Editor: Nguyetmai
Trải qua mấy vạn năm xây dựng, thành Diệu Nhật đứng trang nghiêm bề thế trên thảo nguyên, cực kìỳ khí phách. Từng tầng trận pháp phòng ngự đều hoàn thiện, cơ hồ đã đạt tới tình trạng không có chút kẽ hở nào.
Minh Triệt nhìn sang tòa thành trì được xây dựng từ từng tảng đá xanh to lớn này. Tay của hắn đặt lên ngực, bên trong kiếm tâm là trái tim được sống lại từ tinh hoa của Diễm Xà tản ra khí tức nóng bỏng. Hắn biết, Tiêu Liên Nhi ở ngay trong thành Diệu Nhật này.
Tượng Mộ Tử trên con đường mười tám tượng đá của các thần tướng đã bị hắn đập nát. Lại một lần nữa bước chân vào đây, đám tượng đá giống như là có thể cảm ứng được khí tức ngày đó hắn tản ta, nên sát khí bỗng nhiên ập tới trong không khí.
Minh Triệt giống như không cảm thấy gì, ngửa đầu thưởng thức khuôn mặt của mười bảy thần tướng kia. Nhìn kĩỹ sẽ thấy cứ mỗi bước chân của hắn bước đi, không gian như bị một tảng đá ném vào, phát ra từng tầng sóng gợn. Sát khí mà tượng đá thần tướng tản ra gặp phải những vòng sóng gợn này thì cũng không thể nào tiến lên được nữa.
Phòng ngự của Thành Diệu Nhật đã được mở ra ngay từ khi hắn đặt bước chân đầu tiên lên con đường tượng đá này. Đến lúc Minh Triệt đi hết con đường tượng đá thần tướng, quảng trường ngoài cửa thành đột nhiên yên tĩnh trở lại. Trước mặt hắn như là một tòa thành trống không vậy, hắn không hề cảm nhận được một chút sinh khí nào trong thành. Giống như là hắn đang đứng trên một vùng trống vắng, quanh người chỉ có từng cơn gió thổi tới thổi lui mà thôi vậy.
Minh Triệt dừng bước rồi hờ hững nói, "Ta không đến để đánh nhau."
Hào quang ở cửa thành lấp lóe, Vĩnh Ca vung lên đôi cánh rực rỡ chở Diệu Nhật bay tới.
Lần này Diệu Nhật thấy rất rõ ràng. Quả thực, khuôn mặt của hắn giống với Đan Thần Quân như đúc, nhưng lại có thể phân biệt rõ được hai người khác nhau. Hai mắt của Minh Triệt óng ánh trong suốt, da thịt tản ra một tầng ánh sáng thánh khiết. Hắn khác hẳn với linh khí tự nhiên sinh ra từ tinh thể tinh linh, lại có thêmnhiều hơn một phần phiêu diêu tự tại. Hắn đứng trước mặt Diệu Nhật, nhưng Diệu Nhật lại không cảm nhậngiác được hắn tồn tại. Trong đầu Diệu Nhật bỗng hiện lên một suy nghĩ hoang đường, thì thào nói ra, "Tiên lLinh tThể sao?"
Minh Triệt cười cười, "Nhặt được món hời của tinh linh trời sinh mà thôi."
Câu này cũng là thừa nhận.
Hạ giới mong ngóng hHóa tThần pPhi tTiên, chỉ là để thoát ly sự trói buộc của thân thể, đạt thành được thân thể từ tinh hoa nguyên anh, dần dần sinh ra linh quang hộ thể, đạt tới tu vi Linh Quân. Sau đó, nếu họ tu luyện được ra thần quang hộ thể thì sẽ trở thành Thần Quân. Giống như Ngọc Phong, tộc trưởng tộc Tinh Linh Tộc vậy, lãoông ta tu luyện mười mấy vạn năm, cũng không đạt tới cảnh giới vĩnh sinh bất diệt, tỏa sáng cùng nhật nguyệt.
Lúc này Diệu Nhật mới hiểu được ý nghĩa câu nói kia của Minh Triệt. Hắn tu thành tTiên lLinh tThể, đã vĩnh sinh bất diệt, ở tiên giớiTiên giới này còn có ai là đối thủ của hắn nữa?. Do đó, đương nhiên là hắn không tới đây để đánh nhau.
"Ta đánh không lại ngươi, rồi lại thả Mộ Tử đi, n. Nếu như truyền ra ngoài thì, ngày sau ta còn quản lý tiên giớiTiên giới thế nào?" Diệu Nhật chăm chú nhìn Minh Triệt,. chậm rãi mà kiên định nói ra, "Kể từ khi ta khởi binh bình định chiến loạn ở tiên giớiTiên giới tới nay, ta đã biết được, dù cho có vũ lực tuyệt đối cũng không thể thu phục chúng sinh. Kể cả ngươi có giết ta thì, cũng không có chuyện ta sẽ đồng ý vớiđáp ứng ngươi."
Minh Triệt lạnh lùng nhìn hắn, "Ngươi muốn thế nào?"
"Đi theo ta." Vĩnh Ca đập cánh, chở Diệu Nhật trở về Ttiên cung.
Diệu Nhật không cảm nhận được Minh Triệt có theo hắn đi hay không, hắn thu Vĩnh Ca lại ở cửa cung, bước về phía Vvườn hoa Thiên Thần.
Kiến trúc giống như đúc với Vvườn hoa Tiểu Thiên Thần. Trên tấm biển của cung điện bạch ngọc Cửu Trùng Tích điêu khắc bốn chữ "Vườn hoa Thiên Thần". Toàn bộ cấm chế được mở ra, sương mù lượn lờ phía sau tường vây, không nhìn rõ lắm cảnh tượng bên trong.
Diệu Nhật dừng bước rồi nhẹ giọng nói, "Ta để nàng ấy ở trong Vvườn hoa Thiên Thần phía sau Tiên cung. Nếu ngươi tìm được tới nơi, thì có thể đưa nàng ấy đi."
Hình bóng Minh Triệt vượt qua Diệu Nhật đi về phía cửa cung, giọng hắn vang lên bên tai Diệu Nhật, "Hy vọng ngươi có thể thấy được điều ngươi muốn thấy."
Diệu Nhật chấn động, Minh Triệt đã biến mất phía sau cánh cửa cung điện.
Hai cánh cửa bằng bạch ngọc nhẹ nhàng đóng lại, cảnh vật quanh người Diệu Nhật biến đổi. Cánh cửa bạch ngọc của Vvườn hoa Thiên Thần đã biến mất, chỉ để lại một màng sáng tỏa ra ánh sáng năm màu. Các thần tướng bay tới từ bốn phía, tụ tập bên cạnh Diệu Nhật, gắt gao nhìn chằm chằm vào màn sáng trước mặt.
Bên trong màn sáng hiện lên hình ảnh Minh Triệt đứng trong Vvườn hoa Thiên Thần. Áo bào đen tung bay, cảnh vật xung quanh hắnbên người xảy ra sự biến hóa.
"Chủ QuânChủ quân, ngài nghĩ hắn thật sự có thể phá được tòa huyễn trận này sao?"
"Ta không biết."
Bước vào vườn hoa, thứ mà Minh Triệt thấy không phải là một vườn hoa đầy hoa thơm cỏ lạ. Hắn đứng ở cửa vào một sơn cốc. Dưới chân có hai con đường, một đường thông đến ngọn núi bên cạnh, một đường thông tới thôn trang nhỏ trong khe núi.
Sương sớm dâng lên, trong thôn trang dưới chân núi đầy khói bếp lượn lờ. Cẩn thận lắng nghe, có thể nghe thấy được tiếng nước chảy róc rách từ con suối chảy từ trong núi qua bên cạnh thôn. Bên cạnh dòng suối, những người đàn bà dậy sớm đi lấy nước đang tán gẫu vô cùng vui vẻ.
"Quả là một huyễn cảnh hoàn mỹ." Minh Triệt nói lầm bầm.
Vì đã có tiếng người, nên bước chân hắn bèn đi hướng về phía thôn trang. Đi không được bao xa, phía đối diện có bay tới mấy đứa trẻ con bay tới, một nữ hai nam, khoảng bảy tám tuổi, đứa đeo cung tiễn, đứa vác đao kiếm.
Ánh mắt Minh Triệt rơi lên trên người cô bé đi đầu, trong lòng thoáng run lên. Đầu cô bé còn chưa cao tới eo của hắn, cô bé rất gầy, khuôn mặt giống như đúc với Tiêu Liên Nhi khi hắn lần đầu tiên hắn gặp nàng ở Nguyên Đạo Tông. Nàng cõng một thanh đại đao màu xanh biếc, trên thân đao còn chưa có linh phách của con sư tử tím Lưu Yên, nhìn tu vi thì đều là Kết Đan cả.
"Mộ Tử, hôm nay là sinh nhật mẹ ta, cũng không thể xuống núi quá muộn được." Một đứa bé trai nói.
Mộ Tử nhỏ bé kia nhanh chân chạy lướt qua người Minh Triệt, "Được, hôm nay săn được gì thì sẽ cho ngươi nhiều hơn hai phần, làm quà sinh nhật cho thím."
Minh Triệt không kìm lòng được mà đi theo nàng.
Ba đứa bé vừa mới tiến vào trong núi Đại Thanh không xa, bỗng nhiên vang lên tiếng yêu thú gào rống. Mộ Tử bày ra một thủ thế cho hai đứa bé trai, ba người bay lên một gốc cây đại thụ che trời rồi quan sát. Minh Triệt leo theo lên cây, đứng ở bên cạnhngười Mộ Tử nhỏ bé. Nàng không nhìn thấy hắn, chỉ làm thủ thế với hai đứa bé trai.
Từ chân trời có một đám mây đen vọt tới, che khuất mặt trời mới mọc. Trong mây có từng miếng vảy ẩn hiện, chớp chớp lóe lóe lên ánh sáng lạnh lẽo như băng. Thoáng nhìn có thể thấy được ngọn lửa màu tím phun từ trong mây ra ngoài.
Minh Triệt nhảy lên không trung. Đó một con giao có hai sừng dài trên đầu, phần bụng gồ lên bốn gò máu thịt, thoáng thấy con giao đó có móng vuốt nhô ra đang đánh nhau với một con sư tử có hai cánh. Hai con yêu thú to như hai quả núi nhỏ, cứ như vậy mà quần thảo trên không trung, cắn xé rồi gào rống, phát ra từng âm thanh rung trời.
"Không ổn rồi! Bọn chúng đang di chuyển về phía làng!" Tiếng nói giòn tan của Mộ Tử loáng thoáng truyền vào trong tai Minh Triệt.
Ba bóng người bé nhỏ nhảy xuống cái cây, chạy về phía ngôi làng.
Minh Triệt không hề nghĩ ngợi gì, lập tức đi theo bên cạnh Mộ Tử thời nhỏ bé.
Chưa tới được thôn làng, hai con yêu thú đã ngã vào trong sơn cốc. Mặt đất rung chuyển, núi Đại Thanh vỡ vụn, trong bụi mù vang lên tiếng kêu khóc của ba đứa bé. Minh Triệt muốn đưa tay ôm lấy nàng, nhưng tay hắn lại xuyên qua người nàng. Hắn giật mình nhớ ra đây chỉ là trong huyễn cảnh mà thôi.
Cả con sư tử và con giao đều thiệt mạng. Trong thôn chỉ còn lại ba đứa bé. Mộ Tử dùng một đao bổ con sư tử màu tím ra, ngọn lửa màu tím đột nhiên bao trùm nàng lại, tinh hoa của ngọn lửa không ngừng rót vào trong thân thể của nàng, một khóm ánh sáng tím bọc lấy một con sư tử tím nhỏ từ trong bụng con sư tử to kia, rơi vào trong ngực Mộ Tử.
Ánh sáng lóe lên, cảnh tượng trước mặt Minh Triệt lại thay đổi. Mộ Tử cưỡi Thủy Kỳ Lân, cõng theo đao Lưu Yên sóng vai với Diệu Nhật rong ruổi trên chiến trường. Nàng đã lớn lên rồi. Minh Triệt như không tồn tại ngồi sau lưng nàng, thấy tóc nàng bị gió thổi tung bay, bên tai thì vang lên tiếng cười nói của nàng và Diệu Nhật. Hắn thấy nàng nũng nịu, phụng phịu với Diệu Nhật, nhưng trong mắt lại tràn đầy sự vui vẻ. Lòng hắn có chút chua chua, chỉ đành nhắm hai mắt lại.
Mở mắt ra, trước mắt hắn đã là cảnh tượng tuyết trắng mênh mông bát ngát. Ánh sáng màu bạc khiến cho đôi mắt Minh Triệt đau nhức, chờ tới khi hắn thấy được rõ ràng thì không khỏi giận tím mặt. Hắn lập tức bay vút về doanh trại phía trước.
Một tầng kết giới vô hình chặn lại đường đi của hắn. Trên bãi đất trống ở doanh trại phía trước đang có rất nhiều đứng đầy tu sĩ mặct giáp trụ hộ thể. Mộ Tử mặc một bộ áo bào thật mỏng đang quỳ sát trên nền tuyết. Từng nhát roi bạc quất lên trên lưng nàng, chiếc áo bào màu trắng thoáng hiện lên một vết roi đỏ bừng, dần dần lại biến mất trong nháy mắt, Diệu Nhật lại quất một roi khác xuống.
Minh Triệt đánh một chưởng lên trên kết giới. Không gian chấn động, đầu hắn choáng váng một cái, trong một khoảnh khắc đó, hắn không phân biệt được mình là người phương nào.
Bên ngoài Vvườn hoa Thiên Thần, Diệu Nhật và các thần tướng thấy rất rõ ràng.
Bạch Trạch hít sâu một hơivào ngụm khí lạnh, căng thẳng đến nỗi bứt đứt cả bộ râu bạc trắng của mình, "Chủ QuânChủ quân, quan tâm quá sẽ bị loạn. Từ giờ trở đi, hắn sẽ dần dần dấn thân vào huyễn cảnh. Ban đầu chỉ là đứng ngoài quan sát nhưng sau đó sẽ tự mình gia nhập vào."
Diệu Nhật lẳng lặng nói, "Mộ Tử đánh cược với ta, ta tự thấy là mình không làm được. Nhưng ta cũng không tin là, hắn lại có thể."
Đây là huyễn cảnh, một chút tỉnh táo nơi đáy lòng nhắc nhở hắn như vậy, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cho hắn khó mà phân biệt được rõ ràng. Cưu Ma hiện ra nguyên hình chín đầu giương cánh ra đầy dữ tợn, bay múa linh hoạt trên không trung giống như một con rắn. Móng vuốt màu xanh xám khuấy đảo không gian, hình thành nên từng đoàn lốc xoáy màu xám trắng. So sánh với nhau thì Diệu Nhật cưỡi trên lưng Vĩnh Ca giống như một con chim sẻ nhỏ quanh nhà vậy. Hắn và Vĩnh Ca hóa thành một luồng ánh sáng chói lọi bắn thẳng về phía lồng ngực Cưu Ma.
Trong tai Minh Triệt vang lên một tiếng vang thật lớn. MTừ ngực Cưu Ma bay ra một con chim Cưu chín đầu giống hệt bản tôn bay ra từ ngực Cưu Ma. Móng vuốt màu xanh xám hung hăng chụp mạnh vào Diệu Nhật.
Trước mắt hắn hiện lên một hình bóng. Thủy Kỳ Lân chở Mộ Tử bay vút tới từ bên cạnh hắn, ánh đao Lưu Yên cao mười trượng, bổ về phía móng vuốt cứng như sắt của Cưu Ma.
"Nguy hiểm!" Minh Triệt bất tri bất giác hô lên rồi lao vun vút tới.
Móng vuốt bắt lấy nàng, trong khoảnh khắc hắn bay tới, nó đã mạnh mẽ nắm lại, thân thể của nàng chia năm xẻ bảy, linh quang của hồn phách nàng trào ra từ giữa những móng vuốt.
Ánh sáng của hồn phách nàng chiếu sáng khắp thiên địa, khiến cho hắn không thấy rõ nàng ở chỗ nào. Lồng ngực hắn nóng cháy, mù quáng nhào về phía trước theo cảm giác.
Một tia ánh sáng tím xuyên thẳng lên tầng mây, bên tai vang lên những tiếng kêu kinh ngạc, "Luyện Khí Đại viên mãn cơ à!"
"Mới mười tuổi thôi sao? Lại còn là thể chất thuộc tính Hhỏa tốt nhất nữa."
"Nàng ấy tên là Dịch Khinh Trần, từ Dịch Thành ở Nam Cương tới."
Dịch Khinh Trần, Dịch Khinh Trần… tiếng nói đó như ma chú, Minh Triệt tỉnh táo lại, đẩy người bên cạnh ra để chen lên.
Trước tấm bia đá đo lường linh lực có một cô bé đang đứng, đôi mắt đen như mực tò mò nhìn mọi người đang vây quanh bốn phía. Dáng vẻ như rất không quan tâm đến việc mình đã gây sóng gió trong buổi kiểm tra thể chất vậy.
"Mau nhìn kìa! Là chưởng giáo đạo quân!"
Minh Triệt ngẩng đầu, thì thào nói, "Nhược Thủy!"
Nhược Thủy đĐạo qQuân hạ xuống quảng trường, cúi người cười tươi với Dịch Khinh Trần rồi nói, "Ta tên là Nhược Thủy, là cChưởng giáo đạo quân của Nguyên Đạo Tông. Con có muốn bái ta làm sư phụ không?"
Dịch Khinh Trần khẽ chớp mắt, giống như có chút lơ mơ, không hiểu được Nhược Thủy thu làm đồ đệ là tốt hay xấu, hồi lâu sau, nàng mới hỏi, "Con đã vượt qua kiểm tra rồi sao?"
Nhược Thủy xoa xoa đầu của nàng rồi cười nói, "Qua rồi."
Ông ta nắm lấy tay nàng bay về đỉnh Thiên Khung.
Trong đầu Minh Triệt hiện lên vô số hình ảnh, trong hơn một trăm năm sau, vận mệnh của Dịch Khinh Trần, khuôn mặt của Hàn Tu Văn, tất cả đều tràn vào trong đầu hắn. Hắn bất tri bất giác bay đến trước tấm bia đá đo lường linh lực, vỗ một chưởng xuống. Ánh sáng màu vàng kim tỏa ra trên tấm bia đá, còn lóa mắt hơn cả Dịch Khinh Trần.
Bốn phía lại vang lên một tràng những tiếng kinh ngạc.
Nhược Thủy ngạc nhiên quay đầu, "Lại một Luyện Khí Đại viên mãn nữa ư?. Con bao nhiêu tuổi rồi?"
Luyện Khí Đại viên mãn sao? Hắn cần phải Luyện Khí, Trúc Cơ rồi Kết Đan nữa à? Minh Triệt nhìn hai tay mình, vì sao hắn mới chỉ là Luyện Khí Đại viên mãn chứ? Chẳng phải là khi hắn ngưng thực làm người cũng đã hơn một trăm tuổi sao? Chẳng phải nguyên anh của hắn là do dùng kiếm tâm tách vì muốn giống như tu sĩ loài người đó sao? Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên khuôn mặt hiện tại của hắn. Là một thiếu niên mặc áo vải với khuôn mặt vừa đen vừa gầy, trán cao miệng rộng, trông có vài phần xấu xí. Đây là ai? Là hắn hiện tại sao?
Trên không trung có một người đạp kiếm bay tới, hưng phấn nắm lấy vai hắn, "Nhược Thủy đạo quân, ông không thể tham lam như thế được! Đệ tử này có thể chất hệ Kkim tốt nhất, Thiên Quyền ta muốn chắc rồi!"
Thôi kệ đi, hắn phải vào được Nguyên Đạo Tông, hắn muốn ngăn cản chuyện Dịch Khinh Trần gả cho Hàn Tu Văn. Trong lòng Minh Triệt bình tĩnh lại, kêu lên với Thiên Quyền, "Minh Triệt bái kiến sư phụ!"
Phía ngoài Vvườn hoa Thiên Thần, Diệu Nhật nhìn thấy cảnh này thì hai bàn tay nắm thật chặt vào nhau, "Hắn muốn cản kiếp đổi mệnh cho nàng!"
Giọng nói của Minh Triệt quanh quẩn bên lỗ tai hắn, "Hy vọng ngươi có thể thấy được điều ngươi muốn."
Hắn thấy được rồi, thấy Minh Triệt biến thành một thiếu niên xấu xí có tu vi Luyện Khí, không còn là tThiếu quân Ma Môn nữa, không hề sở hữu kiếm tâm nữa. Kiếp nạn của nàng sẽ rơi lên người hắn, chờ hắn vượt qua trăm năm gian nan. Hắn sẽ phá hủy được huyễn trận này. Lòng Diệu Nhật dâng lên từng hồi lo lắng sốt ruột, đột nhiên hạ quyết tâm.
"Chủ QuânChủ quân!" Trong tiếng kinh hô của đám người, Diệu Nhật bay vào trong màn sáng.