Nhất Phiến U Tình Nan Tận Hoại

Mùa đông, tuyết bắt đầu rơi, so với mọi năm, hàn khí tăng lên đáng kể, mà tuyết cũng đến sớm hơn thường niên.

Tĩnh Thường Cơ ngây ngốc một mình bên trong Ngự Quân đài, nàng cùng Tần Tuyết có một gian phòng nhỏ, bên cạnh Tiêu Nhã điện của Cửu Thiên Tuế.

Còn nhớ lần đầu tiên vào đây, nhìn thấy tấm bảng đề tên do chính tay Vĩnh Thành Đế viết, nàng không tin nổi, một kẻ nửa yêu nửa người như Triệu Tử Đoạn lại được ban hai chữ Tiêu Nhã. Từ ngày đó đến hiện tại, ngoại trừ một lần yết kiến duy nhất, nàng vẫn chưa hề được gặp lại y.

Tĩnh Thường Cơ gối đầu lên cánh tay thở hắt ra, không biết nên gọi là xui rủi hay may mắn, nàng không bị đuổi đi, nhưng cũng không được phân công việc gì cụ thể. Mỗi ngày nàng đều phải ở trong phòng, đến đi dạo cũng bị hạn chế. Tuy Ngự Quân Đài nằm trong Cấm Thành, nhưng lại tách biệt hoàn toàn với phần hậu cung, lại gần các cơ quan như Sử Quán, Khâm Thiên giám, Ngự Sử đài, Cấm Vệ ti,...tóm lại là hoàn toàn nhàm chán.

Thẳng đến buổi chiều, một vài tiểu thái giám ôm đèn lồng đỏ thay mới toàn bộ Ngự Quân đài, Tĩnh Thường Cơ thấy có người đến liền tò mò ra hóng chuyện, nàng nghe được cũng không ít.

- Viêm Quốc Vương Hậu hồi hương, kể từ khi Hoàng đế lên ngôi, đây là lần đầu tiên Vương Hậu quay về!

Vị Viêm Quốc Vương Hậu được nhắc đến này chính là Hoàng Nhất Trưởng Công chúa Hoàn Nhan Hòa Cát, Hoàng tỉ cùng mẹ của Vĩnh Thành Đế, nàng hòa thân gả sang Viêm Quốc, lại cùng Viêm Quốc Vương ân ân ái ái cầm sắc hòa minh, lần này có lẽ tranh thủ rảnh rỗi muốn chúc mừng Vĩnh Thành Đế.

Tĩnh Thường Cơ tươi cười giúp đỡ đám hoạn quan căng rèm cửa, trong lòng không quá bận tâm nhiều, dẫu sao nàng cũng chỉ là một cung nữ thấp kém, chắc gì đã được nhìn thấy dung mạo Vương Hậu, nhưng Vương Hậu đến hẳn sẽ có đại yến tiệc vui, khi đó ít nhiều nàng cũng có thể ra ngoài.

Tĩnh Thường Cơ phủi phủi tay ngắm nhìn thành quả, lại nghe một thái giám hỏi thăm:

- Cô nương là tú nữ bị chịu phạt đến đây?

Tĩnh Thường Cơ ngây ngốc gật đầu, mắt tròn xoe ngơ ngác:

- Đúng là bị phạt...nhưng ở đây cũng rất tốt...

Nàng chưa nói hết câu, đã nghe một đám hoạn quan xì xầm vừa hâm dọa vừa khuyên bảo, lại tỏ ra thương tâm tội nghiệp:

- Cô nương đúng thật là số con rệp! Hoàng hậu nương nương thường ngày cùng Đoan phi không mấy hài lòng, lần này Đoan phi cố tình làm khó cô nương, Hoàng hậu lại nặng tay đuổi đến Ngự Quân đài...

Tĩnh Thường Cơ xua xua tay, môi mọng cong lên:

- Ở đây vẫn tốt hơn Tạp phòng hay Y cục a!

- Tốt hơn điểm nào, cô nương có biết vì sao Ngự Quân đài không hề có một cung nữ nào không?

Tĩnh Thường Cơ đến cạnh tiểu thái giám lắng nghe, mọi người trước sau đều tự giác nhìn quanh rồi nhỏ giọng thì thầm:

- Cách đây ba năm, một lần Cửu Thiên Tuế uống say đã đem một cung nữ vào trong Tiêu Nhã điện, chẳng rõ Cửu Thiên Tuế ra tay thế nào, mà cung nữ ấy chết không nhắm mắt, máu me bê bết khắp người, hạ thân chẳng một chút lành lặn. Vô cùng kinh sợ!

Tĩnh Thường Cơ hít một hơi sâu, nhịn không được mà muốn nôn ọe, nàng lắp ba lắp bắp:

- Không phải...không phải vậy chứ...Cửu Thiên Tuế là hoạn quan...

Một tên bĩu môi:

- Hoạn quan thì sao, yêu quái biến thái chính là yêu quái biến thái! May mắn y là hoạn quan, nếu là nam nhân thật thụ, không biết sẽ còn bao nhiêu người mất mạng!

Tĩnh Thường Cơ hơi lùi lại tựa người vào cửa, choáng váng mặt mày, cùng lúc này Trần Khắc từ đâu đi lại, nghiêm nghị khiển trách:

- Một đám đứng ở đây bàn tây luận đông thật không ra thể thống gì! Đừng để Thiên Tuế gia nổi giận!

Đám tiểu thái giám nghe đến đại danh Cửu Thiên Tuế thì vội vàng rón rén lui đi. Trần Khắc hừ một tiếng khó chịu, lại nhìn sang Tĩnh Thường Cơ:

- Cô nương sang bên chính điện hầu hạ Thiên Tuế gia đi!

Tĩnh Thường Cơ vẫn chưa thoát khỏi mấy lời hù dọa ám ảnh, vừa nghe gọi đến tên tim đã nảy lên thình thịch, liền tìm cách trốn tránh:

- Không phải thường ngày ngươi làm việc này sao?

Trần Khắc vốn không giỏi đoán ý người, điềm nhiên trả lời:

- Thiên Tuế gia đang say, không thể để một mình, mà đêm nay Hoàng cung tăng cường an ninh, ta phải thay chủ nhân làm vài chuyện!

Tĩnh Thường Cơ siết chặt hai tay, có phải ông trời cảm thấy nàng mười tám năm qua sống quá vô dụng nên chẳng đủ kiên nhẫn để nàng qua hết mùa đông này không! Y đang say, lại là đang say, có phải mỗi lần y say liền có một kẻ phải chết, mà xui xẻo thay, lần này lại đúng là nàng.

Tĩnh Thường Cơ lau nước mắt, nắm lấy tay Trần Khắc mà thút thít, lại tháo vòng ngọc trâm cài ra:

- Ta không có gì đáng giá, cái này ngươi tạm giữ, khi nào Tần Tuyết quay về hãy trao lại cho muội ấy! Còn nữa, nói với Tần Tuyết ta có làm một chiếc áo bông cho mẫu thân...

Tĩnh Thường Cơ vừa nói vừa khóc, một bộ dạng yếu yếu nhược nhược không cam tâm đi vào Tiêu Nhã điện, để lại Trần Khắc ngẩn ngơ suy nghĩ không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Bên trong tẩm phòng rộng lớn leo lắt ánh nến, vài chiếc bình sứ cắm bông lau lay lay gió thổi. Qua mấy lớp rèm sa mỏng mảnh, Tĩnh Thường Cơ nghe được hương rượu nồng đượm.

Triệu Tử Đoạn nằm trên phản rộng làm bằng bạch ngọc nguyên tấm, hơi lạnh nhuốm lấy thân thể đơn bạc, y nhắm hờ mắt, cổ tay thon gầy gác lên mái tóc xõa đen huyễn hoặc. Tĩnh Thường Cơ nhẹ nhàng đi vào, càng đến cạnh y, hơi rượu như càng lan tỏa đi mất, để lại mùi hương thanh sạch quen thuộc thường ngày.

Nàng không biết phải làm gì, chỉ đứng nhìn nam tử tựa tiên tử đang say ngủ đó. Lúc này, gương mặt y thiên chân vô tà, miễn nhiễm nhân gian yên hỏa, an tĩnh mà ôn nhuận. Hàng mi cong vút dưới đôi mắt nhắm hờ, dấu chu sa cùng làn môi mỏng thẫm đỏ như máu. Huyết y hoa lệ có phần xộc xệch, để lộ một phần lồng ngực rắn chắc.

- Bổn tọa đẹp lắm sao?

Tình Thường Cơ hốt hoảng lùi lại, nàng không rõ Triệu Tử Đoạn tỉnh từ bao giờ, nàng luống cuống đến cạnh bàn gỗ, rót một tách trà đầy:

- Điện hạ...dùng trà...

Triệu Tử Đoạn đưa tay ra trước, nhưng thay vì đón tách trà, y lại hờ hững kéo Tĩnh Thường Cơ vào lòng mình, tách trà bay lên không trung rồi rơi xuống bàn tay còn lại, cân bằng đến mức một giọt nước cũng không rơi được ra ngoài.

Triệu Tử Đoạn thản nhiên dùng trà, nửa miệng cười nhìn mỹ nhân giữa ngực:

- Đến gần thế này, có thể dễ dàng ngắm bổn tọa hơn!

Tĩnh Thường Cơ toàn thân cứng đờ, thở cũng không dám thở mạnh, nàng nhắm nghiền mắt, lại nghe rõ ràng từng nhịp tim nam tử trầm ổn. Hồi lâu, cảm nhận y có chút buông lỏng, nàng mới tìm cách thoát ra:

- Điện hạ...người có...mỏi không?

Triệu Tử Đoạn khẽ cười, xoay ngang người thuận tiện đặt nàng dưới thân:

- Nằm xuống sẽ không còn mỏi nữa! Đang muốn câu dẫn bổn tọa?

Tĩnh Thường Cơ thật khóc không ra tiếng, nàng đành cười cầu hòa, cố đẩy cánh tay nặng nề hữu lực của y:

- Không...điện hạ...hiểu lầm...

Triệu Tử Đoạn thả người bên cạnh, vẫn ôm lấy nàng, huyết y mềm mại hơn nước bao bọc cả hai.

- Đừng nháo!

Tĩnh Thường Cơ ngoan ngoãn không cựa quậy nữa, hồi lâu lại nghe tiếng thở y đều đều. Nàng cả người nhẹ nhõm, loay hoay gỡ cánh tay y nhưng không được, cuối cùng đành phải trong lòng y an ổn mà ngủ.

Mờ sáng, Tĩnh Thường Cơ mơ hồ lạnh lẽo, khối thân thể ấm áp kia không còn bên cạnh, nàng cũng dần tỉnh. Trong phòng có tiếng người trò chuyện, Tĩnh Thường Cơ không biết làm sao, đành giả vờ tiếp tục nhắm mắt.

Triệu Tử Đoạn đứng trước gương đồng lớn, mềm mại vẽ một đóa hoa sen giữa mi tâm, Trần Khắc hơi lùi sang một bên, cẩn thận bẩm báo:

- Đêm qua ám vệ Viêm Quốc đã có mặt trong hoàng cung, tuy là chạm mặt cùng Ngự quân nhưng không xảy ra xung đột gì!

Triệu Tử Đoạn hơi nhếch môi cười, cả thiên hạ rộng lớn, người mà y ngán ngẩm nhất chính là vị Trưởng Công chúa này. Nàng ta không phải quá khó đối phó, nhưng ngoài là Viêm Hậu, nàng còn là hoàng tỉ của Vĩnh Thành đế, nàng ta có gây khó dễ gì, y cũng chẳng thể xử lý.

Triệu Tử Đoạn hời hợt thêm một nét bút:

- Hòa Cát Công chúa vốn dĩ đang ở đây rồi!

Trần Khắc kinh ngạc không nói nên lời, lại nghe chủ nhân nhàn nhạt cười.

- Người như nàng ta, chẳng thể rầm rầm rộ rộ hồi quốc như vậy, khác nào thu hút kẻ thù! Đoàn hộ tống vẫn còn đi trên đường kia đang hết sức bảo vệ một cỗ xe rỗng!

Tĩnh Thường Cơ nằm lâu khó chịu, đành giả vờ xoay người, Triệu Tử Đoạn môi mang ý cười nhìn nàng mà phân phó:

- Nàng muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu, ngươi đừng quản!

Trần Khắc không mở miệng, chẳng rõ biểu hiện của Thiên Tuế gia là sủng ái hay thử lòng Tĩnh Thường Cơ nữa. Ngự quân đứng bên ngoài nói rằng đến một tiếng động trong phòng cũng không có, hẳn là Thiên Tuế gia chưa hề cùng nàng thân mật. Vả lại nếu đã thật sự có gì xảy ra, sáng nay trên giường phải là một cỗ thi thể mới đúng.

Triệu Tử Đoạn lên kiệu đến Càn Thanh cung, Hòa Cát Công chúa đột ngột quay về, với y hiển nhiên chẳng là tin tốt đẹp gì. Từ đầu, Hòa Cát Công chúa đã biết y không phải chân thật hoạn quan, lại càng không có hảo cảm cùng y.

Triệu Tử Đoạn xoa xoa thái dương, y vẫn nhớ như in vị thuốc độc kinh tởm năm đó, khi tự thân cầu cứu Hòa Cát chi viện Vĩnh Thành Đế trong trận đại chiến Đa Ban thành*. Hòa Cát từng một lần dùng thuốc độc để khống chế y, chưa hẳn sẽ không dùng lại.

Triệu Tử Đoạn tự cười mình, trung thành với Hoàng đế, là y tự nguyện, nhưng cả thiên hạ này, không một ai tin tưởng y.

Càn Thanh cung ẩn ẩn trong hàn tuyết đông phong, trước cung, là hai hàng vệ binh lạ mặt không phải sắc phục Đại Quốc. Triệu Tử Đoạn hít một hơi sâu, lấy lại vẻ mặt thoải mái nhất, cư nhiên tiến vào.

____________________

Chú thích:

(*) Trong Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương, Vĩnh Thành Đế khi còn là Thành Vương giữa trận chiến với Mạt Quốc vì trúng kế mà rơi xuống vực. Để có thể cứu được Thành Vương, Triệu Tử Đoạn chấp nhận uống thuốc độc của Hòa Cát Công chúa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui