Trọng tài cho trận đấu bắt đầu, ngưu một hành động trước, dùng chiêu "Thẳng đảo Hoàng Long" hướng ngực Dương Quang đánh tới, thật không ngờ Dương Quang chờ nắm đấm của hắn chuẩn bị đánh trúng người mình, cũng dùng chiêu "Thẳng đảo Hoàng Long" đánh ra, chiêu xuất ra sau nhưng đến trước, lúc này nắm đấm của ngưu một cách ngực Dương Quang chưa tới một centimet!
Ngưu một bị một quyền trúng ngực, chỉ cảm thấy một cổ lực nhu hòa xông vào cơ thể, chưa kịp đánh trả đã bay ra ngoài, phục hồi tinh thần lại phát hiện mình còn đứng chứ không ngã xuống, chỉ là vị trí đứng lại trùng hợp ngoài vòng tròn một tí... Cứ như vậy không hiểu vì sao mình thua, ngực bị đánh một điểm cảm giác đau cũng không có! Ngưu một vừa sờ cái đầu vừa ngây ngốc đi trở về lớp.
Mọi người thấy ngưu một thua, không thể tin được, vừa rồi chuyện gì xảy ra? Thật giống như ngưu một bị Dương Quang đánh nhẹ một phát vào ngực rồi giả vờ nhảy ra ngoài vòng.
Trận thứ hai bắt đầu, tại lúc mọi người chưa hồi phục tinh thần sau trận đầu tiên, ngưu hai lại dùng một chiêu "Hoành tảo thiên quân" bị Dương Quang dùng chiêu giống vậy đánh bay ra khỏi vòng tròn, 2 con trâu mộng như tên Hòa thượng lùn 2 thước(1 thước bằng 33,33 cm) đánh không trúng Dương Quang, bất quá La Vĩ lại cho rằng hai bọn họ thông minh, cố ý thua để giành vinh quang cho hắn, thầm nghĩ tý nữa phải thưởng cho hai người này cũng được, vừa mới nhìn thấy một nữ sinh lớn lên rất đẹp, rất hợp khẩu vị mình, nhất định phải thể hiện thật tốt!
Vừa rồi tên vương bát đản này dám không cho ta mặt mũi, đợi chút cho ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ!
Nghĩ vậy nên nhìn sang hai ngưu tán dương, lưỡng ngưu bị hắn nhìn không hiểu được là ý gì, La thiếu gia hôm nay bị gì ả? Vì sao không mắng bọn mình a?
Đứng ở trong vòng, La Vĩ vỗ hai bao tay vài cái, đối với Dương Quang gật đầu nói: "Ngươi có thể tới rồi. " hắn coi Dương Quang như quân xanh cho hắn tập luyện. Dương Quang cười cười, không nói hai lời dùng chiêu "Độc Long ra biển" hướng La Vĩ đánh tới, La Vĩ còn chưa kịp phản ứng đã bị Dương Quang đấm trúng vị trí mà hai tay mình đang phòng thủ, lui về phía sau một bước, cảm giác hắn đánh tới lực rất lớn, không thua gì lúc tập luyện trong bộ đội đặc chủng, trong nội tâm biết rõ Dương Quang không đơn giản, lập tức bỏ đi ý nghĩ khinh địch, phát huy ra trăm phần trăm thực lực,lúc Dương Quang thu quyền trở về, La Vĩ rất nhanh đá về phía bắp chân Dương Quang.
Không thể không nói La Vĩ cũng có vài phần công phu, một cước này, mấy con trâu mộng kia chưa chắc đã cản nổi, bất quá nói cùng bộ đội đặc chủng huấn luyện, vậy thì nói quá sự thật rồi, tám phần họ cho người ba tư lệnh của La Vĩ mặt mũi thôi.
Dương Quang động chân nhẹ nhàng, đơn giản né qua một cước này, chân trái La Vĩ lập tức lại quét đi, sau đó như vũ bão đá ra liên hoàn mười tám cước, Dương Quang mặt không đổi sắc, thấy chân hắn kích tới người mình, hai khuỷu tay uốn lượn, mu bàn tay hướng ra phía ngoài, nhẹ nhàng hóa giải vô ảnh cước của La Vĩ.
Đá xong mười tám cước, La Vĩ quay người 360 độ, lợi dụng lực lượng toàn thân đem đùi phải nhằm hướng đầu Dương Quang nện tới, tốc độ và sức mạnh đếu hoàn mỹ, xem ra đây là tuyệt chiêu của hắn.
Dương Quang tự nhiên sẽ không cho tư lệnh mặt mũi,lúc chân của hắn còn trên không trung lộ ra sơ hở, lại dùng chiêu "Độc Long ra biển" đánh tới, lần này nhanh hơn rất nhiều so với lần trước.
Đầu gối La Vĩ lại cách đầu Dương Quang chưa đầy một centimet, thì 1 chiêu trúng ngực đã đánh bay hắn ra ngoài, sau khi rơi xuống đất bởi vì vừa rồi dùng sức quá mạnh nên đạp đạp đạp lui lại mấy bước, vừa vặn thối lui ra đến bên ngoài vòng tròn mới vững lại cước bộ được!
Biết bản thân không phải đối thủ của Dương Quang, La Vĩ cúi đầu, trên mặt rất dữ tợn, trong mắt hung quang bắn ra bốn phía! Nhưng khi ngẩng đầu lên, mặt mũi lại biến thành tràn đầy tươi cười, "hiền lành" mà nói: "Người trẻ tuổi không tệ, có thể đem 5 thành công lực của ta hóa giải, lần này ta thua, mọi người chúng ta trở về đi, các ngươi hãy cố gắng, tranh thủ trận đấu học lấy được kinh nghiệm có ích, ta cầu chúc các ngươi huấn luyện quân sự mỹ mãn thành công! " nói xong vỗ tay chậm rãi đi về.
Mọi ngưòi trong lớp Dương Quang ngơ ngác nhìn nhau, nói không ra lời, mấy người Nghiêm Đông chỉ sửng sờ trong chốc lát, sau đó cười ha hả, tiểu tử này là loại người gì đây? Chính mình thua vậy mà có thể nói thành mình nhường hắn, không hổ là đệ nhất thiên hạ mặt dày!
Dù sao cũng thắng, mọi người bắt đầu hoan hô, ôm lấy Dương Quang cùng huấn luyện viên vui đùa ầm ĩ.
Lưu Hỏa Bình đương nhiên có thể nhìn ra La Vĩ thua là đúng rồi, thầm nghĩ mình cũng có thời điểm nhìn lầm người, thật không ngờ chàng trai tưởng chừng vô hại này lại ẩn tàng một thân võ công cao đến vậy, ngẫm chính bản thân mình cũng chưa chắc là đối thủ của hắn!
Theo đám người ầm ỉ, Lưu Hỏa Bình đi đến bên người Dương Quang, trước vỗ vỗ bả vai hắn nói: "Chàng trai trẻ, quả đúng cao nhân bất lộ tướng ah!" Sau đó vẻ mặt ngưng trọng nói: "Nhưng ngươi vừa đánh bại con của tư lệnh đó, ta sợ hắn sẽ tìm ngươi làm phiền, về sau ngươi nên chú ý một chút! "
Dương Quang cảm giác được huấn luyện viên thật sự lo lắng cho hắn, nên đối với hắn bày ra một khuôn mặt tươi cười nói: "Yên tâm đi, ta biết. "
Lưu Hỏa Bình cảm giác được Dương Quang đối với mình thật lòng cảm tạ, cũng từ đó cảm nhận được hắn tin tưởng mình, thích thú lần nữa vỗ vỗ bờ vai của hắn nhẹ gật đầu.
Bởi vì Dương Quang hôm nay biểu hiện rất tốt... nhiều người tín nhiệm hắn, cho nên tối nay có rất nhiều nữ sinh nhờ hắn thi châm, Dương Quang tự nhiên không thể từ chối rồi. Như vậy, ngoại trừ Tần Khả cùng mấy người ngoan cố, những người khác trong lớp nhẹ nhõm vượt qua ba ngày huấn luyện tiếp theo.
Buổi tối ngày cuối cùng huấn luyện đấu vật tự do đúng vào đêm trung thu, ánh trăng rất tròn, huấn luyện viên quyết định mang mọi người đến bên hồ ngắm cảnh đồng thời tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ.
Ban đêm hồ Thủy Kính dưới ánh trăng tròn thật đẹp.
Lớp Dương Quang đến bãi cỏ bên bờ hồ ngồi thành vòng tròn để thưởng trức cảnh đẹp. Kế hoạch của Lưu huấn luyện viên là như thế này, đầu tiên mọi người cùng nhau chơi trò chơi, ăn đồ ăn, sau đó thì các bạn học lên biểu diễn văn nghệ.
Mọi người ngồi thành vòng tròn đương nhiên là chơi trò chuyển đồ vật rồi, Lưu huấn luyện viên làm trước chuyển qua cho người bên cạnh.
Nhưng lúc này lại xuất hiện vấn đề.
Hai người ngồi bên cạnh Hoàng Đan Đan đứng lên yêu cầu với huấn luyện viên đổi chỗ ngồi, nói bởi vì sợ lây bệnh trên mặt nàng . Hai nàng ngồi bên cạnh Hoàng Đan Đan lúc đầu cũng đã cố ý ngồi rất xa, bây giờ chơi trò chơi như vậy, ngỗi xa thì làm sao chơi đây! Cho nên nhịn không được đứng lên yêu cầu đổi chỗ.
Hoàng Đan Đan vẻ mặt lạnh nhạt, không có vì như vậy tức giận hay buồn cả, bình thường nàng cũng vì lý do này nên trên cơ bản không có bằng hữu nào, chỉ có Tiêu Tĩnh chơi cùng nàng, nhưng dù sao họ cũng không trọ cùng 1 ký túc xá, do đó cũng không thân lắm, cũng không thể lúc nào đến chơi cùng nàng, cho nên bình thương nàng chi có một thân một mình, tình huống như hôm nay nàng cũng thường xuyên trải qua rồi, vì vậy cũng không có phản ứng gì quá khích .
Điều này thì khó khắn rồi, hai người đó sợ, chẳng lẽ những người khác không sợ sao? Đều không có người nào nguyện ý đi ngồi bên cạnh Hoàng Đan Đan chẳng lẻ muốn nàng rời khỏi đây hay sao?
Lúc huấn luyện viên không biết làm sao, Hoàng Đan Đan đối với huấn luyện viên cười nhạt nói: "Thân thể của ta có chút không thoải mái, ta về ký túc xá trước nghỉ ngơi một chút a. ", nàng rõ ràng nhìn thấy huấn luyện viên đang khó xử.
Huấn luyện viên nghĩ nghĩ, cho rằng cũng chỉ có cách như vậy, vừa định làm vậy, Dương Quang, Nghiêm Đông, Vi Lương, Tiếu Hoài Thành cùng Tiêu Tĩnh đột nhiên không hẹn mà cùng đứng lên nói: "Huấn luyện viên ta ngồi bên cạnh nàng. " Dương Hiểu Phát cũng muốn nói như vậy, kết quả bị Tần Khả trừng mắt nên cũng không dám động.
Mọi người đều biết nàng nói thân thể không thoải mái chỉ là lý do mà thôi, sắc mặt như vậy lam sao thân thể không thoải mái được! Mấy người đứng lên nhìn nhau, sau đó cười cười, đều hướng vị trí Hoang Đan Đan đi qua, Tiêu Tĩnh ngồi bên phải nàng sau đó là Tiếu Hoài Thành. Bên trái nàng chính là Nghiêm Đông, sau đó là Dương Quang cùng Vi Lương.
Tiêu Tĩnh cùng Nghiêm Đông đều lôi kéo nàng gọi nàng cùng nhau chơi đùa, Hoàng Đan Đan vẫn lạnh nhạt, nhưng nếu như ai chú ý thì sẽ thấy mắt nàng đang long lanh sắp khóc.
Một lần nữa ngồi xuống, tất cả mọi người bởi vì tình huống đó, nên cảm thấy xấu hổ khiến cho không khí có phần tẻ ngắt, Vi Lương lập tức đứng ra đề nghị một trò chơi thú vị, trò chơi là tuyển hợp tác đô-mi-nô, nam nữ đến hợp tác, sau đó chia thành nhiều tổ, nếu như người nam tiếp không được, nữ được quyền trừng phạt, cái này chủ yếu là thể hiện sự chọn lựa người hợp tác, xem ánh mắt của ngươi có đúng hay không.
Mọi người lập tức hưởng ứng, đầu tiên là tự chọn, nếu như chọn không được thì rút thăm quyết định, Nghiêm Đông không chờ Vi Lương nói xong đã mời Hoàng Đan Đan chơi cùng hắn, Hoàng Đan Đan dùng đôi mắt cơ trí của nàng nhìn thoáng qua Nghiêm Đông, vốn định không chơi, nhưng thấy ánh mắt hắn thành khẩn nên lòng mền nhũn đáp ứng.
Bởi vì mấy người Dương Quang rất quen thuộc mấy bạn học trong lớp, cho nên Nghiêm Đông cùng Hoàng Đan Đan không lạ lẫm gì, công thêm sau khi chơi chung một hồi, càng bắt đầu không có gì giấu giếm, rất nhanh quen thuộc nhau. Nghiêm Đông đương nhiên không bởi vì tội nghiệp nàng nên kéo qua làm quen, Dương Quang mấy người đều như vậy, họ thật sự muốn làm bạn với nàng nên mới ra mặt, mà Nghiêm Đông cùng nàng trò chuyện thấy nàng rất có nghị lực nên vô cùng bội phục nàng.
Mấy người Dương Quang thấy hai bọn họ trò chuyện vui vẻ đều cảm giác vui mừng, bọn hắn vốn không thích thấy người húi vào bắt nạt 1 cô gái, huống chi là bạn học của mình!
Trò chơi kết thúc, đến tiết mục biểu diễn, kỳ thật cũng không có nhiều người không thấy xấu hổ đi ra biểu diễn đâu, đều đùn đẩy cho nhau, nếu đẩy không được sẽ hát vài câu hoặc đọc thơ, không có gì đáng xem, chỉ có Tần Khả lề mề về phòng ôm đàn tỳ bà đến biểu diễn là điểm sáng duy nhât mà thôi!