Họa Nhi một bên dắt Hằng nhi đi, một bên giải thích, Hằng nhi từ từ bình tĩnh lại, Họa Nhi lại để nó sờ thử đồ vật ở các quán ven đường, cùng người bán đồ trao đổi đơn giản. Hằng nhi phát hiện những người này đối với mình vô cùng thân thiện, sẽ cười khi nói chuyện với nó. Điều này đã để lại trong lòng Hằng nhi ấn tượng rất sâu – thương nhân là người thân thiện nhất trên thế gian này.
Loại quan niệm này ảnh hưởng nó suốt đời, vì vậy mà nó cũng đem thân thiện phát dương quang đại, truyền đến cho cả nước Tấn. Đương nhiên đây là việc sau này.
Sở Hoằng Hậu thấy hai người bọn họ đông hỏi tây sờ, có chút nổi nóng: “Hai ngươi còn không mau đi, ta mặc kệ các ngươi bây giờ.”
Họa Nhi cười một tiếng, những lời này hù dọa trẻ con còn được, dọa cô? Quá buồn cười: “Nếu thật sự bá mặc kệ bọn con, bọn con đi lạc mất, tối nay về bá giải thích với ông nội thế nào.”
Sở Hoằng Hậu bị Họa Nhi làm nghẹn đến không nói lên lời: “Được, được, các ngươi tiếp tục chơi, ta lập tức đem Thực Vi Thiên đập bể, dù sao cũng không kiếm được tiền.”
Họa Nhi nhìn bộ dáng Sở Hoằng Hậu tiếp tục hù họa, vẫn bình tĩnh cười: “Tùy tiện đập tửu lâu người khác hình như phải ngồi tù, còn phải bồi thường tiền, không cần bá trả nhiều, năm mươi lượng là đủ rồi. Như vậy cũng hay, con không cần đi xoay tiền nữa, bá đi đập đi!”
Sở Hoằng Hậu nhất thời bị Họa Nhi làm cho tức đến nghẹn họng, nha đầu này khi nào miệng lưỡi lại trở nên bén nhọn như thế. Nhất thời tức giận: “Được, ta nói không lại ngươi, về nhà để nhị thẩm ngươi chỉnh đốn, đừng quên, hôm nay ngươi lên trấn để làm gì?”
Hằng nhi thấy tỷ tỷ và nhị bá sắp cãi nhau đến nơi, vội vàng lắc lắc cánh tay Họa Nhi: “Tỷ tỷ, đệ muốn đi xem tửu lâu nhà chúng ta.”
Nụ cười trên mặt Họa Nhi trong nháy mắt trở nên ấm áp, Hằng nhi hiểu chuyện như vậy làm người khác đau lòng: “Được, tỷ tỷ đưa đệ đi.” Nói rồi dắt Hằng nhi đi thẳng đến trung tâm con đường, cũng không đếm xỉa tới Sở Hoằng Hậu ở một bên suýt chút nữa tức đến giậm chân.
Không quá nửa khắc sau, Thực Vi Thiên đã đập vào mắt. Họa Nhi thực sự không thể tin được, thời gian ba năm ngắn ngủi, Thực Vi Thiên đã trở nên cũ nát không chịu nổi, trước đây các cột trụ sơn son thiếp vàng mời gọi nay đều loang lổ bạc màu, sàn nhà sáng bóng, màn che thanh sạch, lúc này đều không còn tồn tại nữa. Bên trong không có lấy người khách nào, tiểu nhị ngồi ở trước quầy ngáp dài.
Hằng nhi đi từ đầu phố đến giữa phố cũng đã nhìn ngắm các cửa hàng, lúc này nhìn thấy Thực Vi Thiên trong mắt đều là thất vọng: “Tỷ tỷ, đây chính là tửu lâu mà cha mẹ để lại sho chúng ta sao?”
Họa Nhi giờ phút này có chút đau lòng, mới chỉ ba năm ngắn ngủi, nhị bá lại có thể đem tâm huyết của cha mẹ hủy thành cái dạng này. Họa Nhi không trả lời Hằng nhi, chỉ dắt nó tiến vào bên trong.
Tiểu nhị liếc mắt nhìn tỷ đệ bọn họ, xem quần áo cũng biết là trẻ con nhà nghèo, nhất định sẽ không ăn cơm ở chỗ này: “Đi đi đi, ra ngoài chơi. Đừng ảnh hưởng việc buôn bán của chúng ta.”
Họa Nhi cũng không đi, chỉ đánh giá toàn bộ đại sảnh, đi đến trước một cái bàn dùng tay sờ thử, một lớp bụi: “Tiểu nhị, trên bàn này có một lớp bụi, lát nữa có người đến ăn cơm thì phải làm sao?”
Tiểu nhị thấy hai đứa trẻ này không chịu đi, lại còn hỏi chuyện hắn, không khỏi cười một tiếng: “Bây giờ còn chưa tới giờ cơm, vội cái gì? Hơn nữa đến giờ cơm rồi, cũng không nhất định sẽ có người tới.”
“Là tiểu nhị, vệ sinh trong sảnh ngươi không làm, người đến còn không bị đuổi ra ngoài, như vậy có phải ngươi đã không làm tròn chức phận?” Đôi mắt Họa Nhi đen như mực theo dõi hắn, trên mặt mang theo vài phần tức giận.
Tiểu nhị không khỏi ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu cẩn thận đánh giá vị tiểu cô nương trước mắt, mặc dù một thân quần áo cũ, thế nhưng tuổi nhỏ mà khí thế không nhỏ. Chỉ là nếu như hắn bị tiểu nha đầu này hù dọa còn không làm chuyện cười cho người khác: “Chuyện này mắc mớ gì tới ngươi? Tiểu nha đầu như ngươi còn muốn quản việc ta làm.”