Nhất Phiến U Tình Nan Tận Hoại

Thuyên Chương thơ thơ thẩn thẩn trong tẩm phòng, nàng hết nằm lại ngồi, hết ngồi lại đứng, nhiều ngày nay nàng đều sống trong sợ hãi, không biết nên làm gì mới phải. Vốn dĩ Lang Vương đáng kính gánh đại tội vì nàng, mà nàng cái gì cũng không giúp được.

Buổi sớm, sương tuyết giăng giăng bụi mờ.

Thuyên Chương hơ hơ tay lên lò than nóng, bất chợt nghe thanh âm cửa sổ bật mở, đông phong lạnh lẽo tràn vào. Trong phòng vang vang tiếng bước chân mềm nhẹ, Thuyên Chương mím môi, tay siết lấy chủy thủ.

Chỉ là người kia vừa xuất hiện, nàng liền có chút ngạc nhiên:

- Thanh Thanh?

Đây không phải là người bên cạnh Mạt Nữ Vương hay sao?

Thanh Thanh thi lễ chậm rãi, nhìn quanh quẩn một lượt mới đến cạnh nàng:

- Công chúa còn nhớ nô tì?

Thuyên Chương hơi xấu hổ, ngày đó nàng cho rằng Mộ Dung Tường Vân cùng Thanh Thanh có tư tình, còn gây ầm ĩ.

- Ngươi hôm nay đến đây là vì chuyện của Lang Vương đi?

Thanh Thanh gật đầu, cả thiên hạ này chỉ duy nhất một người có thể khiến Mạt Nữ Vương hao tâm lo lắng như vậy:

- Đúng là vì điện hạ!

Cuối năm băng giá phủ kín kinh sư, tuyết đọng trắng muốt khắp mái ngói hoàng thành.

Triệu Tử Đoạn vẫn một thân huyết phục hoa lệ, y nhìn lò than nảy lửa hồng tanh tách, tâm thức nhàn nhạt, Hoàng đế phương xa cư nhiên không rảnh rỗi, đã phân phó Nguyên Vương Hoàn Nhan Phong Nghi bắt tay điều tra tam đại huyết án. Triệu Tử Đoạn nhếch môi kiêu ngạo cười, ngoài Nguyên Vương không thể có người thứ hai can đảm làm việc không sợ đụng chạm như vậy. Chưa kể, lần này Nguyên Vương lập được đại công, liền có thể chứng tỏ thực lực bản thân.

Đêm đã khuya.

Bên ngoài ồn ào tiếng la hét, tiếng bước chân dồn dập, Cấm Vệ hỗn loạn, cai ngục chần chừ nhìn vào phòng giam rất lâu. Triệu Tử Đoạn hơi cau mày, phất tay áo rộng:

- Nói xem! Xảy ra chuyện gì?

Cai ngục lấp ba lấp bấp, cả đời hắn đã làm nghề này, gặp qua đủ hạng người, phú quý độ nào quyền lực ra sao đều không ngần ngại, chỉ là, hiện tại trước mặt Lang Vương vẫn không dám hô to gọi nhỏ:

- Điện hạ...hình như...cướp ngục!

Triệu Tử Đoạn mi gian hằn lên đường nét lo lắng, bạc môi lạnh lẽo phi thường. Loại chuyện ít nhiều ngu ngốc thế này, cả hoàng cung sợ rằng cũng chỉ mỗi Thuyên Chương dám nghĩ ra. Triệu Tử Đoạn chán chường tựa vào tường, lại thong thả thêm mấy nhành quế thơm vào lò sưởi. Đằng nào y cũng không quản nổi, cứ để Thuyên Chương ăn đau mới thấu hiểu nhân tình.

Cai ngục bên ngoài đi đi lại lại, Triệu Tử Đoạn đột ngột buột miệng thở dài:

- Hoàng thượng đã đi bao lâu?

Cai ngục bị hỏi bất ngờ thì sững người lại, nghĩ nghĩ một hồi mới nói:

- Ba...ba...bốn tháng...

Triệu Tử Đoạn trong lòng dâng lên phiền muộn, mùa đông dài như vậy, Hoàng đế lại không quý trọng bản thân, còn vì sự tình kinh sư mà sinh lo lắng. Vĩnh Thành Đế vốn dĩ thân thể có vết thương cũ, trời trở lạnh liền đau nhức, ngoài y ra sợ rằng không có người thứ hai biết được. Nghĩ đến Hoàng hậu, nàng tâm mệnh của Hoàng đế, nhưng đến cuối cùng, vẫn là một đoạn nghiệt duyên, nàng không với Hoàng đế sinh tình, dù đã có một đôi nam nữ nối dòng, đến cuối cùng, cả hai vẫn như bằng hữu cũ, tương tương kính kính.

Triệu Tử Đoạn lắng nghe văng vẳng tiếng gươm giáo vang vọng không gian, suy tính xem Thuyên Chương có ý định phóng hỏa cứu người hay không. Y mặc dù thân trong ngục thất, nhưng cũng không bị ngược đãi, thiện mỗi ngày ba lần đầy đủ hai mươi món, chăn gấm nệm bông, than bạc bốn lò, trừ việc đôi chút buồn chán, cơ bản cũng không có quá nhiều khác biệt so với Ngự Quân Đài.

Triệu Tử Đoạn êm ái kê cao gối mà nghĩ ngợi, thật ra kế hoạch lần này của y cũng không mấy nguy hiểm, trừ việc phải lên Đoạn đầu đài. Nhưng y tin tưởng Vĩnh Thành Đế, mặc dù ngày y tiến thiên lao, đã có nghe cai ngục kể vài loại chuyện trừ diệt công thần.

Cửa ngục mở ra, mù mịt tuyết cuốn lạo xạo, Triệu Tử Đoạn thở hắt, y thật đoán không nhầm, Thuyên Chương Đại Công chúa một thân xinh đẹp, hắc y lụa mềm thêu kim tuyến tinh tế đang bị hai ma ma áp giải đến phòng giam bên cạnh y. Triệu Tử Đoạn có chút bất đắc dĩ, rõ ràng trong mưu tính không hề có câu chữ nào nhắc đến Thuyên Chương.

Y mở nhẹ huyền mâu, nhàn nhạt giọng điệu:

- Các ngươi phải lưu tâm Công chúa!

Lưu tâm, đương nhiên bọn họ lưu tâm, Đại Công chúa là đích nữ duy nhất của Hoàng đế, cho dù nàng có đốt cả Cấm Thành này, cũng sẽ chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không. Bởi thế Thuyên Chương được đặc cách phòng giam ngay bên cạnh Lang Vương, cái gì cũng không thiếu. Trong mấy mươi năm làm việc, có lẽ đây là lần đầu gã cai ngục thấy thiên lao náo nhiệt đến độ này.

Triệu Tử Đoạn một chút quan tâm cũng không nhìn đến, Thuyên Chương lau vết máu trên gò má mềm mại. Nàng thật muốn cùng Lang Vương trò chuyện, tiếc là bộ dáng y hiện tại thật sự rất dọa người, lãnh đạm phi thường.

Thuyên Chương bĩu bĩu môi, nàng liều mình cướp ngục vì ai cơ chứ, cuối cùng lại bị lạnh nhạt đối xử.

- Hoàng thúc!

- Hoàng thúc!

Vẫn không được đáp lời.

Thuyên Chương trăn qua trở lại, hết ỉ ôi lại thút thít, vẫn không lay động nửa phần ánh mắt của nam tử huyết y cao lãnh. Nàng suy tính một hồi, quyết định mở lời trước:

- Mạt Nữ Vương gửi nhân lực đến, nếu không chất nữ làm sao có khả năng chiêu tập được một đám người không màng sinh tử như vậy...

Triệu Tử Đoạn cuối cùng cũng có chút động tĩnh, mi tâm hơi tối lại, sau cũng tiếp tục nhắm mắt:

- Ngu ngốc!

Nữ nhân các nàng, chính là sợ rằng không đủ loạn, cướp ngục nếu thành công thì sẽ thế nào, còn chưa từng nghĩ đến.

Thuyên Chương cư nhiên chẳng rõ được Lang Vương muốn ám chỉ điều gì, nghĩ đông nghĩ tây, cuối cùng lại nghĩ ra rằng do nàng đại sự không thành nên hoàng thúc mới không hài lòng.

Chỉ còn mấy ngày nữa là đến năm mới, cai ngục dán thêm đôi câu đối đỏ trước cổng thiên lao, tăng chút sinh khí cho nơi thâm u này. Giữa trưa, khí lạnh vẫn buốt giá, cửa ngục nặng nề mở ra, đông phong mù mịt. Triệu Tử Đoạn hơi hướng mắt, người đến là An Viễn Hầu Hoàn Nhan Vũ Minh.

Triệu Tử Đoạn đối với thiếu niên này không có nhiều thiện cảm, hơn ai hết, năm xưa chính y là người muốn trừ tận giết tiệt Thịnh Vương. Hiện tại Hoàn Nhan Vũ Minh đã sắp đến tuổi cập quan, cũng chưa từng một câu oán hận, hoặc là hắn thật sự trung thành, hoặc là vô cùng âm hiểm. Chỉ là từ một kẻ khiến Nguyên Vương chán ghét, có thể trở thành tâm phúc Nguyên Vương, hắn ta vẫn là không nên xem thường.

Hoàn Nhan Vũ Minh rũ áo choàng lông đẫm vụn tuyết, tóc cũng có chút ướt, tuy vậy bộ dáng vẫn tiêu sái phong lưu, tử y thẳng nếp, phượng mâu hữu thần. Triệu Tử Đoạn thở dài, trừ bỏ Nguyên Vương, còn lại đám hài tử Vĩnh Thành Đế, khí chất đều không bằng. Chỉ là, quá giống với cố nhân, coi như cũng không phải phúc phần của hắn.

Hoàn Nhan Vũ Minh quy củ hành lễ, không khoa trương cũng không nhún nhường:

- Tham kiến điện hạ! Điện hạ thiên tuế!

Triệu Tử Đoạn phất tay áo rộng, cai ngục đem ghế đến, Hoàn Nhan Vũ Minh tự nhiên hơ tay lên lò than ấm, tựa như đây chỉ là một cuộc thăm hỏi thông thường:

- Vi thần nghe tin Công chúa điện hạ nổi giận vô cớ mà sinh sai lầm, mới thay mặt Nguyên Vương đến an ủi người!

Thuyên Chương gật gật đầu, nhắm nhẳn:

- Trong kinh xảy ra nhiều chuyện như vậy, huynh ấy vẫn có thể cùng phụ hoàng tiêu dao ngắm cảnh được...

Hoàn Nhan Vũ Minh thoáng cười:

- Hoàng thượng thân vì xã tắc, Nguyên Vương công vụ nặng nề, Công chúa vẫn nên đợi thêm mấy ngày nữa!

Hoàn Nhan Vũ Minh thong thả trò chuyện, ánh mắt sắc bén lướt qua một lượt phòng giam, cuối cùng vờ như đánh rơi ngọc bội. Triệu Tử Đoạn chăm chú nhìn, Hoàn Nhan Vũ Minh thoáng qua đám cai ngục đang ngáp vặt phía xa, cúi xuống nhặt nhanh ngọc bội, thuận tiện lấy tà áo che kín, dúi vào tay Triệu Tử Đoạn một phong giấy nhỏ. Thuyên Chương gần như vậy cũng không trông rõ sự tình, Triệu Tử Đoạn hơi nhếch môi, thầm khen ngợi thủ đoạn thiếu niên này.

Hoàn Nhan Vũ Minh hắng giọng, lại nhìn Thuyên Chương:

- Thân thể Công chúa dạo này thế nào rồi?

Thuyên Chương cau đôi mày liễu, suy tính đến tình trạng bản thân, nàng vào đây đã nhiều ngày, triệu chứng hoài thai các loại đột ngột đều ngừng hẳn, mặc dù trước kia là vô cùng nặng nề. Thuyên Chương hơi cắn môi, có chút xấu hổ không muốn nói.

Hoàn Nhan Vũ Minh lại tự nhiên như không:

- Viêm Tình Quân công tử chuyển lời hỏi thăm đến người...

Triệu Tử Đoạn tựa đầu ngọc thủ, huyền mâu thăm thẳm xoáy vào thiếu niên đối diện, Hoàn Nhan Vũ Minh thoáng giật mình, cũng không dò hỏi nữa. Kỳ thực Triệu Tử Đoạn không hy vọng Hoàn Nhan Vũ Minh sẽ trung tâm với Nguyên Vương như y cùng Vĩnh Thành Đế, nhưng dẫu sao cũng là một kẻ thông minh có trí tuệ, nếu Nguyên Vương dùng được, coi như cũng là cánh tay đắc lực.

Hoàn Nhan Vũ Minh đi rồi, Triệu Tử Đoạn mới mở phong thư, y chăm chú đọc qua một lượt, sau cùng vứt vào lò than, lửa đượm lên chỉ còn đám bụi mờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui