Thấy thần sắc của Tô Cẩm Bình có vẻ dữ tợn, trong lòng Lãnh Tử Hàn thầm cười lạnh, Bách Lý Kinh Hồng, ngươi thực sự nghĩ Lãnh Tử Hàn ta là kẻ ngu ngốc có oan ức cũng chỉ biết nuốt vào bụng sao? Tuy Hiên Viên Dĩ Mạch không biết rõ chuyện điện hạ bị thương là thế nào, nhưng về chuyện hỏa hoạn, thì cô cũng biết chút đỉnh, chuyện đó căn bản là do chính điện hạ làm ra, vì thế trong lòng cô lúc này hơi bất an, nhìn cô nương như vậy, tương lai của điện hạ sẽ gặp khó khăn rồi…
Giờ đã qua buổi trưa, mặt trời chói chang, nhưng vẫn chưa tới giờ ăn cơm chiều nên mọi người đều tự quay về gian phòng của mình. Tô Cẩm Bình cũng định sau khi cất sói nhỏ sẽ đi tính sổ với tên kia, trước hết phải hỏi rõ xem tự dưng hắn vô duyên vô cớ tức giận cái gì, sau đó sẽ tính sổ chuyện Lãnh Tử Hàn nói! Nếu lần trước bị thương đều là do hắn bày ra, hừ hừ, vậy thì Tô Cẩm Bình nàng đúng là không khác gì kẻ ngốc bị người khác lừa vòng quanh! Hơn nữa, có cần phải làm như thế không? Hắn không biết rằng hắn bị thương thì lòng nàng sẽ rất khó chịu sao?
Vào viện của mình, nhìn thấy một cô gái mặc trang phục thị nữ màu xanh nhạt đang cúi đầu ngồi ngoài cửa không biết nghĩ ngợi gì, Tô Cẩm Bình chợt cười gọi: “Thiển Ức!” Gọi xong, chính nàng cũng ngẩn ra, mà Thiển Thương cũng giật mình.
Cô ta ngẩng đầu nhìn Tô Cẩm Bình, khuôn mặt nhỏ xinh không khác gì Thiển Ức, nhìn thấy nàng, cô ta vẫn hơi rụt rè, cười nói: “Cô nương nhớ tỷ tỷ lắm à?”
Tô Cẩm Bình khựng lại, sau đó gượng cười: “Đúng thế!”
Hiên Viên Dĩ Mạch và Linh Nhi hơi nhíu mày, hai người cứ tưởng sau khi cô nương tìm được Thiển Thương rồi, để cô ta đi theo mình cũng như một sự an ủi, nhưng nhìn tình hình hiện giờ thì có vẻ không được như vậy. Lúc trước thỉnh thoảng cô nương mới nhớ đến cô gái tên Thiển Ức kia, nhưng hiện giờ cứ mỗi lần gặp Thiển Thương, vết thương của nàng lại bị chọc vào một lần. Tìm thấy cô ta, đối với cô nương mà nói, cũng không phải chuyện gì đáng mừng.
“Tỷ tỷ đã từng nói, ta và tỷ ấy là một, ta còn sống, thì tỷ ấy cũng còn sống!” Thiển Thương không phải hạ nhân phủ Tề Quốc công, mà sau khi Tô Cẩm Bình đưa cô ta về, cũng không đối xử với cô ta như hạ nhân, có điều, trong viện của Tô Cẩm Bình không có quần áo dư thừa, nên Linh Nhi mới tùy tiện mang một bộ y phục của hạ nhân đến cho cô ta mặc thôi, cũng không coi là thị tỳ của Tô Cẩm Bình nên mới dám nói chuyện với nàng không chút kiêng dè gì như thế.
Những lời này khiến Tô Cẩm Bình khẽ cười, lúc này tâm trạng mới khá hơn một chút: “Nha đầu ngốc, em không cần phải thay tỷ tỷ em ở bên ta, mà là ta thay tỷ tỷ em chăm sóc cho em!” Dứt lời, nàng mang con sói nhỏ kia vào trong phòng.
Đám Thiển Thương cũng vào theo, cất kỹ lồng sắt đi, con sói vàng nhỏ kia còn giương nanh dọa dẫm Tô Cẩm Bình, dáng vẻ như đang sẵn sàng tấn công, muốn đấu với nàng một trận vậy! Tô Cẩm Bình nhìn nó mà bật cười, tên nhóc này không to lớn gì mấy, nhưng tính khí cũng chẳng nhỏ đâu. Hiên Viên Dĩ Mạch chợt kêu lên một tiếng kinh ngạc: “Cô nương, răng của nó có độc!”
“Ồ?” Ánh mắt của Tô Cẩm Bình cũng hướng về phía hàm răng của con sói nhỏ kia, hàm răng trắng ởn lại lóe lên tia sáng, kết hợp với đôi mắt xanh lục kia khiến nó càng trở nên hùng mạnh hơn. Có điều, độc kia không giống như là do người khác bôi lên, mà như phát ra từ chính thân thể của con sói này.
“Chẳng lẽ là Sói vương con?” Linh Nhi nhíu mày nói.
Tô Cẩm Bình quay lại nhìn cô ấy: “Sói vương con?”
“Nghe đồn khoảng năm trăm năm trước, Thánh nữ Nam Cương đi du ngoạn ở Mạc Bắc cùng thị tỳ của mình, vô tình phát hiện ra một con sói vàng, mà bên cạnh nó còn có một con sói cái màu bạc đang nằm bẹp, nhìn tình hình thì con sói cái đó có vẻ sắp không vượt qua được, Thánh nữ nhất thời nổi lòng thương, liền sai người cứu con sói cái kia, sau đó mới biết, con sói vàng chính là Sói vương của Mạc Bắc, từ đó về sau, Sói vương luôn dẫn đầu đàn sói bảo vệ Nam Cương, cho tới khi vị Thánh nữ đó qua đời chúng nó mới rời đi. Trước khi đi, chúng để lại một con sói con đang gào khóc đòi ăn, sau đó lại sinh ra từng thế hệ Sói vương con bảo vệ Nam Cương. Sau khi sinh sói con xong, Sói vương và Sói hậu cũng quay về thảo nguyên Mạc Bắc.”
Nghe Linh Nhi nói tới đây, Tô Cẩm Bình cũng hơi ngạc nhiên: “Nếu tin đồn này là thật, thì làm sao Nam Cương có thể cam tâm tiến cống nó tới Nam Nhạc chứ?” Hơn nữa, mấy chuyện này tuy rằng cũng có vẻ hơi hoang đường, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không thể.
Linh Nhi khẽ cười nói tiếp: “Cô nương, em chưa nói xong. Đến thế hệ này, sau khi Sói hậu sinh hạ Sói vương con, thì từ nhỏ đã có kịch độc trong người, còn có tính cách hoang dã không ai phục tùng được, nếu ai tới gần nó, nó sẽ cắn người đó. Hơn nữa, người từng bị nó cắn, nếu qua nửa canh giờ không điều trị thì dù có dùng thuốc tiên hay châm cứu cũng không có tác dụng gì nữa. Đừng nói là bảo vệ Nam Cương, ngay cả Nam Cương Vương cũng bị nó tấn công. Chắc người Nam Cương cảm thấy nó rất phiền toái, nên mới đưa nó đi. Dù thế nào thì bọn họ cũng không dám giết hậu duệ của Sói vương, nếu không, đàn sói bảo vệ bọn họ mấy trăm năm mà phản công, hậu quả thế nào, bọn họ cũng biết rõ ràng!”
Nghe cô ấy nói vậy, Tô Cẩm Bình càng cảm thấy hứng thú hơn với con sói nhỏ kia. Sau khi đến Nam Nhạc, vào lúc rảnh rỗi nàng vẫn tìm đọc chút tư liệu về thời không này, Sói Mạc Bắc là loài hung dữ nhất, cũng là loài dũng mãnh nhất, mà bên trong lồng sắt này lại là một con Sói vương con, nàng xoa xoa cằm đầy thô lỗ rồi quay lại nói với Linh Nhi: “Em nghĩ nếu ta đem bán nó đi thì có thể được bao nhiêu bạc?”
Sau gáy Linh Nhi chảy xuống một vạch đen to tướng, cô cứ nghĩ cô nương sẽ cao hứng vì mình có được một bảo bối cơ, sao lại là bạc?!
Con sói nhỏ kia cũng ngửa đầu tru dài một tiếng, như đang vô cùng nhục nhã vậy! Biết được giá trị của con sói nhỏ này rồi, Tô Cẩm Bình liền nói với Linh Nhi: “Em ở đây chăm sóc nó, ta đi trước, tính sổ với tên nào đó!!!” Quay về sẽ thu phục chú nhóc này sau.
Nàng vừa dứt lời, Linh Nhi liền nhìn Tô Cẩm Bình đầy kỳ quái, tính sổ với tên nào đó à? Tên nào đó là ai? Nghĩ vậy, cô liếc mắt nhìn Hiên Viên Dĩ Mạch một cái, nhưng Hiên Viên Dĩ Mạch lại cúi đầu né tránh, có vẻ hơi lo lắng. Sao lại thế này?
Còn không kịp chờ cô ấy nghĩ xong, Tô Cẩm Bình đã ra khỏi phòng, ánh mắt tò mò của Thiển Thương cũng hướng về phía con sói nhỏ kia…
…
“Kẹt”… cửa phòng bên cạnh mở ra, hiển nhiên lúc này Bách Lý Kinh Hồng vẫn chưa biết Lãnh Tử Hàn đã khai sạch toàn bộ hành vi của hắn ra, vẫn còn đang hờn hờn dỗi dỗi.
Tô Cẩm Bình vòng hai tay trước ngực, bước vài bước đến trước mặt hắn, khẽ cười: “Nói xem, tự dưng chàng lại vô duyên vô cớ giận dữ cái gì?” Thật ra nàng cũng cảm thấy bó tay, có nhà ai yêu đương mà không phải là bạn trai dỗ dành bạn gái đâu, sao gặp nàng lại ngược lại hoàn toàn thế này chứ?
“Không có gì.” Hắn nhẹ nhàng đáp, thoải mái đưa tay ra nhấc ấm trà trước mặt lên, rót vào tách, nước trà chảy róc rách vào cái tách trước mặt hắn, thoạt nhìn có vẻ rất nhàn hạ thảnh thơi như thật sự không tức giận gì.
“Chắc chắn không tức giận gì?” Không giận mà còn cưỡi ngựa chạy trước, không phải tức giận, chẳng lẽ là vội vàng chạy về để đầu thai sao?!
“Ừ.” Hắn phun ra một chữ, có điều ngữ điệu cũng nhạt hơn một chút nữa.
Cuối cùng Tô Cẩm Bình cũng không thể nhịn được nữa, lườm hắn một cái: “Được! Chàng không giận thì thôi, bà đây càng vui vẻ thoải mái!”
Nàng vừa dứt lời, hắn bỗng quay đầu nhìn nàng, sắc mặt lãnh đạm nhưng lại mang cảm giác tủi thân uất ức rất rõ rệt. Im lặng một lúc lâu, hắn mới nói: “Ừ, ta biết, có Lãnh Tử Hàn, nàng đã không còn cần chín chiếc chìa khóa kia nữa rồi!”
Hả?! Sắc mặt giận dữ của cô nàng nào đó thoáng trở nên vô cùng hèn mọn, uốn éo người, bước đến trước mặt hắn dỗ dành: “Ha ha… Tiểu Hồng Hồng, chàng nghe tin đồn ở đâu ra vậy, làm sao ta lại không cần chín chiếc chìa khóa kia được chứ, được rồi, được rồi, đừng giận nữa, ngoan, nói cho ta biết chàng đang tức giận cái gì, được không?”
Hắn quay đi, không thèm để ý.
Nàng lặng lẽ nghiến răng, đi tới trước mặt hắn, nói tiếp: “Ôi chao, Tiểu Hồng Hồng, Tiểu Hồng Hồng yêu thương ơi?”
Hắn nhấc tách trà lên, nhẹ nhàng nhấp một hơi, sau đó, chậm rãi đặt xuống, vẫn không đáp lời.
Gân xanh trên thái dương bật lên, cố gắng tự trấn an mình, Tô Cẩm Bình, bình tĩnh, bình tĩnh, tuyệt đối không được dùng bạo lực với mỹ nam, tất cả phải kiềm chế vì tiền, bình tĩnh, bình tĩnh! Bỗng nhiên, trong đầu nàng chợt lóe sáng, sắc mặt dần trở nên khó coi: “Chẳng lẽ chàng tức giận vì ta không chủ động tặng con sói kia cho muội muội của chàng sao?”
“Không phải!” Thấy nàng còn giận ngược lại, hơn nữa, phương hướng hiểu lầm lại hoàn toàn không tốt, hắn đành phải lập tức lên tiếng phản bác.
“Vậy thì là cái gì?” nàng giẫm một chân lên ghế vô cùng bất nhã, dáng vẻ như muốn nói chàng mà không nói ra ta nhất định không bỏ qua. Vì vậy, tình thế lập tức nghịch chuyển hoàn toàn, Bách Lý Kinh Hồng vốn là người giận dữ, giờ lại biến thành Tô Cẩm Bình!
Đôi mắt xám bạc nhìn nàng một lúc lâu, trong lòng thầm đấu tranh tư tưởng mãi, cuối cùng lại thầm cười khổ, ban đầu là hắn chiếm ưu thế, sao giờ lại bị đẩy ngược vào thế bị động thế này? Hắn đành phải nói sự nghi hoặc trong lòng mình ra: “Lúc trước, nàng còn ghen vì Dung Nhi, hôm nay lại bảo ta đi theo muội ấy.” Nói tới đây, hắn đã không thể nói thêm được nữa, vấn đề còn lại cứ để nàng tự ngẫm đi.
Ặc… Nhìn gương mặt lãnh đạm của hắn, một lúc lâu sau, Tô Cẩm Bình hung hăng đập bộp một cái: “Đầu óc chàng có bệnh à?! Rõ ràng là bà đây có ý tốt, nghĩ dù sao muội ấy cũng là người thân của chàng, nếu chàng lo thì đi theo xem muội ấy thế nào cũng là chuyện bình thường, người ta cũng đỡ nói bà đây không phải là người thấu tình đạt lý. Giờ thì hay rồi, lòng tốt của ta lại bị chàng nghĩ thành lòng lang dạ thú, còn quay về nổi giận với ta nữa!”
Trán bị đập mạnh một cái vẫn còn hơi đau đau, nhìn sắc mặt giận dữ của nàng, hắn mới biết hóa ra mình hiểu nhầm, nhưng nàng có thể suy nghĩ cho hắn như vậy, khiến cho tâm trạng vốn hơi buồn bực chợt bay lên, có điều, nhìn nàng vẫn còn đang giận dữ bừng bừng nhìn mình, hắn mấp máy môi, muốn xin lỗi lại không nói được thành lời.
“Biết sai chưa?” Tô Cẩm Bình nghiến răng nhìn hắn, trong lòng lại thầm giận mình không làm thêm vài cái chổi lông vịt nữa để dạy dỗ tên nhóc này cho tử tế!!!
Nghe nàng hỏi, hắn lại im lặng, cúi đầu như đứa trẻ con vừa mắc lỗi.
“Ta hỏi chàng đã biết sai chưa?” Nàng lại quát lên.
Một lúc lâu sau, cho đến khi Tô Cẩm Bình nghiến răng định hỏi lại lần nữa, hắn bỗng ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói: “Biết sai rồi!” Ánh mắt không kìm được liền liếc ra bên ngoài, sắc mặt đầy vẻ mất tự nhiên.
Lúc này cơn giận của Tô Cẩm Bình mới vơi đi một chút, hỏi đến chuyện mà mình định tính sổ: “Bách Lý Kinh Hồng, ta hỏi chàng, chuyện lần trước chàng bị thương ở hoàng cung là thế nào?”
Ặc… Tim hắn đập thịch một cái, trong mắt thoáng xuất hiện vẻ chột dạ, nhưng ngoài mặt không có vẻ gì khác lạ, ngẩng đầu nhìn nàng nghi hoặc như không hiểu nàng đang hỏi gì, trong lòng lại chỉ hận không thể ăn sống nuốt tươi tên Lãnh Tử Hàn kia. Cẩm Nhi biết được chuyện này, chắc chắn là do tên Lãnh Tử Hàn lén tố cáo!!! Nhưng nhớ tới chuyện lần trước mình ‘được’ chổi lông gà chiêu đãi, thì dù đánh chết hắn cũng tuyệt đối không thừa nhận!
“Lãnh Tử Hàn nói lần trước bị thương là do chàng sắp đặt ra! Này nhóc, gan chàng to nhỉ?!” Nàng nhe răng trợn mắt nói.
Hắn nghe nàng nói vậy, chỉ hơi nhíu đôi lông mày đẹp, mắt đầy vẻ mơ hồ, nhìn nàng như rất thắc mắc, khoác lên người bộ dạng vô tội không hiểu chuyện gì một cách hoàn hảo.
Nhìn dáng vẻ vô cùng nghi hoặc này của hắn, Tô Cẩm Bình cũng thấy nghi ngờ, thật ra khi Lãnh Tử Hàn nói với nàng, nàng cũng không tin hoàn toàn, vì gần đây hai người này càng ngày càng đối đầu gay gắt hơn, cũng không phải không có chuyện hãm hại nhau này nọ. Hơn nữa, Bách Lý Kinh Hồng là con người vừa kiêu ngạo vừa ra vẻ, chẳng lẽ còn có thể có ý đồ như thế sao?
Thấy ánh mắt nàng dần hiện lên vẻ nghi ngờ, sự lo lắng trong đáy lòng hắn lại tăng lên một chút, chậm rãi nói: “Có phải hắn ta còn nói, rằng ta vu oan cho hắn ta đốt phủ của ta không?” Giọng nói nhẹ nhàng, thanh lãnh, lại chứa đựng sự trào phúng rõ rệt.
Cũng chính sự trào phúng này khiến sự nghi ngờ của Tô Cẩm Bình dành cho Lãnh Tử Hàn sâu hơn một chút. Lại nói, lúc ấy khi mình hỏi hắn có phải Lãnh Tử Hàn làm không, hắn còn liên tục phủ nhận là không phải, Lãnh Tử Hàn dựa vào đâu mà dám nói Bách Lý Kinh Hồng vu oan cho Lãnh Tử Hàn đốt phủ của hắn chứ?
Vẻ nghi hoặc càng lúc càng rõ ràng trong mắt nàng, hắn vội vàng rèn sắt khi còn nóng, nhẹ nhàng nói: “Nàng thà tin hắn ta, cũng không muốn tin ta sao?” Giọng nói lành lạnh như vầng trăng sáng treo trên chín tầng trời, lại cô đơn, mỏng manh như làn gió nhẹ thổi trong đêm đen…
Câu nói này khiến Tô Cẩm Bình vốn đang bừng bừng lửa giận, nháy mắt biến thành áy náy: “Ta… ta không có ý đó…” Mẹ kiếp! Lãnh Tử Hàn chết tiệt, dám lừa bà, ta sẽ cho huynh biết mặt!!!
“Ha ha…” Hắn khẽ cười, như chứa đựng sự tự giễu cợt đến vô tận, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy, “Nếu nàng chọn hắn ta, vậy thì đi đi, coi như ta nhìn nhầm…” Nói xong, hắn chậm rãi đi vào phòng trong, dáng người thanh mảnh, xiêm y trắng muốt, nhìn bóng lưng vô cùng cô đơn, quạnh quẽ.
Hiên Viên Dĩ Mạch ở ngoài cửa chỉ muốn vỗ tay tán thưởng điện hạ nhà mình! Hay cho một chiêu lạt mềm buộc chặt!!!
Vì thế, cô nàng nào đó vốn vô cùng áy náy liền bước nhanh vài bước đến, vội vàng ôm lấy thắt lưng hắn: “Được rồi mà, sau này không nghi ngờ chàng nữa! Đừng giận mà!”
Trong đôi mắt xám đẹp như ánh trăng xuất hiện nụ cười giảo hoạt, lại chất chứa sự đắc ý đến vô hạn. Lãnh Tử Hàn chứ gì, muốn đấu với hắn à, còn kém lắm!!! “Vậy, sau này không được dùng chổi lông gà đánh ta nữa!” Hắn ra điều kiện!
Không chờ Tô Cẩm Bình lên tiếng, hắn lại nhanh miệng nói tiếp: “Chổi lông vịt cũng không được.” Nhớ đến cây chổi lông vịt mình giấu kỹ trong tủ, hắn đã cảm thấy da đầu mình run lên, vấn đề này nên giải quyết sớm thì hơn.
Hiên Viên Dĩ Mạch ở ngoài cửa kinh ngạc đến há hốc mồm. Cái gì? Điện hạ bị đánh bằng chổi lông gà sao?! Hủy trong chỗ tối cũng run run da đầu, bảo sao điện hạ kiêng kị cây chổi lông vịt kia như vậy, thì ra là có chuyện như thế! Trời ơi, không biết sau khi mình biết chuyện cơ mật thế này, liệu điện hạ có giết người diệt khẩu không?!
Một vạch đen chảy dài xuống sau gáy Tô Cẩm Bình, nhìn hắn thế này có vẻ thực sự sợ hãi vì bị đánh: “Được!”
“Thật sao?” Hắn quay lại, thản nhiên nhìn nàng.
Hiếm khi thấy bộ dạng kích động của hắn, khóe miệng Tô Cẩm Bình hơi run lên, đáp: “Thật!”
“Vậy ta đi vứt cái chổi lông vịt đi!” Vô cùng vội vàng!
“…” Đến mức như vậy sao?
Hủy và Hiên Viên Dĩ Mạch thầm nuốt nước miếng, dù có bị thứ kia đánh vài cái cũng có phải chuyện gì to tát đâu? Điện hạ cần gì phải kích động đến mức này chứ?
Tô Cẩm Bình nhìn hắn đầy nghi hoặc, quen biết hắn bao nhiêu lâu nay nhưng đây chắc chắn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn lộ vẻ kích động như vậy: “Này Bách Lý Kinh Hồng, chàng sợ cái chổi lông vịt đó đến mức này sao? Có phải là chàng lại định lúc nào đó lại nói dối ta vài câu, lừa dối ta vài chuyện không đấy?”
Thật ra hắn đã nói dối nhiều lắm lắm rồi, đặc biệt là mấy chuyện liên quan đến Lãnh Tử Hàn, thế nên hiện giờ, trong lòng hắn vô cùng sợ hãi hậu quả của chuyện này, nếu bị đánh vào mông lần nữa, thì có lẽ hắn không sống nổi mất. Nhưng hắn cũng không thể nói ra miệng mấy lời này được, nhìn sắc mặt không tốt của nàng, hắn ra vẻ bình tĩnh đáp: “Không phải nàng đã đồng ý rồi sao?” Né tránh không trả lời.
Nàng cười lạnh: “Chàng vứt đi! Ta đi tính sổ với Lãnh Tử Hàn!” Nói xong, nàng quay người đi thẳng, không dùng chổi lông gà lông vịt, chẳng lẽ nàng không biết dùng chổi lông ngỗng sao?! Bách Lý Kinh Hồng, chàng quá coi thường bà đây!!!
Nhìn thấy nụ cười lạnh của nàng trước khi rời đi, trong tim hắn đột nhiên lại hiện lên chút dự cảm không lành…
Vừa ra đến cửa, Linh Nhi đã vội vàng bước tới: “Cô nương, Thiển Thương bất cẩn thả con sói vàng kia ra mất rồi!”
“Cái gì?!” Con sói vàng kia có độc, nếu cắn phải người ta thì hậu quả thật không lường được! Nàng vội vội vàng vàng đi theo Linh Nhi về phòng mình, vừa vào cửa đã nghe Thiển Thương hét lên một tiếng thảm thiết!
Tô Cẩm Bình nhíu mày nhìn sang, chỉ thấy con sói nhỏ kia đang treo người trên cánh tay cô ta, trên tay áo màu xanh nhạt có dính vết máu nhỏ màu đen. Vừa nhìn thấy các nàng, con sói nhỏ kia vội lao ra ngoài chạy trốn, chỉ để lại một bóng hình trên không trung! Tô Cẩm Bình không nghĩ ngợi nhiều, nhanh chân bước tới, vén tay áo Thiển Thương lên, há miệng mút vết thương kia.
Linh Nhi và Dĩ Mạch đều kinh hãi muốn ngăn lại mà không kịp!
Nàng hút vài hơi, hút hết máu đen ra giúp cô ta, sau đó nhổ xuống đất, hút đến khi ra máu đỏ Tô Cẩm Bình mới ngừng lại: “Linh Nhi, băng bó giúp cô ấy một chút!”
Đôi môi đỏ mọng dần biến thành màu tím, trong miệng tê dại đã không còn cảm giác gì, Dĩ Mạch vội đưa cho Tô Cẩm Bình một viên thuốc: “Cô nương, đây là Thanh Tâm hoàn, trị độc tố còn sót lại rất hiệu quả.”
Tô Cẩm Bình nhận lấy rồi nuốt xuống, sau đó mới hỏi Linh Nhi: “Sao lại thế này?”
Trên mặt Thiển Thương thoáng hiện lên vẻ áy náy, trong lòng cũng đầy kinh hãi, cô ta không thể ngờ được Tô Cẩm Bình sẽ vì cô ta mà không màng đến mạng sống lập tức hút độc ra cho cô ta, dù sao họ biết nhau còn chưa tới một ngày: “Cô nương, vừa rồi ta thấy con sói kia đáng yêu nên muốn thả ra chơi một chút, ai ngờ…”
Tô Cẩm Bình khẽ gật đầu ra vẻ đã hiểu, nhưng hiện giờ con sói nhỏ kia đã chạy mất rồi, nếu để nó làm người khác bị thương thì tai họa thật khôn cùng: “Em cứ chờ ở đây đã, Linh Nhi chăm sóc cô ấy, Dĩ Mạch theo ta đi tìm con sói kia.”
Dứt lời nàng liền vội vàng chạy ra ngoài, đầu vẫn còn hơi váng vất, có điều, may mà lúc hút độc nàng cũng cảnh giác khống chế tốc độ lưu chuyển nước bọt trong miệng, nên nọc độc vào trong cơ thể nàng cũng không nhiều, nhưng chạy được vài bước, chân nàng lảo đảo một cái, suýt thì đứng không vững, nàng bám vào núi giả, khó khăn lắm mới ổn định được cơ thể.
Hiên Viên Dĩ Mạch vội đỡ nàng, nhíu mày nói: “Cô nương, hành động vừa rồi của cô quá mạo hiểm, nếu thuộc hạ không ở đó…” thì nàng nguy hiểm rồi!
“Đương nhiên ta cũng biết làm thế là nguy hiểm, nhưng mà…” Nhưng Thiển Ức đã chết rồi, nàng không thể trơ mắt mà nhìn Thiển Thương gặp chuyện không may: “Đừng nói nữa, dù là Thiển Thương hay là hai em bị cắn, thì ta cũng sẽ làm như thế.”
“Cô nương…” Trong đáy mắt Dĩ Mạch thoáng hiện lên vẻ cảm động.
Nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, trong đầu Tô Cẩm Bình chợt lóe sáng, nghĩ ra một ý kiến hay: “Đi đến phòng bếp lấy thịt tới đây, nhớ lấy cả hạt tiêu và rau thơm nữa!”
…
Mùi thịt nướng thơm lừng bay ra từ hậu viện phủ Tề Quốc công, mọi người đi qua không ai là không chép miệng, nhưng Dĩ Mạch đã phân phó không cho phép ai lại gần, nên bọn họ chỉ có thể lén lút đứng từ xa nhìn vào.
Hiên Viên Dĩ Mạch nhíu mày hỏi: “Cô nương, cách này liệu có hiệu quả không?”
“Có hiệu quả hay không, em cứ chờ xem là biết!” Bên tai nàng nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, đôi môi đỏ mọng cong lên nở nụ cười gian xảo, độc tố còn sót lại trên người lúc này cũng đã được viên giải dược kia giải trừ hoàn toàn.
Miếng thịt xiên trên que nướng cháy xèo xèo, từng dòng mỡ vàng ươm chảy từ trên bề mặt xiên thịt xuống. Ở cách đó không xa, một con sói vàng nhỏ hơi há miệng, đôi mắt xanh lục đầy vẻ tham lam, Tô Cẩm Bình bỗng quay đầu nhìn nó, giơ xiên thịt trong tay mình lên: “Muốn ăn không?”
Nàng vừa dứt lời, con sói nhỏ vốn đang định lao tới cướp thịt chợt khựng lại, nhìn nàng đầy vẻ đề phòng.
“Muốn ăn thì ăn đi!” Nói xong, Tô Cẩm Bình ném xiên thịt trên tay mình xuống đất, ý bảo nó có thể lấy ăn.
Con sói nhỏ nhìn nàng rồi lại nhìn xiên thịt kia, cứ lặp đi lặp lại một lúc lâu sau, cuối cùng vẫn không ngăn được sức hấp dẫn của thức ăn ngon, liền bước tới ăn. Cắn một miếng, quả nhiên, thịt nướng thơm vô cùng, hơn nữa, nó dám chắc rằng, nó tuyệt đối chưa từng ăn món nào ngon hơn món này!
Nhìn nó ăn ngon lành như vậy, Tô Cẩm Bình liền nói: “Nếu đi theo ta, thỉnh thoảng lại được ăn đồ ăn ngon đấy!” Con sói này rất thông minh trí tuệ, nàng tin là nó hiểu được nàng nói gì.
Con sói vàng hơi vẫy vẫy tai, nhưng cũng không thẳng thắn đáp lại Tô Cẩm Bình, nhưng chỉ một chút hành động nhỏ cũng thấy được nó đang do dự. Sau khi ăn xong, nó lại quay đầu nhìn Tô Cẩm Bình, há miệng ra thở hồng hộc, nhe răng nanh nhìn vẫn dữ tợn như trước, nhưng đã thân thiện hơn rất nhiều, đúng là cắn người miệng mềm*!
*Ý nói là đã ăn của người ta thì không dám nói mạnh nữa.
“Này, ăn no rồi đúng không? Giờ ta với ngươi quyết đấu! Nếu ta có thể khống chế được ngươi, ta thắng, sau này ngươi phải ngoan ngoãn mà đi theo ta, nếu ta không làm được, thì sẽ để ngươi đi, sao hả?” Nàng vòng hai tay trước ngực, nhìn xuống nó.
Nghe nàng nói vậy, ánh mắt của con sói nhỏ lập tức trở nên vô cùng hung ác, rõ ràng rất bất mãn vì mình bị coi thường, nhân loại mà dám quyết đấu với nó sao? Nghĩ vậy, cơ thể nó lao mạnh về phía Tô Cẩm Bình như một thanh kiếm sắc bén, nhưng, khi bay tới giữa không trung, cơ thể nó bỗng khựng lại, một dúm lông sau gáy bị người ta túm lấy, đôi mắt phượng nhìn thẳng vào mắt nó đầy vẻ giễu cợt: “Nhóc này, ngươi còn yếu lắm!”
Nó nhe răng ra hằm hè không phục! Tô Cẩm Bình cũng không tức giận, ném nó sang một bên: “Cho ngươi một cơ hội nữa!”
Lần này con sói nhỏ đã thông minh hơn, không hướng thẳng về phía nàng nữa, mà nhanh chóng lủi sang bên cạnh người nàng, có vẻ muốn tập kích bất ngờ từ sau lưng nàng! Chọn đúng thời cơ, nó liền lao về phía cổ nàng, mà Tô Cẩm Bình vốn không có chút phản ứng nào, đột ngột quay đầu lại, tay phải đưa ra bằng tốc độ không thể tin nổi, lại túm lấy dúm lông trên cổ nó lúc nãy!
Đôi mắt xanh lục trợn trừng lên, nhìn nàng không dám tin!
“Sao hả? Vẫn chưa phục à? Được, vậy lại cho ngươi một cơ hội nữa!” Nàng lại ném nó sang một bên, lần này, con sói nhỏ bật người lên, nhanh chóng xoay vòng quanh cơ thể Tô Cẩm Bình trên không trung. Tô Cẩm Bình cũng nhắm mắt lại, lắng nghe âm thanh xung quanh mình, tiếng gió sắc bén bỗng thay đổi, quét từ hướng chín giờ tới, nàng lại đưa nhanh tay ra, khống chế con sói kia!
“Sao? Có phục không?” Mắt nàng đầy ý cười, hôm nay nàng nhất định phải thu phục được con sói này mới thôi.
Con sói nhỏ cúi đầu như bị đả kích mạnh mẽ, dáng vẻ uể oải chán nản.
“Được rồi, đừng có bày ra cái bộ dạng đó nữa, không đánh lại thì cố gắng làm cho mình mạnh lên, mạnh lên rồi lại đánh tiếp, rồi sẽ có ngày vượt qua ta thôi!” Đe dọa, cám dỗ, trước là dùng đồ ăn để dụ dỗ, sau đó dùng thực lực để đàn áp, để con sói nhỏ này nhận nàng làm chủ nhân! Nhưng điều mà nàng muốn không chỉ là một con thú cưng ngoan ngoãn như con thỏ con, mà là một đồng bọn đầy hoang dã!
Con sói nhỏ nghe xong liền sáng mắt lên, há mồm hú lên một tiếng, rồi thuận thế nép vào người Tô Cẩm Bình.
Hiên Viên Dĩ Mạch há hốc miệng không tin nổi, không phải chứ? Chỉ một lát thế mà đã nghe lời rồi à?
“Được rồi, để ta đặt cho em cái tên nhé!” Nàng xoa xoa đầu nó, mặt đầy vẻ suy tư.
“Gọi là Bạc nhé?!” Tô Cẩm Bình vừa nói vừa gật đầu hạnh phúc.
“…” Một người một sói không nói được câu nào.
“À ú…” Thể hiện sự bất mãn của mình.
Dĩ Mạch cũng cảm thấy cái tên này rất thiếu trình độ, liền nói: “Cô nương, hay là đổi tên khác đi, tên này…” nghe quá tầm thường!
Tô Cẩm Bình cũng nghĩ ngợi một lát, nhìn con sói vàng nhỏ một lúc lâu sau mới quyết định dứt khoát: “Vậy gọi là Vàng đi! Lông của nó màu vàng, hơn nữa, ta thích nhất là vàng!”
“…” “Vàng” lại gục đầu xuống trong chớp mắt.
Hiên Viên Dĩ Mạch suýt nữa ngất xỉu!
Ôm Vàng vui vẻ quay về phòng mình, gặp Lãnh Tử Hàn đi ngược chiều tới, nàng cười u ám: “Tiểu Hàn Hàn, huynh giỏi thật!”
“Tiểu Cẩm, muội sao thế?” Ánh mắt phóng túng nhìn về phía nàng, chợt cảm thấy không yên, nàng chưa từng nói chuyện với mình như thế bao giờ.
Nàng tung một cước về phía hắn ta. Lãnh Tử Hàn không ngờ nàng lại đột nhiên ra tay, nên không kịp né tránh, một dấu chân đen rất to in lên áo bào của hắn ta: “Tiểu Cẩm, muội…” Không phải là nàng nên đi tính sổ với Bách Lý Kinh Hồng sao? Đang yên đang lành sao lại đá mình một cước?!
Tô Cẩm Bình cười lạnh: “Lãnh Tử Hàn, sau này huynh muốn đấu với Bách Lý Kinh Hồng thế nào thì ta không cần biết, nhưng còn dám chạy tới vu oan cho hắn nữa, ta sẽ cho huynh biết mặt!” Nói xong, nàng đi thẳng.
Lãnh Tử Hàn đứng ngẩn người sau lưng nàng một lúc lâu, rồi chợt vung tay áo bào lên, một luồng khí mạnh mẽ quét qua hoa viên, ‘rầm’ một tiếng, một ngọn núi giả sừng sững lập tức vỡ tan tành thành bốn năm mảnh! Khóe môi cương nghị cong lên một nụ cười tà ác: “Bách Lý Kinh Hồng! Ngươi cứ chờ đó cho bản tôn!”
Quay về phòng mình, Tô Cẩm Bình gặp ngay Thiển Thương áy náy nhìn mình: “Cô nương, xin lỗi, tại ta mà hại cô suýt nữa thì…”
“Không sao, không phải ta cũng không có chuyện gì sao? Sau này có gì chưa quen thì cứ nói với Linh Nhi, đừng câu nệ, cứ coi nơi này như là nhà của em là được, cũng coi ta như tỷ tỷ của em đi!” Tô Cẩm Bình không để ý đáp lời, rồi ra hiệu cho Linh Nhi đi làm một cái tổ cho Vàng.
Thiển Thương nghe vậy hơi chấn động một chút, sự áy náy trong mắt càng đậm hơn, nhưng không nói thêm câu gì nữa.
Đúng lúc này, ‘rầm’ một tiếng, cửa phòng Tô Cẩm Bình bị người ta đá văng ra, Vân Lam bước nhanh vài bước vào, đôi mắt hạnh tức giận đến đỏ ửng lên: “Tiện nhân, chính ngươi động tay động chân trên y phục của ta, hại ta bị mất mặt đúng không?” Nhiều ngày nay nàng ta vẫn luôn suy nghĩ, dường như chỉ có một đáp án duy nhất đó, chỉ có tiện nhân trước mặt nàng ta đây mới có thù oán với Mộ Dung gia, mà trong chuyện này, người bị thiệt hại nhiều nhất là Mộ Dung gia, nên chỉ có nàng là người bị tình nghi nhiều nhất.
“Sao thế, không phải tam biểu muội nên cảm ơn biểu tỷ đã giúp ngươi lấy được một hôn sự tốt sao? Nếu không có ta, thì dù chết Mộ Dung Phong cũng không thể nào cưới ngươi, ta nghĩ, điểm này dù ta không nói ngươi cũng tự hiểu chứ?” Đúng là nực cười, chỉ cho phép Vân Lam nàng ta hại mình, chính mình lại không thể ăn miếng trả miếng sao?
Thấy nàng thẳng thắn thừa nhận còn châm chọc mình như vậy, Vân Lam nhất thời giận dữ đến xanh mặt: “Thượng Quan Cẩm, quả nhiên là ngươi, ta sẽ nói với đại bá, tố cáo sự ác độc của ngươi cho mọi người biết! Hãm hại biểu muội, để ta xem ngươi còn thể diện nào mà sống ở kinh thành nữa!” Nói xong nàng ta liền vội vàng chạy ra ngoài.
“Đi đi, đi đi, cũng tiện mồm nói luôn cho cữu cữu biết, là ai động tay động chân trên xiêm y múa của ta trước, còn hạ dược nữa!” Nàng vuốt lông Vàng, cất tiếng nói như không có chuyện gì to tát.
Vân Lam dừng bước, quay lại nhìn nàng không dám tin: “Ngươi biết là ta làm?”
“Nếu không, thì vì sao ta không hại ai lại chỉ hại ngươi?” Nàng không đáp mà hỏi ngược lại, hơn nữa, nàng tự thấy là mình đã lưu tình rồi, nên mới không trả lại cả xuân dược cho nàng ta.
“Dù biết là ta, dù ngươi đã phát hiện, nhưng ta cũng không hại được ngươi, vì sao ngươi không chịu bỏ qua, còn nhất quyết không buông tha mà xuống tay với ta chứ?! Thượng Quan Cẩm, dù sao ta cũng là biểu muội của ngươi, chẳng lẽ ngươi không nể tình cảm tỷ muội chút nào sao?” Vân Lam mạnh miệng cãi lý.
Nghe mấy lời này, đừng nói là Tô Cẩm Bình, ngay cả Linh Nhi và Dĩ Mạch đều khó chịu nhíu mày, trên thế gian này còn có loại người vô sỉ như vậy sao? Thực sự khiến người ta không chịu nổi, chính mình đi hại người khác lại đòi người khác phải tha thứ cho mình, có ai như thế không?!
Tô Cẩm Bình lườm nàng ta một cái khinh thường, cũng lười tranh luận với loại người không biết xấu hổ này. Cãi cọ với một kẻ không biết xấu hổ, cuối cùng cũng chỉ khiến mình biến thành kẻ không biết xấu hổ như người ta mà thôi, hơn nữa, đến sau cùng, đối phương còn có thể dùng đủ mọi cách mất mặt để đánh bại mình nữa! Hai chữ ‘não tàn’ chính là sự phân tích và kết luận của người dân thế kỷ 21 dành cho loại người này, hôm nay nàng cũng đem phân tích và kết luận đó để gán vào con người ‘không biết xấu hổ’ kia, dường như có thể áp dụng được!
Thấy Tô Cẩm Bình không đáp lời, mặt Vân Lam càng hung dữ hơn, cuối cùng còn lao về phía Tô Cẩm Bình như muốn đánh nhau với nàng: “Thượng Quan Cẩm, sao ngươi không nói gì hả? Ngươi nói đi, ta đang nói chuyện với ngươi đấy! Tiện nhân, dám hại ta, tiện nhân, tiện nhân!”
“Đóng cửa! Thả Vàng!” Đôi môi đỏ mọng cong lên, lạnh lùng nói bốn chữ!
“A! A!” Sau vài tiếng kêu thảm thiết, Vân Lam ôm đầu kinh hoàng chạy ra khỏi phòng, y phục rách tả tơi, trước khi đi còn không quên nói mấy lời độc ác: “Thượng Quan Cẩm, ta nguyền rủa ngươi chết không yên thân, chết cũng không yên thân!!!”
Vàng không làm nàng ta bị thương, chỉ cắn y phục của Vân Lam, nhưng cũng đủ để khiến một thiên kim tiểu thư như nàng ta sợ đến tè ra quần!
Linh Nhi khẽ nhíu mày: “Cô nương, như vậy liệu có dễ dàng cho nàng ta quá không?”
Dường như Vàng cũng hoàn toàn đồng ý với cô, hú lên một tiếng.
Tô Cẩm Bình nghe vậy chỉ cười nhạt một tiếng, nàng vốn định lấy mạng của Mộ Dung Phong vào ngày đại hôn của Vân Lam và Mộ Dung Phong, nhưng vẫn nể mặt nhị cữu cữu nên không tiện làm quá đáng, hơn nữa, nếu làm thật, sau khi Vân Lam gả qua đó, có khi chỉ được mấy ngày đã bị người ta dùng cớ ‘khắc phu’ để giết chết hoặc đuổi ra khỏi nhà rồi! Vì kiêng dè nên nàng còn đang do dự một chút, nhưng hiện giờ Vân Lam tới đây gây sự, nàng đã không còn chút do dự nào nữa rồi: “Linh Nhi, hôn sự với phủ Mộ Dung là khi nào?”
“Là ngày mai ạ, có điều, Tề Quốc công cảm thấy Vân Lam làm mất mặt Vân gia, nên cũng không chuẩn bị gì hết, nghe nói muốn để nàng ta lên thẳng kiệu hoa gả sang đó!” Thế nên chuyện lớn như vậy nhưng trong phủ cũng không có ai nói năng gì.
“Lại đây, giao cho em một việc!” Nàng nhỏ giọng nói vào tai Linh Nhi.
Linh Nhi nghe xong, khóe môi co rút: “Cô nương, như vậy có phải hơi độc địa quá không?”
“Càng độc càng tốt!” Hiên Viên Dĩ Mạch cười hì hì nói.
…
Đêm xuống, Phá đứng trước mặt Lãnh Tử Hàn: “Giáo chủ, người của chúng ta đến chậm một bước, khi chúng thuộc hạ đến, Hoàng hậu đã bị người ta đánh ngất xỉu rồi, hơn nữa, đầu còn trơn bóng!”
“Cho nên các ngươi không làm gì cả à?!” Hắn ta nhướng mày, đôi mắt như nước sơn quét về phía người y. Hoàng hậu lại dám hạ lệnh vả miệng Tiểu Cẩm, không giáo huấn một chút sao được?! Theo như Phá nói, chắc hẳn Bách Lý Kinh Hồng đã động thủ trước mình một bước, điều này khiến trong lòng hắn ta rất khó chịu!
“Giáo chủ đã từng bảo, thân là người của Ma Giáo, trên phương diện làm ‘kẻ ác’, tuyệt đối không được để cho kẻ nào vượt mặt mình, vì thế, thuộc hạ đã sai người xử lý Hoàng hậu Nam Nhạc ra trò, ngày mai, sau khi tỉnh lại, chắc hẳn mụ ta sẽ rất cao hứng!” Phá cung kính đáp.
Lãnh Tử Hàn nghe vậy, khóe môi cương nghị cong lên nụ cười tà ác, mắt lộ vẻ tán thưởng, cũng không hỏi Phá xử lý thế nào, lòng lại thầm tự đắc, ngay cả báo thù cho Tiểu Cẩm, mình cũng không thể thua Bách Lý Kinh Hồng được!
…
Ngày hôm sau, trong hoàng cung xảy ra một chuyện lớn!
Hoàng hậu nương nương bị người ta cạo trọc đầu đã đành, còn bị lột hết y phục rồi treo trước cửa lãnh cung! Đám thị vệ đi tuần phát hiện ra, trên cửa lãnh cung còn gắn một tờ giầy ghi: Da thịt của mụ già này đã lỏng lẻo lắm rồi, hoan nghênh mọi người đến sờ thử. Ở dưới phần ký tên là ba chữ to rất cuồng ngạo - Lãnh Tử Hàn!
Thần trí của Hoàng hậu Nam Nhạc gần như sụp đổ, ôm cái đầu trơn bóng của mình, điên cuồng gào thét, cuối cùng lại phát điên thật!
Nam Nhạc Hoàng giận dữ, hạ lệnh truy nã Lãnh Tử Hàn, lấy được đầu hắn ta sẽ được thưởng vạn lượng vàng! Lần này lão quyết tâm phải lấy mạng Lãnh Tử Hàn, còn Hoàng hậu bị cạo trọc đầu lại bị treo suốt cả đêm để vô số người nhìn thấy sau đó phát điên, thì bị lão hạ lệnh biếm vào lãnh cung, bè phái của Đại Hoàng tử bị tổn thương nặng nề, cơ bản đã mất đi cơ hội tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế!
Trong phủ Tề Quốc công, Lãnh Tử Hàn lại lạnh mặt nhìn Phá và bốn đại hộ pháp: “Ai cho các ngươi viết tên bản tôn vào tờ giấy đó?”
“Giáo chủ đã từng nói, chúng ta thân là người của Ma Giáo, nếu làm chuyện xấu nhất định không thể tự xưng tên mình, phải nghĩ cách để người khác gánh thay! Thuộc hạ nghe theo lời dạy bảo của giáo chủ, nên không điền tên mình mà dùng tên ngài ạ!” Phá trả lời rất cung kính.
“Vậy sao?” Giọng điệu tà ác vang lên, mang theo chút vẻ cân nhắc.
Nghe ngữ khí của hắn ta không bình thường, Phá mới biết mình đùa quá đáng, vội quỳ xuống: “Giáo chủ, thuộc hạ biết lỗi rồi, sau này thuộc hạ không bao giờ dùng đại danh của ngài nữa!”
Chu Tước cũng lên tiếng khuyên giải: “Đại trưởng lão, chuyện này ngài làm đúng là không thỏa đáng, sao có thể hãm hại giáo chủ như vậy được, viết đại danh của giáo chủ lên đó, thì mọi người trong thiên hạ đều biết là giáo chủ làm mất rồi!”
“Đúng thế, đúng thế, dùng đại danh của giáo chủ không phải là tự gây phiền phức cho giáo chủ sao, nên dùng nhũ danh của giáo chủ mới đúng!” Bạch Hổ nói.
Mấy người còn lại không hẹn mà cùng gật gật đầu! Mặt Phá cũng đầy vẻ tiếc nuối: “Thật ra lúc ấy ta cũng nghĩ vậy rồi, nhưng nhất thời không nhớ ra nhũ danh của giáo chủ là gì!”
“Thật ra ta cũng không nhớ rõ, nếu không lúc đó đã nhắc ngài rồi!” Huyền Vũ nói.
Thanh Long đang định lên tiếng, Lãnh Tử Hàn lại chợt lạnh lùng nói: “Bốn người các ngươi chịu trách nhiệm biến người của Thiếu Lâm tự thành người Ma Giáo đi, nếu không làm được, thì các ngươi sang chính đạo luôn được rồi, Ma Giáo không nuôi thứ vô dụng! Thanh Long, ngươi muốn nói gì sao?”
Thanh Long lập tức nịnh nọt: “Giáo chủ, thuộc hạ chỉ muốn nói là bọn họ quá bất kính với ngài, nên phạt!” Y thầm lau mồ hôi lạnh một phen, đùa sao, nhiệm vụ này của giáo chủ căn bản không thể nào hoàn thành được! May mà y lên tiếng chậm hơn các huynh đệ một chút!
“Giáo chủ ~~~” Bốn tiếng kêu thê lương mang theo sự hối hận vô hạn vang lên…
…
Hôm nay là ngày Vân Lam thành thân. Mấy vị trưởng bối Vân gia đều không xuất hiện, chỉ có Mộ Dung thị mẹ của Vân Lam bước ra. Hơn nữa, ngày hôm nay ngay cả khách khứa dự yến tiệc cũng không được mời đến, đường đường là con gái chính thê của một gia tộc danh giá lại phải dùng cách này để xuất giá, khiến Mộ Dung thị không ngừng lau nước mắt. Nhớ đến mấy lời đêm qua con gái nói với mình, bà ta lại nhìn về phía phòng Tô Cẩm Bình, tiện nhân kia, mình nhất định sẽ cho nàng biết mặt!!!
Nhưng Mộ Dung gia lại gióng trống khua chiêng rất rộn ràng, nguyên nhân là vì hôn sự này để xung hỉ cho Mộ Dung Phong, dù bọn họ biết rằng chính vì hôn sự này nên Mộ Dung Phong mới bệnh nặng như thế, có điều bọn họ cũng không có cách nào khác cả. Đây là cách thái y nói, chỉ có thể thử xem sao, Hoàng thượng đã hạ chỉ, bọn họ không thể cưới người khác được.
Lúc này, Tô Cẩm Bình đang ngồi cùng Bách Lý Kinh Hồng trên tầng hai của khách điếm Duyệt Lai, đối diện là phủ Trấn Quốc công. Phủ Tề Quốc công và phủ Trấn Quốc công đều ở phố Ô Y nên cách nhau cũng không xa.
“Chuẩn bị xong hết chưa?” Tô Cẩm Bình quay lại nhìn Linh Nhi.
“Cô nương, chuẩn bị ổn thỏa rồi ạ!” Chiêu này thật sự rất độc địa, xem ra hôm nay Mộ Dung Phong sẽ bị tức chết tươi mất, chưa biết chừng còn có thể chọc lão già Mộ Dung kia cũng tức đến đổ bệnh!
Đôi môi đỏ mọng cong lên, chống cằm nhìn xuống dưới đường, Vân Lam lên kiệu hoa, Mộ Dung Phong cáo bệnh không tự mình tới rước kiệu, chờ đến khi kiệu hoa hạ xuống trước cửa phủ Trấn Quốc công, Mộ Dung Phong mặc áo đỏ đi ra, đã không còn dáng vẻ của một quý công tử tao nhã như xưa nữa, sắc mặt ốm yếu đen như than, thoạt nhìn vô cùng nhếch nhác.
Linh Nhi phất tay, người phía sau lập tức lên sàn…