Translator: Nguyetmai
Đời trước Tiêu Liên Nhi chưa bao giờ tới núi Hắc Ma. Nàng bay từ ven núi tới, vừa đi vừa hô to.
Gò núi dưới chân nàng liên miên trập trùng. Ban ngày, ánh sáng mặt trời chiếu sáng, ngọn lửa màu lam trắng giống như đám mây bồng bềnh. Ban đêm, những ngọn lửa này chiếu sáng núi Hắc Ma như ban ngày.
Với tu vi Nguyên Anh, ngày đi mấy ngàn dặm là chuyện cực kỳ nhẹ nhõm. Cứ cách mỗi ba canh giờ nàng lại hồi phục thể lực một lần, bay chậm lại một chút, núi Hắc Ma kéo dài vạn dặm cũng chỉ cần bay năm sáu ngày là có thể tìm kiếm xong một lần.
Một tháng, nàng bay đi bay về mấy lần, núi Hắc Ma yên tĩnh không một bóng người, ngọn lửa im lặng thiêu đốt. Chợt có ngọn núi bị đốt vỡ, từng tảng đá lăn xuống phát ra âm thanh đùng đùng nhưng lại không hề có một người nào. Không có một chút dấu hiệu nào của sinh mệnh.
Nàng lại một lần nữa thấy được bãi đá màu đen. Chính giữa bãi đá có một cái hố to khoảng mấy trăm dặm, sâu cỡ mấy trượng, trông như một con mắt trên dãy núi nhấp nhô này. Tiêu Liên Nhi hạ xuống giữa không trung cách mặt đất khoảng hai trượng. Ngọn lửa hai màu lam trắng giống như sương sớm, thổi qua từng lớp như một màn lụa. Ngọn lửa liếm tới vòng bảo hộ dưới chân, Tiêu Liên Nhi không thể không bay lên giữa không trung. Đột nhiên nàng thấy trong đám đá có ánh sáng lấp lóe. Nàng khấp khởi mừng thầm, nuốt một viên đan dược xuống, vòng bảo hộ lại một lần nữa trở nên chắc chắn hơn.
Dưới bãi đá màu đen có ánh sáng lấp lóe. Tiêu Liên Nhi dùng cành cây xanh vạch một cái, cậy khối đá này ra ngoài. Đuôi lông mày của nàng hơi nhướng lên, nàng gõ cành cây xanh lên trên tảng đá. Bột đá rơi xuống rào rào, lộ ra một bộ xương cá hoàn chỉnh dài hơn một thước.
"Mỹ Nhân Giao." Tiêu Liên Nhi tự lẩm bẩm.
Trong đầu nàng hiện lên một hình ảnh. Nghiệp Hỏa từ trên trời giáng xuống, nước hồ dần dần sôi trào, Mỹ Nhân Giao vội vàng chui sâu vào bùn đất dưới hồ, muốn có thêm một chút mát lạnh để chống cự, nhưng cuối cùng lại chết trong đống bùn đất. Bùn đất bị Nghiệp Hỏa nung khô cứng lại, để lại bộ xương cá này.
Bộ xương cá chậm rãi tan chảy trong nhiệt độ cao. Liệu Minh Triệt và mọi người Ma Môn có trốn trong lòng đất rồi bị tan thành xương trắng hay không? Tiêu Liên Nhi rùng mình một cái, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm rồi cất tiếng mắng to, "Thượng Tiên giới có gì hơn người chứ? Ỷ vào tài nguyên phong phú, tu vi cao thâm, thì có thể coi người Hạ Tiên giới như con sâu cái kiến hay sao?"
Giọng nói của nàng văng vẳng trong vùng hoang vắng này rồi dần dần biến mất.
"Minh Triệt. Cuối cùng thì mọi người đang trốn ở nơi nào chứ?" Tiêu Liên Nhi bất lực rơi lệ. Nàng có nhiều đan dược đến mấy cũng không thể duy trì được việc không ngừng sử dụng như thế này. Nơi này không có linh thảo, nàng không được bổ sung, sẽ có ngày dùng hết đan dược.
Trừ khi dập tắt được Nghiệp Hỏa khắp nơi trên núi này, đánh vỡ cấm chế trên núi Hắc Ma.
Nàng nên thử một lân. Tiêu Liên Nhi phẫn hận vung chân khí hệ Thủy ra, dẫn tới trận mưa to.
Mưa to như thác nước dưới ánh mặt trời, phản xạ ra mấy ánh cầu vồng. Nước còn chưa chạm được vào mặt đất đã bị Nghiệp Hỏa đốt thành hơi nước. Sương mù tràn ngập trước mắt của nàng.
Tiêu Liên Nhi hạ quyết tâm, đất vàng như một con rồng lao về phía ngọn lửa trên mặt đất. Nhưng mà chỉ sau một lát, đất vàng đã bị nung thành cứng như đá.
Từng lớp bảo hộ tan rã. Sóng nhiệt đánh tới khiến cho việc hít thở cũng trở nên khó khăn. Tiêu Liên Nhi không thể làm gì, lấy cành cây xanh bắn ra sấm sét xuyên thủng mặt đất cứng rắn, ném ra ngoài một viên đá phát sáng rồi không ngừng bay xuống phía dưới mặt đất.
Nàng càng đi xuống thì nhiệt độ càng giảm dần. Lực cản dưới mặt đất đột nhiên biến mất. Nàng rơi vào một cái động khổng lồ giống như đâm xuyên qua vỏ trứng gà vậy.
Tiêu Liên Nhi liên tục ném mấy viên đá phát sáng ra ngoài, chiếu sáng hang động như ban ngày.
Tòa hang động dưới mặt đất này cực kỳ rộng rãi, giống như một thế giới khác vậy. Từng cây trụ đá chống đỡ lấy đỉnh động, không khí rất tươi mát, thậm chí còn có linh khí nhè nhẹ bay, bốn phía mọc ra các loại dương xỉ. Tiêu Liên Nhi còn ngoài ý muốn phát hiện ra một số loại linh thảo cấp thấp khiến nàng không kìm được sự kích động. Từ khi tiến vào trong cấm chế, linh khí trong không khí ở núi Hắc Ma đều bị Nghiệp Hỏa thiêu đốt. Chẳng lẽ linh mạch dưới mặt đất vẫn còn tồn tại y nguyên hay sao? Lúc này, nàng lại nghe được tiếng nước róc rách.
Một tháng nay, bên tai nàng ngoại trừ tiếng gió ra thì cũng chỉ có tiếng núi lở khiến cho từng tảng đá lăn xuống gây nên tiếng động ầm ầm. Tiếng nước… đó là âm thanh tuyệt vời đến nhường nào! Tiêu Liên Nhi bay về phía đó.
Vượt qua mấy cây cột đá lớn, nàng nhìn thấy một con suối chảy uốn lượn trên mặt đất. Đó là một con suối cạn, nước chỉ sâu khoảng một thước. Tiêu Liên Nhi đáp xuống mép nước, vươn tay chạm vào mặt nước.
Nước mát lạnh, mang theo linh khí nồng nặc. Cho dù nàng biết Dẫn Thủy Quyết, cũng đã sớm tích cốc, nhưng vẫn uống vào một ngụm. Nước rất ngọt, như được uống rượu ngon vậy. Bị Nghiệp Hỏa thiêu đốt đã lâu cho nên nàng uống một hơi cạn sạch. Tiêu Liên Nhi uống xong thì lại do dự một chút rồi ném trận pháp Thanh Phong đã cho nàng ra, cởi quần áo rồi ngâm mình trong dòng nước.
Không ngủ không nghỉ, cứ hồi phục chân khí lại tìm kiếm trong biển lửa thiêu đốt khiến nàng vô cùng mệt mỏi.
Tiêu Liên Nhi bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Sau khi tỉnh lại, nàng có chút hoảng hốt. Suối nước cọ rửa đá cuội khiến cho nàng cảm thấy hơi lạnh. Tiêu Liên Nhi ngồi dậy, tinh thần sung mãn. Nàng lấy bộ áo Tuyết Tằm ra mặc vào, trong đầu hiện lên một suy nghĩ.
Lan Hàn Tinh đang chậm rãi chuyển động, hấp thu linh khí trong suối nước. Tiêu Liên Nhi đạp trên mặt nước, đi ngược dòng. Nàng bay nửa canh giờ, đến phía cuối của hang động rộng rãi.
Trước mặt là vách đá cao tới trăm trượng, trong khe đá chảy xuống một dòng nước trong veo. Vì dòng nước giàu có linh khí này mà vách đá sinh trưởng rất nhiều dây leo. Có lẽ là đã trải qua thời gian dài cho nên trên dây leo đã kết ra những quả màu xanh, phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Tiêu Liên Nhi cũng không biết là quả tiên gì. Nàng bắn một tia chân khí tới.
Một trận gió tanh phả vào mặt nàng. Giữa đám dây leo thò ra một con thằn lằn xấu xí.
Có lẽ là do bị công kích nên da thịt của nó đã biến hóa một chút. Tiêu Liên Nhi nheo mắt nhìn lại, ở giữa đám dây leo có một chỗ màu xanh biếc sâu hơn một chút. Nàng biết đây là do da con thằn lằn biến thành.
Yêu thú cấp năm, Tiêu Liên Nhi còn không để vào mắt, nàng bắn một con dao nước tới. Con thằn lằn bay ra khỏi đám dây leo. Nó dài hơn một trượng, xòe hai cánh, linh hoạt tránh thoát. Cái đuôi thật dài bắn ra khỏi vách đá, đánh về phía Tiêu Liên Nhi, trong miệng phun ra từng dòng chất lỏng sặc sỡ.
Chất lỏng đó phun lên vòng bảo hộ, trong nháy mắt đã ăn mòn thành một cái lỗ.
Tiêu Liên Nhi giật mình, đây mới chỉ là yêu thú cấp năm thôi mà! Tay nàng không nương tình chút nào, nàng quát lên, "Chết đi!"
Nàng duỗi năm ngón tay ra, Sơn Hà Võng màu tím bỗng nhiên bao phủ con thằn lằn. Da của nó biến thành màu tím trong Sơn Hà Võng, miệng phát ra tiếng kêu khó nghe. Sơn Hà Võng từ từ thu lại, vang lên âm thành xèo xèo, thân thể con thằn lằn trở nên cứng ngắc. Tiêu Liên Nhi phất tay, con thằn lằn đập vào trên vách đá, phát ra tiếng vang trầm đục, như là có tiếng vọng truyền lại.
Phía sau vách đá này rỗng sao? Hai tay Tiêu Liên Nhi vồ một cái, lòng bàn tay liền xuất hiện hai quả cầu chân khí bốn màu, quay trong không khí rồi va mạnh vào vách đá.
Trong âm thanh ầm ầm nặng nề, vách đá vỡ tung ra, một dòng nước trong veo phun ra mãnh liệt.
Nàng lập tức bay lên không trung, ống tay áo phất bay đá vụn và bụi bặm. Trên vách đá bị nổ ra một cái động khoảng hai trượng. Nước chảy ra từ trong đó biến thành một thác nước cỡ nhỏ.
Nàng đợi rất lâu, nhưng vẫn không thấy sức nước yếu đi. Trong lòng nàng thầm nghĩ, chẳng lẽ phía trong đó thông với một con sông ngầm rất lớn dưới đất hay sao? Tiêu Liên Nhi khởi động vòng bảo hộ, một tay nắm lấy đá phát sáng, một tay cầm cành cây xanh rồi bay vào trong cửa động.
Chân khí hệ Thủy lưu chuyển toàn thân một cách tự nhiên, hòa làm một thể với dòng nước mà vọt tới. Nàng giống như một con cá ngược dòng, bơi xuyên qua dòng nước.
Trong đó quả nhiên là một con sông ngầm trong lòng đất. Nước sông có linh khí rất nồng đậm. Tiêu Liên Nhi bay ra khỏi mặt nước. Tiếng nước chảy ào ào bỗng nhiên truyền vào trong tai nàng. Trừ ánh sáng phát ra từ đá phát sáng thì bốn phía đều không hề có ánh sáng gì khác.
Nàng vẫn đi ngược dòng nước như cũ. Không biết đã bay bao lâu, nàng mới cất đá phát sáng đi. Tiêu Liên Nhi nhắm mắt lại lẳng lặng cảm nhận một lúc rồi mở mắt ra, nàng thấy được trong bóng tối mờ mịt phía trước có một vòng ánh sáng như quả đấm.
Tiêu Liên Nhi càng bay về phía trước thì linh khí càng dày đặc. Nàng có cảm giác rằng mức độ linh khí ở đây đã sánh ngang với ở trên đỉnh núi Thiên Khung rồi. Trong lòng nàng kích động vô cùng. Nơi ở của Ma Môn, nhất định phải xây trên linh mạch. Tốc độ của nàng càng nhanh hơn, hình bóng nàng chỉ như một bóng sáng lướt đi trong thế giới tối đen nơi đáy động này.
Nàng càng bay về phía trước, dòng nước càng nhỏ lại, đường sông càng hẹp hơn. Vòng ánh sáng kia thì càng lớn hơn, sau khi bay tới cuối cùng, nó đã biến thành một cửa hang cao mấy trượng. Từng luồng linh khí phun ra ngoài cửa hang. Nước chảy róc rách. Tiêu Liên Nhi ngừng lại, nàng thấy được một thế giới khác.
Những đám mây màu trắng trôi nổi trên bầu trời xanh thăm thẳm. Gò núi xanh biếc, cỏ xanh như tấm đệm. Nơi đỉnh núi xa xa có một tòa cung điện. Nhìn thấy ngọn núi màu đen, ngọn lửa màu trắng bạc này, Tiêu Liên Nhi cảm thấy như mình đã đến được tiên cảnh.
Nàng không kìm lòng được, vội bay tới, cửa hang đột nhiên ngưng tụ một dải ánh sáng năm màu. Một luồng lực đẩy bắn nàng bay ngược lại.
"Minh Triệt!" Tiêu Liên Nhi cất tiếng hét to, tụ tập chân khí đánh về phía cửa động.
Lúc này, màn sáng ở cửa động sáng rực rỡ, lực đẩy bỗng nhiên bắn vào vòng bảo hộ trên người nàng. Vòng bảo hộ bốn tầng tan vỡ trong nháy mắt, khí huyết Tiêu Liên Nhi cuồn cuộn trong ngực, phun ra một ngụm máu tươi. Mắt nàng tối sầm lại rồi ngã vào trong dòng sông.
Cửa hang bộc phát ra ánh sáng thật lâu không tiêu tan.
Minh Triệt đứng trên đài bạch ngọc phía trước vách núi, lông mày nhíu chặt lại rồi bay lên, "Phía Tây có động tĩnh lạ! Dì Hoa, đi theo ta!"
Hai người một trước một sau bay đến vách núi phía Tây. Dưới vách cách đó không xa có một con sông lớn chảy qua, nước dần dần chui vào trong vách núi rồi biến mất không thấy. Minh Triệt nhìn qua sơn động cao hơn trượng kia, chắp tay không nói gì.
Hoa Tri Hiểu đứng ở bên cạnh hắn, lo lắng hỏi: "Có phải là bọn họ không…"
"Không. Không phải đâu." Minh Triệt xòe bàn tay ra, một đôi Loan Nguyệt Luân trong suốt như miếng băng đang xoay tròn trong lòng bàn tay. Hắn ném Loan Nguyệt Luân ra, nó liền như một vòng băng bao phủ trên người hắn, "Ta đi xem một chút."
"Thiếu quân!" Hoa Tri Hiểu kéo hắn lại, trên gương mặt quyến rũ hiện lên vẻ kiên quyết, "Để ta đi là được."
Minh Triệt nhẹ nhàng hất tay nàng ra, ngẩng đầu nhìn trời, "Nơi này, không có gì đáng ngại."
Giữa ngón tay hắn kẹp một tấm huyết phù, dán lên bên trên màn sáng. Huyết phù phóng to ra, giống như một cánh cửa bên trên màn sáng. Bàn tay Minh Triệt vung ra mấy thủ ấn, đẩy về phía trước. Hắn cất bước đi vào.
"Thiếu quân!" Hoa Tri Hiểu gọi hắn một tiếng.
Minh Triệt vươn tay thu huyết phù lại, quay đầu nhìn nàng ta rồi nói, "Không sao đâu."
Hắn chậm rãi bay về phía trước, tiếng nước chảy dần to hơn, sông ngầm dưới lòng đất xuất hiện trước mắt. Thả thần thức ra, hắn thấy được một góc quần áo màu trắng hiện lên trong dòng sông u ám.
Loan Nguyệt Luân vòng vào trong nước rồi bắn ra ngoài.
Tiếng nước chảy ào ào vang lên. Loan Nguyệt Luân phóng to nâng Tiêu Liên Nhi từ trong dòng sông ra lơ lửng giữa không trung. Nàng nằm ngửa trên Loan Nguyệt Luân, gối lên bộ tóc đen thật dài, lộ ra khuôn mặt như dương chi bạch ngọc. Áo Tuyết Tằm không sợ nước lửa, bị Loan Nguyệt Luân xoay tròn tạo ra cơn gió mà nhẹ nhàng bay lên. Yên ả như mộng.
Minh Triệt không biết đã ngắm nàng bao lâu, cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần. Môi hắn khẽ giật giật, thu Loan Nguyệt Luân lại, vòng tay ôm nàng. Hắn cúi đầu xuống, vùi đầu vào cổ nàng, đôi mắt dâng trào tình cảm nóng bỏng.