Tần Phụng Tiên cao hứng quay sang nói với Dương Quang : "Thì ra ngươi là sinh viên đại học Nam An, sau này có thể dễ dàng tìm được ngươi rồi ah ha ha. " thật đúng là đi mòn gót giầy không thấy, khi tìm được chẳng mất công.
"Tần bác sĩ cần ta có việc gì sao? "
"Không có chuyện gì quan trọng, chính là hiện tại ta đang nghiên cứu dùng võ thuật kết hợp y thuật, ta biết rõ ngươi là chuyên gia về phương diện này, cho nên có một vài vấn đề muốn thỉnh giáo ngươi mà thôi. "
"Thỉnh giáo thì không dám, ta chỉ am hiểu Trung y, còn về những cách chữa trị ở Châu Âu thì không biết chút gì, bất quá nếu ngươi có vấn đề muốn hỏi nằm trong khả năng thì ta sẽ tận lực giúp đỡ, ta luôn hoan nghênh ngươi. "
Dù sao có thể gặp nhau hai lần cũng coi như có duyên rồi, Dương Quang nghĩ thầm mình nên giúp đở hắn ak.
Tần Phụng Tiên nghe nói vậy thì vui vẻ hơn trúng số đặc biệt, vội vàng lấy giấy bút ghi số điện thoại của Dương Quang.
Sau khi Tần Phụng Tiên rời đi, Dương Quang bắt tay vào kiểm tra khuôn mặt của Hoàng Đan Đan, phát hiện không khác gì suy đoán của mình lúc trước, lập tức suy nghĩ biện pháp : đầu tiên dùng thuốc để tẩy sạch độc tố tích tụ, làm cho lỗ chân lông tương đối sạch sẽ, sau đó dùng phương pháp châm cứu kết hợp chân khí của mình giúp nàng đả thông kinh mạch, cuối cùng dùng thuốc đắp mặt do mình điều chế trong vòng một tháng là được rồi.
Nói chuyện thêm đoạn thời gian, Dương Quang muốn đưa Lê Thải Dĩnh trở về trước.
Một lần nữa trải qua "Sinh tử luân hồi", Lê Thải Dĩnh rốt cục có chút thích ứng miệng không hét lên nữa, nhưng vẫn ôm thật chặt Dương Quang không dám buông tay ra.
Nhưng làm cho Dương Quang tuyệt đối không ngờ tới, Lê Thải Dĩnh đã dần dần thích cảm giác ngồi trên xe đạp, hai chân cứ lắc lư, khiến cho sau lần đó Lê Thải Dĩnh một đoạn thời gian rất dài không dùng xe thể thao của mình nữa, có chuyện gì ra ngoài lập tức gọi Dương Quang nhờ hắn chở nàng đi.
Ngày hôm sau Lê Thải Dĩnh đi tới địa điểm hẹn, phát hiện Dương Quang đã đến trước, ánh mắt vẫn còn đang lơ đãng nhìn về bốn phía.
Vốn cho là hắn đang tìm kiếm mình, thật không ngờ chỉ cần có cô gái xinh đẹp đi qua, ánh mắt của hắn sẽ tập trung một lát...
"Này! Nhìn cái gì đấy! ? "
Cho dù là Lê Thải Dĩnh phong hoa tuyết nguyệt đều có chút tức giận.
Dương Quang quay đầu cho nàng một nụ cười sáng lạn: "Đệ đang thưởng lãm mỹ nử đây này. "
Đối với sự thẳng thắn của Dương Quang, Lê Thải Dĩnh thật là có chút bất đắc dĩ. Hừ, ta đại mỹ nử đứng đây thì không nhìn , con mắt còn ngó nghiêng bốn phía xung quanh! Uổng công hôm nay ta cố ý ăn mặc đây.
Bất quá rất nhanh nàng liền phát hiện ánh mắt của Dương Quang đang chăm chú nhìn mình, tuy mau chóng thu hồi về, nhưng có thể thấy bộ dạng Dương Quang như vậy nàng cảm thấy tương đối hài lòng, điểm khó chịu hồi nãy bay mất không còn dấu vết.
Cũng khó trách Dương Quang nhìn nàng như vậy.
Nàng hôm nay mặc chiếc áo cộc tay cùng với quần ngắn thể thao màu trắng, hai cái đùi thon dài hiện ra, quần ngắn bao lấy bờ mông tuyệt đẹp của nàng khiến cho nó càng lộ ra đầy đặn ngạo nghễ hơn, bình thường tóc dài xoã trên vai thì hiên giờ được búi lên cao. Làm cho người khác thấy phong tình , xinh đẹp hơn thường ngày, càng thêm thanh lệ thoát tục.
Có nhiều người đang chạy bộ buổi sang nhìn chăm chú ngay cả con mắt cũng muốn rơi ra, có một người thiếu chút nữa đụng vào cột điện...
"Ta còn tưởng rằng đệ khác với những nam nhân khác , nguyên lai cũng háo sắc giống họ! " ( trời ơi , không nhìn thì giận , khi nhìn thì nói người khác háo sắc, không biết trong đầu con gái chứa cái gì nữa.)
Tuy trong nội tâm nàng thầm vui vẻ, nhưng miệng vẫn nói như vậy.
Dương Quang lại giống như lợn chết không sợ nước sôi nói: "Nam nhân không háo sắc thì chỉ có hai loại, một loại đồng tính, loại khác là sói đội lốt cừu, tỷ muốn đệ trở thành một trong số đó a? "
"Nói xạo! " Lê Thải Dĩnh gắt một cái, "Vậy vì sao Đường đại mỹ nhân cùng Nam Cung đại tiểu thư đưa tới miệng thì đệ chạy trối sống trối chết ak? "
Dương Quang quay đầu sang chỗ khác, đem ánh mắt phóng tới nước trong hồ Thuỷ Kính.
"Mỹ nữ cũng có rất nhiều loại, hai người tỷ nói là hoa hồng có gai chỉ có thể đứng nhìn từ xa. "
"Ah? Đem về nhà trồng cũng không tệ a? "
"Hoa thì không thể tuỳ tiện trồng được. Nếu không có tín nhiệm giữa hoa với người thì cho dù khi trồng hoa không héo tàn thì khi nở cũng không đẹp được. "
Lê Thải Dĩnh nghe hắn ví von như thế, sửng sốt thật lâu mới hồi phục tinh thần lại.
Dương Quang quay đầu trở lại nhìn nàng cười cười: "Ai nha, chúng ta nói đến dưỡng hoa làm gì, tranh thủ thời gian rèn luyện, nếu không thì không chạy được bao lâu đâu! "
Lê Thải Dĩnh dù sao cũng là người có luyện qua võ công chính tông, sau khi chạy được một vòng, mặt không đỏ hơi thở không gấp. Một bên chạy còn một bên cùng Dương Quang trò chuyện.
"Ah Quang, ngày mai sẽ phải bắt đầu chính thức đi học, đệ chuẩn bị tốt chưa vậy? "
"Chuẩn bị? Có cái gì chuẩn bị hay sao? Mang sách vở đi học là được rồi mà. "
"Đệ không chuẩn bị bài trước hay sao? Nếu không xem trước thì làm sao hiểu được bài a”
"Đệ chưa bao giờ làm qua chuyện như vậy. "
"Đệ dùng thời gian đó để làm hacker phải không? " Lê Thải Dĩnh hừ một tiếng nói, "Nói như vậy đệ học rất giỏi rồi hả? "
"Đó là đương nhiên... mà cũng không hẳn, đệ học môn tự nhiên rất khá, xã hội thì tàm tạm. "
"Ah, đệ học khoa tự nhiên à? "
"Đệ cảm thấy khoa xã hội không có tác dụng gì, cho nên một chút hứng thú không có, giống như môn tư tưởng, môn kinh tế chính trị. "
"Làm sao vô dụng được? Kinh tế chính trị thì…" Lê Thải Dĩnh bắt đầu thao thao bất tuyệt.
"Ngừng, ngừng, đệ đã biết, tỷ luôn dài dòng như bà già a. "
"Ta đây là vì muốn tốt cho đệ, còn dám chê ta phiền! Thật sự là không phân biệt tốt xấu. " Lê Thải Dĩnh hầm hừ mà nói.
"Đệ làm sao dám chê tỷi phiền, người khác muốn Dĩnh tỷ lải nhải còn không được đây này đúng không. " Dương Quang lập tức nịnh nọt.
Lê Thải Dĩnh nghe xong lập tức chuyển giận thành vui: "Đó là đương nhiên. "
Chạy thêm một vòng nữa thì hai người vào trong đình nghỉ ngơi.
Dương Quang bỗng nhiên nói: "Mười người . "
Lê Thải Dĩnh kỳ quái nói: "Cái gì mười người? "
Dương Quang cười nói: Ý của đệ là lúc chúng ta chạy bộ thì có mười người vì nhìn tỷ mà rớt con mắt, đụng vào cột điện. "
Lê Thải Dĩnh trừng hắn, nói: "Nhàm chán. "
Dương Quang nghiêm trang nói: "Không bằng như vậy, Dĩnh tỷ, tỷ mỗi ngày đều thay đổi phong cách, để xem phong cách nào làm nhiều người tông cột điện nhất, như vậy thì biết rõ phong cách nào là đẹp nhất rồi. "
Lê Thải Dĩnh vừa bực mình vừa buồn cười, trực tiếp gõ cho hắn một cái.
Dương Quang vuốt vuốt cái trán bị bàn tay nhỏ bé của nàng gõ lấy, không biết sống chết tiếp tục nói: "Kỳ thật không cần thử đệ cũng biết, để cho người ta đụng vào cây nhiều nhất chắc chắn là không mặc gì cả. " vừa nói vừa chạy đi chỗ khác.
Lê Thải Dĩnh xấu hổ, cắn răng cả giận nói: "Muốn chết à, A Quang, ngươi trở lại cho ta! "
Nhìn Dương Quang đã chạy mất tích, Lê Thải Dĩnh nhịn không được "PHỤT" bật cười một tiếng, giống như đóa hoa hé nở rất xinh đẹp , đáng tiếc không ai có diễm phúc được chiêm ngưỡng cảnh đẹp như vậy.
Dương Quang đang chạy trốn đương nhiên cũng không có thấy, hắn sở dĩ trêu chọc Lê Thải Dĩnh là vì hắn vẫn còn thấy đau thương trong ánh mắt của nàng, hiện tại hiệu quả mặc dù không tệ, nhưng mới trị được phần ngọn chưa trị được phần gốc, thở dài một tiếng, xem ra nên bắt tay điều tra người nhà của nàng...
Sáng ngày thứ hai cùng Lê Thải Dĩnh chạy bộ theo thường lệ, đáng nhắc tới chính là Lê Thải Dĩnh hôm nay thật đúng là đổi phong cách hoàn toàn mới, toàn thân mặc áo quần thể thao màu đen, quần ngắn, tóc xoã, Dương Quang tính toán sơ bộ, hôm nay có tổng cộng hai mươi người đụng cây...
Rốt cục đã bắt đầu đi học chính thức rồi.