Nhất Nộ Thành Tiên

Translator: Nguyetmai

"Bé hạc, ngươi đến vách núi gần đỉnh Thiên Khung xem đi." Sau khi hạc trắng rời khỏi đỉnh Thiên Khung, Tiêu Liên Nhi dùng thần thức nói chuyện với nó, nàng nói rằng mình muốn đến rìa vách núi dựng đứng của dãy Thanh Mục.

Nàng nhớ là không cần vào sâu trong núi Thanh Mục cũng có thể tìm được rễ Khổ Thạch ở vài chỗ gần vách núi. Bây giờ nàng cũng không dám vào sâu trong núi, chỉ cần gặp một con thỏ chồn tai dài mà lỡ tay chọc giận nó, thì nó cũng có thể cắn chết nàng rồi.

Hạc trắng kêu lên một tiếng dài trong veo, dừng ở một chỗ sát vách núi.

Tiêu Liên Nhi ôm cổ nó, nhỏ giọng thì thầm: "Bé hạc, ngươi bay đi chơi đi. Một canh giờ sau quay lại đón ta nhé. Nếu ngươi không về thì ta sẽ chết ở đây đấy, biết chưa nào?"

Hạc trắng là linh thú cấp thấp đã mở linh thức, không biết vì sao mà thần thức của cô gái tạp dịch nhỏ này khiến nó có cảm giác rất quen thuộc. Nó nhớ khi mình mới đập vỡ vỏ ra đời, người nó nhìn thấy đầu tiên là một cô nương mặc y phục màu trắng. Nàng tên Dịch Khinh Trần.

Nó dùng cái mỏ ấm áp cọ nhẹ vào người Tiêu Liên Nhi như muốn nói với nàng rằng nó không đi, nó sẽ ở lại đây đợi nàng.

Trong mắt Tiêu Liên Nhi tràn ngập sự vui mừng lẫn ngạc nhiên, nàng không nghĩ hạc trắng lại thích mình như vậy. Nàng ôm nó, sau đó lấy sợi dây thừng ra, buộc một đầu vào thân cây trên đỉnh núi, đầu còn lại thì buộc vào hông mình, rồi nàng cẩn thận trèo lên tảng đá nhô ra, nắm lấy dây thừng rồi từ từ trèo xuống vách núi.

Hạc trắng ung dung đi bộ trên đỉnh núi, trong đầu chỉ nghĩ đến cảnh lúc mình còn nhỏ được Dịch Khinh Trần bế trong lòng. Linh thức của nó không đủ để nghĩ rõ ràng xem chuyện này là sao, nó chỉ biết rằng, nó rất thích hơi thở của đệ tử tạp dịch này mà thôi.

Dưới vách núi truyền đến âm thanh lạch cà lạch cạch. Hạc trắng xòe cánh, uyển chuyển cất cánh.

Nó nhìn thấy Tiêu Liên Nhi đang đứng trên một mỏm đá, một tay nàng bám lấy dây thừng, một tay dùng cuốc đào một đoạn rễ cây trên vách núi.

Rễ Khổ Thạch mọc từ trong vách đá, trên vách núi chỉ lộ ra một đoạn nhỏ. Tiêu Liên Nhi bổ hai nhát, rễ Khổ Thạch vẫn dán chặt vào đầu tảng đá. Nàng liền giắt cuốc vào eo, dùng sức kéo mạnh.

Do dùng sức nhiều quá nên mặt nàng đỏ hết lên. Kéo đến sắp đứt cả tay mà đoạn rễ Khổ Thạch vẫn không suy chuyển. Đây chính là sự bất lực khi không có chân khí mà! Tiêu Liên Nhi không còn cách nào khác, lại lấy cuốc ra chặt.

Trong thần thức vang lên tiếng của hạc trắng: "Ngươi muốn lấy cái này à?"

Tiêu Liên Nhi ngẩng đầu, thấy hạc trắng đang nho nhã vỗ cánh trên không trung. Nó có thể giúp nàng sao? Nàng không do dự gật đầu, nói với nó: "Ta không kéo ra được."

"Tránh ra!"

Tiêu Liên Nhi vội giắt lại cuốc vào eo, túm chặt lấy dây thừng.

Hạc trắng bay đến vách núi đá, thò móng túm lấy đoạn rễ Khổ Thạch kia, nó ngẩng đầu kêu lên một tiếng trong trẻo rồi dùng sức kéo mạnh, rễ Khổ Thạch và cả tảng đá kia đều bị nó kéo xuống. Hạc trắng dang cánh bay lên đỉnh núi.

Tiêu Liên Nhi vui mừng, dùng cả tay cả chân trèo lên trên. Nhìn thấy rễ Khổ Thạch và tảng đá kia đang ở ngay trước mắt, nàng vui vẻ la lên: "Bé hạc, ngươi giỏi quá!"

Hạc trắng kiêu hãnh đứng đó, trong lòng đầy ắp niềm vui thích.

Tiêu Liên Nhi dùng cuốc đập vỡ đá, lôi ra đoạn rễ Khổ Thạch dài hai thước, ôm vào lòng như bảo bối. Chỗ rễ Khổ Thạch này mà mài thành thuốc bột thì có thể đủ cho mười mẫu đất dùng trong nửa tháng. Nàng ngẩng đầu nhìn hạc trắng, bật cười hì hì hết sức ngốc nghếch.

Trên trời bỗng xuất hiện một bóng trắng. Một con hạc trắng chở Vương Đại Long đáp xuống vách núi.

Nhìn thấy Tiêu Liên Nhi đang ngồi trên đất, cậu ta thoáng giật mình. Cậu ta cũng nhìn thấy sợi dây thừng vẫn còn buộc trên hông nàng chưa kịp tháo xuống, chiếc giỏ trúc đeo trên lưng, và cả rễ Khổ Thạch nàng đang ôm trong lòng nữa.

"Sư huynh, ta không có ý tranh giành chuyện làm ăn của huynh đâu!" Tiêu Liên Nhi vừa thấy cậu ta liền vội vàng giải thích.

Mồ hôi chảy đầm đìa ướt đẫm cả tóc mái dính vào mặt nàng, quần áo thì đầy bụi bẩn. Nét mặt khẩn thiết cùng ánh mắt đầy sự cầu khẩn kia khiến Vương Đại Long chợt thấy hơi xót lòng.

Cậu ta bước đến đỡ nàng lên, tháo dây thừng đang buộc quanh hông nàng xuống, mắng: "Muội muốn chết à? Tiểu cô nương sao lại nghịch như thế! Lỡ ngã xuống dưới thì sao?"

Cậu ta giật rễ Khổ Thạch trên tay nàng ném xuống đất, phủi sạch bụi đất trên quần áo của nàng. Vương Đại Long kéo tay nàng sang để nhìn, bàn tay nhỏ gầy nhưng lại rất thô ráp, đã sinh ra một lớp chai mỏng, hẳn là do từ nhỏ đã phải làm những công việc nặng nhọc mà có. Vương Đại Long thở dài một hơi, nhặt những phiến lá ẩm ướt rơi trên búi tóc nàng xuống: "Tiểu thư nhà muội thật tàn nhẫn. Những lời ban sáng sư huynh nói, muội đừng để trong lòng. Sau này sư huynh sẽ cho muội bột rễ Khổ Thạch, muội đừng mạo hiểm đến đây nữa."

Sau khi mẹ nuôi mất, đây là lần đầu tiên nàng được người khác quan tâm như vậy. Bây giờ nàng thật vô dụng, có đào rễ Khổ Thạch thôi cũng khó khăn thế này. Cảm giác khổ sở trong lòng chợt khiến mũi nàng cay xè. Nàng cúi thấp đầu, nước mắt lách tách rơi xuống.

"Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, nhìn mặt muội bẩn lấm bẩn lem rồi kia kìa." Vương Đại Long lấy tay áo lau nước mắt cho nàng, "Muội ở đây đợi sư huynh một lát."

Cậu ta buộc dây thừng vào hông, linh hoạt trèo xuống vách núi.

Tiêu Liên Nhi đứng trên vách núi nhìn xuống, chỉ thấy một bóng người treo trên dây thừng linh hoạt di chuyển trong không trung. Chân khí màu xanh xen lẫn màu đỏ nhạt ngưng tụ thành từng lưỡi đao gió chém vào đá. Đá vỡ rơi lả tả xuống vực. Vương Đại Long nhanh nhẹn nắm lấy rễ Khổ Thạch bị rơi ra cho vào túi chứa đồ.

Tiêu Liên Nhi nhìn chăm chú chân khí sáng rực dưới núi, trong lòng cũng đã có quyết định.

Hạc trắng đứng bên cạnh nàng như đang bảo vệ sợ nàng không cẩn thận rơi xuống vực. Tiêu Liên Nhi ngẩng đầu, vuốt ve nó thì thầm: "Bé hạc, sư huynh tốt bụng thương ta chỉ là người thường không thể tu luyện đó. Ta muốn chỉ dạy cho huynh ấy, nhưng một đệ tử tạp dịch không thể tu luyện lại hiểu bí quyết tu luyện Liệt Hỏa Quyết và sự tinh diệu của đan thuật, chắc chắn huynh ấy sẽ nghi ngờ ta mất. Trừ khi huynh ấy lập lời thề tâm ma, nếu không, làm sao ta dám nói đây? Ta phải làm sao bây giờ?"

Hạc trắng không hiểu nàng nói gì, chỉ yên lặng đứng cạnh nàng.

Tiêu Liên Nhi thở dài một hơi.

Vương Đại Long tốt với nàng như vậy, dù không hợp tác với cậu ta thì nàng cũng sẽ nghĩ cách báo đáp.

Dây thừng rung mạnh, Vương Đại Long ướt đẫm mồ hôi đang leo lên đỉnh núi.

Ngoài việc đào rễ Khổ Thạch kiếm điểm cống hiến ra thì đồng thời cậu ta cũng coi như đang luyện tập pháp thuật của bản thân. Tu luyện ở vách núi khó hơn tu luyện trên mặt đất rất nhiều. Mỗi lần đào rễ Khổ Thạch, cậu ta đều phải dùng hết toàn bộ sức lực của mình. Vừa leo lên đỉnh núi, cậu ta liền đặt giỏ trúc xuống, ngồi xếp bằng hồi phục chân khí.

Tiêu Liên Nhi im lặng đứng bên cạnh, không hề lên tiếng.

Một khắc sau, một tầng sương trắng vấn vít bay ra từ búi tóc của cậu ta. Cậu ta thở hắt ra một hơi thật dài rồi thu công.

"Liên Nhi, về thôi." Vương Đại Long dùng thuật Địch Trần Quyết, gột rửa đi những bụi bẩn trên người khiến thân thể vô cùng thoải mái.

Cậu ta thuận tay cho luôn chỗ rễ Khổ Thạch mà Tiêu Liên Nhi đào được vào túi chứa đồ bên hông.

Bị Tiêu Liên Nhi kéo áo giữ lại, cậu ta quay đầu cười nói: "Yên tâm đi, sư huynh sẽ đưa bột rễ Khổ Thạch cho muội mà."

"Sư huynh." Tiêu Liên Nhi nắm góc áo cậu ta mãi không buông, trong lòng nghĩ, không phải ngươi nghĩ ta chỉ là đứa trẻ sao, ta giở trò ăn vạ đấy thì làm sao nào? "Sư huynh, Liên Nhi có chuyện vô vùng vô cùng quan trọng muốn nói với huynh. Huynh lập một lời thề tâm ma đi, được không?"

Đây là lần thứ hai nàng bắt cậu ta lập lời thề tâm ma rồi.

Vương Đại Long cũng bó tay với nàng, nói: "Nha đầu, lời thề tâm ma không thể lập bừa bãi được. Muội nói đi, sư huynh đảm bảo sẽ không nói với ai đâu, được không?"

"Được ạ, sư huynh không được nói với người khác đâu đấy." Tiêu Liên Nhi thất vọng, nàng sớm biết sẽ như vậy mà, trong đầu cũng đã thầm bịa ra một câu chuyện khác.

Vương Đại Long cười gật đầu: "Muốn nói với sư huynh cái gì nào?"

Tiêu Liên Nhi chớp chớp mắt: "Muội đã từng đọc rất rất nhiều sách cổ ạ!"

Vương Đại Long phì cười: "Thì ra tiểu Liên Nhi còn là tài nữ cơ à!"

Tiêu Liên Nhi bĩu môi nói: "Tiểu thư nhà muội không biết. Toàn bộ người trong Tiêu gia trang cũng không ai biết."

Vương Đại Long bật cười ha ha, ôm vai nàng ngồi xuống tảng đá, lấy hai bình nước ra: "Được rồi, sư huynh biết rồi. Sư huynh sẽ không nói ra đâu."

Tiêu Liên Nhi cũng đang khát. Nàng uống liền mấy ngụm nước, thầm nghĩ, không có tu vi đúng là không ai tin lời mình. Một lúc sau, nàng chợt nổi hứng muốn trêu chọc, canh đúng lúc Vương Đại Long đang uống nước ừng ực, nói: "Muội có thể chỉ điểm đan thuật cho huynh đấy!"

Một cô nương bị tắc nghẽn kinh mạch không thể tu luyện lại nói có thể chỉ điểm đan thuật cho mình. "Phụt!" Quả nhiên, Vương Đại Long phun sạch nước trong miệng ra.

"Ha ha!" Tiêu Liên Nhi đạt được mục đích, vui sướng cười lớn, tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

"Nha đầu này thật là!" Vương Đại Long lau vệt nước trên miệng, dở khóc dở cười.

Tiêu Liên Nhi nghiêm mặt, đầu lắc lư như đang đọc sách: "Hỏa sinh ra từ Mộc, nhiều Mộc thì Hỏa cháy. Mộc có thể sinh ra Hỏa, Hỏa nhiều thì Mộc cháy. Cho nên thể chất Hỏa Mộc cân bằng, là sự lựa chọn tốt nhất cho đan sư."

"Ôi chao, muội đã đọc 'Yếu Quyết Đan Thuật' thật sao?" Vương Đại Long giật mình kinh ngạc.

Tiêu Liên Nhi xoa cằm, nghiêng đầu nhìn cậu ta: "Giật mình rồi phải không?"

Vương Đại Long nhìn nàng hơi thương cảm, nói: "Liên Nhi không thể tu luyện cũng đừng nóng vội. Tương lai tích cóp đủ linh thạch Truyền Tống Môn thì đến nước Sở tham gia thi cử xem. Nghe nói nước Sở gần dãy núi Thiên Đô ở phương Bắc là do nữ đế trị vì, thế giới phàm tục nhưng lại coi trọng con gái. Chưa biết chừng muội còn có thể thi đỗ Trạng Nguyên vào triều làm quan ấy chứ!"

Là nàng nói quá khó hiểu, hay là Vương Đại Long quá ngốc? Rõ ràng là nàng đọc "Yếu Quyết Đan Thuật" mà. Kỳ thi của quốc gia chốn phàm tục chọn đại thần quản lý triều chính, chẳng lẽ cũng thi đan thuật à? Tiêu Liên Nhi cạn lời luôn.

"Được rồi, sắp giờ Ngọ rồi, phải về thôi." Vương Đại Long kéo nàng đứng dậy, gọi hạc trắng đến.

Rõ ràng cậu ta không coi những điều nàng nói là thật. Tiêu Liên Nhi thở dài nói: "Thể chất sư huynh là Hỏa Mộc cân bằng, sẽ cực kỳ tinh diệu trong việc khống chế chân khí. Ắt hẳn khi luyện đan, năng lực khống chế đan hỏa sẽ cao gấp ba lần người cùng cấp ở kỳ Luyện Khí."

Vương Đại Long vẫn nghệt ra không hiểu như cũ: "Sùng bái sư huynh rồi phải không?"

Sùng bái cái em gái ngươi ấy! Tiêu Liên Nhi bực bội đến sôi cả máu, quay người trèo lên hạc trắng, cười giả lả với Vương Đại Long: "Nhưng thật đáng tiếc, sư huynh luyện mãi không được đan dược thượng phẩm!"

Vừa nghe câu này, Vương Đại Long đang đứng cùng với hạc trắng liền biến thành một con hạc ngu si.

Khi tu luyện, những người có thể chất khác nhau sẽ chọn cho mình một hai môn pháp phù hợp. Ví dụ như người có thuộc tính hệ Thổ học chuyên về trận pháp sẽ dễ dàng hơn người khác. Người có thuộc tính hệ Kim sẽ chọn luyện kiếm. Chế tạo binh phù sẽ càng phù hợp với người có thuộc tính hệ Thủy và hệ Mộc hơn.

Người có thể chất hệ Hỏa có thể sinh ra đan hỏa, đều sẽ thử đi học luyện đan, hi vọng trở thành đan sư trân quý. Trong đó những người thể chất có cả Hỏa và Mộc thì càng là hạt giống tốt để để học tập thuật Luyện Đan.

Thể chất Hỏa Mộc cân bằng của Vương Đại Long là tư chất tốt nhất để học đan thuật. Cậu ta cũng không ngoại lệ, quyết đoán chọn con đường trở thành đan sư.

Nhưng cho dù nỗ lực thế nào thì cậu ta cũng không luyện ra được đan dược thượng phẩm cấp một.

Vương Đại Long nhìn chằm chằm Tiêu Liên Nhi bằng ánh mắt khó tin, buột miệng hỏi: "Sao muội lại biết?"

Cơ thể nàng bây giờ không thể tu luyện, nhưng nàng vẫn sở hữu thần thức mạnh mẽ và kinh nghiệm phong phú của tu sĩ Nguyên Anh kia mà. Tiêu Liên Nhi cưỡi trên người hạc trắng, cười tươi roi rói, nói: "Muội còn biết phải làm sao mới luyện được đan dược thượng phẩm đấy. Đáng tiếc, tại sư huynh không chịu nghe muội nói cơ!"

"Ta có thể lập lời thề tâm ma, lời sư muội nói với ta, một chữ cũng không truyền ra ngoài, cũng sẽ không truy hỏi sư muội. Nếu làm trái ta sẽ bị tâm ma phản phệ. Vách núi yên tĩnh, vừa hay thích hợp cho sư muội chỉ điểm đan thuật. Trong túi chứa đồ của sư huynh có lương khô, linh trà, sư muội có muốn ăn không?" Vương Đại Long nhảy xuống đất nói liền một mạch rồi vung tay một cái, dưới đất lập tức xuất hiện một tấm chiếu cói. Hai bát cơm gạo tiên, một đĩa rau xanh, hai con gà quay, một bình trà từ túi chứa đồ bay ra, vẫn còn đang nóng hôi hổi, hương thơm bay khắp nơi.

Tiêu Liên Nhi nuốt nước miếng, trèo luôn xuống khỏi hạc trắng không chút do dự, nhanh nhẹn xé một cái đùi gà: "Sư huynh, huynh vừa lập lời thề tâm ma mà dễ như nhai kẹo thế? Không sợ muội bịa chuyện lừa huynh sao?"

Vương Đại Long cũng xé đùi gà gặm: "Cho dù muội không biết, chẳng lẽ ta còn không biết xấu hổ đi nói với mọi người rằng ta bị một nha đầu bịa chuyện lừa lập lời thề tâm ma sao? Có thế nào ta cũng không chịu thiệt!"

Nói xong, cậu ta còn lườm nàng một cái.

Thế này là ai ngốc hơn ai đây? Tiêu Liên Nhi cắn một miếng đùi gà thật to: "Ngon quá đi mất!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui