Tiền thị mặt mày tái mét: “Không làm được? Trừ việc ăn với ngủ, ngươi còn làm được cái gì? Mấy năm nay đã quá nuông chiều ngươi, không làm được cũng phải làm! Làm không xong thì đừng ăn cơm cho ta. Hay là ba trăm lượng đó ngươi tự mình trả.”
Sở Hoằng Hậu vội vàng đồng ý: “Mẹ, làm được mà, làm được mà, mẹ đừng tức giận.” Biết được bây giờ là thời gian hết sức đặc biệt, cũng không đoái hoài đến vẻ mặt ủy khuất của Lưu thị, một hơi thay Lưu thị đồng ý.
Sở lão gia ăn xong: “Được rồi, ai phải ra đồng thì theo ta, lão nhị, ngươi đưa Họa Nhi lên trấn trên, chớ để mất nó, buổi tối dù có xoay đủ tiền hay không, cũng phải đem con bé trở về.”
“Vâng, cha. Người yên tâm, đến tối con nhất định sẽ đem Họa Nhi trở về nguyên vẹn.” Sở Hoằng Hậu nói rồi liền đứng dậy trở về phòng lấy túi tiền cùng một cái bao nhỏ chuẩn bị cùng Họa Nhi ra ngoài.
Hằng nhi bộ dạng đáng thương nhìn Họa Nhi và nhị bá đi ra khỏi phòng, trong mắt mơ hồ lộ ra bất an: “Tỷ tỷ…”
Họa Nhi đột căng thẳng trong lòng, nó là sợ cô đi rồi sẽ không quay lại! Khẽ mỉm cười đi tới dắt tay Hằng nhi: “Đi thôi! Đi cùng tỷ tỷ.”
Trên mặt Hằng nhi nháy mắt lộ ra nụ cười, nhanh chóng gât đầu: “Vâng!”
Sở Hoằng Hậu nhíu mày một cái, thế nhưng đón được ánh mắt kiên định của Họa Nhi, cũng đành coi như không có gì. Mang một đứa trẻ cũng là mang, mang hai đứa trẻ cũng là mang, quan trọng là còn có thể lấy Hằng nhi ra khống chế Họa Nhi.
Họa Nhi vốn dĩ có thể không mang theo Hằng nhi, có điều hôm nay nhị thẩm bị Tiền thị trút giận, cô sợ rằng bà ta sẽ bực tức với Hằng nhi, vẫn là mang theo nó bên cạnh thì yên tâm hơn, hơn nữa cô không ở bên cạnh Hằng nhi, Hằng nhi sẽ không an lòng!
Sở Hoằng Hậu cùng lão Dư đánh xe bò thôn bên rất thân thuộc, lão dư thấy có hai đứa trẻ liền hỏi: “Hai đứa bé này là con của anh em nhà ngươi sao?”
Sở Hoằng Hậu vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, dẫn bọn chúng lên trấn trên chơi, tam huynh nhà ta mất sớm, ta làm nhị bá cũng nên chăm sóc bọn chúng thật tốt.”
Họa Nhi nghe những lời này cũng chỉ cười nhạt, người Sở gia đều là một loại đức hạnh, cực kỳ dối trá, bên ngoài thì ra vẻ nhân nghĩa, kỳ thực mỗi người đều vì tư lợi của mình.
Lão Dư quay đầu lại nhìn Họa Nhi và Hằng nhi: “Hai người các ngươi, lớn lên rồi phải hiếu kính nhị bá các ngươi thật tốt.”
Họa Nhi cười: “Dư bá bá nói phải, tỷ đệ Họa Nhi nhất định nhớ kỹ phần ân tình này.” Ân tình nặng nề như thế, làm sao cô có thể dễ dàng quên được?
Lão Dư cũng cười: “Đúng là một đứa bé hiểu chuyện.”
Chỉ có Sở Hoằng Hậu cảm thấy những lời này sao lại có vẻ không tự nhiên.
Vĩnh Lạc trấn quả thực là náo nhiệt hơn Thượng Dương huyện, đường xá không thua gì ở trong thành. Họa Nhi ba tuổi đã không còn đến trấn trên, nhưng đối với những con đường này vẫn có ký ức, càng nhớ rõ Thực Vi Thiên ở nơi nào.
Hằng nhi nhìn hết thảy mọi thứ trên đường, trong mắt lộ ra sợ hãi với những sự vật xa lạ, theo bản năng nắm chặt tay Họa Nhi.
Hằng nhi cúi đầu nhìn đệ đệ bên cạnh, một cảm giác ê ẩm trào ra. Tiểu hài tử cái tuổi này phải cảm thấy hiếu kỳ với những sự vật mới mẻ bên ngoài mới đúng, thế nhưng Hằng nhi lại sợ hãi. Có thể tưởng tượng được Hằng nhi từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh gì, Sở gia đã ngược đãi nó thế nào.
Giờ khác này cô cực kỳ hận người Sở gia.
Họa Nhi quay sang Hằng nhi mỉm cười: “Hằng nhi, đây chính là đường Trường Thắng ở trấn trên, đi đến trung tâm con đường này là có thể nhìn thấy Thực Vi Thiên của chúng ta rồi, nơi này có phải rất náo nhiệt không?”
Hằng nhi gật đầu, nhưng trong mắt vẫn còn sợ hãi. Họa Nhi biết để Hằng nhi không còn sợ hãi thế giới bên ngoài cần cả một quá trình, liền vừa đi vừa nói cho Hằng nhi biết những cửa hàng hai bên đường đang làm gì?