Translator: Nguyetmai
Lan Hàn Tinh và cỏ Diễm Xà giúp cho tu vi của Tiêu Liên Nhi tăng lên nhanh chóng. Nếu như nàng ta đúng là Dịch Khinh Trần, sớm đã có kinh nghiệm kết anh, trùng sinh rồi tu luyện thì tốc độ tự nhiên sẽ càng nhanh hơn. Trong lòng các tu sĩ Nguyên Anh tràn đầy tiếc nuối. Vẫn có người bán tín bán nghi, quyết định cho dù thế nào cũng phải mạo hiểm tới rừng rậm Nam Hoang thử tìm một cơ duyên.
Lời của Tiêu Liên nhi hợp tình hợp lý. Hàn Tu Văn chỉ trích Ma Môn giết Dịch Khinh Trần, để Tiêu Liên Nhi có được truyền thừa từ Dịch Khinh Trần, nghe cũng có lý. Rốt cuộc chân tướng là như thế nào? Rốt cuộc nàng có phải là Dịch Khinh Trần hay không? Các tu sĩ Nguyên Anh đều mang tâm tư tới xem kịch hay của Nguyên Đạo Tông, chắc chắn sẽ không nhúng tay vào.
Trong lòng Hàn Tu Văn hiểu rõ. Gã là chưởng giáo đạo quân của Nguyên Đạo Tông. Ba Nguyên Anh trưởng lão đã nhìn thấy tận mắt Thanh Phong giết Nhược Thủy đạo quân. Người khác không nhúng tay vào, tính cả mình thì Nguyên Đạo Tông tổng cộng có bốn tu sĩ Nguyên Anh. Tiêu Liên Nhi cũng biết là không thể đánh lại, cho nên mới dùng hết thảy ngôn ngữ châm ngòi xích mích.
Các tu sĩ Nguyên Anh bị thuyết phục, chỉ trong chớp mắt đã rục rịch động lòng vì những điều Tiêu Liên Nhi nói. Có thể lời nàng ta nói là thật, có thể tu vi của nàng ta mạnh lên là do lấy được cỏ Diễm Xà trong di tích Chúc Long. Vậy thì Chúc Long Quyết thì sao? Cũng bị nàng ta lấy được ư?
Sao tiện nhân này lại may mắn vậy chứ! Nàng ta trở về từ bí cảnh, cho Thanh Phong trưởng lão nhiều linh thảo như thế, chắc chắn nàng ta còn giữ lại nhiều thứ tốt hơn nên mới có thể tu luyện thần tốc tới mức đó. Sự ác độc trong lòng Hàn Tu Văn đã bị kích lên, gã nhất định phải nghĩ ra biện pháp bắt Tiêu Liên Nhi. Dù cho trên người nàng không còn bảo vật, gã cũng nhất định phải che đi tai mắt người ngoài, lại lấy nàng làm lô đỉnh lần nữa.
Đợi tới khi gã tu luyện đại thành, Nguyên Anh thăng lên Hóa Thần, chẳng lẽ gã còn sợ những tu sĩ Nguyên Anh ở Hạ Tiên giới này sao?
"Hoàn toàn là nói bậy! Đến bây giờ ngươi còn dám giả mạo Dịch Khinh Trần!" Hàn Tu Văn rút sáo trúc ra, khuôn mặt dịu dàng như ngọc lóe lên vẻ tức giận, "Khinh Trần… Ta và nàng ấy yêu thương nhau một trăm bảy mươi năm. Ta không cho phép ngươi hạ nhục tình cảm giữa ta và nàng. Tiêu Liên Nhi, ta muốn tự tay bắt ngươi, ném vào trong Nghiệp Hỏa, tận diệt cùng Ma Môn!"
Chân khí màu tím đâm thẳng về phía Tiêu Liên Nhi.
Cuối cùng Tiêu Liên Nhi cũng đạt được mục đích.
Sáo trúc mang theo chân khí gào thét bay đến, Tiêu Liên Nhi nhẹ nhàng tháo mũ mạng che xuống, lộ ra khuôn mặt của mình.
Ánh nắng ấm áp giữa trưa mùa thu phủ lên dung nhan của Dịch Khinh Trần. Mái tóc đen dài đến thắt lưng bay lên theo từng luồng chân khí phả ra. Chân khí hệ Thủy màu trắng như mây trôi bên vai nàng. Áo trắng tóc đen, trên búi tóc chỉ cài một chiếc trâm xanh biếc, kỳ ảo xinh đẹp tuyệt trần. Nàng đưa tay ra, chân khí màu tím ngưng tụ thành đại đao Liệt Diễm cao hơn nửa thước.
Trên quảng trường vang lên những tiếng hít sâu: "Đao tím, áo trắng, là tiên tử Khinh Trần! Ta không nhìn lầm, là Dịch Khinh Trần!"
"Trời ạ, đúng là Dịch Khinh Trần! Lúc nàng ấy hai mươi tuổi kết đan và cử hành đại lễ kết hôn song tu cũng có hình dáng như vậy!"
"Dịch Khinh Trần chưa chết!"
Thiên Quyền trưởng lão kêu lên thất thanh: "Tu Văn đạo quân, nàng ta là Dịch Khinh Trần!"
Quả là trời cao có mắt, Thiên Quyền trưởng lão kêu tiếng này hoàn toàn là suy nghĩ cho Hàn Tu Văn, sợ gã ngộ thương Dịch Khinh Trần. Không chỉ trong lòng Thiên Quyền, mà ở trong lòng tất cả các tu sĩ của Nguyên Đạo Tông, Hàn Tu Văn và Dịch Khinh Trần là một đôi tiên đồng ngọc nữ, phu thê tình thâm, cực kỳ ân ái. Lúc ông ta kêu lên, căn bản cũng không kịp nghĩ xem lời Tiêu Liên Nhi nói có phải là thật hay không, có phải Hàn Tu Văn đã giết Nhược Thủy đạo quân rồi giá họa cho Thanh Phong trưởng lão hay không.
Nhưng cũng chính tiếng hô to này của ông ta lại khiến cho Hàn Tu Văn bị đẩy vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Chân khí cách Tiêu Liên Nhi càng ngày càng gần. Tiếng kêu kinh ngạc của tu sĩ Nguyên Anh không ngừng truyền vào trong tai gã. Gương mặt của Dịch Khinh Trần phóng to ngay trước mắt Hàn Tu Văn.
Một chiêu kiếm Diệt Thế của Thiên Quyền trưởng lão có thể bị Sơn Hà Võng cản trở thì làm sao Hàn Tu Văn lại không thu tay kịp chứ? Trước mặt là Dịch Khinh Trần mà gã luôn miệng nói yêu thương như bảo bối. Dù gã có bị thương vì đảo ngược chân khí thì cũng không thể làm tổn hại một sợi tóc của Dịch Khinh Trần.
Là gương mặt của Dịch Khinh Trần! Là dung nhan khi nàng hai mươi tuổi! Làm sao có thể như thế được! Làm sao có thể là gương mặt của Dịch Khinh Trần chứ! Da đầu Hàn Tu Văn tê dại.
Hàn Tu Văn nhớ tới lời Dịch Khinh Trần đã nói lúc tự nổ nguyên thần. Nàng bảo gã hãy chờ đấy, bảo gã đừng chết quá sớm. Nàng đã làm được. Nàng tu luyện lại từ đầu đến tu vi Nguyên Anh, rồi trở về.
Gã nhìn thấy rõ vẻ châm biếm trong mắt nàng, nhìn thấy rõ nụ cười bên khóe môi khẽ nhếch lên. Nàng thật tàn nhẫn, không cần động đến một đầu ngón tay cũng có thể khiến mình bị thương.
Cho dù là hai bên cùng tổn hại, nàng cũng phải để cho tất cả mọi người nhìn thấy gã tổn thương Dịch Khinh Trần, chính gã tự nuốt lời.
Không ngờ nàng lại biến đổi thành gương mặt của Dịch Khinh Trần! Chẳng trách sao nàng cứ đội mũ mạng che lấp khuôn mặt mãi. Nàng đào một cái hố thật lớn, chỉ chờ gã nhảy xuống! Nàng đoán chắc rằng gã không giết được nàng! Hàn Tu Văn tức đến muốn phun máu.
Tiện nhân độc ác này! Gã sẽ không mắc lừa!
Hàn Tu Văn hét to một tiếng, cứng rắn bẻ hướng đi của chân khí. Gió lớn sượt qua một góc quần áo của Tiêu Liên Nhi, đánh về một phía khác của quảng trường.
Đòn tấn công của tu sĩ Nguyên Anh đủ mạnh để phá hủy cả một khoảnh quảng trường.
Tiếng thú gào trầm thấp vang lên. Bóng từng con từng con thần thú bay ra từ đỉnh điện nhanh như tia chớp, chắn trước chân khí xanh tím. Một tiếng rầm vang lên, bóng thần thú hóa thành mảnh vỡ, chân khí màu xanh tím hùng mạnh đó cũng dần tản mát rồi biến mất.
Hàn Tu Văn quay lưng về phía mọi người, há hốc miệng thở hổn hển, nhìn chằm chằm Tiêu Liên Nhi.
Trong mắt gã hiện lên màu đỏ nhạt, gã nghiến răng ken két, dùng hết sức lực toàn thân mới khống chế chính mình không vồ tới Tiêu Liên Nhi.
Tiêu Liên nhi mỉm cười, một nụ cười vô cùng xán lạn.
Trên đường từ Nam Hoang trở về Nguyên Đạo Tông, nàng có ghé qua thành Song Liên một lần nữa. Điều nàng không ngờ được chính là Diệu Thủ Vân không biết bị Minh Triệt ném tới xó xỉnh nào ấy lại bay về phía di tích Chúc Long, vừa khéo gặp được Lý Đào An.
Diệu Thủ Vân không biết tình hình, nghênh ngang đi qua trước mặt Lý Đào An, bị nàng ta tóm gọn. Cũng không biết Lý Đào An đã dùng biện pháp gì để Diệu Thủ Vân nghe lời. Lúc Tiêu Liên Nhi nhìn thấy hắn cũng là lúc hắn đang bị Lý Đào An cao to vạm vỡ kia nắm tay đi dạo phố lớn.
Một mình leo lên đỉnh Thiên Khung của Nguyên Đạo Tông, Tiêu Liên Nhi đương nhiên không phải kẻ ngốc. Dù nàng có thể dựa vào Mộc Diệp lão nhân, nhưng chắc chắn Ẩn Lão sẽ không tùy tiện ra tay giúp đỡ.
Nhìn thấy khuôn mặt sẹo của Diệu Thủ Vân, tự nhiên nàng nghĩ tới Phi Long Tủy. Nàng dùng thần thức Nguyên Anh truyền âm, lại một lần nữa đạt thành thỏa thuận với Diệu Thủ Vân để hắn cho nàng tín vật. Tiêu Liên Nhi cấp tốc đổi hướng bay đến Hoàng Gia Bảo, dùng một quả đan vạn năm đổi lấy một bình Phi Long Tủy.
Nửa bình Phi Long Tủy đủ cho nàng thay đổi dung mạo, từ gương mặt Tiêu Liên Nhi biến thành gương mặt Dịch Khinh Trần năm hai mươi tuổi.
Khuôn mặt này giống như một vũ khí sắc bén để nàng dám ngang nhiên đi thẳng vào đỉnh Thiên Khung.
Không còn ai dám nghi ngờ nàng không phải là Dịch Khinh Trần nữa.
Giống như một cộng một bằng hai vậy. Càng có nhiều điều nghi ngờ tự nhiên lại sinh ra hơn. Ánh mắt của Thiên Cơ, Thiên Quyền, Thiên Tuyền không nhìn về phía Hàn Tu Văn, mà là nhìn những pho tượng thần thú đang đứng lặng phía trên mái cong.
Ba vị trưởng lão của Nguyên Đạo Tông hiểu rõ hơn ai hết, bóng thần thú vừa rồi biểu hiện cho điều gì.
Vạn năm qua, những thần thú này hút tinh hoa của trời đất, đã trở thành thần bảo hộ của điện Bắc Thần Nguyên Đạo Tông. Không một ai trong bọn họ quên được rằng, vừa rồi khi Tiêu Liên Nhi dùng Sơn Hà Võng phá hủy đài hành hình đá trắng trên quảng trường, thần thú không hề có một chút động tĩnh nào.
Lẽ nào lời của nàng đều là sự thật? Ba vị trưởng lão nhất thời khó có thể đối mặt với chuyện này được.
Thấy được ánh mắt của ba vị trưởng lão, Tiêu Liên Nhi cao giọng nói: "Không ai nhìn thấy ngươi hại Dịch Khinh Trần, không ai nhìn thấy ngươi giết chết Nhược Thủy đạo quân! Nhưng ngươi lại quên mất rằng, trời đất này còn có thần linh! Nhìn xem! Tất cả thần thú của đại điện Bắc Thần cũng cảm thấy hổ thẹn thay cho ngươi đó!"
Uất ức ba mươi năm qua, cuối cùng Tiêu Liên nhi cũng có thể trút cạn.
Nàng nhìn Hàn Tu Văn cất tiếng cười to: "Hàn Tu Văn! Ngươi không ngờ được rằng ngày hôm nay ta còn có thể có lại tu vi Nguyên Anh, rồi đứng trước mặt ngươi phải không? Ngươi là đồ súc sinh dối trá vô liêm sỉ giết vợ giết thầy! Ngươi dùng một chiếc mặt nạ dịu dàng lịch lãm lừa Nhược Thủy đạo quân, lừa tất cả mọi người trong Nguyên Đạo Tông. Ngày hôm nay, ta muốn xé rách cái mặt nạ đó, đưa ngươi ra dưới ánh mặt trời, cho ngươi không còn chỗ nào trốn tránh! Tất cả Nguyên Anh đạo quân trên đại lục Thương Lan ở đây xin hãy làm chứng cho ta. Dịch Khinh Trần ta đầu thai làm người, đời này kiếp này đều là Tiêu Liên Nhi. Ta thẹn không muốn dùng cái tên Dịch Khinh Trần vì không muốn có đến nửa phần quan hệ với ngươi!"
"Ngươi câm miệng! Tiện nhân nhà ngươi! Ngươi và thiếu quân Ma Môn lén lút qua lại, ta có dùng ngươi làm lô đỉnh cũng khó giải mối hận trong lòng ta!" Gương mặt Hàn Tu Văn đã mất đi sắc máu, giọng nói vô cùng đau thương, "Ta thân là chưởng giáo Nguyên Đạo Tông, vì mặt mũi của tông môn mới tuyên bố ngươi đã mất nhưng ngươi lại vẫn nhớ mối thù tự nổ nguyên thần. Ta chờ ngươi tới báo đây! Nhưng không ngờ ngươi còn vu vạ cho ta giết Nhược Thủy đạo quân! Ta, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Thiên Toàn trưởng lão tận mắt nhìn thấy, một mình Thanh Phong một mình đi qua Tù Long Trận, tiến vào điện Thiên Xu. Ngay sau đó từ đường báo lại, Nhược Thủy đạo quân đã quy tiên."
Hàn Tu Văn bỗng nhiên xoay người, mặt hướng về phía ba vị trưởng lão cùng tất cả các tu sĩ Nguyên Anh: "Tu Văn giấu mọi người chuyện xấu của gia đình, là lỗi của Tu Văn! Thế nhưng Thanh Phong trưởng lão giết Nhược Thủy đạo quân, là chuyện cả bốn người chúng ta tận mắt nhìn thấy, có phải thế không?"
Mọi người trầm mặc yên lặng.
Nhớ lại tình hình đêm đó lúc bắt giữ Thanh Phong trưởng lão, ba vị trưởng lão bất giác thở dài lên tiếng: "Khinh Trần à, nghiệt duyên giữa ngươi và chưởng giáo, các ngươi tự mình giải quyết đi. Đích thực là bốn người chúng ta tận mắt nhìn thấy Thanh Phong trưởng lão giết Nhược Thủy đạo quân."
Không ai nói rõ được Dịch Khinh Trần có lén lút qua lại với thiếu quân Ma Môn hay không. Suy cho cùng, chuyện tình yêu đôi lứa, là duyên hay nghiệt đều là việc riêng giữa hai người họ.
Hàn Tu Văn muốn che giấu cũng là chuyện thường tình.
Nàng đã quá coi thường gã! Chân tướng có quan trọng không? Không quan trọng. Thế giới này vẫn luôn dựa vào thực lực. Gã thắng, chân tướng tùy theo gã viết. Không đánh lại thì nàng cũng phải đánh. Nàng không tin Mộc Diệp lão nhân thật sự sẽ khoanh tay đứng nhìn.
Tiêu Liên Nhi không những không giận mà còn cười: "Được. Hôm nay ta tới để chấm dứt việc tư cùng Hàn Tu Văn! Mong trưởng lão cùng các vị đạo hữu đừng nhúng tay vào!"
Cuối cùng Hàn Tu Văn đã thấy rõ, tu vi của Tiêu Liên Nhi cùng lắm chỉ là Nguyên Anh Sơ kỳ đại viên mãn. Linh thảo lục soát được ở chỗ Thanh Phong trưởng lão có thể khiến đan thuật của gã thăng đến cấp bảy. Tu vi của gã cũng từ Nguyên Anh Trung kỳ tầng hai lên tới tầng tám, cao hơn Tiêu Liên Nhi chín cấp. Gã đã thầm xác định được rõ, sáo trúc trong tay vung lên, kêu lớn: "Thiên Cơ trưởng lão xin hãy bày trận phòng ngự, đừng để tổn thương điện Bắc Thần và các đệ tử."
Quá có phong độ của chưởng giáo. Lời này vừa nói ra, lại khiến không ít người có cảm tình với Hàn Tu Văn.
Ba vị trưởng lão nhìn nhau. Thiên Cơ trưởng lão thiết lập một trận pháp.
Một vòng tròn bảo hộ trong suốt được tạo ra nhốt hai người ở trong. Chín cái bóng của thần thú trên mái cong ở đại điện Bắc Thần lại xuất hiện một lần nữa, khắc ở trên vách vòng bảo hộ để tránh cho hai vị Nguyên Anh tranh đấu phá hủy cả tòa điện Bắc Thần.
Sắc trắng bay lượn như cánh chim. Bóng đao tím lướt qua tạo thành từng luồng từng luồng lửa mạnh.
Chân khí của Hàn Tu Văn rót vào, bóng xanh của sáo trúc tăng vọt lên. Chiếc áo bào rộng màu đen bay bay càng làm tăng thêm vẻ uy nghiêm của gã. Gã vừa ra tay, các tu sĩ Nguyên Anh đứng ngoài vòng bảo hộ khe khẽ lắc đầu, hiển nhiên họ đều không coi trọng Tiêu Liên Nhi bị bao vây trong sắc xanh kia.