Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần

Ra khỏi đại điện, Quân Tử Mạch kéo Tô Cẩm Bình tới thẳng tẩm cung của mình.

“Bái kiến Công chúa điện hạ!” Thị tỳ ngoài cửa đồng loạt hành lễ.

Quân Tử Mạch phẩy phẩy tay rồi kéo Tô Cẩm Bình vào trong, vừa vào đã hỏi ngay: “Có phải Hoàng huynh ta thích cô không?”

Khóe môi Tô Cẩm Bình giật giật, vội vàng đáp: “Công chúa điện hạ, câu đùa này của cô không vui chút nào cả, Hoàng huynh cô thích ta à? Hắn không giết ta đã là kỳ tích rồi!”

Nàng vừa nói vậy, Quân Tử Mạch há hốc miệng, nhìn nàng bằng ánh mắt không thể tin được một lúc lâu mới ngơ ngơ ngác ngác nói: “Thảo nào Hoàng huynh thích cô, cô hoàn toàn khác hẳn, những phi tử khác của Hoàng huynh nói chuyện với ta đều rất khách sáo!”

“…” Cuối cùng nàng cũng gặp được một người tự quyền tự ý hơn cả mình, mấy lời nàng nói, cô Công chúa gì gì này hoàn toàn không hiểu chút nào sao? Thấy nàng ấy vẫn còn ngơ ngác, Tô Cẩm Bình ngậm miệng không nói gì nữa, thôi đi, lười phản bác!

Thấy nàng không nói gì, Quân Tử Mạch vội cầm tay nàng: “Thật ra ta hiểu ý cô, Hoàng huynh thích cô, nhưng cô không thích Hoàng huynh đúng không? Ta nói cho cô biết, tuy Hoàng huynh nhìn có vẻ rất khủng bố, nhưng thật ra, huynh ấy là người rất rất tốt, chỉ là… nhưng mà thôi, từ từ rồi cô sẽ hiểu điểm tốt của huynh ấy. Nếu huynh ấy thật sự thích cô, huynh ấy sẽ hái cả trăng cả sao trên trời xuống cho cô!”

Chuyện này liên quan gì đến nàng? Tô Cẩm Bình oán thầm trong lòng.

Tiểu Công chúa kia vẫn nói không ngừng, giống như Hoàng huynh nhà nàng ấy là người tốt hiếm có trên đời vậy. Tô Cẩm Bình cũng nhạy cảm phát hiện ra một số ý mà nàng ấy sơ hở để lộ ra, chỉ đơn giản là Hoàng huynh nàng ấy vốn là người rất tốt nhưng vì một chuyện nào đó nên mới biến thành như vậy.

Cho đến khi tiểu Công chúa kia nói: “Thật ra huynh ấy cũng không muốn, huynh ấy… ôi…!” Nói tới đây, trên mặt Quân Tử Mạch lộ ra vẻ ưu sầu.

Tô Cẩm Bình nhíu mày nhìn nàng ấy, thật sự không kìm được liền hỏi: “Vậy vì sao mà hắn biến thành như vậy?”

“Hả?” Trên mặt Quân Tử Mạch thoáng hiện lên vẻ bối rối, trong sự bối rối còn có cả vẻ lúng túng nữa, ấp úng nói, “Xin lỗi, chuyện này ta không thể nói cho cô biết được. Cô chỉ cần biết Hoàng huynh là một người rất tốt là được rồi, chỉ là đôi khi hơi nổi tính trẻ con một chút, không muốn chịu thua, nhưng huynh ấy thật sự không phải người xấu!”

Mấy lời này thì Tô Cẩm Bình thật sự cũng hơi tin, vì Quân Lâm Uyên bắt nàng tới đây, nói thẳng ra cũng chỉ vì muốn xả giận một chút mối hận cũ ở Đông Lăng thôi, thấy nàng không thoải mái, trong lòng hắn liền cảm thấy vui vẻ, đó không phải là tính trẻ con thì là gì?! Nếu hắn xấu xa thật thì sẽ không đối xử với nàng như vậy, mà ném thẳng nàng vào nhà tù thưởng thức hàng trăm nghìn loại khổ hình rồi. Nhìn tiểu Công chúa vẫn đang ríu ra ríu rít kia, Tô Cẩm Bình cười nói: “Được rồi, đừng nói nữa. Hoàng huynh cô không thích ta. Hắn hận ta đến tận xương ấy chứ! Bắt ta tới đây cũng chỉ vì muốn báo thù thôi!”

“Hoàng huynh không thích cô thì sao có thể cho cô vào Ngự thư phòng?” Quân Tử Mạch không tin, nói.

“À, là vì để trêu chọc ấy mà!” Tô Cẩm Bình đen mặt đáp.

“Hả?” Quân Tử Mạch ngớ người ra một chút rồi lại nhanh chóng mở miệng: “Còn lâu ta mới tin, trước đây Hoàng huynh chẳng thèm trêu chọc ai đâu!”

Tô Cẩm Bình câm nín hỏi trời xanh, mấy lời này nàng phải trả lời thế nào? Chẳng lẽ nói là vì nàng có giá trị sâu xa để đáng bị trêu chọc à?! Nghĩ rồi nàng cũng không muốn luẩn quẩn ở vấn đề này thêm nữa: “Cô nói thế nào thì là thế đi! Dù sao, ta cũng nghĩ rằng, một người bình thường sẽ không sai người mình thích đi cọ ngự dũng!” Thế nên, Quân Lâm Uyên thích nàng rõ ràng là truyện cổ tích Phương Tây, hay còn gọi là “Nghìn lẻ một đêm”.

“Cái gì?! Hoàng huynh để cô đi cọ rửa ngự dũng á?” Quân Tử Mạch nhảy dựng lên, dáng vẻ như hận không thể rèn sắt thành thép, lắc lắc đầu: “Bảo sao cô không thích huynh ấy, thì ra là có chuyện như vậy. Ngay cả theo đuổi phụ nữ mà Hoàng huynh cũng không biết, nhất định ta phải nói chuyện nghiêm túc với huynh ấy.”

“…” Rốt cuộc hôm nay nàng cũng hiểu được thế nào gọi là ông nói gà bà nói vịt!

Đúng lúc này, một cung nữ bước vào nói: “Công chúa điện hạ, Công chúa Nhã tới!”

Nghe câu này, sắc mặt Quân Tử Mạch chợt trở nên hơi khó coi, mày liễu nhíu chặt, ra vẻ rất mất hứng nhưng vẫn mím môi, không thoải mái nói: “Mời nàng vào đi!”

Không bao lâu sau, một cô gái mặc áo gấm đỏ thẫm bước vào, đôi mắt xếch như giận như không, trang sức trâm cài rực rỡ sắc màu, cái trán cao cao, đôi trâm với năm đôi chim loan xanh cắm lên búi tóc, đầu hơi hếch lên, dáng vẻ cao ngạo vênh váo hung hăng, vừa nhìn thấy Quân Tử Mạch liền nói: “Hoàng muội về rồi à?!” Lời nói như quan tâm nhưng nghe lại khiến người ta cảm thấy rất châm chọc.

Quân Tử Mạch gượng cười nói: “Tử Mạch tham kiến Hoàng tỷ.”

Đôi mắt xếch quét về phía Tô Cẩm Bình đứng bên cạnh, vừa nhìn thấy bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, đáy mắt ả hiện lên vẻ trào phúng: “Đi thịnh kinh một chuyến, về lại càng không biết quy củ hơn, quay về không biết tới vấn an mẫu hậu và Hoàng tỷ ta đây, lại đi lôi lôi kéo kéo một con tiện tỳ ngồi chỗ này nói trời nói biển, tự hạ thấp thân phận của mình. Quả nhiên, mẫu thân hạ tiện nên cũng sinh ra đứa con gái hạ tiện!”

Nghe ả nói vậy, Quân Tử Mạch chợt nổi giận, đôi mắt sinh động tỏa sáng như đá quý chợt lóe lên tia sáng lạnh, bước nhanh vài bước đến trước mặt Quân Mộng Nhã, vì nàng ấy không cao nên chỉ có thể ngẩng đầu nhìn ả: “Hoàng tỷ, tỷ nói ta thế nào cũng không sao, nhưng dù thân phận của mẫu thân ta là gì, thì người cũng là trưởng bối của tỷ, xin tỷ ăn nói cẩn thận!”

“Hừ!” Ả cười khẩy một tiếng, mặt đầy vẻ khinh bỉ: “Trưởng bối à?! Chẳng qua chỉ là một con tiện tỳ rửa chân được phụ hoàng bất cẩn sủng hạnh sau khi say rượu thôi, còn vọng tưởng bay lên làm phượng hoàng à?! Nếu không phải vì mang thai thứ bẩn thỉu như ngươi, thì người mẹ hạ tiện đó đã sớm bị xử tử hàng trăm nghìn lần rồi!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quân Tử Mạch chợt trắng bệch, giận dữ run rẩy môi, chỉ vào Quân Mộng Nhã một lúc lâu cũng không nói được một câu đầy đủ.

“Kẻ hạ tiện là hạ tiện như vậy đấy!” Nói xong ả lại tỏ vẻ rất khinh bỉ liếc nhìn Tô Cẩm Bình một cái.

Tuy biết rằng mình không nên đối đầu với ả Công chúa vênh váo hung hăng này, nhưng dáng vẻ tức giận đến run người của Quân Tử Mạch nhanh chóng khiến Tô Cẩm Bình nhớ tới Bách Lý Dung, hơn nữa, ả đàn bà này còn dám chửi mình là tiện tỳ, hạ tiện! Nàng hừ lạnh một tiếng, nói: “Ý của vị Công chúa này là thân phận của Công chúa Mạch có cao quý hay không, không phải do phụ hoàng các người quyết định mà là do địa vị nhà mẹ đẻ quyết định sao?”

Những lời này của nàng cực kỳ tàn nhẫn, nếu để người có ý đồ nghe thấy, thì tức là có tâm mưu phản, không tôn trọng hoàng thất, không để vua vào trong mắt! Quân Mộng Nhã biến sắc, chỉ vào mặt Tô Cẩm Bình, giận dữ không nói được thành lời: “Người đâu, vả miệng cho bản cung!”

“Công chúa điện hạ muốn vả miệng cũng được, có điều nô tỳ là người hầu hạ trước mặt Hoàng thượng, chờ đến khi Hoàng thượng hỏi tới, nô tỳ chắc chắn phải thẳng thắn nói suy nghĩ và hành động của Công chúa ra, cũng tiện để Hoàng thượng biết, nếu tương lai ngài ấy có con nối dõi, thì cũng chẳng liên quan gì đến hắn, còn phải xét xem thân phận của vị phi tử sinh con cho ngài ấy có cao quý hay không, rồi mới từ từ quyết định địa vị của vị hoàng tử hay Công chúa kia!” Tô Cẩm Bình nhìn thẳng ả ta không chút sợ hãi, giọng điệu trào phúng mang đầy gươm giáo.

Quân Mộng Nhã tức giận xanh mét mặt, trừng mắt hung hăng nhìn nàng một lúc lâu, hừ lạnh một tiếng: “Miệng lưỡi lợi hại đấy!!! Chờ bản cung tới xin Hoàng huynh để lôi ngươi về, để xem bản cung sẽ xử lý ngươi thế nào!”

Nói xong, ả giận dữ ngút trời bước đi!

Chờ ả đi khuất, Tô Cẩm Bình chợt giác ngộ, thôi xong, giúp Quân Tử Mạch lại đẩy chính mình vào, Quân Lâm Uyên mà nghe thấy có người muốn trừng trị mình thay hắn, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ!

Quân Tử Mạch quay đầu nhìn Tô Cẩm Bình một cái, ánh mắt đầy vẻ cảm kích và kính nể: “Cô lợi hại thật! Trước kia Nhã Hoàng tỷ và Mộng Hoàng tỷ thường xuyên ức hiếp ta, ta cũng không dám đối đầu với họ đâu!”

Tô Cẩm Bình cũng thầm cảm thán trong lòng, vâng, nàng lợi hại lắm, lợi hại đến mức hại cả mình luôn rồi! Tô Cẩm Bình thầm oán trong lòng nhưng đây cũng là do mình ngứa mồm mà ra, không trách được người khác, sỉ vả mình một lúc lâu sau mới nói: “Hoàng huynh cô đối xử với cô tốt như vậy, sao cô lại sợ họ đến mức đó?”

“Vì Hoàng huynh đối xử với họ rất tốt.” Nói xong, Quân Tử Mạch sụt sịt mũi, dáng vẻ rất ấm ức, “Nếu ta phạm lỗi, chắc chắn Hoàng huynh sẽ trách phạt ta rất nặng nề, nhưng nếu các nàng ấy phạm lỗi, từ trước tới giờ Hoàng huynh chưa từng phạt họ!”

Nghe nàng ấy nói vậy, Tô Cẩm Bình hơi ngẩn người, cảm giác kỳ quái lại dâng lên, nhìn Quân Tử Mạch nói: “Ta không nghĩ thế, Hoàng huynh cô làm như vậy không phải là sủng ái các nàng ấy, mà là hại họ. Cô nghĩ mà xem, dù họ có phạm lỗi gì, Hoàng huynh cô cũng không quản, thì họ vĩnh viễn cũng không hiểu mình đã làm sai, chỉ biết phạm lỗi liên tục, cuối cùng cũng sẽ có ngày gây họa lớn. Nhưng với cô thì khác, chỉ cần cô phạm lỗi, hắn sẽ dạy dỗ cô, để cô biết cô sai thế nào, sau này sẽ không tái phạm nữa. Hoàng huynh cô như vậy là muốn tốt cho cô. Hơn nữa, cô nghĩ lại mà xem, Hoàng huynh cô sẵn sàng bỏ ra mười thành trì vì hôn sự của cô, còn để mặc cô tùy ý quậy phá trước mặt hắn, hắn có đối xử tốt với các nàng ấy như vậy sao?”

Tô Cẩm Bình cho rằng không, vì nếu hắn cũng đối xử tốt với hai Công chúa kia như vậy thì họ đã không đến gây sự. Nói thẳng ra, cũng là vì quá ghen tị mà thôi, mà trên người Quân Tử Mạch, chắc chắn cũng có thứ đáng để họ ghen tị. Thứ duy nhất đó chính là hoàng sủng!!!

Nàng vừa dứt lời, Quân Tử Mạch lại ngẩn ngơ, vẻ ảm đạm trong mắt tan đi rất nhiều, tia sáng chợt lóe lên: “Thì ra là vậy à?” Sau khi nghiền ngẫm kỹ lưỡng mấy lời này, nàng ấy cũng cảm thấy rất có lý, ánh mắt nhìn Tô Cẩm Bình càng thân mật hơn, vỗ vỗ ngực mình rất có vẻ hiệp nữ: “Lần này cô giúp ta, sau này cô cũng chính là tỷ tỷ của ta, ở trong hoàng cung này, có chuyện gì ta sẽ bảo vệ tỷ! Ngay cả Hoàng huynh cũng đừng mong có thể dễ dàng làm gì tỷ!”

Đây vốn là mục đích ban đầu của Tô Cẩm Bình, tìm cho mình một chỗ hậu thuẫn, nhưng nhìn thấy ánh mắt sáng rực của nha đầu này, cùng với vẻ thẳng thắn thật lòng đó, khiến nàng cũng thấy rất cảm động, cũng thật lòng thích nha đầu này. Nàng cười gật đầu, bất giác nói: “Cô thực sự rất giống muội muội của ta, thật sự rất giống!” Rất giống Thiển Ức, cũng rất giống Bách Lý Dung, vừa đơn thuần đáng yêu, lại đầy nghĩa hiệp. Càng là những người có tâm hồn u ám, sẽ càng thích những người như vậy, vì trong lòng họ, người đơn thuần giống như vầng thái dương, có thể sưởi ấm từng ngóc ngách trong lòng bọn họ. Có lẽ, Quân Lâm Uyên thích cô muội muội này cũng vì nguyên nhân đó chăng.

“Vậy thì hay rồi, ta cũng cảm thấy có một tỷ tỷ như tỷ mới tốt, hoàn toàn không giống hai người đáng ghét kia!” Nói xong, nàng ấy nhe răng trợn mắt, cuối cùng lại thêm một câu, “Nếu tỷ mà là Hoàng tẩu của ta thì quá tốt, ừ… chưa biết chừng vài hôm nữa Hoàng huynh sẽ phong tỷ làm hậu ấy chứ!”

“…” Vì sao lại nói đến chuyện này?

Bỗng nhiên, Tô Cẩm Bình nhướng mày, ánh mắt chợt lóe lên, quay đầu nhìn về phía Tây Nam, sau đó, trên mặt như hiện lên vẻ nghiền ngẫm…



Trong Ngự thư phòng, Hoàng Phủ Hoài Hàn đã quay về, một hắc y nhân đang bẩm báo trước mặt Quân Lâm Uyên.

Quân Lâm Uyên ngồi thẳng lưng trên long ỷ, trầm ngâm một lúc lâu sau mới hỏi: “Nàng nói vậy thật sao?” Trừ việc nói mấy câu chọc cười ra, cô gái đó còn có tầm mắt như vậy cơ à?!

“Đúng vậy ạ!” Hắc y nhân cúi đầu đáp. Thật ra, y vẫn còn giấu một câu trong lòng chưa nói, lúc ấy, hình như y bị phát hiện, nếu nói ra chẳng khác nào chứng tỏ y vô dụng, nên y không dám nói.

Hắn chợt nở nụ cười, như tán thưởng, cũng như căm hận, cô gái này, thật sự rất phù hợp với câu ‘thông minh giả ngốc’ kia!

Đúng lúc này, thái giám ngoài cửa bẩm báo: “Hoàng thượng, Công chúa Nhã cầu kiến!”

Quân Mộng Nhã tới làm gì, hắn đương nhiên biết rõ, nếu như bình thường, hắn hẳn sẽ vui vẻ đồng ý, nhưng hiện giờ, nghĩ đến mấy lời ám vệ bẩm báo, trong lòng hắn chợt có chút do dự, một lúc lâu sau, giọng nói du dương lạnh lẽo mới vang lên: “Trẫm bận chính sự, không gặp.”

“Vâng!” Tiểu thái giám đáp rồi quay ra báo với Quân Mộng Nhã ở ngoài cửa. Quân Mộng Nhã tức tối dựng thẳng lông mày, quay người bước đi. Đi chưa được mấy bước, ả chợt nhìn thấy một người mặc y phục đỏ như lửa đi lướt qua mình, trên tay cầm một cây quạt vàng tao nhã phe phẩy, lúc này người đó đã đi cách ả một đoạn xa, chỉ lưu lại một bóng dáng mờ nhạt.

Ả vốn đang rất tức giận, thấy một người đắc ý như vậy, Quân Mộng Nhã càng giận dữ hơn, nghiến răng quát to: “To gan, thấy bản Công chúa mà dám không hành lễ?!”

Hoàng Phủ Dạ ở phía trước nghe tiếng quát này, hơi quay đầu lại, trên khuôn mặt còn xinh đẹp hơn phụ nữ ba phần kia nở ra một nụ cười tuyệt mỹ, đẹp đến chấn động lòng người, như cười như không nhìn Quân Mộng Nhã, giọng điệu ngả ngớn mang theo ý cười vang lên: “Vị này là… Công chúa điện hạ sao?”

Khuôn mặt này khiến Quân Mộng Nhã ngẩn người, vẻ kiêu ngạo lập tức biến mất, ngây ngây ngẩn ngẩn nhìn mặt Hoàng Phủ Dạ, hai gò má đỏ ửng lên, vô cùng thẹn thùng cúi đầu nói: “Bản Công chúa là Tứ Công chúa Quân Mộng Nhã!”

Vừa thấy mỹ nam đã kích động thông báo luôn cả khuê danh của mình!

Hoàng Phủ Dạ nhìn ả như cười như không, đôi mắt hoa đào quyến rũ mang theo vẻ khinh bỉ, hắn lui tới thanh lâu bao nhiêu năm nay, có dạng phụ nữ nào mà hắn chưa từng gặp qua?! Người bị hắn mê hoặc đến mất hồn lạc phách thì chỗ nào cũng có, nhưng Công chúa một nước lại kích động đến mức này, cuống quít phun luôn cả khuê danh của mình ra, thật đúng là gái lớn vội gả chồng! Hắn chắp tay nói: “Bản vương có lễ!” Nói xong hắn lập tức quay người đi. Loại phụ nữ mê trai lại vênh váo ngang ngược này, đừng nói là sẽ không thích, ngay cả nhìn nhiều thêm một chút cũng lãng phí thời gian của hắn.

Quân Mộng Nhã chợt cuống cuồng hỏi: “Vương gia? Ngài là vương gia nước nào?”

Nhưng sau khi ả nói xong câu này, người trước mặt đã đi rất xa như không nghe thấy câu hỏi của ả, vì thế cũng không có ai trả lời hết. Quân Mộng Nhã vội quay đầu hỏi người bên cạnh: “Hắn là ai?”

“Công chúa điện hạ, đó là Dạ Vương điện hạ của Đông Lăng, đã đến Bắc Minh hai ngày rồi!” Cung nhân đáp.

Quân Mộng Nhã siết chặt nắm tay dưới áo bào, trong mắt hiện ra tia sáng nhất định phải có được!



Tô Cẩm Bình vừa từ cung của Quân Tử Mạch ra đã được thông báo là Hoàng Phủ Hoài Hàn mời sang. Lần này, người đến báo là một thái giám nàng đã gặp ở tẩm cung của Hoàng Phủ Hoài Hàn lần trước, nên cũng lập tức đi theo không nghi ngờ gì, trong lòng thầm suy nghĩ, tên cẩu Hoàng đế này lại định tìm mình làm gì? Chẳng lẽ lại muốn gây sự sao?! Nàng vừa nghĩ vừa đi tới cửa tẩm cung của hắn, sau khi hạ nhân bẩm báo, Tô Cẩm Bình bước từng bước vào trong.

Lúc này, Hoàng Phủ Hoài Hàn đang ngồi bên bàn, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ lạnh lùng, thấy Tô Cẩm Bình vào, sắc mặt hắn hơi dịu đi một chút.

“Không biết Hoàng thượng cho truyền tiểu nhân đến có chuyện gì?” Sắc mặt Tô Cẩm Bình không dễ nhìn lắm, vì đúng là nàng không muốn gặp người này.

Tâm trạng Hoàng Phủ Hoài Hàn vốn không tệ lắm, nhìn thấy sắc mặt của nàng lập tức biến mất hẳn, vì thế, mấy lời muốn nói cũng thay đổi theo, ngữ điệu hơi cao lên: “Ngày mai trẫm sẽ đi!”

“Vậy thì tốt quá, sau này chúng ta không hẹn gặp lại!” Tô Cẩm Bình vội nói, mặt đầy vẻ sung sướng, hoàn toàn không che giấu, trong lòng lại thầm oán, hắn muốn cút thì cứ cút đi, nói với mình làm gì?!

“Nàng thật sự không đáp ứng yêu cầu của trẫm sao?” Trong lòng nàng, ở bên cạnh mình còn không bằng ở bên cạnh Quân Lâm Uyên sao?!

Tô Cẩm Bình cười lạnh: “Hoàng thượng, tiểu nhân biết ngài đã yêu ta sâu đậm lắm rồi, nhưng tình yêu của ngài quá rẻ mạt, ta không gánh nổi!” Mấy lời này mang theo vẻ trào phúng sắc bén, mục đích là muốn châm chọc ngày đó Hoàng Phủ Hoài Hàn lại muốn dùng mỹ nam kế với nàng. Hắn thích nàng à? Coi nàng là kẻ ngốc sao?! Đơn giản là lại muốn lợi dụng mà thôi!

Nghe nàng nói vậy, trong mắt Hoàng Phủ Hoài Hàn chợt dâng lên vẻ đau đớn, ngoài mặt vẫn không thể hiện gì, chính hắn cũng không nói rõ được, rốt cuộc hắn thích nàng được mấy phần, thậm chí cũng không biết rốt cuộc đây có phải là thích hay không, nên khi nghe thấy nàng nói tình yêu của mình ‘rất rẻ mạt’, hắn chỉ cảm thấy không biết phải nói gì đáp lại. Im lặng một lúc lâu sau, hắn mới lạnh giọng nói: “Bách Lý Kinh Hồng, tốt hơn trẫm nhiều như thế sao?”

Mấy lời này mang theo vị chua mà chính hắn không phát hiện ra.

Tô Cẩm Bình nhíu mày, ánh mắt nhìn hắn càng thêm khó hiểu, người này bị làm sao thế? Đầu bị lừa đá à?! Mấy vấn đề này mà hắn cũng hỏi được, nếu không phải vì mình đã hiểu hắn quá rõ thì thật sự đã nghĩ rằng hắn đang nói thật. Nhưng nàng vẫn rất thẳng thắn đáp: “So với Hoàng thượng, thì chàng mới có thể gọi là người phù hợp nhất!”

“Rầm!” một tiếng, Hoàng Phủ Hoài Hàn đập mạnh tay xuống bàn, vẻ bình tĩnh cố gắng giữ nửa ngày cũng biến mất hẳn. Hắn bước vài bước đến trước mặt Tô Cẩm Bình, nghiến răng nhìn nàng: “Tô Cẩm Bình, vậy nàng nói thử xem, trẫm có chỗ nào kém hắn?!”

“Chỉ có một chỗ!” Tô Cẩm Bình thực sự muốn chọc tức hắn.

Một luồng sát khí dâng lên trong mắt hắn, gân xanh ở thái dương cũng nảy lên: “Tô Cẩm Bình, trẫm muốn nghe lời nói thật!”

Tô Cẩm Bình nhìn hắn nghiêm túc như vậy, liền thẳng thắn nói: “Chàng có thể cho ta sự duy nhất, Hoàng thượng không cho được!” Trong tiềm thức nàng đã hơi tin tưởng lời nói của Hoàng Phủ Hoài Hàn, vì phản ứng hiện giờ của hắn, dường như thật sự đã bị lún sâu vào không thể kiềm chế được.

Hơi thở của Hoàng Phủ Hoài Hàn dồn dập thêm vài phần, rõ ràng đã bị kích thích nặng nề, tia sáng lạnh cuồn cuộn lên trong con ngươi tím đậm, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Tô Cẩm Bình: “Nếu như trẫm cũng có thể làm được thì sao?”

Nói xong câu này, trong lòng hắn lại thoải mái đến khó hiểu. Hắn vốn không biết địa vị của nàng trong lòng mình nặng đến đâu, nhưng hiện giờ đã có câu trả lời. Thì ra, trong tiềm thức, hắn thậm chí còn sẵn lòng cho nàng lời hứa ‘duy nhất’! Lời hứa này, dù lúc trước có cảm động với Hinh Nhi, hắn cũng chưa từng cho nàng ấy.

“Nhưng sẽ có một ngày, Hoàng thượng vẫn sẽ vì giang sơn xã tắc của ngài, mà bỏ rơi ta không chút do dự!” Mặt nàng không chút thay đổi nói, đôi mắt phượng nhìn thẳng vào mắt Hoàng Phủ Hoài Hàn khiến hắn không thể lảng tránh được.

Dưới ánh mắt chăm chú của nàng, Hoàng Phủ Hoài Hàn hơi mất tự nhiên muốn né tránh. Nàng nói đúng, hắn phải thừa nhận, nếu thật sự có một ngày như thế, hắn sẽ lựa chọn như vậy, nhưng mà… “Trẫm sẽ làm như vậy, chẳng lẽ Bách Lý Kinh Hồng sẽ không sao?”

Những lời này cũng thực sự khiến Tô Cẩm Bình phải suy nghĩ! Nàng và Bách Lý Kinh Hồng đã từng nói rất nhiều vấn đề, đã từng nói trọn đời trọn kiếp một đôi, cũng đã từng nói sống chết có nhau, chỉ duy nhất vấn đề này là chưa từng. Nàng cũng biết hắn muốn có giang sơn, cũng vẫn luôn muốn hỏi giữa nàng và giang sơn bên nào nặng bên nào nhẹ, nhưng mỗi khi định hỏi ra, nàng lại nuốt xuống, vì nàng cảm thấy vấn đề này thật sự rất tầm thường, tầm thường y như câu người ta hay hỏi người yêu của mình: “Nếu em và mẹ anh cùng rơi xuống nước thì anh cứu ai trước” vậy.

Vì thế nên nàng mới không hỏi, hiện giờ bị Hoàng Phủ Hoài Hàn dùng vấn đề này dồn nàng vào đường cùng khiến nàng không biết phải trả lời thế nào! Đột nhiên, nàng chợt nhớ tới hình ảnh hắn so tài đánh đàn vì mình, còn cảnh tượng hắn ngoan ngoãn chịu đòn, nàng liền liếc nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn, nếu là người đàn ông này thì chắc chắn sẽ không thể làm đến mức đó vì mình!!! Còn Bách Lý Kinh Hồng, nếu không phải đã yêu đến mức sâu đậm nhất thì sao có thể làm thế được?! Nghĩ vậy, nàng hơi ngẩng đầu, trả lời: “Ta tin rằng, chàng tuyệt đối sẽ không làm thế!”

“Nàng tin hắn như vậy sao?” Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh lùng hỏi, lửa giận bùng lên dưới đáy mắt, vừa không cam lòng, vừa ghen tị!

Nụ cười lạnh xuất hiện trên khuôn mặt xinh xắn của Tô Cẩm Bình, chợt toát ra vẻ tao nhã, ngạo nghễ, tự tin không ai sánh bằng: “Không phải ta tin chàng, mà ta tin chính ta!” Tin rằng chắc chắn mình sẽ không nhìn nhầm người.

Hoàng Phủ Hoài Hàn uất nghẹn, trong lòng cũng cảm thấy tan hết hy vọng, cuối cùng mới nhíu mày nói: “Nhưng trẫm vẫn muốn nói cho nàng biết, thiết kỵ của trẫm sớm muộn gì cũng sẽ san bằng thiên hạ. Chờ đến khi hắn chỉ còn hai bàn tay trắng, trẫm hy vọng nàng sẽ không hối hận vì quyết định của mình!” Giọng của hắn nhỏ hơn một chút, không để người ngoài cửa nghe thấy.

“Hoàng thượng, thứ mà mỗi người theo đuổi đều khác nhau. Có người cảm thấy thống nhất thiên hạ lưu danh sử sách là quan trọng nhất, cũng có người cảm thấy công danh lợi lộc chỉ là gió thoảng mây trôi. Thứ ta mong chờ, chỉ là một tình cảm chân thành, sâu đậm. Tình cảm đó có thể cùng lên trời xanh cùng xuống suối vàng, tình cảm đó có thể vứt bỏ tất cả, những thứ này, Hoàng thượng không cho ta được! Hơn nữa, chinh chiến thiên hạ, ai thắng ai thua, còn chưa biết được!” Đây là lần đầu tiên Tô Cẩm Bình nghiêm túc nói chuyện với Hoàng Phủ Hoài Hàn như vậy, toàn thân nghiêm chỉnh hơn rất nhiều.

Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng kinh ngạc vì vẻ trí tuệ hiếm thấy này của nàng, ‘tình cảm đó có thể cùng lên trời xanh cùng xuống suối vàng, tình cảm đó có thể vứt bỏ đi tất cả’ sao?! Đó là thứ tình cảm mà nàng mong muốn?! Nhưng chính hắn cũng phải thừa nhận rằng, hắn thật sự không cho được!!! Hắn chán nản hít sâu một hơi, đôi môi mỏng lạnh băng khẽ cong lên cười: “Tô Cẩm Bình, lúc trước đúng là trẫm xem thường nàng.” Hắn chỉ nhìn thấy vẻ mặt vô lại, ngớ ngẩn của nàng, mà không hề biết rằng nàng còn có vẻ mặt trí tuệ như vậy nữa, nhìn thì như không biết gì cả, thật ra lại hiểu rõ tất cả mọi thứ!

Hiện giờ ngươi cũng đang xem thường bà thì có ấy! “Không biết Hoàng thượng nhìn nhận tiểu nhân thế nào?”

“Thông minh giả ngốc!” Hắn lạnh lùng nói, nhưng giọng điệu đầy vẻ tán thưởng.

Tô Cẩm Bình ôm hai má vô cùng ngượng ngùng nói: “Ai you, Hoàng thượng khen nhầm rồi, khen nhầm rồi!”

Nhìn thấy nàng lại thành bộ dạng này, khóe môi hắn khẽ run lên không kìm được, gân xanh ở thái dương cũng khe khẽ giật nảy vài cái, nhưng tâm trạng bình thản hơn rất nhiều: “Tô Cẩm Bình, nghe những lời nàng vừa nói, đột nhiên trẫm mới nhớ tới một chuyện, điều mà nàng rất mong muốn là một tình cảm chân thành, sâu đậm phải không?”

“Đúng thế!” Hắn lại hỏi đến chuyện này làm gì?

“Vậy… bạc thì sao?” Không phải là ngay cả lúc nằm mơ nàng cũng nghĩ đến tiền sao?

Ặc… sắc mặt Tô Cẩm Bình chợt cứng ngắc, một lúc mới nói: “Tình cảm chân thành sâu đậm là thứ ta rất muốn, còn bạc là thứ ta rất muốn nhất!”

“Vậy, nếu trẫm có thể giao hết tiền bạc trong quốc khố cho nàng, nàng có bằng lòng rời xa Bách Lý Kinh Hồng không?” Hắn như nhìn thấy một tia hy vọng vậy, hắn vẫn còn nhớ rõ ràng chuyện lúc trước, cô nàng này chui vào quốc khố của mình, chết cũng không chịu đi ra!

Trên mặt Tô Cẩm Bình lộ ra nụ cười thô thiển: “Để ta nghĩ một chút!” Tiền của Hoàng Phủ Hoài Hàn nàng cũng nhớ rõ ràng, ai you… khó quyết quá! Suy nghĩ một lúc, nàng mới chợt nhớ tới một chuyện, sau đó nhíu mày kiên quyết lắc đầu: “Không được! Tiểu nhân là người có phẩm chất đạo đức cao thượng, không thể vì bạc mà bỏ đi tình cảm chân thành được!” Lời nói ra ngoài miệng thì vô cùng chính trực, nhưng trong lòng nàng lại nghĩ là… Tiểu Hồng Hồng vốn rất nhiều tiền, làm Hoàng đế rồi thì quốc khố Nam Nhạc cũng là của hắn, nếu tính như vậy thì hắn còn nhiều tiền hơn Hoàng Phủ Hoài Hàn nhiều! Vì thế… khà khà…

Chuyện này cũng nói với chúng ta một đạo lý, người đàn ông có năng lực, phải giữ được người phụ nữ của mình, không chỉ giữ chặt ở phương diện tình cảm, mà về thực lực cũng không thể thua bất cứ kẻ nào, đặc biệt là trên vấn đề nhạy cảm như tiền bạc này! Dù là ở hiện đại hay ở cổ đại cũng đều như thế! Hơn nữa, Tô Cẩm Bình nhận thức sâu sắc rằng, mấy người đàn ông không có tiền mà lại trách phụ nữ tham phú phụ bần, căn bản là minh chứng cho sự vô dụng! Đã không có bạc, còn không nghĩ xem nên kiếm tiền như thế nào, nên phấn đấu ra sao để giữ chặt người phụ nữ của mình, lại đi than trời trách đất oán hận đối phương thay lòng đổi dạ, chẳng phải vô dụng thì là gì?!

