Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Ánh lửa chiếu lên trăm khối xác chết, ngoại trừ mất đầu, trên thân
xác chết không có bất cứ vết thương nào. Tức là nói, hơn trăm tên Mã phỉ này đều bị một đòn mất mạng, vết thương trí mạng ngay trên cổ.

Khi bắt đầu nàng cho rằng, hung thủ giết người sau đó mới chém đầu Mã
phỉ. Nhưng khi ghé sát đuốc vào, nàng mới phát hiện rìa vết thương trên
cổ của xác chết đều chung một loại tình trạng —— da thịt sau gáy hơi co
rút vào bên trong, da thịt nơi yết hầu lại bị kéo ra phía ngoài, trong
máu lẫn một ít thịt vụn.

Điều này nói lên rằng đám Mã phỉ này không phải chết rồi mới bị chém
đầu, mà bị một loại phương pháp cực nhanh giết chết, chỉ có tốc độ và
quán tính phù hợp mới có thể gây ra rìa vết thương như thế này.

Hung thủ không phiền toái giết người xong mới chặt đầu, mà trực tiếp cắt đầu người xuống.

Trong một vụ án giết người, mà đầu nạn nhân lại bị chặt xuống mang
đi, bình thường hung thủ chỉ có mấy mục đích. Thứ nhất là che giấu thân
phận của người bị hại, thứ hai là vô cùng căm thù kẻ bị hại, thứ ba là
xuất phát từ mục đích biến thái. Nhưng chuyện đêm nay, mục đích lại
không nằm trong ba loại trên.

Hơn trăm người này mặc quần áo Mã phỉ, tay cầm cung tên, đi về phía
thôn Thượng Du, thân phận vô cùng rõ ràng, cho dù có chém mất đầu cũng
không có biện pháp che giấu. Nếu như là hung thủ và Mã phỉ có thù hận
đặc biệt, thôn Thượng Du khổ chiến một ngày đêm, đến mấy trăm Mã phỉ, vì sao hung thủ không đi giết những người đó, lại cố tình chọn một trăm
người này? Về phần mục đích biến thái, muốn thu gom đầu của một trăm Mã
phỉ sao? Có lẽ rất có thể, nhưng vì sao cố tình là đêm nay, lại vì sao
cố tình chọn thời điểm trăm tên Mã phỉ này đang mai phục định tấn công
năm người trong thôn?

Hung thủ giết những người đó, không cần biết mục đích như thế nào, năm người bọn họ chính là người được lợi.

Điều này không thể không khiến cho người ta suy nghĩ đến một hướng khác —— hung thủ ra tay giết người, là vì cứu bọn họ.

Nhưng vì sao sau khi giết người phải chặt đầu mang đi? Nàng chỉ có một suy đoán, đó vì che giấu binh khí giết người.

Bởi vì nếu lúc này trên đường, nằm trăm khối xác chết, đầu bay ra một chỗ, thực dễ dàng để đoán ra những Mã phỉ này bị một kích chém bay đầu, như vậy binh khí rất có thể bị nhìn ra, dù sao binh khí có thể giết
người với tốc độ nhanh như vậy ở thời đại này rất ít gặp, rất đặc thù,
binh khí đặc thù bị người ta nhận ra, như vậy thân phận rất có thể sẽ
bại lộ.

Mang đầu đi, là vì muốn làm lẫn lộn tầm mắt.

Như vậy, vừa muốn cứu bọn họ, lại muốn giấu diếm thân phận, võ nghệ
cao cường, binh khí còn đặc thù có thể cấp tốc giết người, sẽ là ai?

Đáp án vô cùng rõ ràng.

Mộ Thanh cúi đầu, đầu ngón tay chạm vào miệng vết thương lạnh như
băng, ánh trăng chiếu trên đầu vai nàng, mặt đất trăm khối thi thể không đầu, tư thế của nàng lại như là đang vuốt ve, gió tây kêu khóc trên
đường, càng tăng thêm vẻ quỷ khí.

“Xác chết…” Ngay khi mọi người đứng chờ ở trên đường đều lộ ra vẻ mặt cổ quái, Mộ Thanh đã mở miệng. Nàng khám nghiệm tử thi xử án, từ trước
đến giờ vô cùng quyết đoán, lúc này đây không biết vì sao lại có chút do dự, “Trên xác chết không có miệng vết thương khác, tất cả mọi người bị
một kích mất mạng, miệng vết thương chỉnh tề, bị giết sau đó chặt đứt
đầu, đối phương là sát thủ lành nghề. Xem ra những Mã phỉ này… có không
ít kẻ thù.”

Mộ Thanh cúi đầu, nửa khuôn mặt chìm ở trong bóng đêm, không ai thấy nàng hơi nhắm mắt.

Nàng báo sai phương thức tử vong của người chết, nói bị giết sau đó
mới bị chém đầu, như thế hướng suy đoán hung khí sẽ đi khá xa.

Nàng muốn mọi người nghĩ, hung thủ là kẻ thù của Mã phỉ.

Những điều này… đều vi phạm đạo đức nghề nghiệp của nàng.

Hai kiếp, nàng lấy “thiên hạ vô oan” làm lý tưởng của bản thân, chưa
bao giờ nghĩ đến chuyện thay hung thủ giấu diếm tình tiết vụ án có một
ngày lại xảy ra với nàng. Trước đêm nay, nàng không thể tha thứ cho
người phá án lại cố tình che giấu tình tiết, nhưng sau đêm nay, nàng
không còn xứng với danh hiệu Phán Quan Âm Ty nữa.

Nhưng, nàng sẽ không vì quyết định đêm nay mà hối hận.

Những người làm việc này… là người của hắn?

Chỉ có ảnh vệ của hắn mới dùng binh khí là dây mảnh, chỉ có loại binh khí này mới có đủ điều kiện để tạo nên cảnh tượng đêm nay, chỉ có hắn
mới có thể cứu nàng. (Chúc mừng nàng Anika đã dự đoán đúng hung khí:3)

Hắn ở Giang Nam xa xôi, nơi Biện Hà cách chốn này ngàn dặm, lại vẫn
có thể giúp nàng thoát khỏi nguy hiểm. Từ mức độ cứng ngắc của thi thể
mà phán đoán, từ vẻ mặt lo lắng của đám Mã phỉ ở cửa thôn mà phán đoán,
đám cung thủ này vốn nên sớm đến thôn Thượng Du. Người đến chậm, là bởi
vì đã sớm bị giết.

Những người này chết trước khi kỵ binh tiên phong của Tây Bắc quân đến, tối nay người cứu nàng, thật ra là hắn…

Nàng không biết hắn có bao nhiêu ảnh vệ ở Tây Bắc, những người này ẩn núp ở nơi nào, nhưng nếu những người này ở Tây Bắc, chắc chắn đều có
nhiệm vụ. Tối nay vì cứu nàng, hắn đã điều động lực lượng ở chỗ tối,
chấp nhận khả năng có thể bại lộ, sao nàng có thể nhẫn tâm vạch trần?
Những người này, vì việc tối nay mà phải dùng đến, ai biết ngày sau có
phải làm phiền đến bọn họ nữa hay không, lại sẽ hao phí bao nhiêu tâm
huyết của hắn?

Hắn chẳng nề hà hao tổn tâm huyết của mình, chỉ vì ngàn dặm cứu nàng
một mạng, nàng vì hắn buông tha cho danh hào Âm Ty Phán Quan thì đã sao?

“Đường này rất chật hẹp, lại là đường đất, thi thể đổ trên mặt đất,
máu đã che mất rất nhiều dấu vết. Hiện trường trước khi tra xét đã bị
phá hủy, một số manh mối đã không nhìn ra được. Đối phương là sát thủ
chuyên nghiệp, cũng không để lại manh mối nào có giá trị.” Mộ Thanh đứng dậy, trần thuật đã tỏ vẻ sự việc tối nay vĩnh viễn trở thành nghi án.

Nguyên Tu nhíu mày suy nghĩ sâu xa, hắn vẫn chưa tận mắt trông thấy
năng lực xử án của Mộ Thanh, bởi vậy cũng không bởi vì thông tin nàng
cung cấp quá ít mà thất vọng, trên thực tế manh mối nàng cung cấp cũng
không ít —— hung thủ giết người từ sau lưng, có công lực chớp mắt giết
trăm người, giết người rồi mới chém đầu mang đi.

Nàng đi đến thôn Hạ Du chỉ mới một lát, đã đưa ra được những suy đoán này, năng lực đúng là tương đối kinh người. Chỉ là nhất thời hắn không
nghĩ ra được ở địa giới Tây Bắc có người nào phù hợp với suy đoán này.

Lỗ Đại, lão Hùng, Chương Đồng cùng Hàn Kỳ Sơ cũng theo đến đây, bốn
người đều cảm thấy đêm nay Mộ Thanh kết án hơi nhanh, nhưng bản lĩnh của nàng bọn họ đều đã được lĩnh giáo, một khi nàng nói như vậy, thì không
sai được.

“Có thể là người Hồ hay không?” Lỗ Đại đoán, thấy Nguyên Tu quay đầu
nhìn, hắn mới nói, “Chuyện này có liên quan đến Mã trại, đêm qua chúng
ta mới biết, còn chưa kịp báo lại với đại tướng quân, trở về nói sau!”

“Được! Tối nay mọi người nghỉ tạm trong thôn, sáng mai trở về.” Nguyên Tu nói.

Mọi người tuân lệnh, theo hắn trở lại thôn Thượng Du. Lúc này, phía
sau chợt nghe thấy tiếng vó ngựa, một gã kỵ binh giục ngựa đuổi tới,
xuống ngựa đưa tin: “Báo! Bẩm đại tướng quân, Mã trại có hành động khác
thường, có Mã phỉ từ trong trại chạy ra, đội thám báo bắt người đến tra
hỏi, mới biết Đại đương gia, Nhị đương gia, Tam đương gia, cùng hai mươi ba tên giáo đầu lớn nhỏ trong Mã trại toàn bộ đều bị giết, đầu không
cánh mà bay! Mã trại đã đại loạn!”

Ánh mắt Nguyên Tu hơi trầm xuống, gió đêm chợt lạnh, quầng sáng trong mắt nhạt dần, như thấy tuyết bay, “Truyền lệnh! Mã phỉ chạy khỏi trại
giết không tha, thăm dò ở các mật đạo, chặn lại các đường, không thể để
một tên Mã phỉ nào chạy vào trong thôn!”

“Vâng!” Tinh binh tuân lệnh, lên ngựa phóng đi.

Đêm nay Nguyên Tu đến thôn Thượng Du chỉ dẫn theo trăm tinh kỵ, nhưng nếu hắn đã hạ quân lệnh, chứng tỏ đại quân đã sắp tới, trên đường đến
thôn Thượng Du hắn đã chia quân đến bao vây ở Mã trại. Có lẽ là bởi vì
không cho Mã trại cơ hội xuất thêm quân tập kích thôn Thượng Du, nhưng
không ngờ có người nhanh hơn hắn, đã giết chết hết những kẻ đứng đầu Mã
phỉ, đến đây Mã phỉ không khác gì rắn mất đầu!

Là người nào gây ra?

“Mẹ nó! Nhất định là người Hồ!” Lỗ Đại mắng. Đại đương gia của Mã
trại kia thường gặp mặt một người mặc áo bào đen vào ban đêm, người mặc
áo bào đen kia cung cấp chiến mã cho hắn, chiến mã này đều là ngựa của
người Hồ. Chuyện này nhìn thế nào cũng giống như việc mưu tính của Mã
trại bị bại lộ, cho nên người Hồ muốn giết người diệt khẩu.

“Vì sao nói như vậy?” Nguyên Tu hỏi.

“Chuyện này nói ra rất dài, về thôn Thượng Du trước, trong nhà thôn
trưởng kia còn giữ bốn tên Mã phỉ, đại tướng quân hỏi sẽ biết.” Lỗ Đại
nói.

“Được! Về thôn!” Nguyên Tu nói.

Lúc này mọi người mới thật sự trở về thôn, Mộ Thanh đi ở cuối cùng,
ngẩng đầu nhìn trời đêm Tây Bắc, ánh mắt kia lại hướng về phía Giang
Nam.

Hắn…

Thôi, từ nay về sau, nàng không bao giờ tự nhận mình là người chính trực nữa.

Nhưng, nàng không hối hận.

*

Sau khi về thôn, việc trị thương lại không thể tránh.

Tránh cũng không thể, cho nên Mộ Thanh không tránh nữa, nàng nói
thẳng nàng quái gở, không thích để người khác trị thương, muốn một bồn
nước ấm, để tự mình xử lý miệng vết thương, xin mời những người không
liên quan đi ra ngoài thuận tay đóng cửa.

Việc này chọc tức Tề Hạ, “Quái gở? Chưa bao giờ nghe thấy lý do bực này!”

“Nghe rồi đó thôi.” Mộ Thanh đem khăn quăng vào trong thau đồng, đầu cũng không nâng.

Tề Hạ nghẹn họng, tức giận trừng mắt nhìn nàng, “Chưa bao giờ gặp qua có quân y, còn muốn tự mình…”

“Gặp qua rồi đấy thôi.” Mộ Thanh cầm lấy cái kéo trên bàn, đặt lên trên ngọn lửa hơ.

“Ngươi! Người nào cũng như ngươi, còn cần quân y làm gì!”

“Hữu dụng, trong phòng đại tướng quân.” Tối nay bọn họ đều ở trong
nhà thôn trưởng tá túc, sáu gian phòng, cha con thôn trưởng ở hai gian,
Nguyên Tu cùng Lỗ Đại một gian, lão Hùng cùng Hàn Kỳ Sơ một gian, Chương Đồng cùng nàng một gian, còn một gian cho Tề Hạ cùng đô úy của đội tinh kỵ, những người còn lại phân nhau tá túc trong nhà thôn dân.

Lỗ Đại cùng Nguyên Tu đang bận nói chuyện, Tề Hạ đã xử lý vết thương
cho lão Hùng cùng Chương Đồng trước, tính sau khi xử lý xong cho Mộ
Thanh thì đi tìm Lỗ Đại, không ngờ Mộ Thanh lại kiên trì tự mình xử lý
vết thương.

“Ta không hiểu vì sao có quân y ngươi lại không cần!”

“Ta quái gở.”

Tề Hạ tức giận đến muốn phun ra một búng máu, nói nửa ngày, lại trở về điểm xuất phát.

Quái gở! Chưa bao giờ nghe qua lý do bực này!

“Tính tình khó chịu của ngươi, ảnh hưởng đến tâm tình của ta.” Mộ Thanh đặt cây kéo đã hơ nóng xuống, lý do này đủ chưa?

Hắn… tính khí khó chịu?!

Trước mắt Tề Hạ biến thành màu đen, tính khí của hắn khó chịu, hắn
biết. Khi bị bệnh tâm tình không tốt, sẽ ảnh hưởng đến việc dưỡng
thương, hắn cũng biết. Nhưng trong quân không thể so với ở nhà, bị
thương có người chăm sóc đã là tốt lắm rồi, ai còn quản chuyện tâm tình? Tiểu tử này khó hầu hạ như vậy sao?

Trong quân ba năm, thân là quân y, chưa bao giờ bị người nào ghét bỏ
như vậy, Tề Hạ nhất thời khó có thể chấp nhận, không nói thêm lời nào,
phất tay áo giận dữ rời đi.

Ngoài cửa, Chương Đồng cười khổ, nhưng khi tiến vào thấy Mộ Thanh đã
đặt sẵn bồn nước, khăn bông, kéo cùng thuốc trị thương trên bàn, không
khỏi lại nhíu mi, sắc mặt trầm xuống nói: “Thật sự không cần giúp đỡ?
Ta… ta có thể không nhìn.”

“Không nhìn thấy thì giúp thế nào?” Mộ Thanh nhìn phía cửa.

Chương Đồng lập tức không nói gì, đúng vậy, không thấy thì định giúp
thế nào? Nhưng nàng có thể tự mình xử lý được sao? Quần áo đều đã dính
vào da thịt, cơn đau do bôi thuốc không khó nhịn, khó nhịn là khi kéo
quần áo ra khỏi da thịt. Hắn là nam nhân, vừa rồi Tề Hạ xử lý miệng vết
thương, mà cũng đổ đầy mồ hôi, sao nàng chịu được? Còn muốn tự mình xử
lý.

Nhưng hiển nhiên, nàng sẽ không để hắn giúp đỡ, nữ tử luôn bận tâm đến danh dự.

“Vậy ngươi xử lý đi. Ta thấy Tề Hạ đi vào phòng đại tướng quân, có lẽ muốn đi cáo trạng, vết thương của Lỗ tướng quân còn chưa xử lý, chắc
một lúc nữa hắn mới đi ra, ngươi cứ từ từ, ta canh ở cửa.” Ánh mắt
Chương Đồng phức tạp liếc nhìn Mộ Thanh, không trì hoãn nàng xử lý vết
thương, nhân thể rời khỏi phòng, đóng cửa lại.

Hắn đưa lưng về phía cửa phòng, nghe thấy tiếng bước chân của Mộ Thanh, sau đó trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Mộ Thanh đem chăn đệm trên giường xốc sang một bên, bưng chậu nước
đến, lấy khăn bông, kéo, thuốc trị thương, gương đồng cùng nến, sau đó
buông màn, lên giường.

Trên người nàng, không tính những vết thương nhỏ, có hai vết đao lớn, một ở bên vai trái, một ở sau thắt lưng bên phải. Hai chỗ đều không thể nhìn thấy, nhưng cũng may vẫn với tới. Mộ Thanh cởi quần áo, áo trong,
áo ngoài đều dính vào da thịt, nàng cầm lấy kéo đem quần áo cắt bỏ,
quăng ở một bên, chỉ thấy trong màn, cô gái quấn ngực, sau lưng đã bị
máu nhuộm đỏ, vết máu loang lổ càng làm nổi bật da thịt trắng hơn tuyết.

Nước trắng đựng trong thau đồng dần biến thành màu đỏ tươi, khăn bông lần lượt bỏ vào trong nước giặt, sau đó lại được lấy ra đắp trên đầu
vai cùng thắt lưng, cho đến tận khi máu trên miệng vết thương được lau
bớt, Mộ Thanh mới duỗi tay gỡ những mảnh vụn quần áo dính trên miệng vết thương xuống.

Theo mảnh vụn quần áo được kéo xuống là một tầng da thịt, cùng với thuốc mỡ đã chuyển thành màu máu, đau đớn giống như đao cùn cắt da, làm cho
đầu vai Mộ Thanh hiện lên một tầng mồ hôi mỏng, như ánh trăng chiếu lên
tuyết, một mảnh trong suốt.

Nhưng đợi sau khi vụn quần áo được gỡ xuống hết, hiện ra hai vết
thương dữ tợn, vùng da thịt xung quanh miệng vết thương trắng bệch, cũng may thuốc mỡ kia hiếm quý, lại được nàng bôi sớm, cho nên chung quanh
miệng vết thương không bị sưng đỏ, nhưng chỗ da thịt trắng bệch này cần
phải cắt bỏ mới có thể bôi thuốc.

Mộ Thanh chọn lấy một thanh đao giải phẫu chưa bao giờ dùng để giết
người, đặt lên ngọn lửa hơ nóng, một tay cầm gương, một tay cầm đao,
chậm rãi cắt vào da thịt.

Ánh nến trong phòng ấm áp, vốn là bóng người yểu điệu, lại thêm ánh đao sắc bén…

*

Trong phòng Nguyên Tu cùng Lỗ Đại.

Tháng tám Tây Bắc, ban đêm không lạnh không nóng, trên đầu giường có
một cái bàn thấp, bên trên đặt quân báo, Nguyên Tu cùng Lỗ Đại ngồi ở
một bên, ghét sát vào ngọn đèn nhìn quân báo.

Bốn gã Mã phỉ kia đã được thẩm tra qua, trói ở trong phòng chứa củi, có người trông coi.

Nguyên Tu cúi đầu nhìn quân báo, ngọn lửa chiếu lên con ngươi, lúc
sáng lúc tối. Sau hồi lâu, hắn ném quân báo xuống bàn, nói: “Không phải
người Hồ.”

“Không phải?” Lỗ Đại cũng bỏ quân báo trên tay xuống, nhíu mày.

“Nếu là người Hồ, giết những kẻ đứng đầu của Mã phỉ là được rồi, còn
giết trăm tên cung thủ ở thôn Hạ Du thì không thể nào hiểu nổi.”

Lỗ Đại ngẩn người, nâng tay sờ sờ cằm, không đụng đến râu không quen
lắm, hơi phiền chán, “Mẹ nó, thế là ai làm? Giết thủ lĩnh Mã phỉ và trăm tên cung thủ hiển nhiên là cùng một người, rốt cuộc là bọn chúng muốn
giúp chúng ta hay là đang quấy rối?”

Giết cung thủ ở thôn Hạ Du, vừa vặn cứu mạng bọn họ, thoạt nhìn cũng
chính là giúp Tây Bắc quân. Nhưng những người đó lại giết cả đám thủ
lĩnh Mã phỉ, bọn họ vốn muốn bắt sống đám thủ lĩnh kia, để tra hỏi lai
lịch của chiến mã, muốn làm rõ thân phận của người áo bào đen, nay người đã chết, manh mối hoàn toàn bị chặt đứt!

“Có lẽ là vì giúp chúng ta, nếu tối nay ta không đến, thủ lĩnh của Mã phỉ chết, Mã phỉ như rắn mất đầu, nhất định sẽ không có người còn tâm
tư đến thông Thượng Du giết các ngươi nữa.”

“Giúp chúng ta? Như thế làm gì phải ra vẻ thần bí không chịu lộ diện?”

“Rất đơn giản, bọn họ không muốn để chúng ta biết thân phận.” Nguyên Tu cười nói.

“A?” Lỗ Đại có chút khó tin, “Giúp ta còn muốn mai danh ẩn tích?”

Nếu giúp bọn hắn, như thế nói lên không có địch ý với Tây Bắc quân, vậy cần gì phải che dấu?

Nguyên Tu cũng nhất thời không nghĩ ra trên địa giới Tây Bắc lại có
người nào muốn giúp Tây Bắc quân, lại còn không muốn lưu danh.

Lỗ Đại nói: “Dù sao thủ lĩnh của Mã phỉ đã chết, cũng không thể tra
xét được gì. Rốt cuộc ngựa được chuyển vào như thế nào? Chuyện này nếu
không điều tra rõ, sợ rằng buổi tối ngủ cũng phải mở mắt!”

Năm sáu ngàn chiến mã không rõ lai lịch, cứ như vậy xuất hiện phía
sau Tây Bắc quân, chuyện này sao khiến người ta ngủ ngon được?

“Ngựa này không phải ngựa của Hồ Lỗ, thân thể tương tự, có điều không ngang bướng như ngựa của người Hồ, bước chạy cũng nhỏ hơn. Nhưng cũng
không phải chiến mã trong quân của chúng ta, có thể nhìn ra là mới đào
tạo. Từ năm trước chiến sự nổi lên, biên quan giới nghiêm, thám tử người Hồ có thể có biện pháp tiến vào, nhưng ngựa thì không thể, hơn nữa còn
là năm sáu ngàn con, cho dù là phân ra vận chuyển nhiều lần, thì mục
tiêu vẫn quá lớn. Có lẽ là thừa dịp chiến sự, tâm tư của chúng ta đều
đặt ở tiền tuyến, cho nên ngựa được vận chuyển từ phía sau.” Nguyên Tu
nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu.

“Phía sau?” Lỗ Đại lại bị phỏng đoán này làm cho kinh sợ, “Sao có khả năng? Nuôi ngựa phải có bãi chăn nuôi, bãi chăn nuôi ngựa ở Tây Bắc đều được đăng ký với quan phủ, hơn nữa nhiều ngựa như vậy, muốn nuôi vụng
trộm, không để chúng ta phát hiện ra thì thật sự không có khả năng!”

“Chưa chắc đã là nuôi ở Tây Bắc, cũng có thể là ở Thanh Châu.” Nguyên Tu nói, đáy mắt sáng ngời, đang ở trong phòng của nông gia, nhưng giây
lát đã xa xôi ngàn dặm, ở bên ngoài đại mạc Tây Bắc.

“Thanh Châu?”

“Nếu không thì sao? Ngươi cho rằng vì sao Hô Diên Hạo có bản lĩnh vào đến Thanh Châu, những cơ quan kia cũng là một mình hắn chuyển đến sao?”

Lỗ Đại không nói, hắn thật sự không suy nghĩ đến hai chuyện này.

“Chắc chắn có người ở Thanh Châu giúp đỡ hắn, ngựa trong Mã trại, tuy không phải ngựa của người Hồ nhưng có huyết thống của ngựa Hồ, việc này không thoát khỏi can hệ với người Hồ. Nuôi ngựa ở Tây Bắc sẽ bị chúng
ta phát hiện, nhưng Thanh Châu không phải địa giới của chúng ta, Thanh
Châu hơn mười vạn núi rừng, thảo nguyên, thung lũng, hồ nước, đều là
những nơi nuôi ngựa lý tưởng.” Nguyên Tu nhẹ nhàng gõ quân báo trên bàn, kết luận, “Thanh Châu, phải điều tra!”

Trong phòng nhất thời tĩnh mịch, Lỗ Đại cau mày. Đại tướng quân vừa
đến, mọi chuyện đã rõ ràng, nhưng lại khiến trong lòng không thoải mái
được, giống như ngửi được hương vị của một âm mưu lớn.

Nếu như ở Thanh Châu thực sự có kẻ giúp đỡ người Hồ nuôi chiến mã,
trợ giúp người Hồ xâm nhập Đại Hưng, việc này liên quan đến giang sơn xã tắc, có âm mưu làm phản, thông đồng với địch bán nước.

Tây Bắc quân sống chết canh giữ biên quan mười năm, máu của bao nhiêu tướng sĩ nhiễm đỏ sa trường, là kẻ nào thông đồng với địch bán nước sau lưng bọn họ!

Ánh mắt Lỗ Đại nặng nề, trong phòng yên tĩnh cực điểm, chỉ nghe thấy
tiếng nến cháy tí tách. Qua một lát, Nguyên Tu cúi đầu cầm quân báo trên bàn, trong phòng lại nhiều thêm tiếng lật xem.

Lúc này, bên ngoài chợt nghe thấy tiếng bước chân đến, tiếng bước
chân kia nặng nề, người chưa vào trong phòng, Nguyên Tu đã cười nói: “Ai có thể khiến Tề Hạ giận thành như vậy? Không cần gõ cửa, vào đi.”

Cửa mở ra, bước vào quả nhiên là Tề Hạ. Khuôn mặt thiếu niên bình
tĩnh, nói: “Đại tướng quân, tiểu tử kia ta trị không được, không trị
được!”

Nguyên Tu từ trong quân báo ngẩng đầu lên, đáy mắt có ý cười sang sảng, “Tiểu tử nào?”

“Chu Nhị Đản!” Cái tên xấu xí này, vừa nghe đã biết là một kẻ không thể khiến người khác bớt lo!

Nguyên Tu sửng sốt, “Vừa rồi còn thấy hắn rất có tinh thần, dường như bị thương không nặng, sao mà ngươi lại không trị được?”

“Đúng, bị thương không nặng, không chết được, nhưng da thịt trên vết
thương của hắn bị dính rất chặt, máu thịt chung quanh miệng vết thương
phải được cắt sạch sẽ mới có thể bôi thuốc, nhưng tiểu tử kia nói không
cần ta, thế nào cũng muốn tự mình xử lý! Ta chưa thấy tên lính nào có
quân y còn không cần, nếu đã ghét bỏ ta, ta không trị nữa!”

“Vì sao hắn có quân y lại không cần?” Nguyên Tu khó hiểu, liếc mắt nhìn Lỗ Đại.

“Hắn nói hắn quái gở.” Sắc mặt Tề Hạ biến thành màu đen, đây được coi là lý do sao?!

“Quái gở?” Nguyên Tu cũng cười, “Tiểu tử này, đây cũng được coi là lý do?”

Đúng thế!

Vẻ mặt Tề Hạ giận dữ, “Hắn còn nói tính tình ta không tốt, ảnh hưởng
đến tâm tình của hắn! Đại tướng quân phân xử xem, ngài cũng không khó
hầu hạ như vậy!”

Nguyên Tu nhướng mày thật cao, bỗng nhiên cười dài một tiếng, quay sang nói với Lỗ Đại: “Tiểu tử này, thật thú vị!”

Lỗ Đại ha ha nở nụ cười, không khí nghiêm túc nặng nề khi hai người
thảo luận chính sự ban nãy hóa thành hư không, “Tiểu tử kia, lão tử cũng chẳng có cách nào với hắn, tính tình của hắn là thế đó! Đại tướng quân
không nhìn thấy, khi ở trên thảo nguyên Hô Tra, hắn muốn phá cơ quan
trận của Hô Diên Hạo, nhất định muốn ngồi đối diện với Hô Diên Hạo năm
ngày năm đêm giữa thảo nguyên, lão tử hạ quân lệnh bắt hắn trở về nhưng
hắn không chịu, khiến lão tử tức giận đến nỗi chỉ muốn đập một quyền cho hắn ngất luôn đi, nhưng lại không nỡ!”

Nguyên Tu đứng dậy cười nói với Tề Hạ: “Được rồi, ngươi ở chỗ này xem vết thương cho Lỗ Đại, ta đi xem tiểu tử kia một chút.”

*

Khi Nguyên Tu đi đến trước phòng của Mộ Thanh, thấy Chương Đồng đang đứng ở bên ngoài.

“Đại tướng quân!” Chương Đồng thấy Nguyên Tu, sắc mặt khẽ biến, đứng thẳng người, giọng nói cố ý đề cao.

“Sao không vào nhà?” Vẻ mặt Nguyên Tu có chút nghi hoặc.

Chương Đồng hơi chột dạ, trong lòng biết hai nam nhân chung phòng,
một người trị thương, một người khác lại cố ý đứng ngoài cửa, thế nào
cũng đều cảm thấy cổ quái, nhưng nhất thời hắn không tìm được lý do nào, đột nhiên nhớ tới lý do Mộ Thanh nói với Tề Hạ, tiện miệng nói: “Ách…
Hắn quái gở.”

Lý do cổ quái này lại khiến Nguyên Tu thoải mái cười, khoanh tay nhìn cửa phòng, nói: “Tiểu tử quái gở bên trong kia, vết thương đã xử lý tốt chưa? Có tiện để bản tướng quân vào phòng?”

Ánh nến trong phòng ảm đạm, không thấy bóng người, một lúc lâu sau,
mới thấy có người đứng lên, bóng người in lên cửa sổ, đi tới đi lui một
lúc, mới nghe được tiếng then cửa vang lên, cửa phòng mở.

Thiếu niên một thân áo lót màu xám, được mượn từ nhà trưởng thôn, hán tử Tây Bắc phần lớn khỏe mạnh, áo kia mặc trên người hắn rộng thùng
thình, gió tây thổi qua sân, ánh trăng chiếu lên sắc mặt tái nhợt của
hắn, càng thêm vài phần đơn bạc.

Nguyên Tu hơi hơi nhíu mi, tiểu tử này, cũng quá gầy yếu rồi, nếu
không có quân báo của Lỗ Đại, thật sự khó có thể tưởng tượng những
chuyện kinh động trên đường hành quân đều xuất phát từ thiếu niên trước
mắt.

“Không chịu để cho quân y trị thương, chính mình ở trong phòng bận
rộn, đã tốt chưa?” Nguyên Tu đứng ở cửa, trên thân đã cởi bỏ áo giáp,
nhưng chiến bào màu đỏ vẫn khoác trên vai. Gió tây thổi, chiến bào bay,
khí phách kia khác gì chiến mã tung hoành giữa đại mạc, diều hâu bay
lượn giữa trời Tây Bắc.

Mộ Thanh chợt có chút hoảng hốt, vì một thân hồng bào…

Nàng rũ mắt xuống, tránh đi ánh mắt của Nguyên Tu, thân thể nghiêng sang một bên, “Đã tốt rồi.”

Nàng thay quần áo sạch sẽ, tự nhiên là miệng vết thương đã xử lý tốt. Nguyên Tu cười, nhấc chân bước vào phòng, khi bước qua người Mộ Thanh,
ánh trăng chiếc lên thiếu niên, thấy dưới bộ quần áo rộng thùng thình,
chiếc cổ tinh tế trắng hơn tuyết, nếu không phải nhìn thấy hầu kết, thì
tiểu tử này thật sự quá nhỏ yếu rồi.

Vào trong phòng, mùi máu tanh cùng mùi thuốc nồng nặc đã xua đi ý
nghĩ cổ quái trong lòng Nguyên Tu, trên bàn đặt một chậu máu loãng, kéo
đặt ở một bên, ánh nến chiếu rọi, hiện ra u quang.

“Tiểu tử nhà ngươi, nhìn có vẻ gầy yếu, nhưng cũng ra dáng hán tử
lắm!” Nguyên Tu cười, ánh mắt thoải mái, Chương Đồng ở ngoài phòng nghe
thấy lời này, khóe miệng co rút.

Mộ Thanh không nói gì, chỉ đứng trang nghiêm cúi đầu, nhìn có chút kính cẩn.

Nguyên Tu nhìn thấy buồn cười, “Lỗ Đại nói ngươi gan lớn đến nỗi ngay cả quân lệnh của hắn cũng không chịu nghe, sao đến ta nơi này lại kính
cẩn như thế? Không cần câu nệ, biên quan không phải trong triều đình,
không nhiều quy củ như vậy!”

Mộ Thanh chỉ gật đầu, vẫn không nói chuyện. Nam tử đứng ở trong
phòng, cách nàng khoảng ba bước, khí tức trên chiến bào rất dễ ngửi,
không giống khí tức mang theo mùi cát bùn của Tây Bắc, hơi thở kia so
với gió Tây Bắc còn mạnh mẽ hơn, khiến người ta liếc mắt một cái đã
trông thấy quan ải ngoài đại mạc, thảo nguyên mênh mông vạn dặm.

Thấy nàng nói ít như thế, Nguyên Tu cũng không miễn cưỡng, tiểu tử này là một mầm giống tốt, còn nhiều thời gian.

“Một ngày đêm chiến đấu, các ngươi đều mệt mỏi rồi, sớm nghỉ ngơi đi.” Nguyên Tu vỗ vỗ cánh tay Mộ Thanh, ra khỏi phòng.

“Đại tướng quân.” Khi Nguyên Tu đi đến gần cửa, Mộ Thanh bỗng nhiên lên tiếng.

Nguyên Tu có chút bất ngờ, quay đầu nhìn nàng, nghe nàng hỏi: “Khi
nào đại quân có thể đến? Việt Từ đến thành Cát Châu báo tin có theo đại
quân về đây không?”

“Tiểu tử kia, đi cùng đại quân phía sau, sáng mai sẽ đến. Không cần
lo lắng cho hắn, thương thế của hắn không nặng như ngươi.” Nguyên Tu đáp xong, ra khỏi phòng.

Chương Đồng thấy Nguyên Tu đi xa mới vào nhà, nói: “Ngươi cùng Việt Từ hình như rất thân thiết.”

Đêm đó khi phái người đi báo tin hắn mới phát hiện, nàng nói với Việt Từ hãy nghĩ đến người nhà của hắn, quan hệ cá nhân của hai người có vẻ
không tệ. Tối nay lại hỏi thăm về hắn hai lần trước mặt đại tướng quân,
có lẽ là rất thân thuộc.

Chương Đồng cau mày, không biết vì sao trong đầu có chút cảm giác khó chịu, nhưng vừa nhìn thấy bồn máu loãng ở trên bàn thì cảm giác kia lập tức tan hết, hắn bước đến gần, bưng bồn nước đi đổ.

Trước khi Nguyên Tu trở về phòng thì ngừng lại, quay đầu nhìn cửa
phòng cách đó không xa đã đóng kín, lại nhìn lòng bàn tay mình.

Tiểu tử kia, cánh tay cũng nhỏ… thân mình đơn bạc như thế, đến biên
quan sao chịu nổi? Đợi thương thế của hắn tốt lên, phải đốc thúc hắn
luyện tập cho tốt.

Đêm nay, Mộ Thanh cùng Chương Đồng ngủ chung một phòng, Chương Đồng
trải chiếu ngủ dưới đất. Một ngày đêm khổ chiến, hai người đều mệt mỏi,
vừa nhắm mắt lại là ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, lúc thức dậy mới biết Nguyên Tu đã không ở trong thôn, chỉ để trăm tinh kỵ kia ở lại.

Lỗ Đại, lão Hùng cùng Hàn Kỳ Sơ đều ở đây, nghe nói sáng sớm đại tướng quân đã đến Mã trại.

Đêm qua đã có kỵ binh chạy liền tám trăm dặm tới nơi đóng quân của
tân binh, truyền lệnh tân binh lên đường hành quân tới chỗ của Mã trại
tụ họp với Tây Bắc quân, tiêu diệt Mã phỉ.

Đám người Mộ Thanh bởi vì có thương tích trong người, cho nên Nguyên
Tu ra lệnh ở trong thôn dưỡng thương, không cần tham dự đánh giết. Lần
này, năm người chiến đấu bảo vệ dân chúng trong thôn, lại khám phá ra
được bí mật của Mã phỉ, đã là công trạng lớn nhất, nay thủ lĩnh Mã phỉ
đã diệt vong, tiêu diệt Mã phỉ không còn là chuyện khó khăn, tập hợp tân binh đến chẳng qua là muốn đao bọn họ dính máu, rèn luyện trước khi ra
chiến trường thật sự mà thôi.

Không cần tham dự đánh giết, Mộ Thanh càng cảm thấy thoải mái, ở
trong nhà thôn trưởng dùng xong cơm sáng, đã thấy Nguyệt Sát đã trở lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui