Mặc dù Diệp Lâm không dám cử động, nhưng thân cành cây bị gió thổi lay động, khiến nàng cảm thấy mình giống như là một con diều tùy thời bị dứt dây, mà con diều coi như rơi vào trong biển chưa chắc có thể chìm xuống, nhưng nàng nhất định là chìm tới đáy.
Tóc dài hỗn loạn như thanh sắt quát vào mặt, Diệp Lâm nhìn con quái vật không ngừng đưa móng vuốt vồ mình, toàn bộ hơi sức phát ra cuối cùng chỉ là một tiếng cầu cứu.
Lại nghe một tiếng quái vật gào thét trên vách núi đá, thân thể không lồ kia nhanh chóng rơi xuống. Khi thân thể của nó sượt qua Diệp Lâm, Diệp Lâm đột nhiên phát hiện thân thế của nó bị một đoàn hỏa diễm màu đen đáng sợ thiêu đốt, ngọn lửa đó có tính ăn mòn rất mạnh, đợi đến khi quái vật rơi xuống đáy biển, thời điểm bị sóng biển cắn nuốt, bị đốt chất đến một cây xương trên người nó cũng không còn.
"Chủ nhân, nơi này có một nữ tử."
Trên vách núi đá truyền đến âm thanh của một nam nhân trẻ tuổi, đáy lòng tuyệt vọng của Diệp Lâm bỗng dâng lên hi vọng. Nàng muốn mở miệng hô cứu mạng, lại bị gió lạnh thổi mạnh ép không phát ra được âm thanh nào.
"Cứu nàng lên đi."
Một âm thanh khác tà tứ mị hoặc rơi vào tai, lại lộ ra lạnh lẽo vô tận. Diệp Lâm ngẩng đầu lên, không nhìn thấy chủ nhân của âm thanh kia.
"Dạ, chủ nhân."
Thời điểm Dật Phong đáp lời với Minh Huyễn Phong, hắn liền đem một cái tay để ở trước ngực, giơ hai ngón tay lên, hai mắt nhắm nghiền, miệng niệm pháp quyết.
Chỉ chốc lát, Diệp Lâm thấy khoảng trống dưới chân của mình đột nhiên từ trong vách núi nhô ra một khối đá, đệm dưới chân mình. Cùng lúc đó ý phục giắt trên cành cây bị rách, người vừa lúc rớt xuống.
Khối đá từ từ đi lên, rốt cuộc đem Diệp Lâm lên trên vách núi.
"Là ngươi?"
Dật Phong thấy thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi trước mắt, chân mày không khỏi nhíu chặt, có cảm giác mình cứu lầm người.
Mà Minh Huyễn Phong khi nhìn rõ dáng vẻ nhếch nhác của thiếu nữ thì đáy mắt y hệt đầm sâu, xẹt qua áng sáng không thích.
Thiếu nữ một thân áo đỏ quần lam bị rách nát không còn hình dáng gì, trên đầu cắm đầy chu sai, thất tinh bát loạn giống như tổ chim.
Mà nửa mặt bên trái của nàng từ cái trán đến hết gương mặt lại có một đóa hoa dị thường, giống như một vết nứt khi trên vùng đất khô cằn, khiến một nửa gương mặt của nàng có một vết seo rất khó coi.
Đây chẳng phải là tiểu nữ nhi nổi danh xấu xí của Vân quốc Trấn Quốc công Lăng Thủy Hàn, Lăng Tịch Nhan.
Vốn Minh Huyễn Phong không có bao nhiêu ấn tượng với Lăng Tịch Nhan, năm ngày trước ở kinh thành Vân Quốc đệ nhất công tử Sở Mộ Thiên cùng Nhị hoàng tử Hách Liên Tử chiêu đãi mình trong quán rượu lớn nhất kinh thành.
Không khéo lại đụng phải vị hôn thê của Sở Mộ Thiện, cũng chính là Lăng Tịch Nhan trước mắt. Chuyện nàng lưu luyến si mê Sở Mộ Thiên toàn bộ người Vân Quốc đều biết, cộng thêm hôm đó nàng lại thay thế cầm cơ tự mình trình diễn một khúc, âm thanh khó nghe khiến ký ức của hắn đến nay vẫn còn mới mẻ.
Sau sự kiện này chuyện Lăng Tịch Nhan đuổi theo vị hôn phu lại lần nữa trở thành chuyện cười trong trà dư tửu hậu cho người Vân quốc.
Thành thật mà nói, đối với Sở Mộ Thiên mang danh tiếng đệ nhất công tử Vân Quốc, hắn ngược lại có vài phần đồng tình.
Nhưng mà hôm nay nàng thế nào lại không ở kinh thành đuổi theo hôn phu, ngược lại chạy tới nơi được xưng nguy hiểm - rừng rậm tuyết vụ - ngoài thành này. Minh Huyễn Phong không tin cái tiểu thư xấu xí trừ đuổi theo hôn phu, còn có thể ham thích đối với cái chuyện mưu cầu danh lợi.
Mà đối mặt với quan sát của Minh Huyễn Phong, Diệp Lâm bệt ngồi dưới đất rốt cuộc cũng tỉnh táo một chút. Lúc này nàng mới bắt đầu quan sát xem hiện tại mình đang ở trong hoàn cảnh nào.
Nhớ lại cảnh cuối cùng trước khi nhắm mắt, nàng rõ ràng nhớ mình và tỷ tỷ còn có Tư Hàn Lâm bị nổ chết ở trong căn nhà bỏ hoang.
Thế nào hiện tại lại sống lại chứ?
Còn nữa, trên người nàng sao lại mặc y phục cổ trang. Hai tên thiếu niên cũng ăn mặc một bộ cổ trang, hơn nữa còn người mang bộ dạng có pháp thuật.
Chẳng lẽ, linh hồn của nàng xuyên qua đến một thế giới không có tên trong lịch sử?
Tất cả biến cố đột nhiên xuất hiện khiến đại não của nàng trong nháy mắt trống không, nhưng rất nhanh nàng liền từ trong mắt nam tử mặc cẩm bào màu đen trước mặt nhìn thấu một tia hàn ý lạnh lẽo.
Khí lạnh xâm nhập vào tứ chi bách hài của nàng. Khiến nàng cảm thấy thiếu niên tuyệt sắc trước mặt cùng với quái vật mới vừa chết đi cùng một dạng không hề khác gì nhau.
"Các ngươi biết ta?"
Trong lòng Diệp Lâm mặc dù vẫn mớ một bòng bong như cũ, nhiễu loạn vô cùng. Nhưng quan trọng nhất là nàng phải nghĩ biện pháp rời đi cái địa phương quỷ quái này. Mặc dù quái vật kia đã chết, nhưng bên trong vùng rừng rậm này thỉnh thoảng truyền tới các loại tiếng kêu của dã thú, tùy thời nhắc nhở nàng đây là một nơi rất nguy hiểm.
Quái vật chỗ nào cũng có.
Mà hai người trước mặt kia, có thể là phao cứu hộ của nàng giúp nàng an toàn rời khỏi chỗ này.
"Lăng Nhị tiểu thư, chẳng lẽ ngươi ngay cả Cửu vương gia cũng không nhận ra?"
Dật Phong nhìn thiếu nữ trước mắt trong con ngươi lộ ra ánh sáng mờ mịt, trong lòng khó tránh khỏi suy đoán Sửu Nữ này sẽ không phải bị sợ đến choáng váng chứ.
Như đã nói qua, Sửu Nữ dù là người quái dị, rốt cuộc vẫn là nữ nhi ruột thịt của Trấn Quốc Công. Nhưng ngay cả một yêu thú cấp thấp nhất cũng không đối phó được, xem ra huyết mạch của nàng hẳn không phải là rất thuần khiết. Chắc linh thuật cũng cực thấp.
Nếu không, cũng sẽ không bị vây ở chỗ này rồi.
"Ta không biết thì thế nào? Mới vừa tỉnh lại đầu óc trống rỗng, cái gì đều không nhớ rồi. Xem ra các người biết ta, vậy thì các người có thể đưa ta về nhà được không?"
Diệp Lâm lấy cớ dùng lời nói qua loa của mấy người xuyên qua trong ngôn tình để qua ải, tự nhiên cũng thuận nước đẩy thuyền không để cho Minh Huyễn Phong cùng Dật Phong hoài nghi.
Dật Phong cẩn thận nhìn chủ nhân của mình, hắn rõ ràng có thể cảm thấy kiên nhẫn của chủ nhân hăn đã sắp dùng hết.
Vốn cho là phát hiện đầu mối thần tích, nhưng không nghĩ đến thế nhưng phí sức cứu một người không có tác dụng gì.
Làm sao không khiến chủ nhân hắn căm tức chứ.
"Dật Phong, chúng ta đi."
Căn bản không đi để ý tới Lăng gia nhị tiểu thư tứ chi vô lực vẫn ngồi trên đất, Minh Huyễn Phong tính toán không lãng phí thời gian ở chỗ này nữa.
Nhìn thiếu niên tuyệt sắc không quay đầu lại rời đi, tâm Diệp Lâm vốn còn có chút cảm kích nhất thời bùng phát cơn giận dữ. Thời điểm hắn xoay người rời đi hờ hững thoáng nhìn mình, nàng cảm thấy thiếu niên rõ ràng chán ghét mình.
Thật là một người làm cho người ta cảm thấy không giải thích được, đã chán ghét như vậy, tại sao vừa rồi lại cứu nàng lên?
Diệp Lâm liền dùng sức đứng dậy từ dưới đất, ba chân bốn cẳng bước nhanh đuổi theo Minh Huyễn Phong, tay dùng sức kéo ống tay áo của hắn, nắm chặt không thả.
"Ta nói cái tên khốn kiếp kỳ quái nhà ngươi, nếu vừa rồi cứu ta, tại sao không làm người tốt đến cùng mang ta ra ngoài. Ta không phải đã nói ta mất trí nhớ sao? Ngươi đường đường là nam tử hán, thế nhưng không có một chút phong độ quân tử. Còn là Cửu vương gia một nước, ta xem tư cách này của ngươi, tối đa cũng chỉ là một Vương Gia ngu ngốc. Ta mặc kệ, hôm nay ngươi vô luận như thế nào cũng phải đưa ta ra khỏi nơi này. Nếu không, ta chết thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi."