Translator: Nguyetmai
Nhìn cành cây xanh được cắm trên búi tóc của nàng như một cây trâm khắc từ ngọc bích, Cố Tiểu Phong thầm nghĩ, đúng là tiểu sư muội vẫn còn nhỏ tuổi quá, món pháp bảo bắt mắt thế này sao có thể cài lên tóc được chứ" Hắn gỡ mũ che mặt xuống, đội lên cho nàng: "Đi theo huynh."
Nơi ở của Cố Tiểu Phong cách đó không xa. Hai người vào trong nhà, đóng cửa phòng lại. Hắn đi thẳng ra sân, ngẩng đầu nhìn các loại tín hiệu chập chờn trên bầu trời, thầm tính toán cách bố trí của Nguyên Đạo Tông.
"Sư huynh, nếu muốn đi thì phải hành động thật nhanh, nếu không khi các trưởng lão Nguyên Anh tới thì huynh sẽ không đi được nữa đâu. Hiện giờ bên ngoài kia, tu vi cao nhất cũng chỉ là các chân nhân Kim Đan thôi." Tiêu Liên Nhi nhìn cũng hiểu được tín hiệu trên trời.
"Tiểu sư muội, nếu huynh đã tới đây rồi thì cũng không định đi nữa." Cố Tiểu Phong quay đầu sang, chỉ vào tấm bồ đoàn ở giữa sân, nói với Tiêu Liên Nhi.
Làn da của hắn bị phơi nắng đến mức ngả màu đồng cổ rồi, dưới cằm còn giữ lại một hàm râu quai nón rậm rạp, mái tóc trước kia luôn được chải rất chỉnh tề ấy giờ cũng xõa xuống bờ vai, tùy tiện buộc lên bằng một dải vải thô. Trên người hắn lúc này mặc một chiếc trường bào màu xám tro, hông đeo một chiếc túi chứa đồ cấp thấp nhất, không gian không chứa được nhiều.
Nếu không nhìn thật kĩ thì chắc không thể nào nghĩ được rằng người đàn ông cục mịch thô lỗ trước mặt này chính là Thập Cửu Thiếu phong lưu đường hoàng của Cố gia kia.
Trong lòng Tiêu Liên Nhi rất chua xót. Nàng gỡ chiếc mặt nạ huyễn thú xuống, nhẹ nhàng hỏi hắn: "Tam sư huynh, sao huynh nhận được ra ta?"
"Ta vốn rất cảnh giác. Lúc đầu ta nhìn thấy tín hiệu màu tím của điện Bắc Thần, sau đó lại nhìn thấy sau lưng muội có động tĩnh. Rõ ràng điện Bắc Thần muốn bắt ai đó, hơn nữa cũng đã giao đấu rồi. Ta thường xuyên ở bên ngoài trải nghiệm khắp nơi, tuy mấy năm chưa từng gặp muội nhưng lại cũng chưa bao giờ ngắt liên lạc với sư tôn… Chuyện muội từ trong bí cảnh ra, lấy được một cành cây Lôi Kiếp làm pháp bảo đó, sư tôn cũng nói với ta cả rồi."
Nói tới đây, nhìn búi tóc nhỏ mà nàng vấn lên đỉnh đầu rồi cài cành cây qua đó, trong mắt Cố Tiểu Phong lại ánh lên ý cười.
Lúc này Tiêu Liên Nhi mới chợt phản ứng lại, vừa rồi nàng bị Thạch Thanh Phong chọc tức đến hồ đồ mất rồi. Nàng hơi ngượng ngùng, thoáng nghĩ chút rồi gỡ cành cây xuống.
Cố Tiểu Phong là cháu trai trong gia tộc phàm trần của Thanh Phong trưởng lão, nên quan hệ với ông vừa là sư đồ, lại vừa là người thân. Tuy hắn vân du bên ngoài trường kỳ, ngọc bài bản mệnh treo trong điện Tông Vụ, nhưng Thanh Phong trưởng lão và hắn đã thống nhất phương pháp liên lạc khác từ trước.
Hắn kéo vạt áo ra, trên cổ đeo một tấm ngọc bài phỉ thúy, chính giữa có khắc một chiếc lá chuối.
"Trên này vốn có giữ lại một tia thần niệm của sư tôn, như vậy, bất luận ta đi đến đâu thì cứ cách ba tháng một lần, phi hạc của sư tôn cũng đều có thể gửi thư cho ta được. Đã năm tháng ta không nhận được thư gì rồi, nhưng ngược lại thu được tin lệnh của tông môn, yêu cầu ta quay về Nguyên Đạo Tông ngay lập tức."
Dù cho có tình cảm với tông môn đến mấy thì cũng không thể thân thiết hơn sư phụ và người thân của mình được. Cố Tiểu Phong đề phòng hơn một chút, không quay về tông môn theo thời gian đã định. Hắn vốn đi về hướng Tây, lại nghe một số môn phái nhỏ nói rằng nhận được lệnh tông môn của Nguyên Đạo Tông, truy lùng Tiêu Liên Nhi, trong lòng hắn lại càng cảnh giác hơn, hoàn toàn thay đổi hình tượng lúc trước của mình.
"Tuy muội đã thay đổi tướng mạo, nhưng tu sĩ Kim Đan chỉ cần dùng thần thức thăm dò là có thể nhận ra muội đeo mặt nạ. Hơn nữa, tóc muội quá ngắn, chỉ cần để ý một chút là dễ dàng phát hiện ra ngay."
Tiêu Liên Nhi chột dạ đón lời: "Có rất nhiều tu sĩ đeo mặt nạ để che giấu dung mạo thật của mình, chỉ cần không cố tình tìm kiếm thì sẽ không để ý đến ta đâu. Nhưng ta lại quên mất rằng, đây là cơ hội tốt nhất để tìm thiếu quân Ma Môn kia. Chắc chắn họ sẽ nghĩ tới rằng ta sẽ đến đại hội tỷ thí này, nên hẳn cũng sẽ chú ý đến việc thay đổi dung mạo và đặc điểm tóc hơi ngắn của ta."
Thật ra nàng đã sớm nghĩ tới điểm này rồi nên mới chọn đi về hướng Nam. Thế nhưng, chiếc mặt nạ huyễn thú này lại cho nàng thêm một suy nghĩ cầu may là muốn nhìn thấy Minh Triệt. Tiêu Liên Nhi hơi chột dạ, nàng đã giấu giếm Cố Tiểu Phong một tin tức quan trọng nhất. Nàng muốn tìm Minh Triệt không phải vì muốn cầu hắn giúp nàng đi cứu sư phụ, mà là vì muốn luyện chế ra Tăng Nguyên Đan để giúp sư tôn Nhược Thủy đạo quân của mình xuất quan.
Quả nhiên Cố Tiểu Phong không đồng tình với nàng: "Ma Môn mà ra tay cũng có nghĩa là đã khẳng định tội danh của sư tôn và điện Dao Quang. Dù rằng chúng ta có thể bình an tới núi Hắc Ma để tu luyện thì sư tôn cũng sẽ mắc tâm bệnh mà thôi."
Sau khi trao đổi tin tức, Cố Tiểu Phong lại nói: "Như lời của Thạch Thanh Phong nói, chuyện này chắc chắn có vấn đề sâu xa khác. Sư tôn tuyệt đối không thể nào hại Nhược Thủy đạo quân. Mấy chục năm không có Tù Long Trận cũng có thấy sư tôn làm gì điện Thiên Xu đâu, hiện giờ bên ngoài điện Thiên Xu thiết lập thêm Tù Long Trận, sư tôn lại mạo hiểm muốn lao vào trong trận hại Nhược Thủy đạo quân ư? Chưởng giáo và ba vị trưởng lão bắt giữ sư tôn chắc chắn còn có một nguyên nhân khác. Hiện giờ tông môn càng muốn giấu giếm thì chúng ta càng phải để bại lộ ra trước bàn dân thiên hạ, để họ không thể hạ độc thủ với sư tôn."
"Có lẽ… họ sẽ nói rằng Nhược Thủy đạo quân đã hóa thần đến giai đoạn cấp bách nhất, nên sư tôn mới bất chấp tất cả muốn phá hoại." Trong lòng Tiêu Liên Nhi rất hoảng loạn, "Nhị sư huynh từng nói với ta rằng, thần thức của sư phụ có thể lách qua trận pháp để vào trong. Lẽ nào sư phụ phát hiện ra điện Thiên Xu có gì bất thường sao?"
"Đoán cũng không có ích gì. Họ muốn định tội của sư phụ rồi thì nhất định sẽ lôi ra chứng cứ bằng được. Ta tới đại hội tỷ võ này là vì muốn ép họ phải cho chúng ta một câu trả lời rõ ràng trước mặt tất cả các tu sĩ trong thiên hạ." Ánh mắt Cố Tiểu Phong rất kiên định, "Nguyên Đạo Tông đứng hàng thứ ba trong ba tông bốn môn, họ cũng vẫn cần phải giữ thể diện."
Tiêu Liên Nhi mỉm cười nói: "Được, vậy chúng ta cứ làm loạn cả đại hội tỷ võ này luôn đi."
Cố Tiểu Phong chợt thấy vô cùng kinh ngạc: "Sư muội, muội nhìn kìa!"
Một đám lửa màu xanh bùng lên trên bầu trời. Tiêu Liên Nhi vừa nhìn đã biết là Hàn Tu Văn phát ra lệnh chưởng giáo. Nhìn thấy lệnh, tất cả đệ tử phải quay về tông môn. Tình hình hiện giờ hẳn là Hàn Tu Văn đã gọi tất cả các đệ tử Nguyên Đạo Tông đang đi truy lùng mình về.
"Họ cũng vẫn cần giữ thể diện nhỉ?" Cố Tiểu Phong mỉm cười châm chọc.
…
Một bên quảng trường là doanh địa của Nguyên Đạo Tông. Hàn Tu Văn và Thiên Quyền, Thiên Toàn trưởng lão ngồi trong đại trướng. Thiên Cơ trưởng lão ở lại trông giữ tông môn, không tới đây. Phía dưới ba người, Ngọc Hòa và đám chân truyền đệ tử đang quỳ.
"Có biết ngày mai là ngày luận võ đầu tiên với Ma Môn hay không?"
"Toàn bộ tu sĩ của đại lục Thương Lan tề tựu tại đỉnh Thiên Khung. Nếu như bản tọa và các vị trưởng lão tới trễ một chút, có phải các ngươi muốn lục tung từng phòng một mà đắc tội với tu sĩ toàn đại lục hay không?"
"Đệ tử chân truyền của chưởng giáo phát tín hiệu khẩn cấp, hiệu lệnh đệ tử Nguyên Đạo Tông thay sư phụ. Thật là uy phong đó!"
Có lẽ rất hiếm khi thấy được Hàn Tu Văn nổi giận, các đệ tử đều cúi thấp đầu xuống.
Thần sắc Thạch Thanh Phong đờ đẫn, hắn đã thay một bộ áo bào khác, tóc bị cháy khét rất nhiều, đã xõa xuống, buộc bằng dây thắt lưng gấm.
Trong các đệ tử, chỉ có trong lòng hắn là hiểu rõ mọi chuyện nhất. Ngay cả Ngọc Hòa và Ngọc Kê đều chỉ là vì tình yêu của hắn với Tiêu Liên Nhi thì mới ngầm đồng ý để hắn điều động tất cả đệ tử đang trông coi tông môn đến đây.
Ngọc Hòa chân nhân thân là đệ tử đứng đầu, cảm thấy mình mà không nói gì đó thì không được, nên nhẹ giọng giải thích cho Thạch Thanh Phong, "Thạch sư đệ cũng là vì lo lắng cho Tiêu Liên Nhi. Lại ngoài ý muốn gặp được nàng ấy mới đến thị trấn, mà người Ma Môn cũng tới đỉnh Thiên Khung, cho nên lo nàng ấy bị Ma Môn bắt đi."
Nói ra lời này, chính hắn cũng đều cảm thấy khó có thể tin được. Nếu như Tiêu Liên Nhi xuất hiện ở đây, vậy vì sao nàng ta lại không về tông môn?
"Các ngươi đều là đệ tử chân truyền của chưởng giáo, lão phu nói cho các ngươi biết tình hình thực tế." Thiên Quyền trưởng lão nói, "Không phải Thanh Phong trưởng lão ra ngoài dạo chơi, mà là có chứng cứ vô cùng xác thực rằng đã cấu kết với Ma Môn, bị chúng ta bắt giữ rồi giam ở viện Giới Luật! Cho nên chưởng giáo truyền lệnh phong tỏa điện Dao Quang, để đề phòng đệ tử chạy trốn. Bây giờ điện Dao Quang chỉ còn phải chú ý tới Tiêu Liên Nhi đang ở bên ngoài. Giấu giếm chuyện này cũng là vì để lần đại hội luận võ này không bị phá hỏng. Còn Thanh Phong trưởng lão phạm vào tội gì, xử lý thế nào thì chờ đại hội luận võ kết thúc, tông môn sẽ đưa ra câu trả lời."
Đệ tử điện Bắc Thần đồng loạt nhớ tới chuyện đêm đó bị Hàn Tu Văn gầm thét ra lệnh quay về phòng, họ thầm nghĩ, hóa ra là Thạch Thanh Phong đã sớm hiểu rõ tình hình, sợ người trong lòng đầu nhập vào Ma Môn, cho nên mới muốn trước khi sự việc xảy ra thì đưa nàng về tông môn. Bọn họ không nhịn được mà đều cảm thấy Thạch Thanh Phong đa tình chuốc lấy khổ sở, còn sinh ra lòng đồng tình mơ hồ đối với hắn.
"Nhớ kĩ lời Thiên Quyền trưởng lão nói. Việc này không được lộ ra ngoài một chữ. Một tên Cố Tiểu Phong và một Tiêu Liên Nhi thì có thể gây ra được bao nhiêu sóng gió chứ? Chẳng lẽ các ngươi muốn cho tu sĩ khắp thiên hạ đều biết trò cười của Nguyên Đạo Tông hay sao?" Hàn Tu Văn trầm giọng nói.
"Đệ tử xin nghe theo lời của chưởng môn."
Thạch Thanh Phong cùng hô theo các sư huynh, trong mắt lộ ra một tia bi ai.
Thấy mọi chuyện đã xong, Thiên Quyền và Thiên Cơ trưởng lão đứng dậy cáo từ, về lại doanh trướng của mình. Hàn Tu Văn giữ Thạch Thanh Phong lại.
Thạch Thanh Phong quỳ trên mặt đất, nhìn vạt áo Hàn Tu Văn đang đứng trước mặt mình, thỉnh tội, "Đệ tử vì lợi ích bản thân, suýt nữa đã hủy hoại danh dự tông môn, xin sư tôn trách phạt!"
Tiếng thở dài lo lắng vang lên trên đầu hắn, Hàn Tu Văn khẽ vuốt qua đỉnh đầu hắn, "Lý do thoái thác của tông môn đối với việc Thanh Phong trưởng lão ra ngoài dạo chơi không gạt được đệ tử của ông ta. Tiêu Liên Nhi bị thiếu quân Ma Môn mê hoặc, nghĩ tông môn hãm hại sư phụ của nàng ta, muốn xin Ma Môn tương trợ cũng là thể hiện sự hiếu tâm. Đợi đến khi luận võ hoàn tất, tông môn sẽ xử lý Thanh Phong trưởng lão, nàng ta liền sẽ rõ ràng mà hoàn toàn tỉnh ngộ. Con mà càng lo lắng, muốn ngăn cản nàng ta, nàng ta sẽ càng không hiểu được ý tốt của con."
"Sư tôn!" Nước mắt Thạch Thanh Phong dâng lên, hắn quỳ xuống đất mà khóc lớn, "Đệ tử đã làm gì mà khiến cho nàng ấy chán ghét con như vậy?"
"Thằng bé ngốc! Con còn rất trẻ tuổi, không hiểu được đâu."
Ngươi mới hai mươi hai tuổi, sao có thể hiểu được… mấy trăm năm ân oán tình cừu. Hàn Tu Văn đỡ hắn đứng lên, nhẹ nhàng nói, "Con luôn luôn nghĩ nàng ta vẫn là cô bé tới từ Tiêu gia trang kia mà không chút phòng bị sao? Nàng ta đã tới cảnh giới kết đan rồi, con có thể là đối thủ của nàng ta sao? Con đã tìm tới nàng ta, đáng lẽ ra nên thông báo kịp thời cho vi sư, hoặc là nhờ các sư huynh của con ra tay, lặng yên không một tiếng động đưa nàng ta về tông môn, sau đó khuyên bảo cẩn thận mới là thượng sách."
"Đệ tử biết sai rồi ạ." Thạch Thanh Phong xấu hổ không thôi.
Nếu như không phải hắn xúc động tìm tới tận cửa, muốn khuyên nàng quay đầu thì có lẽ nàng đã sớm bị bắt về tông môn rồi.
Hàn Tu Văn lo lắng nói ra, "Bề ngoài Tiêu Liên Nhi tuy yếu đuối nhưng trong lòng thì lại quật cường. Nàng ta có khả năng đối phó con, con dựa vào miệng lưỡi thì có thể thuyết phục được nàng ta sao? Làm việc lỗ mãng, Thanh Phong, đạo tâm của con còn cần phải mài giũa thêm nữa. Con là chân truyền đệ tử của bản tọa, là người làm gương cho tất cả đệ tử tông môn, mọi chuyện đều phải lấy tông môn làm trọng."
"Vâng."
"Đi xuống đi. Việc này trong lòng vi sư đã hiểu rõ. Có phát hiện gì nữa cũng đừng có lại tự ý hành động."
Một mình Hàn Tu Văn ra khỏi doanh trướng, mặc quần áo màu xanh, trên đầu đội mũ, bước vào thị trấn tạm thời. Nếu như Tiêu Liên Nhi còn ở trấn nhỏ này, gã nhất định có thể tìm được nàng.
Tu sĩ Nguyên Anh trên đại lục Thương Lan đều được mời đến sân rộng nghỉ ngơi, lúc nào cũng có thể góp một phần lực cho đại hội luận võ. Bên phía trấn nhỏ thì tu vi cao nhất chỉ có Kim Đan mà thôi.
Gã chắp tay dạo bước trên con đường, buông thần thức như sóng lớn ra.
Tu sĩ đi lại trên đường phố hay đang tĩnh tọa trong phòng đều không phát hiện ra từng có một đạo thần thức vừa lướt qua chính mình.
Ở một nơi khác trong trấn nhỏ, Minh Triệt cũng đang buông thần thức ra.
Giống như hai giọt nước mưa rơi xuống mặt hồ đang yên tĩnh dấy lên hai vòng sóng dập dờn. Sau đó trực tiếp đụng vào nhau.