Translator: Nguyetmai
Hư Cốc còn chưa đột phá Trúc Cơ Trung kỳ, bay cùng với Tiêu Liên Nhi không thể dùng chân khí nên tốc độ khá chậm. Thấy sau lưng thấp thoáng bóng Thạch Thanh Phong, lại nhìn thấy dấu vết của mấy vệt chân khí khác thì đã biết rằng sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi kịp. Hắn phải nôn nóng la lên: "Tiểu sư tổ, làm sao bây giờ?"
Lúc này hai người đã bay qua tiền sơn môn, bay đến ngoại sơn môn.
"Hư Cốc, dấu vết của chúng ta thật sự rất lộ liễu. Ngươi bảo bàn Bát Quái tự mình bay đi. Dụ bọn họ đi."
Ở ngoại sơn môn, viện xá dày đặc trong rừng cây, nghĩ đến có mấy vạn đệ tử ngoại môn ở trong đó, trái lại còn có thể tranh thủ thời gian.
Hư Cốc đâm thẳng vào rừng rậm ở ngoại sơn môn. Hắn tách một sợi thần thức bám vào trên bàn Bát Quái, dán một bùa chú lên, rồi kéo Tiêu Liên Nhi cùng nhảy xuống.
Bàn Bát Quái lướt qua rừng rậm, mang theo dấu vết chân khí màu vàng thật dài, bay vào trong núi Thanh Mục.
Hư Cốc vừa rơi xuống đất thì ném mấy cái trận cờ ra bên cạnh, cùng Tiêu Liên Nhi thu thần thức lại trốn trong trận.
Không lâu sau, bóng Thạch Thanh Phong và hai vị chân nhân Kim Đan lướt qua. Đến lúc không thấy vết tích của ba người kia, Hư Cốc mới thở phào nhẹ nhõm: "Chúng ta chạy đi đâu bây giờ?"
Tiêu Liên Nhi nhìn thấy mấy chục tia sáng từ khoảng không trên đỉnh núi bay ra, trong đó một nửa bay về phía thành Thanh Dương, thì thầm nói: "Bọn họ đi bắt nhị sư huynh. Chúng ta không thể tới thành Thanh Dương được, chỉ có thể vào núi Mục Thanh thôi. Họ chỉ có ba người, sau khi đuổi theo bàn Bát Quái biết là bị mắc lừa, chắc chắn sẽ quay lại lục soát. Trận pháp này của ngươi không lừa nổi thần thức của chân nhân Kim Đan đâu… Hiện tại đại trận bảo vệ núi không mở, bọn họ muốn giấu giếm chuyện sư phụ ta bị bắt, chúng ta cứ ra ngoài chờ xem, lúc họ quay lại sẽ sốt ruột, chắc không có thời gian kiểm tra trận pháp ở đất chập chờn, chúng ta sẽ nhân cơ hội hãy tiến vào núi Thanh Mục."
Hai người ra khỏi ngoại sơn môn, dùng trận pháp nấp mình chờ đợi ở biên giới núi Thanh Mục. Hư Cốc cuối cùng cũng có thời gian để hỏi: "Tiểu sư tổ, tại sao bọn họ lại muốn bắt tổ sư gia vậy?"
Tiêu Liên Nhi phỏng đoán phân tích: "Phong tỏa điện Dao Quang, bắt giữ sư phụ, lại không dám đến tìm chúng ta với động tĩnh lớn, còn nói rằng tông môn không muốn để cho người khác biết chuyện này. Bắt giữ sư phụ, như vậy chẳng phải Nguyên Đạo Tông sẽ thiếu đi một tu sĩ Nguyên Anh hay sao? Thần thức của sư phụ cảnh báo ta lúc đêm khuya, khi người bị bắt không hề có động tĩnh ở điện Dao Quang. Ngươi cảm thấy sư phụ sẽ bị bắt ở đâu?"
Hư Cốc thốt lên: "Tù Long Trận… Con nghe sư tổ nói, lần trước điện Dao Quang bị phong tỏa là bởi vì thiếu quân Ma Môn đến thăm dò Tù Long Trận mà tổ sư gia lại đột nhiên ra ngoài. Con phải bám riết lấy sư tổ, người mới lặng lẽ nói cho con biết thần thức của tổ sư gia có thể vào trận được."
Tiêu Liên Nhi nở nụ cười: "Ta đoán sư phụ lần này từ bên ngoài trở về là để thăm dò Tù Long Trận. Hàn Tu Văn nhất định đã nói xấu sư phụ cấu kết với Ma Môn, hãm hại Nhược Thủy đạo quân."
Nàng đột nhiên cảm thấy tim đập tăng tốc. Thanh Phong trưởng lão vừa về tông môn đã xảy ra đại sự, một là muốn nàng và Thạch Thanh Phong kết hôn, hai là bị bắt ngay trong đêm thăm dò Tù Long Trận. Chẳng lẽ Nhược Thủy đạo quân ở trong điện Thiên Xu… Không không, không thể nào! Có lẽ sư phụ đoán ra mình là hồn phách của Dịch Khinh Trần đầu thai nên vội vã đi nói cho sư tôn mà thôi.
Đang nghĩ ngợi thì từ núi Thanh Mục xuất hiện ba vệt vết tích chân khí, bay vụt qua đỉnh đầu hai người.
Thấy họ tiến vào ngoại sơn môn, Hư Cốc mang theo Tiêu Liên Nhi, vận chân khí chạy trốn về phía núi Thanh Mục.
Đúng lúc hai người đang di chuyển lên núi thì Thạch Thanh Phong quay đầu lại, nhìn thấy vết tích chân khí màu vàng, hắn hít sâu một hơi rồi nói: "Hai vị sư huynh, ta lên núi lần nữa xem sao. Chuyện trong sơn môn giao cho hai huynh."
Hư Cốc mang theo Tiêu Liên Nhi bay được một đoạn thì chân khí bắt đầu không ổn. Quay đầu nhìn lại, phía xa có một chút ánh tím lấp lóe. Biết là Thạch Thanh Phong lại đuổi theo, mình mang theo Tiêu Liên Nhi, lúc trời chưa sáng thì dấu vết chân khí vẫn khá rõ ràng. Tu vi lại không bằng Thạch Thanh Phong, làm thế nào cũng không cắt đuôi được. Nếu dùng trận pháp ẩn thân, lỡ mà Thạch Thanh Phong thả tín hiệu, tu sĩ Kim Đan đến thì sẽ bị nhìn thấy ngay.
Nghe thấy phía trước có tiếng nước chảy, hắn liền đưa Tiêu Liên Nhi qua đó. Ở giữa vách núi có một thác nước rất lớn, chảy xuống núi đá tóe lên bọt nước trắng như tuyết.
"Tiểu sư tổ, họ không biết chúng ta có hai người. Dòng chảy mạnh mẽ của thác nước có thể che giấu trận pháp, người có thể ở trong đó thu lại thần thức, nhất định có thể qua mắt được họ. Con theo họ trở về. Đúng lúc người trong điện Dao Quang cũng cần biết tin tức." Hư Cốc tháo túi chứa đồ trên người xuống cho nàng. "Người cầm hết đi, đi tìm Minh Triệt."
Tiêu Liên Nhi hơi ngạc nhiên. Trên mặt Hư Cốc hiện lên nụ cười buồn: "Đạo Môn bắt giữ tổ sư gia, phong tỏa điện Dao Quang rồi. Đạo Môn còn có người đứng về phe chúng ta nữa ư?"
Tiêu Liên Nhi không nhận túi chứa đồ: "Ngươi đưa trận cờ cho ta là được rồi. Không có túi chứa đồ họ sẽ nghi ngờ, linh thạch đan dược ta không thiếu."
"Cầm đi, con không muốn bọn họ được lợi." Hư Cốc cố chấp đem túi chứa đồ nhét vào tay Tiêu Liên Nhi, để nàng vào trong thác nước rồi ném trận cờ ra.
Hư Cốc nhìn nàng lưu luyến không rời: "Tiểu sư tổ, người nhất định phải trở về nhé."
Tiêu Liên Nhi đau lòng, siết chặt túi chứa đố: "Nhất định thế!"
Hư Cốc không chạy tiếp nữa, đứng ở đầm nước vốc nước lên uống, rồi hắn khoanh chân ngồi thiền, hồi phục chân khí.
Một lát sau, bóng Thạch Thanh Phong từ trên không hạ xuống.
Hư Cốc giả vờ ngạc nhiên, nhảy dựng lên: "Thì ra là Thạch sư huynh. Huynh tới bắt ta trở về hay là giống lần trước, thả cho ta đi?"
Thấy hắn chỉ có một mình, Thạch Thanh Phong dùng thần thức dò xét, không phát hiện được Tiêu Liên Nhi, trong lòng không rõ cảm xúc, nhẹ giọng hỏi: "Liên Nhi đâu rồi?"
"Huynh không biết chuyện tiểu sư tổ kết đan thất bại nên mấy ngày nay không dùng được chân khí à? Đang tĩnh dưỡng ở hồ Trừng Tâm chứ đâu nữa."
Lúc phong tỏa điện Dao Quang, không có ai đi kiểm tra xem Tiêu Liên Nhi có ở trong đấy hay không. Thạch Thanh Phong cùng lắm cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Hư Cốc thành thật nói: "Thạch sư huynh, huynh muốn tìm tiểu sư tổ thì nên tới hồ Trừng Tâm mới đúng. Điện Dao Quang bị phong tỏa nên ta phải chạy đi báo tin cho sư tổ ngay. Tiểu sư tổ đang tĩnh dưỡng, ta đưa người đi theo đâu có tiện. Huynh thả ta đi đi."
Thạch Thanh Phong cười khổ nói: "Chưởng giáo cùng ba vị trưởng lão đã phái tu sĩ Kim Đan tới thành Thanh Dương mời Ứng sư thúc về rồi. Đồng thời cũng phát tin tức tông môn cho Cố sư thúc. Không có tác dụng đâu."
Như vậy là muốn đuổi tận giết tận điện Dao Quang chứ gì? Hư Cốc hít một hơi khí lạnh: "Sao lại như vậy?"
Đêm qua, lúc các đệ tử điện Bắc Thần rời đi, Thạch Thanh Phong lại cảm thấy tò mò. Hắn chỉ lặng lẽ liếc qua, nhìn thấy sư tôn cùng ba vị trưởng lão áp giải Thanh Phong trưởng lão tới viện Giới Luật, một canh giờ sau sư tôn triệu tập đệ tử đi phong tỏa điện Dao Quang.
Hắn biết là Thanh Phong trưởng lão hẳn đã phạm phải một sai lầm lớn. Giam giữ trưởng lão Nguyên Anh là chuyện lớn của tông môn. Nhưng hắn không biết rõ nguyên nhân bên trong, làm sao trả lời Hư Cốc được?
Thạch Thanh Phong nhớ tới Tiêu Liên Nhi, tâm trạng cực kỳ phức tạp: "Hư Cốc, đệ nói cho ta biết Liên Nhi ở đâu đi. Nếu không lúc trở về, họ cũng sẽ ép hỏi đệ."
"Không phải ta đã nói người đang ở hồ Trừng Tâm rồi sao? Điện đột nhiên bị phong tỏa, người lại không có chân khí, người chạy đến chỗ nào được chứ?"
"Ta… cảm thấy, có lẽ trước khi điện Dao Quang bị phong tỏa, nàng ấy đã rời đi rồi."
"Sao lại thế?" Hư Cốc giật mình, "Vì nghe nói sắp phải lấy huynh, người không bằng lòng nên đã đào hôn ư? Tiểu sư tổ đã không bằng lòng thì huynh cần gì phải ép?"
"Ta cũng chỉ muốn tốt cho nàng ấy thôi! Ta tuyệt đối không thể nhìn nàng ấy đi lên con đường tà đạo. Đệ có biết không, nếu bây giờ nàng ấy chạy khỏi đỉnh Thiên Khung thì sẽ trở thành phản đồ của Nguyên Đạo Tông! Toàn bộ người trong Đạo Môn đều có thể bắt nàng ấy! Chỉ có ở bên cạnh ta, ta mới có thể cầu xin sư tôn tha cho nàng ấy! Không có chân khí thì nàng ấy làm sao rời khỏi đỉnh Thiên Khung được? Nàng ấy qua lại thân thiết với đệ, nhất định sẽ tìm đệ giúp đỡ. Hư Cốc, đệ đừng làm chuyện điên rồ hại nàng ấy!" Thạch Thanh Phong biến sắc, gắt nhẹ, "Nói cho ta biết, nàng ấy đi đâu rồi? Có phải nàng ấy đi đến núi Hắc Ma rồi hay không?"
"Chết tiệt!" Hư Cốc không kìm được chỉ vào hắn mà mắng, "Trước kia ta cảm thấy ngươi thật lòng với tiểu sư tổ. Nhưng giờ thì ta thấy rõ rồi. Cái gì mà lo lắng cho người, bảo hộ cho người. Ngươi chẳng qua chỉ không chịu được việc tiểu sư tổ có quan hệ tốt với Minh Triệt mà thôi! Tu vi của hắn hơn ngươi tận mấy con phố cũng chưa hết. Ngoại hình hắn cũng tuấn mỹ hơn ngươi. Ngươi cũng chỉ có thể ghen tị với hắn mà thôi!"
Thạch Thanh Phong nổi giận: "Hắn là thiếu quân Ma Môn, Liên Nhi là đệ tử chân truyền của đại tông phái Đạo Môn. Ma và Đạo không thể cùng tồn tại, chẳng phải ta cũng chỉ muốn tốt cho nàng ấy thôi sao?"
Từ đầu ngón tay hắn bắn ra những luồng sáng màu tím thắp sáng cả không trung.
Nhìn thấy tín hiệu, nghĩ chỉ trong chốc lát tu sĩ Kim Đan sẽ đuổi tới nên Hư Cốc nhoáng cái lại bay đi: "Thạch Thanh Phong, tiểu sư tổ của ta không thích ngươi! Ngươi đừng có nằm mơ nữa!"'
"Nàng ấy ở đâu!" Thạch Thanh Phong phất tay dùng Sơn Hà Võng.
Chân khí tung hoành trong không trung, hai người đối đầu với nhau.
Hư Cốc biết kết quả cuối cùng sẽ là bị bắt về tông môn nên hắn cứ chạy theo hướng ngược lại đỉnh Thiên Khung. Chạm mặt hai tên tu sĩ Kim Đan, tu vi chênh lệch quá lớn, ngay cả hai hiệp cũng không đánh nổi, đã bị bắt ngay lập tức.
"Thạch sư đệ, chỉ có một mình hắn thôi à?" Ngọc Kê hỏi.
Thạch Thanh Phong nhìn Hư Cốc đang xụi lơ trên mặt đất, ánh mắt lạnh lùng: "Sư huynh, các người thử dùng thần thức điều tra thêm xem. Ta nghi ngờ hắn đào tẩu cùng Tiêu Liên Nhi. Nhìn thử xem có thấy sóng từ trận pháp không."
Lúc hai người kia bận đánh nhau, Tiêu Liên Nhi đã thu lại trận cờ. Tu sĩ Kim Đan vừa đến tất nhiên sẽ cảm nhận được sóng của trận pháp, nàng chỉ có thể dựa vào thần thức của chính mình để tránh đi.
Trốn bên trong thác nước, nàng nhớ tới bốn năm tu luyện ở hồ Trừng Tâm, hiểu ra được một chữ "tĩnh".
Nàng ngừng lo lắng cho Hư Cốc, để tâm chậm rãi trở nên tĩnh tại, thần thức dần dần hòa làm một cùng dòng chảy thác nước, thân thể dường như hóa hư không, người như đứng giữa không trung mà quan sát chỗ này.
Hai tên tu sĩ Kim Đan mở rộng thần thức, thần thức xuyên qua thân thể Tiêu Liên Nhi nhưng lại không phát hiện ra sự tồn tại của nàng.
"Có lẽ trước khi phong tỏa nàng ấy đã rời đi rồi." Giọng nói Thạch Thanh Phong rất nhạt, không nghe ra được sự dao động trong tâm trạng.
Hư Cốc bỗng cười to: "Đúng vậy đấy! Tiểu sư tổ vừa từ điện Bắc Thần trở về, ta đã đưa người ra khỏi sơn môn ngay rồi. Người không đồng ý lấy ngươi! Thạch Thanh Phong, người không thích ngươi đâu! Có Tiêu Minh Y, còn có nhiều nữ đệ tử ái mộ ngươi như vậy sao ngươi không đi tìm, lại cứ nhất định phải quấn lấy tiểu sư tổ của ta? Ngươi không biết tự trọng như vậy thì trách được ai đây!"
Ngọc Kê chân nhân chỉ một ngón tay xuống, lập tức Hư Cốc không thể mở miệng được nữa. Hắn an ủi: "Sư đệ, để xảy ra chuyện như vậy ngay trước mắt, sư tôn cũng sẽ không đồng ý hôn sự của hai người đâu. Đệ vẫn nên quên Tiêu Liên Nhi đi thì hơn. Quay về tông môn thôi."
Đoàn người áp giải Hư Cốc trở về đỉnh Thiên Khung.
Hàn Tu Văn đã dùng thần thức phát hiện không có ai ở hồ Trừng Tâm, trong lòng vô cùng bực bội. Thấy Hư Cốc bị bắt trở về, giải cấm chế trên người hắn rồi quát: "Tiêu Liên Nhi rời khỏi đỉnh Thiên Khung từ lúc nào?"
Tu sĩ Nguyên Anh ấn Hư Cốc xuống mặt đất. Hư Cốc cảm thấy Hàn Tu Văn có thể nhìn thấu mình, cắn răng gắng gượng, mồ hôi lạnh trên người thấm vào quần áo, run giọng trả lời: "Hôm qua lúc trở về từ điện Bắc Thần, đệ tử đã đưa người ra khỏi sơn môn rồi. Người không muốn lấy Thạch Thanh Phong."
Thần thức đảo qua người Hư Cốc, Hàn Tu Văn tin tưởng hắn: "Đưa hắn về điện Dao Quang. Bảo Ứng Xuân Sơn quản lý đệ tử cho tốt vào. Bản tọa và các trưởng lão sẽ cho điện Dao Quang một câu trả lời thật thỏa đáng."
Hư Cốc được đưa trở về. Thạch Thanh Phong đứng đờ đẫn run run. Nàng thật sự bỏ đi rồi. Vừa về điện Dao Quang đã vội vã bỏ đi. Từng chút chua chát ăn mòn trái tim khiến hắn khó chịu nhíu chặt lông mày. Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu: "Sư tôn! Đệ tử biết nàng ấy đi đâu rồi!"