Nhất Nộ Thành Tiên

Editor: Nguyetmai

"Phù!" Chúc Long phun ra một cơn sóng lửa về phía Tiêu Liên Nhi.

Tiêu Liên Nhi không trốn nữa. Nàng đứng lại rồi quay về phía hắn, ném nhánh cây màu xanh lên không trung, trong nháy mắt đã hóa thành một thanh đại đao xanh biếc. Từng tia sấm sét quấn quanh thanh đao, ngọn lửa tím bốc lên cao ba thước.

Nàng cầm đại đao rồi bay lên không, chém mạnh một nhát về phía cơn sóng lửa. Trong khoảnh khắc chém xuống, hai tay cầm đao của nàng vừa đảo vừa vung lên trong cơn sóng lửa, nàng quát, "Lên!"

Đại đao khuấy động cơn sóng lửa, trời đất bị cơn sóng lửa chiếu thành màu cam. Trong sương mù của Tù Long Trận, Tiêu Liên Nhi nhìn chằm chằm vào gương mặt Thạch Thanh Phong trên cái đầu rồng kia, đột nhiên nàng nhớ tới thiếu niên ngượng ngùng và hiền hậu năm ấy. Vì sao cuối cùng hắn lại đi tới ngày hôm nay?

Tiêu Liên Nhi không kịp nghĩ nhiều, nàng dùng hết toàn lực, chém mạnh một đao xuống.

Không gian và sương mù bị nàng chém thành hai nửa. Nàng không chút do dự bay vào trong khe hở không gian nhỏ bé này. Trường đao trong tay được nàng thay bằng kiếm Tử Tinh của tổ sư khai sơn Kiếm Tông.

Trong kiếm vẫn còn tồn tại kiếm ý nhanh như sao băng, váy trắng của Tiêu Liên Nhi tung lên, nhẹ nhàng như chim bay, vạch ra từng dấu vết mờ mờ trong sương mù.

Những con rồng sương mù của Tù Long Trận không ngừng cắn xé, vết thương trên người không cầm được máu khiến cho phản ứng của Chúc Long cuối cùng cũng chậm một nhịp. Ánh sáng kiếm vù một tiếng, đâm vào trong thân thể Chúc Long.

Tiếng gào tức giận bỗng vang lên. Những trận cờ được bố trí dưới đất bị đánh bật lên. Luồng khí mạnh đập vào mặt, khiến cho mái tóc dài của nàng bay loạn lên.

Tù Long Trận xuất hiện một lỗ hổng. Ánh nắng chiếu lên trên vảy rồng màu cam, khiến cho hai mắt Tiêu Liên Nhi chói đến đau nhức, nàng nhắm mắt lại đâm về phía trước một kiếm.

Lại một tiếng rống đinh tai nhức óc, Chúc Long đau đớn quẫy đuôi thật mạnh.

Tiêu Liên Nhi không dám buông tay, mặc cho cái đuôi thô to của nó đập vào người mình.

Trong nháy mắt, nàng cảm thấy mình như một cái bình sứ, bị đập bốp một cái rồi vỡ nát. Thân thể của nàng từ chân thật hóa thành hư ảo, giống như một cái bóng được phác họa từ những tia sáng màu vàng kim vậy. Cánh hoa, nhánh cây màu xanh, ngọn cỏ nát bấy và hình ảnh con rùa nhỏ lộ ra. Đuôi rồng lại đập lên người nàng một lần nữa, khiến cho những linh vật ngũ hành tạo thành thân thể nàng chia năm xẻ bảy.

Nàng cắn răng kiên trì, có cảm giác như mình chỉ còn lại một đôi bàn tay này thôi vậy, một đôi bàn tay nắm giữ hi vọng và tính mạng của toàn bộ mọi người trên đại lục Thương Lan. Nàng nhìn chằm chằm vào bàn tay cầm kiếm, cố gắng hết sức tập trung tinh thần để mình nắm thanh kiếm Tử Tinh kia chặt hơn nữa.

Chúc Long trúng kiếm nên thân thể dần dần bị ánh kiếm hòa tan ra một cái hố. Nó đau khổ giãy giụa thân thể trên không trung, bốn móng vuốt vung vẩy loạn xạ, nhưng làm thế nào cũng không bắt được Tiêu Liên Nhi.

Chúc Long nặng nề ngã xuống từ trên không trung, rơi lên trên đài ngọc. Đá vụn bay tứ tung, đài cao làm từ ngọc Vân Hương lõm xuống một cái hố to. Thanh kiếm của Tiêu Liên Nhi lại càng ghim vào sâu hơn.

Lúc này thân rồng đột nhiên có biến hóa, nửa người trên hóa thành hình người, chỉ để lại một đoạn đuôi rồng thật dài kéo trên mặt đất. Kiếm Tử Tinh cắm ở ngực Thạch Thanh Phong, máu tươi thấm ướt quần áo. Một tay hắn ngưng tụ ra một đám lửa, một tay khác thì nắm lấy thanh kiếm ở ngực, nâng Tiêu Liên Nhi cùng đứng lên.

Linh vật ngũ hành dần dần ngưng tụ lại thân thể nàng. Thanh kiếm nàng cầm cũng không thể nào tiến sâu hơn được nữa. Nàng đã cố hết sức rồi, không còn sức để giết hắn nữa.

Nàng chẳng qua chỉ là một linh thể mới được ngưng tụ lại mà thôi, vẫn không thể nào đánh lại được một con Chúc Long đã hấp thụ tinh hoa của mười mấy vị tu sĩ Nguyên Anh.

"Liên Nhi." Giọng Thạch Thanh Phong vô cùng dịu dàng. Tay của hắn di chuyển dọc theo trường kiếm, đè lên trên tay nàng rồi nắm lấy.

Tay nàng mềm mại như không xương, lại nhỏ nhắn và tinh xảo, một tay hắn đã có thể nắm trọn.

Thạch Thanh Phong ngắm nhìn gương mặt đang tản ra linh quang của nàng. Trông nàng lúc này vô cùng yếu đuối, như thể chỉ thổi một hơi là nàng sẽ tan biến vậy.

"Ta sai rồi. Ngay từ đầu khi trở thành đệ tử Hàn Tu Văn đã sai. Kinh nghiệm sống của ta quá ít ỏi. Lúc ở nhà không phải làm gì, không hiểu được lòng người, khi tới tông môn lại càng tự cao tự đại. Ta là thiếu niên thiên tài, đồ đệ của chưởng giáo cơ mà. Dù ta đi đến đâu cũng được đối đãi vô cùng tốt. Lần nào cũng ép nàng phải thuận theo ý của ta, chắc hẳn ta đã khiến nàng cực kì phiền chán…"

Đôi mắt Tiêu Liên Nhi dần ướt át. Trong lòng nàng khi đó còn chưa có Minh Triệt. Nàng chỉ cẩn thận né tránh người thiếu niên thiện lương và đơn thuần đó. Nàng đã làm tổn thương sự kiêu ngạo của hắn, tổn thương trái tim của hắn. Nhưng nàng không có cách nào khác. Nàng phải gánh vác quá nhiều chuyện, cho nên nàng không có cách nào đáp lại được.

"Nàng ra tay đi!" Tiêu Liên Nhi bị tay hắn giữ chặt, một lần nữa để cho linh vật ngũ hành ngưng tụ lại đã hao phí hết tất cả sức lực của nàng. Chỉ cần Thạch Thanh Phong tung một chưởng thôi, linh thể vừa được linh vật ngũ hành ngưng tụ lại này sẽ lại tan biến.

Tay của hắn biến thành vuốt rồng rất to lớn. Nàng cảm nhận được cả sự lạnh buốt và cứng rắn của vuốt rồng. Cổ của hắn nổi lên từng miếng vảy màu cam.

"Minh Triệt." Tiêu Liên Nhi khẽ mấp máy bờ môi, lặng lẽ gọi tên của Minh Triệt rồi nhắm mắt lại.

Tù Long Trận giúp nàng đâm được một kiếm này, cũng ngăn cản mọi người có thể giúp nàng.

Sau khi trọng thương, Thạch Thanh Phong có một lúc tỉnh táo, rồi hắn sẽ lại hóa thân thành Chúc Long một lần nữa.

Thạch Thanh Phong nhìn nàng, móng vuốt nắm lấy thanh kiếm trong tay nàng rồi cắm mạnh xuống vị trí trái tim.

Tiêu Liên Nhi kinh ngạc mở mắt ra, kiếm Tử Tinh trong tay phát ra hào quang sáng rõ.

Tiếng rồng gầm vang lên trên không trung, dần dần suy yếu. Vảy rồng trên cổ hắn biến mất, móng vuốt rồng lại một lần nữa biến trở về thành tay của hắn. Thạch Thanh Phong buông lỏng tay ra, ngã ngửa xuống đài ngọc.

Đôi mắt hắn đen nhánh, hình ảnh hai con Chúc Long trong mắt hắn lấp lóe rồi tan biến. Ngực hắn bị kiếm Tử Tinh hòa tan ra một cái lỗ, tim hắn cũng dần dần bị hòa tan trong ánh kiếm.

"Ngoại trừ việc chết đi, ta không còn quay lại được nữa rồi." Thạch Thanh Phong thì thào nói, "Ta biết, hắn đang chờ nàng ở Thượng Tiên giới. Ta để nàng đi tìm hắn, nói cho hắn biết, nếu như có kiếp sau…"

Hai đầu gối Tiêu Liên Nhi mềm nhũn. Nàng ôm lấy hắn, từng giọt nước mắt rơi xuống.

Nếu như có kiếp sau… Thạch Thanh Phong không nói tiếp, trong hai con ngươi là hình ảnh bầu trời đầy mây trắng, trong suốt và rõ ràng như lúc mới gặp gỡ, không nhiễm một hạt bụi nào.

"Con người phàm trần tiến vào tông môn, ăn nhiều gạo tiên và rau tiên, hít thở được nhiều linh khí, cũng có thể tăng sức đề kháng, tăng sức khỏe, kéo dài tuổi thọ." Lần đầu tiên gặp hắn, hắn dịu dàng an ủi nàng như vậy đó. Nhưng lúc ấy, trong lòng nàng chỉ có nỗi hận thù đối với Hàn Tu Văn, cho nên rất bài xích thiếu niên có vẻ hiền hậu giống như Hàn Tu Văn này.

Nàng ăn nhiều cúc sí, nguyên tố hệ Hỏa tán loạn trong cơ thể, nóng không chịu nổi nên đã nhảy xuống đầm nước, bổ nhào lên trên người hắn.

Gương mặt hắn đỏ bừng lên, bối rối quay đầu đi chỗ khác, nói chuyện cũng không được lưu loát, "Muội… muội… muội xuống đi."

Nàng thấy hắn hoảng hốt chạy đến rừng cây, từ sau khi sống lại rồi về Nguyên Đạo Tông, đó là lần đầu tiên nàng cười một cách thoải mái đến thế.

Rõ ràng là hắn đoán được nàng có ý khác khi hái quả Túy Tiên, nhưng hắn chỉ đạp trên gió đêm đi tới, vụng về dùng tay vén mái tóc tán loạn của nàng lên mà nói, "Tu tiên giới này luôn tôn sùng thực lực. Ta… ta sẽ bảo vệ muội."

Nàng không chịu gặp hắn, nhìn hắn lẳng lặng đứng một mình rất lâu trên cầu gỗ ở hồ Trừng Tâm trong vắt, mãi mới rời đi. Hắn để lại đó một chuỗi chuông gió bằng ngọc thạch, một cái to, chín cái nhỏ, trên mỗi cốc chuông nhỏ tầm chén rượu, khắc thành hình bông hoa.

Bên trong chuông gió có khắc: "Chúc mừng sinh nhật Liên Nhi. Thanh Phong điêu khắc."

Vẫn là hồ Trừng Tâm trong vắt này, trong gió loáng thoáng truyền đến tiếng chuông.

Nhưng khi đó nàng giận hắn, ghét hắn, nên đã bóp những chiếc chuông gió thành mảnh vụn.

Nàng không dám nhớ tiếp nữa. Chính cậu thiếu niên hiền hậu này khiến cho nàng hiểu được, thực sự thích một người là như thế nào. Tình thâm duyên cạn biết làm sao đây, hình ảnh mà trong lòng nàng khắc ghi lại là Minh Triệt mất rồi. Tiêu Liên Nhi ôm chặt hắn, trong nháy mắt, lệ đã tuôn trào như suối.

Uy nghiêm của Chúc Long tan biến, mọi người đang chờ đợi bên ngoài Tù Long Trận ở điện Bắc Thần ùa vào theo lỗ hổng.

Tiêu Liên Nhi buông tay ra, vuốt mắt Thạch Thanh Phong xuống.

"Tiểu sư muội làm được thật rồi!" Hoa Viễn kích động kêu lên một tiếng.

"Ha ha, cuối cùng cũng có thể thở phào rồi. Trời không tuyệt đường của Nguyên Đạo Tông ta rồi!" Thanh Phong trưởng lão vuốt chòm râu vui vẻ nói.

Người của Nguyên Đạo Tông càng ngày càng đến nhiều, bốn phía vang lên những tiếng hoan hô.

Thiên Toàn trưởng lão cũng chạy từ Từ Đường tới, thấy thi thể Thạch Thanh Phong thì căm hận mắng, "Ngươi hại chết bao nhiêu người rồi!"

Trước mắt mọi người nhoáng lên một bóng áo trắng, là Tiêu Minh Y, nàng ta nhìn chằm chằm vào Thạch Thanh Phong, trong tay ngưng tụ ra một con dao nước, "Ngươi lừa ta quá thê thảm! Ta… ta muốn chém ngươi thành muôn mảnh!"

Tiêu Liên Nhi phất tay áo ngăn nàng ta lại, sau đó nói với Thiên Toàn và Hoa Viễn: "Tiêu Minh Y bôi thuốc cho Chúc Long, có công bù tội. Người chết rồi sẽ chôn trong Từ Đường, nhắc nhở thế hệ sau vĩnh viễn không được quên lần giáo huấn này."

Thanh Phong trưởng lão nhìn theo Tiêu Minh Y rồi nói, "Đúng là như thế. Tiêu Minh Y, ngươi cũng đừng quá buồn bã. Lão đạo còn phải vái dài trước mặt hắn, hô to "Tiểu nhân rõ rồi" biết bao nhiêu lần đó thôi!"

Các đệ tử lập tức cười ha hả.

Thiên Toàn trưởng lão cũng cười nói: "Cái bộ dạng tiểu nhân đó của ông, làm gì còn có chút cốt khí nào của trưởng lão tông môn chứ."

Thanh Phong trưởng lão kêu to lên, "Nếu không như thế, hai ta còn có thể sống được sao?"

Mấy lời nói chuyện xua tan sự xấu hổ của Tiêu Minh Y. Nàng ta biết, các trưởng lão như thế, chính là nói cho đệ tử Nguyên Đạo Tông biết, sẽ không có ai vì nàng ta và Thạch Thanh Phong thân mật mà coi thường nàng ta. Nàng ta cắn môi, ánh mắt đảo qua khuôn mặt như đang ngủ say của Thạch Thanh Phong, trong lòng vừa chua vừa chát, nhất thời lại nổi lên ý định bế quan.

"Chôn ở Từ Đường cũng tốt." Thiên Toàn trưởng lão quản lý Từ Đường, lập tức lên tiếng, "Có kết giới từ cây bồ đề của tổ tiên bảo vệ, từ nay đệ tử Nguyên Đạo Tông lấy đó mà làm gương. Con đường tu tiên xa xôi, cần phải đi từng bước, tiến lên một cách kiên định mới được."

Đệ tử xung quanh đều thu khuôn mặt tươi cười lại, đồng thanh vâng dạ.

Tiêu Liên Nhi nói: "Ta từng có ước hẹn với Mộc Diệp lão nhân, sẽ quét dọn Từ Đường mười năm. Mười năm này, ta sẽ ở Từ Đường thanh tu, ngày xuất quan sẽ tới bái biệt mọi người."

Nàng đã ngưng tụ linh thể, trở thành tu sĩ đầu tiên trong năm ngàn năm nay của đại lục Thương Lan Hóa Thần phi tiên. Bàn về tu vi, nàng đã là người đứng đầu đại lục Thương Lan rồi.

Thanh Phong trưởng lão vô cùng cảm thán, lên tiếng nhắc nhở nàng, "Mộc Diệp lão nhân cũng chôn thi thể của Nhược Thủy đạo quân trong Từ Đường. Con cũng túc trực bên linh cữu của sư tôn con mười năm đi."

"Vâng, thưa sư phụ." Tiêu Liên Nhi đưa kiếm của tổ sư lập tông Kiếm Tông cho ông. "Ngày đó con mượn kiếm này ở Kiếm Trủng. Mong sư phụ trả lại cho Kiếm Tông giúp con."

Nàng vái chào Hoa Viễn, lấy một số bảo vật mà yêu thú cho trong vòng Thiên Cơ ra đưa cho hắn, "Đây là quà mừng của tiểu muội."

Hoa Viễn thoải mái nhận lấy không chút khách sáo.

"Tiểu sư tổ!" Hư Cốc đứng bên cạnh Hoa Viễn gọi nàng một tiếng.

Tiêu Liên Nhi nhìn hắn rồi mỉm cười: "Cố gắng tu luyện nhé."

Hư Cốc gật mạnh đầu, trong mắt đầy vẻ không muốn xa rời.

Tiêu Liên Nhi ôm lấy Thạch Thanh Phong rồi hóa thành một luồng ánh sáng rời đi.

Bước vào con ngõ nhỏ dẫn tới Từ Đường, thế giới lập tức yên tĩnh lại. Tiêu Liên Nhi cúi đầu nhìn Thạch Thanh Phong rồi khẽ nói, "Ta bầu bạn với huynh mười năm rồi lại đi tìm hắn. Chắc huynh sẽ rất vui đúng không?"

Mười năm, đây cũng là tình kiếp của nàng. Minh Triệt còn có thể đợi nàng thêm mười năm không? Tiêu Liên Nhi không biết nàng phải trả giá gì trong mười năm này. Nàng không biết rõ chuyện được chuyện mất trong này. Nàng chỉ biết là, lúc trước nàng đã hứa với Mộc Diệp lão nhân mười năm, thì bây giờ coi như nàng dùng mười năm này để bầu bạn với Thạch Thanh Phong luôn.

Cành lá cây bồ đề rủ xuống, ánh nắng trải dài trên mặt đất, từng đốm ánh sáng lay động khiến cho tiết trời vào đông năm nay càng thêm tĩnh mịch và mỹ lệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui