Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Bốn phía tối đen, chỉ nghe thấy tiếng
người rơi xuống không ngừng, tiếng kêu la của binh lính người Địch,
tiếng chiến mã hí vang, ầm ĩ không chịu nổi.

Mộ Thanh không nhìn rõ bốn phía, nhưng
cảm giác cho nàng biết bản thân đang lọt vào một khoảng không gian trống rỗng trong lòng đất, tin tức tốt là tạm thời sẽ không chết, tin tức xấu là đỉnh đầu không ngừng có cát rơi xuống, mà dưới chân vẫn là hố cát!

Binh lính và chiến mã ở bên cạnh giãy dụa,
thỉnh thoảng lại có vật nặng rơi xuống, rất nhanh bị chôn vùi dưới hố
cát. Mỗi khi có người rơi xuống, bên trên bề mặt cát sẽ xuất hiện một
chút khe hở, ánh sáng lọt vào, Mộ Thanh thấy Nguyên Tu và Nguyệt Sát
ngay ở bên cạnh nàng, Mạnh Tam rơi ở nơi xa hơn một chút.

Ánh sáng mỏng manh, lại chỉ lóe lên
trong chốc lát, Mộ Thanh đưa mắt nhìn quanh bốn phía chợt thấy trong tay áo Nguyệt Sát có tia sáng mơ hồ.

“Đừng động!” Mộ Thanh ngăn cản, Nguyệt
Sát muốn mượn lực thoát khốn, nhưng đó là chuyện không thể, ngược lại
chỉ làm bại lộ thân phận của hắn.

Vừa rồi khi nương theo ánh sáng tìm kiếm Nguyên Tu cùng Nguyệt Sát, nàng cũng đã quan sát được khung cảnh của
bốn phía xung quanh. Bọn họ đang ở trong một hố cát hình chữ nhật, cách
chỗ bọn họ khoảng một trượng có một cái bệ đá, trên bệ có một cột gì đó
hình trụ, không bị sụp xuống, rất giống một tòa đại điện.

“Không động chờ chết sao?” Nguyệt Sát
liếc mắt nhìn cây cột kia, rất hiển nhiên, giờ phút này dưới thân bọn họ mới là hố cát thật sự, dưới hố cát này có một đại điện bị sụp, bọn họ
theo cát lún rơi xuống, về chuyện vì sao cát đột nhiên sụp xuống, chỉ sợ tám phần phải quy công lao cho ba mũi tên hàm chứa nội lực kinh người
của Nguyên Tu.

“Hắn nói đúng, cát lún hãm thân, nếu
không động sẽ lún chậm hơn một chút.” Nguyên Tu vừa nói vừa thu mắt khỏi người Hô Diên Hạo, hắn cách bọn họ khá xa, tạm thời không có uy hiếp
gì. Hô Diên Hạo ở trong hố đứng yên bất động, một gã binh lính ở bên
cạnh giãy dụa muốn kéo tay hắn, lập tức bị hắn dùng đao chém đứt cánh
tay.

Những người hành tẩu quen trên đại mạc
đều biết được, cát lún nuốt người, càng động nhiều thì bị lún càng
nhanh. Mới vừa rồi ở bên trên, Nguyên Tu thấy Chu Nhị Đản rơi vào chỗ
cát lún, vốn định nhân dịp hắn bị lún còn chưa sâu lôi người lên, không
ngờ ở bên dưới hố cát còn có một cái động, lại cùng nhau rớt xuống.

Cát lún hắn chỉ nghe lão quân nói qua, ở Tây Bắc mười năm đây vẫn là lần đầu gặp phải, trước mắt ngoại trừ bất
động hắn cũng không biết phải làm thế nào mới có thể ra ngoài, hắn đã
thử dùng lực để phi thân lên, nhưng vừa động, cát bên người lập tức cuốn càng nhanh, thân thể cũng lún sâu hơn.

Nhưng không động cũng không được, trên
đầu chốc lát lại có người và chiến mã rơi xuống, bên cạnh có binh lính
giãy dụa, hố cát không ngừng bị xáo động, cho dù bọn họ có bất động cũng sẽ bị lún xuống, chỉ trong chốc lát, cát đã từ đầu gối đến đùi, vừa rồi hắn dùng nội lực, cho nên lún càng sâu.

“Nhìn ta!” Lúc này, giọng nói của Mộ Thanh bỗng nhiên truyền đến.

Khi Nguyên Tu và Nguyệt Sát nhìn về phía nàng, đỉnh đầu vừa lúc có ánh sáng mỏng manh chiếu xuống, hai người
trông thấy hành động của Mộ Thanh đều đồng thời kinh sợ!

“Điên rồi sao?!” Nguyệt Sát kinh hãi,
nâng tay giữ chặt nàng, thân thể bỗng nhiên lún xuống rất nhiều, rất
nhanh cát đã dâng lên đến bên hông!

“Đừng động!” Mộ Thanh quát một tiếng,
nàng không cho Nguyệt Sát động, nhưng chính mình lại đang động. Thân thể nàng vốn nhẹ cho nên lún vào cát không sâu, người khác chỉ ước gì có
thể không bị lún sâu như nàng, nàng lại nằm xuống dưới cát.

Mộ Thanh nằm rất chậm, cố gắng trong quá trình nằm xuống không đối kháng với dòng cát chuyển động. Mạnh Tam cách xa hơn một chút chút, nghĩ đến chuyện hắn có thể không nhìn thấy, ánh
sáng trên đỉnh đầu khi có khi không, Nguyên Tu và Nguyệt Sát cũng chưa
chắc đã thấy rõ, cho nên sau khi nàng nằm xuống mới nói: “Nằm thẳng, tay chân mở rộng, cố gắng không đối kháng với dòng cát chảy, động tác phải
nhẹ nhàng chậm rãi, thật kiên nhẫn.”

Mộ Thanh vừa nói vừa làm làm mẫu, thật
ra không thể nói là làm mẫu, đây cũng là lần đầu tiên nàng thử, lý luận
và thực tế chênh lệch rất lớn, không đối kháng với dòng cát chảy là điều rất khó, một khi thân thể đã dùng sức là sẽ lún xuống. Trong khoảnh
khắc nàng nằm xuống, thân thể của nàng vẫn bị lún trong cát, cát chảy
xào xạo bên tai, chốc lát đã ngập đến đỉnh đầu khiến cho nàng hít thở
không thông.

“Đừng ai động đậy!” Lúc này, nàng vẫn
không quên nhắc nhở Nguyên Tu và Nguyệt Sát, sợ hai người vì kinh hãi mà muốn ra tay cứu nàng.

Mộ Thanh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi
để giảm bớt cảm giác khó chịu, nói với chính mình phải tin tưởng lý luận khoa học, bởi vì không hành động gì cũng chắc chắn sẽ bị hố cát cắn
nuốt, nếu sớm muộn đều phải chết, nàng tình nguyện thử một lần, thành
công thì có thể sống, mà không thành công đơn giản chỉ là chết nhanh hơn chút mà thôi.

Khi thân thể của nàng không hãm sâu thêm nữa, hô hấp chung quanh giống như đều dừng lại.

Hành động của nàng đối với người khác là không thể hiểu nổi, thân rơi vào hố cát, mỗi người đều nghĩ mọi biện
pháp để ngoi lên cao hơn, nhưng nàng lại nằm xuống, điều này chẳng khác
gì tự sát! Nhưng việc thần kỳ đã xảy ra, cát lún dường như đã thả nàng
ra, nàng nằm ở phía trên cát, bình yên vô sự!

Nguyên Tu và Nguyệt Sát vốn nên thở ra nhẹ nhõm, nhưng hai người dường như đều đã quên hô hấp.

Một màn thần kỳ này, bọn họ khó có thể quên, nhưng mà chuyện càng khó quên còn đang phía sau —— Mộ Thanh bắt đầu lăn trên cát!

Nàng lăn thành vòng tròn vô cùng nhanh,
sau khi lăn vài vòng, lại lập tức dừng lại dang rộng tay chân, đợi sau
khi cát ngừng chảy, lại nhanh chóng lăn một vòng, lặp đi lặp lại như thế mấy lần, cho đến khi phía trước có một con ngựa sắp lún xuống cát chặn
lại đường đi của nàng, nàng liền nằm rạp tiến lên phía trước, hai ba
chuyển động đã đến được bên rìa hố cát, đại điện bị sụp lạnh như băng,
nhưng xúc cảm kiên cố sờ được trong chớp mắt lại khiến cho người ta cảm
thấy yên ổn.

Mộ Thanh cong người, nhảy lên!

Thoát vây thành công!

Vài tên lính cách Mộ Thanh gần nhất đã
quên giãy dụa, bọn họ nghe không hiểu lời nói của Mộ Thanh, nhưng thấy
được hành động của nàng —— người Đại Hưng giả trang thành binh lính Lặc
Đan kia vừa từ trong hố cát thoát ra ngoài!

Sống chết ngay trước mặt, thù nước hận nhà cũng phải dẹp qua một bên, vài tên lính lập tức học theo phương pháp của Mộ Thanh.

“Thử xem.” Mộ Thanh quay lại nói với
Nguyên Tu và Nguyệt Sát, “Kinh nghiệm là khi nằm xuống phải thật chậm,
tay chân đặt nhẹ nhàng, nhưng khi lăn phải thật nhanh.”

Khi Nguyên Tu và Nguyệt Sát bắt đầu học
theo phương pháp của nàng, Mộ Thanh đi dọc theo bãi đá đến gần chỗ Mạnh
Tam, hỏi: “Vừa rồi ta nói, có nghe thấy không?”

Mạnh Tam đưa lưng về phía Mộ Thanh,
nhếch miệng cười, “Nghe thấy được! Tướng quân thật giỏi! Đến cát lún
ngài cũng có thể thoát ra ngoài, ta còn tưởng hôm nay chết chắc rồi! Nếu có thể đi lên, ta nợ tướng quân một mạng!”

“Ngươi lên được rồi nói sau.” Mộ Thanh nói.

Muốn thoát khỏi hố cát không phải dễ
dàng như vậy, nếu không thể khắc phục tâm lý sợ hãi, sau khi nằm xuống
chỉ chết nhanh hơn mà thôi. Nhìn những binh lính kia sẽ biết, bọn họ là
hán tử lớn lên trên thảo nguyên, thường hành tẩu qua đại mạc, cát lún là chuyện chắc chắn đã nghe qua, nhưng sau khi bọn họ rơi xuống vẫn không
kiềm chế được sợ hãi mà giãy dụa theo bản năng.

Quả nhiên, vài binh lính sau khi nằm
xuống cảm giác hố cát đang cắn nuốt bản thân, lập tức hoảng sợ muốn đứng lên, kết quả càng bị chìm xuống nhanh hơn, chết trong hố cát.

Trong bóng tối, ngựa hí người gào, cát
chảy cuồn cuộn, ánh sáng mỏng manh trên đỉnh đầu chiếu xuống có thể ngẫu nhiên trông thấy những cánh tay giơ lên, những cánh tay trắng bệch,
giãy giụa cứng ngắc, giống như trước khi chết muốn bắt lấy ánh sáng mỏng manh kia, tìm cơ hộ cuối cùng cho sinh mệnh của mình.

Sợ hãi trong bóng đêm lan tràn như bệnh
dịch, mạng sống của một người lại tiếp một người bị hố cát cắn nuốt một
cách vô tình, tâm lý bản thân cũng chuẩn bị chìm sâu trong hố cát khiến
cho những dòng cát đang xô dịch bên thân càng trở nên đáng sợ, có thể từ trong hố cát thoát ra ngoài là những người có tâm trí vô cùng mạnh mẽ.

Vị trí của Nguyên Tu gần bãi đá hơn
Nguyệt Sát, sau khi thành công nằm lên trên nền cát hắn bắt đầu lăn về
phía bãi đá, đường phía trước có chút khó đi. Nơi nơi là người chết cùng chiến mã, lần lượt chôn ở trong cát vàng, không có đoạn đường nào trống trải để đến thẳng bãi đá, chỉ có thể từ giữa xuyên qua. Đoạn đường càng quanh co khúc khuỷu, động tác càng nhiều, nguy hiểm càng lớn, Mộ Thanh ở trên bãi đá nhìn, thấy thân thủ Nguyên Tu nhanh nhẹn trầm ổn, nàng chỉ
làm mẫu một lần, lại ở dưới tình huống ánh sáng không đủ, nhưng động tác của hắn giống như đã làm chuyện này nhiều lần, chốc lát đã sắp tới được bãi đá.

Nguyên Tu giương mắt cười với nàng,
trong khoảng trống tối tăm, nụ cười của nam tử như mặt trời tháng tám
trên thảo nguyên. Mộ Thanh nhẹ nhàng thở ra, thấy Nguyên Tu duỗi tay về
phía bãi đá, đầu ngón tay chỉ kém một tấc liền là chạm đến bãi đá, đột
nhiên phía sau phía sau xuất hiện một cánh tay bắt lấy hắn!

Giày của Nguyên Tu bị giữ chặt lại, quay về phía sau thấy một gã binh lính chỉ lộ nửa đầu ở bên trên mặt cát
đang mở to mắt nhìn chằm chằm hắn, cả người tên lính kia lún sâu vào
trong cát, chỉ có một bàn tay vươn ra, đang túm lấy giày của Nguyên Tu,
và nửa đầu nữa lộ ra bên ngoài, cát đã tràn qua miệng mũi của hắn, đôi
mắt thoạt nhìn đã không còn thần thái, người hẳn là đã chết.

Người đã chết, thi thể lại động đậy, xác chết vùng dậy sao?

Nguyên Tu nhíu mày, thử rướn người về
phía trước, nhưng lại không thể nhúc nhích, tay của kẻ kia nắm lấy giày
hắn, hắn lại đang nằm úp sấp, tạm thời không thể cởi giày, bãi đá chỉ
còn cách một tấc, lại không thể đi tới.

“Lui về phía sau!” Mộ Thanh ở trên bãi đá đột nhiên nói.

Đó là hiện tượng thi thể co giật, khi
con người vừa chết tứ chi vẫn còn một chút hoạt động, giày của Nguyên Tu bị nắm chặt, hắn không thể tiến, chỉ có thể lui, đem giày gỡ khỏi tay
người chết kia.

Nguyên Tu lập tức hiểu ý, lui về phía
sau từng bước, nhẹ nhàng đem chân sau gỡ khỏi tay tên lính kia, giày nhẹ nhàng rời khỏi tay thi thể! Hắn tránh sang một bên, nhanh nhẹn tiến lên phía trước, đến bên cạnh bãi đá, sau đó nhảy người lên!

“Đại tướng quân!” Mạnh Tam lúc này cũng lên đây.

“Không có việc gì là tốt rồi!” Nguyên Tu cười vỗ bả vai Mạnh Tam, quay đầu nói với Mộ Thanh, “Ta cũng nợ tiểu tử ngươi một mạng!”

Khi nói chuyện, hắn nâng tay, theo thói
quen định vỗ vai Mộ Thanh, ánh mắt Mộ Thanh lạnh lùng, nhìn bàn tay kia. Trong khoảng không u tối, không thấy rõ xung quanh, nhưng Nguyên Tu lại cảm giác được bị người trừng mắt nhìn, lập tức thu tay lại cười.

Thiếu chút nữa quên mất, tiểu tử này là con sâu lông!

Nguyệt Sát là người cuối cùng đi lên,
hắn rơi ở phía sau Nguyên Tu, chờ Nguyên Tu lên đến nơi, hắn mới chậm
rãi hành động, cũng cố ý tránh khỏi tử thi kia.

Ngụy Trác Chi không rơi xuống nơi này,
chỉ có bốn người Nguyên Tu, Mộ Thanh, Nguyệt Sát và Mạnh Tam, nay bốn
người đều an toàn, không có chuyện gì may mắn hơn điều này.

Quân địch rơi vào trong hố cát không có một kẻ nào lên được, đều đã chết, ngoại trừ một người —— Hô Diên Hạo.

Hô Diên Hạo biết tiếng Đại Hưng, nghe
hiểu lời nói của Mộ Thanh, Mộ Thanh vốn là tự cứu đồng bạn, cuối cùng
cũng là giúp hắn thoát khốn.

“Anh Duệ tướng quân, đa tạ!” Hô Diên Hạo đứng ở phía đối diện, dùng tiếng Đại Hưng nói với Mộ Thanh.

Hố cát rộng mấy trượng, lại tối tăm,
nàng không nhìn thấy hắn, nhưng ánh mắt của hắn lại có thể chuẩn xác
dừng ở trên người nàng, giống như phát hiện con mồi thú vị.

Thiếu niên này thật đáng ngạc nhiên,
dùng con kiến đánh bại cơ quan của hắn, rõ ràng là người Giang Nam, so
với hán tử đại mạc còn hiểu biết về cát lún hơn, phương pháp thoát chết
này thật sự là hắn mới nghe thấy lần đầu, không ngờ lại hiệu quả đến
vậy.

Hô Diên Hạo cười, lộ ra hàm răng trắng
đều, nàng cứu hắn một mạng, hắn nên đáp lại như thế nào đây? Vừa nghĩ
hắn vừa lấy ra một cái gậy đánh lửa, chiếu sáng đại điện trước mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui