Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Theo thác nước trở về, xuyên qua một mảnh rừng đào, lại bay qua lưng chừng núi đến nhà tranh mà ta từng ở, ánh chiều tà rơi đầy mặt đất, ánh lên mái nhà tranh nho nhỏ có chút cô đơn.

Dưới ánh nắng phản chiếu chiều tà, mơ hồ có thể thấy được bóng ba người trên mặt cỏ ở cách đó không xa.

Ta tiêu sái bước qua, dần dần nhìn thấy ngoại trừ Tiểu Thảo và Tiểu Hoa còn có một người nam tử quen thuộc.

“Ngươi là ai?”

Tiểu Hoa phát hiện ta đầu tiên, mấy người kia lập tức xoay người lại có chút nghi hoặc nhìn ta.

Nhìn Tiểu Hoa, Tiểu Thảo chưa từng thay đổi, còn có một khuôn mặt quen thuộc mà một năm kia vô số lần ta thấy trong gương, thiếu chút nữa đã quên, Bộ Phong Trần đã từng nói Điền Nhiễm đã trở lại.

“Sầu Thiên Ca…” Mỉm cười, ta nhìn Điền Nhiễm nói.

“Sầu Thiên Ca?” Rau dại trong tay Điền Nhiễm bị đánh rơi trên mặt đất.

“Chúng ta, chúng ta có thể tán gẫu một chút không?” Kinh ngạc qua đi, Điền Nhiễm mỉm cười nói với ta, có vẻ có chút khẩn trương.

Đương nhiên là có thể, ta cũng đang có ý này.

Vốn là người nên chết đi, một đám lại còn sống trở về, nghi hoặc trong lòng Điền Nhiễm gần nhất chính là khi hắn trở lại Thánh Môn, Tiểu Thảo cùng Tiểu Hoa trước kia không quen biết hắn đều chạy tới, mở miệng gọi hắn “Sầu Thiên Ca.”

Đối với việc này, ta chỉ có thể tỏ vẻ bất đắc dĩ xin lỗi, khi đó thật là ta đã chiếm thân thể hắn.

Những chuyện khác Điền Nhiễm không hỏi nhiều.


“Chuyện ngươi quen biết với môn chủ, ta sẽ không nói ra ngoài, đây cũng là chuyện mà môn chủ đã dặn dò.” Làm ra động tác tay dán miệng, Điền Nhiễm thành thật nói.

Ta không khỏi cười gật đầu: “Cảm ơn ngươi.”

Nói chuyện rất nhiều, ta phát hiện phòng ở phụ cận có không ít đồ ăn.

“Bởi vì thiên lôi oanh đỉnh nên hiện giờ ta đã không còn chút công lực nào.” Phát giác chú ý của ta, Điền Nhiễm cuốn cuốn tay áo cười nói “Căn cơ đã hủy, mà nay ta cùng một phàm nhân không có gì khác nhau.”

Cảm giác trong lời nói của Điền Nhiễm có chất chứa tiếc nuối, ta hỏi: “Gần đây không tu luyện lại sao?”

Lắc lắc đầu, Điền Nhiễm cười nói: “Ừm, hẳn là không còn cách nào tu luyện lại, năm đó lúc ở thế gian ta nghĩ bản thân đã xem như người nổi bật, đi vào nơi này mới phát hiện bản thân chỉ là một người thường.”

Trông về phía xa, Điền Nhiễm thở dài: “Không biết tiểu chất nữ của ta hiện tại lớn lên thế nào…” Trong mắt, lộ ra tưởng niệm vô tận.

“Ngươi không muốn về nhà sao?” Ta hỏi.

Điền Nhiễm nhìn ta hơi sửng sốt, lắc đầu cười khổ mà nói: “Thánh môn có môn quy, người đã đi vào Thánh môn, nếu không phải tình huống đặc biệt không thể rời khỏi Thánh môn, cho dù ta nghĩ muốn cũng không thể công nhiên làm trái môn quy.”

Kia nếu là Bộ Phong Trần?

Nếu Bộ Phong Trần cho phép, hẳn là có thể để Điền Nhiễm, một tiểu đệ tử về nhà.

Dù sao, thời gian còn lại của Điền Nhiễm cũng chỉ có 1 năm, ở lại Thánh môn, lại có gì hữu dụng đâu, chi bằng về nhà với cha mẹ, nhìn chất nữ của hắn Điền Mật Nhi.


Theo phương diện nào đó mà nói, Điền Nhiễm có ân đối với ta, mà ta hiện giờ chỉ có thể nhờ Bộ Phong Trần thả Điền Nhiễm về nhà, mà hết thảy còn phải đợi ba ngày sau.

Rời khỏi nhà tranh, Tiểu Hoa cùng Tiểu Thảo dẫn ta đến chỗ khác ở.

“Sầu Thiên Ca, làm sao đột nhiên trong lúc đó biến mất, sau khi quay lại, cả người cũng thay đổi?” Tiểu Hoa vẫn là Tiểu Hoa, có đôi khi tùy tiện, có đôi khi cũng nũng nịu, mà điểm nũng nịu này cũng chỉ xuất hiện khi ở bên cạnh Tiểu Thảo.

“Trở về thì tốt rồi.” Tiểu Thảo mỉm cười nói, Tiểu Thảo vẫn là Tiểu Thảo trong sáng động lòng người, thoạt nhìn so với trước kia trầm ổn hơn nhiều.

Thật đúng là mặc kệ Tiểu Thảo làm sao, Tiểu Hoa lại ở nơi nào, ta nhớ rõ trong Thánh môn không có quy định không cho phép đệ tử lập gia đình, trước kia Tiểu Thảo xem Tiểu Hoa là bằng hữu, hiện giờ cách một thời gian không gặp, lại có thể từ trong ánh mắt Tiểu Thảo thấy được hắn đối với Tiểu Hoa có chút đặc thù.

Dọc theo đường đi hàn huyên rất nhiều, không nghĩ tới những ngày ta rời đi, Tiểu Thảo cùng Tiểu Hoa đã đoạt được vị trí Tam Tịch cùng Nhị Tịch của Nhất Trọng Môn, hiện giờ Tiểu Thảo chính là một trong những người có địa vị cao thứ hai ở Nhất Trọng Môn, Tiểu Hoa cũng là Tam Tịch, cũng bởi vì như thế, hiện giờ Tiểu Thảo cùng Tiểu Hoa đã dọn tới phòng làm việc của quản lý Nhất Trọng Môn.

Nhóm quản lý của Nhất Trọng Môn ở tại một chỗ có cái tên rất dễ nghe, tên là Thiên Ba Hạo Miểu (sóng trời mênh mông), đúng là kỳ danh, kiến trúc nguy nga đồ sộ trên ngọn núi cao nhất Nhất Trọng Môn, bốn phía mưa bụi mờ mịt, giống như thiên hải, quả nhiên là sóng trời mênh mông, giống như bức họa tiên cảnh.

Gió mát hơi phất qua, ngoài phòng ốc của Thiên Ba Hạo Miểu treo một loạt chuông, mỗi khi gió thổi qua liền phát ra từng đợt tiếng vang thanh thúy, bốn phía cây xanh vươn lên trời, cả Thiên Ba Hạo Miểu đều lộ ra một cỗ nồng đậm ý nhị cổ kính.

Nhờ phúc của Tiểu Hoa cùng Tiểu Thảo, ta cái gì cũng không phải cũng có thể ở lại Thiên Ba Hạo Miểu.

“Sầu Thiên Ca, nửa năm nay ngươi đi những đâu?” Giúp ta tìm một phòng ở, Tiểu Hoa bát quái luôn ức chế không nổi tò mò lại hỏi.

“Tạm thời ở đây trước đi.” Tiểu Thảo xoay người đóng cửa phòng, sau đó liền nhìn ta, một bộ dáng chờ ta thẳng thắn kể ra.

Tiểu Thảo này sau khi trở thành Nhị Tịch của Nhất Trọng Môn đã có cảm giác uy nghiêm rồi!


“Được rồi, được rồi, ta nói cho các ngươi.” Buông tay, ta ngồi trên ghế nhìn Tiểu Hoa, lại nhìn sang Tiểu Thảo, môi giương lên, nói “Còn nhớ rõ tin đồn trước khi xảy ra Nhất Trọng Môn tranh đoạt không? Thời gian ta biến mất chính là cùng Thánh môn môn chủ của các ngươi bỏ trốn.”

Tiểu Thảo hơi trừng lớn mắt, sau đó quay người lại liền ho khan.

“Ta đã nói như thế nào lại đột nhiên biến mất, thì ra thật sự cùng môn chủ có gian tình.” Tiểu Hoa vỗ tay một cái, tò mò liền truy vấn: “Sầu Thiên Ca, Sầu đại ca, môn chủ bộ dáng ra sao? Các ngươi làm sao quen biết!”

“Hắn à… Ngươi nếu đi Cửu Trọng Môn, không phải có thể thấy được hay sao?” Mỉm cười, ta nói “Bất quá việc này các ngươi cũng không nên tùy tiện nói ra.”

Tiểu Hoa lập tức dùng hai tay bưng kín miệng mình, Tiểu Thảo còn đang ho khan cũng rất nhanh ngậm miệng.

Nhìn thấy bộ dáng của bọn họ, ta nhịn không được nở nụ cười: “Các ngươi thật sự tin tưởng lời ta nói?”

Tiểu Thảo cùng Tiểu Hoa không hẹn mà cùng gật đầu.

Được rồi, người của Thánh môn Nhất Trọng Môn quả nhiên không giống người phàm, ta vẫn tưởng rằng còn phải giải thích một phen, không ngờ hai người này cứ như vậy mà tin tưởng ta.

Cảm giác này, là sự ỷ lại.

“Sầu lão Đại, vậy ngươi về sau sẽ làm thế nào? Sẽ không phải lúc này trở về nhìn chúng ta một cái sau đó sẽ ra đi không trở về nữa?” Tiểu Hoa hỏi.

“Thánh môn chỉ có một, ta có thể trốn tránh ở một chỗ cả đời được sao?” Nhìn Tiểu Thảo, ta cười nói “Biết ngươi muốn vào Cửu Trọng Môn nhìn xem, bất quá Thánh môn các ngươi không phải nói còn có quy cũ hay sao? Nếu có thể, Sầu Thiên Ca ta nhất định sẽ giúp đỡ.”

“Thật tốt quá!” Tiểu Hoa vui mừng cười toe toét, ánh mắt mị thành một đường, sau khi cười xong, Tiểu Hoa xấu hổ nhìn Tiểu Thảo, nhỏ giọng nói “Nếu có thể nhờ môn chủ tìm bạn trăm năm, vậy thật tốt.”

Khuôn mặt Tiểu Thảo lập tức hồng như trái táo.

————


————

Thời gian ba ngày, có thể rất ngắn, cũng có thể rất dài.

Có Tiểu Hoa cùng Tiểu Thảo mỗi ngày cùng nói chuyện phiếm, nghe bọn hắn nói những chuyện đã xảy ra trong Thánh môn từ lúc ta rời khỏi đến nay, lại được bọn họ dẫn đi thăm thú các nơi ở Thiên Ba Hạo Miểu, ba ngày liền qua rất nhanh.

Trong nháy mắt, đã đến ngày hẹn giữa ta và Bộ Phong Trần.

Ngày đó ước hẹn cùng Bộ Phong Trần thời gian chính xác là vào chiều tối, chỉ là sáng sớm tỉnh lại trong lòng, trong đầu đều nghĩ đến chuyện Bộ Phong Trần chia hai không biết có thuận lợi hay không, không biết có xảy ra vấn đề gì hay không.

Vì thế cùng Tiểu Hoa và Tiểu Thảo so chiêu xong ta liền rời khỏi Thiên Ba Hạo Miểu, cưỡi lên con tiên hạc mà Tiểu Thảo đưa cho, lập tức từ Thiên Ba Hạo Miệu đến chỗ thác nước ở đỉnh núi của Nhất Trọng Môn.

Con đường nhỏ đi từ Nhất Trọng Môn lên Cửu Trọng Môn kỳ thật ngay phía sau thác nước, con đường đi thông đến các Trọng Môn khác cũng ở phía sau đó, nhưng mà ta nghĩ Bộ Phong Trần hẳn cũng động tay chân qua một ít, nếu không sẽ bị người ta biết được, vậy không phải mọi người ai cũng có thể đi đến Cửu Trọng Môn sao.

Mặc dù không biết Bộ Phong Trần có hay không có động tay chân qua, ta thật ra có thể trực tiếp xuyên qua thác nước đi vào hang động, trên vách đá trong sơn động đều có treo Dạ Minh châu, cũng không tới mức nhìn không thấy đường đi.

Đi theo sơn động, lập tức có thể đi vào Cửu Trọng Môn.

Mấy con bạch tuấn mã thường xuyên ăn cỏ ở bốn phía, mọi người chỉ cần vừa đi ra có thể tùy tiện cưỡi một con, những con ngựa này bộ dáng xinh đẹp, bộ lông mượt mà trơn bóng, cũng rất nhu thuận, khi ta tới gần cũng không né tránh.

“Ngựa tốt, ngươi còn nhớ rõ chỗ mà chúng ta vừa đi mấy ngày trước không?” Tìm được con ngựa trắng mà ngày đó ta đã từng cưỡi qua trong đàn ngựa, trên trán nó có một dúm lông màu hồng hồng, dễ dàng thấy được.

Trên đường đi, một đường chờ đợi — rốt cuộc lại đến chỗ rừng hoa đào trên nền tuyết.

Chỉ là, khi giờ hẹn đến, từ lúc giữa trưa cho đến chạng vạng, Bộ Phong Trần cũng không xuất hiện.

Cho đến khi mặt trời xuống núi, ánh trăng lên, nam nhân kia cũng không xuất hiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận