Sau khi cả nhà lão đại trở về phòng, Diêu thị liền bắt đầu oán giận: “Dựa vào cái gì mà lão nhị hắn ta thua bạc nợ tiền lại muốn chúng ta trả giúp? Chúng ta đi đâu gom đủ năm mươi lượng bạc, cha cũng quá thiên vị hắn rồi. Hắn nắm giữ tửu lâu của lão tam, chẳng lẽ còn thiếu số tiền này!”
Sở Hoằng Trung gương mặt phiền não: “Cha nói rồi, đều là người một nhà cả, mọi người đều góp, chẳng nhẽ chúng ta lại không. Nàng đi xem xem trong nhà còn bao nhiêu bạc, sáng mai hãy đưa cho cha.”
“Cả thảy hơn một trăm lượng bạc, Kế Tổ cũng mười bảy tuổi rồi, nó cũng phải cưới vợ. Cầm nhi tháng chín này thì cập kê, đoán chừng Hứa gia sẽ đến báo ngày tháng, tốt xấu gì cũng là gả con gái tú tài, của hồi môn dù sao cũng phải làm cho có chút thể diện. Những việc này cái nào mà không cần bạc! Chàng không chịu tranh luận như nhị đệ nên mới mất toi năm mươi lượng, nghĩ đến là thấy tức.”
Kế Tổ bên cạnh nghe được những lời của mẫu thân, dời mắt ra khỏi quyển sách: “Mẹ, của hồi môn của người không phải vẫn còn sao? Lại nói tú tài con chưa thi khoa khảo, cũng chưa nghĩ đến lấy vợ. Bình thường chi tiêu ăn học đều là ông nội cấp, tiền đó không phải là nhị thúc* đưa cho ông nội sao? Bây giờ nhị thúc gặp chuyện, chúng ta cũng đừng so đo.”
*Nhị thúc: chú hai
“Con ấy à, cả ngày chỉ đọc sách đọc đến đầu óc cũng ngốc luôn rồi.” Diêu thị vẻ mặt không vui, nhưng trong mắt lại tràn đầy từ ái.
Kế Văn một bên nhìn qua Diêu thị: “Ca ca đọc sách đến phát ngốc rồi, mẹ còn bắt con phải đọc theo? Con cũng không muốn suốt ngày phải đọc sách.”
Diêu thị lắc đầu: “Con cả ngày chơi bời lêu lổng, không chịu làm việc, lại không muốn đọc sách, tương lai con làm gì?”
“Làm gì cũng tốt hơn cày ruộng, đọc sách. Trong sách có tiền ư? Ngoài ruộng có con dâu ư?” Kế Văn vẻ mặt xem thường.
“Đồ ranh con, mới mấy tuổi đã muốn lấy vợ.” Diêu thị chỉ cần nhìn thấy Kế văn là lại vô cùng đau đầu.
“Con cùng Cầm nhi sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, nó cũng sắp lấy chồng, sao con lại không thể lấy vợ?”
Cầm nhi liếc Kế Văn một cái: “Gọi tỷ, ta sinh trước đệ nửa canh giờ đấy.”
“Vậy thì thế nào, ta cao hơn ngươi.” Kế Văn bộ dạng không phục.
Diêu thị nhìn đôi tỷ đệ song sinh này, lắc đầu đi tới trước tủ quần áo, lấy khóa mở rương nhỏ ra.
Vừa về đến nhà, Lưu thị liền nghi hoặc: “Họa Nhi từ khi nào trở nên lợi hại như vậy? Nếu không phải là nó chết cũng không theo, thì chúng ta đã trèo lên cái cây to Lục gia này rồi, còn lo việc làm ăn của Thực Vi Thiên không tốt?”
“Nàng nói cũng phải, Họa Nhi bình thường có bao giờ nói chuyện, sao vừa lên tiếng lại trôi chảy như vậy.” Sở Hoằng Hậu ngừng một chút, đột nhiên dường như đã nghĩ ra, “Đều là khi còn nhỏ được mẹ nó dạy, đứa bé này lớn lên sẽ cực kỳ ghê gớm. Nó sẽ nhanh chóng lấy được Thực Vi Thiên từ tay chúng ta.”
“Cũng phải, đúng rồi, chàng nói thật đi, bọn cho vay nặng lãi đó là người thế nào? Chúng có ra tay tàn nhẫn không?” Lưu thị hỏi.
“Là sòng bạc Thiên Hương, sớm biết như vậy ta đã không vào, nghe nói có hậu thuẫn rất lớn. Được rồi, không nói nữa, ngày mai đưa tiền cho cha, cũng không bao giờ bước vào sòng bạc Thiên Hương nữa.”
Ba người nhà lão tứ cùng ngồi một chỗ, Trần thị không ngừng khóc lóc, Thi nhi năm nay bảy tuổi ở một bên giúp Trần thị lau nước mắt: “Mẹ, đừng khóc, chờ Thi nhi lớn lên, sẽ kiếm thật nhiều thật nhiều tiền đưa cho cha mẹ.”
Tiền thị vẫn là không nhịn được: “Chàng nói sao mệnh thiếp lại khổ như vậy? Ngày ngày bận bịu việc ngoài ruộng, tiền nhị ca kiếm được, không đưa cho chúng ta một đồng, bình thường đều cho bọn Cầm nhi, Kỳ nhi, Thư nhi may xiêm y mới không thấy cho Thi nhi một tấc vải, bây giờ nợ tiền, lại muốn chúng ta trả giúp, chúng ta năm mươi đồng cũng không có, đi đâu tìm cho đủ năm mươi lượng bạc!”