Nhất Phẩm Giang Sơn

Nha dịch bị giẫm lên chân, lúc chen chúc thì đã rớt mất mũ, nghi trượng cũng bị dẫm nát. Ngày cuối tháng chín, người nào cũng đổ mồ hôi ướt đẫm quần áo, dùng hết sức bình sinh mới đưa tri huyện đại nhân đến trước cửa hiệu rượu Hoàng Kiều.

Cỗ kiệu lụa xanh mà Tống Đại Lệnh ngồi, trong quá trình bị đám đông vây quanh nay đã hao tổn nghiêm trọng, rách mướp, bốn phía đều lộ liễu.

Ngồi trong cỗ kiệu như vậy, quả là thể nghiệm cảm giác bị nhốt ở trong lồng, làm thú mới lạ cho mọi người vây xem. Nhưng Tống Đại Lệnh không thấy thú vị chút nào cả, cỗ kiệu vừa đặt xuống đất, không đợi kiệu phu dỡ cán kiệu ra thì đã giống như trốn chạy ra khỏi kiệu, nhưng vừa bước ra thì gã có chút lơ ngơ….

Chỉ thấy, rất cừ, trong vườn lớn như vậy, ước chừng bày hơn hai trăm bàn tiệc lớn; đứng ngồi, chỗ nào cũng có đầu người đang cử động.

Lão bản hiệu rượu Lý Giản mặc một bộ quần áo mới, gọn gàng còn hơn cả ngày cưới vợ, y bước đến cung thỉnh tri huyện đại nhân vào chỗ ngồi.

- Ha hả….
Nếu ánh mắt có thể giết người thì Lý Giản đã bị gã chém thành trăm ngàn mảnh rồi. Chỉ thấy trên mặt Tống Đại Lệnh lộ ra nụ cười giả tạo, nói:
- Lý lão bản thật bạo, lại có thể huy động toàn huyện đến đây.

- Đại Lệnh, oan uổng tiểu nhân.
Lý Giản vẻ mặt co quắp nói:
- Tiểu nhân cũng không biết lại tạo thành động tĩnh lớn như vậy đâu….

Nhưng biểu hiện lúc này của y, mặc kệ uất ức cỡ nào, lọt vào mắt Tống Đại Lệnh thì đều là “phẫn trư ăn lão hổ” (giả heo ăn thịt hổ, giả nai) cả. Dùng lời người Lĩnh Nam thì chính là “Ngoài thì ngu ngốc, trong thì sáng rực”, kiểu người như thế đáng ghét nhất…. Cho nên Tống Đại Lệnh ánh mắt không tin, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Có làm thì phải thừa nhận, huống chi chuyện này cũng không phải chuyện gì xấu. Rượu Hoàng Kiều có thể đưa vào danh sách cống phẩm, cả huyện đều thơm lây, bản huyện cũng được vinh dự lây mà!

- Hiệu rượu có thể đi đến ngày hôm nay, ít nhiều được đại nhân chiếu cố.
Giọng điệu Lý Giản mang theo tiếng thở dài nói:
- Xin nhận tiểu dân một lạy.

- Nào có nào có….
Trước mặt bao người, Tống Đại Lệnh vội vàng nâng y dậy, hai người nắm tay đi đến chỗ ngồi.

Trên đường đi đến chủ vị, Tống Đại Lệnh mặt thì tươi cười nhiệt tình chào hỏi dân chúng, còn tay thì nắm chặt tay Lý Giản, dùng âm lượng chỉ hai người mới nghe được nói:
- Ngươi muốn đùa chết bản thân mình đúng không?

- Tiểu nhân chỉ muốn sống sót….
Lý Giản hẳn là phải đau đến mặt vặn vẹo, nhưng ngược lại trên mặt hiện lên điểm quật cường:
- Đại nhân cần gì phải đẩy tôi đến đường chết chứ?

- Thiên đường có đường ngươi không đi….
Tống Đại Lệnh nói đến một nửa thì đột nhiên dừng lại, bởi gã nhìn thấy một lão ông mũ cao đai rộng.

- Rượu Hoàng Kiều chính là mạng của thảo dân, không có nó, thảo dân chỉ là một cái xác không hồn thôi.
Lý Giản lúc nãy vẫn luôn trước sợ lang, sau phòng hổ, thể hiện hết tính yếu đuối của giai cấp tư sản. Nhưng đến bước này, y không còn đường lui nữa, chỉ có thể tiến lên bằng bất cứ giá nào thôi. Chỉ nghe y cười thê lương nói:
- Đại nhân, ngài cứ coi tôi là cục phân, buông tha tôi đi.

- Ngươi vốn chính là phân….
Tống Đại Lệnh lạnh lùng nói.

- Nói như vậy….
Lý Giản mừng như điên nói:
- Ngài đồng ý buông tha tôi sao?

- Ngươi cũng đã mời Vương lão phu tử đến.
Tống Đại Lệnh nhìn y giống như chưa từng nhìn qua lần nào, chằm chằm Lý Giản nói:
- Sợ bước tiếp theo, là chuẩn bị đi cáo ngự trạng đúng không?

- Tiểu nhân không dám, lại không có chứng cớ gì….

- Cho ngươi cũng không dám!
Tống Đại Lệnh hừ lạnh một tiếng, bỏ tay Lý Giản ra, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười giống như trẻ con quấn cha mẹ, bước nhanh đến chỗ lão ông kia. Chưa đến trước mặt, gã đã thở dài một hơi:
- Lão tiên sinh, chỉ là chuyện vặt vãnh chốn hồng trần, sao làm phiền lão tiên sinh xuống đây chứ? Quả là vẻ vang cho tệ huyện mà!

- Đại Lệnh nói quá lời rồi, lão hủ chỉ là kẻ thôn dã áo vải mà thôi, chỉ biết làm phiền người khác, nào có thể làm người khác rạng mặt chứ.
Vị lão ông có phong phạm cao nhân kia chính là sơn trưởng của thư viện Trung Nham, đại nho nước Thục Vương Phương. Ông vuốt râu mỉm cười, nghiêng người đáp trả đại lễ của Tống Đại Lệnh.

Lúc ngồi xuống ghế, hai người mời nhau một lúc, cuối cùng Vương Phương ngồi ở chủ vị, Tống Đại Lệnh ngồi phía dưới.

……

Sau khi ngồi xuống, Tống Đại Lệnh giống như còn chút buồn bực nói:
- Lý lão bản sao lại mời lão tiên sinh đến đây cơ chứ?

- Ha hả, Đại Lệnh có điều không biết…
Vương Phương vuốt râu cười nói:
- Nhờ Lý lão bản tin tưởng, năm xưa bốn chữ “Hoàng Kiều mỹ tửu” chính là do lão hủ đặt. Hôm nay y mời ta đến, là muốn đổi chữ “mỹ” thành chữ “cống”…. A, Hoàng Kiều cống tửu, quả thật cũng rất khí thế.

- Thì ra là thế….
Tống Đại Lệnh hoàn toàn phục Lý Giản rồi, người này không ngờ có thể ở vài năm trước, đã nghĩ cách kéo sợi dây Vương Phương này về phía mình…. Cho dù có ý định hay không có ý định, cũng được xem là một nhân vật rồi. Thu lại sự kinh ngạc với thủ đoạn của Lý Giản, gã lấy lại tinh thần ứng phó với Vương Phương, nói:
- Cho tên nhóc kia kiếm được, tên ngài đặt chính là ngàn vàng cũng đổi không được a!

- Ai, lão phu cũng không có chịu thiệt.
Vương Phương hả hê cười nói:
- Uống vài năm rượu Hoàng Kiều không cần trả tiền rồi, chỉ lo sợ ngày lành không kéo dài. Lý lão bản lại tới cửa cầu, lão phu chỉ có thể đúng tình hợp lý uống tiếp thôi.

- Lão tiên sinh yên tâm, chỉ cần hiệu rượu Hoàng Kiều còn tồn tại một ngày, sẽ tiếp tục cung cấp rượu miễn phí cho ngài uống.
Lý Giản chỉ có chút yếu đuối trước quan phủ, trừ điểm này ra, cũng coi như là một người làm ăn khôn khéo.

Những lời này lọt vào tai Tống Đại Lệnh lại biến thành một nghĩa bóng sâu xa. Gã biết rõ, chỉ cần hiệu rượu Hoàng Kiều có quan hệ với Vương Phương, quan phủ sẽ không bao giờ có thể sử dụng thủ đoạn rõ ràng đối phó với Lý Giản nữa. Lão già này với đám người Ngự Sử đài có quan hệ quá sâu….

Tuy da mặt không tổn hại gì nhiều, nhưng Tống Đại Lệnh cũng đã bại đến rối tinh rối mù…. Ban đầu là từ trên cao nhìn xuống, hành động trước để kiềm chế đối phương nắm chắc cục diện, lại khiến cho đối phương thành thạo dùng phương thức không tưởng vặn ngược lại. Còn hình thành thế ngoài mềm trong cứng, trong bông có kim nữa, khiến cho gã không thể không vứt bỏ tà niệm, cẩn thận đối phó.

Chờ khách quý ngồi vào chỗ rồi, tiệc rượu hôm nay cũng bắt đầu, người dẫn chương trình Lỗ lão bản Lỗ Nhạc Ngư, ho ho vài tiếng nói:
- Chư vị hương thân phụ lão yên lặng một chút! Hôm nay là ngày vui của Lý lão bản, là ngày vui của hiệu rượu Hoàng Kiều, cũng là ngày vui của toàn bộ huyện chúng ta! Rượu Hoàng Kiều có thể đi vào danh sách cống phẩm, khiến già trẻ lớn bé của huyện Thanh Thần chúng ta nổi danh, chúng ta nhất định phải ăn mừng mới được!

- Nói rất đúng….
Mọi người ủng hộ nhiệt liệt, tiếng vỗ tay lập tức vang dội khắp nơi:
- Vô cùng vinh dự! là niềm kiêu ngạo của chúng ta!

- Sau đây, mời tri huyện đại nhân phát biểu vài lời!
Lỗ Nhạc Ngư quyền phát ngôn cho Tống Đại Lệnh.

-….
Trong tình hình này, không chấp nhận chuyện Tống Đại Lệnh chối từ. Chờ mọi người yên lặng, gã liền đứng lên, đầu tiên là khen rượu Hoàng Kiều khen vô bờ bến, tiếp nữa là khen Lý Giản khen không dứt…. Nhưng ở trong tai rất nhiều người, mấy lời này chỉ là cục phân, bọn họ chỉ quan tâm, rốt cuộc mua nhiều ít, giá cả như thế nào!

Trong bữa tiệc còn có rất nhiều hiệu rượu từ xa mà đến, bọn họ ngoại trừ đến đây lên tiếng ủng hộ Lý Giản, còn quan tâm chuyện thu mua nữa, hiệu rượu Hoàng Kiều còn lại bao nhiêu sản lượng, mùa xuân có giảm bớt số lượng nghiêm trọng đến mức cung không đủ cầu hay không.

- Sau đây bản quan đọc công văn của Ích Châu Lộ!
Sau khi dài dòng vô nghĩa, rốt cuộc cũng đến phần quan trọng nhất, lúc này trong sân im lặng đến có thể nghe được tiếng kim rơi:
- ….Có cung nhân tiến phụng rượu Hoàng Kiều, bề trên rất vui thích…. Cho nên lĩnh mệnh Hộ bộ, lệnh huyện Thanh Thần hằng năm thu mua mười thùng sáu ngàn cân Hoàng Kiều, đầu năm đưa vào kinh. Giá của mỗi thùng cao hơn giá thị trường ba lần, không được khiến dân chúng chịu thiệt.
Ngừng một lúc, lại đọc phần lạc khoản:
- Khâm mệnh Ích Châu Lộ Chuyển Vận Sứ, nhắc nhở tình hình ruộng lúa quân vụ của hai châu.

……

Nghe xong những lời của Tống Đại Lệnh, Lý Giản Lý lão bản rớt nước mắt, người ngoài còn tưởng y kích động. Lại không biết, chuyện Lý Giản muốn làm nhất bây giờ chính là chửi mẹ nó! Chửi mẹ nó Tống Đại Lệnh!

Y chính tai nghe được, tận mắt nhìn thấy, Tống Đại Lệnh nói muốn mua một trăm thùng, hơn nữa còn đưa công văn liên quan ra. Bây giờ ở trước mặt công chúng, có một đại nho như Vương Phương chứng kiến, họ Tống lại sửa miệng nói, chỉ cần một phần mười số lượng lúc đầu đã nói, hơn nữa giá cả còn cao hơn ba phần giá bán lẻ nữa!

Vừa sửa miệng, thì đã cách nhau một trời một vực… Vô sỉ, vô sỉ!

Nếu nghe theo lời trước đó, Lý Giản ngoại trừ cả nhà treo cổ tự sát thì không còn biện pháp nào nữa. Nếu nghe theo lời sau, y còn có thể sau khi tiến cống, dựa vào cờ hiệu “Hiệu sản xuất rượu cống” phát triển, so với các hiệu rượu quan doanh thì cảnh tượng hơn rất nhiều.

Nghĩ vậy, y liếc về phía sau Vương lão phu tử, nơi đó có một thanh niên mặc nho bào, anh khí bừng bừng đứng đấy.

Thiếu niên kia hiển nhiên chính là Trần Khác. Không thể nghi ngờ, đây mới chính là đại não thật sự của hiệu rượu Hoàng Kiều.

Kỳ thật ở cuối tháng bảy, vị lão bằng hữu Trần Thông Phán đã bảo người nhà đưa tin cho hắn, nói đồng nghiệp trong kinh của y đã hỏi thăm rõ ràng…. Hộ bộ chỉ mua mười thùng thôi, còn dư chín mươi thùng, hơn phân nửa là do quan lại địa phương tính kế, chuẩn bị để làm hối lộ, tự mình hưởng thụ…. Thậm chí là bán cho người khác.

Trần Khác lúc ấy hận không thể đi chất vấn Tống Đại Lệnh, sau đó cho gã vài bạt tai. Nhưng bình tĩnh suy nghĩ lại, biết tuyệt đối không thể lỗ mãng…. Tống Đại Lệnh mặc dù có tội, nhưng trong tay mình lại không có bằng chứng gì cả.

Trong tình huống dân đi cáo quan mà không có bằng chứng, không chỉ nói phần thắng rất thấp, mà còn có thể bị dán mác “Điêu dân” nữa, từ nay về sau trở thành ngoại tộc trong mắt quan trường, tiền đồ mai sau cũng bị một tầng bóng ma che phủ.

Cũng may Trần Khác nhiều ý tưởng, hắn áp dụng lối suy nghĩ nghịch hướng, các ngươi không phải sợ lộ ra sao? Vậy ta liền làm lớn làm náo nhiệt, khiến cho cả thế giới đều biết.

Vì khiến cho ngày hôm nay đạt đến hiệu quả chấn động mọi người, hắn đã điều động hết tất cả mọi người…. Ngay cả tên côn đồ trên đường cái cũng bị hắn tóm đi múa lân. Sợ khả năng lấy số lượng giành phần thắng không cao, hắn còn mời cả diện mạo của Mi Châu, người có mặt mũi nhất là Vương Phương.

Kết quả không cần tốn lời, Tống Đại Lệnh có tật giật mình cũng đã thuận miệng nói ra sự thật, khiến cho nguy cơ của hiệu rượu Hoàng Kiều hoàn toàn tan biến.

Kỳ thật, có thể ở trong tình huống không cần nói ra sự thật, giải quyết tốt tất cả mọi chuyện, cũng may có lão tiên sinh Vương Phương dạy bảo vài câu, nếu không dựa vào tính tình Trần Khác, nhất định phải giằng co một trận với gã kia rồi.

Cho dù như thế nào đi nữa thì nguy cơ sống chết của hiệu rượu Hoàng Kiều coi như đã qua, hơn nữa thông qua lần khánh chúc long trọng này, hiệu rượu lại thêm nổi tiếng, cũng coi như một công đôi việc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui