Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

“Tính kế ở trên, tiếp theo cắt đường lui ở dưới, lại đánh dẹp binh, bây giờ là công thành…” Triệu Thiệu trừng lớn hai mắt, kêu ca một tiếng, nhìn bàn cờ một mảnh hỗn độn, lại thêm một tiếng kêu ca. “Thu đại ca, binh của huynh đều đánh tới cửa thành ta rồi, cần đuổi tận giết tuyệt như vậy sao?”

Ủ rũ ngẩng đầu, Triệu Thiệu khổ sở nhìn ta, chấp tay cầu xin nói: “Thu đại ca, huynh tha cho ta một lần đi, dù không cho ta thắng một lần, cũng đừng giết ta đến không còn mảnh giáp chứ!”

“Chủ soái qua sông, nguy cấp, con người của ta, rất thích nhìn thấy đối thủ binh bại như núi đổ, đổ đổ đổ! Đánh đổ cửa thành, ta phải đứng ở vị trí của ngươi, ôm phi tử của ngươi, đốt cờ của ngươi, ha ha.” Nhẹ giọng cười, ta đem lá cờ phía trước đẩy, chủ soái mang theo đại quân chiếm lĩnh địa bàn của Triệu Thiệu.

“A —- lại thua! Sao lại thua nữa rồi! Không được, ta không tin, từ nhỏ ta đã bị buộc nghe lão sư giảng bài, đừng nói là đánh bại huynh, ít nhất không thể thua thê thảm như vậy! Lại đến! Lại đến!” Đều đem quân cờ thả lại tại chỗ, Triệu Thiệu hít sâu một hơi, hai tay đặt xuống bên hông tạo thành tư thế đứng tấn, coi như thật sự muốn đi chiến trường vậy.

Bộ Phong Trần có việc phải làm, hẳn là đi tìm Đại hoàng tử Triệu Kỳ bàn bạc, vốn muốn đi theo uống chén trf nhưng Bộ Phong Trần không muốn ta dính dáng đến.

Không dính đến thì không dính vậy, đã lâu không có luyện binh rồi, cho dù không lên được chiến trường, ít nhất cũng có thể chơi bày binh bố trận trên bàn cờ, chỉ tiếc Triệu Kỳ chơi cờ quá tệ, tùy tiện vài nước đã làm cho hắn thua liên tục.

Cùng với Sầu Thiên Ca ta so về mưu lược trên chiến trường, chỉ sợ cho dù là Bộ Phong Trần cũng không nhất định có thể thắng ta, tên kia bất quá võ công cao, đầu óc thông minh nhưng trên chiến trường đòi hỏi phải có nhiều kinh nghiệm, tỷ như hậu cần phải sắp xếp thế nào, gặp sông hoặc rừng thì nên hành quân ra sao, là muốn thừa thắng truy kích hay muốn lướt qua mà không tùy tiện.

Nho nhỏ một bàn cát, bên trong có thể chứa đựng không ít tình tiết giống như trên chiến trường.

“Không chiến mà thắng tất nhiên là tốt nhất, đối với chúng ta hiện tại đang chơi đùa chính là trò chơi hành quân” chỉ chỉ đầu của mình, ta cười nói với Triệu Thiệu: “Huống chi nếu không có quân lực cùng thực lực (sức mạnh về kinh tế của một quốc gia) của một nước duy trì, dùng mưu lược bất quá cũng chỉ như hầu tử, nhảy lên nhảy xuống, không thành được đại sự.”

“Hết thảy binh pháp, đều lấy quân lực cùng thực lực làm trụ cột.” Đưa tay bảo thị nữ rót trà, vừa nhìn chằm chằm bàn cờ, vừa nói.

Một quốc gia nhỏ yếu, nhất định không thể chỉ dùng mưu lược mà thành đại nghiệp, có lẽ có thể đạt được nhất thời nhưng hậu hoạn khôn cùng. Hai quốc gia giao tranh, lợi thế làm sao không phải ở quân lực của bọn họ đâu?


“Thu đại ca, huynh giống như hiểu biết rất nhiều, ngay cả cướp cờ cũng  lợi hại như vậy, ta nghĩ lão sư dạy huynh chắc chắn phải lợi hại lắm, Thu đại ca huynh không làm quân sư thật sự là đáng tiếc!” Triệu Thiệu vừa thở dài lắc đầu, vừa gắt gao cau mày nhìn tình hình chiến đấu trên bàn cát.

“Ha hả, nam nhân thôi mà, có mấy người không nghĩ đến lên chiến trường một phen, cho dù thật sự không lên được chiến trường cũng thích suy nghĩ trong đầu một chút.”

“Triệu Thiệu, ngươi có thương người nào hay chưa?” Chống cằm, làm bộ như không để ý hỏi.

“Có chứ, ta thích người nhiều người lắm, Lý cô nương ở thành Đông nè, Vương cô nương ở thành Bắc, Giang công tử ở thành Nam kỳ thật bộ dáng không tồi…” Gãi đầu, Triệu Thiệu luôn miệng nói.

“Còn yêu? Hay chỉ đơn giản là thích thế thôi?” Ta hỏi.

“Yêu à?” Triệu Thiệu hồ nghi ngẩng đầu cười hắc hắc, đôi mắt lấp lánh nhìn ta như nhìn thấy tên trộm, hắn nói: “Thu đại ca, huynh yêu ai rồi?”

“A — Ta biết rồi! Thu đại ca rốt cuộc cũng yêu Bộ tiên sinh, ai, Bộ tiên sinh là trời không phụ người có lòng, rốt cuộc đem tảng đá lớn như Thu đại ca hòa tan!” Không chờ ta nói, Triệu Thiệu liền một bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, nở nụ cười.

Giống như hắn cái gì cũng biết, còn có, cái gì bảo ta là tảng đá lớn chứ?

“Triệu Thiệu, không cần nói nhiều như thế, đến ngươi rồi!” Vỗ cái bàn, ta trừng mắt nhìn tiểu Vương gia thích chơi bời lêu lổng này, ho nhẹ một tiếng, nói: “Ta là tảng đá lớn à?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Triệu Thiệu nhìn chằm chằm mặt ta thì thào nói: “Bộ tiên sinh đối với Thu đại ca thật là tốt, người sáng suốt đều có thể nhìn thấy, Thu đại ca bình thường đối với Bộ tiên sinh vừa đánh vừa mắng lung tung bừa bãi, Bộ tiên sinh cho tới bây giờ cũng chưa từng tức giận, đối với chúng ta không như vậy, hơi nói nhiều một câu, sẽ bị Bộ tiên sinh dùng ánh mắt giết chết!”


“Thu đại ca, Bộ tiên sinh có phải có thể thật sự dùng ánh mắt giết chết người?” Triệu Thiệu đột nhiên ngẩng đầu run rẩy nói một câu, người này đại khái là nhớ tới lúc ở miền Nam võ tuyển ở Thanh Thành, Bộ Phong Trần dùng ánh mắt dọa vài người sợ té trên mặt đất.

“Ngươi có thể đi thử cho biết.” Ta vừa nói xong, Triệu Thiệu liền im bặt không lên tiếng.

Triệu Thiệu người này, mặc kệ thế nào cũng không hiểu yêu là gì, hơn nữa cho dù hắn yêu, cũng không thể giải đáp vấn đề trong lòng ta.

Dù sao, vấn đề của ta thật sự là đặc biệt.

……………..

…………….

Triệu Thành đối với Bộ Phong Trần thập phần yên tâm, cũng không sợ Bộ Phong Trần phản chiến theo Đại hoàng tử, mấy ngày nay đều chẳng quan tâm, cũng không quản trong thành đổ phường nhà ai vừa mới khai trương, làm sao mang vũ khí đi lại khắp nơi, làm sao những tửu lâu bắt đầu xây mới.

“Ta còn nghĩ Thái tử điện hạ thật là bình tĩnh như vậy, hoàn toàn an tâm với Bộ Phong Trần, hoàn toàn hoàn toàn tín nhiệm.” Đi tìm Triệu Thiệu tiếp tục chơi cờ, lại phát hiện người ngồi ở trong đình thế nhưng chính là Triệu Thành nhiều ngày không thấy.

“Bộ Phong Trần đi bên ngoài, phỏng chừng phải đến chiều mới trở về.” Ta đi vào đình, ngồi xuống bàn, Triệu Thành hẳn là ngồi đây rất lâu, trên bàn bàn cát có trận cờ mà hắn đã sắp đặt.

Bộ Phong Trần bình thường đều cùng ta ăn cơm sau đó mới đi ra ngoài, đi chừng hai canh giờ là trở về, thời gian cũng không dài, trở về cũng còn sớm.


“Vương gia, ta đối với Bộ tiên sinh là hoàn toàn tín nhiệm cùng yên tâm, hôm nay tới đây…” Triệu Thành cúi đầu cười, lắc đầu thở dài.

“Nếu ta nói là trùng hợp, Vương gia tất nhiên không tin.”

“Đó là trùng hợp hay sao?” Ngồi đối diện Triệu Thành, ta cười cười.

“Không phải, kỳ thật là đặc biệt đến gặp Vương gia” Triệu Thành ôn nhu tươi cười, hắn cúi đầu nhìn bàn cát, nói:

“Lúc nãy chợt nghe Triệu Thiệu một mực nhắc tới, mấy ngày nay Vương gia ở trên bàn cát giết cho hắn không còn một mảnh giáp, Triệu Thiệu chưa thắng lấy một lần, chi bằng hôm nay Triệu Thành đến chơi cùng Vương gia hai ván.”

Ta mỉm cười: “Được.”

Đặc biệt đến gặp ta sao? Mấy ngày nữa chính là mừng thọ lão hoàng đế rồi.

Lão hoàng đế miền Nam lúc trẻ chọc không ít phiền toái ở các quốc gia lân cận, tự thân mình là một kẻ phong lưu, cho nên mới có một tiểu Vương gia nhàn hạ như Triệu Thiệu, mà nay đã già, Thần Quốc nội loạn cũng đã xong, hắn không thể tiếp tục gây sóng gió, hiện tại thật ra hắn là một quân chủ thành công, thọ yến năm sau so với năm trước càng xa hoa gấp bội.

Mấy năm nay thọ yến của lão hoàng đế, các hoàng tử đều tranh nhau lấy lòng, có một phụ hoàng yêu xa hoa, các hoàng tử đều nghĩ cách iếm tiền, gần nhất là vì chính mình, thứ hai còn có thể có cơ hội lấy lòng vị phụ hoàng này.

Một người thú vị như Bộ Phong Trần đột nhiên xuất hiện, kẻ ngốc như Đại hoàng tử còn không phải đến trong mộng cũng cười toe toét sao?

“Thái tử điện hạ đã chuẩn bị tốt lễ vật dâng lên hoàng thượng hay chưa?” Ta hỏi.

“Ừ. Một phần lễ vật lớn.” Vô cùng đơn giản trả lời, Triệu Thành cười khổ, nhìn bàn cát trước mặt thở dài “Vương gia dụng binh như thần, Thần Quốc không có được Vương gia đó là tổn thất lớn của họ, nếu như miền Nam có Vương gia, đây chính là lễ vật lớn nhất mà trời cao ban cho Triệu Thành.”


Ánh mắt Triệu Thành có thâm ý nhìn ta.

“Điện hạ, trời cao cho tới bây giờ đều rất keo kiệt, cầu trời không bằng tự cầu mình.” Muốn ta giúp đỡ sao? Ý định của Triệu Thành quả thật quá hay ho.

Ta nếu thực sự có tâm tư này, làm sao còn phải thông qua người khác, tự mình không phải không có thực lực này, chính là không nghĩ tới mà thôi.

Triệu Thành đột nhiên nhíu mày, nói: “Vương gia… Hôm nay tựa hồ tâm tình không tồi.”

“Không có chuyện phiền lòng dĩ nhiên tâm trạng tốt.” Cười cười, ta nói.

Triệu Thành lắc đầu, nói: “Khong, tâm tình Vương gia so với mấy ngày trước không giống nhau, nhớ rõ ngày đó sau khi ta nói chuyện với Vương gia xong, ánh mắt Vương gia còn có vài phần do dự cùng ngưng trọng, nhưng hôm nay vừa thấy đã hoàn toàn tiêu tan, Vương gia chẳng lẽ thật sự cả đời muốn ở lại Thánh môn?”

Thật sự là người thông minh giỏi quan sát sắc mặt người khác.

“Chẳng lẽ không tốt?” Khẽ cười một tiếng, ta nói: “Bộ Phong Trần diện mạo anh tuấn, võ công cao cường, đối nhân xử thế cẩn thận, cho tới nay cũng không ai có thể so sánh với hắn.”

“Phải không? Ha hả — xem ra, ta không còn hy vọng gì rồi.” Triệu Thành thở dài một hơi, cười khổ lắc đầu.

Trên mặt bàn cát, đã bị ta giết đến không còn mảnh giáp, Triệu Thành vốn không phải là người chơi cờ giỏi!

“Giày… Đã mang vào rồi à?” Triệu Thành đột nhiên cúi đầu, nói.

“Đúng vậy, mua rồi thì phải mang vào chứ?” Cười cười, ta cúi đầu nhìn đôi giày trên chân mình, nguyên nhân chính là vì mang đôi giày này, mới không có cách nào đi quá xa, mới có thể luôn không tự chủ tới gần Bộ Phong Trần


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận