Translator: Nguyetmai
Một tháng sau, đệ tử ba tông bốn môn lần lượt rời khỏi Đan Tông ra về. Các tu sĩ của đại lục Thương Lan dẫn theo đệ tử Luyện Khí đi về phía đỉnh Tham Tu.
Một mình Thượng Quan Tiểu Bạch trở lại trấn Phượng Hồi.
Ngoài cửa sổ, người qua lại như mắc cửi, Minh Triệt mặc mộ bộ áo bào đen đang ngồi quay lưng về phía nàng. Thân hình hắn hơi gầy gò, nhìn giống như là một người lữ hành lang bạt, không hòa hợp với cảnh tượng phồn hoa này.
Kéo dài một tháng, nhưng vẫn phải nhìn thấy thiếu quân thất vọng, Thượng Quan Tiểu bạch thầm oán trách bản thân, vì sao không tìm một cái cớ để ra ngoài ngay ngày đầu tiên chứ. Ít nhất để Viêm Chân đạo quân biết chuyện thì cũng sẽ không khiến cho thiếu quân phải chờ ở đây cả tháng trời như vậy.
Nàng ta đi tới rồi cúi người hành lễ, "Thiếu quân, ta về rồi."
Minh Triệt không nói gì.
"Thiếu quân, bí cảnh này không phải là bí cảnh mà ngài nói. Ta… nên ra sớm thì hơn." Thượng Quan Tiểu Bạch hết sức áy náy.
"Bảo ngươi một tháng sau hẵng ra, là vì không muốn để cho kẻ khác nhìn ra manh mối gì, khiến Viêm Chân đạo quân gặp thêm phiền phức."
Để nàng ta ở lại một tháng mới ra, là vì hắn còn muốn giữ niềm hi vọng mong manh đó lâu hơn một chút.
"Ngươi ở lại Đan Tông đi. Bốn năm sau, lại tiến vào bí cảnh xem thế nào."
"Rõ!"
Thượng Quan Tiểu Bạch hành lễ rồi lui ra. Vừa mở cửa đã thấy một chàng trai mặc trang phục Nguyên Đạo Tông. Khí chất tao nhã như lan như ngọc, có điều ánh mắt hơi lạnh lùng.
Căn nhà ở cuối con hẻm nhỏ nên Thượng Quan Tiểu Bạch không hề nghi ngờ người trước mắt này đến để tìm thiếu quân.
Ánh mắt đảo qua cây tiêu Ngọc Bích bên hông hắn, Thượng Quan Tiểu Bạch cười ngọt ngào hỏi: "Xin hỏi là vị sư huynh nào của Nguyên Đạo Tông đấy ạ? Tiểu muội là Thượng Quan Tiểu Bạch của Đan Tông. Sư huynh tìm ta sao?"
"Ai là sư huynh của ngươi!" Thạch Thanh Phong nheo mắt lại, ngẩng đầu lên phóng một tia lửa về phía Thượng Quan Tiểu Bạch: "Yêu nghiệt Ma Môn, dám trà trộn vào Đan Tông, chết đi!"
Trong lòng Thượng Quan Tiểu Bạch đã sớm đề phòng, một làn sương màu hồng bay ra, cả người nhanh chóng lùi vào trong sân.
Một tấm lưới lớn màu tím rực rỡ từ trên không chụp xuống, va vào sương mù, trong âm thanh xì xì xèo xèo, sương mù dần dần tan đi. Thượng Quan Tiểu Bạch kinh hãi, không dám đấu lại tấm lưới ấy.
Nàng cảm nhận được hơi thở nóng rực thiêu đốt khiến da thịt đau nhức, kinh hãi biến sắc.
Đột nhiên tấm lưới ngừng lại giữa không trung, cửa phòng sau lưng mở ra, Thượng Quan Tiểu Bạch bị kéo vào trong, cửa phòng một lần nữa đóng lại.
Một luồng lực nhẹ nhàng nâng Sơn Hà Võng của Thạch Thanh Phong lên, hắn dùng hết toàn lực nhưng tấm lưới lửa màu tím cũng không sao đè xuống thêm được. Hắn thấy Thượng Quan Tiểu Bạch đã bị kéo vào trong phòng, chân khí trút ra, chán nản từ bỏ.
Hắn mím chặt môi, nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, ánh mắt vô cùng căm phẫn: "Ta biết ngươi ở bên trong! Ngươi cho rằng ta không biết ngươi đang nghĩ gì sao? Chính ngươi đã hại chết nàng ấy! Nàng ấy sẽ không muốn gặp lại ngươi nữa đâu!"
