Họa Nhi đẩy cửa ra, trong phòng phủ một lớp bụi dày, xem ra đã rất lâu rồi chưa quét dọn. Chuyện này cũng nằm trong dự liệu của cô, Trụ tử đó ngay cả phòng khách cũng không muốn quét, huống hồ là mấy gian phòng này?
Giường và bàn ghế trong phòng vừa nhìn đã biết là gỗ tốt sơn tốt, đưa tay quệt đi vết bụi trên bàn, lộ ra mặt sơn nhẵn bóng, ba năm bị bỏ quên sau lớp bụi vẫn còn bóng láng có thể soi gương được. Mở một bên ngăn tủ, vuốt ve chăn nệm bên trong, trơn mượt mềm mại.
Họa Nhi mỉm cười, xem ra mấy vị bằng hữu này của cha không phú thì cũng quý! Chẳng qua cô không biết bọn họ là ai, nếu như biết, cô còn thật sự mặt dày mà chạy đi ôm đùi người ta.
Hằng nhi trong mắt đều là hiếu kỳ: “Tỷ tỷ, những thứ này thật sự đều là của nhà chúng ta sao? Đồ đạc trong phòng này thật sự là của nhà chúng ta sao?”
Họa Nhi gật đầu: “Ừ! Đều là của nhà chúng ta, bây giờ cùng nhau quét dọn chỗ này thật sạch sẽ, về sau chúng ta sẽ ở lại đây có được không?”
Hằng nhi không ngừng gật đầu: “Được, được! Ở đây A Thanh ca ca sẽ làm đồ ăn ngon cho đệ. Nhị thẩm cũng không đánh tỷ tỷ được nữa.”
Họa Nhi nhìn phấn chấn trong mắt Hằng nhi, cũng gật đầu: “Đúng! Sau này chúng ta sẽ không quay lại Đạo Hương thôn nữa. Nào, bây giờ cần phải quét dọn căn phòng này sạch sẽ, đem chăn mền, khăn trải giường ra giặt, cả ruột bông cũng đem đi phơi nắng.”
“Vâng!” Hằng nhi vâng lời gật đầu, lại vội vàng đi múc nước.
Đúng lúc bị Nguyên tử nhìn thấy, Nguyên tử cả kinh: “Tiểu Đông gia, những chuyện này người dặn dò một tiếng là được, sao lại tự mình đi múc nước!”
Họa Nhi nhìn dáng vẻ khẩn trương của Nguyên tử, không nhịn được cười một tiếng, chuyện này hay là để Nguyên tử làm đi, bằng không trong lòng hắn lại bứt rứt, dù sao Nguyên tử cũng làm tạp dịch.
“Nguyên tử, vậy căn phòng này giao cho ngươi.” Họa Nhi mỉm cười.
“Đại tiểu thư yên tâm, tôi nhất định sẽ dọn dẹp sạch sẽ, còn không làm lỡ sinh ý buổi tối.” Nguyên tử đáp lời.
Mà Hằng nhi sống chết cũng không chịu ra ngoài, không phải là giúp đỡ cùng làm, nó chỉ nhớ một câu nói của tỷ tỷ: Những thứ này đều là của nhà chúng ta. Nó rất thích ở đây, mỗi người đều đối với nó rất tốt.
Họa Nhi cũng tùy nó, cô gọi A Thanh đến phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu phối hợp với món ăn cô làm, đồng thời cũng dạy hắn ước lượng gia vị.
“Làm một trù sư nhất định phải học cách tự mình ước lượng gia vị pha chế, như vậy mới có thể làm ra được mùi vị bản thân mong muốn.” Họa Nhi cảm thấy A Thanh quả thực rất có thiên phú, cô chỉ nói sơ qua một chút mà hắn đã hiểu được.
A Thanh thì càng ngày càng bội phục đại tiểu thư mới mười tuổi này, cô biết làm ăn, lại am hiểu trù nghệ, hơn nữa nói chuyện cũng rất có đạo lý.
Không lâu sau La Trung Tường mang ba con chim bồ câu sữa trở về, vẻ mặt tươi cười: “Đại tiểu thư, ta mua hai con bồ câu sữa, người ta lại tặng ta một con.”
Họa Nhi cười một tiếng: “Vậy xem ra ta có thể làm thêm một món rồi.”
A Thanh nhanh nhẹn đem bồ câu làm sạch theo yêu cầu của Họa Nhi, sau đó vẻ mặt tò mò: “Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?”
“Hai con bồ câu này chúng ta sẽ làm món bồ câu om, còn một con quay lên cho Hằng nhi! Đầu tiên đem hai con bồ câu này chặt thành từng miếng, dùng bột tiêu, rượu vàng, hành hoa, gừng, nước tương ướp trong một canh giờ.”
“Được!” A Thanh nghe được chỉ thị, lập tức hành động.
Họa Nhi tiếp tục giảng cho hắn: “Bí quyết chủ yếu của món bồ câu om này là lửa, để nhỏ lửa om từ từ…”
A Thanh từ trước đến giờ chưa từng biết đến một món ăn lại cần nhiều gia vị và nhiều công đoạn như vậy, nhưng khi đã om được một thời gian khá lâu, mùi thơm mê người đó chầm chậm tràn ra, bay khắp cả tửu lâu.
Họa Nhi nhân lúc rỗi rãi, đem một con bồ câu sữa khác nướng lên, hai mùi thơm đồng thời đó, không khỏi hấp dẫn tất cả mọi người trong tửu lâu tới.
Khóe miệng Họa Nhi không nhịn được cong lên, xem ra hương vị này đúng là khiến cho người rất muốn ăn. Nhìn bộ dạng Hằng nhi ở một bên chảy nước miếng, liền đem con bồ câu vừa nướng xong đưa cho Hằng nhi: “Cho! Thưởng cho đệ đã quét dọn phòng.”
Hằng nhi nhận lấy bồ câu sữa, cười rất vui vẻ, sau đó xé một chiếc cánh đưa cho Nguyên tử: “Nguyên tử ca ca, tỷ tỷ thưởng cho chúng ta quét dọn phòng này.”
Nguyên tử ngửi thấy mùi thơm bắt đầu chảy nước miếng, chỉ là món này đại tiểu thư nướng cho tiểu Đông gia ăn! Không dám nhận: “Tiểu Đông gia cứ ăn, tôi ngửi mùi vị thôi là được rồi.”
Họa Nhi nhất thời bị câu nói của Nguyên tử chọc cười: “Hằng nhi cho ngươi, ngươi cứ cầm lấy, đừng phật tâm ý của nó.”
“Vâng!” Nguyên tử nhanh nhẹn nhận lấy một bên cánh, cắn một cái, hương vị tuyệt vời tràn đầy trong miệng, vội vàng tán thưởng: “Thật ngon! Đây là món ngon nhất tôi từng được ăn!”
Mọi người một bên nhìn chằm chằm Nguyên tử, Hằng nhi nhanh chóng đem chim bồ câu xé thành vài miếng, đưa ỗi người một miếng: “Đều nếm thử chim bồ câu của tỷ tỷ nướng đi, rất thơm.” Khuôn mặt tự hào, tỷ tỷ thực sự rất giỏi.
Họa Nhi gật đầu với bọn họ, bọn họ mới dám ăn, loại cảm giác này Họa Nhi không thích chút nào.
La Trung Tường vừa nếm thử, nhất thời kích động: “Đại tiểu thư, thật sự là rất thơm, mùi vị trong miệng vô cùng ngon. Ngay cả lúc Đông gia còn sống, Thực Vi Thiên cũng chưa làm ra được món bồ câu ngon thế này! Trước đây bồ câu đều là dùng cách hầm, chưa từng làm qua cách như vậy.”
A Thanh vội vàng gật đầu: “Đúng đúng, nếu như bồ câu nướng này trở thành món ăn mới, khẳng định có thể thu hút rất nhiều người.”
Họa Nhi cười, bồ câu nướng này người hành tẩu giang hồ tập mãi cũng thành quen, dã ngoại tùy tiện nướng. Mặc dù làm ra được mùi vị ngon cũng là đáng chú ý, nhưng cô không định cầm thứ “làm người thấy kỳ lạ nhưng không ngạc nhiên” này đi đánh cuộc.
Món bồ câu om kia cũng không chịu thua kém, mùi thơm tỏa ra càng ngào ngạt, từ trong tửu lâu bay đến bên ngoài. Vài cặp mắt đều nhìn chòng chọc, xem một nồi này nấu ra rốt cuộc là hương vị gì.
Họa Nhi phân phó A Thanh: “Châm lửa bếp lò nhỏ đó, lại đặt một cái nồi nhỏ lên, rải củ hành xuống phía dưới, đem thịt bồ câu đã om xong đổ vào, chung quanh xếp trứng cút, rắc rau thơm lên trên, thêm vào dầu vừng là được.”
A Thanh làm theo phân phó của đại tiểu thư: “Đại tiểu thư, còn phải tiếp tục om sao?”
“Ừ! Nguyên tử dùng một hộp đựng thức ăn lớn đặt cả bếp lò này vào trong, mang theo nó cùng ta ra phố đi một vòng, cố gắng đi qua cổng nhà nào giàu có.”
Không biết đại tiểu thư muốn làm gì, nhưng Nguyên tử vẫn đồng ý một tiếng, lại nghe lời xách lên bồ câu om thơm lừng bốn phía đi ra cửa tửu lâu, trên hộp đựng thức ăn viết ba chữ lớn —— Thực Vi Thiên.
Dọc trên đường đi câu nói nghe được nhiều nhất chính là: “Thơm quá! Cái gì ngon như vậy, có phải Thực Vi Thiên lại làm ra món gì mới rồi không.”
“Ngươi đựng món gì trong hộp thức ăn này? Thơm như vậy?”
Họa Nhi cười: “Món này à! Thơm, ngon, thế nhưng cũng đắt, người bình thường ăn không nổi.” Nói rồi lại cùng Nguyên tử tiếp tục đi, Họa Nhi nhìn thấy những người hỏi thăm này, đều không phải người có thể bỏ ra được năm mươi lạng bạc mua món ăn, cũng không nói nhiều.
“Cái này đắt đến đâu, chẳng nhẽ còn đến mấy lượng bạc hay sao?”
Họa Nhi cười mà không đáp, không để ý tới, tiếp tục cùng Nguyên tử đi về phía trước. Trên đường đã đi qua vài nhà giàu có, Họa Nhi cố ý chậm lại, thế nhưng nô bộc đi đến hỏi thăm, vừa nghe món ăn này năm mươi lượng, liền không trở ra nữa.
Họa Nhi đang suy nghĩ có phải cô đã đánh giá quá cao trình độ tiêu phí của Vĩnh Lạc trấn, lẽ nào lại không có phú hào? Cô tính sai rồi sao? Nghĩ đến hồi đó cô bởi một món ăn thế nhưng bẫy được năm vạn tệ, đến cổ đại rồi chiêu này lại mất tác dụng? Việc này tuyệt đối là vũ nhục trù nghệ của cô.