Khóe môi Hoàng Phủ Hoài Hàn giật giật mấy cái, rõ ràng là bị câu ‘tiểu nhân là người có phẩm chất đạo đức cao thượng’ kia giáng cho một cú!

Hắn còn đang định nói gì đó, thì một luồng sát khí sắc bén xé gió lao tới, hai người đều quay đầu, Hoàng Phủ Hoài Hàn vung tay áo bào lên, một luồng lực lao ra đẩy người kia bắn xa ra ngoài!

Không bao lâu sau, mấy hắc y nhân nữa lại xông vào! Tình cảnh quen thuộc này khiến Tô Cẩm Bình không khỏi oán trách Hoàng Phủ Hoài Hàn, lần trước khi hắn gặp mình một mình cũng bị ám sát, lần này cũng liên lụy nàng như thế, chết tiệt!!! Mà khiến nàng càng tức tối hơn là, nàng bị Quân Lâm Uyên bỏ thuốc, hiện giờ đến năng lực bảo vệ mình cũng không có!!!

Hoàng Phủ Hoài Hàn lại không biết tình trạng cơ thể của nàng, chỉ lo giết người. Tô Cẩm Bình cũng to giọng hô: “Bắt thích khách!” Hoàng Phủ Hoài Hàn chết cũng không sao, nhưng đừng có liên lụy đến nàng!!!

Tiếng kêu này đã khiến một hắc y nhân chú ý tới nàng, một luồng nội lực lao thẳng về phía Tô Cẩm Bình. Nàng đang muốn ra tay đỡ lại, nhưng lại không thể động đậy, trong lòng thầm mắng Quân Lâm Uyên thêm vài lần nữa, mím chặt môi chờ cái chết đến…

“Keng!” một tiếng, kiếm của thích khách kia rơi xuống đất, đồng thời rơi xuống còn có cả cây quạt cán vàng của Hoàng Phủ Dạ. Điều khiến Tô Cẩm Bình ngạc nhiên hơn là không ngờ Hoàng Phủ Hoài Hàn lại đứng chắn trước mặt mình, tư thế này… rõ ràng là muốn đỡ kiếm thay cho mình! Nàng không hoa mắt chứ?!

Lần trước trong Ngự thư phòng của Đông Lăng, hắn bị thương vì mình, hôm nay còn có thể làm được tới mức này, thật là…

Hoàng Phủ Dạ vừa mới chạy tới cũng ngẩn người ra giống nàng, nếu hắn ta tới trễ một bước thôi thì thanh kiếm kia đã xuyên qua ngực Hoàng huynh rồi! Hắn ta nhất thời không tìm thấy giọng nói của mình, chẳng lẽ Hoàng huynh cũng…?!

Ngự lâm quân nhanh chóng chạy tới, những người đó biết ám sát không thành công lập tức tự sát!

Quân Lâm Uyên cũng nghe tin báo mà đến, sắc mặt cực kỳ khó coi! Nếu Hoàng Phủ Hoài Hàn chết ở hoàng cung Bắc Minh, thì dù nhảy xuống sông Hoàng Hà, Bắc Minh họ cũng không rửa sạch tội được. Hắn không sợ khai chiến với Đông Lăng, mà không chấp nhận có người mưu tính hắn như thế. Vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Hoài Hàn, hắn liền lên tiếng: “Hoài Hàn huynh, huynh không sao chứ?”

Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng nhíu mày: “Không sao, chắc có người không hy vọng trẫm ở lại Bắc Minh!” Thật ra hắn cũng vốn định ngày mai sẽ rời đi rồi.

Quân Lâm Uyên biến sắc, dung nhan như mạ vàng lạnh đi: “Hoài Hàn huynh nói vậy là đang nghi ngờ do trẫm làm sao?”

“Mộ Dung Thiên Thu!” Hắn ta lạnh lùng phun ra bốn chữ, phản bác phán đoán của hắn.

Lúc này sắc mặt Quân Lâm Uyên mới dịu xuống, thực ra chính hắn cũng nghi ngờ là do Mộ Dung Thiên Thu làm! Hiện giờ bốn nước đang ở thế chân vạc, đương nhiên những quốc gia khác sẽ lo lắng nước hắn liên minh, Đông Lăng và Bắc Minh ở cạnh nhau, hai vị Hoàng đế liên tục qua thăm nhau cũng như chứng minh với bên ngoài rằng quan hệ của họ không đơn giản. Tân hoàng của Nam Nhạc sắp đăng cơ, làm sao có thời gian rảnh để ý tới chuyện này, như vậy cũng chỉ còn lại Tây Võ! Việc lần này Mộ Dung Thiên Thu chỉ muốn cảnh cáo họ, chứ nếu ám sát, chắc chắn sẽ không chọn ban ngày mà phải vào buổi tối mới đúng. Mục đích của hắn ta, chính là khiến cho bọn họ dù có liên minh cũng phải cân nhắc một chút! Mà nếu Hoàng Phủ Hoài Hàn hơi ngốc nghếch một chút, thì có lẽ còn nghi ngờ cả Quân Lâm Uyên! Giỏi cho Mộ Dung Thiên Thu, hắn ta nghĩ Quân Lâm Uyên hắn là bù nhìn sao? Dám phái sát thủ vào tận hoàng cung của mình thì phải dám đón nhận cái giá đắt phải trả!!!

“Việc này Lâm Uyên huynh định xử lý thế nào?” Dù sao nơi này cũng là Bắc Minh, Hoàng Phủ Hoài Hàn gặp chuyện ở đây đương nhiên có quyền yêu cầu Quân Lâm Uyên phải ăn nói cho rõ ràng.

Nụ cười cực kỳ tàn độc nở ra trên mặt Quân Lâm Uyên: “Đương nhiên phải bắt Mộ Dung Thiên Thu trả giá đắt! Hoài Hàn huynh cứ yên tâm chờ tin của trẫm đi, chuyện này, trẫm ắt phải xử lý rõ ràng cho huynh!”

Thấy Quân Lâm Uyên tự tin như thế, Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng không nói nhiều: “Vậy trẫm sẽ chờ tin lành!”

Quân Lâm Uyên khẽ gật đầu, cũng không có hứng nói chuyện thêm với Hoàng Phủ Hoài Hàn một câu nào nữa, càng không có tâm trạng nhìn Tô Cẩm Bình lấy một cái, phất tay áo bào đi về phía Ngự thư phòng, nụ cười trên mặt khiến người ta sợ hãi, nốt ruồi son ở mi tâm lại đẹp đến mức không ai dám nhìn thẳng, bộc lộ trọn vẹn sự phẫn nộ của đế vương với việc này! Quả thật, đối với Quân Lâm Uyên mà nói, đây đã không còn là một lời cảnh cáo nữa, mà là một sự nhục nhã đối với Quân Lâm Uyên hắn, cũng là sự nhục nhã đối với thực lực và trí tuệ của hắn!!! Chuyện này, hắn nhất định phải bắt Mộ Dung Thiên Thu trả giá đắt!

“Xử tử toàn bộ người phụ trách an toàn của hoàng cung hôm nay!” Chỉ một câu lại quyết định vận mệnh của mấy nghìn người.

“Vâng!”…

Chờ hắn đi khuất, Hoàng Phủ Dạ mới nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn, muốn nói lại thôi, dường như không biết phải nói gì. Hắn thực sự cảm thấy cảnh tượng vừa rồi rất kỳ quái.

Thấy Hoàng Phủ Dạ nhìn mình chằm chằm, mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng hơi gượng gạo. Vừa rồi thấy nàng gặp nguy hiểm, hắn không kịp nghĩ ngợi lập tức lao đến chắn trước mặt nàng, hành vi hoàn toàn do vô thức, nhưng mà… chuyện này phải giải thích với Dạ thế nào?

Hoàng Phủ Dạ im lặng một lúc lâu, hình như cuối cùng cũng suy nghĩ kỹ càng, đưa tay ra vận nội lực, hút cây quạt đang nằm trên mặt đất về lại tay mình, không nói gì thêm mà quay người đi thẳng.

Hoàng Phủ Hoài Hàn vừa gặp phải ánh mắt kỳ quái của Hoàng Phủ Dạ, lại bắt gặp tiếp ánh mắt kỳ quái của Tô Cẩm Bình, mi tâm nảy lên, lạnh giọng nói: “Không định cảm ơn trẫm sao?”

Dù thế nào thì nàng cũng vẫn phải nhận ân tình này! Tô Cẩm Bình nghiêm túc nói: “Đúng là phải cảm ơn Hoàng thượng! Tiểu nhân còn có việc, đi trước!” Nàng không bao giờ muốn ở chung một phòng với phần tử nguy hiểm này nữa, vì tỷ lệ gặp chuyện không may của hắn rất cao!

Nhìn theo bóng người chậm rãi bước đi của nàng, giọng nói lạnh như băng của Hoàng Phủ Hoài Hàn lại vang lên như tuyên bố: “Tô Cẩm Bình, trẫm có thể vì nàng mà quên đi mạng sống, nhưng mà, chỉ cần trẫm còn sống, thì trong lòng trẫm, nàng vĩnh viễn cũng không thể nặng hơn thiên hạ được!”

Mấy lời này nhìn như khó hiểu, nhưng Tô Cẩm Bình lại hiểu được ý hắn. Nàng dừng bước, quay đầu nhìn hắn, nói rất thật lòng: “Hoàng thượng, ngài thoạt nhìn có vẻ rất thông minh, thật ra chỉ là tỏ vẻ thông minh thôi!”

Gân xanh trên thái dương vị Hoàng đế nào đó nảy lên bần bật, cô nàng chết tiệt này còn dám châm chọc hắn à?! Tỏ vẻ thông minh, chẳng phải là nhìn có vẻ thông minh, thật ra rất ngu ngốc sao?!

Thấy hắn nổi giận, Tô Cẩm Bình khẽ cười, nói rất ôn hòa, giọng nói cũng vô cùng thân mật: “Hoàng thượng nghĩ kỹ hơn một chút sẽ hiểu ý tiểu nhân mà!” Nói xong, nàng quay người bước đi, đầu cũng không ngoảnh lại. Dù thế nào, tâm ý này của Hoàng Phủ Hoài Hàn, nàng nhận, nhưng chỉ cần nghĩ tới đối tượng vừa liều mình cứu nàng lại là hắn, nàng vẫn cảm thấy vô cùng kỳ quái!

Hoàng Phủ Hoài Hàn ngẩn người ở trong phòng, cũng hiểu ý nàng, khóe môi lạnh băng cong lên cười tự giễu, nàng muốn nói là mình không cần phải làm mấy hành động đó vì nàng, vì nếu đã hiểu được giang sơn nặng nhất, cần gì phải không quý trọng tính mạng của mình như vậy sao? Nhưng, hành động vừa rồi của hắn, cũng chỉ là hành động vô thức, bản thân hắn cũng không thể khống chế được thì hắn phải làm sao?!

Tô Cẩm Bình, nàng đã thông minh giả ngốc nghếch như vậy, thông minh hơn trẫm rất nhiều như vậy, liệu nàng có thể dạy cho trẫm, làm thế nào khống chế trái tim mình, làm thế nào để ép mình buông tình cảm không nên có này xuống được không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui