Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Edit: Tình

Beta: Khốc

“Bộ – Phong – Trần –!”

Sáng sớm, trong quán trọ im lặng đột nhiên vang lên thanh âm của một nam nhân rống giận, đám quạ sống trong sân trọ lập tức dáo dác bay.

“Đừng có giả chết, mau đứng lên!” Ta đã quyết định làm người thật tốt, đều muốn tu dưỡng tính lâu như vậy, ngươi liền bức ta phải phát hỏa giận dữ vậy sao? Mới sáng sớm, vừa mở mắt liền nhìn thấy một nam nhân bên người, còn có chuyện gì có thể kinh thế hãi tục hơn a?

Nằm thì cứ nằm đi, thế nhưng còn ôm chặt ta, đè ép ta, ta không tức giận, không phát hỏa…….Ta như thế nào có thể không tức giận! Như thế nào có thể không phát hỏa!


“Bộ Phong Trần, đứng lên!” Đau đầu, đau đầu, thực sự đau đầu, cuộc sống này thật lộn xộn, hoàn toàn không giống trong dự đoán của ta.

Sau một phen đánh mắng, Bộ Phong Trần rốt cuộc chậm rãi mở mắt, trong đôi mắt phượng trưng ra vài tia không hờn giận bị ta đánh thức cùng nguy hiểm, hắn thế nhưng còn có thể không hờn giận? Người mất hứng hẳn là ta mới đúng, nam nhân này trong mắt lộ ra vài phần nguy hiểm, ta theo trực giác ngừng động tác đánh đấm.

Trong khoảng thời gian ngắn, ta nhìn Bộ Phong Trần, Bộ Phong Trần nhìn ta, cả hai không hề động, không nói gì, tư thế lúc này, ta ở phía dưới, hai tay còn gắt gao nắm cổ áo hắn, hắn ở phía trên, hai tay còn xem ta như chăn bông mà ôm.

Ta lẳng lặng nhìn nam nhân này, từ ánh mắt không hờn giận cùng nguy hiểm lúc đầu, dần dần trở nên dịu đi, đáy mắt di động băng tầng cũng dần dần rõ ràng hơn.

Bộ Phong Trần khôi phục thanh tĩnh chậm rãi đứng dậy buông ta ra, rất nhanh liền xoay người bước xuống giường, một bên cúi đầu sửa sang lại quần áo của mình, một bên nói “Đêm qua………….nhìn ngươi có chút lạnh, ngủ không yên.”

Ta hơi hơi nhíu mày, theo ý tứ này của Bộ Phong Trần chính là bởi vì đêm qua hắn nhìn thấy ta ngủ không yên, thoạt nhìn có chút lạnh nên hắn mới đến bồi ta ngủ?

Cũng chưa từng cho người ngoài ngủ cùng trên giường, ta như thế nào biết được lúc ta ngủ là cái dạng gì, nếu là ý tốt, đại khái chính là Bộ Phong Trần đối ta cũng quan tâm.

Nghĩ như thế, ta tất nhiên không thể tức giận.

“Ta tối qua ngủ không yên?” Ta ngồi ở bên giường mang hài, phủ thêm quần áo, tay đỡ đầu nghiêng sang bên vai, tư thế ngủ của mình là như thế nào, lại nói tiếp, còn chưa có người nào nói qua cho ta, không an ổn là như thế nào không an ổn, chẳng lẽ cùng trở lại thế gian có quan hệ gì hay sao? Ta không khỏi có chút miên man suy nghĩ.


Bộ Phong Trần đã mặc xong quần áo, đi tới đẩy hai cánh cửa sổ phía bờ sông, phồn hoa cùng xa hoa lãng phí đêm qua đã sớm bị thần gió cuốn đi hết, chỉ có một vài con đò giữa dòng đang lãng đãng trôi trên sóng nước.

Làn gió từ mặt sông buổi sớm xuyên thấu qua cửa sổ tiến vào trong phòng, mấy lọn tóc đen tung bay, Bộ Phong Trần tựa hồ ngủ rất ngon, bộ dáng mang chút uất giận bị ta đánh thức đã sớm không còn, lúc này thoạt nhìn quả thực là một bộ dáng của động vật vô hại ôn hòa.

“Lăn qua rồi lộn lại.” Bộ Phong Trần đơn giản nói.

Ta lăn qua rồi lộn lại, Bộ Phong Trần kia vẫn đều ở bên cạnh nhìn thấy hết ư? Ngay tại thời điểm ta muốn tiếp tục hỏi, cửa phòng đã bị người nện thật mạnh, tiếng bang bang vang lên làm cho cửa phòng đã lâu năm gần như gãy đổ.

“Ra mở cửa.” Ta nhìn Bộ Phong Trần.

Bộ Phong Trần giơ cánh tay, cửa phòng liền tự mở, cửa vừa mở, điếm tiểu nhị ngày hôm qua mang thức ăn cùng nước ấm tiến vào, hét lớn một tiếng: “Ông chủ đã chạy! Ông ấy nói khách điếm từ nay là của nhị vị! Tiểu nhân cũng muốn đi rồi, gặp lại sau!”


Điếm tiểu nhị rống lên một tiếng, giơ tay đem miếng giấy ném vào. Ngay sau đó nhanh chân bỏ chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi, Bộ Phong Trần nhặt tờ giấy lên nhìn xem, quay đầu lại hướng ta nói: “Là khế đất cùng khế ước mua bán nhà.”

Ta vội vàng chạy tới nhìn qua trang giấy, thật đúng là khế đất cùng khế ước mua bán nhà, tuy nói ngày hôm qua ta đưa ngân phiếu cho ông chủ cũng đủ mua khách điếm rách nát này, nhưng ông chủ kia cùng điếm tiểu nhị như thế nào đều chạy hết.

Đem khế đất cùng khế ước mua bán nhà nhét vào sau lớp áo trước ngực mình, mặc kệ ông chủ kia cùng điếm tiểu nhị vì cái gì chạy trốn, lại vì cái gì đem khách điếm này cho ta, dù sao ta hiện tại chính là chủ nhân của khách điếm rách nát này.

“Có chuyện xấu.” Bộ Phong Trần thành thực khẳng định nói.

“Hiện tại ta là ông chủ.” Ta vỗ vỗ bả vai Bộ Phong Trần cười đến ái muội “Thân ái của ta, vì nhà của chúng ta, nếu có người nào tới phá, ngươi nên bảo hộ ta, bảo hộ nhà của chúng ta a.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận