Nhất Phẩm Quý Thê


Tắm gội xong, Đường Mẫn ngồi trước gương đồng lau tóc, Bùi Cẩm Triều ngồi trên giường mỹ nhân cách đó không xa, cầm một quyển sách, thường thường xem hai mắt lại đây.
“Náo nhiệt như vậy chàng không tiến cung không sao chứ? Lỡ như Tiền Hoài An hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, trực tiếp giam lỏng Hoàng Đế, sau đó tự lập vì đế, biểu ca liền không có chỗ khóc.”
“Vị trí kia dễ ngồi như vậy sao, Tiền Hoài An quá coi thường Lưu gia.”
“Nhưng ta thấy những Vương gia Lưu gia đó cũng không phải xương cứng.”
“Đó là vì không có người động đến ích lợi của bọn họ, nếu Tiền Hoài An thượng vị, bọn họ nơi nào là Vương gia gì, nói không chừng sẽ lọt vào Tiền Hoài An thanh tẩy, bọn họ không ngốc, tự nhiên biết đạo lý này.”
“Được, cho dù bọn họ biết.” Đường Mẫn xoay người nhìn hắn, “Chẳng lẽ bọn họ không nghĩ thượng vị sao?”
Bùi Cẩm Triều cười lạnh nói: “Như thế nào không nghĩ, chỉ là bọn hắn cũng phải có bản lĩnh kia mới được.”
Tuy rất nhiều chuyện hắn đều không nói cho Đường Mẫn, đó cũng là vì nàng không cần biết, phía sau màn hắn hao phí tâm huyết làm sao chỉ một chút, bao nhiêu lớn lớn bé bé ngoài ý muốn hắn toàn bộ đều suy xét, chỉ cần Tiền Hoài An vừa ra tay, bên này tất nhiên sẽ vạn vô nhất thất.
Hoàng Đế không nghĩ tới nhiệm vụ ám sát sẽ thất bại, rốt cuộc hắn biết võ công Chương Viêm như thế nào, chỉ cần Chương Viêm ra tay, Tiền Hoài An hẳn không có khả năng chạy thoát.
Nhưng hiện tại chẳng những Tiền Hoài An sống sót, ngay cả đầu của Chương Viêm cũng bị ông ta đưa tới trước mặt hắn, người lúc trước còn sống sờ sờ, lúc này đã bị bao trong tay nải, bị Tiền Hoài An quăng đến trước mặt hắn, mùi máu tươi gay mũi làm da đầu hắn từng đợt tê dại, trong cổ họng cũng khó chịu mấy lần buồn nôn.
“Bệ hạ thật sự là hận lão phu tận xương, lại phái ám vệ tới ám sát lão phu.”
“Sao cữu cữu lại nói lời này.” Hoàng Đế ngồi trong tẩm cung, buộc chặt đỉnh mày nhìn Tiền Hoài An, lúc này trong lòng hắn khiếp sợ và sợ hãi đại khái cũng chỉ chính hắn rõ ràng, mặc kệ như thế nào hắn cũng không nghĩ đến, Tiền Hoài An sẽ bức vua thoái vị, trực tiếp mang theo phủ binh sấm tới tẩm cung chính mình, những cấm quân đó đều vô dụng?
Nhưng hiện tại đã là tên đã lên dây, hắn tuyệt đối sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, mấy năm nay trong tay tỷ đệ bọn họ, Hoàng Đế tự nhận đã đủ ẩn nhẫn, nhưng quả nhiên giống hoàng hậu nói, Thái Hậu vừa đi, Tiền Hoài An liền hoàn toàn ngồi không yên, thực đợi không được muốn túm chính mình xuống long ỷ.
“Tự nhiên nói từ chuyện bệ hạ phái ám vệ ám sát lão phu, bệ hạ là lão phu nhìn lớn lên, tính tình ngài như thế nào trong lòng lão phu rất rõ, đại khái là ghét bỏ lão phu tuổi già hồ đồ, cho nên mới muốn dùng phương thức này làm lão phu cáo lão hồi hương?”
“Đây là Chương Viêm, thống lĩnh ám vệ bên cạnh bệ hạ hiện tại, đừng nói bệ hạ không quen biết, ngay cả lão phu đều nhận ra, bệ hạ còn muốn tiếp tục giả bộ hồ đồ hay sao?”
Hoàng Đế nhìn thấy Tiền Hoài An hùng hổ doạ người, trong lòng cũng giận tím mặt, “Cho dù là trẫm thì sao? Mấy năm nay ông cầm tù trẫm trong lòng bàn tay, làm mưa làm gió trên triều đình, làm giang sơn Lưu thị ta chướng khí mù mịt, hiện giờ trẫm muốn diệt trừ ông, ông muốn như thế nào?”
Tiền Hoài An không nghĩ tới, chết đã đến nơi, Hoàng Đế rốt cuộc kiên cường một lần, ông ta giận cực phản cười.
“Quấy thiên hạ này chướng khí mù mịt cũng không phải là lão phu, mà là bệ hạ, lão phu chẳng qua chỉ là một triều thần, nếu không có bệ hạ đáp ứng, chỉ sợ xem như lão phu có ba đầu sáu tay cũng tuyệt đối không đi đến nông nỗi hiện giờ, giang sơn Lưu thị là hủy trong tay Lưu Ngạn ngài đó, nể tình ngài là cháu trai của lão phu, lão phu tất nhiên sẽ không làm ngài chịu ủy khuất.”
“Ông muốn như thế nào?” Lúc trước hắn chính là gọi cấm quân lại đây, nhưng người bên ngoài giống như toàn bộ đều chết sạch, không ai tiến đến cứu giá, một cái chớp mắt, trời đất bao la hình như thật sự chỉ còn lại một mình hắn.
“Phế đế!” Tiền Hoài An vuốt chòm râu ha ha cười nói: “Lưu thị tộc khống chế thiên hạ trăm năm, hiện giờ cũng nên đến phiên Tiền thị tộc chúng ta, chuyện duy nhất ngài có thể làm chính là giao toàn bộ thiên hạ hoàn hảo không tổn hao gì đến trong tay lão phu, thiếu một hồi đổ máu.”
“Ông đã sớm khống chế cấm quân của trẫm?” Hắn hai mắt thấm huyết, khóe mắt muốn nứt ra, nếu không phải mấy năm gần đây thân mình hắn kịch liệt bại hoại, lúc này tất nhiên muốn rút kiếm tự mình chém giết Tiền Hoài An.
“Nếu không thì sao? Nếu cấm quân còn trên tay ngài, phụ thân ta làm sao mang phủ binh vọt vào hoàng cung?” Tiền Hàm Chi đứng một bên, trong lòng kích động vạn phần, nếu đế vị thuộc về Tiền gia, hắn thực mau chính là đời sau đế vương, tuổi tác phụ thân đã cao, nhìn như ngạnh lãng, kỳ thật thân mình cũng có chút suy yếu, nhiều nhất chỉ có thể ngồi trên vị trí kia mười năm, thực mau hắn sẽ trở thành chủ tử Đại Vinh, thiên hạ chí tôn.
“Trẫm tự hỏi, đối đãi Tiền gia các ngươi không tệ, các ngươi lại báo đáp trẫm như thế, muốn mưu đoạt giang sơn của trẫm, Tiền Hoài An, ông thật sự là loạn thần tặc tử, lòng muông dạ thú, trẫm……”
“Ít nói nhảm, được làm vua thua làm giặc, nói lại nhiều cũng không cứu được kết cục ngươi bị phế.” Tiền Hàm Chi vung tay lên, bên ngoài tiến vào bốn hộ vệ, tiến lên kéo Lưu Ngạn đi ra ngoài.
“Ông muốn đưa trẫm đi đâu?” ánh mắt Lưu Ngạn oán độc nhìn Tiền Hoài An.
“Đi Vĩnh Hạng đi, nếu ngươi chịu an phận, ta sẽ làm Thần phi và con gái các ngươi qua chung, nếu không, huyết mạch duy nhất của ngươi còn trên đời cũng lưu không được.”
Nhắc tới Thần phi và con gái, Lưu Ngạn tức khắc thất bại.
Thần phi không nói làm gì, nhưng trên đời này, hắn thật sự cũng chỉ còn lại một đứa con gái là Hữu Hòa.
Chờ Lưu Ngạn bị nâng đi, Tiền Hàm Chi nhìn trước mắt, lại nhìn phụ thân, muốn rụt rè chút nhưng tươi cười kia lại vô hạn kéo dài.
“Phụ thân, không nghĩ tới bức vua thoái vị sẽ dễ dàng như thế.”
Tiền Hoài An cũng cảm thấy quá mức dễ dàng, theo lý thuyết cho dù ông ta khống chế cấm quân, tất nhiên cũng có người phản kháng, hiện giờ lại như vào chỗ không người, không chút nào cố sức liền đuổi Lưu Ngạn xuống long ỷ.
Từ trước đến nay ông ta cẩn thận, nếu không lần này tiến cung cũng sẽ không mang theo phủ binh và ba ngàn tử sĩ ngày thường âm thầm bồi dưỡng, phải biết rằng cấm quân cũng có hai vạn, theo ông ta biết, chính mình khống chế bảy phần cấm quân, chẳng sợ ba phần còn lại nháo lên, cũng chỉ là đám ô hợp, thực mau sẽ bị đánh tan, nhưng ngay cả chống cự cuối cùng cũng không có, thật là có chút không thể nào nói nổi.
“Chỗ Tiêu Chấn Đình có động tĩnh gì không?”
“Không có, tất cả đều tiến hành dựa theo kế hoạch ban đầu.” Tiền Hàm Chi trả lời: “Nhưng phụ thân, cũng không có cần vương quân vào thành theo như ngài dự đoán.”
Tiền Hoài An hừ lạnh nói: “Cho dù bọn họ muốn cần vương, cũng phải có bản lĩnh kia.”
Mấy năm nay Giang Nam Giang Bắc lần lượt xuất hiện nạn hạn hán lũ lụt, các nơi lòng dân nóng nảy rung chuyển, sau đó ông ta chẳng qua thoáng chỉ điểm từng người, hiện giờ gần như các nơi đều có bá tánh bạo động, bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc, nơi nào còn có tinh lực vào kinh cần vương.
Duy nhất có năng lực chống lại ông ta cũng chỉ có Minh gia quân, nhưng chờ Minh gia quân nhận được tin tức, sau đó lại điều động đại quân hồi kinh cần vương, có lẽ đều phải chờ đến nửa năm sau, lúc ấy triều cục ổn định, Minh gia quân còn có thể gây ra sóng to gió lớn gì?
Thiết khoán đan thư chỉ có lực uy hiếp với người Lưu gia, còn ông ta chỉ xem nó như một khối sắt vụn, không có tác dụng gì, chỉ cần Minh Chiến dám hồi kinh, ông ta sẽ làm Minh Chiến lập tức bỏ mạng đương trường, bốn mươi vạn đại quân sẽ là vật trong bàn tay ông ta.
Hiện giờ nghĩ đến, cũng là thật sự không có vấn đề, nhưng vì sao ngực ông ta vẫn nghẹn lợi hại, cứ cảm thấy có chuyện gì sắp xảy ra.
Một đêm qua đi, chân trời nổi lên bụng cá trắng.
Chỉ có mấy người ít ỏi đến thượng triều, nhưng đi đến trước cửa cung, đã bị cấm quân ngăn lại, nói là bệ hạ thân mình có bệnh nhẹ, nhiều ngày nay không vào triều sớm.
Vốn dĩ chuyện này không phải kín không kẽ hở, hiện giờ nghe được cấm quân nói, trong lòng càng khẳng định chuyện tối hôm qua Tiền tướng bức vua thoái vị, xem bộ dáng này có vẻ đã thành công, này nhưng khó lường.
Trong Nhàn Nhã cung, Thần phi lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, cả người trầm tĩnh nói không nên lời, thậm chí có tử khí.
Vốn tưởng rằng thực mau sẽ mẫu nghi thiên hạ, nhưng ngao chết Thái Hậu hoàng hậu, lại cũng ngao chết Hoàng Đế, nếu Tiền Hoài An đăng cơ, con gái nàng không còn là công chúa, về sau thậm chí ngay cả bình dân đều không bằng, cũng không biết có thể bình an hay không.
Hiện giờ nàng một mảnh mờ mịt, không biết đi con đường nào, thậm chí cho dù có ý tưởng, cũng không thể điều khiển tình huống hiện nay.
Giữa trưa, Đường Mẫn và Bùi Cẩm Triều cùng nhau dùng cơm, Bùi Cẩm Triều nói với nàng: “Mẫn Mẫn, nàng muốn về thôn Đào Hoa hay không.”
Đường Mẫn ngẩng đầu nhìn Bùi Cẩm Triều nói: “Biểu ca cần ta đi về quê sao?”
“Ừ, kế tiếp khả năng có chút hung hiểm, ta không có việc gì, chính là sợ thân phận bại lộ, nàng sẽ xảy ra chuyện, hơn nữa tuy con trai ở ngoài ngàn dặm, cũng không quá an toàn, lần này nàng trở về có thể mang Thanh di và hơn phân nửa hộ vệ, chờ sau khi bên này chấm dứt, ta sẽ làm Thẩm Khang đi đón nàng quay lại.”
“Vậy được, vừa lúc ta cũng nhớ cha mẹ, cũng muốn nhìn Đoàn Tử ngoan hay không, chàng có muốn ta trước tiên lộ ra một chút cho cha mẹ không?” Đường Mẫn gật đầu không cự tuyệt, nếu hắn nói như vậy, tất nhiên có lý do nàng không thể không đi.
“Chờ yên ổn lại hãy nói cho bọn họ.”
“Cũng được!” Nàng đứng lên, đi ra ngoài làm Hương Thảo và Hương Lan thu thập hành lý cho nàng, trở về nói: “Biểu ca phải cẩn thận, chớ nên rớt vào tầm bắn tên của người khác, ta ở quê quán sẽ không có việc gì.”
“Được!”
Chiều hôm đó, Đường Mẫn rời đi kinh thành dưới ánh hoàng hôn.
Bắt đầu từ buổi sáng, kinh thành đã giới nghiêm, nhưng vì Ngũ Thành Binh Mã Tư gác cửa thành là người của Bùi Cẩm Triều, cho nên chỉ theo lệ thường làm bộ làm dáng dò hỏi, liền thả ra thành.
Bùi Cẩm Triều tiễn đi thê tử trở lại phủ, làm Thẩm Khang kêu toàn bộ người đến đây, kế tiếp chính là mưu đồ bí mật như thế nào phản kích.
Tuy Đường Mẫn đi tiêu sái, nhưng trong lòng vẫn thực lo lắng, biểu ca tương đối kén ăn, hắn rất ít dùng đồ ăn bên ngoài, hiện giờ Thúy Hồng càng ngày càng có phong phạm đầu bếp, bởi vậy khi đi nàng không mang theo.
Tháng giêng tràn ngập sinh cơ, tuy bên ngoài còn có dấu vết băng tuyết, nhưng cũng có thể ngẫu nhiên nhìn thấy mầm non đâm chồi.
Cũng chỉ có mấy ngày ban đầu có thể thu được tin tức trong kinh thành, nói là đương kim bệ hạ đức hạnh có mệt, lại dưới gối không con nối dõi, không thể tiếp tục làm đế vương, đương kim tướng gia tuy là cữu cữu ruột của bệ hạ, lại không đành lòng bá tánh Đại Vinh bị độc hại, cho nên triệu tập chư lộ phiên vương, cộng đồng thương nghị phế đế, chọn một con cháu nhân phẩm tốt trong rất nhiều con nối dõi phiên vương để kế thừa đế vị.
Đường Mẫn cười ruột sắp thắt, nếu Tiền Hoài An thật sự dám thông báo khắp nơi nói ông ta muốn xưng đế, Đường Mẫn thật là bội phục ông ta kiêu hùng, mà nay làm lại trò cũ, muốn hiệp thiên tử lấy lệnh chư hầu?
Kể từ đó, không thể không nói, Bùi Cẩm Triều có lẽ sẽ có chút phiền phức, nhưng biểu ca nhà nàng làm sao sợ phiền toái, hắn hoàn toàn có thể trực tiếp chụp bay Tiền Hoài An, bước lên đế vị.
Nhưng nói tới nói lui, chính mình đàm luận thì đơn giản, đây cũng không phải một cái nhà nhỏ, mà là quốc thổ diện tích rộng lớn, muốn bước lên đế vị vẫn phải băn khoăn rất nhiều chuyện.
Đợi cho dần dần rời xa kinh thành, tin tức liền có vẻ không kịp thời, lúc này nàng vô cùng hoài niệm di động, tốt nhất vẫn là video di động, như vậy mới có thể an ủi nỗi khổ tương tư.
Xe ngựa lung lay chở mọi người đi về trấn Đào Hoa, bên này Bùi Cẩm Triều lại như cũ nhàn tản thản nhiên, ngoại trừ cảm thấy trong phủ không có thê tử và con trai có vẻ trống rỗng, cũng không có gì khác không quen.
“Chủ tử, đêm qua Tam Hoàng gia bị tập kích, không bắt được người sống.” Quỷ thúc tiến vào trả lời, “Nhưng thuộc hạ đã tra được manh mối, đang tiếp tục truy tra, nếu không có gì ngoài dự đoán, tất nhiên là một trong số vài vị Vương gia.”
Bùi Cẩm Triều gật đầu, trầm mặc một lát nói: “Chứng cứ vô cùng xác thực, giết.”
“Thuộc hạ hiểu rõ.”
Quỷ thúc rời khỏi, Chu Vô Cực và Lục Thịnh hai mặt nhìn nhau, sau đó Chu Vô Cực nói: “Năm đó chuyện Lương Vương có phải cũng xuất từ tay đệ hay không?”
“Năm đó Lương Vương cấu kết Tiêu Khắc, đó là hắn tự tìm đường chết.

Lần này đệ giao cho huynh một nhiệm vụ.” Hắn nhìn về phía Chu Vô Cực.
“Cái gì?”
“Làm Tiền Cẩn Chi và Tiền Ích Chi tạm thời rời đi Thịnh Kinh, muốn mang đi bao nhiêu người đều có thể, nhưng không thể rút dây động rừng.”
Chu Vô Cực tức khắc nhăn trán, “Này cũng không phải một việc dễ dàng.”
“Nếu dễ dàng, sẽ không cho huynh đi.

Hai huynh đệ bọn họ hẳn sẽ không cự tuyệt, chỉ là nếu muốn mang đi gia quyến hoặc là mẫu thân bọn họ, có lẽ Tiền Hoài An sẽ phát hiện, nhưng cũng không sao cả, hai huynh đệ kia sẽ có biện pháp.”
“Nếu bọn họ lộ ra tin tức cho Tiền Hoài An thì sao?” Chu Vô Cực không nghĩ mạo hiểm, hắn cũng biết Bùi Cẩm Triều muốn bảo toàn hai huynh đệ kia, nhưng dù sao bọn họ cũng là con trai ruột của Tiền Hoài An, trước mắt đế vị dễ như trở bàn tay, bọn họ sẽ mạo hiểm hủy đi hậu trường của chính mình phụ thân sao.
“Bọn họ sẽ không, ít nhất Tiền Ích Chi sẽ không.” Bùi Cẩm Triều nhàn nhạt nói, “Lúc trước Mẫn Mẫn đáp ứng đưa Tiền Ích Chi một hứa hẹn, đệ liền đổi hứa hẹn này lấy mạng bọn họ, đệ cho phép hắn mang theo người Tiền gia rời đi, một lần mang đi bao nhiêu đều có thể, nếu trong vòng ba ngày không đi, đến lúc đó cũng chỉ có thể đưa bọn họ lên đoạn đầu đài.”
“Mặt khác nói cho hắn, mặc kệ như thế nào đệ đều sẽ lưu Tiền Cẩn Chi một mạng.”
Chu Vô Cực bất đắc dĩ, nếu hắn đã dặn dò, chuyện buồn rầu này chỉ có thể chính mình phiền não, nhưng mấy ngày nay Bùi Cẩm Triều nhìn như thanh nhàn, kỳ thật nơi chốn đều phải suy xét, không chấp nhận được nửa điểm bại lộ.
“Mặt khác, làm Lý đại nhân ở trong cung cũng cảnh giác lên, hiện tại nhìn như là Tiền Hoài An ở phía trước một tay che trời, đệ sợ những phiên vương đó trong lòng không phục, sẽ phái người tiến cung.

Còn nữa, làm hắn trộm mang mẹ con Thần phi ra cung, sau đó đưa đến địa chỉ này.”
Chu Vô Cực tiếp nhận tờ giấy nhìn thấy tòa nhà ghi trên đó, vẻ mặt tức khắc trở nên quỷ dị.
“Thần phi nương nương cũng thật biết nhìn hàng, nhưng hắn thật sự có thể mang theo Thần phi cao chạy xa bay?”
“Sao có thể.” Lục Thịnh cũng đứng dậy thấy được địa chỉ trên đó, “Hắn chính là chân chân chính chính ma ốm, mỗi ngày đều dựa vào dược treo, Thần phi nương nương thật đúng là thú vị.”
“Mấy năm nay Thịnh Tư Nghiên ở trong cung, cũng coi như giúp một ít chuyện, hiện giờ cho nàng tự do, đưa nàng qua đó, cho ba người bọn họ rời đi kinh thành, vĩnh viễn đều không cần trở lại.” Lời này hắn nói với Lục Thịnh.
“Được, không thành vấn đề.” Lục Thịnh gật đầu, điểm này việc nhỏ không coi là gì.
Đường Mẫn một đường đi cũng không mau, nửa tháng cũng mới đi được một nửa lộ trình, xem cái dạng này về đến nhà hẳn là lúc cày bừa vụ xuân cỏ trường oanh phi.
Đã mấy năm không rời đi kinh thành, lần này trên đường trở về nàng thoáng ham chơi một ít, nhưng nàng phát hiện, càng là đi hướng bắc, dân chạy nạn càng nhiều, năm trước liên tiếp bạo tuyết làm phương bắc gặp tai hoạ nghiêm trọng, trong triều tuy có cứu tế, hiệu quả cũng không rõ ràng, Đường Mẫn thực mau liền nghĩ đến Tiền Hoài An, nhất định là ông ta âm thầm tác quái.
Vì chính mình tư dục, không màng tới bá tánh thiên hạ, Tiền Hoài An thật sự quá đáng giận.
Ven đường phong cảnh đẹp cỡ nào, nhìn thấy dân chạy nạn dìu già dắt trẻ, tâm tình cũng sẽ trở nên hạ thấp, bởi vậy nàng cũng không hề tiếp tục đi dạo, trực tiếp dặn dò Thẩm Kiện, tốc độ cao nhất lên đường.
Nước không thể một ngày không có vua, hiện giờ Lưu Ngạn bị Tiền Hoài An huỷ bỏ, người được chọn làm Hoàng Đế tân nhiệm cũng không có tin tức, sáng sớm hôm nay bên cạnh long ỷ đặt một ghế dựa to rộng xa hoa, không cần hỏi cũng biết, này tất nhiên là chuẩn bị cho Tiền Hoài An.
Nhìn thấy ghế dựa kia, khóe môi Bùi Cẩm Triều gợi lên cười châm chọc, chậm rãi đi lên trước, nhìn ghế dựa điêu khắc xa hoa, ngay cả đệm đều là dùng thiên tơ tằm dệt thành, thật không biết là vị nào tận tâm tận lực như vậy.
“Bùi đại nhân, ngài có nghe nói hay không?” Nói chuyện chính là một hầu đọc học sĩ Hàn Lâm Viện.
“Chuyện gì?” Bùi Cẩm Triều cười tủm tỉm hỏi.
“Ai nha, ngài đừng cười, nghe nói Hàn vương bị người giết chết ở trong phủ, hôm nay trời chưa sáng, nha môn kinh đô và vùng lân cận đều bị kinh động.”
Bùi Cẩm Triều nhướng mày, như cũ là bộ dáng thanh thản tự đắc, cùng hắn chậm rãi đi ra đại điện, “Lại xảy ra chuyện như vậy, không biết là ai xuống tay, ngay cả Vương gia đều dám giết.”
“Đúng vậy, tuy Hàn vương không phải con nối dõi của tiên đế, nhưng cũng là con cháu Lưu thị thừa kế võng thế, hiện giờ dưới chân thiên tử lại bị giết, Thịnh Kinh nơi nào còn có địa phương an toàn.”
“Dưới chân thiên tử.” Bùi Cẩm Triều đạm đạm cười, sau đó nhìn thấy các vị triều thần đi lên bậc thang, hắn khoanh tay chậm rãi trở về đại điện.
Nơi nào còn có cái gì thiên tử, Đại Vinh triều hoàn toàn giống như một nồi cháo.
Nhưng nồi cháo này loạn cỡ nào hắn cũng phải tiếp, vì cha mẹ vô tội bị oan chết, cũng vì tổ tiên khai quốc.
Hôm nay Tiền Hoài An khoan thai tới muộn, tới rồi nhìn thấy ghế dựa kia, vẻ mặt rất cao hứng.
“Đây là ai an trí ghế dựa?” Ông ta nhìn các vị triều thần hỏi.
Diệp Độ, đương triều Long Đồ Các đại học sĩ, đệ nhất tâm phúc của Tiền Hoài An, cười nói: “Tự nhiên là chuẩn bị cho tướng gia ngài.”
“Lão phu ngồi trên vị trí này không thích hợp.” Tiền Hoài An vuốt chòm râu nói.
Ông ta vừa nói ra, trong triều phần lớn quan viên đều sôi nổi nói cái gì vô cùng thích hợp, ông ta tận tâm tận lực vì giang sơn Đại Vinh, không nghĩ tới đế vương còn phái ám vệ ám sát, làm thần tử thất vọng buồn lòng vân vân, nịnh đến mức Tiền Hoài An ngăn không được lộ ra tươi cười.
Liên tiếp tán dương không cần tiền đỡ Tiền Hoài An lên vị trí kia, Diệp Độ thực dứt khoát muốn ấn ông ta ngồi xuống.
Bùi Cẩm Triều tấm tắc hai tiếng: “Tướng gia thật sự muốn ngồi ở chỗ này sao?”
“Bùi đại nhân đây là ý gì? Chẳng lẽ tướng gia còn ngồi không được vị trí này?” ngày thường trên triều đình Bùi Cẩm Triều rất ít nói chuyện, trong lén lút cũng không kết thù với ai, cho nên danh tiếng vẫn rất không tệ.
Nhưng vì sao trong tiếng thổi phồng gần như mục đích chung, hắn lại cô đơn đưa ra nghi vấn?
Bùi Cẩm Triều ngẩng đầu nhìn chiếc long ỷ kia, ánh mắt lộ ra thanh lãnh xa cách.
Tiền Hoài An theo tầm mắt hắn nhìn qua, trong lòng lại nghĩ chẳng lẽ hắn muốn ông ta ngồi vào mặt trên?
“Đây là thiên hạ Đại Vinh, thiên hạ của Lưu thị tộc, Tiền tướng chỉ là thần tử, sao có thể chiếm một vị trí trên đại điện thảo luận chính sự? Chẳng lẽ công lao của ông ta còn lớn hơn Duệ Thân Vương trước kia? Phải biết rằng năm đó Duệ Thân Vương là tự mình nâng đỡ bệ hạ đăng cơ, mà tướng gia là tự tay kéo bệ hạ, người nâng đỡ ông, xuống long ỷ.”
Lời này, giống như quăng cự thạch vào nồi dầu nóng, dầu nóng bắn lên, nóng đến mức tất cả mọi người kinh hãi kinh ngạc.
Ngày thường nhìn Bùi đại nhân ôn hòa không ngôn ngữ, hôm nay lại dám trước mặt đông đảo triều thần sặc thanh với Tiền Hoài An, cho dù ngay sau đó chết đi, có lẽ cũng có không ít người ở trong lòng niệm hắn một tiếng hảo hán.
“Duệ Thân Vương là có tòng long công, nhưng ngày sau lại dám mưu nghịch, hắn chết chưa hết tội, hơn nữa thánh chỉ cũng là bệ hạ hạ đạt, hôm nay lão phu ngược lại muốn hỏi ngươi một chút, ngươi rốt cuộc là ai?”
Bùi Cẩm Triều nhìn thoáng qua Tiền Hoài An, sau đó xoay người chậm rì rì đi đến ngồi xuống ghế dựa, lúc sau cảm khái nói: “Thật thoải mái, đáng tiếc nha, lại thoải mái cũng không phải vị trí kia!”
Dứt lời, đứng lên, đi từng bước tới long ỷ, “Năm đó Duệ Thân Vương có mưu nghịch hay không, chuyện này không phải một mình Tiền Hoài An định đoạt, cũng không phải mấy con chó phía sau ông định đoạt, mà là ta định đoạt, bá tánh thiên hạ định đoạt, còn về thân phận của ta, năm đó ta trúng Trạng Nguyên, không phải ông đã phái người âm thầm điều tra sao?”
Mọi người thấy hắn đi từng bước một lên long ỷ, giơ tay nhẹ vỗ về đầu rồng điêu khắc trên tay vịn, trong lòng đều cảm thấy trào ra nhè nhẹ khí lạnh, từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân, một mảnh thê lương.
“Vô Cực, làm Lý Lãng Nguyệt mang người lại đây.” Hắn vén bào liền ngồi xuống long ỷ, trong nháy mắt, toàn bộ triều đình tĩnh như không người.
Chu Vô Cực xoay người đi ra ngoài, lúc này mọi người trên triều đình toàn bộ đều kinh hãi, cầm đầu chính là một đảng Tiền Hoài An.
“Bùi Cẩm Triều, ngươi thật to gan, hôm nay ngươi phải chết không thể nghi ngờ.”
“Bùi Cẩm Triều, ngươi uống lộn thuốc hay sao?”
“Mặc kệ có uống thuốc hay không, hôm nay nếu hắn dám ngồi trên kia, tất nhiên không có đường sống.”
Ngay sau đó, thậm chí có võ quan bắt đầu vọt lên trên.
Bùi Cẩm Triều chỉ kêu một tiếng, bên ngoài phần phật xông tới một đám cấm quân, tiến lên trực tiếp đè lại vài võ tướng kia, mọi người nhìn thấy chuyện trước mắt, sôi nổi choáng váng.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Tiền Hoài An kinh hãi, ông ta sắp duy trì không được sắc mặt lúc này.
Bùi Cẩm Triều rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại có thể dễ như trở bàn tay điều động cấm quân, hơn nữa nửa tháng trước mấy cấm quân này đều nghe ông ta điều phái.
“Muốn biết?” Bùi Cẩm Triều chống cằm, từ trên cao nhìn xuống đám người kia, “Các ngươi thực mau sẽ biết, thực mau.”
Bên ngoài, Thẩm Khang tự mình tiếp Lưu Mậu vào, Lưu Mậu nhìn Bùi Cẩm Triều cao cư trên long ỷ, vừa lòng gật đầu.
“Đứa nhỏ này thật mau, chung quy không làm ta thất vọng.”
Bùi Cẩm Triều đứng lên, đi xuống, tiến lên đỡ ông ngồi xuống ghế vốn an trí cho Tiền Hoài An, “Tam Hoàng bá, trước đó vài ngày làm ngài sợ hãi.”
“Đây đều là việc nhỏ, không sao, có thể nhìn thấy con đi lên vị trí kia, ta cũng an tâm rồi, hy vọng phụ vương và mẫu phi con dưới chín suối có thể an tâm.”
“Sẽ!” Hắn ngẩng đầu nhìn thấy Lý Lãng Nguyệt đã mang theo Lưu Ngạn một thân suy sút tiến vào, ý cười trên khóe môi lạnh lẽo đến cực điểm, “Mấy ngày không gặp, bệ hạ lại thành cái dạng này, thật là làm người thổn thức không thôi.”
“Bùi Cẩm Triều? Ngươi cũng thành chó săn của Tiền Hoài An?” Lưu Ngạn ngẩng đầu nhìn hắn, thấy vẻ mặt của hắn rất âm lãnh, trong lòng không nhịn được lộp bộp.
Bùi Cẩm Triều luôn làm người nắm không ra, nhìn như nguyện trung thành hắn, nhưng cũng có lui tới với Tiền Hoài An, nhìn như thân cận Tiền Hoài An, trên thực tế cũng ra chủ ý cho hắn chèn ép Tiền đảng.
Bùi Cẩm Triều cười lạnh một tiếng, nói: “Chỉ bằng ông ta cũng xứng!”
Hắn chậm rãi tiến lên, Lý Lãng Nguyệt cũng nhận được ánh mắt Chu Vô Cực, giơ tay ấn xuống huyệt vị trên eo Lưu Ngạn, nháy mắt tiếp theo Lưu Ngạn thân mình mềm mại quỳ trên mặt đất.
“Làm càn, trẫm là thiên tử, Lý Lãng Nguyệt, ngươi không muốn sống nữa!” Dám làm hắn quỳ xuống trước mặt Bùi Cẩm Triều, dựa vào cái gì?
“Từ hiện tại trở về sau, thiên hạ Đại Vinh thuộc về ta.” Bùi Cẩm Triều nửa ngồi xổm thân mình, nhìn Lưu Ngạn vì phẫn nộ mà mặt vặn vẹo, “Ngươi đã từng nói với ta, ngày nào đó ngươi đăng cơ, nhất định cho bá tánh Đại Vinh cơm no áo ấm, yên vui vô ưu.

Ngươi cũng từng nói, ngươi sẽ xem ta như huynh đệ cả đời.

Ngươi còn nhớ rõ ngày ta thành thân, ngươi đưa ta ngọc bội đồng tâm song ngư? Trên đó có tên ta và tên nàng, còn nói đó là ngươi từng đao từng đao chính mình khắc……”
“…… Ngươi, ngươi là……” vẻ mặt Lưu Ngạn lúc này có thể nói là cực kỳ kinh hãi, thậm chí có thể gọi là bị dọa choáng váng.
“Ngươi nhớ rõ dưới tàng cây hoa mai ở hậu viện vương phủ, hai người ngươi ta vì so ai vóc dáng cao, mà khắc lên thân cây? Ngươi có nhớ sau khi ăn bánh hoa mai mẫu phi ta tự làm, ngươi nói gì hay không? Có nhớ trước khi ta chết, ở Cần Chính Điện ngươi nói với ta cái gì hay không? Lưu Ngạn, có phải ngươi đều quên mất không? Quên năm đó là ai cứu ngươi từ dưới kiếm huynh trưởng ruột của ngươi, quên là ai trợ ngươi bước lên ngôi cửu ngũ, quên là ai sau khi ngươi khống chế triều cục giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang.

Lưu Ngạn, mười năm trước, thảm án Duệ Thân Vương phủ bị diệt môn có từng xuất hiện trong mộng của ngươi hay không?”
“Ngươi không phải Bùi Cẩm Triều, ngươi là Lưu Cảnh, ngươi là Lưu Cảnh, con trai của ngũ hoàng thúc, ngươi là quỷ, ngươi là quỷ, Lưu Cảnh, ngươi đã sớm chết, đừng tới tìm ta, đây đều là Tiền Hoài An kêu ta làm, ta cũng không muốn……”
Tên này, giống như một ác mộng bị phong ấn, từ khi Lưu Ngạn tê kêu, kéo toàn bộ mọi người ở đây vào trong bóng tối.
Năm đó Duệ Thân Vương có mưu phản hay không, trong triều lão thần đều biết rõ ràng, nếu thật sự muốn mưu phản, lúc trước căn bản sẽ không có chuyện Lưu Ngạn đăng cơ, thậm chí ngay cả tiên đế cũng không thể thượng vị.
Nhưng trong lòng mọi người đều rõ, cho dù Duệ Thân Vương rời khỏi triều đình, lực ảnh hưởng như cũ chưa từng mất đi, Tiền Hoài An muốn tiến thêm một bước, cần thiết phải diệt trừ tòa núi lớn Duệ Thân Vương, nếu không ông ta dùng hết toàn lực, Duệ Thân Vương cũng chỉ cần nói một câu, liền có thể đánh ông ta hồi nguyên hình.
Năm đó liệt kê ra từng cọc từng cọc tội lớn, làm bao nhiêu lão thần trong triều hết sức áy náy, cáo lão hồi hương, mới mẻ máu lại toàn bộ bị Tiền Hoài An khống chế, trong triều thực mau thành đảng Tiền thị không bán hai giá, ai dám làm trái lại bọn họ, kết quả tất nhiên là không được chết già, tiếp tục như thế, chuyện Duệ Thân Vương lại không người nhắc tới, cũng không dám nhắc tới.
Nam tử trước mắt rõ ràng không phải Thế Tử gia kinh tài tuyệt diễm lúc trước, nhưng phế đế lại la lên, hắn chính là Duệ Thân Vương Thế Tử, Lưu Cảnh.
Xem ra lời hắn vừa mới nói, chỉ có phế đế mới biết được, nếu không sao phản ứng lớn như vậy.
“Đừng kêu oan trước mặt ta, ngươi không oan uổng chút nào.

Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, như vậy quá tiện nghi ngươi, ta sẽ làm ngươi ở Vĩnh Hạng ngốc cả đời, mặt khác Thần phi và Hữu Hòa đã chết, tuẫn tình vì ngươi, nhưng Ninh phi còn sống, nàng sẽ đi vào hầu hạ ngươi.”
Dứt lời, hắn đứng lên vẫy vẫy tay với Lý Lãng Nguyệt, Lý Lãng Nguyệt mang theo đầy bụng nghi vấn, làm người mang phế đế Lưu Ngạn đi.
Lúc phế đế bị mang đi, cũng không kêu oan cho chính mình, chỉ không ngừng hô lớn “Ta cũng không muốn như vậy”.
Hắn một lần nữa trở lại ngồi xuống long ỷ, từ trên cao nhìn xuống đám người Tiền Hoài An, cười lạnh nói: “Đừng tưởng rằng Tiêu Chấn Đình mang mấy vạn binh có thể cứu ông, vô dụng, mấy vạn người kia cũng là của ta.

Cấm quân, Cẩm Y Vệ, tuần phòng doanh, Ngũ Thành Binh Mã Tư toàn bộ đều là người của ta.”
Hắn nói dường như ma chú, chặt chẽ trói chặt mọi người đảng Tiền thị đương trường.
Lúc sau hắn vươn tay, tiếp nhận một quyển sổ con từ trong tay Thẩm Khang, mặt trên ghi lại toàn bộ đều là quan viên trong triều và địa phương phụ thuộc vào Tiền Hoài An, đây đều là bao năm qua, Quỷ thúc phái người âm thầm điều tra, không một kẻ nào thoát.
“Khương cô cô!” Hắn mở miệng kêu.
“Chủ tử!” Một nữ tử trung niên thân xuyên váy áo tố nhã đi ra, thật sâu hành lễ với Bùi Cẩm Triều.
“Mấy năm nay bà ở trong cung, nói vậy đều đã sờ thấu hậu cung cung tì và nội giám, làm Lý Lãng Nguyệt cho bà một trăm cấm quân, bắt toàn bộ nhãn tuyến thế lực khắp nơi cho ta, tội trọng đại không cần để lại, nhẹ liền đuổi ra cung.”
“Thuộc hạ hiểu rõ, xin chủ tử yên tâm.” Khương cô cô dứt lời, tiến lên, hơi hơi hành lễ với Lý Lãng Nguyệt, sau đó Lý Lãng Nguyệt lại lần nữa đỉnh đầy bụng nghi vấn, phân phối cho Khương cô cô năm tiểu đội cấm quân mang đi.
Tiền triều hậu cung cung tì và nội giám khóc kêu xin tha như thế nào, bọn họ đều không để bụng, hiện giờ Bùi Cẩm Triều ngồi trên long ỷ, nhìn sổ con trước mắt, mặt mày mang theo âm lệ, làm tất cả triều thần ở đây ý lạnh khó nhịn.
Tiền Hoài An chịu đựng tức giận, cười lạnh nói: “Thật sự là thủ đoạn cao minh, ngay cả nữ quan phụng trà bên cạnh bệ hạ nhiều năm cũng là người của ngươi.”
“Ông biết quá muộn, đừng tưởng rằng mọi chuyện đều bị ông khống chế, đó là vì ta để ông khống chế.

Tiền Hoài An, ông xác thật thực thông minh, cũng hiểu ẩn nhẫn, nhiều năm như vậy vì làm ông đi đến một bước này, ta cũng coi như phí hết tâm huyết, chỉ là cuối cùng ông kém ta cũng không phải chỉ một con cờ, năm đó ông xúi giục Lưu Ngạn diệt Duệ Thân Vương phủ ta, kết cục của ông cũng đã định.”
Bàn tay thon dài của hắn chống ngự án, ngẩng đầu nhìn Lý Lãng Nguyệt nói: “Lý đại nhân, triều thần có tên trên này, một kẻ không lưu, nếu trong phủ có thê tử con cái liên lụy trong đó, cùng tội hỏi trảm, người không biết nội tình, không đáng truy cứu!”
Lần này Lý Lãng Nguyệt nhảy nhót tiến lên, ngẩng đầu nhìn Bùi Cẩm Triều, hơi há miệng muốn nói gì, lại nhìn thấy hắn mở miệng cười nói: “Trước vội chính sự, tất cả bận xong, chúng ta lại uống một chén.”
“Được……” Hắn gật đầu, theo sau nghĩ tới cái gì, một lần nữa sửa sang lại y quan, ôm quyền nói: “Thần lãnh chỉ.”
Nói cách khác, hắn nhận đồng thân phận Bùi Cẩm Triều.
Danh sách rậm rạp ít cũng có trăm người, chỉ là trong triều cấu kết làm bậy cũng có ba bốn mươi quan lớn, chiếm cứ hai phần ba nhân viên quan trọng trong triều, còn lại toàn bộ đều là quan lại địa phương.
“Thần Ngọc, con đều giết hết đám người này, không phải trong triều sẽ lộn xộn?” Lưu Mậu nhìn Bùi Cẩm Triều, ông tự nhiên sẽ không đáng tiếc vì những người này, nhưng lập tức quét sạch hơn phân nửa triều đinh, các nha môn làm sao vận hành.
Bùi Cẩm Triều nhìn Lưu mậu cười nói: “Tam Hoàng bá, đây đều là việc nhỏ, năm nay sẽ mở ân khoa, đám người này làm quan lâu rồi, quên mất chính mình bổn phận, nếu ngay cả bổn phận đều quên, lưu trữ có tác dụng gì? Mấy năm nay, vì Tiền Hoài An và Lưu Ngạn, Đại Vinh triều chướng khí mù mịt, nhiều hoàng thúc và hoàng bá cũng vì hai người này, chết chết vong vong, sớm đã hư thối thành phong trào, cũng là thời điểm phải rửa sạch, qua chuyện lần này, hay là Tam Hoàng bá lại mở thuỷ bộ pháp hội, xem như xua đi đen đủi trong cung?”
Lưu Mậu cười ha ha nói: “Lần này ta không tham dự, chờ đến khi con dời lăng cho phụ vương mẫu phi con, ta lại làm thuỷ bộ pháp hội cho bọn họ.”
“Vậy đa tạ Tam Hoàng bá.” Bùi Cẩm Triều tiến lên, bái Lưu Mậu thật sâu.
Đại thế đã mất, Tiền Hoài An cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo, tùy ý Lý Lãng Nguyệt phái người áp bọn họ đi xuống, eo ông ta còn đĩnh thẳng tắp.
Kế tiếp nửa tháng, nha môn các bộ đều bận rộn đầu óc choáng váng, đương nhiên bận nhất vẫn là Lý Lãng Nguyệt, lần này trọng trách rửa sạch dư nghiệt dừng trên vai hắn, hắn thực lo lắng ăn không ngon ngủ không yên, sợ giết sai tha sai.
Trưởng công chúa phủ, lúc này không khí phá lệ khẩn trương.
“Đệ thật là Thần Ngọc?” Trưởng công chúa còn chưa đi ra từ đau xót mất đi mẫu thân, đến khi Tiền Hoài An tự tiện phế đế, muốn độc tài triều đình, vợ chồng bọn họ lại không ra phủ được, bị người của Tiền Hoài An xem gắt gao.
Sau đó nghe nói Tiền Hoài An bị vấn trảm, liên quan trong triều mấy chục quan viên quan trọng đồng loạt bãi quan vấn tội, hơn nữa vẫn là Bùi Cẩm Triều bước lên đế vị.
Trong lòng Trưởng công chúa khẩn trương lo lắng, đồng thời càng có rất nhiều phẫn nộ, nàng cảm thấy mấy năm nay chính mình bị Đường Mẫn ngụy trang lừa gạt.
“Đường tỷ còn nhớ rõ, năm đệ ba tuổi, tỷ tới vương phủ chơi, lúc ấy tỷ thực nghịch ngợm, xúi giục đệ bò lên trên núi giả hậu viện, sau đó hai người chúng ta ai cũng không thể đi xuống, cuối cùng vẫn là Quách quản gia lại đây, ôm hai chúng ta xuống, lúc ấy đệ suýt nữa ngã, là đường tỷ kéo đệ, nhưng cánh tay trái của tỷ bị đá sỏi cắt vỡ, đến nay còn lưu vết sẹo.

Sinh nhật năm đệ mười tuổi, phụ vương thảo phạt Bắc Nhung, mẫu phi bệnh nặng, cũng là đường tỷ đến vương phủ, chiếu cố mẫu phi, đồng thời luyện công tập viết với đệ ……” Nói tới đây, hắn lại đột nhiên cảm hoài cười nói: “Nói là cùng đệ, trên thực tế là ở bên cạnh quấy rối, lúc ấy tỷ còn thêu thùa trong thư phòng của đệ, rõ ràng là một con vịt, tỷ lại nói là uyên ương.”
Những việc này, người khác tự nhiên không có khả năng biết đến, trưởng công chúa nghe hắn nói, sớm đã khóc không thành tiếng, một hồi lâu nàng mới nức nở: “Thần Ngọc, là đường tỷ thực xin lỗi đệ, thực xin lỗi ngũ thúc và ngũ thẩm, khi tỷ biết được hắn làm những chuyện đó đã xong rồi, là đường tỷ thực xin lỗi đệ.”
“Đệ chưa bao giờ oán trách đường tỷ, chỉ là Lưu Ngạn…… lỗ tai hắn quá mềm, dục vọng quá nặng, không dung được phụ vương và mẫu phi, cũng không dung được đệ.

Lúc trước đệ trúng độc là hắn qua tay Thái Hậu, làm mẫu phi đệ đưa độc dược vào trong miệng đệ…… Đường tỷ, đệ sẽ không giết hắn, cũng coi toàn tình nghĩa hai người chúng ta, nhưng đời này hắn đều đừng nghĩ rời Vĩnh Hạng, về sau nếu tỷ muốn gặp hắn, có thể tùy thời trở về.”
Trưởng công chúa trầm mặc thật lâu, lúc này mới thở dài nói: “Hiện giờ cũng chỉ có thể như thế, Thần Ngọc, tỷ hiểu biết tính tình đệ, từ nhỏ đệ đã thông tuệ, hiểu được lấy đại cục làm trọng, lúc này thế cục kinh thành quỷ dị, Nam Cương và Bắc Nhung cũng như hổ rình mồi, chớ nên giết chóc quá nặng.”
“Đường tỷ yên tâm, lòng đệ hiểu rõ, Bình Nam Vương không lưu được, bên kia là giới tuyến phía nam Đại Vinh ta, giao cho người khác đệ cũng không yên tâm, đệ cũng biết đường tỷ ở Thương Châu lâu năm, nhưng không biết……”
Trưởng công chúa lại đột nhiên đứng lên, nhìn hắn nói: “Đây là chuyện giữa nam nhân các người, có việc nói với Vương gia đi, tỷ đệ chúng ta cũng đã mười mấy năm không ngồi xuống trò chuyện, hôm nay giữa trưa lưu lại nơi này dùng bữa đi, tỷ đi phòng bếp nhìn xem …… Thần Ngọc, tỷ sẽ tạm thời lưu lại trong kinh, chờ Tiểu Mẫn ngồi trên vị trí kia, hậu cung yên ổn tỷ lại trở về.”
Bùi Cẩm Triều đứng lên, ôm quyền hành lễ với trưởng công chúa, giọng nói mang theo vui sướng nói: “Thần Ngọc đa tạ đường tỷ.”
“Không cần cảm tạ tỷ, đây là tỷ nên làm, lúc trước tỷ còn vì chuyện của đệ hoài nghi Tiểu Mẫn, hiện giờ thật là tỷ không phải.”
“Đây cũng là lẽ thường của con người, đường tỷ có gì sai, hôm nay Thần Ngọc làm phiền.”
Thương Châu là địa phương từ khi một mạch Tương Vương phong vương cư trú đến nay, nơi đó là kho lúa của Đại Vinh triều, mỗi năm hai phần thu hoạch quốc khố đều từ Thương Châu.
Hiện giờ kêu bọn họ tùy tiện chuyển nhà đến Vân Nam, nói thật, nếu Tương Vương không muốn đáp ứng, Bùi Cẩm Triều cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.
“Tương Vương huynh, không biết ý của huynh như thế nào? Kỳ thật đệ còn có Lạc Vương làm nhân tuyển, nghe Lục Thịnh nói, Lạc Vương Thế Tử cũng tranh đua, chỉ là Vân Nam ……”
“Vân Nam không thể kém hơn Thương Châu, thậm chí sản vật còn phong phú hơn Thương Châu nhiều, hiện giờ Đại Vinh triều mới vừa bình ổn, hao tổn cực kỳ nghiêm trọng, làm con cháu Lưu thị, tự nhiên nơi nào cần thần sẽ đi nơi đó, Thương Châu có hai xưởng quặng sắt, lúc trước đều là Tiền Hoài An khống chế, hiện giờ thu về quốc khố, có thể hoãn một chút.”
“Thân mình đường tỷ không ngại chứ? Nam bắc độ ấm sai biệt khá lớn.”
Tương Vương xua tay cười nói: “Không sao, mấy năm nay trưởng công chúa cũng không quá để ý tới chuyện vương phủ, luôn kêu thần mang nàng đi khắp nơi, lần này cũng là một cơ hội.”
Bùi Cẩm Triều gật đầu, sau đó nói: “Một khi đã như vậy, ta giao Vân Nam phủ cho Tương Vương huynh và trưởng tử, Thương Châu giao cho Tử Kính, hiện giờ đường tỷ là người huyết thống gần ta nhất, một nhà hai vương là ta hứa hẹn với hai người.”
Tương Vương nghe vậy, cười khổ lắc đầu, nói với hắn: “Ngài đây là muốn buộc thần sớm một chút nhường ra vị trí Vương gia, nhưng không sao, thần mang theo trưởng công chúa làm lão Vương gia thanh thản tự đắc vậy.”
Con thứ kế tục Thương Châu phủ, sau khi hắn rời khỏi con thứ chính là Vương gia, mà con thứ thành Vương gia, sao trưởng tử còn có thể là Thế Tử..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui