Nhất Nộ Thành Tiên

Translator: Nguyetmai

Tiêu Liên Nhi như bừng tỉnh khỏi nỗi kinh ngạc, quát ầm lên: "Sao ngươi lại giết gã? Ai cho phép ngươi giết gã?"

Nàng có thể nghĩ cách. Nàng không tin trong trời đất này không thể tìm được cách tách lấy hồn phách của sư phụ. Nhưng Hàn Tu Văn lại chết như vậy sao?

Ánh mắt Thạch Thanh Phong đảo qua trên mặt Tiêu Liên Nhi, thấy trong mắt nàng chứa những giọt lệ chưa rơi xuống, mí mắt ửng đỏ. Cho dù là nàng nổi đóa với mình, lông mày nhíu lại như còn tức giận, nhưng nhìn lại thêm vài phần đáng thương yếu ớt hơn bình thường. Trong lòng hắn thoáng rung động, hắn dịu dàng nói: "Ta biết, muội đau lòng vì Nhược Thủy đạo quân rời đi. Ông ta không muốn sống tạm bợ, muội lại không hạ thủ được với Hàn Tu Văn. Ta giúp muội, có gì mà không được?"

Tiêu Liên Nhi tức giận đến nỗi máu xông thẳng lên đầu.

Thế gian này có một loại người, lúc nào cũng thích ra vẻ mình là người đại diện của đạo đức, dùng thủ đoạn mềm dẻo giết người. Tuy bề ngoài của Hàn Tu Văn dối trá như vậy, nhưng ít nhiều gì lúc riêng tư gã cũng tự xé đi lớp vỏ bọc đó.

Chưa bao giờ Tiêu Liên Nhi thấy chán ghét Thạch Thanh Phong như bây giờ.

"Ngươi đã nghe hết chưa? Ngươi đã nhìn thấy hết chưa? Ngươi không thấy Hàn Tu Văn đang vùng vẫy trong tuyệt vọng, còn ta đang trò chuyện với sư tôn của ta sao? Người còn cười vui vẻ như vậy…" Cổ họng Tiêu Liên Nhi nghẹn lại. Sư tôn cười vui vẻ như vậy, để người cười thêm một chút không được sao? "Ngươi có tư cách gì mà đòi giết Hàn Tu Văn thay ta? Ngươi có tư cách gì mà quyết định xử lý Hàn Tu Văn thay tông môn? Ngươi là đệ tử của Hàn Tu Văn, gã từng dạy ngươi Sơn Hà Võng, gã chỉ dạy ngươi mài giũa tâm chí. Ngươi không để ý chút nào đến tình sư đồ sao?"

"Ta đã có tu vi Nguyên Anh, chính là trưởng lão của Nguyên Đạo Tông. Ta không cần phải gọi Hàn Tu Văn là sư phụ, ta càng không cần hành lễ sư đồ với gã nữa. Muội không hiểu sao? Cái gì mà chỉ dạy ta mài giũa ý chí chứ? Gã thu nhận ta làm đệ tử chẳng phải là vì muốn ta giành thêm mấy viên đan dược về cho gã sao? Để ta vào trong bí cảnh thay gã tìm linh thảo sao?" Thạch Thanh Phong hừ lạnh một tiếng, "Liên Nhi, muội làm sao vậy? Gã hại muội, lợi dụng ta, muội còn trách ta vì sao lại giết gã à? Chẳng lẽ muội vẫn còn lưu luyến từ kiếp trước với gã ư…"

"Ngươi nhất quyết muốn ta phải cảm tạ ngươi, trong lòng mới thoải mái, trong miệng mới không cay nghiệt nữa đúng không?" Tiêu Liên Nhi giận dữ.

"Được rồi, được rồi. Ta sai rồi được chưa?" Sắc mặt Thạch Thanh Phong trở nên tốt hơn, hắn đưa tay muốn cầm lấy tay nàng.

Lòng bàn tay Tiêu Liên Nhi nóng lên, lá bồ đề phát ra ánh sáng màu xanh lục.

Ánh mắt Thạch Thanh Phong hơi nghiêm lại, rũ tay xuống nói: "Ta biết Nhược Thủy đi như vậy, tâm trạng của muội không tốt. Chúng ta về tông môn trước đã."

Người đã bị hắn giết rồi đốt rồi, sư tôn cũng không tìm về được nữa, nàng và Thạch Thanh Phong có gì để nói đâu chứ? Tiêu Liên Nhi quay người biến thành một tia sáng, căn bản không hề muốn về cùng hắn.

Thạch Thanh Phong mỉm cười đi theo nàng.

Trở về điện Bắc Thần, đệ tử chân truyền của các điện Nguyên Đạo Tông chỉnh tề đứng trong quảng trường, chỉ duy nhất không có đệ tử điện Bắc Thần.

Tiêu Liên Nhi đi qua, các đệ tử đồng loạt khom người hành lễ, có lẽ họ đều biết nàng đã có tu vi Nguyên Anh, thăng làm trưởng lão của tông môn rồi. Lúc này, nàng nhìn thấy đám người Đạo Minh. Lại một lần nữa nhìn thấy được Hư cốc, trong lòng nàng vui hơn một chút. Ánh mắt chạm vào nhau, mắt của các đệ tử điện Dao Quang đỏ hồng lên.

Tiêu Liên Nhi bước đến bên cạnh Hư Cốc, thấy tu vi của hắn đã đạt tới Trúc Cơ Hậu kỳ đại viên mãn, chưa kết đan. Trong lòng nàng biết, chắc hẳn Hư Cốc đã coi mười năm qua như một đợt bế quan khổ luyện. Nàng có rất nhiều lời muốn nói nhưng nhất thời nói không hết được, đành phải cười với hắn: "Vẫn như vậy, chẳng thay đổi gì cả."

Sau khi lên Trúc Cơ, dung nhan của tu sĩ lão hóa rất chậm. Nhìn Hư Cốc đã chín chắn hơn nhiều, giống một người đàn ông trưởng thành rồi.

Mắt Hư Cốc đỏ ửng lên, một lúc lâu sau mới nói: "Tiểu sư tổ, người vào điện đi. Tổ sư gia đang đợi người đó."

"Ừ." Lúc này cũng không phải thời điểm để ôn chuyện cũ, Tiêu Liên Nhi đáp một tiếng, bước vào đại điện Bắc Thần.

Trong đại điện đầy ắp người. Trên ghế chính đã phế chức vị chưởng giáo, sáu chiếc ghế xếp thành một hàng, gần ba mươi tu sĩ Nguyên Anh được mời tới ngồi ở hai bên.

Tiêu Liên Nhi nhìn thấy Thanh Phong trưởng lão cùng Thiên Cơ Thiên Quyền Thiên Toàn ngồi ở phía trên. Nàng lấy lại bình tĩnh, tiến lên hành lễ: "Bốn vị trưởng lão, ta và sư tôn đuổi theo Hàn Tu Văn đến giữa dãy núi Thanh Mục."

Thạch Thanh Phong bước từng bước vào: "Hàn Tu Văn chết rồi. Ta đã thiêu hủy thi thể của gã, xác nhận nguyên anh và hồn phách của gã đều đã bị hủy diệt, Nhược Thủy đạo quân tan biến."

Hắn bước đến bên cạnh Tiêu Liên Nhi, khẽ mỉm cười: "Trong di tích Chúc Long, Thanh Phong may mắn lấy được truyền thừa Chúc Long Quyết. Bế quan mười năm, tu vi đột phá mạnh, kết anh thành công."

Tu sĩ Nguyên Anh của các tông môn trong đại đi đều kinh ngạc. Đám mây may mắn trên điện Dao Quang còn tồn tại, nếu như Hoa Viễn kết anh thành công, thì Nguyên Đạo Tông đã có bảy vị tu sĩ Nguyên Anh.

Chứng kiến màn kịch này, họ lại không ngờ được rằng Nguyên Đạo Tông không những không bị tổn thất nặng nề vì chuyện của chưởng giáo Hàn Tu Văn, ngược lại thực lực còn tăng mạnh. Các tu sĩ Nguyên Anh nhớ tới vị tổ sư kiến tông đã hóa thần thành tiên kia, sắc mặt cũng bớt đi phần khinh thường, trở nên rất kính cẩn.

Thanh Phong trưởng lão và ba vị trưởng lão quay sang nhìn nhau. Lúc này không phải là thời điểm nói chi tiết, Thanh Phong trưởng lão cười nói: "Hai người đều là tu vi Nguyên Anh, bắt đầu từ bây giờ, chính là trưởng lão của Nguyên Đạo Tông rồi, lên phía trước ngồi đi."

Tiêu Liên Nhi lặng lẽ ngồi bên cạnh Thanh Phong trưởng lão. Thạch Thanh Phong cũng không khách khí, ngồi luôn xuống chiếc ghế bên cạnh Thiên Cơ Thiên Quyền Thiên Toàn.

Thanh Phong trưởng lão chậm rãi nói: "Tình hình hôm này các vị đều đã nhìn thấy. Mấy vị trưởng lão chúng ta đã bàn bạc, tân nhiệm chưởng môn Nguyên Đạo Tông do Xuân Sơn chân nhân tiếp nhận, mong mọi người làm chứng cho. Ứng Xuân Sơn."

Ứng Xuân Sơn đổi sang trang phục chưởng giáo điềm tĩnh bước vào đại điện, nhận lấy lệnh bài chưởng giáo vừa được chế tạo từ trong tay Thiên Cơ trưởng lão, nghe từng lời giáo huấn của các trưởng lão.

Thạch Thanh Phong nói: "Lấy Hàn Tu Văn làm gương."

Nghe lời này, trong lòng mấy vị trưởng lão đều cảm thấy vô cùng khó chịu. Ai cũng có thể nói câu này, nhưng dù sao Thạch Thanh Phong cũng là đồ đệ của Hàn Tu Văn. Đệ tử của điện Bắc Thần vốn đều bị nhốt trong điện bên, bởi vì hắn có tu vi Nguyên Anh, lại cân nhắc tới uy danh của Nguyên Đạo Tông trong các tông môn, nên họ mới không hỏi kĩ tình hình. Thật không ngờ hắn lại đã ngạo mạn ra vẻ trưởng lão rồi.

Mặt Ứng Xuân Sơn không biến sắc, đáp: "Xuân Sơn vâng theo lời trưởng lão dạy bảo."

Đến lượt Tiêu Liên Nhi, nàng mỉm cười nói mấy câu theo lễ nghĩa: "Cẩn thận xử lý công việc tông môn."

Ứng Xuân Sơn đáp lại nàng bằng nụ cười ấm áp, vẫn là câu nói cũ vâng theo lời trưởng lão dạy bảo.

Sau khi nghe các trưởng lão trong tông môn răn dạy, Ứng Xuân Sơn mới quay sang, khom người với xung quanh: "Xuân Sơn bất tài, hôm nay tiếp nhận chức chưởng giáo Nguyên Đạo Tông, nhất định tuân theo pháp lệnh tông môn, làm rạng rỡ Nguyên Đạo Tông."

Nguyên Đạo Tông có bảy vị tu sĩ Nguyên Anh trấn thủ, còn có Ẩn Lão đứng phía sau. Cho tu sĩ Kim Đan làm chưởng giáo, có chỗ nào không ổn tự có các trưởng lão dạy bảo, cũng tránh cho lại xuất hiện chuyện có vị Nguyên Anh trưởng lão nào đó độc tài nắm lấy quyền lực.

Được chứng kiến thực lực của Nguyên Đạo Tông, các vị tu sĩ Nguyên Anh ngồi đó đều thi nhau tâng bốc, tặng quà. Điện Bắc Thần dần dần náo nhiệt hẳn lên.

Nghi thức nhận chức tân chưởng giáo của Nguyên Đạo Tông làm đơn giản như vậy là xong.

Kế tiếp chính là công việc nội bộ của Nguyên Đạo Tông.

Mọi người đều rất biết điều, cùng đệ tử của mình cáo từ ra về.

Chỉ thoáng chốc mọi người đã đi hết, trong điện Bắc Thần chỉ còn lại người của Nguyên Đạo Tông.

Ngọc Hòa chân nhân dẫn theo đệ tử điện Bắc Thần nối đuôi nhau mà vào, quỳ xuống giữa đại điện. Thấy Thạch Thanh Phong ngồi trên vị trí trưởng lão, trên mặt hắn hiện lên vẻ nghi hoặc.

Nhìn đám đệ tử của Hàn Tu Văn, mấy vị trưởng lão thầm thở dài.

Trưởng lão Thiên Quyền nóng tính, sớm đã không nhịn nổi: "Thạch Thanh Phong, Tiêu Liên Nhi, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?"

Tiêu Liên Nhi lạnh nhạt nói: "Thạch Thanh Phong giết Hàn Tu Văn, đốt thi thể của gã. Hồn phách của Nhược Thủy đạo quân vốn đã hòa một một với Hàn Tu Văn, cũng tan biến theo."

Ngọc Hòa và bảy đệ tử chân truyền quỳ trên mặt đất lập tức bật khóc.

Mấy vị trưởng lão không ngờ Hàn Tu Văn lại chết trong tay Thạch Thanh Phong, tất cả đều kinh ngạc. Tiêu Liên Nhi giết Hàn Tu Văn còn hợp tình hợp lý, Thạch Thanh Phong là đệ tử Hàn Tu Văn mà. Cho dù hắn có tu vi Nguyên Anh, không cần hành lễ sư đồ với Hàn Tu Văn, thì trong lòng mọi người vẫn thấy hơi kỳ quặc vì hắn đã giết Hàn Tu Văn.

Ngọc Hòa chân nhân ngẩng đầu nhìn về phía Thạch Thanh Phong, môi khẽ mấp máy, cuối cùng lại không nói lời nào.

Thạch Thanh Phong thở dài nói: "Hồn phách Nhược Thủy đạo quân gắn liền với Hàn Tu Văn. Tiêu Liên Nhi không nhẫn tâm xuống tay, nên ta mới làm thay. Ta có một điều cần thương lượng với các vị thế này. Chuyện xấu đều do một mình Hàn Tu Văn làm, các đệ tử không liên quan, mong các vị trưởng lão khoan dung với các đệ tử của điện Bắc Thần."

Mọi người nhất thời không biết phải nói gì. Tiêu Liên Nhi quay mặt đi. Thạch Thanh Phong nói thì nói vậy, nhưng nàng lại cảm thấy hoàn toàn không phải như vậy.

Thanh Phong trưởng lão cười nói: "Chúng ta vốn không định xử lý đệ tử điện Bắc Thần. Ngọc Hòa quanh năm xử lý nội vụ tông môn, không có công lao thì cũng có khổ lao. Chúng ta đã bàn bạc, quyết định để nhóm Ngọc Hòa tiếp tục ở lại điện Bắc Thần, giúp đỡ Xuân Sơn chân nhân xử lý công việc tông môn. Hậu điện nơi nguyên chưởng giáo Hàn Tu Văn từng ở cùng với phòng luyện đan sẽ tạm thời phong bế. Điện Bắc Thần rất nhiều phòng ốc, Xuân Sơn chân nhân tùy ý chọn một chỗ ở là đủ."

Thạch Thanh Phong cười nói: "Như thế rất tốt. Ngọc Hòa, còn không mau cảm tạ mấy vị trưởng lão đi."

Cho dù ngươi trở thành Nguyên Anh, trở thành trưởng lão tông môn đi chăng nữa, có cần phải dùng khẩu khí của trưởng bối nói với chúng ta như vậy không? Ánh mắt mấy người Ngọc Hòa nhìn về phía Thạch Thanh Phong dần trở nên lạnh nhạt.

Ngọc Hòa cúi đầu rơi lệ nói: "Các sư thúc khoan dung độ lượng. Mấy người chúng con lại ái ngại trong lòng. Ngọc Hòa cùng các đệ tử đã bàn bạc với nhau, định đi ra sau núi thanh tu."

Ngọc Kê khóc to nhất: "Ngọc Kê rất hổ thẹn, thời nhỏ, con được… Khinh Trần tiên tử che chở, vậy mà lại nhiều lần ra tay với nàng. Đệ tử tự phạt đi ra sau núi thanh tu hai mươi năm."

Có sư phụ Hàn Tu Văn như vậy, bảy người sao còn mặt mũi mà ngẩng đầu trước mặt đệ tử Nguyên Đạo Tông chứ? Tất cả đều muốn ra sau núi thanh tu.

Thấy bọn họ kiên trì như vậy, mấy vị trưởng lão cũng không miễn cưỡng. Bảy người dập đầu, lui ra khỏi điện Bắc Thần.

Đại điện Bắc Thần là nơi ở của chưởng giáo, là nơi xử lý công việc tông môn. Trừ nơi đó ra, bốn điện Thiên Cơ, Thiên Quyền, Thiên Toàn, Dao Quang đã có chủ nhân, chỉ còn lại ba điện.

Tiêu Liên Nhi giành nói trước: "Các vị trưởng lão, kinh nghiệm của ta còn ít, ta mặt dày xin phép ở lại điện Thiên Xu."

Đó là nơi ở của Nhược Thủy đạo quân, mọi người tự nhiên cũng không dị nghị.

Thạch Thanh Phong ngược lại cũng không quan tâm, hắn chọn điện Khai Dương.

Công việc tông môn vừa xong, Tiêu Liên Nhi rời đi đầu tiên. Tù Long Trận đã biến mất, vòng phòng ngự bảo vệ điện Thiên Xu đã tiêu tan. Nàng cự tuyệt các vị trưởng lão đưa tiễn, tự đi một mình đến điện Thiên Xu.

Nhược Thủy đạo quân trong phòng luyện đan vô cùng sinh động, y như lúc còn sống vậy.

Nhìn thấy vết máu trước ngực ông, Tiêu Liên Nhi dùng Dẫn Thủy Quyết và Địch Trần Quyết rửa sạch thi thể Nhược Thủy đạo quân, cầm lược ngọc chải đầu, cẩn thận cắt tỉa mái tóc trắng trải dài xuống đất cho ông.

Trong phòng luyện đan chợt có gió nổi lên, Tiêu Liên Nhi ngẩng đầu nhìn.

Mộc Diệp lão nhân bước vào nói: "Giao di thể của Nhược Thủy cho từ đường đi."

Tiêu Liên Nhi cắn môi, giúp Nhược Thủy búi lại tóc, lấy cây trâm bạch ngọc cắm vào. Nàng quỳ xuống trước mặt Mộc Diệp lão nhân: "Xin thứ lỗi cho con vì trước kia đã vô lễ!"

Nàng dập đầu ba cái, ngẩng mặt lên, nước mắt đã lăn dài: "Người có thể làm cho sư tôn sống lại không? Chỉ cần có cách, dù lên trời xuống đất, con cũng nguyện ý."

Mộc Diệp lão nhân giơ tay ném một cỗ quan tài ngọc ra, đặt di thể của Nhược Thủy vào, sau đó cất vào trong nhẫn chứa đồ. Làm xong, ông mới từ tốn nói: "Yêu cầu của ngươi quá nhiều. Ngươi đừng quên, ngươi nên thực hiện lời hứa mười năm trước rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui