Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Một người không muốn làm phụ tá dưới trướng của võ tướng nhị phẩm, lại chạy đến làm thân binh bên người một Quân Hầu!

Một kẻ không làm Mạch trưởng tự mình lãnh binh, lại chạy tới làm thân binh cho người ta lãnh!

Mộ Thanh nhìn chằm chằm Hàn Kỳ Sơ cùng Nguyệt Sát, nhìn vẻ mặt của hai
người, nàng biết hai người không phải đang nói đùa, công văn trong tay
nàng cũng không phải giả.

“Với tài năng của tiên sinh, làm thân binh dưới trướng ta, chẳng phải là nhân tài không được trọng dụng sao?” Mộ Thanh nhìn về phía Hàn Kỳ
Sơ, người này thật sự có tài quân sư.

“Chí hướng của Hàn mỗ, trong lòng tự biết. Dưới trướng Lỗ tướng quân
mặc dù tốt, nhưng Quân Hầu mới là người Hàn mỗ nguyện phụ tá.” Hàn Kỳ Sơ cao thâm cười.

Nhân tài không được trọng dụng? Ở bên người tiểu tử này, sao có thể không được trọng dụng chứ?

Tân quân mặc dù đã đến biên quan, nhưng trên đường hành quân chỉ có
hai tháng, số người được đề bạt lên làm tướng lĩnh cực kỳ ít, tướng lĩnh cấp thấp chỉ có ba người bọn họ, mà tướng lĩnh cấp cao cũng chỉ có mình nàng. Hiện tại binh lính của tân tướng đều là lão quân Tây Bắc, lão
quân phần lớn là người Giang Bắc, tân tướng lại đến từ Giang Nam, hương
thổ dân tình bất đồng, mặc dù ở dưới trướng, nhưng cũng chưa chắc đã
chịu tin phục.

Nàng là tân tú, nàng là truyền kỳ, nàng đến từ tân quân Giang Nam, là đại diện của tân quân. Ở Tây Bắc này, giữa hai mươi lăm vạn binh lính
Giang Bắc, năm vạn tân binh Giang Nam thật sự là số ít, mà nàng là người duy nhất ở tân binh có thể trổ hết tài năng trong quân, vô hình chung
nàng đã trở thành lãnh tụ tinh thần của tân quân.

Trong lòng tân quân Giang Nam tướng lãnh là nàng, nếu như nàng có thể lập quân công, tân quân sớm muộn gì cũng ở dưới trướng nàng!

Người này có soái tài, tiền đồ không thể đo lường!

Binh sĩ trên đời, kiến công lập nghiệp, thân binh thì sao? Hắn ở bên
người nàng làm một thân binh, giúp đỡ nàng đoạt được thành tựu, cũng
không muốn làm phụ tá ở chỗ cao kia, cả ngày cùng đám văn nhân khẩu
chiến, tranh luận kế sách, tranh đoạt quân công.

Lòng hắn ở chỗ cao, tương lai của nàng cũng ở chỗ cao. Thế cục trong
triều hiện tại, tâm tư Nguyên gia thế nào, hắn hiểu rõ, tương lai của
tân quân Giang Nam ở nơi nào, trong lòng hắn cũng đã có tính toán. Chỉ
cần nàng nguyện dùng hắn, hắn sẽ tận tâm phò tá, ở trong quân giúp đỡ
tận lực, để một ngày nàng có thể trở thành tướng lĩnh nổi danh thiên hạ!

Hàn Kỳ Sơ cười nhìn Mộ Thanh, chờ nàng đáp lời, một người từng ở thôn Thượng Du bộc lộ tài năng quân sự, lúc này trong con ngươi lại toát ra
vẻ chân thành.

Mộ Thanh nhìn vẻ mặt của hắn, biết tâm ý hắn đã quyết, lại nhìn về phía Nguyệt Sát.

Trong thâm tâm, nàng hy vọng Nguyệt Sát sẽ ở trong Tây Bắc quân mưu
cầu quân chức. Thế cục trong triều khẩn cấp, tình thế của Bộ Tích Hoan
không khả quan lắm, nếu Nguyệt Sát có thể trở thành tướng lĩnh cấp cao
trong quân, ngày khác khi đại thắng trở về, hắn nhất định có thể trợ lực rất nhiều cho Bộ Tích Hoan!

Nhưng nhìn thần sắc của hắn nàng hiểu được, công danh không ở trong lòng hắn, trong lòng hắn chỉ có nhiệm vụ.

Mộ Thanh nhìn hai tờ công văn nắm trong tay, một khi công văn đã được đưa ra, tất nhiên không thể lại sửa lại. Sáng nay Nguyên Tu mới ở trước mặt toàn quân phong quân chức cho hai người, buổi tối hai người lại
được điều đến dưới trướng nàng, thay đổi chóng vánh như thế, là tối cấm
kỵ ở trong quân! Nguyên Tu chịu đồng ý với quyết định của bọn họ đã là
lòng dạ rộng lớn, hiện tại muốn đổi lại nữa là chuyện không thể, nếu
không quân lệnh sẽ biến thành trò đùa.

Quân lệnh đã ở trong tay nàng, cho dù nàng không muốn, cũng phải lưu
hai người bọn họ lại, nếu nàng không giữ lại, bọn họ ở trong quân cũng
không thể sống yên ổn.

Mộ Thanh nhìn về phía Hàn Kỳ Sơ, Nguyệt Sát đã đành rồi, nhưng người
này tâm tư tỉ mỉ, lại giỏi về tùy cơ ứng biến, sao không hiểu sức nặng
của quân lệnh? Hắn đã không để lại đường lui cho mình, quyết ý như thế,
nếu nàng không lưu, đó là nàng không biết suy xét.

“Nếu tiên sinh chịu làm thân binh của ta, như thế phải để tiên sinh
chịu khổ một đoạn ngày tháng rồi.” Mộ Thanh nhét công văn vào trong
ngực, tính cả công văn của Nguyệt Sát.

Tâm ý đã sáng tỏ, Hàn Kỳ Sơ cười nói: “Đa tạ Quân Hầu không chê!”

Nguyệt Sát lạnh mặt không nói gì, nàng giữ hắn lại là hiển nhiên, hắn vốn vì bảo hộ nàng mới gia nhập Tây Bắc quân, một chức Mạch trưởng nho
nhỏ đã nghĩ có thể làm cho thủ lĩnh của Thích Bộ hài lòng, hắn còn chưa
chê bai đâu!

“May mà ngươi không học hai người bọn họ.” Mộ Thanh nhìn về phía Chương Đồng.

“Ngươi cho là ta sẽ bỏ qua tiền đồ trước mặt mà đến làm thân binh của ngươi sao? Nghĩ thật hay! Ta là hậu duệ của võ tướng, đến Tây Bắc quân
là để mưu cầu tiền đồ, chứ không phải để làm thân binh cho ngươi.” Trong viện chưa đốt đèn, Chương Đồng đứng ở phía sau Nguyệt Sát và Hàn Kỳ Sơ, cách Mộ Thanh xa nhất, vẻ mặt khó phân biệt.

Làm thân binh của nàng thật ra có nhiều cơ hội lập công hơn, nhưng
hắn không muốn dựa vào nàng. Một đường hành quân, hắn đều bị nàng đả
bại, cũng biết bản thân còn nhiều thiếu sót, nhưng hắn vẫn muốn dựa vào
sức lực của bản thân để được công nhận, để một ngày, có thể sánh vai
cùng nàng.

Hoặc là... có một ngày, thân phận nàng bại lộ, khi đó với địa vị của mình, hắn có thể bảo vệ tính mạng cho nàng!

Làm thân binh của nàng, ngày đêm ở chung, sớm chiều làm bạn, hắn thừa nhận, hắn đã nghĩ tới. Nhưng hắn không phải Kỳ Sơ, hắn biết nàng là nữ
nhi, không thể cận kề bên người nàng như chưa có chuyện gì xảy ra. Chung quy phải có một người suy nghĩ cho sau này của nàng, bởi vì sau này rất có thể sẽ phải liều mạng vì nàng.

Không muốn trở thành thân binh dưới trướng của một nữ tử, đó là kiêu
ngạo của nam tử, muốn dựa vào sức lực của bản thân kiến công lập nghiệp
là kiêu ngạo của hắn. Trên đường hành quân, hắn từng thất bại hai lần,
hoài nghi kiêu ngạo của bản thân, nhưng giờ phút này, hắn kiên định, con đường phía trước hắn phải đi như thế nào, hắn vô cùng rõ ràng.

Hắn không ở bên cạnh bảo hộ nàng, hắn muốn đi con đường kia, bảo hộ tương lai của nàng.

“Ngươi cứ chờ xem, chắc chắn một ngày nào đó quân chức của ta sẽ cao
hơn ngươi!” Vô luận trong lòng nghĩ như thế nào, ngoài miệng hắn vẫn là
giọng điệu này, khiêu khích liếc mắt nhìn Nguyệt Sát một cái, hừ lạnh
nói, “Thân binh của ngươi tìm người như hắn là đủ rồi.”

“Ừ, người như ngươi làm Mạch trưởng cũng là đủ rồi.” Nguyệt Sát cũng hừ một tiếng.

Hai người nhìn nhau không vừa mắt, có xu hướng chuẩn bị đấu khẩu, Hàn Kỳ Sơ vội cười nói: “Chương huynh, sắc trời không còn sớm, nửa canh giờ nữa sẽ giới nghiêm, nếu bây giờ không trở lại doanh trại sẽ chậm mất.
Mọi người đều cùng ở một thành, cơ hội gặp mặt sau này còn nhiều.”

Hắn sớm biết tâm tư của Chương Đồng kiêu ngạo, sẽ không nguyện ý làm
thân binh. Việc này rất tốt, Chương Đồng đã thành thục không ít so với
những ngày đầu, nếu như được tôi luyện thêm một thời gian, ngày sau lập
công được phong chức, giúp đỡ Quân Hầu, so với thân binh như bọn họ tốt
hơn nhiều, cho nên hắn không khuyên can, tất cả để Chương Đồng tự quyết
định là tốt nhất.

“Ta biết.” Chương Đồng khoát tay chặn lại, trước khi đi nói với Mộ
Thanh, “Thân binh bên cạnh ngươi đừng chọn lung tung, nếu không có người tín nhiệm, thà rằng thiếu còn hơn.”

“Việc này không nhọc Chương mạch trưởng quan tâm.” Nguyệt Sát mở
miệng thay Mộ Thanh, hắn là trưởng thân binh, chọn người huấn luyện đều
là chuyện của hắn, không cần tiểu tử này lắm miệng, chồn chúc tết gà,
không có ý tốt!

“Hừ! Là vì Việt đội trường ở đây, cho nên bản mạch trưởng mới phải
quan tâm.” Chương Đồng cười lạnh một tiếng, Việt Từ nhất định biết nàng
là nữ tử, cho nên mới ở lại bên người nàng, không biết là có ý đồ gì!

Những người bên cạnh nàng có thể tín nhiệm quá ít, nếu không kể Việt
Từ, cũng chỉ còn Thạch Đại Hải và Lưu Hắc Tử, tài nghệ của hai người
không có, không đảm đương nổi chức đội trưởng thân binh. Nếu không phải
Việt Từ có chút nổi trội, hắn thật sự sẽ ngăn cản chuyện để hắn làm
trưởng thân binh của nàng.

Hàn Kỳ Sơ xoa xoa mi tâm, có chút đau đầu, may mà hai người này không cùng ở bên cạnh Quân Hầu, nếu không chẳng phải ngày nào cũng sẽ ầm ỹ
không yên sao, “Được rồi Chương huynh, ta ở bên cạnh Quân Hầu, ngươi có
thể yên tâm, chuyện chọn thân binh tại hạ chắc chắn sẽ khuyên Quân Hầu.”

“Ừ, lời của ngươi, ta tin!” Chương Đồng cố ý chọc giận Nguyệt Sát,
nhưng Hàn Kỳ Sơ đã tỏ thái độ như thế nên hắn chỉ có thể gật đầu rời đi.

Từ trước đến giờ Mộ Thanh vốn ít nói, ba người đàm luận chuyện thân
binh của nàng, nàng cũng chưa nói một câu. Nguyệt Sát, Hàn Kỳ Sơ, Thạch
Đại Hải cùng Lưu Hắc Tử, trên đường hành quân, những người nàng có thể
tín nhiệm cũng chỉ có mấy người bọn họ, tạm thời chỉ cần như thế cũng đủ rồi, nếu ngày sau có thêm người thì có thể bổ sung sau.

Lưu Hắc Tử cũng không chen miệng vào, thấy Chương Đồng đi rồi, hắn
mới gãi gãi đầu nói: “Tối nay Quân Hầu còn chưa ăn cơm đúng không? Đội
trưởng cùng Hàn đại ca, các ngươi đã ăn chưa? Nếu không, để ta đi lấy
cơm về?”

Nguyệt Sát cùng Hàn Kỳ Sơ đến chờ ở quân trướng của Mộ Thanh từ sớm, quả thật hai người đều chưa ăn cơm chiều.

“Một mình người sao có thể bưng được cơm canh của bốn người? Sắp giới nghiêm rồi, cùng nhau đi.” Khi nói chuyện Hàn Kỳ Sơ nhìn về phía Nguyệt Sát.

Nguyệt Sát thờ ơ, “Ta là đội trưởng.”

Nhiệm vụ của hắn là bảo hộ nàng an toàn, không phải đi bưng cơm!

Hàn Kỳ Sơ cười, cũng không để ý, hắn vỗ vỗ Lưu Hắc Tử, hai người cùng nhau ra khỏi sân.

Đợi bóng dáng hai người biến mất trong bóng đêm, Mộ Thanh mới xoay người, vào nhà, “Đội trưởng, ta muốn tắm rửa.”

Vì thế, đội trưởng nào đó không chịu đi bưng cơm, phải xoay người đi múc nước.

Trong doanh trướng của Mộ Thanh cũng có phòng bếp, ngày thường không
dùng để nấu cơm, mà chỉ dùng để nấu nước mùa đông, cũng có thể dùng để
nấu nước tắm rửa.

Hành quân hai tháng, đây là lần đầu tiên Mộ Thanh được tắm nước nóng. Trên đường hành quân nàng đều tranh thủ ban đêm ra ngoài, mang theo một chiếc khăn, tìm dòng suối bên rừng miễn cưỡng lau người. Có khi đại
quân dựng trại ngay bên cạnh sông, mặt sông trống trải, không có chỗ ẩn
thân, nàng đành phải cố nhịn mấy ngày.

Nhịn hai tháng, bỗng nhiên có phòng ở, có thùng tắm, có nước ấm, tất cả đều cảm thấy tốt đẹp đến không chân thực.

Trong phòng có một tấm bình phong, không phải kiểu hoa mỹ gì, chẳng
qua chỉ là hai tấm ván gỗ, dùng để treo quần áo, Mộ Thanh đã cảm thấy
đủ. Nàng đặt ngọn đèn ra xa, tránh để bóng dáng in lên trên cửa sổ, lúc
này mới đi vào sau bình phong, cởi áo tắm rửa.

Ánh đèn không chiếu được phía sau bình phong, nhưng vẫn có thể chiếu
qua khe hở của hai tấm ván, hơi nước mờ mịt, thiếu niên cởi áo, vạt áo
chậm chạp rơi xuống, tóc đen tản ra như mây bay, che đi tấm lưng ngọc
thanh trác, lại không che nổi xuân tình bất tận, nữ nhi yêu kiều.

Cánh tay của thiếu nữ như tuyết, đầu ngón tay nhẹ nhàng đưa lên mặt, mặt nạ mỏng như cánh ve được tháo ra.

Hơi nước mờ mịt, dính tóc đen ẩm ướt, da thịt dưới lớp mặt nạ tinh tế như ngọc, dung nhan kia được phơi bày toàn bộ, trong ánh nước lấp lánh, da thịt trắng tựa tuyết, hoàn hảo không tỳ vết, dung nhan mơ hồ, nhưng
đủ cho người ta liếc mắt một cái nhớ ba đời.

Ngoài cửa có Nguyệt Sát trông coi, trong lòng Mộ Thanh an tâm, nhưng
cũng không tắm rửa lâu, mấy vết thương trên người nàng đã tốt hơn, nhưng vẫn không thích hợp ngâm nước trong thời gian dài. Nàng ở trong phòng
lau khô tóc mất chút thời gian, đến khi ra khỏi phòng, Nguyệt Sát giống
như thần giữ cửa đứng ở ngoài phòng, Hàn Kỳ Sơ cùng Lưu Hắc Tử đã đến
nghỉ ở phòng phía tây của doanh trướng, lúc nãy hai người đã ăn cơm, khi Mộ Thanh đi ra mới cùng Nguyệt Sát đến phòng bếp ăn.

Doanh trướng có hai phòng cho thân binh, một phòng năm người. Thân
binh của Mộ Thanh còn chưa đến năm người, lẽ ra nên một phòng, nhưng Hàn Kỳ Sơ cùng Lưu Hắc Tử ở phòng phía tây, Nguyệt Sát lại chọn một mình ở
phòng phía đông. Mộ Thanh biết ban đêm hắn có liên lạc với Biện Hà, một
mình một phòng tiện làm việc, cho nên cũng tùy hắn.

Ăn xong cơm tối, Mộ Thanh trở về phòng. Sáng sớm trong quân có tập
thể dục, nhưng nay nàng đã là Quân Hầu, không cần cùng tân binh tập
luyện. Tướng lĩnh cấp cao trong quân chủ yếu là tôi luyện là bản lĩnh cá nhân, sáng sớm nàng có thể đến giáo trường tập luyện.

Nhưng hôm nay, Mộ Thanh chưa đến giáo trường, mà sáng sớm đã dẫn người người đến tìm Thạch Đại Hải.

Thạch Đại Hải vốn vẫn ở đội ngũ kia, chỉ là Mộ Thanh, Chương Đồng
cùng Hàn Kỳ Sơ đều được thăng chức, Lưu Hắc Tử lại tự nguyện xin đến
trướng quân lương, trong trướng vốn có năm người hiện tại chỉ còn một
mình hắn, cho nên bị sắp xếp sang đội khác.

Khi Mộ Thanh đến giáo trường bên ngoài thành, vạn quân đang thao
luyện, tân binh đã được phát binh khí. Khi còn ở trên đường hành quân,
binh khí của tân binh đều là trường kích [1]. Nhưng hiện tại có người
cầm trường cung, đoản cung, nỏ kẹp, trường thương, trường mâu, trường
đao, đoản đao, đao thuẫn… phân chia tỉ mỉ các loại binh chủng, có giáo
đầu đang đứng trên giáo trường truyền đạt cách thức thao tác binh khí.

Khi Thạch Đại Hải nhìn thấy Mộ Thanh, trong tay đang cầm đao thuẫn, vẻ mặt vui mừng, “Quân Hầu! Hắc Tử! Kỳ Sơ!”

“Thạch đại ca!” Lưu Hắc Tử cũng rất vui vẻ.

“Tiểu tử này! Xem ta đã nói cái gì? Đại nạn không chết tất có phúc!
Bây giờ không phải thành sự thật rồi sao?” Thạch Đại Hải xoa xoa đầu Lưu Hắc Tử, cười ha ha. Quân Hầu đến trướng quân lương tìm một người què
làm thân binh, chuyện này tối hôm đã lan truyền chóng mặt trong doanh
trại, hắn vừa nghe đã biết là Lưu Hắc Tử, còn đang mừng thay cho hắn, ai ngờ sáng nay lại gặp mặt.

“Hà! Đó, đó là Quân Hầu vẫn nhớ kỹ tình nghĩa giữa chúng ta. Thạch
đại ca, huynh... huynh có đồng ý đến làm thân binh bên người Quân Hầu
hay không, mọi người cùng làm bạn?” Lưu Hắc Tử liếc nhìn Mộ Thanh một
cái, Mộ Thanh nhẹ nhàng gật đầu.

“Cái gì?” Tấm khiên trong tay Thạch Đại Hải rơi xuống đất, chút nữa
thì đập vào chân, hắn trừng lớn hai mắt như chuông đồng, “Ta? Đến trướng Quân Hầu làm thân binh?”

Làm thân binh của tướng lĩnh tốt hơn nhiều so với việc làm bộ binh
trong quân doanh, ngày thường tuy phải lo toan cho sinh hoạt của tướng
lĩnh, nhưng khi ra chiến trận có thể đi theo bên người tướng lĩnh, cơ
hội lập quân công lớn hơn rất nhiều.

Nhưng chuyện tốt thế này sao có thể rơi xuống người hắn?

“Ta, trước kia ta chỉ là một nông dân, không biết võ nghệ, đến lúc đó sao có thể bảo vệ Quân Hầu?” Thạch Đại Hải có chút khó xử, chuyện tốt
như thế hắn nằm mơ cũng không nghĩ có được, nhưng thân binh bên người
những tướng lĩnh khác đều là tinh binh, bên người Quân Hầu có Hắc Tử đã
bị mọi người đem ra dị nghị, thêm hắn nữa, như thế không phải chuyện
cười trong quân hay sao?

Thật ra Hắc Tử cùng Quân Hầu cũng không quá thân thiết, nhưng hắn đã
chịu thu nhận Hắc Tử, không muốn để cho tiểu tử kia chịu khổ trong
trướng quân lương, người mù cũng nhìn ra được Quân Hầu là người trọng
tình nghĩa. Người như vậy, hắn không muốn làm ảnh hưởng!

Lưu Hắc Tử nghe xong cười, vỗ vỗ chân mình, “Giống như đệ vẫn được đó thôi! Đệ què chân, nhưng vẫn còn cái mạng! Thạch đại ca là người làm
ruộng, chẳng lẽ lại không có chút sức khỏe nào sao?”

Thạch Đại Hải há miệng thở dốc, thế cũng được sao? Hắn nhìn chân Lưu
Hắc Tử, lại nhìn khuôn mặt tươi cười sáng láng của hắn, cảm thấy rất kỳ
quái. Khi tiểu tử này biết chân mình bị què, tinh thần vô cùng sa sút,
những ngày đó, hắn cùng ở trong trướng thương binh, nhưng mặc kệ khuyên
nhủ như thế nào, tiểu tử này cũng chỉ miễn cưỡng cười vui, vừa đến Thạch Quan thành lập tức tỏ vẻ không muốn liên lụy hắn, bảo hắn trở lại quân
doanh, tự mình đi đến trướng quân lương xin làm việc. Mới qua hai ngày,
tiểu tử này lại như đổi thành một người khác? Vừa rồi vỗ vỗ chân nói
chuyện, cũng không cảm thấy hắn có bối rối gì. Rốt cuộc Quân Hầu đã dùng phương pháp gì để lấy lại tinh thần cho tiểu tử này?

“Không phải tinh binh, thì có thể luyện để thành tinh binh. Nếu không tín nhiệm ngươi, thì người như thế nào mới có thể tín nhiệm?” Lúc này
Mộ Thanh mới mở miệng, sau khi Lưu Hắc Tử bị thương, Thạch Đại Hải vẫn ở cùng hắn trong trướng thương binh, một đường quan tâm hết sức. Nàng
cùng Thạch Đại Hải không thân quen, nhưng Thạch Đại Hải và Lưu Hắc Tử
lại khác, khi Lưu Hắc Tử bị thương, hai người cũng chỉ mới có tình đồng
ngũ hơn một tháng. Trên đời này, thậm chí là người thân nhất, khi tai vạ đến đều có thể dễ dàng vứt bỏ nhau, chớ nói gì đến tình đồng ngũ một
tháng.

Thạch Đại Hải trọng tình, là người có thể tin tưởng, đây mới là nguyên nhân nàng muốn hắn làm thân binh của mình.

“Ta ở trong quân quen biết không rộng, cần gấp người có thể tín
nhiệm, người có thể để ta tin tưởng chính là giúp đỡ ta rồi.” Mộ Thanh
nói.

Thạch Đại Hải sửng sốt một chút, hắn đã hiểu, hiểu vì sao Hắc Tử thay đổi. Hắn ngoại trừ có một chút sức khỏe, cũng chẳng có gì cả, ngay cả
bản thân đều không tin tưởng mình, ấy thế mà Quân Hầu lại nói hắn có thể giúp đỡ... Hắn không biết nói những lời đạo lý, nhưng lời nói của
nàng, khiến hắn dâng lên xúc động, nếu muốn hắn bán mạng cho nàng, hắn
đồng ý!

“Được! Quân Hầu đã coi trọng ta, ta cũng không phải người không hiểu đạo lý! Thân binh của ngài, ta làm!” Thạch Đại Hải nói.

“Thật tốt quá!” Lưu Hắc Tử hoan hô một tiếng.

Hàn Kỳ Sơ cười cười, vẻ mặt có chút suy tư. Đạo lý cai quản kẻ dưới,
đó là vừa ra oai vừa ban ơn, một tiếng ‘ban ơn’ cũng mang hàm nghĩa là
bố thí, kẻ bề trên ban ơn cho kẻ bề dưới, chính là muốn bề dưới mang
lòng cảm kích, ngày sau hồi báo. Nhưng hắn chưa bao giờ gặp đạo lý cầu
tài như thế này, ban ơn lại không nói là ban ơn, không muốn lòng người
có mặc cảm, chỉ muốn trong lòng bọn họ thêm tự tin.

Bực này... Tạm thời gọi là tôn trọng tâm ý người khác, hắn chưa bao giờ thấy ở những kẻ bề trên.

Thiếu niên này, dường như có một loại sức mạnh, khiến người ta bất
giác sinh ra lòng trung tâm, cam nguyện vì hắn mà dốc hết lòng.

Hàn Kỳ Sơ bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn cát vàng nhè nhẹ bay giữa đất
trời Tây Bắc, đêm qua hắn nghĩ, hắn có thể phụ tá thiếu niên trở thành
một tướng lĩnh nổi danh thiên hạ! Hôm nay, trong lòng hắn bỗng nhiên lại sinh ra vài phần không nắm chắc, chợt không thấy nhìn con đường phía
trước.

Con đường của hắn, hắn nhìn không thấu.

Triều đình thiên hạ này, hắn cũng không nhìn thấy, rốt cuộc là ở phương nào đây?

*

Sau đó, Mộ Thanh dẫn theo Thạch Đại Hải trở về doanh trướng Quân Hầu, bên người nàng đã có bốn gã thân binh.

Nguyệt Sát là đội trưởng, Thạch Đại Hải cùng Lưu Hắc Tử là thân binh, Hàn Kỳ Sơ cũng tạm thời là thân binh của nàng.

Bốn thân binh, ngoại trừ Nguyệt Sát võ nghệ cao cường, một người là
nông dân, một người què, một văn nhân, đội ngũ thân binh lập tức trở
thành trò cười trong quân. Nhưng Nguyệt Sát cùng Hàn Kỳ Sơ tình nguyện ý bỏ qua chức vụ Mạch trưởng và phụ tá cho Lỗ Đại để đến làm thân binh
của Mộ Thanh, việc này cũng chẳng phải chuyện cười. Có người nói bọn họ
ngu ngốc, có người lại suy nghĩ sâu xa, nhưng tất cả những điều đó đều
không ảnh hưởng gì đến Mộ Thanh cùng thân binh của nàng.

Mỗi người đều có chuyện phải làm.

Nguyệt Sát muốn huấn luyện Thạch Đại Hải cùng Lưu Hắc Tử thành tinh
binh, hắn cảm thấy chuyện này không phải đang khảo nghiệm năng lực của
hắn, mà đang thử thách tính nhẫn nại của hắn.

Ở độ tuổi của Thạch Đại Hải và Lưu Hắc Tử, muốn học nội lực đã muộn,
Nguyệt Sát đành phải truyền thụ cho hai người phương pháp ngoại công.
Thạch Đại Hải có sức khỏe, chọn một cây chùy sắt làm vũ khí, Lưu Hắc Tử
tuy rằng đi đứng không thuận lợi, nhưng lớn lên ở làng chài Giang Nam,
kỹ năng bơi tốt, vẫn có vài phần nhanh nhẹn, Nguyệt Sát dạy hắn dùng dao găm, chủ yếu dùng để ám sát cận chiến. Chân của hắn, tương lai lên
chiến trường, chắc chắn quân địch sẽ khinh thường, sơ sẩy để hắn áp sát, như thế hắn thực thích hợp luyện thuật ám sát nhất.

Tình hình hiện tại, liên quân Ngũ Hồ đã rút đi một nửa, nửa kia hơn
tháng này không dám có động tĩnh gì, cuộc sống yên tĩnh ngắn ngủi ở biên quan, tân binh vội vàng thao luyện, mỗi ngày Nguyệt Sát đều dẫn Thạch
Đại Hải cùng Lưu Hắc Tử đến giáo trường khổ luyện. Mộ Thanh cùng Hàn Kỳ
Sơ cũng không hề rảnh rỗi.

Chuyện quan trọng nhất hiện tại với hai người chính là —— học cưỡi ngựa.

Giáo trường dành riêng cho tướng lĩnh trong quan thành có sự khác
biệt với giáo trường của binh sĩ bên ngoài thành, mặc dù nhỏ hơn một
chút, nhưng sân cưỡi ngựa, giá vũ khí, bia tên, đài luận võ, đều đầy đủ, mọi thứ tinh xảo.

Kiếp trước Mộ Thanh từng học cưỡi ngựa, chỉ là nhiều năm không cưỡi,
vẫn cảm thấy có chút xa lạ, nàng luyện hai ngày mới bắt đầu quen dần,
ngày hôm nay đến giáo trường muốn thử tập chạy, nhưng vừa đến nơi, lại
nghe thấy tiếng vó ngựa ù ù điếc tai, chỉ thấy một vệt đen phi như bay,
gió cuốn cát vàng mù mịt, người cưỡi ngựa ra sức thúc giục, như một cơn
lốc đen quét qua đại mạc, lướt qua bia tên, chưa quay đầu, một ngọn
thương phóng ra, chớp mắt đâm vào hồng tâm!

Keng một tiếng! Như chim ưng hú vang trời, vọng ba thước không tiêu tan!

Chợt nghe thấy ngựa hí dài một tiếng, người nọ phi thân xuống ngựa, cười lớn, tùy ý vui vẻ!

“Ngựa này rất được! Ngực rộng hông chắc, chân dài móng tròn, là mầm
giống tốt! Gọi người đưa thêm một số nữa lại đây!” Người nọ nói xong,
vài tướng lĩnh phía sau xác nhận, hắn hơi gật đầu rồi quay người, nhìn
thấy ở cửa giáo trường Mộ Thanh đang đứng ngẩn người, cười gọi, “Chu Nhị Đản! Đứng đó nhìn đủ chưa? Lại đây!”

Chu Nhị Đản, cái tên này ai đọc lên cũng cảm thấy không được tự nhiên, thế mà Nguyên Tu lại có thể gọi thoải mái như vậy.

Mộ Thanh dẫn theo thân binh đi lại, ôm quyền nói: “Đại tướng quân.”

Phủ Đại tướng quân Nguyên Tu phủ ở trong Gia Lan thành, là thành hiểm yếu nhất biên quan, hắn muốn tự mình canh giữ biên giới. Hôm nay hắn
đến giáo trường Thạch Quan thành, là để xem ngựa, mặc một thân kỵ trang
chuyên dụng, áo bào như mực, cả người toát lên vẻ mạnh mẽ cương nghị,
nắng sớm chiếu trên người, con ngươi sáng rực khiến người nhìn chói mắt.

“Nghe nói hai ngày nay ngươi đang học cưỡi ngựa? Luyện thế nào rồi?
Lên ngựa đi! Để ta coi xem!” Nguyên Tu trực tiếp dắt ngựa đưa cho Mộ
Thanh.

“Vâng.” Mộ Thanh lên tiếng đáp lời, nhận lấy cương ngựa trong tay
Nguyên Tu, đạp lên yên, trèo lên lưng ngựa. Cách thức lên ngựa nàng đã
luyện tập hai ngày nay, cho nên động tác tương đối thành thạo, có điều
con ngựa này không phải ngựa hai ngày nay nàng luyện tập, vừa rồi nghe
Nguyên Tu nói đây là ngựa nhanh, cho nên sau khi nàng lên ngựa có vài
phần cẩn thận.

Chỉ thấy thiếu niên ngồi ngay ngắn sống lưng thẳng tắp, kéo cương ngựa, sắc mặt nghiêm túc.

Bộ dạng giống như gặp đại địch khiến Nguyên Tu lập tức bật cười, quay đầu hỏi lão Hùng, “Ngươi xác định tiểu tử này ở trên thảo nguyên Hô Tra giằng co năm ngày đêm với Hô Diên Hạo? Có gan lớn như thế, sao cưỡi
ngựa lại cẩn thận như vậy?”

Lão Hùng ha ha cười, “Đại tướng quân đừng nói nữa, khi ở thôn Thượng
Du, hắn nói hắn không biết cưỡi ngựa, mạt tướng cùng Lỗ tướng quân nghe
thấy mà bây giờ vẫn chưa lấy lại được tinh thần đâu!”

Vài tên tướng lĩnh phía sau cũng cười theo, có người nói: “Chu quân
hầu cưỡi ngựa, sao lại giống như nàng dâu mới về nhà chồng thế?!”

Mộ Thanh theo tiếng nhìn lại, nắng sớm ấm áp lại không xua tan đi sương lạnh trên khuôn mặt nàng.

Nguyên Tu lại bị bộ dáng này của nàng chọc nở cười, nâng tay vỗ vỗ
bắp chân nàng, “Cứng quá, thả lỏng chút! Ngươi như thế ngựa cũng khẩn
trương!”

Lòng bàn tay nam tử mang theo vài phần mạnh mẽ, cả người Mộ Thanh tức khắc cứng đờ, Nguyệt Sát ở phía sau nhìn, nhẫn nhịn lắm mới không tiến
lên.

Lại thấy Nguyên Tu ngẩn người, duỗi tay vỗ thêm hai lần vào bắp chân
nàng, lại chuyển sang vỗ trên đùi, nhíu mày nói: “Chân người...”

Trong lòng Mộ Thanh khẩn trương, nghe hắn mở miệng, trong lòng càng
sợ hãi, hai chân bất giác kẹp lại, vốn muốn né tránh hắn, lại kẹp chặt
bụng ngựa, con ngựa kia lập tức hí một tiếng, nhấc chân chạy đi.

Con ngựa này quá nhanh, vừa nhấc chân đã lao như bay ra ngoài, những người phía sau lập tức hít vào ngụm khí lạnh.

“Quân Hầu!” Hàn Kỳ Sơ vội vã kêu một tiếng.

Nguyệt Sát lập tức muốn xông lên cứu, đã thấy một bóng đen còn nhanh hơn hắn, phi người về phía ngựa vừa chạy đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui