Translator: Nguyetmai
Một nhóm người đến bên ngoài điện Dao Quang, Ứng Xuân Sơn dẫn đệ tử ra đón.
Đại trận Bắc Đẩu đã được khởi động, đệ tử điện Dao Quang cũng cảnh giác hơn. Nghe nói là người của Ma Môn đã trốn vào trong điện. Ứng Xuân Sơn hơi giật mình, "Ba vị trưởng lão, từ sau khi sư tôn bế quan, Xuân Sơn đã hạn chế đệ tử ra khỏi điện rồi. Đại trận đã được khởi động, trên dưới điện Dao Quang đều đã đề phòng, cũng không có người ngoài xâm nhập."
Thiên Quyền trưởng lão nhìn vòng bảo hộ đang bảo vệ chặt chẽ chính điện rồi trợn mắt lên nói, "Ngươi chỉ có tu vi Kim Đan, người kia có tu vi Nguyên Anh thì sao ngươi có thể cảm nhận được? Tránh ra!"
Ba vị trưởng lão Nguyên Anh dẫn theo một đám đệ tử đi vào trong điện Dao Quang.
Khi đi ngang qua người Hư Cốc, Thạch Thanh Phong vô thức chào hắn một tiếng: "Hư Cốc."
Hư Cốc lạnh nhạt nhìn hắn, cũng không quay đầu lại mà đi theo sau lưng Ứng Xuân Sơn và Đạo Minh.
Thạch Thanh Phong ngỡ ngàng, thầm nghĩ, sáng sớm nay còn nghĩ là Hư Cốc đã tiêu tan thành kiến với mình, sao giờ mặt lại biến thành khối băng rồi? Hắn không suy nghĩ nhiều nữa, đi vào cùng một đám đệ tử.
Đến phía trước đại điện, nhìn thấy Trường Mi ngồi trước cửa, ba vị trưởng lão sinh nghi trong lòng. Mấy vị trưởng lão Nguyên Anh đều đang bế quan tu luyện nhưng cũng không phải là bế tử quan. Đại trận Bắc Đẩu đã mở ra, vì sao Thanh Phong trưởng lão không cảm thấy chút nào? Nếu như nói ông đang thăng cấp thì ba người lại không cảm thấy có động tĩnh gì của thăng cấp cả.
Thiên Quyền trưởng lão nói: "Thanh Phong, chưởng giáo thấy người của Ma Môn chạy trốn về phía điện Dao Quang, ngươi nói một câu xem, có người tới đây hay không?"
Trường Mi lầm bầm: "Ba vị trưởng lão, Trường Mi vẫn luôn canh giữ ở đây. Không hề thấy người nào xông tới."
Đại điện không có động tĩnh gì.
Giữa các tu sĩ không thường dùng thần thức dò thám lẫn nhau. Nếu gặp phải người có tu vi cao hơn mình mà nói, chưa biết chừng sẽ chọc giận đối phương mà dẫn tới họa sát thân. Đệ tử điện Dao Quang thì càng sẽ không rảnh rỗi dùng thần thức dò xét nơi bế quan của Thanh Phong trưởng lão.
Vậy mà lúc này, ba vị trưởng lão lại dấy lên lòng nghi ngờ đối với điện Dao Quang im ắng trước mắt.
Mấy người nhìn nhau rồi nói, "Thanh Phong, mạo phạm!"
Trải rộng thần thức ra, toàn bộ điện Dao Quang đều ở trong tầm dò xét của thần thức.
Thiên Quyền trưởng lão hừ một tiếng, uy áp của tu sĩ Nguyên Anh trút xuống cơ thể Trường Mi, ép nó phải quỳ rạp trên mặt đất, "Nói, Thanh Phong trưởng lão đi đâu rồi?"
"Trường Mi không biết. Trưởng lão có việc rời khỏi tông môn, bảo Trường Mi trông giữ nơi này."
Đối với đệ tử cấp thấp, trừ khi có thần thức cường đại, nếu không sẽ không thể chịu đựng được uy áp tra hỏi của tu sĩ Nguyên Anh. Nếu cảm thấy Trường Mi nói láo, nó sẽ phải chết ngay dưới chưởng của Thiên Cơ trưởng lão.
Trường Mi không biết rõ tình hình. Thanh Phong trưởng lão cuối cùng là đi đâu? Đệ tử điện Dao Quang cũng ngạc nhiên nói không biết.
Thiên Quyền trưởng lão nổi giận đùng đùng, "Đệ tử điện Dao Quang đứng vào một chỗ. Thanh Phong không ở đây, lão phu làm chủ, lục soát điện Dao Quang!"
Các đệ tử bắt đầu hành động loạn xạ.
Thạch Thanh Phong nhìn Hư Cốc, tiến lên gọi hắn, "Hư Cốc!"
Hư Cốc hờ hững đáp, "Thạch sư huynh tìm ta có chuyện gì?"
Thạch Thanh Phong nói khẽ, "Sáng sớm nay ngươi ở đâu?"
Hư Cốc cười lạnh một tiếng, "Sao thế? Thạch sư huynh nghi ngờ ta à?"
"Không phải. Sáng sớm nay ta có gặp ngươi ở rừng cây bên cạnh hồ Trừng Tâm. Lúc đó ngươi…" Thạch Thanh Phong tỏ vẻ khó xử.
Sáng sớm nay gặp Thạch Thanh Phong ở hồ Trừng Tâm? Hư Cốc lập tức nhớ tới chuyện Minh Triệt biến thành Ngô Bằng. Chẳng lẽ người kia biến thành mình ư? Xuất hiện ở hồ Trừng Tâm, sợ là đi gặp tiểu sư tổ cũng nên? Trước mắt không hiểu sao tổ sư gia lại mất tích, hắn cũng không thể dẫn lửa thiêu thân nên Hư Cốc cười ha hả, giả vờ không hiểu ý Thạch Thanh Phong rồi nói, "Vậy thì sao?"
Thạch Thanh Phong cười, "Không có gì, ta hỏi vớ vẩn thôi."
Minh Triệt vừa về hồ Trừng Tâm thì cảm nhận được đại trận Bắc Đẩu được mở ra. Ngay sau đó lại có một số đạo ánh sáng bay về phía điện Dao Quang trong đêm. Trong lòng hắn thầm mắng Hàn Tu Văn gian trá, không ngờ đã nhận ra mình rồi, nếu như giờ lại xuất hiện với hình tượng Thanh Phong thì sẽ chỉ có thể bị vạch trần tại trận.
"Đại trận Bắc Đẩu mà ngăn được ta ư?" Ngón tay hắn nắm nhẹ một tờ bùa chú, bay về phía tầng không.
Bùa chú được bắn ra, dính lên trên vách ngăn.
Ánh sáng lóe lên, trên vách ngăn như được mở ra một cánh cửa. Minh Triệt phi thân mà ra, biến mất trong màn đêm.
"Huyết phù của Ma Môn!" Ba vị trưởng lão tinh mắt, càng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Trong các pháp thuật của Ma Môn, loại huyết phù này khiến Đạo Môn đau đầu nhất. Cho dù là vòng bảo hộ thế nào thì cũng có thể bị bùa chú tạm thời phá vỡ. Trên đời này còn có nơi nào người trong Ma Môn không đi vào được sao?
"Đừng đuổi theo, hắn có tu vi Nguyên Anh Hậu kỳ đấy. Khi đã tiến vào dãy núi Thanh Mục thì không thể đuổi kịp nữa đâu." Trông thấy ánh sáng phá vỡ trận pháp của bùa chú, Hàn Tu Văn rời khỏi Tù Long Trận, đuổi tới điện Dao Quang.
Nghe nói Thanh Phong không có mặt ở điện Dao Quang, Hàn Tu Văn thầm nghĩ, thật sự là niềm vui ngoài ý muốn. Gã cau mày nói, "Phong tỏa điện Dao Quang, tất cả đệ tử điện Dao Quang không được ra ngoài!"
"Chưởng giáo đạo quân, người nói vậy là có ý gì?" Ứng Xuân Sơn đứng dậy.
Hàn Tu Văn nói thản nhiên, "Kẻ xông vào đỉnh Thiên Khung chính là thiếu quân Ma Môn, hắn biến mất từ điện Dao Quang. Thanh Phong trưởng lão lại đột nhiên không có mặt ở đây, ta nghi ngờ ông ta quen biết với thiếu quân Ma Môn."
Mấy vị trưởng lão kinh hãi, "Chưởng giáo nghi ngờ Thanh Phong trưởng lão ư?"
Hàn Tu Văn giả vờ tỏ vẻ đắn đo, chần chừ một lúc mới dùng thần thức truyền âm, "Lúc trước không nói cho ba vị trưởng lão, người ta thấy bên ngoài Tù Long Trận chính là Thanh Phong trưởng lão. Nhưng nhìn thân pháp thì lại như là thiếu quân Ma Môn. Ta không có chứng cứ, không khẳng định được điều gì. Nhưng mà hắn giả dạng thành Thanh Phong trưởng lão, nên ta nghi ngờ hắn có quen biết với ông ta. Hiện tại Thanh Phong trưởng lão không có mặt ở điện Dao Quang. Lỡ như… vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. Chỉ là tạm thời cô lập họ mà thôi, chờ khi nào Thanh Phong trưởng lão về tông môn rồi bàn bạc lại."
Nghe được câu nói này của Hàn Tu Văn, mấy vị trưởng lão tỏ vẻ kinh hãi, không ai nói gì nữa.
Ánh mắt Hàn Tu Văn quét qua đám đệ tử của điện Dao Quang rồi hỏi, "Tiêu Liên Nhi đâu?"
Ứng Xuân Sơn đáp, "Tiểu sư muội đang bế quan tu luyện. Điện Dao Quang ngoại trừ đại sư huynh bế quan nhiều năm và tam sư đệ đi vân du ra thì các đệ tử còn lại đều ở điện Dao Quang. Chưởng giáo quyết định như thế thì dĩ nhiên chúng đệ tử sẽ tuân theo, Xuân Sơn cũng sẽ quản lý tốt các đệ tử, chờ sư tôn trở về."
Hàn Tu Văn bay thẳng lên không, thần thức lẳng lặng đảo qua mọi nơi trong điện Dao Quang rồi cười lạnh một tiếng, "Tiêu Liên Nhi không ở hồ Trừng Tâm, nàng ta và Thanh Phong trưởng lão đã đồng thời rời khỏi đỉnh Thiên Khung rồi."
Tiêu Liên Nhi không ở hồ Trừng Tâm ư? Thạch Thanh Phong giật mình trong lòng, bất giác nhìn về phía Hư Cốc.
Hư Cốc cũng không biết gì cả, nhưng ánh mắt nhìn lại Thạch Thanh Phong chẳng hề nhún nhường nửa bước. Hắn thầm nghĩ, tổ sư gia và tiểu sư tổ của ta muốn đi đâu thì đi đó, chẳng lẽ còn phải báo cáo cho ngươi hay sao?
Trường Mi núp ở cửa đại điện, rũ đầu xuống. Tuy bị ép phải nói ra Thanh Phong không ở điện Dao Quang, nhưng nó sẽ không nói ra Tiêu Liên Nhi đang ở tu luyện trong ổ của nó. Điện Dao Quang đã bị phong tỏa, nói ra chưa biết chừng lại là chuyện không tốt.
Nhắc đến Tiêu Liên Nhi, Thiên Quyền trưởng lão lại nhớ tới cái chết của Lưu Nguyên. Ông ta thầm suy đoán trong lòng, có lẽ Thanh Phong quen biết thiếu quân Ma Môn. Chưa biết chừng người đó giết Lưu Nguyên chính là vì có liên quan đến Thanh Phong.
Hàn Tu Văn và mấy vị trưởng lão bàn bạc xong thì dẫn theo mấy đệ tử của mình rời khỏi điện Dao Quang, đồng thời cũng bố trí cấm chế ở cửa lớn điện Dao Quang.
Sau khi thấy bọn họ rời đi, Ứng Xuân Sơn trầm giọng nói, "Chưởng giáo đạo quân và mấy vị trưởng lão đều nghi ngờ sư tôn cấu kết với Ma Môn. Cây ngay không sợ chết đứng, nếu đã tạm thời phong tỏa điện Dao Quang thì mọi người cứ coi như là bế quan đi. Khi nào sư tôn trở về, hiểu lầm được xóa bỏ thì sẽ không có chuyện gì nữa."
Các đệ tử tản đi, Ứng Xuân Sơn ngoắc ngón tay với Trường Mi. Đi tới một chỗ góc khuất, Ứng Xuân sơn hỏi khẽ, "Sư phụ và tiểu sư muội đi đâu rồi?"
Trường Mi nói, "Thanh Phong trưởng lão nhốt Tiêu Liên Nhi vào ổ của ta để tu luyện, còn dùng trận pháp niêm phong sơn cốc nữa. Ông ấy đi đâu thì không nói với ta."
Tại sao sư phụ phải ném Tiêu Liên Nhi vào núi, không để nàng ở lại hồ Trừng Tâm chứ? Ứng Xuân Sơn càng cảm thấy mơ hồ hơn.
Trường Mi khẽ khàng nói cho hắn biết, "Đêm trước khi trưởng lão đi, ông ấy đã lặng lẽ đi một chuyến tới điện Thiên Xu. Sau khi trở về thì giả vờ bế quan rồi đi ra ngoài."
Ứng Xuân Sơn đột nhiên nhớ tới chuyện Tiêu Liên Nhi chạy tới hỏi về Tù Long Trận. Hắn nhớ rằng bản thân mình đã nói với nàng rằng sư tôn có thể phân thần thức ra để tiến vào trận. Chẳng lẽ thần thức của sư tôn đã tiến vào trận và gặp Nhược Thủy đạo quân hay sao? Đêm nay người trong Ma Môn cũng có ý muốn tiến vào Tù Long Trận, mấy chuyện này có liên quan gì không?
Nhất thời hắn cũng không nghĩ thông, nhẹ nhàng vỗ lên người Trường Mi rồi nói, "Đừng nói cho ai nhé."
Chỉ có chờ sư tôn trở về, tất cả nghi ngờ mới có thể được sáng tỏ.
Ứng Xuân Sơn chia tay với Trường Mi, đang định về lại nơi ở của mình thì lại thấy Hư Cốc đứng bên cạnh. Nghĩ tới mối quan hệ tốt đẹp giữa Hư Cốc và Tiêu Liên Nhi, hơn nữa hắn còn rất thông minh nhanh nhẹn nên vẫy tay với hắn.
Hư Cốc vui mừng nói, "Sư tổ!"
"Ngươi có chuyện gì?"
Hư Cốc nghệt ra, cười hì hì nói, "Sư tổ mắt sáng như đuốc, đệ tử không thể gạt được người. Là thế này…"
Hắn kể lại khả năng biến hóa của Minh Triệt rồi sau đó khẽ nói, "Sư tổ, con càng nghĩ càng cảm thấy chưởng giáo đạo quân muốn gán điện Dao Quang chúng ta liên quan tới Ma Môn."
"Nói linh tinh!"
"Thật mà." Hư Cốc nói khẽ, "Ngày tiểu sư tổ về, chưởng giáo đạo quân đã gọi mấy người chúng ta đến. Rõ ràng Lãnh Quyền đã thẳng thắn nói hắn ta và Lưu Nguyên đuổi giết chúng con. Việc này đã kết thúc rồi, nhưng chưởng giáo đạo quân lại dây dưa mãi không bỏ, cứ tra hỏi tiểu sư tổ xem có quen biết thiếu quân Ma Môn hay không. Lần này cũng thế, tổ sư gia không ở đây, người đi đâu chẳng lẽ họ lo được chắc? Chỉ vì thiếu quân Ma Môn phá trận ra ngoài từ chỗ chúng ta, mà cứ nhất quyết phong tỏa điện Dao Quang. Tốt xấu gì thì tổ sư gia cũng là trưởng lão của tông môn, vậy mà chưa đợi tổ sư gia về đã phong tỏa điện Dao Quang rồi, chẳng phải là đã nhận định điện Dao Quang cấu kết với Ma Môn hay sao?"
Lúc đầu trong lòng Ứng Xuân Sơn cũng không thoải mái, nhưng khi nghe nói thế thì lại có chút dao động. "Ngươi nói là chưởng giáo đạo quân muốn vu oan giá họa để hại sư tôn?"
Hư Cốc gật mạnh đầu, "Con thấy cần phải xuống núi chờ đợi, báo tin cho tổ sư gia trước để người có chuẩn bị."
Ứng Xuân Sơn nghĩ ngợi một lúc rồi lén lút nhét một trận pháp cho hắn, "Nếu như bị bắt, coi như là ngươi xui xẻo! Ta không biết gì hết."
"Đệ tử hiểu rõ. Họ chắc chắn là không ngờ tới đâu."
Hư Cốc chạy đến nơi hẻo lánh xa xôi nhất của điện Dao Quang rồi bày trận pháp ra, một đoạn cấm chế bị trận pháp ngăn lại, hắn nhanh chóng dùng "thuật độn thổ", thân thể như con quay chui vào trong mặt đất.
Xuyên qua cấm chế, hắn thu lại trận pháp, cười đắc ý. Vừa xoay người lại đã thấy Thạch Thanh Phong đứng trước mặt mình.
"Xin lỗi Hư Cốc, chưởng giáo đạo quân đã dặn dò đệ tử nội môn canh gác mọi nơi quanh điện Dao Quang. Không ngờ ta lại bắt được đệ." Thạch Thanh Phong hết sức khó xử.
Hắn biết Hư Cốc lén lút trốn khỏi điện Dao Quang là muốn đi mật báo cho Thanh Phong trưởng lão. Trưởng lão các điện đã sớm ăn ý với nhau, phân đệ tử nội môn ra bao vây quanh điện Dao Quang rồi.
"Đại trận hộ sơn đã mở, cho dù đệ có trốn ra khỏi điện Dao Quang thì cũng không thể rời khỏi tông môn được đâu."
Hư Cốc chớp mắt, "Không cho đi ra ngoài chơi, vậy ta có thể trở về được chứ? Ngươi coi như không gặp ta được không? Đâu thể bởi vì ta phạm vào lệnh cấm của chưởng giáo mà chụp cho điện Dao Quang tội danh chạy trốn được chứ?"
Nơi xa có một bóng dáng yểu điệu bay tới, "Thạch sư huynh, là huynh sao?"
…