Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Mộ Thanh chỉ cảm thấy gió tây gào thét, cát vàng cắt qua mặt, hô hấp
cũng bị nghẹn lại, ngựa chạy như bay, thân thể ngồi cũng không vững.
Nàng một lòng muốn ngồi vững, vội vàng kéo cương ngựa, sống lưng thẳng
tắp, vừa ngẩng đấu đã thấy đài luận võ ở phía trước, chỉ chốc lát nữa sẽ đụng vào!

Phía sau bỗng nhiên trầm xuống, hai cánh tay vòng qua người nàng, nam tử kề sát ngay phía sau lưng, gió mạnh xông thẳng vào khoang mũi, bên tai
lại truyền đến giọng nói trầm thấp nghiêm túc, “Nghiêng người về phía
trước!”

Mộ Thanh theo lời hơi cúi người.

“Thẳng lưng, đừng khom người, chỉ nghiêng về phía trước!”

Mộ Thanh lập tức điều chỉnh lại tư thế, nhưng ngựa chạy quá nhanh,
xóc nảy vô cùng, căn bản nàng không thể ngồi yên ổn, điều chỉnh tư thế
nói thì dễ làm mới khó.

“Đừng nghĩ nhất định phải ngồi vững, mã chạy thì không thể ngồi vững được! Phối hợp theo tiết tấu lên xuống của ngựa là được.”

Mộ Thanh suy nghĩ lời này, thử tìm cảm giác, nhưng đây không phải đạo lí trong nửa khắc có thể lĩnh hội được.

“Đầu gối! Đùi! Kẹp chặt bụng ngựa, người nghiêng về phía trước! Mông
và yên ngựa giống như chạm mà không phải chạm, như thế sẽ đúng!” Bên tai lại truyền đến giọng nói của Nguyên Tu, trầm thấp nghiêm túc, có chút
khác biệt với giọng điệu hòa ái sảng khoái bình thường, hơi thở của hắn
ngay bên tai, một chút nóng, một chút ngứa, quanh quẩn bên mũi nàng.

Lưng Mộ Thanh cứng ngắc, cố gắng đặt tất cả suy nghĩ lên việc cưỡi ngựa.

Nguyên Tu lại phía sau liếc mắt nhìn nàng một cái, cột tóc của thiếu
niên ở trong gió khẽ động như cờ, phất qua mặt hắn, hơi ngứa, lộ ra cái
cổ trắng như tuyết, đường cong như trăng lưỡi liềm, khiến cho bóng lưng
thanh trác thêm phần nhu hòa. Gió khô hanh mang theo cát vàng thổi qua,
nhưng trên người thiếu niên lại như có hương trúc thoang thoảng, giống
như gặp được màu xanh biếc của mùa xuân Giang Nam.

Đáy mắt Nguyên Tu lộ ra chút nghi hoặc, khi phục hồi tinh thần lại
ngựa đã chạy vài vòng quanh giáo trường, mà thiếu niên đằng trước đã
không còn khẩn trương như vừa rồi, dần dần quen với việc điều khiển
ngựa, tư thế đã ổn định hơn rất nhiều.

Hai nam nhân cùng cưỡi chung một con ngựa, tuy là một người đang dạy
kỹ thuật cưỡi ngựa, nhưng nhìn vẫn có chút cổ quái. Nguyên Tu thấy Mộ
Thanh đã điều kiển được ngựa, cho nên duỗi tay kéo dây cương, để cho
ngựa dần dần chậm lại, đợi khi ngựa dừng lại thì phi thân nhảy xuống.

Mộ Thanh không có khinh công tốt như hắn, chỉ có thể đạp chân trái vào bàn đạp, cẩn thận xuống ngựa.

Tầm mắt Nguyên Tu theo động tác xuống ngựa rơi đến trên đùi nàng, nhớ tới cảm xúc vừa rồi khi vỗ vào chân nàng, hơi nhíu mi nói: “Chân của
ngươi rất yếu, không có sức lực thì không cưỡi được ngựa! Đã thao luyện
nhiều ngày như vậy mà vẫn không cải thiện, sau này khi thao luyện thì
buộc bao cát trên đùi chạy vài vòng quanh giáo trường, luyện lực chân!”

Mộ Thanh nghe thấy hắn nói chân nàng yếu thì cúi thấp đầu, khẽ đáp một tiếng.

“Còn có lực thắt lưng, cưỡi ngựa không có lực thắt lưng cũng không
thể cưỡi lâu, đừng nói trăm ngàn dặm, chỉ cưỡi mười dặm cũng có thể
khiến thắt lưng của ngươi muốn gãy rời! Nếu không muốn sau này phải chịu khổ, luyện tập thắt lưng nhiều vào!” Nguyên Tu nói xong, theo thói quen vỗ vỗ nàng.

Động tác vỗ này của hắn khiến Mộ Thanh cứng đờ, Nguyên Tu lại nhíu
mày, “Tiểu tử, sao chỗ nào ngươi cũng mềm như vậy? Thân thể hình như
cũng quá mức gầy yếu rồi.”

Với thân thể gầy yếu như thế này, một ngày đêm ở thôn Thượng Du kia hắn làm cách gì mà giết nhiều Mã phỉ như vậy?

Nguyên Tu không khỏi đưa mắt tỉ mỉ đánh giá thiếu niên, thiếu niên so với hắn thấp hơn một cái đầu, so với hán tử Tây Bắc cao lớn khỏe mạnh
thì nhỏ bé hơn rất nhiều. Khó có thể tưởng tượng thân mình này lại cất
giấu sự bướng bỉnh như vậy, dám ở trên thảo nguyên giằng co năm ngày năm đêm với Hô Diên Hạo, cũng khó có thể tưởng tượng thân mình này cất giấu sức dẻo như thế nào, có thể ở thôn Thượng Du giết nhiều Mã phỉ như vậy.

Mộ Thanh bị Nguyên Tu nhìn chằm chằm đến không được tự nhiên, trong
lòng bực bội với thói quen này của hắn, nam tử trong quân không câu nệ
tiểu tiết, nhưng điều này với nàng lại là điều cấm kỵ, nếu một ngày nào
đó hắn muốn vỗ xem nàng có cơ ngực hay không, lúc đó thân phận nàng
không thể không bại lộ!

Sắc mặt thiếu niên không tốt lắm, con ngươi lạnh lùng, lui về phía
sau một bước, nói: “Mạt tướng không so sánh được với Đại tướng quân, nhà mạt tướng nghèo khổ, cả ngày không được mấy bát cơm, cho nên bộ dạng
không được cao lớn khỏe mạnh.”

Lời nói tức giận này của Mộ Thanh lại khiến Nguyên Tu có chút buồn
cười, hỏi nàng: “Nói ngươi gầy yếu còn không đúng sao? Lại tức giận.
Ngươi năm nay bao nhiêu rồi?”

“Mười sáu.”

“Mười sáu đúng là tuổi thân thể phát triển, trong quân có thể ăn no
cơm! Mỗi bữa ăn mấy bát, đảm bảo một thời gian nữa ngươi sẽ cao lớn!”
Khi Nguyên Tu nói chuyện lại nhìn phía Lưu Hắc Tử, nói: “Ngươi vốn ở
trướng quân lương, việc này giao cho ngươi, giám sát Quân Hầu nhà ngươi, nếu như mỗi bữa hắn ăn hai bát, sau này bảo hắn ăn ba bát!”

Lưu Hắc Tử sửng sốt, còn chưa được hai bát đâu, Quân Hầu ăn cơm rất
ít, bình thường chỉ có một bát. Nhưng đối mặt với Nguyên Tu, hắn không
dám đáp lời, cho nên lời này bị nuốt ở trong bụng.

“Được rồi, nhớ phải luyện lực thắt lưng cùng lực chân, trong quân
trướng còn có việc, ta về trước, mấy ngày nữa sẽ đến kiểm nghiệm kỹ
thuật cưỡi ngựa của ngươi!” Nguyên Tu vừa nhìn về phía chuồng ngựa bên
kia, thân binh của hắn lập tức dắt một con ngựa đen lại đây.

Mộ Thanh cúi mắt không nói, nghĩ thầm ngươi không đến là tốt nhất,
nhưng lời này chỉ có thể nghĩ trong đầu mà không thể nói ra miệng.

Mấy tướng lĩnh bên cạnh trùng hợp nhìn thấy sắc mặt của nàng, cười
hắc hắc, có chút đáng khinh, “Nghe lời Đại tướng quân đi, Đại tướng quân muốn tốt cho ngươi thôi! Chúng ta đều là hán tử, luyện lực thắt lưng và lực chân thì sau này cưới nương tử về mới không mệt.”

Lão Hùng ha ha cười, “Chu Quân Hầu mới mười sáu, người trẻ tuổi da mặt mỏng, ông nói câu này thật không phúc hậu!”

Vẻ mặt của tướng lãnh lại không cho là đúng, “Trẻ tuổi thì là chim
non sao? Mười ba tuổi lão tử đã đi dạo kỹ viện! Ông cho rằng trong quân
của chúng ta có mấy kẻ còn là chim non? Cũng chỉ có Đại tướng quân...”

Nguyên Tu dắt ngựa qua đây, kéo dây cương đang muốn lên ngựa, nghe
thấy lời nói của hắn bỗng nhiên quay người lại, một cước đạp đến, “Cút!”

Tướng lĩnh kia gào lên một tiếng, ôm mông nhảy ra thật xa, quay đầu cười ha ha.

Nguyên Tu bị nụ cười của hắn làm cho tức giận, mặt trời chói chang
chiếu xuống, màu da của nam tử như mạch, hai má không hiểu sao lại ửng
đỏ, khí độ của chiến thần oai hùng bất phàm thoáng chốc tán đi ba phần,
hắn liếc mắt nhìn Mộ Thanh một cái nói: “Sau này cách bọn họ xa một
chút, đừng để bọn họ dạy hư ngươi.”

Mộ Thanh không nói, chỉ gật đầu.

Lúc này Nguyên Tu mới lên ngựa, chân kẹp bụng ngựa vừa muốn phi ra
khỏi giáo trường, bên ngoài lại truyền đến tiếng vó ngựa hốt hoảng, ngựa vừa xuất hiện đã nghe thấy một tiếng báo dài!

“Báo —— ”

Chúng tướng giương mắt, sắc mặt Nguyên Tu trầm xuống, người nọ là thân binh của hắn, chẳng lẽ xảy ra chuyện đột xuất gì?

Chỉ một chút cân nhắc, thân binh kia đã phóng ngựa đến, xoay người
xuống ngựa, quỳ dưới xuống báo tin: “Báo! Báo Đại tướng quân, hành cung
có thánh chỉ đến!”

Thánh chỉ?

Chúng tướng sững sờ, ánh mắt Mộ Thanh khẽ biến, yên lặng liếc mắt
nhìn Nguyệt Sát, Nguyệt Sát vẫn mang khuôn mặt lạnh như băng, nhưng đáy
mắt cũng thoáng một chút kinh ngạc, nói lên rằng hắn cũng không biết có
thánh chỉ đến.

Sắc mặt Nguyên Tu có chút thâm trầm, hỏi: “Người đang ở thành Gia Lan?”

“Vâng! Đang chờ trong phủ của Đại tướng quân.”

“Được rồi, trở về!”

Nguyên Tu dứt lời muốn đi, thân binh kia lại liếc mắt nhìn Mộ Thanh
một cái, nói: “Cung nhân truyền chỉ nói muốn Chu Quân Hầu đi tiếp chỉ.”

Chúng tướng nghe vậy lại càng ngẩn người, Nguyên Tu quay đầu, thấy
trong con ngươi Mộ Thanh có vẻ kinh ngạc, hắn cũng có chút kinh ngạc,
nhưng vẫn gật đầu nói: “Được! Vậy cùng nhau đi. Ngươi vừa học cưỡi ngựa, vừa vặn có thể luyện tập, đi thôi!”

“Vâng!” Mộ Thanh cúi đầu đáp lời, che giấu thần sắc trong đáy mắt,
kéo dây cương lên ngựa, để Nguyệt Sát tiếp tục huấn luyện Thạch Đại Hải
và Lưu Hắc Tử, nàng theo sau Nguyên Tu, ra khỏi giáo trường.

*

Thành Gia Lan, phủ Đại tướng quân nằm ở phía đông trong thành, cửa
lớn rộng rãi, một đường đi đến chính điện, không thấy có hoa cỏ gì, chỉ
tùy ý trồng vài cây bóng mát lớn. Nhưng quân đình, doanh trại, sân tập
võ lại vô cùng đầy đủ, trang nghiêm rộng rãi, lạnh lẽo cứng rắn.

Cung nhân truyền chỉ đang ở chính điện uống trà, khi Mộ Thanh theo
Nguyên Tu đến, thấy Lỗ Đại cũng có mặt, hiển nhiên là cũng tới đón thánh chỉ.

Nguyên Tu đi ở phía trước, dẫn Lỗ Đại cùng Mộ Thanh quỳ xuống tiếp
chỉ, nghe thấy giọng nói của cung nhân kia bén nhọn, vừa mở miệng thanh
âm đã truyền ra thật xa.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Ngũ Hồ xâm phạm biên giới Tây Bắc, trộm cướp hoành hành ngang ngược, lòng trẫm đặt ở biên quan
không thể yên tâm, lại nghe tin Tây Bắc Đại tướng quân Nguyên Tu bên
ngoài đánh dẹp quân Ngũ Hồ, bên trong dẹp an nạn trộm cướp, trung can
nghĩa đảm, lòng trẫm đã được an ủi! Ban thưởng ba tòa phủ trạch, trăm
thửa ruộng tốt, ba ngàn lượng hoàng kim, khâm thử!”

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Phiêu Kị tướng quân Lỗ
Đại dẫn quân cố thủ thôn Thượng Du, trảm ngàn Mã phỉ, oai hùng quả cảm,
anh dũng khắp ba quân! Ban thưởng một tòa phủ trạch, trăm thửa ruộng
tốt, ngàn lượng hoàng kim, khâm thử!”

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Quân Hầu Chu Nhị Đản Tây
Bắc quân, phá cơ quan trận, cố thủ thôn Thượng Du, dùng mưu trí cứu đại
quân, bảo hộ dân chúng, rất đáng khen thưởng! Sắc phong Trung Lang
tướng, hiệu Anh Duệ, ban thưởng một tòa phủ trạch, ngàn lượng hoàng kim, khâm thử!”

Ba đạo thánh chỉ, hai thánh chỉ khen thưởng, một thánh chỉ phong tướng!

Trung Lang tướng, là chức tướng thấp nhất, tương đương với quan võ
ngũ phẩm. Việc sắc phong cấp thấp thế này, chỉ cần bổ nhiệm cho Binh Tào là được, không cần đích thân hoàng đế phải viết thánh chỉ sắc phong. Hạ chỉ ban thưởng đã là ân điển mênh mông, hơn nữa còn sắc phong danh
hiệu! Theo luật lệ của Đại Hưng, chức quan văn võ đều có thể chế nhất
định, không thể khinh động, danh hiệu chỉ có thể do đế vương ban thưởng, nhưng vinh dự loại này chỉ có quan văn võ lớn trong triều hoặc hàng ngũ quyền quý mới có được, thánh chỉ sắc phong một võ tướng ngũ phẩm, còn
ban thưởng danh hiệu, chuyện ban thưởng quá mức hậu hĩnh như vậy, thật
sự là lần đầu nghe thấy!

Theo luật lệ Đại Hưng, những người được ban thưởng danh hiệu sẽ được
thêm một cấp bậc, Anh Duệ Trung Lang tướng, có điều vẫn chỉ lĩnh bổng
lộc ngũ phẩm!

Nguyên Tu, Lỗ Đại cùng Mộ Thanh lĩnh chỉ tạ ơn, ba người nhận lấy
thánh chỉ nắm trong tay, Nguyên Tu mới cười nói: “Công công đường xa tới Tây Bắc, biên quan lạnh lẽo, nếu có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn
xin chớ trách. Buổi trưa mời công công ở lại trong phủ dùng bữa, để
Nguyên Tu tròn vai chủ khách!”

Nam tử nói chuyện, ôn hòa mà bình tĩnh, ý cười nhợt nhạt.

Cung nhân kia vội vàng xin miễn, “Không dám phiền Đại tướng quân!
Biên quan là vùng trọng địa, chiến sự khẩn cấp, nếu lão nô dám quấy rầy, quay về chỉ sợ khó gặp bệ hạ. Thánh Thượng còn đang chờ lão nô trở về
phục mệnh, không dám ở lâu, lúc này nên lập tức lên đường.”

“Giang Nam và Tây Bắc cách xa hai ngàn dặm, công công vội vã đến đây, sao có thể chỉ uống một chén trà nhỏ rồi rời đi? Bữa trưa nay bất luận
thế nào cũng phải để Nguyên Tu sắp xếp.”

“Không dám không dám! Chiến sự quan trọng hơn! Lão nô phải nhanh chóng trở về phục mệnh, đa tạ ý tốt của Đại tướng quân.”

Một phen khước từ qua lại, Nguyên Tu cũng không giữ người nữa, liếc
mắt nhìn thân binh bên cạnh một cái, thân binh kia đi xuống, một lát sau quay lại, ba thỏi vàng ròng được thưởng cho cung nhân kia, cung nhân
mỉm cười nhận lấy, nói lời cảm tạ, sau đó dẫn người rời đi.

Nguyên Tu tự mình tiễn người ra khỏi phủ Đại tướng quân, khi trở về Lỗ Đại và Mộ Thanh đều đang chờ ở trong sảnh.

Lỗ Đại nói: “Chuyện của tân quân, bên kia biết được thật nhanh!”

“Trong quân có mật thám của triều đình, cũng không có gì ngạc nhiên!” Nguyên Tu nói.

“Sao lại không ngạc nhiên? Khi ở Biện Hà chiêu binh, đám thái giám
của Mỹ Nhân tư còn đến cửa nha môn chọn mỹ sắc, nếu nói Hoàng Đế không
biết chuyện này, lão tử không tin! Mục đích đến chính là chúng ta! Lúc
này lại hạ chỉ ban thưởng cái này cái kia, lão tử cảm thấy rất ngạc
nhiên! Chắc chắn không có ý tốt gì!”

Nguyên Tu dở khóc dở cười, “Có thể là ý gì? Thánh chỉ là giả, hay là phủ trạch vàng bạc ngươi ban thưởng có thể bị thu lại?”

“Hoàng Đế có đức hạnh như thế nào không phải Đại tướng quân không
biết, hắn càn quấy vài năm, hôm nay hạ chỉ ban thưởng, ngày mai hạ chỉ
giết người, có gì không thể?”

Hai người nói chuyện cũng không để ý Mộ Thanh, khi Nguyên Tu xoay
người thấy nàng cúi đầu không nói lời nào, cười nói: “Đừng nghe hắn! Vua không nói chơi, nếu đã phong thưởng, ngươi cứ yên tâm nhận lấy. Trên
đường hành quân, công lao của ngươi đủ để phong tướng, chỉ là trong quân trướng không thể tự ý đề bạt chức tướng, việc này cần tấu lên trên. Tấu chương của ta đã dâng lên, chẳng qua là thánh chỉ đến sớm hơn dự liệu
của ta mà thôi. Đừng để Lỗ Đại làm cho hoảng sợ, trong quân không phải
trong triều, không cần quá câu nệ. Yên tâm, nếu kẻ nào dám đụng đến
tướng sĩ Tây Bắc, phải hỏi Nguyên Tu ta trước!”

“Không đánh đuổi người Hồ sẽ không động chúng ta, nếu động đến chúng ta, ai canh giữ biên quan?” Lỗ Đại hừ hừ một tiếng.

Nguyên Tu quay người lại đạp một cước vào người hắn, cười mắng: “Ngươi câm miệng đi!”

Mộ Thanh cúi đầu đứng thẳng, vẫn không nói chuyện, chỉ ngẫu nhiên
giương mắt, ra vẻ lơ đãng liếc nhìn vẻ mặt của Nguyên Tu và Lỗ Đại.
Trong cung muốn nàng đến nhận chỉ, nàng đã biết là ý chỉ phong tướng,
cũng không quá bất ngờ. Nàng được phong làm Quân Hầu, chuyện gì mà cần
thêm một thánh chỉ nữa? Bộ Tích Hoan tuyệt đối sẽ không nhàm chán đến
nỗi hạ chỉ để ban thưởng phủ trạch vàng bạc, hắn biết những thứ đó nàng
không cần, cho nên thánh chỉ đưa đến, chắc chắn là phong tướng! Nhưng
nàng vẫn có chút bất ngờ với việc hắn ban danh hiệu cho nàng.

Một chuyện khiến nàng bất ngờ nữa là Nguyên Tu, qua vẻ mặt của hắn,
có thể thấy được hắn không có nhiều thái độ thù địch với Bộ Tích Hoan,
chỉ là cũng không quá thân cận. Như thế đã là rất tốt rồi, dù sao Nguyên gia nắm giữ triều chính nhiều năm, đế vương và Nguyên gia có rất nhiều
bất hòa. Mà Tây Bắc quân cũng rất oán hận Bộ Tích Hoan, hiểu lầm sâu
nặng.

Mộ Thanh còn muốn tìm tòi thêm một chút, một gã thân binh lại tiến
vào đưa tin: “Đại tướng quân, Cố lão tướng quân đến, nói có chuyện quan
trọng cần thương lượng, ở thư phòng chờ ngài.”

Nguyên Tu nghe vậy xoay người nói: “Được, đã biết.”

Khi đi ra ngoài, hắn quay đầu cười nói với Mộ Thanh: “Ngươi cũng
không cần trở về, trưa ở lại trong phủ ăn bữa cơm! Coi như chúc mừng cho ngươi!”

Không đợi Mộ Thanh trả lời, hắn đã nói với thân binh ở cửa: “Gọi cả
đám tướng lĩnh trưa tay không có việc gì đến, báo với phòng bếp làm
nhiều đồ ăn một chút. Nói với bọn họ, lấy thịt heo nấu ăn. Anh Duệ tướng quân đang trong thời kỳ phát triển thân thể, ăn không đủ no sẽ không
lớn được!”

Thân binh kia cười hì hì, lĩnh mệnh rời đi.

Nguyên Tu lại quay sang nói với Lỗ Đại: “Hắn mới học cưỡi ngựa, còn
chưa thuần thục, từ giờ đến bữa trưa còn một khoảng thời gian nữa, ngươi dẫn hắn đến sân luận võ luyện tập một chút!”

Cho đến tận khi giao phó xong, hắn mới rời đi.

*

Thư phòng.

“Lão sư đến là vì chuyện thánh chỉ sao?” Nguyên Tu vừa vào cửa đã hỏi.

Cố Càn khoanh tay đứng ở bên cửa sổ, lão tướng tuổi đã qua một giáp [hơn năm mươi tuổi], đầu đầy tóc bạc, lại vẫn uy nghiêm rắn rỏi như trước.

“Ba đạo thánh chỉ kia tới nhanh như thế cũng không nói làm gì, trong
quân có mật thám của triều đình không có gì phải ngạc nhiên. Nhưng thánh ý... Đại tướng quân có đoán được hay không?” Cố Càn xoay người lại,
vẻ mặt suy ngẫm sâu xa.

“Lão sư cảm thấy Thánh Thượng phong thưởng quá mức hậu hĩnh với Chu Nhị Đản?” Nguyên Tu nhíu mày cười.

Cố Càn nghe vậy, ánh mắt sáng lên, thâm ý càng nặng, “Thánh Thượng
phong thưởng cho Chu Nhị Đản, cũng chính là phong thưởng cho Đại tướng
quân.”

Thánh Thượng đã sớm trưởng thành, Nguyên gia lại vẫn can dự vào triều chính như trước, mấy năm nay Thánh Thượng cùng Nguyên gia có rất nhiều
điều bất hòa. Nhưng bất luận sóng ngầm bên dưới có mạnh mẽ thế nào, trên bề mặt vẫn rất bằng phẳng. Chu Nhị Đản là tân tú trong Tây Bắc quân,
luận quân công mà nói đủ để phong tướng, nhưng chung quy hắn vẫn chỉ là
một tân binh, về phương diện dẫn binh không hề có kinh nghiệm, phong
tướng vẫn còn quá sớm. Trước đó vài ngày Đại tướng quân luận công ban
thưởng, hắn chỉ đề nghị chức Đô Úy, muốn tiểu tử này chậm rãi rèn luyện
thêm. Nhưng Đại tướng quân yêu tài, cảm thấy phong làm Quân Hầu vẫn
không đủ, cho nên dâng tấu lên triều đình.

Lúc ấy hắn nghĩ, tân quân mới tới Tây Bắc, năm vạn tân quân đến từ Giang Nam, có rất nhiều điểm không hợp với lão binh Tây Bắc, nếu có một tướng lĩnh xuất phát từ chính tân quân cũng rất có lợi cho việc trấn an tân
quân. Bởi vậy hắn không ngăn cản Đại tướng quân dâng tấu.

Tấu chương dâng về Thịnh kinh, thánh chỉ lại truyền từ hành cung mà đến, tâm ý của Thánh Thượng rất đáng để suy ngẫm.

Trọng thưởng cho tân tú Tây Bắc quân, thứ nhất có thể khích lệ sĩ khí biên quan, thứ hai tân tú là người của Tây Bắc quân, mà Tây Bắc quân
thuộc Nguyên gia, Thánh Thượng có tâm ý lấy lòng Nguyên gia. Nhưng thánh chỉ lại không phải từ theo trong triều, mà từ hành cung ban ra, hiển
nhiên Thánh Thượng có mật báo trong quân, hắn không hề có ý định che
dấu, giống như muốn tuyên bố thẳng với Nguyên gia!

Ba đạo thánh chỉ, cũng là ba loại thánh ý, Thánh Thượng đã không phải hoàng đế nhỏ tuổi lúc trước, cho dù những năm gần đây hành động vô cùng hoang đường, nhưng thật ra lòng dạ sâu xa khó dò.

Nguyên Tu nghe vậy, ý cười thu lại, đi đến sau bàn, nhìn địa đồ quan ngoại treo trên tường, khoanh tay không nói.

“Bên phía Thịnh kinh, mấy ngày nay có thu được tin tức gì không?” Cố Càn hỏi.

“Đến rồi.”

“Đại tướng quân đã xem chưa?”

“Không xem.”

Nguyên Tu vẫn chưa xoay người, ngữ khí vài phần lãnh đạm, vài phần cứng rắn.

Cố Càn hít sâu một hơi, “Đại tướng quân, ngài chung quy vẫn phải trở
lại Thịnh kinh, Tây Bắc này... không phải nơi ngài an thân cả đời.”

Nguyên Tu không nói gì, chỉ nhìn địa đồ kia, thảo nguyên mờ mịt, đại
mạc như tuyết, ánh mắt nam tử lộ ra vài phần ngóng trông, hồi lâu mới
nói: “Tây Bắc này, rất tốt.”

“Nhưng Đại tướng quân là con trai trưởng của Nguyên gia!” Cố Càn tận tình khuyên bảo.

Thánh Thượng là con rồng ẩn nấp, chắc chắn không để Nguyên gia tiếp
tục can dự vào triều chính, Thánh Thượng và Nguyên gia, chắc chắn phải
có kết cục sinh tử, mà Đại tướng quân là người của Nguyên gia, lại cố
tình không để ý đến việc triều chính, mười lăm tuổi đã gia nhập quân
ngũ, mười năm không trở lại kinh thành!

Những chuyện này tránh né mười năm, nay bệ hạ đã thành niên, không thể tiếp tục trốn tránh.

Chung quy vẫn phải về kinh, vẫn phải lựa chọn.

“Ôi! Không biết, sau này hãy nói!” Nguyên Tu phiền muộn khoát tay
chặn lại, xoay người bước ra khỏi bàn gỗ, đi nhanh ra ngoài cửa.

“Đại tướng quân!” Cố Càn ở phía sau vội vã gọi.

Sau này! Sau này! Mỗi lần nói đến chuyện ở Thịnh kinh, hắn lại đẩy đến sau này!

“Hôm nay Chu Nhị Đản phong tướng, ta giữ hắn lại trong phủ ăn cơm,
bữa trưa náo nhiệt, lão sư cũng đến đi! Chuyện này, sau này nói!” Nguyên Tu vừa nói vừa sải bước đến cửa thư phòng, đi xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui