Editor: Nguyetmai
Ma Môn từ trong núi Hắc Ma chậm rãi bay lên. Ngọn núi màu đen, ngọn lửa lam trắng nâng cả một khoảng rừng lớn màu xanh biếc. Hỏa Nghiệp tung bay khắp bốn phía như đám mây, nhìn thật đẹp mắt.
Giống như ảo ảnh trong cát vàng đơn điệu, hai màu sắc phụ trợ lẫn nhau, đẹp như tiên cảnh.
Đang là thời điểm tối tăm nhất trước khi trời tờ mờ sáng, một màn mưa sao băng từ trên trời rơi xuống, vạch ra những tia sáng óng ánh mỹ lệ trên bầu trời đêm.
Các tu sĩ ở Đan Tông cách núi Hắc Ma gần nhất đã phát hiện hiện tượng lạ ở núi Hắc Ma đầu tiên.
Viêm Chân đạo quân cùng các trưởng lão của Đan Tông bay giữa không trung nhìn từ xa, trong lòng kinh ngạc không thốt nên lời.
Đã mười năm rồi Ma Môn trên núi Hắc Ma mới xuất hiện, lại khiến cho các tu sĩ Đạo Môn phải chấn động thêm một lần nữa.
Viêm Chân đạo quân nhìn lên đỉnh núi cao nhất, mơ hồ có thể nhìn thấy được cung điện màu trắng. Ông ta chợt nhớ lại lần Minh Triệt bất ngờ tìm đến mình từ rất nhiều năm trước.
"… Có thể mê hoặc tâm hồn người ta, khiến cho người ta quên hết những yêu thương trước kia, nhầm tưởng người trước mặt mới là người mình yêu thương nhất. Đã ăn loại đan này rồi, còn có thể nghiên cứu ra thuốc giải sao? Đan sư cấp chín dưới Hạ Tiên giới quá ít, nếu Viêm Chân nỗ lực hết sức thì có thể không?"
"Có cảm giác giống như huyễn thuật Ngàn Hoa Nhập Mộng của Ma Môn, như sa vào ảo cảnh vậy."
"Ha ha, chủ quân Ma Môn đương nhiên là… mẫu thân của ta."
"Toàn bộ nguyên liệu cần thiết Ma Môn sẽ cung cấp. Thứ mà Hạ Tiên giới không có, chưa chắc Ma Môn đã không có."
Minh Triệt mang tới rất nhiều nguyên liệu cao cấp có tuổi trên vạn năm, từ đó Viêm Chân rất kính sợ Ma Môn. Ông ta vẫn luôn nghi ngờ vị chủ quân đại nhân chưa hề lộ diện kia, vị mẫu thân mà Minh Triệt nói ấy, là người đến từ Thượng Tiên giới.
Đạo Môn ở Hạ Tiên giới đều cho là cấm chế đó do trời sinh ra, Nghiệp Hỏa từ trên trời rơi xuống chính là sự trừng phạt mà Thượng Tiên giới giành cho Ma Môn. Bây giờ xem ra là muốn đưa Ma Môn về Tiên giới mới đúng. Cuối cùng cũng rời đi à? Bao năm qua quan hệ với Minh Triệt cũng được nhiều lợi ích, khiến cho Viêm Chân nhất thời có chút không đành lòng. Trong lòng ông ta lại nghĩ, nếu một ngày ông ta cũng có thể phi thăng hóa thần, lúc đến Thượng Tiên giới có khi nào vẫn có thể ôm đùi Minh Triệt hay không?
Bởi vì cách khá xa, xuyên qua cả một khoảng núi sông gấm vóc, có thể loáng thoáng nhìn thấy cung điện màu trắng trên đỉnh núi. Sao băng rơi xuống, dần dần tới gần, người trong Đạo Môn nhìn lên trời kinh ngạc hô to: "Kia là phi thuyền của Thượng Tiên giới sao!"
Đứng trong sân trên đỉnh núi, Minh Triệt cũng ngước đầu lên nhìn, thả thần thức ra. Tâm trí hắn không đặt ở chiếc phi thuyền ngày càng bay đến gần kia mà chỉ chú ý đến Tiêu Liên Nhi đang chạy tới rìa kết giới từ một góc hẻo lánh của cung điện. Hai tay hắn đan vào nhau chắp sau lưng, trong lòng thầm cầu nguyện nàng có thể tranh thủ thời gian phá vỡ kết giới để rời đi.
Gần trăm chiếc phi thuyền đứng trên không trung bên ngoài kết giới. Những phi thuyền này màu trắng như tuyết, toàn bộ được chế tạo từ tinh thể trắng sáng trong suốt. Đầu thuyền là đầu một con chim Cưu màu đen, bên cạnh thuyền là đôi cánh màu đen mang chút sắc vàng, nhìn từ xa giống như đàn chim đang bay vậy. Có vài phi thuyền vẫn còn vết cháy màu đen, đây chính là dấu vết bị Thiên Lôi đánh.
Phi thuyền lớn nhất ở chính giữa dài trăm trượng, đầu thuyền khắc chín cái đầu chim Cưu hung ác dữ tợn. Mắt chim Cưu được khảm bằng bảo thạch màu vàng kim, dưới ánh lửa Nghiệp Hỏa chiếu vào, nó tỏa ra lớp lớp vầng sáng. Nhìn hơi lâu một chút, sẽ cảm thấy như những đầu chim này đang nhìn mình chằm chằm, khiến lòng người ta run rẩy.
Vũ Nguyệt thì thầm nói: "Khoa trương như vậy… Chàng đã tới đón ta rồi."
Minh Triệt cảm nhận được một cái lỗ nhỏ đã lặng lẽ tan ra trên kết giới, Tiêu Liên Nhi bay ra ngoài. Hắn nhắm mắt lại. Tạm biệt nàng, biết ngày nào mới có thể gặp lại nhau? Nàng đi rồi, bây giờ chỉ còn một mình hắn chiến đấu thôi. Minh Triệt nhìn Vũ Nguyệt: "Người chắc chắn là hắn tới đón người chứ?"
Vũ Nguyệt nắm chặt lan can bạch ngọc, các đốt ngón tay trắng bệch.
"Những bí cảnh kia trôi dạt trong hư không một thời gian dài, được sức mạnh hư không bao trùm thành kết giới. Tu sĩ Trúc Cơ trở lên tiến vào đều sẽ bị tầng sức mạnh này bắn ra. Nhưng trong mắt Cưu Thần Quân cũng chỉ như bong bóng xà phòng thôi. Đã qua mấy vạn năm rồi. Nếu như hắn thật sự quan tâm người, thì đã đi tìm người khắp hư không từ lâu. Nhưng ngay cả lò luyện Thiên Địa hắn cũng không thèm đi tìm, người thật sự tin rằng hắn vì người nên mới vượt qua hư không sao?"
Minh Triệt cười đầy ác ý: "Từ xưa đến nay Tiên giới không hề thiếu mỹ nhân."
Từ xưa đến nay, Tiên giới không hề thiếu mỹ nhân. Lời nói này như một thanh đao đâm vào lòng Vũ Nguyệt.
Một giấc mộng vạn năm, thứ mà Cưu Thần Quân trong mộng yêu là nhan sắc của nàng ta, yêu cái cảnh đệ nhất mỹ nhân của Tiên giới phủ phục dưới chân hắn. Nhưng hắn như vậy vẫn tốt hơn sư huynh Đan Si nhiều. Hắn có sức mạnh có thể đối địch được với Diệu Nhật. Hắn sử dụng thủ đoạn dụ dỗ Đan Si bỏ rơi mình, dù sao cũng vẫn hơn Diệu Nhật không thèm ngó ngàng tới mình.
Mắt Vũ Nguyệt hơi ửng đỏ. Nàng ta là đệ nhất mỹ nhân được Tiên giới công nhận, người đàn ông có thể sánh vai với nàng ta nhất định phải là kẻ mạnh trên Tiên giới. Nàng ta sẽ không phải là Vũ Nguyệt ngoan ngoãn phục tùng Cưu Thần Quân như ngày trước, không còn là sủng vật Vũ Nguyệt nữa. Nàng ta muốn đường đường chính chính đứng bên cạnh hắn làm bá chủ Tiên giới.
"Người ngoài nhìn thấy dáng vẻ này của người, lòng đều sẽ tan nát. Nhưng đối với ta, vô dụng thôi." Minh Triệt vẫn còn cảm thấy không đủ, chỉ vào người đang từ từ xuất hiện trên thuyền, "Đối với hắn, cũng vô dụng. Thứ không chiếm được mới là thứ tốt nhất. Dùng Huyễn Thần Đan mới có một mỹ nhân biết nghe lời, mới thấy mới mẻ để sủng ái lâu một chút, nhưng dần dần lại thành không thú vị. Ta khuyên người vẫn nên giữ lại một chút sự lạnh lùng thì hơn. Có khi nó còn có thể kích thích dục vọng chinh phục của hắn."
Vũ Nguyệt nhìn Minh Triệt, như nhìn thấy Đan Si đang làm phiền mình. Nàng ta gả cho Đan Si chính là gả cho gương mặt này. Đây là khuôn mặt đã khiến các tiên nữ trên Tiên giới mê mẩn. Chỉ như thế này mới có thể giúp nàng ta ngẩng cao đầu trước mặt Diệu Nhật.
Hắn chỉ là kiếm linh thôi, chẳng lẽ mình lại có thể ngu ngốc hơn hắn? Đương nhiên nàng ta biết rõ Cưu Thần Quân muốn cái gì.
Vũ Nguyệt lạnh lùng nói: "Chẳng mấy chốc nữa ngươi sẽ biến thành kiếm nô của Cưu lang." Đầu ngón tay nàng ta bắn ra một chút bột phấn màu bạc, "Ta giải Phệ Xương Hương cho ngươi. Ta cũng muốn nhìn xem ngươi giãy giụa trước mặt chàng như thế nào."
Bóng người trên phi thuyền có chín đầu chim Cưu đi tới.
Tia sáng đầu tiên từ phương Đông chiếu lên mặt hắn. Hắn mặc trường bào màu trắng không nhiễm bụi trần, đầu đội mũ chim Cưu màu vàng. Mũi hơi khoằm khiến cho khuôn mặt hắn có vẻ hơi âm u. Đôi mắt màu hổ phách tỏa ra tia sáng mê hoặc tâm người.
Bị ánh mắt này quét qua, cả đám người không chịu được phải nín thở.
Hắn cầm trong tay một quả cầu màu trắng óng ánh, một cơn gió được tạo ra từ lòng bàn tay hắn, trong nháy mắt quả cầu vỡ nát, nước như những viên pha lê tuôn ra, giống những bông tuyết trắng trong suốt bay bay giữa đất trời. Bông tuyết rơi vào trong Nghiệp Hỏa màu xanh trắng, ngọn lửa lập tức biến mất. Một con rồng tuyết trong nháy mắt được tạo ra, bay múa trên cấm chế núi Hắc Ma.
Ở phía xa, Tiêu Liên Nhi dựng bốn lớp bảo hộ lên, bày trận pháp mà Thanh Phong trưởng lão tặng ra, căng thẳng ngước lên nhìn.
Gió lạnh thấu xương thổi tới, Nghiệp Hỏa cũng theo đó mà bị dập tắt, lộ ra núi đá màu đen.
Trong màn tuyết trắng mênh mông, nàng nhìn thấy người đàn ông áo trắng bước từ không trung xuống. Hắn không bay, mà đi từng bước một xuống cung điện màu ngọc trên đỉnh núi xanh. Lúc hắn đi, áo bào tuyết trắng bị gió thổi bay bay. Tiên giáng trần, chính là chỉ cảnh tượng này đây.
Kết giới trong suốt giữa không trung gợn sóng. Hắn không dùng huyết phù, không kết thủ ấn, cứ thản nhiên bước vào.
Nhớ tới chuyện mình tấn công kết giới bị đánh ngược đến mức nội tạng chảy máu, Tiêu Liên Nhi siết chặt nắm đấm: "Thực lực! Đây chính là thực lực của kẻ mạnh trên Tiên giới!"
Tiêu Liên Nhi không thấy rõ mặt mũi của hắn, không kìm lòng được thả thần thức ra. Trong nháy mắt lưng nàng lạnh toát, nàng cảm nhận được ánh mắt của Cưu Thần Quân nhìn về phía mình. Nàng hoảng hốt vội thu thần thức, nhắm mắt lại, thân thể dần hòa vào cùng bông tuyết đang bay xuống.
Chỉ chớp mắt nhìn một cái, sau đó lập tức biến mất. Có lẽ Cưu Thần Quân cho rằng nàng là yêu thú tính Hỏa trong núi Hắc Ma chưa bị Nghiệp Hỏa thiêu rụi nên cũng không thèm để ý đến, bước từng bước một lên sân trên đỉnh núi.
"Cung nghênh thượng tiên!"
Lục lão Ma Môn không chịu được phải quỳ rạp xuống đất.
Vũ Nguyệt theo thói quen muốn khom gối, nhưng trong nháy mắt lại đứng thẳng người.
Cưu Thần Quân nhìn nàng ta. Cái cổ mảnh khảnh lộ ra từ chỗ cổ áo màu vàng giống nhành hoa mọc ngày xuân, xinh đẹp mà yếu ớt, đang chờ một bàn tay tới hái.
Eo Vũ Nguyệt bị siết chặt, chớp mắt đã ngã nhào vào lòng Cưu Thần Quân. Lồng ngực nở nang gợi nhớ ký ức của nàng ta, khiến thân thể nàng ta cũng bất giác trở nên mềm mại. Tay nàng ta lại đẩy mạnh ra: "Chàng…"
Trải qua tháng năm dài đằng đẵng, dung nhan xinh đẹp của nàng ta không giảm đi chút nào. Cưu Thần Quân rung động, nắm lấy cằm Vũ Nguyệt rồi mạnh mẽ hôn nàng ta.
Vũ Nguyệt ưm lên một tiếng, mặt bỗng đỏ lên, ánh mắt dần mơ màng. Cho đến khi nàng ta thở dốc, cuối cùng cũng nói nốt được nửa câu sau: "Chàng là đồ tiểu nhân, dám dụ dỗ sư huynh hại ta!"
Giọng nói không có một chút khí thế nào, hai đầu lông mày nhíu vào đầy giận dỗi, càng tăng thêm vẻ xinh đẹp của nàng ta. Cưu Thần Quân cúi đầu nhìn nàng ta, mỉm cười nói: "Xem ra nàng đã giải được Huyễn Thần Đan rồi. Vũ Nguyệt, tiên tử tài hoa xinh đẹp như nàng lại gả cho Đan Si, nàng không cảm thấy nhục nhã sao?"
Vũ Nguyệt kiên quyết đẩy hắn ra: "Chẳng lẽ ta làm cơ thiếp cho chàng thì không thấy nhục nhã sao?"
Cưu Thần Quân nhìn sang Minh Triệt đang đứng bên cạnh. Mặt Minh Triệt khiến cho hắn hơi hoảng hốt. Ánh mắt sắc bén đảo qua, hắn mỉm cười thuận miệng nói với Vũ Nguyệt: "Trong đám cơ thiếp của bản quân, chỉ có nàng vào được Ngọc Cung, gần tẩm điện của ta nhất. Bản quân đối đãi với nàng không giống bình thường, nàng tự ngẫm nghĩ lại đi."
Không, nàng ta không cần thứ sủng ái khác với mọi người. Nàng ta muốn trở thành phu nhân danh chính ngôn thuận có thể chia sẻ vinh quang cùng hắn. Vũ Nguyệt thầm hạ quyết tâm.
Cưu Thần Quân nhìn Minh Triệt chằm chằm như đang lựa chọn đồ vật: "Ngưng tụ làm người rồi à? Cũng không tệ."
Minh Triệt nhẹ nhàng nói: "So với hàng vạn năm trước vừa khai mở linh trí, không biết sự tàn độc của thế gian, sự hiểm ác của lòng người, thì bây giờ cũng tốt hơn thật."
"Ha ha!" Cưu Thần Quân cười vang, "Ngươi vốn là một sợi kiếm khí được sinh ra lúc trời đất tách đôi, mấy vạn năm hút tinh hoa của đất trời mà sinh ra linh trí, trở thành kiếm linh. Khi đó ta lừa ngươi tiến vào lò luyện Thiên Địa để luyện hóa ngươi. Bây giờ ta vẫn nói những lời ấy, ngươi có chịu dứt bỏ hồn phách để ta nuốt lấy, trở thành kiếm nô của ta không? Chỉ có làm nô bộc của bản quân, ngươi mới có thể có uy danh hiển hách đứng trước mặt người khác, nói một không ai dám nói hai."
"Ta không đồng ý. Sinh linh của vạn vật sinh ra từ tự nhiên, luôn muốn được tự do tự tại. Ta là sinh linh kiếm khí, mà ngươi chẳng qua cũng chỉ là con chim Cưu chín đầu thôi. Mấy vạn năm trước ngươi dựa vào lò luyện Thiên Địa cũng không luyện hóa nổi ta, bây giờ ngươi muốn thu phục ta, lại càng không dễ dàng gì."
Cưu Thần Quân nhíu mày, chỉ vào mặt hắn nói: "Kiếm linh hóa thành người, chỉ có một cơ hội để thành hình. Ngươi để cho dáng dấp của mình giống hệt Đan Si thế kia, lẽ nào ngươi thích Vũ Nguyệt? Nếu ngươi đồng ý làm kiếm nô của ta, ta có thể tặng nàng ta cho ngươi."
Minh Triệt nở nụ cười: "Dù mặt ta có biến thành lợn cũng không thèm nàng ta. Người con gái ta yêu có tâm hồn trong sáng như lưu ly, da trắng như tuyết, cả thiên hạ này không có người thứ hai."
"Minh Triệt! Ngươi quên mất ai đã cứu ngươi từ trong lò luyện Thiên Địa ra ư? Ta có ơn tái tạo ngươi, ngươi lại dám hạ nhục ta như vậy sao!" Vũ Nguyệt giận dữ, bắn ra năm sợi sáng xanh về phía trái tim của Minh Triệt.