Translator: Nguyetmai
Vừa nghe đến chuyện cũ năm trăm năm trước của sư tôn, ánh mắt Tiêu Liên Nhi lập tức sáng ngời có thần.
Minh Triệt lập tức bị chọc cười, "Nàng nghịch ngợm như vậy, Nhược Thủy đạo quân thấy thì sẽ thế nào nhỉ?"
Câu nói này khơi lên hồi ức của Tiêu Liên Nhi, "Ta ngồi ở bên cạnh thần thú học hấp thụ tinh hoa của trời đất, sư tôn là chưởng giáo nên phải giữ phong thái, ra vẻ đạo mạo nói: 'Bản tọa truyền thụ công pháp, các đệ tử mau lui ra!'. Các đệ tử điện Bắc Thần đều tản đi hết. Người không tiện để cho người khác thấy người bay lên bắt ta, nên ở phía dưới lừa ta: 'Ẩn Lão của viện Giới Luật đến rồi!'. Đỉnh điện Bắc Thần cao như vậy, thu hết cả viện Giới Luật vào trong mắt, cho nên còn lâu ta mới tin. Ta làm mặt quỷ với người, người liền cáu đến nỗi giậm chân bình bịch… Sau đó người phải đồng ý giúp ta bắt yêu thú cấp bảy để luyện chế đại đao Tử Diễm, ta mới chịu xuống dưới."
Minh Triệt cười ha ha, "Còn lâu ta mới tin! Nhược Thủy đạo quân có tu vi Nguyên Anh, mà nàng lúc đó cao lắm cũng chỉ Trúc Cơ, âm thần dùng chút lực là có thể bắt được nàng xuống rồi."
Lúc hắn cười, toàn bộ ánh sáng tụ lại trên gương mặt hắn, vô cùng sáng sủa. Sự u sầu trong lòng Tiêu Liên Nhi chậm rãi tiêu tan, nàng cười khanh khách nói, "Là thật đấy. Thần thú trên đỉnh điện Bắc Thần rất thần kỳ, không ai dám chạm vào. Thần thú mà không vui sẽ tấn công. Ta ngồi bên cạnh bọn chúng, mặc dù tu vi của sư tôn ta cao, nhưng cũng không dám tung chưởng làm kinh động bọn chúng."
Minh Triệt nhớ tới Dư Quang suýt chút nữa bị đánh nát nguyên anh. Theo lời hắn ta nói thì là bị bóng của thần thú tấn công. Hắn chậc chậc tán thưởng, "Thật không biết tổ sư khai sơn của Nguyên Đạo Tông có năng lực thế nào mà có thể bày ra được trận pháp tinh diệu như thế."
Tiêu Liên Nhi nhớ tới chín chiếc lá bồ đề, "Tổ sư khai sơn hóa thần thành tiên. Chém một phần nguyên anh để lại cây thần bảo vệ tông môn cho Nguyên Đạo Tông. Ta đã đạt được Đại Diệp Bồ Đề Ấn."
Nàng lấy ra chính chiếc lá bồ đề, bỗng nhiên phát hiện trên mỗi chiếc lá đều có hình thần thú rõ ràng. Nàng kinh ngạc ồ lên một tiếng: "Hóa ra trên này đều có cả à?"
Nói xong nàng liền dùng chân khí phát động. Vừa mới vận chân khí một cái, đan điền nàng đau nhói, khiến cho nàng nhíu chặt mày lại.
Minh Triệt vội vàng tách miệng nàng ra đút một Hạt Sen Cửu Sắc vào. Miệng đầy hương sen, sắc mặt Tiêu Liên Nhi hồng hào trở lại.
Minh Triệt thu cánh tay ôm đầu nàng vào lòng, không cho nàng thấy cặp lông mày nhíu chặt và đôi mắt ngập tràn vẻ xót xa của mình. Hắn vô cùng áy náy, nhưng hắn cũng không có cách nào khác. Hắn bất lực trong việc đưa nàng ra khỏi cấm chế, nhưng lại không dám để nàng tiến vào kết giới. Cảnh tượng sông núi đẹp đẽ này là do hắn biến ảo ra mà thôi, ngoại trừ tiếng nước róc rách thì chỉ có nàng và hắn. Nếu như có thể, hắn nguyện ý dùng hết thảy mọi thứ để đổi lấy một thoáng an bình này.
Ra tay với người không liên quan tới mình, chắc chắn hắn sẽ không bao giờ nương tay, nhưng hắn lại ra tay với nàng. Lúc đầu nàng đã bị lực phản lại của kết giới đánh bị thương, rồi lại thêm một chưởng hắn đánh vào đan điền nữa, không có mười ngày nửa tháng thì cho dù thế nào nàng cũng không khôi phục lại được.
Hắn sợ nàng sẽ nhìn thấu huyễn cảnh này. Hắn sợ nàng nhìn thấy kết cục của hắn. Sợ nàng giống như lúc trong bí cảnh, sẽ liều lĩnh bay ra ngoài, đẩy ra tảng đá to lớn kia, rồi chết trước mặt hắn. Hắn không có một quả Lôi Kiếp Tâm nào nữa để cho nàng. Minh Triệt đờ đẫn nhìn thác nước trên dòng suối và cảnh sông núi đẹp đẽ mà mình biến ảo ra kia. Cảm giác phẫn uất tích tụ trong ngực hắn, khiến cho hắn vô cùng khó chịu.
Tiêu Liên Nhi cảm thấy như xương cốt mình sắp bị hắn ép nát vậy, nàng khẽ kêu lên, "Đau quá!"
Minh Triệt giật mình, buông lỏng tay ra, cẩn thận vỗ nhẹ vào lưng nàng, "Đừng dùng chân khí… Là do ta không tốt."
Tiêu Liên Nhi chép miệng, nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào. Không quản đường xa vạn dặm đến đây, không hề chùn bước tiến vào núi Hắc Ma, một tháng tìm kiếm trong đau khổ, vất vả và bất lực đều biến mất sạch sẽ vì sự đau lòng của hắn. Nàng đổi lại một tư thế thoải mái rồi ghé vào trong ngực hắn thúc giục, "Chàng còn chưa nói đấy. Năm trăm năm trước sư tôn ta thích ai?"
"Năm trăm năm trước ta còn chưa… ra đời mà." Minh Triệt dừng một chút, "Nghe nói thôi, khi đó sư tôn nàng là cao thủ Kim Đan hậu kỳ ra ngoài ngao du, gặp được một tiên tử rất xinh đẹp, cũng có tu vi Kim Đan. Hai người tranh chấp, kết quả là Nhược Thủy đạo quân bị đánh cho như chó… Ôi!"
Tiêu Liên Nhi hung hăng véo hắn một cái, "Chàng nói ai thế?"
Minh Triệt hít hà một hơi, "Ta nói sai rồi, là chật vật được chưa?"
Tiêu Liên Nhi trợn mắt nhìn hắn, "Còn lâu ta mới tin! Cùng là Kim Đan, sao sư tôn lại bị đánh được?" Đột nhiên nhớ tới các trưởng lão Ma Môn, nàng không phục hừ một tiếng rồi nói, "Đừng nói là một trong bảy trưởng lão của chàng nhé… A? Hoa Tri Hiểu Hoa trưởng lão sao? Không phải chứ! Sư tổ thích bà ấy sao?"
Nàng nhớ tới yêu thú giống đóa tường vi kia. Hoa giống như tường vi, nhưng cánh hoa lại có bảy màu, biến ảo khó lường, trông rất đẹp mắt. Tiêu Liên Nhi thầm nghĩ, nghe nói Hoa Tri Hiểu đã hóa thành hình người được mấy trăm năm tuổi, năm trăm năm trước tu vi vẫn là Kim Đan. Nhưng một vạn năm trước yêu thú đã sinh ra linh trí rồi, sư tôn nhà nàng năm trăm năm trước mới một hai trăm tuổi, sao có thể so sánh được? Nàng không phục nói, "Trước khi hóa hình thành người chẳng lẽ không tính là tuổi sao? Nói là cùng tu vi Kim Đan, nhưng chỉ là sau khi hóa hình thành người mới kết Kim Đan. Bà ấy kết Kim Đan sao có thể so sánh với sư tôn ta chứ? Sư tôn ta không thể lại cũng rất là bình thường mà. Già mà không nên thân, hừ!"
Minh Triệt kiên nhẫn giải thích cho nàng, "Hóa hình thành người, tu vi cũng bắt đầu từ Luyện Khí. Tu vi giống như Nhược Thủy, nhưng pháp thuật cao hơn ông ấy!"
Tiêu Liên Nhi mặc kệ, "Không được! Đó là không công bằng! Bà ấy bắt nạt sư tôn ta!"
Minh Triệt đột nhiên nở nụ cười, "Bà ấy bắt nạt sư tôn nàng, nhưng Nhược Thủy lại thích bà ấy. Ta bắt nạt nàng, nàng có thích ta không?"
Khuôn mặt Tiêu Liên Nhi ửng hồng. Hắn nói câu này, bảo nàng trả lời thế nào bây giờ? Nàng đưa tay đẩy Minh Triệt một cái, "Ta dưỡng thương, chàng đừng làm phiền ta."
Nàng mặc kệ Minh Triệt có đi hay không, khoanh chân ngồi thiền.
Minh Triệt đưa tay bày ra một cái kết giới, "Ta đi làm một vài chuyện." Hình bóng hắn nhoáng lên một cái rồi biến mất.
Tiêu Liên Nhi mở to mắt, không dùng chân khí, chỉ dùng thần thức chạm vào tầng kết giới kia. Ánh mắt nàng dần dần thay đổi. Minh Triệt bày ra tầng kết giới này, có thể bảo vệ nàng, nhưng cũng có thể nói là để ngăn nàng dò xét xung quanh. Thần thức của nàng không thoát ra được khỏi kết giới.
"Không thể dùng được chân khí, thần thức lại không xuyên qua được kết giới." Nàng lẩm bẩm một mình, "Chàng nghĩ ta là người ngoài, không tiện cho ta thấy tất cả của Ma Môn, hay là còn có ý gì khác?"
Nàng thất thần nhìn lên bầu trời một lát. Không có gì quan trọng hơn việc chữa thương và khôi phục chân khí cả.
Quả cầu ngưng kết từ chân khí ba màu trong đan điền kia bị tản ra, ở cùng một chỗ với chân khí hệ thổ màu vàng, giống như một nồi canh bốn màu trong đan điền vậy. Nàng hơi động một chút, lại có cảm giác đau nhói truyền đến, giống như bóc một cái vảy chưa mọc da xong vậy.
Tiêu Liên Nhi lấy một viên đan dược ra rồi nuốt xuống. Linh khí như dòng nước ấm tuôn vào trong cơ thể.
Nhận thấy có linh khí tiến vào trong cơ thể, lan Hàn Tinh bắt đầu từ từ chuyển động. Tiêu Liên Nhi dùng thần thức dẫn dắt linh khí vận hành trong kinh mạch. Kinh mạch bị tổn thương rất nặng, có nhiều chỗ bị đánh nứt ra. Nàng không có cách nào khác, đành phải dùng linh khí và sương mù mà lan Hàn Tinh phun ra để tu bổ từng chút một.
Bốn đứa tham ăn nhận được mệnh lệnh của Tiêu Liên Nhi truyền tới từ thần thức, bắt đầu nuốt chân dịch bốn màu trong đan điền vào.
Một viên Thượng Thanh Đan cấp tám được sử dụng hết, đã tu bổ được một phần ba kinh mạch. Chân dịch bốn màu trong đan điền bị hút vào sạch sẽ. Tiêu Liên Nhi không muốn để cho Minh Triệt đợi lâu nên mở mắt ra.
"Hai ngày." Minh Triệt đã sớm quay lại kết giới, đứng ở lan can mỉm cười nhìn nàng.
Hai ngày ư? Tiêu Liên Nhi ngẩng đầu nhìn trời, trời xanh mây trắng, không có một chút thay đổi nào. Nàng xuống giường, đi đến bên cạnh hắn, ngửa mặt lên nói giọng nịnh nọt, "Đưa ta đi dạo đi."
"Không được, chờ nàng khôi phục đã." Minh Triệt nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.
"Thật nhàm chán!" Tiêu Liên Nhi cũng không cố nài, dựa vào trên lan can nhìn thác nước trên lưng chừng núi đang chảy thành một màn nước màu trắng, "Minh Triệt, Vũ Nguyệt Tiên Tử còn chưa tỉnh lại sao?"
Minh Triệt cười nói, "Sao tự dưng lại hỏi chuyện này?"
Tiêu Liên Nhi ngẩng mặt lên, "Bà ấy là tiên tử của Thượng Tiên giới mà, nếu bà ấy tỉnh lại, nhất định có thể diệt được Nghiệp Hỏa trên núi Hắc Ma, còn có thể phá vỡ cấm chế nữa. Chẳng phải chàng nói sau này Ngân Giao cũng khó mà tìm được cơ hội tới nữa sao? Chỉ cần Vũ Nguyệt Tiên Tử tỉnh lại, chẳng phải là không có chuyện gì nữa rồi à? Bà ấy ngủ say, chàng dẫn ta đi nhìn bà ấy một lần được không? Ta rất tò mò về đệ nhất mỹ nhân của Tiên giới."
Minh Triệt ôm eo nàng từ phía sau, "Nơi bà ấy ngủ say không vào được. Ta cũng không thấy được bà ấy. Yên tâm đi, Ngân Giao thật sự sẽ không tới được nữa, nó không có cơ hội trốn ra được Vườn hoa Thiên Thần đâu. Thần quân mà phát hiện ra thì sẽ phạt nó. Sẽ có một ngày Nghiệp Hỏa này tự nhiên dập tắt."
"Vậy thì tốt quá! Sư tôn đi rồi, sư phụ cũng đã rửa sạch được oan khuất, ta đã không còn có gì lo lắng với Nguyên Đạo Tông nữa. Nơi này đẹp như vậy, chàng có thể cùng ta đến lúc hóa thần thành tiên hay không."
Tiêu Liên Nhi cảm nhận được bàn tay Minh Triệt đang ôm eo mình hơi chặt lại, nghe tiếng hắn chậm rãi nói, "Được."
Nàng cúi đầu xuống, nghịch ngợm ngón tay hắn đang ôm eo mình, "Minh Triệt, chàng nói chàng chưa kể cho ta nghe về lai lịch của chàng. Bây giờ chàng nói có được không?"
"Không quan trọng." Minh Triệt vịn vào người nàng, lấy một cái bình ngọc ra rồi đặt vào trong tay nàng, "Mười viên Tăng Nguyên Đan. Lần trước quên đưa cho nàng."
Tiêu Liên Nhi cười hì hì nhận lấy, "Chàng tốt thật đấy."
Minh Triệt nhéo má nàng, "Nàng thích là được rồi."
Tiêu Liên Nhi cố ý nhìn ngang liếc dọc, "A, sao ta cảm thấy nơi này không có bất kỳ ai thế?"
Minh Triệt ngẩn ngơ, hắn tính toán kĩ lưỡng như vậy nhưng lại không tính tới chuyện thần thức của nàng mạnh mẽ nhường ấy. Trong phạm vi vài dặm không có ai mà nàng vẫn có thể nhận ra được, hắn đành cười khan một tiếng rồi nói, "Ta bảo bọn họ tránh đi."
Tránh đi á? Trong phạm vi vài dặm, cung điện to như vậy mà không có bất kỳ ai. Không, trong phạm vi vài dặm này còn không có tới cả một con ruồi.
Ngón tay Tiêu Liên Nhi vẽ vài vòng trên ngực hắn, giọng nói vô cùng nghiêm túc, "Minh Triệt, ta đã tới đây, cũng không nghĩ sẽ rời xa chàng nữa. Chàng thì sao?"
Ngón tay nàng vạch trên áo bào đen của hắn, trước mắt Minh Triệt chợt hiện lên ánh sáng màu trắng đầy mê hoặc, đâm vào mắt hắn đầy vẻ chua xót, "Ta cũng nghĩ như thế."
"Chàng sẽ mãi mãi bên ta, vĩnh viễn không bao giờ rời xa đúng không?" Tiêu Liên Nhi khẽ hỏi hắn.
Minh Triệt nuốt một ngụm nước bọt, chữ "sẽ" kia nghẹn ở cổ họng hắn, một lúc lâu vẫn không phát ra được.
Tiêu Liên Nhi cảm thấy cô đơn vô cùng, "Nơi này không có người, chàng nói là chàng bảo bọn họ tránh đi. Thế nhưng, nơi này cũng không có linh khí nồng đậm. Cho dù chàng có biến hóa được huyễn cảnh rất tốt, nhưng lại quên là không biến đổi được linh khí. Nơi này rộng như vậy, lớn như thế, là cái động trong lòng đất ta phát hiện ra lúc đi vào. Đúng không? Chàng không muốn đưa ta tiến vào kết giới Ma Môn đúng không?"
Ngón tay nàng ngừng lại, ấn vào tim hắn rồi giống như là bị nhịp tim hắn đánh văng ra mà trượt xuống.
"Ta lại sai lầm. Kiếp này lại vẫn thành trò cười rồi."
Một giọt nước mắt rơi xuống từ trong mắt nàng. Đập xuống mặt đất, vỡ nát.
Minh Triệt cảm thấy giọt nước mắt đó như đập thẳng vào tim mình, khiến cho tim hắn cũng vỡ tan tành. Hắn bày kết giới ra, áo bào đen bay múa trên không trung, càng ngày càng cách xa nàng.
"Chàng là đồ khốn nạn!"
Sau lưng truyền đến tiếng mắng tới khàn giọng của Tiêu Liên Nhi. Minh Triệt đâm đầu vào trong cửa thoát nước, trong nháy mắt nước văng đầy mặt hắn, khiến cho hắn không thể biết rõ được là cuối cùng mình có rơi lệ hay không.