Giọng nói lạnh lùng của Minh Triệt truyền đến từ sau cánh cửa: "Ai nói là nàng ấy đã chết?"
Liên Nhi không chết ư? Sao nàng có thể không chết chứ? Hắn đã thấy tận mắt mà! Đầu óc Thạch Thanh Phong vô cùng hỗn loạn.
"Ngươi nói láo!"
"Ngươi mong nàng ấy chết lắm sao?"
"Ta không có!"
"Người của Nguyên Đạo Tông đã lên đường trở lại núi Thanh Mục rồi. Ngươi về đi. Có lẽ một ngày nào đó sẽ thấy nàng ấy trở về đấy. Theo dõi ta cũng chỉ vô dụng mà thôi."
Thạch Thanh Phong đột nhiên cảm thấy mình hệt như một đứa trẻ đứng lắc tay người lớn để xin kẹo ăn. Hắn hận Minh Triệt, nhưng không phải tới giết hắn để báo thù cho Liên Nhi. Đệ tử kỳ Trúc Cơ liều mạng với tu sĩ Nguyên Anh là chuyện chỉ có kẻ ngu mới có thể làm.
Hắn chỉ muốn có người nói với hắn một câu về bí cảnh mà thôi.
Bốn năm sau bí cảnh lại mở ra lần nữa, hắn cũng muốn vào xem thế nào, hắn cũng mong ngóng là tòa bí cảnh đó sẽ lại xuất hiện sau bốn năm nữa.
Ánh sáng của tòa bí cảnh năm nay chẳng mấy chốc đã rời xa, từ xa xa mà lắc đầu với hắn.
Hắn biết, Tiêu Liên Nhi đã theo tòa bí cảnh đó chạy đi rất xa, xa đến nỗi ngay cả muốn thăm phần mộ của nàng cũng là hi vọng viển vông.
Hắn đã bồi hồi vô số lần ở cửa, trong lòng đầy nghi ngờ, không biết vì sao Minh Triệt còn ở lại nơi này. Hắn ta lại có âm mưu gì? Nhưng mà hắn không báo lại chuyện này cho sư tôn.
Thực ra Thạch Thanh Phong là người cực kỳ thông minh. Thanh Phong trưởng lão tìm hắn hỏi Minh Triệt chôn cất Tiêu Liên Nhi thế nào, khiến cho hắn cảm thấy có chút gì đó khác thường. Hắn chợt nhớ tới rất nhiều chuyện.
Hắn nhớ rõ đêm đó Tiêu Liên Nhi bị tia sét đánh thành than, Minh Triệt lại nói, "Đừng… đừng chạm vào nàng ấy."
Lúc thiếu quân Ma Môn gần đi lại uy hiếp không cho ai được chạm vào mộ nàng.
Nếu không có câu nói kia của Minh Triệt, nhất định Thạch Thanh Phong sẽ đóng thêm một chiếc quan tài nữa để đưa Tiêu Liên Nhi về.
Có lẽ, cái cây có thể phóng ra sấm sét kia còn có tác dụng khác. Có lẽ, nàng thật sự còn sống. Còn sống, thì sẽ còn hi vọng. Hắn sẵn lòng tin tưởng Minh Triệt, có lẽ một ngày nào đó, Tiêu Liên Nhi sẽ trở về.
"Ngươi là thiếu quân Ma Môn. Nàng ấy là đệ tử Đạo Môn. Nếu như nàng ấy còn sống thật, ngươi mà còn tiếp cận nàng ấy nữa thì chính là hại nàng ấy." Thạch Thanh Phong nói xong câu đó thì quay người rời đi.
Đúng là một chàng trai kỳ quặc, một tu sĩ Trúc Cơ vậy mà lại dám nói với thiếu quân như vậy. Thế nhưng tại sao thiếu quân lại muốn tha mạng cho hắn? Thượng Quan Tiểu Bạch đứng trong phòng, nhìn trộm về phía Minh Triệt.
Lông mày Minh Triệt khẽ động, cửa phòng lặng lẽ mở ra.
Thượng Quan Tiểu Bạch nhìn sang, thấy lại có thêm một thanh niên trẻ tuổi nữa mặc quần áo Nguyên Đạo Tông đi vào trong viện. Tướng mạo thanh tú, đôi mắt rất linh hoạt.
Cánh cửa mở ra, Hư Cốc nhìn thấy Minh Triệt. Hắn hít sâu một hơi rồi nói, "Ta… đi theo Thạch sư huynh tới, ta muốn biết ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Thạch Thanh Phong không nói láo. Mọi chuyện chính là như vậy đấy." Minh Triệt trả lời một cách đơn giản.
Hư Cốc chần chừ hồi lâu rồi nói, "Trước kia ngươi quen biết tiểu sư tổ nhà ta sao?"
Thấy Minh Triệt không đáp, Hư Cốc nhìn hắn chăm chú hồi lâu rồi thoáng bực bội, nói, "Hóa ra mặt mũi ngươi trông thế này, tiểu sư tổ ta quả thật làm thế là vì thích ngươi."
Tim Minh Triệt đập thịch một cái, "Sao lại nói thế?"
Hư Cốc trừng mắt nhìn hắn, "Nếu tướng mạo của ngươi như Ngô Bằng mà muốn con gái không màng tính mạng để cứu mình, ngươi có cảm thấy hơi khó khăn không?"
Minh Triệt không kìm được, đưa tay lên vuốt cằm mình.
Tiểu sư tổ là vì thích hắn nên mới đánh cược tính mạng đi cứu hắn sao? Giờ Hư Cốc cũng không biết có nên hận Minh Triệt hay không nữa. Hắn lẩm bẩm nói, "Thôi được rồi. Nếu như tiểu sư tổ còn sống, ta nhất định sẽ ngăn cản người. Thích thiếu quân Ma Môn thì có khác nào tự sát đâu chứ?"
Nói xong hắn cũng không thèm chào hỏi gì, xoay người rời đi.
Cái loại người gì thế này? Chỉ có thiếu quân nhà ta không thích, chứ ai mà dám không thích thiếu quân nhà ta, sẽ chết vô cùng khó coi đấy! Thượng Quan Tiểu Bạch bĩu môi.
"Tiểu Bạch, thiếu quân nhà ngươi không xấu đúng không?"
Đột nhiên nghe được câu hỏi này của Minh Triệt, Thượng Quan Tiểu Bạch không rõ ý tứ của hắn, lập tức khen ngay không cần suy nghĩ, "Thiếu quân tuấn mỹ như thế, là người hiếm có trên thế gian ạ."
Minh Triệt hơi thất vọng, "Nàng ấy… không phải là người như thế."
Nàng ấy? Không phải là người như thế sao? Thượng Quan Tiểu Bạch chẳng dám nói tiếp, lẳng lặng nghe.
Nàng là một cô gái rất kỳ lạ. Từ trước đến nay, hắn chưa từng cảm thấy nàng giống một cô nhóc. Bởi vì tướng mạo hắn tuấn mỹ mà thích hắn sao? Cho tới bây giờ hắn cũng không nhận thấy điều đó từ trong mắt nàng.
"Con người luôn bị hấp dẫn bởi sự tò mò. Nàng ấy không tò mò gì về ta cả, một chút cũng không." Minh Triệt dửng dưng nói, "Thích một người, ánh mắt nhìn vào người đó cũng sẽ khác. Nàng ấy thích gã đệ tử Nguyên Đạo Tông đã ra tay với ngươi đó. Ánh mắt nàng ấy nhìn hắn không giống bình thường."
Thượng Quan Tiểu Bạch đánh bạo, thận trọng hỏi: "Nàng ấy là cô gái mà thiếu quân thích ư?"
Hắn thích nàng. Thích thăm dò bí mật nhỏ mà nàng luôn tìm cách giấu giếm, cho dù hắn chẳng có chút hứng thú nào với kiểu bí mật gánh vác thâm thù đại hận của gia đình như thế. Nàng thường xuyên khiến hắn quên mất bản thân mình là một tu sĩ Nguyên Anh ba trăm tuổi. Hắn luôn luôn cảm thấy rất thú vị, chỉ là thú vị mà thôi.
Minh Triệt nở nụ cười: "Không phải. Bản tọa chỉ biết ơn nàng ấy đã xả thân tới cứu nên không muốn nàng ấy bị vây ở trong bí cảnh mà thôi. Bốn năm trước, bảy trưởng lão của Ma Môn đồng thời rời khỏi núi Hắc Ma, đến Đan Tông tranh đoạt bí cảnh còn có mục đích khác. Đừng có thích đoán mò giống sư phụ của ngươi như thế."
Thật sao? Thượng Quan Tiểu Bạch cảm thấy nụ cười của thiếu quân nhà mình thật sự còn khó coi hơn cả khóc. Nàng đành phải cúi đầu xuống: "Thuộc hạ không dám."
"Thân phận của ngươi đã bị lộ rồi, ở lại Đan Tông sẽ gặp phiền phức. Thôi thì đi theo ta đi."
"Thật ạ?" Trong mắt Thượng Quan Tiểu Bạch ánh lên vẻ vui mừng.
Giọng nói tươi tắn của nàng ta làm Minh Triệt hơi buồn cười, "Không quay lại Đan Tông khiến ngươi vui vẻ thế sao?"
"Đúng vậy ạ, đây là lần đầu tiên ta rời khỏi núi Hắc Ma. Khi đi, sư phụ đã dặn dò ta, địa giới Đạo Môn có rất nhiều nguyên liệu luyện đan ta chưa từng thấy, ta đã muốn được đi du ngoạn lâu rồi."
Nhìn đôi mắt sáng rực của Thượng Quan Tiểu Bạch, như đang hận không thể xông ra đường lớn mà tiêu hết linh thạch của mình, trong lòng Minh Triệt chợt nổi ý: "Vậy… chúng ta tới thành Thanh Dương dạo chơi đi. Thành Thanh Dương phồn hoa gấp mười nơi này."
"Thật ạ?!" Thượng Quan Tiểu Bạch cười tít cả mắt.
Minh Triệt mỉm cười, duỗi ngón tay phá vỡ Hư Không.
Thượng Quan Tiểu Bạch hâm mộ không thôi: "Thiếu quân, khi ta kết anh, ta cũng có thể học được thần niệm Phá Hư chứ ạ? Đi đến nơi nào cũng được, thật thuận tiện."
Minh Triệt đi vào trong đó, "Chờ ngươi kết thành Nguyên Anh, sau đó trở thành đan sư cấp chín, ta sẽ cho ngươi học bí thuật này."
…
Gặp đúng ngày mười lăm, thành Thanh Dương vô cùng náo nhiệt.
Hai người nam nữ trẻ tuổi đi vào cửa thành. Cô gái áo tím bồng bềnh, có đôi mắt hạnh trong vắt. Chàng trai thì mặc một bộ áo bào đen mỏng, chiếc mũ rộng vành rủ xuống một màn lụa đen che đi gương mặt hắn. Từng hành vi cử chỉ của hắn đều mang theo sự kiêu ngạo quen thuộc của các tu sĩ, tản mát ra vẻ "người sống chớ tới gần".
Thành Thanh Dương có không biết bao nhiêu tu sĩ giống như vậy nên ánh mắt của mọi người nhìn nhiều về phía Thượng Quan Tiểu Bạch hoạt bát nhiều hơn cả.
Dòng người tấp nập, những cửa hàng quý hiếm. Thành Thanh Dương phồn hoa khiến cho Thượng Quan Tiểu Bạch cảm thấy một đôi mắt không đủ để nhìn hết được mọi thứ.
"Tu vi của ngươi không tránh được trận bùa của phòng đấu giá. Nhưng mà tu sĩ tới đây đông, sẽ không để ngươi phải về tay không đâu. Trước tiên tìm một chỗ ở lại đã, sau đó sẽ tới nơi nổi tiếng nhất ở đây là lầu Túy Tiên dùng cơm." Minh Triệt chậm rãi đi về phía trước.
Thượng Quan Tiểu Bạch gật mạnh đầu, đi theo sau lưng Minh Triệt, bất giác đã tới một con ngõ nhỏ.
"Gian phòng phía trước đó, thuê đi." Minh Triệt cất tiếng căn dặn, ngồi ở trước sạp hoành thánh dưới tán cây đầu ngõ, gọi một bát hoành thánh.
Hai người là người trong Ma Môn, thuê nhà sẽ tiện hơn là ở khách điếm. Thượng Quan Tiểu Bạch vui vẻ nhận lệnh, đi vào ngõ nhỏ, gõ cửa nhà người ta.
Cửa mở, một tên tiểu nhị từ bên trong đi ra, thấy Thượng Quan Tiểu Bạch mặc quần áo Nguyên Đạo Tông thì thái độ vô cùng niềm nở, "Tiên tử tìm người sao? Chủ nhà mới cho thuê gian phòng này rồi. Ngươi muốn tìm hắn thì tới ngõ cây liễu."
Thiếu quân nhà ta muốn ở đây cơ. Thượng Quan Tiểu Bạch chỉ biết có thế, "Ta không tìm chủ nhà. Ai thuê gian phòng này, ta trả gấp ba giá tiền để thuê lại."
Tiểu nhị khó xử nhìn vào bên trong, "Người thuê ở trong, hai người tự trao đổi nhé."
Hắn chắp tay rồi rời đi.
Thượng Quan Tiểu Bạch rất tự nhiên đi vào trong.
Trong phòng có một người mặc trường bào màu trắng đang đứng, đầu đội màn che. Mạng che mặt thật dài rủ thẳng tới ngực nàng, eo nàng mảnh khảnh tưởng thể đưa tay bắt được. Vừa nhìn đã biết đây là một cô gái.