Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Gió cát từ từ thổi qua vách tường, mặt trời vẫn chói chang gay gắt.

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn trời xanh, lại cúi xuống nhìn thi cốt trên mặt đất, giọng nói lạnh lùng.

“Thi cốt bị chia cắt thành hơn trăm khối,
tứ chi, xương ngực, xương sống, đều bị chém thành nhiều đoạn, chỉ có
xương sườn là còn nguyên vẹn.”

“Ở đầu của mỗi đoạn xương có vết nứt rõ ràng, bên cạnh có những lớp xương bong ra từng màng, điển hình cho vết
chém mạnh, hung khí dùng để phanh thây là búa. Hung thủ giả trang thành
Tiểu Trịnh, hung khí rất có thể là búa bổ củi ở trướng quân lương.”

“Những vết nứt trên xương dài, những đường xương gãy và trục thẳng của vết thương trùng khớp, diện tích lớp xương bị bong nhỏ.”

Mộ Thanh đem những tình huống khám nghiệm được kể ra trước, sau đó mới là phân tích suy luận.

“Đầu tiên, trường hợp này không phù hợp với đặc thù của một vụ án giết người phanh thây bình thường. Đại đa số
hung thủ chặt xác chết ra thành những đoạn nhỏ là để dễ dàng cho việc
ném thi thể, toàn bộ xương cốt sẽ bị chia thành những khối nhỏ, ngoại
trừ đầu, bình thường đều không có bộ phận nào quá lớn. Nhưng xương sườn
của thi thể lại được giữ nguyên hoàn toàn, nói lên rằng khi hung thủ
giết người đã nghĩ đến chuyện đem xác chết giả làm thịt lợn, đưa cho
phòng bếp nấu ăn. Trên sa trường giết địch là để bảo vệ quốc gia, không
có tội chỉ có công, phần lớn mọi người đều không có gánh nặng tâm lý.
Nhưng lén lút giết người lại là hành động vi phạm quốc pháp quân quy,
phần lớn mọi người đều sợ hãi. Bởi vậy cho dù là mãnh tướng anh dũng
cũng không thể bình tĩnh giết người như khi giết địch trên chiến trường. Mà hung thủ của chúng ta khi phanh thây đã nghĩ được phương pháp xử trí thi thể, hắn thông minh, bình tĩnh, tâm lý chịu đựng rất cao.”

“Tiếp theo, những vết xương nứt dài,
chứng tỏ rằng khi hung thủ phanh thây dùng lực rất lớn. Nhưng diện tích
các lớp xương bong ra không lớn nói lên rằng hắn xuống tay vô cùng quả
quyết! Có thể liên tưởng đến cảnh bộ củi, càng do dự, sức mạnh càng nhỏ, vụn gỗ bắn tung tóe ra càng nhiều. Sức lực lớn, ra tay quả quyết, mới
có thể bổ lưu loát gọn gàng. Nhưng đó là trên phương diện kỹ thuật, về
phương diện tâm lý, phanh thây không giống bổ củi, hung thủ xuống tay
quả quyết, xác chết bị chém thành hơn trăm khối, đều là một lần chém
đứt, vô cùng gọn gàng, không có do dự, thuần thục, máu lạnh.”

“Đường xương gãy và trục thẳng của vết
thương trùng khớp, chứng tỏ rằng hung thủ cầm búa chém xuống là vuông
góc, một hai đoạn thì không nói làm gì, nhưng toàn bộ vết chém đều là
vuông góc, chuyện này không phải người bình thường có thể làm được, hung thủ người mang võ nghệ, hơn nữa còn là cao thủ.”

“Cuối cùng, nơi nguy hiểm nhất lại là
nơi an toàn, có người mất tích bị hại, mặc dù tra xét toàn bộ quan
thành, nhưng bình thường không ai nghĩ đến chuyện tra xét phủ Đại tướng
quân. Từ điểm đó mà nói, hung thủ vô cùng giả dối. Nhưng hung thủ dịch
dung thành Tiểu Trịnh, muốn để phòng bếp nhanh chóng nấu thi thể này
mang lên bàn ăn của Đại tướng quân, có thể thấy được tâm lý biến thái
của hắn.”

Suy luận đến tận đây, những người khác nghe cũng không nói gì, nhưng Lỗ Đại lại biến sắc!

Giả dối, máu lạnh, tâm lý biến thái? Lời này nghe thật quen tai...

Mộ Thanh quay đầu nhìn hắn một cái,
nói: “Cảm thấy quen tai phải không? Đúng vậy, chúng ta gặp được bằng hữu cũ, chứng cớ then chốt ở chỗ này.”

Nàng ngồi xổm xuống, cầm lấy một dẻ
xương sườn, chỉ cho mọi người thấy khớp xương phía trước của xương sườn, nơi đó có một vết đao rõ ràng, “Cho dù thông minh hơn nữa khi hành động hung thủ vẫn để lại chứng cớ, hắn coi nạn nhân giống như động vật để
chặt thi thể, mà muốn gỡ được một bộ xương sườn hoàn chỉnh, hắn cần dùng đến đao. Vết đao này, hai đầu nông, ở giữa lại sâu, một nửa hình cung
rõ ràng như thế —— là loan đao!”

Loan đao?!

Lúc này không ai không hiểu, loan đao đối với tướng sĩ Tây Bắc mà nói rất quen thuộc.

“Người Hồ!” Vẻ mặt của một tướng lãnh vô cùng khó coi.

“Còn cụ thể hơn nữa, đó là —— Hô Diên
Hạo.” Mộ Thanh nói xong, quay lại nhìn đầu bếp phụ trách nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp, “Ngoại trừ tính tình của hung thủ, hung khí sử
dụng, chiều cao hắn miêu tả cũng xấp xỉ Hô Diên Hạo.”

“Hô Diên Hạo?” Tướng lĩnh kia khiếp sợ.

“Đúng vậy! Nhất định là thằng nhãi con này!” Lỗ Đại chắc chắc nói.

Chúng tướng ồ lên, Hô Diên Hạo từng
xuất hiện trong núi Thanh Châu, sau đó chạy thoát trên thảo nguyên Hô
Tra, từ đó trở đi không có ai nhìn thấy hắn. Mật thám cài ở bên cạnh
Địch Vương cũng không thấy truyền tin tức hắn trở về Vương trướng, người này mất tích như vậy, không ngờ hôm nay lại được biết tin tức của hắn!

Hắn trà trộn vào trong quan thành, tiếp cận trướng quân lương, giết người phanh thây đem thi thể đưa tới phủ
Đại tướng quân, sau đó lại mất tích?

Hắn có thể ở đâu được?

“Thằng nhãi con Hô Diên Hạo làm sao có thể trà trộn vào trong quan thành?”

“Hắn vào trong núi Thanh Châu như thế
nào, thì vào nơi này cũng như thế.” Khi Mộ Thanh nói quét mắt nhìn mọi
người trong sân, tướng lĩnh, thân binh, đầu bếp, một đoàn người chật
ních sân, khoảng gần bốn mươi người, nhìn đến một nửa, nàng bỗng nhiên
sửng sốt, “Đội của các ngươi vì sao thiếu một người?”

Nguyên Tu quay người lại, chúng tướng
cũng theo ánh mắt Mộ Thanh mà nhìn xem, thấy Mộ Thanh đang nhìn đội thân binh đi đến trướng quân lương bắt người.

Đội thân binh kia cũng đều quay người
nhìn về phía sau, sắc mặt thay đổi —— đúng vậy, đội của bọn họ có sáu
người, mà lúc này chỉ còn lại năm người!

“Đào Tử đi đâu rồi?” Thân binh cầm đầu hỏi.

Những người còn lại vẻ mặt mờ mịt, vừa
rồi tất cả chỉ chăm chú nghe Anh Duệ tướng quân nói chuyện, không ai chú ý đến việc thiếu người.

“Tìm!” Nguyên Tu nói.

Đội thân binh kia lập tức tuân lệnh, vội vàng rời đi.

Chỗ Mộ Thanh khám nghiệm tử thi là cửa
phòng bếp, mọi người đứng nghe nàng suy luận, mặt đều quay về cửa phòng
bếp, đưa lưng về phía cửa sân, người rời đi khi nào, không có ai biết,
nhưng là thân binh của Nguyên Tu, lại không có lệnh mà tự tiện rời đi,
hành vi vô cùng khả nghi.

Mộ Thanh cũng không nói vì sao lại hỏi
người này, nhưng trong lòng mọi người đều có loại dự cảm không tốt. Hôm
nay tận mắt chứng kiến khả năng của thiếu niên này, hắn tuyệt đối không
tùy tiện hỏi những câu vô nghĩa.

Đội thân binh kia đi một lúc sau đó
quay trở lại, sắc mặt so với lúc bẩm báo chuyện của Tiểu Trịnh còn nặng
nề hơn, “Báo Đại tướng quân, huynh đệ canh cửa phủ nói, khoảng một nén
hương trước Đào Tử đã đi ra khỏi phủ!”

“Đó không phải là vừa mới đi sao?”

“Đi đến chỗ nào?”

Lỗ Đại và Cố lão tướng quân đồng thời
lên tiếng hỏi, sắc mặt hai người cũng nặng nề, dự cảm không tốt trong
lòng quá nặng. Thời gian nửa nén hương trước, không phải là khi suy đoán hung thủ sao? Vì sao sớm không đi muộn không đi, lại chọn lúc này?

Tiểu Trịnh đã chết, Hô Diên Hạo dịch
dung thành Tiểu Trịnh, rồi sau đó mất tích, lúc này lại có một thân binh lặng lẽ ra khỏi phủ, hay là?

Lỗ Đại cùng Cố Càn đồng thời nhìn về
phía Mộ Thanh, thấy thiếu niên vẫn đứng im không nói, lúc này, thân binh kia lên tiếng: “Đi về hướng đông!”

Chung quanh quan thành là doanh trại, phía đông có cổng Đông thành, đó là cửa thành thông đến hẻm núi!

“Truyền quân lệnh, phong tỏa cửa thành! Những người không có binh phù và quân lệnh, không thể ra khỏi thành.”
Nguyên Tu hạ lệnh, thân binh lĩnh mệnh lập tức rời đi, chúng tướng cũng
lần lượt cáo lui.

Yến tiệc hôm nay vốn là vì ăn mừng việc phong tướng của Mộ Thanh, nào biết lại xảy ra chuyện như vậy, cuối cùng lại tra ra việc Hô Diên Hạo đang ở trong Gia Lan thành! Chuyện này vô
cùng hệ trọng, không thể trì hoãn!

Chúng tướng vội vàng cáo lui, ngay cả Lỗ Đại cũng cáo lui, trong sân chỉ còn Nguyên Tu, Cố lão tướng quân và Tề Hạ.

Lúc này Mộ Thanh mới nói: “Mạt tướng có chút chuyện, muốn nói riêng với Đại tướng quân.”

*

Thư phòng của phủ Đại tướng quân là nơi trọng yếu trong cả thành, bình thường chỉ có Nguyên Tu và Cố lão tướng
quân có thể vào thư phòng, nếu như không có quân lệnh, cho dù là Lỗ Đại
cũng không thể tiến vào thư phòng nửa bước.

Giờ Mùi, cửa thư phòng mở ra lại đóng lại, Nguyên Tu đi đến ngồi phía sau bàn.

“Đào Tử đã chết.” Ánh sáng trong thư
phòng ảm đạm, quân báo trên bàn sắp xếp chỉnh tề, nam tử ngồi tựa vào
ghế, quay lưng vào tấm địa đồ của quan ngoại, áo bào đen càng toát lên
vẻ lạnh lùng, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên một nửa khuôn mặt của nam tử, toát ra vẻ nghiêm túc mà nặng nề.

Chạng vạng hôm qua sau khi Tiểu Trịnh
đến phủ đưa đồ ăn thì không trở về, Đêm qua đến phiến Đào Tử canh gác,
rất có khả năng hắn đã bị Hô Diên Hạo giết chết sau đó thế chỗ.

Thân binh của hắn ba ngàn, người nào
hắn cũng biết, nhớ được tên, nhận rõ diện mạo, trên sa trường bọn họ
toàn lực bảo vệ hắn không tiếc tính mạng. Bình thường Đào Tử thích nhất
là lười nhác pha trò, nhưng trên chiến trường giết địch lại anh dũng
nhất, hắn đã chết...

Hô Diên Hạo giết chết hai binh lính giết địch anh dũng nhất trong Tây Bắc quân!

“Vì sao ngươi biết Hô Diên Hạo trà trộn vào trong phủ?” Nguyên Tu hỏi, hôm nay thiếu niên này đã vạch trần một
mối tai họa ngầm của Tây Bắc quân.

“Ta cùng với Hô Diên Hạo từng giao thủ, hắn ở trong núi Thanh Châu giết ba người, xác chết cũng là do ta khám
nghiệm, ta hiểu tính tình của hắn. Khi chưa biết hung thủ là ai, ta cũng không nghĩ hắn sẽ ở trong phủ, nhưng hung thủ là hắn, hắn rất có khả
năng ở trong phủ.” Mộ Thanh đứng ở đối diện bàn gỗ nói chuyện. Thật ra
rất đơn giản, chỉ cần hỏi tư duy biến thái của Hô Diên Hạo là có thể
biết.

“Hung thủ muốn đem thịt người đưa lên
bàn ăn của Đại tướng quân, lúc trước không hiểu tại sao hắn phải làm như thế, nhưng hắn là Hô Diên Hạo thì rất dễ giải thích. Kẻ này tàn bạo
biến thái, tuổi nhỏ từng trải qua một cuộc sống hắc ám, là con trai của
nữ nô lệ, lớn lên giống như dê bò, lấy tính mạng ra đánh cược đổi lấy sự chú ý của Địch Vương, từ đó về sau tác chiến dũng mãnh, lại liên tiếp
thua dưới tay Đại tướng quân, vết thương trên mặt hắn cũng là do Đại
tướng quân ban tặng. Đại tướng quân xuất thân gia tộc quyền thế, từ khi
còn là thiếu niên đã thành danh, chiến thần anh dũng, hào quang chói
mắt, ngươi có tất cả những thứ hắn khát vọng mà không có được, hắn muốn
hủy hoại ngươi, muốn kéo ngươi vào bóng tối, tâm lý như thế rất dễ lý
giải. Không phải hắn muốn cho ngươi ăn thịt người, mà là muốn cho ngươi
ăn thịt của binh sĩ dưới trướng của mình.”

“Suy nghĩ một chút, danh tướng thiên
hạ, anh hùng được dân chúng kính ngưỡng, lại ăn thịt binh lính, gặm
xương thân binh, uống canh xương của họ. Những chuyện khiến hình tượng
anh hùng suy sụp như thế, ngẫm cũng thật khiến cho người ta vui vẻ. Một
việc vui vẻ như thế, hắn chắc chắn sẽ muốn tận mắt chứng kiến. Giết
tướng lĩnh trong quân không phải chuyện dễ dàng, nhưng giết một gã thân
binh trong phủ Đại tướng quân vẫn có thể. Nếu hắn có thể dịch dung thành Tiểu Trịnh, cũng có thể dịch dung thành thân binh của Đại tướng quân.”

Hô Diên Hạo ẩn nấp trong đám thân binh
của Nguyên Tu, khi có yến tiệc thì quang minh chính đại bưng xương người nướng lên trên bàn Nguyên Tu, sau khi bị nàng nhận ra, lại vẫn dám ở
trong phủ Đại tướng quân xem nàng khám nghiệm tử thi, nghe nàng suy đoán hung thủ, cho đến tận khi bị chỉ ra thân phận mới tìm cơ hội rút đi, lá gan của kẻ này thật sự là lớn đến cuồng vọng.

Nguyên Tu im lặng nghe, ánh mắt như thanh đao lạnh lẽo, nháy mắt muốn phá vỡ bầu trời, gió tuyết lạnh lẽo.

“Ngươi muốn nói riêng với ta những lời
này sao?” Khi hỏi nàng, trong con ngươi của nam tử hình như có chút ánh
nắng hòa tan gió tuyết, hơi ấm.

Hắn là chủ soái của Tây Bắc quân, phòng thủ Tây Bắc mười năm, tình nghĩa sinh tử với tướng sĩ của mình không
phải thứ Hô Diên Hạo có thể dễ dàng phá tan, mặc dù nàng nói những lời
này trước mặt chúng tướng cũng không sao, hắn không để ý nhỏ nhặt như
vậy!

Tiểu tử này đối nhân xử thế có vẻ lạnh
lùng xa cách, nhưng chung quy vẫn là người trọng tình, nếu không phải
như thế, hắn sẽ không để Lưu Hắc Tử làm thân binh, cũng sẽ không để cho
Hàn Kỳ Sơ cùng Việt Từ từ bỏ quân chức trở về bên cạnh mình làm thân
binh.

“Không.” Mộ Thanh lại phủ nhận, “Ta muốn nói chuyện khác.”

Nguyên Tu sửng sốt, chưa hết xấu hổ, Mộ Thanh đã mở miệng.

“Ta muốn nói phải lạt mềm buộc chặt, Đại tướng quân muốn bắt Hô Diên Hạo, trước phải thả hắn ra khỏi thành!”

Nguyên Tu nghe vậy, đồng tử hơi co lại, nhìn Mộ Thanh, một khắc thả lỏng vừa rồi hoàn toàn biến mất, giờ phút
này chỉ còn nghiêm túc.

“Hô Diên Hạo giả dối như sói, mục đích
hắn vào Gia Lan quan không chỉ vì dâng một mâm thịt người cho Đại tướng
quân, chuyện này với hắn mà nói chỉ là tiết mục ngẫu hứng, hiện tại hắn
có chuyện quan trọng hơn phải làm, đó chính là xuất quan! Địch Vương
bệnh nặng, mười vạn thiết kỵ rút về Vương trướng, Vương vị thay đổi đã
là chuyện ngay trước mắt, dã tâm Hô Diên Hạo bừng bừng, nhất định không
cam lòng để huynh đệ đoạt mất Vương vị. Muốn đoạt Vương vị, trước tiên
phải xuất quan, nhưng từ sau khi Đại tướng quân làm Lặc Đan Vương trọng
thương, Địch Vương lại bệnh nặng, liên quân Ngũ Hồ rút về bên cạnh thảo
nguyên Ô Nhĩ Khố Đặc, hơn một tháng nay, không có chiến sự. Người ở
trong quan thành không ra ngoài, Hô Diên Hạo cũng không thể ra khỏi
thành, vì muốn ẩn thân, hắn chỉ có thể giết người dịch dung, thế vào chỗ đó.”

“Đại tướng quân có từng nghĩ tới
chuyện, Hô Diên Hạo vào trong quan thành như thế nào, vào trong núi
Thanh Châu như thế nào hay chưa? Trong quân và ở Thanh Châu chắc chắn có gian tế, nhưng khuôn mặt của Hô Diên Hạo có đặc thù rõ ràng, muốn không để ai phát hiện ra chỉ có thể dịch dung. Ta nghĩ hắn dùng phương pháp
giết tướng sĩ trong quân sau đó dịch dung thay thế họ. Có lẽ là khi hai
quân giao chiến hắn bắt giữ một tướng sĩ của bên ta, sau đó theo đại
quân tiến vào quan nội, một đường xâm nhập Tây Bắc tiến thẳng vào núi
Thanh Châu. Từ sau khi hắn chạy thoát ở thảo nguyên Hô Tra thì luôn mất
tích, hiện tại có vẻ không phải mất tích, mà là không biết trốn ở nơi
nào, giết tướng sĩ trong quân ta, theo tân quân vào quan nội.”

“Hắn giết không phải tân binh, tất cả
tân binh đều đang đóng quân ở trong thành Thạch Quan, không có quân lệnh không thể ra khỏi thành. Mà nay hắn đã trà trộn được đến thành Gia Lan, như thế người bị giết nhất định là tinh quân theo tân binh đến Tây Bắc, tinh quân này đều ở dưới trướng Lỗ tướng quân, để Lỗ tướng quân điều
tra xem sau hôm qua có ai mất tích không là có thể biết. Nếu Hô Diên Hạo dịch dung thành Tiểu Trịnh, nhất định phải vứt bỏ thân phận lúc trước,
thân phận này không thể vứt bỏ quá lâu, bởi vì nếu mất tích trong thời
gian dài, chắc chắn Lỗ tướng quân sẽ được báo lại, trong quân sẽ điều
tra nghiêm ngặt, gây bất lợi cho bản thân hắn. Chạng vạng hôm qua, Tiểu
Trịnh khi đó là Hô Diên Hạo, Hô Diên Hạo ham mê giết người ban đêm, cho
nên thời gian Tiểu Trịnh bị giết là buổi tối hôm kia, có nghĩa là tinh
binh dưới trướng của Lỗ tướng quân cũng mất tích ở buổi tối hôm kia.”

“Ta muốn nói là, Hô Diên Hạo tàn bạo
máu lạnh, hơn một tháng này, hắn ẩn nấp ở trong quân không được giết
người, hắn nhịn quá lâu, lại không biết khi nào mới có thể xuất quan,
hắn không quen với việc an bình như thế, cho nên hắn muốn tạo một tiết
mục ngẫu hứng. Trước là Tiểu Trịnh, tối hôm qua là Đào Tử, dựa vào hình
thức gây án lần trước của hắn, đêm nay rất có thể sẽ lại có người chết.
Hôm nay đã biết thân phận của mình bại lộ, cho nên hắn sẽ không dùng
thân phận Đào Tử nữa, tìm kiếm con mồi khác mới có thể tiếp tục ẩn nấp.
Nhưng thành Gia Lan có hơn mười vạn đại quân, hắn muốn giết ai ta không
thể biết trước được, tìm một Hô Diên Hạo đã dịch dung chẳng khác gì mò
kim đáy bể, muốn bắt được hắn chỉ có cách thả hắn ra khỏi thành!”

Trong quân có gian tế, Mộ Thanh không
biết những người hôm nay có mặt khi nàng khám nghiệm tử thi có đáng tin
cậy hoàn toàn hay không, cho nên kế sách bắt Hô Diên Hạo này nàng không
thể nói trước mặt mọi người. Hô Diên Hạo rất giả dối, nếu như hắn nghe
thấy bất cứ tin tức nào, muốn bắt hắn sẽ rất khó khăn. Để hắn ở lại
trong quân không khác gì giữ một quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào,
không bằng thả hắn ra ngoài quan ngoại, giải quyết ở quan ngoại.

Kế hoạch này cần giữ bí mật, càng ít người biết càng tốt!

Về chuyện thả Hô Diên Hạo như thế nào, đó là chuyện của Nguyên Tu, Mộ Thanh cảm thấy, công việc của nàng đến đây đã hoàn thành.

Nguyên Tu trầm mặc nghe nàng nói xong,
tâm tình mặc dù nặng nề, nhưng khi nhìn Mộ Thanh vẫn thu lại sát khí,
thản nhiên cười nói: “Tính tình ham mê bài bạc của Lỗ Đại không thể thay đổi được, vì thế ta và Cố lão tướng quân không biết đã phạt hắn bao
nhiêu lần, nhưng không ngờ có lần tính cách này của hắn lại hữu ích, nếu không có chuyện cá cược ở Biện Hà thành, cũng sẽ không kết bạn được với tiểu tử ngươi, trong quân cũng sẽ mất đi một nhân tài!”

Mộ Thanh không nói gì, đã nói hết những chuyện liên quan đến vụ án, nàng lại im lặng như bình thường.

Nguyên Tu cũng không để ý, chỉ nói: “Trong thành xảy ra chuyện, cửa thành phong tỏa, tối nay ngươi ngủ lại ở trong phủ ta đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui