Nhất Nộ Thành Tiên

Editor: Nguyetmai

Khuôn mặt Tiêu Liên Nhi thuộc kiểu dễ cầu người, chỉ bằng một chút ngọt ngào đáng yêu cũng khiến người ta mềm lòng. Nàng thích bé Phong Linh đáng yêu, muốn gặp một chút, Ngạo Phong không nỡ từ chối. Hắn lại rơi vào thế khó xử: "Sơn Thần quản giáo các bé tinh linh rất nghiêm ngặt. Từ khi đưa vào động phủ tinh linh trong núi ngọc, nếu chưa ngưng hóa thành người thì sẽ không thả bọn họ ra ngoài."

"Buổi trưa ngày mai, ngươi lén đưa ta đi gặp một chút được không? Cứ quyết định vậy đi." Tiêu Liên Nhi nhấc một tấm da sói màu bạc lên, "Ta muốn lấy cái này."

"Ta tặng cho ngươi, coi như quà mừng xây nhà mới." Ngạo Phong không chịu lấy linh thạch của nàng.

Tiêu Liên Nhi cười tươi cất tấm da sói vào trong vòng Thiên Cơ. Lúc đi tới bên cạnh Minh Triệt, cảm giác ấn phù trên trán hắn nóng lên, nàng biết chắc chắn Ngọc Phong sẽ tò mò. Nàng khoác tay Minh Triệt quay trở lại, cố ý nói cho Ngọc Phong nghe: "Ta mua được một tấm da sói. Ngạo Phong cũng rất thú vị, không lấy linh thạch của ta, nói là quà mừng xây nhà mới nữa."

Minh Triệt ừm một tiếng: "Tinh Linh Tộc vốn ít người, xây nhà mới như vậy, có khi trở lại còn có thể nhận được rất nhiều quà ấy."

Trở lại bên dòng suối, quà được đặt bên ngoài nhà gỗ có thể chất thành một ngọn núi nhỏ. Tiêu Liên Nhi vui vẻ chạy tới, mở mỗi một phần quà ra, đều nghe được âm thanh chúc mừng của tinh linh vang lên.

"Đại nhân!" Thủy Kỳ Lân lao nhanh tới.

Thủy Kỳ Lân đã có cơ thể, vảy màu xanh như sóng nước chảy xuôi, sừng hươu mỹ lệ như cành nhỏ điểm hoa. Tiêu Liên Nhi vô cùng vui mừng, đưa tay ôm lấy nó.

Nguyên Thông Tử đứng ngoài nhà gỗ chắp tay chào: "Đây là quà ta tặng cho người. Cảm tạ ơn tạo hóa của người."

Đã từng có thời điểm nàng ngưỡng mộ sùng bái vị tổ sư này, nhưng quay đi quay lại, chợt phát hiện ra cùng lắm ông ta cũng chỉ là hậu bối của nàng mà thôi. Tiêu Liên Nhi gật đầu cảm ơn.

Trong lòng Minh Triệt chợt nảy ý, hắn nói: "Nguyên Thông Tử, ngươi và Liên Nhi cũng coi như có duyên. Nếu ngươi rảnh rỗi thì cứ đến chơi, khả năng bếp núc của Liên Nhi quả thực không tệ."

Ăn cơm không phải bắt buộc nhưng là lạc thú, Nguyên Thông Tử cười nói: "Được."

Chờ Nguyên Thông Tử rời đi, Tiêu Liên Nhi tràn đầy phấn khởi chỉnh trang quà tặng, phần lớn đều là vật dụng dùng cho nhà mới. Trong nháy mắt, căn nhà gỗ trống rỗng liền thay hình đổi dạng. Cuối cùng nàng lấy từ trong vòng Thiên Cơ ra một chuỗi dây hình cá làm từ linh thạch treo ở dưới mái hiên.

Ánh tà dương dần chìm xuống, mấy viên bảo thạch óng ánh dưới mái hiên, màu lam đậm chiếu sáng trên những con cá linh thạch, khiến cho da thịt nàng cũng như tản ra hào quang lấp lánh. Tiêu Liên Nhi đưa tay ra bắn một cái, linh thạch vang lên những tiếng đinh đinh đang đang, từng mảnh bay lượn trên không trung.

Ngay cả lúc ở Hạ Tiên giới, linh thạch mà Minh Triệt có được cũng đều là linh thạch thượng phẩm. Những chuỗi cá linh thạch này dùng hơn một nghìn viên, dù Tiêu Liên Nhi không trả nổi tiền cơm cũng không cam lòng đem nó ra đổi.

Nàng ngẩn ngơ nhìn nó một hồi, nhớ tới chuỗi chuông gió ngọc thạch bị nàng bóp nát, nhớ tới linh hồn tẩu hỏa nhập ma của Thạch Thanh Phong bị phản phệ. Tất cả mọi chuyện đều giống như chỉ vừa xảy ra ngày hôm qua vậy.

Minh Triệt ôm nàng từ phía sau. Ánh trăng chiếu ánh lên đỉnh Ngọc Phong ở nơi xa, như băng như nước, trong nháy mắt đã giội tắt sự nhiệt tình của Minh Triệt. Mắt hắn bỗng cụp xuống.

Buổi trưa ngày hôm sau, Minh Triệt ấn ngực, cảm nhận thấy Tiêu Liên Nhi cùng Ngạo Phong bay về phía núi ngọc.

Trong cung điện trên đỉnh núi, một giọt tinh hoa kiếm linh thứ hai rơi xuống, hóa thành ngàn vạn tia kim tuyến tan vào trong vách tường. Cung điện màu trắng nổi lên vầng hào quang màu vàng, núi ngọc lại một lần nữa bùng nổ ra tia sáng chói mắt.

Ngạo Phong nhìn thấy ánh sáng này, bước chân có chút chần chừ: "Có phải là Sơn Thần phát hiện ra chúng ta không?"

Nửa canh giờ này là cơ hội Minh Triệt hi sinh trái tim của kiếm linh để đổi lấy, Tiêu Liên Nhi đâu chịu để Ngạo Phong lui bước: "Đã sắp tới nơi rồi, đi nhìn một cái thôi. Chẳng lẽ người không nhớ nhung bé Phong Linh sao?"

Ngạo Phong là phong linh nên đương nhiên cũng đau đáu nhớ nhung bé Phong Linh mà mình tự tay đón về. Đã qua một năm rồi, không biết tên nhóc đó có còn nghịch ngợm hay không. Tốc độ của hắn tăng nhanh, trên người Tiêu Liên Nhi hiện ra linh quang. Ngạo Phong giật mình không thôi: "Tu vi của ngươi là Linh Quân ư?"

"Bất tri bất giác lại luyện thành linh quang hộ thể." Tiêu Liên Nhi đang nóng ruột, không muốn che giấu nữa.

Chỉ loáng cái hai người đã bay đến dưới ngọn núi. Dưới chân núi có một cửa động cao tới ba trượng, trên cửa động điêu khắc phù văn. Ánh sáng lấp lóe hình thành một tấm màn ánh sáng. Ngạo Phong lấy một tấm ngọc bài ra đặt trên màn ánh sáng, dùng thần thức nói với Tiêu Liên Nhi: "Chỉ Tuần Sát Sứ mới có ngọc bài này. Chúng ta vào xem một chút rồi đi ngay nhé, chớ để Sơn Thần phát hiện."

Tiêu Liên Nhi biết trong nửa canh giờ này Ngọc Phong đào không ra thời gian, bèn gật đầu theo hắn đi vào trong động phủ.

Bên dưới tòa động phủ này là động đá hình thành tự nhiên, trên đỉnh và bốn phía đều cùng chất liệu giống với Ngọc Phong. Đáy động hiện lên một tầng đá tảng xanh, mặt trên khắc họa các loại bùa chú. Trên vách động có đục rất nhiều những căn phòng đá nho nhỏ, xem ra là chỗ ở của các bé tinh linh.

Hai người đứng ở đại sảnh, không cảm nhận được bên trong có chút động tĩnh gì. Ngạo Phong hơi sững sờ, đầu ngón tay bắn ra một tia gió nhẹ bay về phía phòng đá.

Tiêu Liên Nhi sớm biết sẽ là kết quả như thế nhưng giả vờ không biết: "Cứ như không có một bé tinh linh nào ở trong này ấy, chúng đi đâu hết rồi nhỉ?"

Làn gió nhẹ đi một vòng qua từng căn phòng đá, sau đó quay trở lại trong tay Ngạo Phong. Sắc mặt hắn cứng lại: "Không có một cái nào cả."

"Trước kia ngươi từng tiến vào đây sao?"

Ngạo Phong khẽ lắc đầu: "Mỗi lần đều là mở cửa động ra rồi bỏ bé tinh linh vào đó thôi."

Tiêu Liên Nhi thầm nghĩ, Sơn Thần mà các ngươi tôn kính kì thực chính là tộc trưởng của các ngươi đó. Lão ta giấu giếm các ngươi nhiều năm như vậy, các ngươi lại chưa từng hoài nghi ư?

Ngạo Phong quay đầu, trong mắt tuôn ra sự nghi ngờ đối với Tiêu Liên Nhi: "Có phải ngươi đã sớm biết rồi không? Là ngươi cố ý dẫn ta đi vào đây đúng không?"

Bị hắn đoán được, Tiêu Liên Nhi cũng không phủ nhận: "Tộc trưởng các ngươi bế quan lâu dài trong cung điện Ngọc Phong. Chẳng lẽ các người chưa từng hoài nghi, kì thực lão ta chính là Sơn Thần của các ngươi sao?"

Tộc trưởng chỉ ở trong cung Ngọc Phong, từ rất nhiều năm trước đã không xuất môn một bước nào rồi. Ngạo Phong cau mày nói: "Rốt cuộc ngươi muốn nói điều gì?"

"Tộc trưởng chính là Sơn Thần mà các ngươi tôn kính. Lão ta chính là tinh linh do núi Ngọc Phong sinh ra. Lão ta già rồi, già đến không mức thể hóa hình để di chuyển được nữa, thần lực cũng dần dần tiêu hao hết. Vì sợ bị tộc nhân hoài nghi, lão ta không dám nuốt tộc nhân đã hóa hình, không thể làm gì khác hơn là để cho các ngươi tìm kiếm bé tinh linh có linh trí ở khắp nơi, nuốt gọn bọn họ để bổ sung thần lực của chính mình. Vì lẽ đó, bé tinh linh mà Tuần Sát Sứ đưa tới đã không còn một đứa nào cả."

"Ngươi nói bậy!" Ngạo Phong vô thức buột miệng phản bác Tiêu Liên Nhi.

"Nếu như không phải Sơn Thần yêu cầu thì các ngươi sẽ chấp nhận tự gieo cấm chế xuống hay sao? "Tiêu Liên Nhi nhìn hắn chằm chằm, ép hỏi.

Lồng ngực của Ngạo Phong không ngừng phập phồng: "Sơn Thần hạ cấm chế lên người chúng ta không phải là muốn ràng buộc chúng ta, mà là để làm cho chúng ta có thể hút được linh lực mà ngài tỏa ra. Linh khí ở núi Thần Tú nồng nặc hơn các nơi khác của Tiên giới gấp mười lần, đây đều là do linh lực của Sơn Thần tạo ra."

Tiêu Liên Nhi không muốn tranh luận cùng hắn, chỉ đơn giản như đang bàn luận sự tình thôi: "Như vậy ngươi nói cho ta biết, các bé tinh linh đâu hết rồi? Bé Phong Linh mà ta và ngươi tìm được đó, được đưa đến nơi này chưa đến một năm, nó không thể nào ngưng hóa thành người được đúng không? Còn nữa, nếu như giải trừ cấm chế, ngươi vẫn có thể hút được linh khí nơi này như cũ cơ mà. Điều này cũng có nghĩa là cấm chế chỉ là để một ngày nào đó có thể khống chế ngươi mà thôi."

Giọng nói của nàng vang vọng trong động phủ trống rỗng, hai người tranh cãi quên mất cả thời gian. Vách động như sinh vật sống thoáng nhúc nhích. Đỉnh động đột nhiên chiếu xuống hai luồng sáng thánh khiết, bao phủ lấy hai người vào bên trong.

Lòng bàn tay Tiêu Liên Nhi đánh ra một luồng lửa tím, hét lớn: "Ngạo Phong, chạy mau!"

Ngạo Phong muốn hóa thân thành gió nhưng thân thể như bị đông cứng lại khiến hắn không cách nào biến hóa được nữa. Hắn kinh hoảng không thôi: "Sơn Thần nổi giận rồi!"

Thứ bị đông cứng không chỉ có thân thể mà còn có cả phép thuật nữa. Ngọn lửa tím mà nàng đánh ra từ từ thiêu đốt ở trước mặt rồi mất đi uy lực. Tay Tiêu Liên Nhi đè lên ngực, thần thức chìm đắm vào trong tim. Cùng chia sẻ một trái tim, Minh Triệt hẳn có thể cảm nhẫn được thần thức truyền âm của nàng: "Ngọc Phong phát hiện ra chúng ta rồi."

Trên vách động, bóng tộc trưởng chậm rãi đi ra. Râu tóc lão ta bạc trắng, đôi con ngươi giống như đỉnh Ngọc Phong, trắng sáng như ngọc thạch. Nhìn thấy hai người bị đông cứng lại ở trong thánh quang, lão ta hơi bất ngờ, trầm giọng bật cười.

"Tộc trưởng!" Ngạo Phong lẩm bẩm gọi lão ta một tiếng.

"Mười vạn năm rồi. Từ xưa tới nay chưa từng có ai hoài nghi Sơn Thần có quan hệ với lão phu." Tộc trưởng ghét bỏ liếc nhìn Tiêu Liên Nhi, "Linh thể ngũ hành à, lại chẳng có cách nào để lão phu hấp thu bổ sung thần lực được."

"Xem ra ta tốt số quá, chí ít cũng tốt hơn Ngạo Phong. Ngươi thảm rồi!" Tiêu Liên Nhi cười tủm tỉm, không quên trêu ghẹo Ngạo Phong. Linh thể ngũ hành không thể hấp thụ được, ý lão ta là vì nàng không có kiếm linh như Minh Triệt hay phong linh như Ngạo Phong ư? Trong lòng nàng suy nghĩ rốt cuộc Ngọc Phong đã thả sức mạnh gì ra mà có thể ràng buộc hành động của người khác như thế này.

Những lời đối thoại giữa hai người khiến Ngạo Phong trợn trừng mắt, nói: "Tộc trưởng, ta là Ngạo Phong mà!"

Tiêu Liên Nhi lườm hắn một cái. Ngốc thật đấy! Hắn tưởng rằng Ngọc Phong không nhận ra hắn ư?

Tộc trưởng thở dài nói: "Ta có tu vi Thần Quân nhưng mãi vẫn không thể thành tiên được. Ta sống qua quãng thời gian dài dằng dặc, thân thể của ta từ từ biến thành khổng lồ, thần lực dần dần suy giảm, đã không còn có thể tùy ý hóa hình, thoải mái đi lại được nữa. Ta ước ao được như ngươi biết chừng nào, Ngạo Phong. Ngươi giống như một cơn gió vậy, có thể tự do tự tại ngao du Tiên giới. Vậy mà ta lại chỉ có thể bị ràng buộc ở đây."

Tộc trưởng là Sơn Thần. Khó khăn lắm Ngạo Phong mới có thể tiếp nhận sự thực này, hắn không nhịn được hỏi: "Bé Phong Linh ta đưa tới đâu? Tộc trưởng, nó ở nơi nào rồi?"

"Ngạo Phong, ngươi phải hiểu cho ta chứ. Mấy vạn năm trước cơn bão Hư Không đến, nhưng lại khiến mình ta bị trói buộc ở sâu thẳm trong biển mây như thế này. Ta có thể làm sao đây? Mỗi ngày Ngọc Phong đều tỏa ra linh khí làm tiêu hao thần lực của ta. Ta chỉ có thể sáng tạo ra một Sơn Thần bảo vệ Tinh Linh Tộc, thu hút Tinh Linh Tộc đến đây cư ngụ, dựa vào việc hút linh khí của bé tinh linh để bù vào thần lực bị tổn thất của ta. Ta không làm thương tổn bất kì một tinh linh đã ngưng hóa thành người nào, còn để cho các ngươi hút linh khí do ta tỏa ra nữa…"

"Ngươi câm miệng lại!" Ngạo Phong cắt ngang lời tộc trưởng. Tất cả những gì hắn nhìn thấy ngày hôm nay đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của hắn về núi Thần Tú. Đầu của hắn hơi quay cuồng choáng váng.

Tộc trưởng thở dài một hơi, thần thức khởi động cấm chế.

Tiêu Liên Nhi nhìn thấy hai mắt Ngạo Phong lồi ra ngoài, thân thể run lẩy bẩy. Từng sợi từng sợi gió tản ra từ trên người hắn, toàn thân hắn dần dần hòa tan thành một làn gió. Cơn gió màu xanh bị chùm sáng trắng xóa kia trói buộc, giống như một dải lụa xanh trôi dập dềnh trong nước, không có sức giãy giụa. Chính giữa nó, một viên phong linh màu xanh lóe lên tia sáng chói mắt.

Bóng tộc trưởng tan vào trong vách đá ngọc thạch. Tiêu Liên Nhi không cảm nhận được, Ngạo Phong lại hét thảm lên một tiếng. Mấy giọt tinh hoa phong linh màu xanh nhỏ xuống, hóa thành một sợi dây màu xanh nhỏ bị vách núi động đậy hút vào.

Nếu như hút một giọt tinh hoa tinh linh cần nửa canh giờ, như vậy có phải có nghĩa là trong hai canh giờ tộc trưởng sẽ không trở lại không? Tiêu Liên Nhi thử dùng phép thuật ngũ hành phá tan cột sáng bao phủ ở quanh người. Dao nước không phá được, lửa tím không đốt được, nàng muốn thử độn thổ. Tảng đá xanh có khắc hoa bùa chú tỏa ra ánh sáng mãnh liệt. Khí hệ Mộc hóa đao bắn về phía quanh người cũng vô dụng. Lòng bàn tay Tiêu Liên Nhi chậm rãi tuôn ra kiếm khí màu vàng óng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui