đã từng nghĩ tới việc sẽ đưa cho Thanh Phong sư phụ nhưng nay thì nàng không để ý được quá nhiều nữa, lập tức dùng luôn một viên.
Nửa năm sau, trong đan điền ngoài viên cầu ba màu, còn có một luồng chân dịch màu vàng như đất bùn. Tiêu Liên Nhi không ngồi thiền nữa. Nàng không còn thời gian để hợp nhất chỗ đất bùn và viên cầu ba màu kia thành một.
Đã đến lúc phải quay về Nguyên Đạo Tông rồi.
Tiêu Liên Nhi mở bàn tay ra, nhánh cây dài đến ba thước. Nàng rót chân khí vào, tiện tay chém vào ngọn núi bên cạnh. Đầu nhánh cây phát ra tia sáng màu xanh, có tia chớp quấn quanh ở giữa. Chỉ một cái vung tay như vậy thôi, đỉnh núi cao vút tầng mây kia lại như miếng đậu phụ non dưới nhát chém bằng chân khí của nàng, đất đá lở rầm rầm rơi xuống.
Tiêu Liên Nhi phất tay áo một cái, khói bụi tản ra, đỉnh núi được điêu khắc thành hình Minh Triệt vô cùng sống động đứng trước mặt nàng.
"Mười năm, cho dù Ma Môn đã biến mất ta cũng sẽ tìm thấy huynh." Tiêu Liên Nhi nhìn hắn thì thào như tự nhủ rồi quay người bay ra ngoài.
Nửa năm, Nam Hoang đã chuyển sang mùa hè, rừng rậm che cả ánh nắng, sinh ra một màn sương ẩm ướt.
Đám yêu thú tiễn Tiêu Liên Nhi đến tận rìa hẻm núi Tiên Kiếm mới dừng lại.
Tám con yêu thú, còn có thêm một con sư tử lông quăn. Tiêu Liên Nhi vuốt ve bộ bờm sư tử, suy nghĩ một chút rồi lấy đan dược cấp bảy cấp tám mình đã luyện thành nhưng không dùng ra: "Các ngươi thử dùng các loại đan dược này xem. Có thể sẽ giúp được các ngươi trong việc tu luyện."
Linh khí ở Hạ Tiên giới rất mong manh, những con yêu thú này sống mấy ngàn năm mới có được tu vi Nguyên Anh của con người, toàn bộ đều nhờ hút tinh hoa của mặt trăng mặt trời và tu luyện linh khí mỏng manh đó. Thấy những đan dược hỗ trợ tu luyện của con người, trong lòng chúng đều rất phấn khích, vô cùng vui vẻ kích động nhận lấy.
"Tiên tử, nếu một ngày nào đó người thật sự có thể đến được Thượng Tiên giới, người có thể giúp chúng tôi nghĩ cách giải cấm chế không? Nghe nói yêu thú biển Thương Lãng không cần Hóa Hình Đan cũng có thể biến hình. Yêu thú trong khu rừng Nam Hoang sẽ vô cùng biết ơn người." Bạch Mao rất ra dáng lão đại, đã tự giác gánh vác trách nhiệm của một thủ lĩnh rồi.
"Cạnh tranh để tồn tại, kẻ biết thích nghi mới có thể sinh tồn. Không có lý gì mà con người có thể vào được còn các ngươi lại không ra được. Trong tương lai nếu như ta có năng lực, nhất định sẽ giải cấm chế thay các ngươi." Tiêu Liên Nhi trịnh trọng nói.
Đến Vũ Nguyệt tiên tử cũng không gỡ được cấm chế của rừng Nam Hoang, mang bảy con tiểu yêu thú xông ra cũng đã bị thương đến hôn mê rồi, có thể thấy cấm chế này mạnh như thế nào. Nàng sẽ cố gắng.
Nghe được lời hứa này của nàng, trong mắt của tám con yêu thú lộ ra vẻ cảm động. Suy cho cùng, tổ tông của chúng sau khi hóa thành người xong đều không quay trở lại, nói gì đến chuyện giải cấm chế.
Tiêu Liên Nhi vuốt ve con sư tử lông tím, cười nói: "Cảm ơn các ngươi mấy năm nay đã chăm sóc cho ta. Ta đi đây."
Bóng nàng hóa thành một vệt màu trắng, bay qua hẻm núi Tiên Kiếm.
***
Một vầng trăng sáng cong cong nhô lên trên đỉnh Thiên Khung của Nguyên Đạo Tông.
Trên đài ngọc thạch phía sau điện Bắc Thần, ánh trăng chiếu xuống sáng đến mức khiến cho mặt đài trơn bóng như ngọc bích. Hàn Tu Văn đứng ở đó một mình, trên tay cầm hai miếng ngọc bài trắng, nhìn thấy thần thức Dịch Khinh Trần Tiêu Liên Nhi vẫn tỏa sáng như cũ, bất giác oán hận nói: "Ngươi còn sống sao? Còn nửa tháng nữa là đến trung thu. Mười năm rồi, đã đến lúc Thanh Phong trưởng lão phải chết! Ta chờ ngươi quay trở về dự lễ."
Thanh Phong trưởng lão đã bị nhốt tại viện Giới Luật mười năm.
Ẩn Lão tông môn cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể cố gắng đè ép xuống để vụ án Thanh Phong trưởng lão giết Nhược Thủy đạo quân mười năm sau mới xử. Gã có đưa lệnh bài chưởng giáo ra cũng không có cách nào gặp mặt Thanh Phong trưởng lão.
"Lẽ nào, lại là vì Hoa Viễn?" Ánh mắt Hàn Tu Văn nhìn về phía điện Dao Quang.
Nói cũng rất trùng hợp, mười năm trước Ma Đạo vội vàng kết thúc luận võ, sau khi Ma Môn rút đi, chỗ Hoa Viễn bế quan hiện lên một đám mây cát tường. Đám mây có hình giống như một con chim loan. Mây cát tường hình phượng, sau lưng kéo theo dải mây năm màu rất dài. Mười năm rồi nhưng đám mây cát tường này chẳng hề bị gió thổi tan.
Các tông môn khác biết được chuyện này đều cho rằng Nguyên Đạo Tông sẽ lại có thêm một Nguyên Anh đạo quân, vượt qua Kiếm Tông, vững vàng ngồi ở vị trí số hai trong ba tông bốn môn. Vì thế, họ chỉ chờ Hoa Viễn kết anh thành công để đến đây chúc mừng.
"Dù hắn có kết anh thành công thì ta và ba vị trưởng lão cũng đã cùng nhìn thấy. Hoa Viễn đừng hòng cứu được Thanh Phong."
Nói thì nói thế nhưng trong lòng Hàn Tu Văn vẫn thấy bất an.
Mười năm trước gã bị Minh Triệt đánh trọng thương, bế quan tròn hai năm mới khôi phục.
Hai năm sau, nghe Ngọc Kê nói, Tiêu Liên Nhi và Minh Triệt trọng thương bị quái điểu bắt vào trong rừng rậm Nam Hoang, lành ít dữ nhiều, thế nhưng thần thức trên ngọc bài vẫn không biến mất. Thạch Thanh Phong lại tưởng rằng nàng đã chết, nên vẫn ở lại di tích Chúc Long không trở về. Ngọc Kê nói, vì quá đau buồn nên Thạch Thanh Phong muốn đi du ngoạn một mình.
Thanh Phong trưởng lão được nhóm Ẩn Lão bảo hộ, Hoa Viễn thì sắp kết anh, và Tiêu Liên Nhi không rõ tung tích giống như ba cái gai làm Hàn Tu Văn nhức nhối trong lòng.
Dù sao thì nửa tháng nữa cũng đến kỳ hạn mười năm rồi. Gã cứ rút bỏ cái gai Thanh Phong trưởng lão này ra trước đã. Hoa Viễn cũng chưa kết đan thành công, Tiêu Liên Nhi càng không khiến gã sợ hãi. Chuyện nàng cấu kết với Ma Môn đã là chuyện xác thực, cả đám người đều nhìn thấy tận mắt. Huống chi Ma Môn bây giờ… Trên mặt Hàn Tu Văn hiện lên nụ cười chế nhạo.
Trăng lặn về phía Tây, mặt trời lại mọc lên ở phía Đông.
Hàn Tu Văn mặc trang phục chưởng giáo, ngồi ở điện Bắc Thần bàn bạc chuyện xét xử Thanh Phong trưởng lão cùng với ba vị trưởng lão Thiên Cơ, Thiên Toàn, Thiên Quyền.
Gã đã từng tự tiến vào điện Thiên Xu, xác nhận chắc chắn Nhược Thủy đạo quân đã chết rồi, xác chết lại còn vô cùng sống động nữa. Sau khi xác nhận xong, Hàn Tu Văn không còn vào điện Thiên Xu thêm lần nào nữa.
"Mười năm, chuyện này không thể cứ giấu mãi được. Hoa Viễn sắp kết anh. Nghe đệ tử canh gác điện Dao Quang nói, đám đệ tử bên trong rất phấn khích." Hàn Tu Văn lạnh nhạt nói.
Thiên Quyền trưởng lão cười lạnh: "Thì sao? Hoa Viễn kết anh thành công thì điện Dao Quang dám tạo phản chắc?"
Thiên Cơ thở dài nói: "Lão đạo hiểu ý của chưởng giáo. Việc này không nên chậm trễ. Nên sớm xử lý xong chuyện của Thanh Phong trưởng lão, chớ để đến lúc Hoa Viễn kết anh thành công lại xảy ra thêm nhiều chuyện."
"Thanh Phong trưởng lão phạm phải trọng tội, cần phải xử như thế nào thì cứ xử như thế. Kể cả Hoa Viễn kết anh thành công cũng không thể nhân nhượng, Đáng lý ra Ẩn Lão tông môn không nên nhúng tay vào việc của tông môn. Đã kéo dài mười năm rồi, nên sớm chấm dứt đi. Xét xử Thanh Phong trưởng lão trong khi Hoa Viễn kết anh thì mới có thể đẩy tổn thất của Nguyên Đạo Tông xuống thấp nhất có thể. Đây là thời điểm tốt nhất." Thiên Toàn trưởng lão nói.
Mấy người đã thống nhất ý kiến, cùng đi tới từ đường của tông môn.
Cửa gỗ từ đường được đóng chặt. Không chờ bọn họ mở miệng, giọng của Mộc Diệp lão nhân đã truyền ra: "Hẹn ước mười năm sẽ hết hạn vào trung thu. Ẩn Lão sẽ không nhúng tay vào việc của tông môn. Các ngươi về đi."
Hàn Tu Văn cúi người hành lễ: "Đa tạ Ẩn Lão đã thông cảm."
***
Lúc này Tiêu Liên Nhi cũng vừa đến thành Thanh Dương.
Tin tức vụ án Thanh Phong trưởng lão cấu kết với Ma Môn, mưu hại Nhược Thủy đạo quân sẽ được xét xử vào trung thu đã sớm lan truyền ra khắp đại lục Thương Lan. Người của ba tông bốn môn, thậm chí cả tán tu cũng chạy đến thành Thanh Dương để xem.
Lầu Túy Tiên vẫn náo nhiệt như cũ. Tiêu Liên Nhi đội nón có mạng che, ngồi nghe mọi người bàn tán.
"Lão ta đúng là có mắt như mù mới dám cấu kết với Ma Môn. Ma Môn làm việc không đứng đắn, bị người trên Thượng Tiên giới tới đặt cấm chế, cả ngọn núi Hắc Ma bị Nghiệp Hỏa từ trên trời rơi xuống đốt suốt mười năm nay, chỉ vào được chứ không ra được rồi."
"Chẳng trách không có một chút tin tức nào của Nhược Thủy đạo quân. Thật không ngờ Nguyên Đạo Tông lại có phản đồ. Có nghe nói được là sẽ xử lý chuyện này như thế nào không?"
"Hẳn là sẽ bị ép tự nổ nguyên anh mà chết chứ sao."
Tiếng bàn tán bên tai xôn xao không ngừng. Tiêu Liên Nhi ném lại một viên linh thạch, đứng dậy rời đi.
Vẫn ở trong tiểu viện đó, nàng lẳng lặng ngồi trong phòng suy nghĩ.
Trên đường đi, tin tức nàng nghe được đủ giúp nàng hiểu những thay đổi trong mười năm qua ở đại lục Thương Lan.
Mấy năm trước, xung quanh núi Hắc Ma đột nhiên xuất hiện một cấm chế, cho phép đi vào nhưng không cho phép đi ra. Từ ngày đó trở đi, đại lục Thương Lan không còn thấy bóng người của Ma Môn xuất hiện nữa. Ngay sau đó một tháng, Nghiệp Hỏa từ trên trời rơi xuống, từng quả cầu lửa to nhỏ khác nhau rơi xuống ngọn núi như mưa sao băng. Mưa lửa thiêu đốt suốt ba ngày ròng rã, khói đặc cuồn cuộn bao trùm cả ngọn núi Hắc Ma, đốt mười năm nay vẫn chưa tắt.
Người trong Đạo Môn đều vỗ tay khen hay, cho rằng Ma Môn làm điều sai trái khiến cho các thần tiên trên Thượng Tiên giới nổi giận, muốn đốt trụi cả núi Hắc Ma. Tình hình thực sự của núi Hắc Ma bên trong cấm chế như thế nào thì lại không ai hay biết.
Nàng tựa vào cửa, xuất thần nhìn căn viện vắng vẻ.
Trăng trên trời đã tròn, ngày mai sẽ là trung thu.
Nàng ném vò rượu ra rồi gảy nhẹ ngón tay, từng đóa hoa rượu nở rộ giữa không trung.
Năm đó, Minh Triệt tựa người trên giường, hoa rượu vờn quanh hắn bay múa, tay áo dập dờn bay theo gió đêm.
Nụ cười của hắn rất tùy ý mà khoa trương, chắc chắn nàng không dám phô trương thanh thế, nên uy hiếp lợi dụng nàng để đóng giả thành Hư Cốc vào phòng đấu giá.
"Muội phải cứu sư phụ trước. Nếu như muội còn sống, muội nhất định sẽ đến núi Hắc Ma." Tiêu Liên Nhi mở miệng hít nhẹ, từng đóa hoa rượu không ngừng bay vào môi nàng.
Mùi rượu cùng linh khí bay đến, làm khuôn mặt nàng ửng hồng.
Hai mắt nàng híp lại, mơ hồ như thấy Minh Triệt ở trước mắt.
"Yên tâm đi. Muội không ngốc như vậy đâu. Nếu không cứu được sư phụ, muội cũng sẽ cố sống để đến núi Hắc Ma. Muội sẽ không chết, muội không thể chết được. Mộc Diệp lão nhân đã chịu cho muội mười năm, tất có suy tính của ông ấy. Ông sẽ không ngờ rằng muội đã có tu vi Nguyên Anh. Ông ấy dặn muội mười năm sau quay lại đỉnh Thiên Khung, nên nhất định sẽ giúp muội. Có Ẩn Lão tông môn âm thầm ủng hộ, đây là quân cờ mà Hàn Tu Văn sẽ không thể ngờ tới."
"Có khi hai ngày nữa đại sư huynh sẽ kết anh thành công. Huynh ấy cũng có thể trợ giúp muội."
Tiêu Liên Nhi nhắm mắt ngồi thiền.
***
Ngày mười lăm trung thu, không khí cuối thu rất quang đãng dễ chịu.
Nguyên Đạo Tông mở rộng cửa tông môn, mười vạn đệ tử ăn mặc chỉnh tề đứng theo thứ tự ở hai bên đường núi.
Bầu trời như được gột rửa, trong xanh không một gợn mây. Toàn cảnh đỉnh Thiên Khung lộ ra. Đứng tại chân núi có thể nhìn thấy ngoại sơn môn, tiền sơn môn, trung sơn môn và nội sơn môn, bốn cánh cổng bạch ngọc cao mười trượng được ánh nắng phản chiếu rực rỡ. Các bậc thang đá xanh kết nối các sơn môn đều được quét tước sạch sẽ, không có đến một cây cỏ dại nào. Đệ tử đứng xuôi theo đường núi như dải lụa trắng khảm trên đá xanh ở hai bên đường, chỉnh tề, thẳng tắp như dùng thước vẽ vậy.
Người có thị lực tốt, có thể nhìn thấy loáng thoáng đại điện Bắc Thần đối diện nội sơn môn.
Ba tông bốn môn, các môn phái Đạo Môn nhỏ và tán tu, nếu không có tu vi Nguyên Anh, hoặc là đệ tử chân truyền của tu sĩ Nguyên Anh, đều không được vào nội sơn môn.
Đám tán tu đến xem náo nhiệt tràn vào, tu vi cấp nào cũng có thể vào, đều được khoản đãi như khách quý.
Rõ ràng là chuyện xấu của tông môn thế nhưng Nguyên Đạo Tông lại xử lý công khai, biểu lộ uy lực của tông môn lớn, dựa vào đó mà lấn át các tông môn khác và tán tu.
Tiêu Liên Nhi mặc áo Tuyết Tằm, đầu đội nón che mạng, bước lên đường núi đá xanh.