Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Edit: Thanh Vũ

Beta: Jung Jenny

Phải ngồi chờ chết sao?

Lặng lẽ đợi chờ Bộ Phong Trần bước vào bẫy của Tuyên Hoa, trơ mắt nhìn một trong hai Bộ Phong Trần biến mất?

Cho dù là chuyện không có khả năng, nếu không thử thì làm sao biết có hay không thể?

Chẳng biết bàn điều kiện với Tuyên Hoa có được hay không, nhưng cuối cùng ta vẫn muốn thử một lần.

“Ngươi nhất định phải khiến cho một trong hai Bộ Phong Trần biến mất sao?” Bốn phía luôn tối tăm một mảnh, cũng không biết từ khi ta vào đây đã mấy ngày trôi qua.

Không cảm giác được thời gian trôi qua cũng không biết lúc này Bộ Phong Trần đã tiến vào phong ấn hay chưa nữa.

“Ngươi luyến tiếc?” Tuyên Hoa vẫn như cũ ngồi tại chỗ chưa từng nhúc nhích, ta không biết từng ấy năm qua đi, hắn có phải vẫn như vậy, giống như một bức tượng không nhúc nhích ngồi tại chỗ, bốn phía không có ai có thể trò chuyện, không cảm giác được thời gian trôi qua, nếu là ta, đại khái đã sớm điên rồi.

Chỉ là Tuyên Hoa cũng đã bị phong ấn ở nơi này lâu đến thế…

“Quy tắc của thế gian này nhất định không đen thì trắng, Bộ Phong Trần đích thực từng lừa gạt ngươi, nhưng bọn hắn cũng có nỗi khổ, cũng có lý do của bọn hắn, huống chi trong đó còn có do ngươi nữa.” Ta cảm thấy nam nhân này cũng có chút đáng thương, nhưng mà đáng thương thì đáng thương, đồng tình thì đồng tình, nhưng nếu hắn tiêu diệt một trong hai Bộ Phong Trần, ta cũng không cần thiết phải giả vờ đồng tình cái gì.

“Ngươi có từng nghĩ lúc trước Vô Dạ vì sao phong ấn ngươi, cũng vì nguyên nhân là ở ngươi không?” Có lẽ đã biết một trong hai Bộ Phong Trần có thể sẽ biến mất, trong nháy mắt này, ta lại không sợ Tuyên Hoa sẽ làm chuyện gì đáng sợ đối với ta nữa.

Cũng chính là theo lời Tuyên Hoa “Bộ Phong Trần biến mất”, ta phát hiện so với cái chết, ta còn sợ Bộ Phong Trần biến mất hơn, mặc kệ là người nào, ta cũng không nguyện ý.

“Ta có thể cho ngươi chọn lựa, một trong hai Bộ Phong Trần, ngươi chọn người nào thì người đấy sẽ sống sót, mà người còn lại, ta sẽ làm cho hắn biến mất.” Nhìn cũng không thèm nhìn ta một cái, Tuyên Hoa dùng sườn mặt đối ta, thấp giọng thì thào nói “Sầu Thiên Ca, ngươi không cần kích thích ta, ta không giống với người thường, đã quyết định việc gì sẽ không thay đổi, mặc kệ phát sinh chuyện gì.”

“Các ngươi có thể phong ấn ta nhất thời, chẳng lẽ còn có thể phong ấn ta cả đời sao? Sức mạnh của Vô Dạ sẽ dần dần tiêu tán, một ngày kia, ta nhất định sẽ lại tự do, cho dù lúc này Bộ Phong Trần có không xuất hiện, không mở phong ấn, khi khác ta cũng không tha cho bọn họ. Hiện tại, ta cho ngươi một cơ hội tốt, nói cho ta biết ngươi muốn ai sống sót?” Tuyên Hoa nói như vậy với ta.

Muốn để ai sống sót, ngụy thánh hay giả nhân giả nghĩa?

“Ta thật sự không có cách nào thay đổi suy nghĩ của ngươi sao?” Tuy rằng sớm đã nghĩ đến sẽ như vậy, nhưng khi chính tai nghe được vẫn cảm thấy bất lực như thế.

“Nếu thật sự phải có một người biến mất, ngươi lập tức làm cho ta biến mất là được, để hai người bọn họ được sống.” Dù sao ta cũng là một người đã chết qua một lần, huống chi, ta vốn chính là một người nên chết dưới vách núi rồi.

Hiện giờ sống thêm được bốn năm, còn gặp hai nam nhân của Thánh Môn, yêu người không nên yêu, đã trải qua đủ chuyện chưa từng trải.

Đối với cuộc đời này ta thấy đã đủ lắm rồi, nên trải qua, không nên trải qua, ta đã thỏa mãn.

“Ngươi?” Thanh âm Tuyên Hoa hơi cao lên, hắn quay đầu nhìn ta.

Ta biết hắn muốn một đáp án, vì thế cười khổ mà nói: “Ngươi không phải muốn trả thù Bộ Phong Trần hay sao? Ta vừa mới nói đó, hơn cả làm biến mất một người chính là thương tổn người hắn yêu, mới thật sự là trả thù, người mà Bộ Phong Trần yêu chính là ta, nếu ngươi muốn trả thù Bộ Phong Trần, giết ta không phải là đủ rồi sao?”

“Nếu ngươi là người bọn họ yêu nhất, ta giết ngươi, bọn họ xác định sẽ thương tâm, sau đó bọn họ đại khái sẽ vì thế mà liều mạng với ta? Nếu bọn họ liều mạng với ta, ta làm thế nào có thể hóa thân chuyển thế đầu thai đây?” Hơi híp mắt, Tuyên Hoa ngửa đầu thì thào nói “Sầu Thiên Ca, ta sẽ không giết ngươi.”

Tay phải sờ sờ ngực trái mình, Tuyên Hoa nói: “Nơi này của ta thiếu mất tâm, khi ta thật sự trở thành người, ta sẽ có tâm.”

Nói xong, Tuyên Hoa dùng ánh mắt đoạt hồn phách người ta, nhìn thẳng vào hai mắt ta, hắn tựa hồ muốn nói với ta chút gì, chỉ là khi hắn vừa định nói, ánh mắt nam nhân chợt động, rồi sau đó mỉm cười, nói: “Cảm giác được không? Bộ Phong Trần đã mở phong ấn vào rồi.”

Ngay trong nháy mắt khi Tuyên Hoa nói thế, bốn phía xung quanh chúng ta đột nhiên chấn động, giống như trời đất đổ sụp vậy, mặt đất điên cuồng rung động, mà tầng tầng mây đen vốn vây xung quanh chúng ta trở nên ngày càng đậm, giống như nước chảy vọt tới phía sau Tuyên Hoa.

Mà ta, rất nhanh thấy được bạch quang từ trên trời chiếu xuống.

Một đạo ánh sáng trắng, dần dần dừng ở giữa ta cùng Tuyên Hoa.

“Giả nhân giả nghĩa?” Cho đến khi nhìn thấy nam nhân dần dần xuất hiện trong bạch quang, khi mái tóc đen quen thuộc ánh vào mắt ta, ta mới phát hiện Bộ Phong Trần đúng thật đã mở phong ấn đi vào.

“Ta muốn đưa hắn đi.” Đưa lưng về phía ta, giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần tựa như một ngọn núi đứng trước mặt ta, vẫn như cũ thẳng thắn, vẫn đáng để người khác dựa vào như cũ, trong giọng nói của hắn mang theo ý tứ khiến người khác không thể phản đối, trong tay phải nắm một trường kích màu vàng.

Trường kích kia, hẳn là năm đó Vô Dạ để lại?

Ta nhìn thấy Tuyên Hoa chú ý tới trường kích trong tay giả nhân giả nghĩa, sắc mặt hắn hơi đổi.

“Có thể, để mạng ngươi lại ta sẽ để hắn rời đi với ngươi.” Nhìn giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần, Tuyên Hoa hơi lui về phía sau, mây đen vây xung quanh nam nhân như nước chảy lại tựa như một tầng khôi giáp thiên nhiên ngăn cản bạch quang từ pháp trận tiếp cận hắn.

Lúc này ta mới ý thức được trong pháp trận vẫn tràn ngập hào quang, mà Tuyên Hoa chính là dùng mây đen vây quanh làm cho bạch quang không tiếp cận được hắn.

“Bộ Phong Trần, nếu ngươi thật sự dùng chính mạng mình để đổi lấy mạng của ta, ngươi nghĩ rằng ta sẽ cảm thấy vui vẻ sao? Nếu ngươi thật sự đồng ý với lời Tuyên Hoa nói, mới là làm ta khó chịu, đừng hồ đồ như vậy!” Ta muốn bước đến ôm lấy nam nhân đang đứng trước mặt cách đó không xa, nhưng cứ bước lên từng bước lại giống như một người đi xuyên không gian, nháy mắt xuất hiện ở phía sau Tuyên Hoa.

Vừa mới rõ ràng ở phía sau giả nhân giả nghĩa mà?

Ngay khi vừa mới đứng lại, từ bốn phía mặt đất, những dải mây đen như trào ra quấn quanh toàn thân ta, lập tức, ta hoàn toàn mất đi khí lực, thậm chí ngay cả mí mắt đều trở nên nặng trĩu, ta giống như bị dải mây đen hấp khô, cái gì khí lực cùng tinh thần đều không còn.

“Mau đi đi… Ta không cần mạng của ngươi để cứu ta…” Vừa mới nói xong những lời này, dải mây đen nháy mắt đã quấn chặt lấy ta, rõ ràng ta lúc này chỉ là một linh hồn, lại vẫn như cũ cảm giác ngực bị siết đến mức có cảm giác không thở nổi.

“Sầu Thiên Ca, người làm cho ngươi bị cuốn vào phiền phức này là Bộ Phong Trần ta, rõ ràng từ đầu người làm cho ngươi yêu là Bộ Phong Trần, sau đó lại đem ngươi vào vô tận thống khổ cũng là Bộ Phong Trần ta, ta đã tu luyện nhiều năm như vậy, đạo lý đơn giản như thế sao ta có thể không hiểu? Không phải người của ta thì vĩnh viễn cũng không phải của ta…” Ảm đạm cười, Bộ Phong Trần cũng không nhìn ta, mà nhìn về hướng khác thì thào nói “Sự tồn tại của ta cũng không mang đến đều gì tốt đẹp để nhớ lại.”

“Không phải!” Ta lập tức kêu lên, thân thể bị siết đến mức khó có thể chịu đựng, có lẽ là do khó thở? Đối với người đang tồn tại ở dạng linh hồn, sao còn có cảm giác sắp xỉu đến nơi này.

Đầu, thật choáng váng.

Ta muốn nói nhiều hơn nhưng không hề có khí lực, Bộ Phong Trần lại đoạt lời ta nói.

“Ngươi muốn ta làm như thế nào, mới có thể thả Sầu Thiên Ca?” Vẻ mặt bình thản, giả nhân giả nghĩa nhìn Tuyên Hoa nhẹ giọng cười, nói “Muốn tự ta động thủ hay ngươi tự mình động thủ?”

“Không thể được! Ta đã nói rồi, ta không cần ngươi tới cứu ta!” Ta hét lớn “Bộ Phong Trần, ngươi là kẻ điếc hay sao? Không nghe được lời ta nói sao?Ngươi là kẻ mù sao? Vì cái gì không dám nhìn ta, ngươi vì cái gì không dám nhìn ta! Nhìn ta đi – ta bảo ngươi nhìn ta! Ta không cần ngươi chết vì ta, ngươi hiểu chưa hả? Nếu ngươi vì ta mà chết, ta tình nguyện để ngươi giết ta cho rồi!”

Thở dốc, ta hướng về phía Bộ Phong Trần hô: “Bộ Phong Trần… Bộ Phong Trần… Ngươi đã làm cho ta yêu ngươi, sao lại có thể cứ như vậy rời đi, ngươi chết, ta… Ta phải làm sao bây giờ? Ngươi cho là ngươi chết, ta… Ta làm sao bây giờ? Ngươi cho là ngươi chết, ta còn có thể không sầu không lo, vui vui vẻ vẻ, tựa như một kẻ ngốc sống trên đời này ư?

Trong khoảnh khắc có chút nghẹn ngào, ta run giọng nói: “Mặc kệ là ngươi hay ngụy thánh, ta đều không thể để một trong hai biến mất… Nếu một trong hai người các ngươi biến mất, ha ha, có thể, ngươi hiện tại để cho ta chết đi, dù sao khi ta ra ngoài cũng sẽ nhảy xuống núi thêm một lần là được.”

Ta không tin, mạng của ta “tốt” như vậy, lần thứ hai nhảy xuống núi vẫn có thể sống lại.

Mà nay, cũng không thể không thừa nhận, cho dù là giả nhân giả nghĩa hay ngụy thánh, ta xác thực cũng từng yêu, giống với cảm tình mà họ dành cho ta, bọn họ yêu ta sâu đậm bao nhiêu, tình cảm của ta cũng không nông cạn hơn bọn họ.

Chỉ là cho tới bây giờ đối mặt tình huống khó có thể lựa chọn, cảm tình luôn đè nặng lên nội tâm.

Nhưng hiện tại, ta còn có thể tiếp tục áp lực hay sao?

“Nếu ngươi chết… Đi đến âm tào địa phủ ta cũng không tha cho ngươi! Bộ Phong Trần, nếu ngươi thật sự muốn tốt cho ta, nếu ngươi thật sự cảm thấy có lỗi với ta, hiện tại nghe ta một lần…” Cắn chặt môi, ta nhìn nam nhân tóc đen kia nhíu mày.

Nhưng giả nhân giả nghĩa lại nhanh chóng thả lỏng chân mày, nhẹ nhàng hỏi một câu.

“Sầu Thiên Ca, ngươi nói ngươi yêu ta phải không?” Giọng điệu nam nhân nhẹ nhàng như vậy, nhẹ nhàng làm cho ta cảm thấy sợ hãi.

“Đúng, không chỉ có yêu, hiện tại ta còn muốn dính chặt lấy ngươi, ngươi là nam nhân sẽ không tự tiện làm cho ta mấy chuyện lung tung linh tinh!” Lời ta nói, Bộ Phong Trần rốt cuộc có nghe lọt không đây?

Vì cái gì, giả nhân giả nghĩa vẫn chưa từng nhìn ta một lần?

“Nói đủ chưa hả? Các ngươi có thể tiếp tục nói thẳng cho đến khi nguồn gốc của bóng tối hút khô linh hồn Sầu Thiên Ca.” Tuyên Hoa thản nhiên xen vào, rất xa nhìn giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần, nhẹ giọng cười nói “Dám lừa gạt ta phải trả giá đắt, ngươi đem thánh kích trong tay đâm vào ngực chính ngươi đi.”

Cái gì?

Cơ hồ theo bản năng, ta lập tức quát lớn: “Bộ Phong Trần, không được!”

Chỉ là, Bộ Phong Trần cũng đồng thời xoay tròn thánh kích trong tay, mũi nhọn sắc bén nhắm ngay trước ngực không hề do dự đâm xuống.

Thánh kích màu vàng xuyên thấu ngực nam nhân xuyên thẳng qua lưng.

Dòng máu đỏ tươi tựa như mảnh mạn châu sa hoa diêm dúa trên Cửu Trọng Môn, từng chút nhỏ xuống theo bước chân Bộ Phong Trần tràn ra…

“Ngươi ngu ngốc sao?! Ngươi thật ngu ngốc… Ngươi thật là một kẻ ngu ngốc…Hắn bảo ngươi làm vậy, ngươi thật sự làm vậy hay sao, Bộ Phong Trần, khi nào thì… ngươi trở nên nghe lời như vậy?”

Không muốn nhìn thấy nhất, cuối cùng, vẫn diễn ra trước mắt mình.

Thì ra, đây là cảm giác đau đớn của linh hồn, đau đến mức tận cùng, thì ra, sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa.

Có là chết lặng lan tràn toàn thân.

“Ngươi muốn ta làm, ta đã làm được… Thả hắn…”

Rốt cuộc còn muốn nói cái gì? Chẳng lẽ không nhìn đến máu tươi chảy ra từ khóe miệng hay sao?

Bộ Phong Trần… Bộ Phong Trần…

Cường đại như ngươi, làm sao có thể chết được?

Như thế nào có thể, chết sớm hơn phàm nhân như ta được?

Máu tươi nhiễm đỏ một thân áo trắng.

Giống như không có cảm giác đau đớn, Bộ Phong Trần nắm trong tay thánh kích chậm rãi quỳ trên mặt đất giống như ngủ, nhẹ nhàng cúi đầu xuống, tóc đen che khuất khuôn mặt hắn, hắn nhất định là đang nghỉ ngơi đi?

Nhất định là còn có thể sống?

Nhất định còn có thể tỉnh lại.

“Gạt người, đều là gạt người…”

Đây nhất định là mộng, làm sao có thể phát sinh loại chuyện này, ta vừa mới gặp được Bộ Phong Trần, cứ như vậy ngắn ngủi trong nháy mắt, hắn thậm chí còn không nhìn ta lấy một lần, như thế nào có thể sẽ… hôn mê?

“Ngươi đứng lên, ngươi đứng lên… Đứng lên đi!” Sau đó, sợi dây bóng tối vẫn gắt gao quấn quanh ta, ta chỉ muốn tới gần nam nhân kia.

“Bộ Phong Trần… Ngươi đứng lên, đứng lên… Ha ha…” Đây nhất định đều là giả, Bộ Phong Trần sẽ chết, loại chuyện này tuyệt đối không thể phát sinh.

Liên tục lắc đầu, ta ngay cả khí lực để hét lên cũng không còn, cả người lập tức mất đi khả năng phán đoán.

Ngay trong nháy mắt, ta cái gì cũng không biết.

Chẳng lẽ, đây là kết cục của Sầu Thiên Ca ta?

Ngươi còn sống nhưng tâm cả đời bị chôn vùi trong bóng tối.

Nếu kết cục như vậy chi bằng ngay từ đầu cái gì cũng không có.

………….

…………

Tuyên Hoa ở bên cạnh nhìn thấy hết thảy, khi nhìn thấy Sầu Thiên Ca dần dần có chút chịu không nổi Bộ Phong Trần “chết đi” mà cơ hồ sắp hỏng mất, nam nhân nhẹ nháy mắt, sợi dây bóng tối trói buộc quanh người Sầu hiên Ca dần biến mất, nam nhân mất đi tiêu cự trong mắt cũng rất nhanh ngã xuống, lâm vào hôn mê.

“Đây đương nhiên là giả, nếu phong ấn thật sự mở ra thì cũng đủ làm cho một trong hai Bộ Phong Trần không còn sức để bước ra khỏi Thánh môn một bước, phải ở lại Thánh môn dưỡng thương cho tốt, làm sao nhanh như vậy có thể tiến vào?” Tuyên Hoa nhìn Sầu Thiên Ca, thản nhiên thở dài “Nếu thật sự là giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần, làm sao ngay cả nhìn ngươi một lần cuối cùng cũng không nhìn liền rời đi? Không để hắn nhìn ngươi, chính là sợ ngươi nhận ra đó là Bộ Phong Trần giả mà thôi.”

Nếu Tuyên Hoa thật sự muốn Bộ Phong Trần dùng thánh kích tự sát để bảo vệ mạng của Sầu Thiên Ca, thì sau khi Sầu Thiên Ca tỉnh lại hẳn thật sự đau đến tê liệt, mà Bộ Phong Trần còn lại, từ nay về sau cũng sẽ không mang theo Sầu Thiên Ca rời đi mà vẫn sẽ ghi hận trong lòng đi?

Thánh Nhân của Thánh môn kia mới là một tên mang thù nhiều nhất.

Tuyên Hoa mặc dù không sợ bất cứ kẻ nào khiêu chiến, lại đột nhiên cảm thấy mặc kệ là Bộ Phong Trần hay Sầu Thiên Ca cũng không hẳn hoàn toàn vì như vậy mà mất đi cuộc đời thuận lợi mà họ vốn có thể có được.

Cũng hoặc là bởi vì Bộ Phong Trần cũng tương tự như Vô Dạ, mà Tuyên Hoa lại từ trên người Sầu Thiên Ca thấy được tương lai bản thân sau khi chuyển thế.

Vung tay lên, “Bộ Phong Trần” vốn bị thánh kích đâm xuyên qua ngực rất nhanh liền biến thành một đạo bóng đen biến mất trên mặt đất, mà thánh kích kia cũng không thấy nữa.

Về phần máu trên mặt đất cũng biến thành khói đen, một lần nữa phiêu tán về phía Tuyên Hoa.

“Đây là sự trừng phạt ta dành cho các ngươi vì hãm hại ta.” Quay đầu lại nhìn Sầu Thiên Ca hôn mê bất tỉnh, Tuyên Hoa giương khóe miệng, nói “Bất quá, vì cảm tạ ngươi tìm thấy biện pháp giúp ta đầu thai, ta sẽ giúp ngươi giải quyết nan đề lựa chọn một trong hai Bộ Phong Trần.”

“Nếu hai Bộ Phong Trần khó chọn như vậy, biến thành một là có thể chứ?” Lại một lần nữa ngồi xếp bằng trên mặt đất, Tuyên Hoa nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.

Lẳng lặng chờ Bộ Phong Trần đến.

Vì nghênh đón Bộ Phong Trần, hắn cố ý vì hai Bộ Phong Trần chuẩn bị “lễ vật”.

Phần lễ vật thứ nhất, Tuyên Hoa đã đưa cho Sầu Thiên Ca, nói vậy khi Sầu Thiên Ca tỉnh lại nhất định sẽ rất “cảm tạ” lễ vật của hắn đi?

“Khi đối mặt với tình cảm kịch liệt như thế, thường thường cũng sẽ mất đi lý trí phán đoán.” Nếu là Sầu Thiên Ca lúc bình thường đại khái sẽ lập tức phát hiện trong đó có gì không thích hợp.

Sở dĩ ngay từ đầu bị Tuyên Hoa lừa, cũng là do những lời trước đó cố ý nói với Sầu Thiên Ca, cố ý làm cho trong lòng Sầu Thiên Ca nảy sinh ra một lỗi giác “Tuyên Hoa sẽ giết một Bộ Phong Trần”.

Hắn, cho tới bây giờ đều chưa từng nói là sẽ giết Bộ Phong Trần!

“Các ngươi nếu đều chết rồi, điên rồi, ai tới giúp ta đầu thai chuyển thế chứ? Sầu Thiên Ca, ngươi nói cũng không sai, ta hiểu biết tính người rồi lại không thể dụng tâm để cảm nhận tính người, từ trước đến nay mọi cử chỉ hành động của ta đều dựa vào nội tâm của ta muốn làm gì thì làm, nhưng qua nhiều năm như vậy, cho dù là trời đất cũng sẽ có chút thay đổi đi?”

Nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, Tuyên Hoa phẩy tay làm tan đi lớp sương đen che trên đỉnh đầu hắn, rất xa, có thể nhìn thấy hai nam nhân có gương mặt giống nhau như đúc, mặc áo trắng lại có màu tóc không giống nhau đang hướng bên này bay đến.

Bộ Phong Trần tóc trắng bạc nâng một Bộ Phong Trần tóc đen trông có vẻ suy yếu chỉ bằng tốc độ nhanh nhất bay tới bên này.

Vừa mới phong ấn quả thật được mở ra, nhưng mà từ lúc mở ra đến khi tiến vào, Bộ Phong Trần cần một ít thời gian.

Ô, hiện tại tới lúc tặng lễ vật cho Bộ Phong Trần rồi.

Nam nhân đang hôn mê phía sau Tuyên Hoa nhanh chóng bị bóng tối bao phủ biến mất không thấy, một đoàn bóng đen ở bên cạnh Tuyên Hoa dần dần hình thành một nam nhân giống Sầu Thiên Ca như đúc, từ thần thái đến biểu tình đều giống như như thật.

“Ngươi đã nói, thế gian này làm người đau đớn nhất chỉ có cảm tình, nếu ngươi chết trước mặt hai người họ, Bộ Phong Trần nhất định sẽ thống khổ? Có lẽ còn có thể tức giận đến mức phát cuồng, dáng vẻ thương tâm của Bộ Phong Trần, ta phi thường cảm thấy hứng thú, nếu có thể làm Bộ Phong Trần nhân tiện tẩu hỏa nhập ma thì rất tốt.” Thì thào tự nói xong, Tuyên Hoa lại chuyển hướng về phía bên cạnh “Kế tiếp liền phiền ngươi. Mỉm cười với Sầu Thiên Ca giả, trong tay Tuyên Hoa rõ ràng xuất hiện một thánh kích màu vàng.

Vừa mới kết thúc một màn kia tựa hồ lại muốn tái diễn một lần nữa.

Lần đầu tiên, hắn tự nguyện vi phạm ý nguyện ban đầu của hắn buông tha mạng cho Bộ Phong Trần, nhưng mà hắn phải trả thù một phen mới có thể hài lòng.

“Vì người ngươi yêu, cho dù có hy sinh chính mình cũng có thể chứ? Cảm tình của con người, thật sự đặc biệt khiến ta tò mò. Bộ Phong Trần, để ta xem ngươi không phải thật sự nguyện ý vì Sầu Thiên Ca mà thôi, hay lại vì cái chết của Sầu Thiên Ca mà thống khổ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui