"Mỗi ngày? Ta không tin đâu! "
"Nếu bây giờ ta lấy ra được chứng cứ thì sao? "
"Tốt, chỉ cần ngươi lấy ra được thì ta cho ngươi mời ta ăn bữa cơm, như thế nào ? " hiển nhiên Lê Thải Dĩnh đã không còn xấu hổ, hơn nữa bởi vì cùng hắn trêu đùa nên cảm giác bi thương cũng đã biến mất không còn tăm hơi.
Dương Quang trừng to mắt làm động tác giật mình, "Ta không có nghe lầm chớ? Tỷ nói là ta thắng còn phải mời tỷ ăn cơm? Hay là tỷ nói ngược? "
"Không có ah, bao nhiêu người muốn mời ta đều không được đấy, ta cho ngươi cơ hội này còn không biết nắm chắc! Hừ! " Lê Thải Dĩnh ít khi biểu lộ ra sự đáng yêu của con gái.
"Không nên không nên, như vậy làm gì còn thiên lý nữa, hoặc là tỷ mời ta, hoặc là ta không nói là được rồi! " Dương Quang vẫn như vậy, kiên trì nguyên tắc của chính mình.
Lê Thải Dĩnh nghĩ nghĩ, mới nói: "Tốt! Ta mời ngươi, dù sao ta cũng không tin ngươi có thể xuất ra chứng cớ gì, đầu tiên nói trước, ngươi tìm chứng cớ phải chính xác,có người làm chứng đó. "
Dương Quang nghe nàng nói xong thì đồng ý, lập tức cười nói: "Người làm chứng tỷ nhất định sẽ tán thành thôi. "
Lê Thải Dĩnh nghi ngờ nói: "Không thể nào, còn có người để cho ta chịu thua ư? Là ai? "
"Chính là tỷ a. " Dương Quang chỉa về phía nàng cười nói.
"Ta? Ha ha, muốn ta làm chứng giúp ngươi,mơ cũng không thấy! "
"Đó chỉ là tỷ nói, ta chỉ nói một câu, tỷ không muốn giúp ta chứng minh cũng không được. " Dương Quang chắc chắn nói.
Lê Thải Dĩnh khó hiểu, ngươi làm sao có thể chắc chắn ta sẽ làm chứng cho ngươi a?
"Tốt, ngươi nói xem, ta ngược lại muốn nhìn ngươi như thế nào ép ta làm chứng được đây"
Dương Quang cười nói: "Ta cũng không phải là muốn ép tỷ làm chứng, tỷ hãy nghe cho kỹ đây, đó là : Từ khi ta đến trường nhập học cho đến hôm nay tỷ đến bên hồ tổng cộng hai lần, lần đầu tiên chính là buổi sáng thứ hai ngày gặp mặt lớp , lần thứ hai ngay tại lúc này. ' "
Sau đó cười mỉm nhìn Lê Thải Dĩnh, đợi nàng nghe rõ mới nói tiếp: "Thế nào, không có sai a?"
Lê Thải Dĩnh ngẩn người, sau đó bừng tỉnh biểu lộ cả giận nói: "Nguyên lai buổi sáng hôm đó ngươi đã thấy qua ta, khó trách trong lớp dám cười ta, có phải là không nghĩ đến cô gái mình nhìn thấy buổi sáng sẽ là chủ nhiệm lớp của mình, đúng không? "
Dương Quang cười khổ nói: "Điều đó bây giờ không quan trọng, trước tiên tỷ thừa nhận mình thua mới là chính sự. "
Lê Thải Dĩnh phát hiện mình càng ngày càng thích nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của Dương Quang, trong nội tâm rất sảng khoái cười nói: "Tốt rồi tốt rồi, ta mời ngươi ăn cơm, có cái gì không được, ta cũng không tin một mình ngươi chẳng lẽ còn có thể ăn chết ta! " nói như thế, kỳ thật đây là việc lớn, Lê Thải Dĩnh chưa từng mời qua người khác phái ăn cơm bao giờ, nếu để ấy trăm vị theo đuổi nàng biết được, cho dù chỉ là mời khách ăn cơm, đều rất đố kỵ muốn đem Dương Quang ăn tươi nuốt sống!
Dương Quang cao hứng nói: " Tốt, khi nào mời để ta định a. " sau đó làm ra động tác xoay lòng bàn tay.
Lê Thải Dĩnh cười đến đau bụng, những phiền não thương tâm lúc trước đã không cánh mà bay. Rồi nói theo: "Không có khất ngươi đâu, chỉ có biết ăn thôi! Tốt rồi, không nghe ngươi nói nhảm nữa, ta còn có cuộc họp, các ngươi ngày mai sẽ bắt đầu huấn luyện quân sự rồi, nhớ rõ các ngươi phải tuân thủ kỷ luật, còn có, đến lúc đó phải chú ý an toàn..." Lúc này lại trở thành lão sư quan tâm đệ tử rồi, bất quá cũng có thể nói là tỷ tỷ quan tâm đệ đê đấy.
Dương Quang cười nói: "Đã biết, ta đi đây, còn phải hoàn thành nốt bài tập buổi sáng nữa, bị tỷ làm chậm trễ rồi này. "
Lê Thải Dĩnh trừng mắt nói: "Tốt, cùng ta nói chuyện dĩ nhiên là lãng phí thời gian của ngươi rồi...! " nói xong giơ nắm tay nhỏ trắng noãn lên, làm bộ muốn đánh.
Dương Quang thấy tình huống không ổn, lập tức nhanh như chớp chạy mất.
Nhìn bóng lưng Dương Quang đi xa, Lê Thải Dĩnh che lấy cái miệng nhỏ nhắn cười khẽ, trong nội tâm cảm thấy đặc biệt nhẹ nhõm, giống như mình bây giờ không phải là lão sư, mà là nữ hài cùng người thân của mình vui đùa ầm ĩ .
Lê Thải Dĩnh đem hai cánh tay thu lại, ưỡn ngực hít một hơi thật sâu, ah, tuổi trẻ cảm giác thật tốt.
Dương Quang trở lại ký túc xá, chứng kiến trường đã đem vật phẩm huấn luyện quân sự đưa đến, đi qua nhận phần của mình , thấy ba người mang xong quân phục, cười nói: "Tụi bay làm gì thế? Ưa thích tham gia quân ngũ như vậy thì đừng có học đại học làm chi. "
"Học đại học, thấy quân phục mới hưng phấn, nếu đi quân doanh tham gia quân ngũ, hừ hừ, nhìn thấy quân phục thì dị ứng đó! " Vi Lương bên cạnh khoa tay múa chân trước gương nói.
Tiếu Hoài Thành đột nhiên nói: "Có lầm hay không a? Bộ của ta sao nhỏ vậy, ánh mắt bị gì à? "
Nghiêm Đông nghe xong lập tức nói: "Ngươi nhanh đi đổi đi, nếu không đến lúc đó ăn mặc không đúng thì bị phạt đó! "
Tiếu Hoài Thành không nói hai lời lập tức chạy đi.
"Sớm nghe nói huấn luyện quân sự đại học Nam An rất vui, không chỉ có súng thật, còn có mô phỏng trận đấu thực chiến. "
Vi Lương vừa ướm thử quần áo vừa nói.
Dương Quang nghe không rõ, hỏi: "Cái gì mô phỏng trận đấu thực chiến? "
Nghiêm Đông tiếp lời nói: " Nói nôm na là đánh trận giả ấy! "
"Có dùng súng giả, mà cũng không thể nói như vậy, ngoại trừ là đạn điện tử, những thứ khác hoàn toàn giống với súng thật, bất kể là cân nặng hay là tốc độ viên đạn đấy. "
Dương Quang hỏi: "Dùng đạn điện tử đánh như thế nào? "
Vi Lương đáp: "Mỗi người mang vào một bộ quân phục đặc biệt, trong áo có máy cảm ứng, tay bị trúng đạn đại khái trừ 10% máu, bộ ngực giảm 60% đến 70%, đầu bị trúng đạn trực tiếp tử vong, khi chết thì quần áo biến thành màu đen, hơn nữa súng cũng không dùng được nữa, lợi hại không, giống như game mô phỏng vậy "
Dương Quang gật gật đầu tỏ vẻ minh bạch, đáp: "Cũng có thể nói vậy. "
Nghiêm Đông nói: "Đến lúc đó lại phối hợp nhóm bằng máy bộ đàm, đến sân tập huấn dã ngoại quân đội đánh một hồi thì sướng rồi. "
"Có thì có rồi, đáng tiếc là diễn ra cuối cùng, khổ trước sướng sau a" Tiếu Hoài Thành tiến vào ký túc xá tiếp lời.
Nghiêm Đông đã xong quân bị, ngồi lên trên giường lười biếng nói: "Có là được, quản khỉ gió lúc nào" .
Tiếu Hoài Thành đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: "Đúng rồi, buổi sáng ngày mai 6 giờ tại sân vận động tập hợp. "
Mấy người Nghiêm Đông nghe xong mặt liền dài ra
5 giờ ngày hôm sau, Dương Quang tỉnh dậy, chạy một vòng rồi trở lại,mua đồ ăn sáng rồi gọi ba con heo lười dậy, sau đó bốn người mặc quân phục chỉnh tề, tinh thần vô cùng phấn chấn hướng sân vận động đi đến.
Sân vận động giờ này vẫn vằng vẻ, bọn bạn cùng lớp thì chưa xuất hiện đứa nào, Dương Quang tới vị trí trường học đã chỉ định, đợi một tý thì thấy Dương Hiểu Phát chạy tới.
"Ơ, sớm a. " Mấy người Dương Quang hướng hắn bắt chuyện.
"Đúng vậy a. " dương hiểu phát gãi gãi đầu, trả lời: "Phải giúp Tần Khả mua bữa sáng. "
"Ta điểu(Con b**i ta), ngươi cũng quá dễ bảo rồi, nếu như ngươi là nữ nhân ta nhất định lấy ngươi! " Nghiêm Đông ha ha cười nói.
Dương hiểu phát cũng cười nói: "Nếu như ta là nữ nhân ta nhất định sẽ không gả cho loại trai bao như ngươi. "
"Cái gì? Ai nói ta là trai bao? Còn có người không có thiên lý vậy sao? " Nghiêm Đông kêu oan.
Kỳ thực Nghiêm Đông cũng không phải loại người hoa tâm, hắn chỉ là rất có duyên với nữ giới, cùng tụi con gái thường xuyên chơi chung một chỗ không kiêng nể gì, hắn lại có bộ dạng công tử mặt trắng, cho nên dễ làm cho người ta hiểu lầm.
Dương Quang nói tiếp: "Có! Ngươi là đồng tính luyến ái! "
"... ..." Nghiêm Đông im lặng.
Tiếu Hoài Thành cười nói: "Bà mẹ nó, ngươi dìm hàng hắn cũng khiếp quá đi? "
Vi Lương hướng Hiểu Phát nói: "Ta hỏi thật, ngươi với Tần Khả đã xác định mối quan hệ nghiêm túc chưa? "
Mọi người sớm biết Tần Khả ngày nào cũng sai khiến hắn, hơn nữa buổi ăn cơm lần trước lại bày ra bộ dạng người vợ tốt, cho nên đều rất muốn biết đáp án.
Dương Hiểu Phát nghe hỏi như vậy, lập tức đỏ mặt tía tai, ấp úng nói: "ừm... Cứ xem như thế đi. "
Vi lương lập tức phản ứng kịch liệt: "Này này, cái gì gọi là cứ xem như thế a? Ngươi đến việc này cũng không làm rõ? Trước tiên ta hỏi ngươi cái này? Nhưng nhìn bộ dạng ngươi cũng khó có khả năng, e hèm, ngươi đã hôn nàng chưa? "
Mấy người Dương Quang đêu cảm thấy buồn cười nhìn Hiểu Phát, Hiểu Phát ngay cả lỗ tai đều đỏ: "Hô...hô..hôn á, ta chưa có! "
"Quá kém a, Ngươi đã sờ qua tay nàng chưa đó? " Vi Lương hỏi tiếp
"Cái kia... Nàng từng đánh tay ta một cái, có tính không? "
Dương Quang bốn người trợn mắt há mồm, làm bộ dạng không đành lòng thấy.
Vi Lương nói: "Đại huynh đệ ~~ngươi đã yêu mấy lần rồi? "
"Ta..." Dương Hiểu Phát ấp a ấp úng nói: "Ta trước kia chưa từng trải qua. "
Dương Hiểu Phát đến từ thị trấn nhỏ, trong nhà đều đem hi vọng ký thác vào trên người hắn, kỳ thi Đại Học dùng 120% thời gian cùng tâm huyết, những thứ khác đều không chú ý đến, nếu lúc trước không thi đấu bóng rổ, thì bị người khác nói là con mọt sách rồi.