Về sau Dương Quang khuyên nàng không nên uống tiếp, khiến cho nội tâm nàng dâng lên cảm giác ấm áp, cộng thêm uống chút rượu cùng với đám mỹ nử Tạ Na , rốt cuộc thu hết dũng khí mời Dương Quang một chén, rồi không hiểu vì sao bảo hắn đưa mình về trước. Nàng không biết vì sao mình lại như vậy, có lẽ trong lòng muốn tìm về cảm giác ấm áp đã mất từ lâu.
Dương Quang đưa tiền cho Quách Sảng, dặn hắn chiêu đãi tốt mọi người, sau đó dìu Lê Thải Dĩnh rời khỏi Phong Nghi Đình.
Trời vẫn chưa về khuya, đồng hồ mới điểm mười giờ tối., lúc này người đi đường vẫn còn nhiều. Những đôi giống Dương Quang và Lê Thải Dĩnh không phải ít, huống chi do trời tối khó nhìn thấy mặt, cho nên không có người nào chú ý bọn hắn.
Một cơn gió thổi qua, lành lạnh nhưng vô cùng thoải mái, thế nhưng Lê Thải Dĩnh đang chịu ảnh hưởng của rượu Bingo, đi đường càng thêm mất thăng bằng. Dương Quang đành phải đem tay của nàng kéo qua đầu vai mình, sau đó dùng một tay ôm lấy eo của nàng. Tuy cách một bộ y phục, nhưng Dương Quang vẫn có thể cảm thấy vòng eo nàng hết sức nhỏ nhắn, trên bờ eo còn truyền lại cảm giác co dản mềm mại.
Lê Thải Dĩnh không tính là cao, khoảng trên dưới 1.65m, miễn cưỡng ôm lấy vai Dương Quang không cần đi cà nhắc, thân thể dán lên người hắn, trong mũi hắn lập tức tràn đầy mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể nàng, cộng thêm trên tay truyền đến cảm giác mềm mại, Mặc dù nội tâm hắn rất kiên định, cũng khó tránh khỏi một trận rung động.
Hơi rượu từng đợt từng đợt xông tới, cảm giác con mắt cũng không mở ra được nữa, Lê Thải Dĩnh đành phải dựa vào bờ vai rộng lớn của Dương Quang, trong nội tâm dâng lên một trận hoài niệm, có một nơi dựa vào cảm giác thật sự rất tốt, không biết đã bao nhiêu năm, sau khi xảy ra chuyên kia, người trong nhà ngoại trừ tiểu thúc không còn có người quan tâm nàng, mà nàng cũng không ỷ lại người nào nữa.
Tuy Lê Thải Dĩnh đang chịu ảnh hưởng của men rượu, nhưng ý nghĩ nàng vẫn hết sức thanh tịnh, dù sao nàng cũng là một người có võ công, tố chất thân thể so với người thường tốt hơn nhiều. Nghe Dương Quang hỏi nơi nghỉ ngơi của nàng, nàng chậm rãi đáp, thế rồi tính trẻ con bất chợt nổi lên, nàng nảy ra ý nghĩ muốn trêu chọc hắn 1 trận.
Nàng để cho thân thể từng chút, từng chút, chậm rãi buông lỏng khiến cho chính mình không hề dùng sức, thế nhưng dù nàng có buông lỏng bao nhiêu, tư thế của Dương Quang vẫn không thay đổi, vững vàng dìu nàng đi đến.
Lúc đến dưới bậc thang Lê Thải Dĩnh đã đem thân thể hoàn toàn buông lỏng, nhưng Dương Quang giống như không cảm thấy gì, dìu nàng lên lầu, từ xa nhìn lại thật giống như nàng đang nằm dài trên người hắn.
Lên tới lầu 4, Dương Quang lấy Thẻ Chứng minh nhân dân trong túi Lê Thải Dĩnh ra,sau đó mở cửa, rồi chậm dãi dìu nàng đến ghế salon.
Nằm trên ghế salon, Lê Thải Dĩnh nửa thật, nửa đùa hô: "Nước, khát quá, ta muốn uống nước..."
Đâu tiên Dương Quang đem nước đến cho nàng, rồi đỡ nàng ngồi lên cho nước khỏi rơi ướt người nàng... Sau khi cho nàng uống xong, lại bật điều hòa lên, cho căn phòng lưu thông không khí, hắn còn bật nước nóng trong phòng tắm, để nàng có thể tắm rửa và ngủ một giấc ngon lành.
Tuy Lê Thải Dĩnh cố ý trêu chọc Dương Quang, nhưng bản thân nàng cũng thật sự khó chịu, chứng kiến Dương Quang tất bật chuẩn bị mọi việc đâu vào đấy ình, trong nội tâm nàng cảm thấy ngọt ngào.
Trước kia không phải là không có người quan tâm đến nàng, nhưng thực sự rất khác biệt với Dương Quang, loại người nào cũng có, thế nhưng nàng luôn cảm thấy bọn hắn nếu không phải vì vẻ đẹp của nàng mà xum xoe thì cũng vì mục đích nào đó nên nàng luôn cảnh giác, duy chỉ có Dương Quang có thể phá vỡ sự đề phòng trong nội tâm nàng, khiến cho nàng sinh ra cảm giác muốn dựa vào hắn.
Nàng không rõ tại sao bản thân lại tin tưởng Dương Quang đến vậy, trước kia dù trong bất kì hoàn cảnh, không một nam nhân nào có thể bước vào phòng của nàng, lại càng không cần phải nói là mới uống rượu xong, hơn nữa người này mình chỉ tiếp xúc vài lần, chưa hề quen thân. Nhưng khi được hắn dìu vào trong phòng, nàng lại không thể từ chối.
Trên thực tế, bản thân Dương Quang có một cái gì đó mang lại cho người ta cảm giác thân thiết, huống hồ Lê Thải Dĩnh lại tìm được trong hắn một cảm giác đã mất đi từ lâu, cho nên mới tín nhiệm hắn như vậy.
Chứng kiến hắn pha xong nước ấm, Lê Thải Dĩnh lại muốn trêu chọc hắn, phát hiện hắn đã đi tới trước mặt mình, cởi một nút trên cổ áo khoác, lộ ra một mảnh da thịt tuyết trắng dưới cổ , cộng thêm chiếc khăn lụa càng làm nổi bật thêm.
Trái tim Lê Thải Dĩnh nhất thời đập loạn nhịp, trong nội tâm ý niệm đầu tiên không phải "Hắn muốn phi lễ ta sao ", mà là "Hắn không muốn giúp ta tắm rửa a? ", thầm nghĩ "Không thể để hắn làm như vậy, phải ngăn hắn lại" , nhưng Dương Quang không biết từ khi nào lấy ra 3 mũi kim châm, trên người nàng nhanh chóng điểm xuống, nàng không biết bị đâm là những huyệt đạo, chỉ biết có 3 cỗ nội lực chạy dọc trong kinh mạch của mình , tầm vài giây ngắn ngủi, Dương Quang đem kim châm thu hồi, nàng cảm thấy đầu không còn đau, thân thể cũng không còn mềm nhũn, hơn nữa thanh tỉnh rất nhiều.
Dương Quang cười mỉm nói: "Tốt một chút rồi a? " kỳ thật hắn sớm biết Lê Thải Dĩnh không khó chịu như vậy, bất quá cũng không nói ra, mặc kệ nàng giả vờ
Lê Thải Dĩnh "Vụt" thoáng một cái ngồi dậy, không đáp, , mà hỏi ngược lại: "Cái này là thuật châm cứu sao? "
Dương Quang cười gật đầu, Lê Thải Dĩnh nhìn Dương Quang chậm rãi nói: "Rốt cuộc ngươi là ai? "
Dương Quang cười khổ nói: "Tại sao ngươi lại hỏi vậy? Ta đã làm gì không đúng? Nếu ta nói , bản thân không có bất cứ âm mưu khi tiếp cận với ngươi, lão sư, ngươi sẽ tin ta chứ? "
Nhìn ánh mắt trong suốt cùng bộ dạng cười khổ của Dương Quang, nội tâm nàng bỗng nhói đau, cảm giác vừa rồi mình đã hoài nghi hắn nên rất áy náy, trong lòng nghĩ mình và Lê gia cũng không còn ràng buộc, huống hồ chính mình chủ động tiếp cận người ta, hiện tại ngược lại trách người ta. Lập tức trên mặt biểu lộ trầm tĩnh lại, nói: "Thực xin lỗi, ta nhìn thấy ngươi dùng thuật châm cứu đã thất truyền mấy trăm năm nên quá kinh ngạc, ta đương nhiên tin tưởng vào nhân phẩm của ngươi, nếu không làm sao có thể để cho ngươi vào trong này? " dừng một chút, cười nói: "Còn gọi Lão sư? Hay là ngươi vẫn giận ta? "
Dương Quang nhìn vào đôi mắt Lê Thải Dĩnh, biết rõ nàng thật tâm tin tưởng mình, cười nói: "Ta nào có nhỏ mọn như vậy, Dĩnh tỷ. "
Nghe âm thanh Dương Quang gọi mình là"Dĩnh Tỷ", trong nội tâm Lê Thải Dĩnh đột nhiên sinh ra cảm giác đang ở bên người thân, khiến cho nàng xúc động suýt không kìm nổi nước mắt.
Dương Quang không chú ý tới biến hoá của nàng, nhìn lại căn hộ, có hai phòng, bày trí, lắp đặt thiết bị rất xa hoa nhưng không mất đi ấm áp, kỳ quái nàng vì cái gì không ở trong nhà, bởi vì tổng bộ Lê gia nằm ở trung tâm Nam An thành, nội tâm vừa nghĩ trong miệng lập tức hỏi.
Lê Thải Dĩnh thần sắc buồn bã nhưng rất nhanh khôi phục lại, cười nói: "Ngươi cũng biết ta là người Lê gia à? "
"Đương nhiên, ta hoài nghi nếu muốn tím nam sinh trong trường học không biết chuyện của ngươi thì rất khó khăn. " Dương Quang phát hiện sắc mặt của nàng biến hóa, lập tức nói sang chuyện khác.
"Dám ở trước mặt lão sư ba hoa, xem ta thu thập ngươi ra sao. " Lê Thải Dĩnh giơ lên bàn tay trắng nõn như ngọc ra vẻ muốn đánh. Dương Quang lập tức chật vật chạy thục mạng.
Lê Thải Dĩnh rất thích cảm giác này, đã rất lâu rồi, nàng chỉ còn gặp trong những giấc mơ, mà ở đó nàng là một đứa trẻ, cùng em gái nàng vui đùa, Nhiều khi muốn tìm lại đoạn thời gian ấy, nàng cố ý dung nhập cùng đám bạn đồng lứa, nhưng không còn cảm thấy vui vẻ như vậy nữa. Đó là một cảm xúc thiêng liêng chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Không nghĩ trong lúc vô tình đi ngang qua sân vận động, lại giúp nàng có được nó, Dương Quang như người em nhỏ mang cho nàng cảm giác rất thân thiết.
"Đúng rồi, ngươi hạ châm thế nào không cần cởi bỏ quần áo, như vậy cũng có thể làm chuẩn xác được ư? " Lê Thải Dĩnh sớm muốn hỏi rồi, nhưng lại hơi ngượng ngùng, giống như hỏi người ta vì sao không cởi bỏ y phục của mình. Hiện tại thừa dịp đùa giỡn vừa vặn nói ra.
"Do quần áo mỏng, ta dùng nội lực tập trung trên đầu mũi kim cũng có thể truyền qua y phục, hơn nữa say rượu cũng không tính là bệnh nặng, chỉ cần vài phút có thể đẩy lùi men rượu, nhưng nếu ta cởi bỏ quần áo của tỷ thì tốt rồi, chỉ sợ chưa đến nút thứ 2 đảm bảo sẽ nhận lấy một cái tát, kết quả không cần nói, chẳng phải quá thua lỗ sao? "
"Cái gì! ? " Lê Thải Dĩnh nghe xong lập tức lao tới tấn công Dương Quang, nhìn Dương Quang chật vật chạy thục mạng cười đắc ý.
Lê Thải Dĩnh rất lâu không có buông lỏng chính mình như vậy, bình thường đối với đệ tử tuy thân thiết, nhưng nói thật, vẫn có một phần nguyên nhân vì mình là lão sư ,hôm nay Dương Quang cho nàng cảm giác khác lạ như vậy, giống như hắn là thân nhân của nàng, cộng thêm nàng vừa uống rất nhiều rượu, cho nên hành vi so với lúc bình thường khác một trời một vưc, nhưng nàng biết rõ, đây mới là chính mình.