Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần

Đi theo sau hắn một lúc lâu, nàng lại chợt phát hiện ra hướng hắn đang đi chính là cung điện lần trước nàng nhìn thấy. Giờ thì trong lòng Tô Cẩm Bình càng thấy kỳ quái hơn, hôm nay nhìn thần thái của hắn có vẻ vơi đi một chút rồi, sao còn phải đi tới chỗ này?

Cung điện kia giống như một cái hồ hình chữ nhật, không có bất cứ đồ trang trí nào, thậm chí ngay cả một cái mái nhà đơn giản nhất cũng không có, chỉ có một cánh cửa nho nhỏ, trên cửa treo tấm biển viết ba chữ lớn “Minh Dẫn cư”.

Quân Lâm Uyên chậm rãi bước vào trong, sau khi vào cũng không đóng cửa, xem ra đang chờ người nào đó. Tô Cẩm Bình do dự một chút rồi lặng lẽ lẩn người đi tới, nhìn trong phòng không có một bóng người nào, chắc hẳn có mật đạo. Nàng nhìn quanh bốn phía một lát rồi đi đến ba miếng gạch trên tường phía Tây, gõ nhẹ mấy cái.

Ngay sau đó, tiếng cửa mật đạo bị mở ra. Mật đạo được đào sâu trong lòng đất, còn có một tầng bậc thang đi xuống. Tô Cẩm Bình nín thở, bước theo cầu thang dẫn xuống dưới. Khi nàng vào hẳn trong mật đạo, cửa mật đạo lại đóng lại, nhưng nàng cũng không hề hoảng hốt, không có mật đạo nào có thể làm khó nàng được. Nàng quay đầu nhìn ngọn nến treo trên tường, rồi cẩn thận quan sát tình hình bốn phía, né tránh những điểm mấu chốt.

Đến bậc thang cuối cùng, cách đó khoảng một thước còn có một cánh cửa nữa, nhưng nếu bước vào sẽ bị Quân Lâm Uyên phát hiện. Tô Cẩm Bình do dự một lúc, nhìn thấy bên cạnh cửa có một vật cản, liền lập tức trốn sau đó chỉ để lộ ra đôi mắt nhìn vào trong phòng.

Ở bên trong, Quân Lâm Uyên mặc một chiếc áo bào gấm trắng, thảnh thơi ngồi uống trà, cách đó không xa là Quân Mộng Nhã bị vài sợi xích sắt trói trên hình cụ. Trong cả gian phòng chỉ có duy nhất hai huynh muội họ, ở phía Tây phòng còn có một cánh cửa, ở bên kia là cái gì thì tạm thời Tô Cẩm Bình chưa thăm dò được.

Khi nhìn thấy Quân Lâm Uyên, sắc mặt Quân Mộng Nhã thoáng hiện lên vẻ kinh sợ, khổ sở van xin: “Hoàng huynh, thần muội thật sự biết lỗi rồi, huynh thả thần muội ra ngoài đi Hoàng huynh, van huynh mà! Nơi này thật sự quá đáng sợ, thần muội không muốn ở đây thêm một khắc nào nữa!”

Quân Lâm Uyên như không nghe thấy, vẫn tiếp tục gạt gạt nắp tách trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, vẫn không đáp lời ả, xem ra đúng là hắn đang chờ ai đó. Một lát sau, Tô Cẩm Bình nghe thấy tiếng bước chân vội vã vang lên, chạy từng bước xuống cầu thang. Nàng vội nín thở tránh để người đó phát hiện.

Y phục của người vừa đến xộc xà xộc xệch, hẳn là do vừa mới tỉnh dậy, búi tóc cũng rối bời, bàn tay cầm theo một chuỗi phật châu, rõ ràng là Vương Thái hậu chứ không ai khác!

Mụ lao nhanh vào trong phòng, vừa nhìn thấy Quân Lâm Uyên và Quân Mộng Nhã, nước mắt lập tức chảy dài, quỳ sụp xuống lết đầu gối về phía Quân Lâm Uyên: “Uyên Nhi, mẫu hậu xin con, xin con tha cho muội muội con đi, chuyện năm xưa đều là do lỗi của mẫu hậu, những chuyện đó không nên bắt muội muội con chịu trách nhiệm mà.”

Quân Lâm Uyên nhìn mụ như cười như không, vẫn gạt gạt nắp tách trà ra vẻ không bận tâm, nhưng Tô Cẩm Bình lại nhạy bén phát hiện ra đầu ngón tay hắn hơi run lên. Một lúc sau, giọng nói du dương thêm ba phần lạnh lẽo vang lên: “Mẫu hậu, ngài là Thái hậu một nước, hành đại lễ thế này, trẫm nhận sao được! Ngài mau đứng lên đi, nếu để Ngự sử đại phu nhìn thấy, e sẽ đâm thẳng vào cột sống của trẫm mất.”

Nói xong, hắn đứng dậy, vô cùng ôn hòa đỡ Vương Thái hậu lên. Vương Thái hậu ngước mắt nhìn hắn, run rẩy hỏi: “Con bằng lòng tha cho muội muội con rồi chứ?”

Mụ vừa hỏi câu này, sắc mặt Quân Lâm Uyên biến đổi hẳn, nhìn Thái hậu như rất bất mãn: “Mẫu hậu, ngài nói gì vậy, trẫm làm thế này cũng chỉ vì muốn tốt cho Nhã Nhi, Nhã Nhi sẽ biết ơn trẫm!”

Hắn vừa dứt lời, Vương Thái hậu như bị đả kích nặng nề, bước chân run lên! Quân Lâm Uyên nhìn lướt qua cánh cửa phía Tây gian phòng, sau đó lãnh đạm nói: “Vài ngày nữa Công chúa sẽ được gả tới Nam Cương, trước giờ nó ngang ngược quen rồi, đến cũng sẽ không được Nam Cương Hoàng yêu thích. Hôm nay các ngươi giúp trẫm dạy dỗ nó chu đáo một chút, để nó biết phải hầu hạ đàn ông thế nào!”

Những lời nói quen thuộc bay vào trong tai Vương Thái hậu, mụ quay sang nhìn bên cạnh khuôn mặt lạnh lùng của con trai và cả bàn tay phải đang siết chặt của hắn, mụ hiểu rằng chuyện hôm nay đã không còn cách nào cứu vãn được nữa! Không bao lâu sau, mấy người đàn ông bước ra từ bên kia cửa phía Tây, tất cả đều cởi trần hành lễ với Quân Lâm Uyên: “Tiểu nhân bái kiến Hoàng thượng!”

Quân Lâm Uyên khẽ gật đầu rồi chờ động tác tiếp theo của họ. Quân Mộng Nhã hoảng sợ trợn trừng mắt nhìn mấy gã đàn ông cường tráng kia, hiểu ngay Quân Lâm Uyên muốn làm gì. Thấy họ càng lúc càng tới gần, ả hoảng hốt hét toáng lên: “Đừng mà, Hoàng huynh, thần muội không muốn, không muốn…”

“Toạc...” tiếng y phục bị xé rách vang lên.

Từ đầu tới cuối, trên mặt Quân Lâm Uyên vẫn nở nụ cười nhạt, cười khiến người ta lạnh hết cõi lòng. Hắn chậm rãi nói: “Hoàng muội, Hoàng huynh chỉ muốn tốt cho muội thôi, nếu đến Nam Cương mà muội đắc tội Nam Cương Hoàng thì sẽ phải chịu rất nhiều khổ sở!”

“Không, Hoàng huynh, ngươi nói nhảm! Không ~~~” Nhìn đám người dung mạo ghê tởm này dùng đôi môi bẩn thỉu của họ đụng chạm vào thân thể cao quý của mình, Quân Mộng Nhã cảm thấy như trời đất sụp đổ! Ả hoảng hốt lắc mạnh đầu phản bác lời nói của Quân Lâm Uyên, sao thế được, nếu để Nam Cương Hoàng biết ả không phải là trinh nữ thì kết cục của ả sẽ càng thê thảm hơn!

Thấy con gái mình bị người ta lột sạch y phục, Vương Thái hậu lao lên như phát điên muốn cứu Quân Mộng Nhã ra nhưng lại bị một cánh tay của Quân Lâm Uyên ngăn cản lại. Hắn thong thả quay đầu nhìn mụ như cười như không: “Mẫu hậu, đau lòng à?”

Hai mắt Vương Thái hậu đẫm lệ, lại quỳ sụp xuống ôm chân Quân Lâm Uyên gào khóc: “Uyên Nhi, mẫu hậu van xin con, mẫu hậu van xin con mà…”

Quân Lâm Uyên căm ghét rút chân của mình ra. Thấy hắn hành động như vậy, Vương Thái hậu bất chấp thân phận dập đầu côm cốp xuống sàn nhà. Quân Lâm Uyên nhìn mụ hoàn toàn không có chút hòa nhã nào, trái lại còn có vẻ sung sướng: “Mẫu hậu, có người sẵn sàng cầu xin cho Hoàng muội đến mức này, thì dù Hoàng muội có chết cũng mãn nguyện rồi!”

Năm đó, không hề có ai muốn cầu xin cho Quân Lâm Uyên hắn!!!

Cuối cùng Vương Thái hậu cũng hiểu rõ, mụ càng cầu xin, càng thống khổ, hắn sẽ càng hài lòng. Thứ hắn muốn nhìn thấy, chính là cảnh tượng khổ sở của mình.

“Mẫu hậu, chuyện này không trách trẫm được! Muốn trách thì phải trách bà, năm đó trẫm đã từng nói, nếu Quân Lâm Mộng và Quân Mộng Nhã có thể quên chuyện này đi, trẫm cũng có thể vì chúng nó còn nhỏ tuổi, lại là ruột thịt thân thiết mà không tự xuống tay với chúng nó, dù có ra tay, cũng sẽ cho chúng nó chết an bình. Những lời này, mẫu hậu có nhớ kỹ không?” Hắn nói rất nhỏ, như tiếc nuối, cũng như cảm thán.

Mặt Vương Thái hậu tái nhợt nhìn dung nhan tươi cười tuyệt mỹ của hắn. Tất nhiên mụ nhớ rất rõ, khi hắn đoạt lại vương quyền đã cho chuẩn bị hai bát thuốc để mụ cho Quân Lâm Mộng và Quân Mộng Nhã uống. Thuốc đó có tác dụng đảo lộn ký ức của người ta, khiến người ta mất trí nhớ. Những lời này, năm xưa hắn cũng từng nói, nhưng mà, Mộng Nhi thì uống ngay, còn Nhã Nhi sợ đắng lén đổ hết, khi mụ biết chuyện đã là hơn nửa tháng sau. Nếu để Quân Lâm Uyên biết, chắc chắn sẽ lấy mạng Nhã Nhi, cho nên, mụ không dám nói, chỉ biết dặn Nhã Nhi dù thế nào cũng không được để Quân Lâm Uyên biết con bé vẫn còn nhớ chuyện đó. Nhưng mà… không ngờ vì sự sơ sẩy của mụ mà tạo thành hậu quả của Nhã Nhi ngày hôm nay!

“A… Hoàng huynh, đừng mà! Đừng để họ chạm vào ta, Hoàng huynh, ngươi giết ta đi, giết ta đi… van xin ngươi…” Quân Mộng Nhã kinh hoảng kêu la thảm thiết, Quân Lâm Uyên lại không thèm nhìn ả lấy một cái. Ả chỉ có thể hoảng sợ trợn trừng mắt, nhìn thấy chân mình bị nhấc lên, gã đàn ông kia nở nụ cười dâm tà rồi chọc thẳng vào cơ thể ả không chút thương tiếc nào.

“A!!!”

Nhìn cảnh tượng này, Tô Cẩm Bình có chút không đành lòng. Nếu việc này do Vương Thái hậu làm, Quân Lâm Uyên trả thù mình Vương Thái hậu là đủ rồi, cần gì phải lôi cả Quân Mộng Nhã vào. Tuy nàng không thích Quân Mộng Nhã, nhưng dùng cách này đối với phụ nữ cổ đại mà nói, thì dường như quá tàn khốc.

Dòng máu trinh nữ chảy dọc theo bắp đùi Quân Mộng Nhã xuống, lại càng kích thích thú tính của đám đàn ông kia. Tiếng kêu đau thảm thiết và liên tục kêu đừng của ả, cũng càng kích thích đám đàn ông trên người ả…

Vương Thái hậu thấy không còn cách nào cứu vãn nữa, ngồi sụp xuống đất ngẩn ngơ nhìn về phía Quân Mộng Nhã. Vì mụ, mà ba đứa con của mụ, hai đứa phải chịu sự giày vò không đáng có như vậy, một đứa thì chết thảm… Thật ra mụ rất hối hận, đã hối hận từ lâu rồi. Nhưng hối hận thì có ích gì? Ít ra, đối với đứa con trai này của mụ mà nói, thì hoàn toàn không có chút ích lợi gì.

Một lát sau, cuối cùng động tĩnh bên kia cũng ngừng lại, đám đàn ông cũng đứng sang một bên, ánh mắt dâm tà thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía cơ thể trắng như tuyết của Quân Mộng Nhã. Hai mắt Quân Mộng Nhã trống rỗng nhìn lên trần nhà, dường như đã mất hết cả hy vọng và ý nghĩa để sống sót vậy.

Nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ của ả, Vương Thái hậu không kìm được nữa, gào lên khóc rồi lao tới ôm ả: “Nhã Nhi, Nhã Nhi, Nhã Nhi, con nhìn mẫu hậu đi, Nhã Nhi…”

Quân Lâm Uyên cũng bước từng bước tới, chậm rãi đi đến trước mặt hai người, nhìn sang mấy kẻ vừa xâm hại Quân Mộng Nhã kia, ánh mắt hắn đầy vẻ khinh bỉ, nhẹ phất tay áo bào, bột phấn màu trắng bay về phía họ. Họ còn chưa kịp kêu tiếng nào đã ngã hết xuống đất, sau đó nhanh chóng hóa thành một vũng máu! Độc dược kết hợp với hóa thi phấn!!!

Sau đó, hắn quay sang giễu cợt hai người kia: “Mẫu hậu, bà yên tâm, con bé không chết được!” Dưới sự trào phúng là cõi lòng đau đớn tột cùng của hắn. Trước đây, khi toàn thân hắn đẫm máu nằm trên mặt đất, đã có ai thương xót hắn? Có ai ôm lấy hắn mà khóc đến bi thương như vậy? Thứ hắn nhận được, chỉ là sự châm biếm và khinh bỉ, còn cả câu nói ‘Tự ngươi nghĩ cho kỹ đi’ đầy lạnh lùng đó của mẫu hậu hắn nữa…

“Mẫu hậu, thực ra trẫm không hiểu! Rõ ràng đều là con của bà, vì sao bà lại bất công như thế?” Hắn nhẹ nhàng hỏi, không có một chút tàn nhẫn nào như bình thường, mà ngược lại chỉ giống một đứa trẻ ngẩng đầu hỏi mẹ của mình, vì sao mẹ cứ bất công với con như vậy?

Giọng điệu này của hắn đâm đau nhói tim Vương Thái hậu, nước mắt rơi xuống như những hạt trân châu không ngừng lại được, khóc đến sưng đỏ hai mắt…

Dáng vẻ này của mụ khiến Quân Lâm Uyên nhanh chóng tỉnh táo lại, sắc mặt lại lạnh lùng như xưa, nhìn hai mắt thất thần của Quân Mộng Nhã, chậm rãi nói: “Hoàng muội, chơi vui không? Có phải chơi rất vui không?”

Lúc này ánh mắt Quân Mộng Nhã mới lấy lại được chút tiêu cự, nhìn Quân Lâm Uyên vừa có sự dè chừng, vừa có sự oán hận: “Quân Lâm Uyên, ngươi là đồ cầm thú! Ta là muội muội ngươi, là muội muội ruột thịt của ngươi, là Công chúa Bắc Minh, ta…”

“Xem ra, Hoàng muội rất mau quên nhỉ?” Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt ả, “Chẳng lẽ Hoàng muội không còn chút ấn tượng nào về chuyện năm đó sao? Có phải là… chơi rất vui không, hả?”

Con ngươi của Quân Mộng Nhã bỗng trợn trừng lên, trí nhớ quay về bảy năm trước! Khi đó, Hoàng huynh vừa đăng cơ, đêm hôm ấy, ả nhìn thấy một mình mẫu hậu vội vội vàng vàng chạy tới Minh Dẫn cư, ả và tỷ tỷ rất hiếu kỳ nên cùng len lén bám theo. Sau đó, ả nhìn thấy Hoàng huynh ả bị người ta thoải mái làm nhục. Lúc đó ả và tỷ tỷ đều 8, 9 tuổi, nghe tiếng kêu thống khổ của Hoàng huynh, hai người cũng không hiểu họ đang làm gì, nhưng lại thấy vị Hoàng huynh luôn cao cao tại thượng bị người ta ức hiếp thực sự rất thú vị nên mới vỗ tay nói: “Chơi vui quá”, “Thú vị quá”!

Vừa nhớ lại, ả chợt nở nụ cười, tất cả những chuyện này đều là do các ả gieo gió gặt bão thôi! Nhưng ả vẫn không kìm được, nhìn Quân Lâm Uyên nói: “Hoàng huynh, khi xưa ta và tỷ tỷ còn nhỏ, chúng ta còn chưa đến 10 tuổi, dù muốn trả thù, ngươi cứ thẳng tay mà giết chết ta đi, cần gì phải…”

Sắc mặt hắn lập tức biến đổi, túm mạnh lấy tóc ả gằn từng chữ một: “Trẫm cho ngươi thuốc, ngươi không uống, còn trách trẫm sao?” Sắc mặt hắn y như ma quỷ vừa từ địa ngục tới.

“Nếu ngươi ngoan ngoan ngoãn ngoãn gả tới Nam Cương, trẫm cũng sẽ không đối xử với ngươi như vậy, muốn trách, thì hãy trách ngươi không quản được miệng mình đi!” Ti tiện bẩn thỉu à? Dù Quân Lâm Uyên hắn có ti tiện bẩn thỉu thì cũng không tới lượt ả phán xét!

Vương Thái hậu quay sang nhìn Quân Lâm Uyên, đau đớn gào lên: “Uyên Nhi, việc đã đến nước này, mẫu hậu cũng không dám cầu xin con điều gì nữa, con để hoàng muội con ở lại Bắc Minh đi, con bé đã không còn là trinh nữ mà gả đến Nam Cương, người Nam Cương hung ác tàn độc kia không biết sẽ đối xử với muội muội con thế nào!”

“Vậy năm xưa khi mẫu hậu ném trẫm cho Phùng Chấn Vũ, chẳng lẽ không nghĩ lão ta sẽ đối xử với trẫm thế nào sao?” Hắn nhìn mụ như cười như không, nốt ruồi son đỏ rực như máu.

Mặt Vương Thái hậu thoáng xuất hiện vẻ nghi hoặc, mụ cũng không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì. Mụ chỉ biết Phùng Chấn Vũ vô cùng yêu thích con trai của mình, nên mới hứa với mụ chỉ cần mụ lén lút giao Quân Lâm Uyên cho lão, sau đó thông báo với mọi người Hoàng đế bị bệnh nặng, là mụ có thể buông rèm chấp chính, nắm giữ đại quyền. Khi giao Quân Lâm Uyên cho lão, mụ không hề nhận được tin tức gì cả, vài ngày sau mới có tin nói rằng lão đối xử với con trai mình cực kỳ tốt, muốn gì được đó. Chẳng lẽ còn có chuyện gì mụ không biết sao?

“Mẫu hậu, bà có biết vì sao khi trẫm đoạt lại vương quyền, việc đầu tiên trẫm làm là xử trảm mấy vạn tướng sĩ không?” Hắn cười, đẹp đến kinh người, nhưng nụ cười trên mặt hắn lại toát lên vẻ khổ sở đến vô tận.

Màn thảm sát đó đã làm biết bao nhiêu người kinh hãi. Có hai vị lão thân vương của hoàng thất Bắc Minh quỳ đến chết ở cửa Ngự thư phòng cũng không thể khiến quân vương thu hồi mệnh lệnh!!! Tất cả những kẻ đó đều là thân binh của Phùng Chấn Vũ, mụ đã nghĩ rằng chẳng qua hắn giận cá chém thớt thôi, lẽ nào còn nội tình mụ không hề hay biết?

“Bởi vì, trẫm không nhớ rõ được, trong những người đó, có kẻ nào đã chạm vào trẫm, thế nên, trẫm mới giết sạch bọn họ.” Hắn từ từ nói ra đáp án, Vương Thái hậu trợn trừng mắt, nhất thời á khẩu, mụ thật sự không ngờ Phùng Chấn Vũ lại làm chuyện như vậy, khi đó, dù gì con trai mụ cũng là quân vương Bắc Minh, sao lão dám…

Thấy Vương Thái hậu ngẩn người, hắn khẽ cười, giọng nói du dương lạnh lẽo y như con rắn Nhãn Kính Vương đang khè nọc độc ra vậy: “Trẫm phải cảm tạ mẫu hậu đã khiến trẫm có quyết tâm nhất định phải sống sót, quyết tâm nhất định phải trả thù thích đáng các người! Nếu không, Quân Lâm Uyên ta cũng sẽ không phải là kẻ giẫm nát các ngươi dưới lòng bàn chân, thỏa sức hành hạ các ngươi như ngày nay, mà là… một đứa bé vô tình chết dưới tay của một gã mê trẻ con nào đó trong quân doanh rồi!”

Cơ thể Vương Thái hậu run lên, mụ hoàn toàn không thể ngờ được khi đẩy hắn đến bên Phùng Chấn Vũ, hắn còn trải qua nhiều chuyện như vậy, mụ kinh hãi đến mức không tìm thấy giọng nói của mình nữa.

“Mẫu hậu có muốn biết trẫm làm thế nào mà sống sót được không? Bà nên biết rằng, những kẻ bị ném vào trong tay lũ cuồng trẻ con trong quân doanh thì không bao lâu sau sẽ chết hết, có kẻ bị làm nhục đến chết, có kẻ bị đánh đến chết. Bà thử nói xem, trẫm làm thế nào mà sống được?”

“Ai gia không muốn nghe!” Vương Thái hậu đứng bật dậy như phát điên, cầm y phục bên cạnh bao bọc lấy cơ thể trần trụi của Quân Mộng Nhã, vội vàng lao ra ngoài cửa. Mụ không muốn nghe nữa, mấy năm nay mụ đã bị hành vi của mình hành hạ đến thống khổ rồi, mụ không muốn nghe không muốn nhìn thấy bất cứ chuyện gì mụ không thể chịu được nữa!

“Ha ha…” Hắn lại nở nụ cười, cũng không đứng dậy cản họ, chỉ nhìn theo bóng họ từ từ biến mất ở cầu thang. Đầu óc Quân Mộng Nhã cũng hoàn toàn choáng váng, ả không ngờ vị Hoàng huynh nhìn rất cao quý kia của ả còn có đoạn ký ức thảm thương như thế. So với hắn, thì những gì mình trải qua hôm nay, có phải cũng là hắn nương tay rồi không?

Tô Cẩm Bình cũng hoàn toàn kinh ngạc đến ngẩn người, nàng đã từng suy đoán đến chuyện Quân Lâm Uyên có thể gặp phải trong quá khứ, nhưng thực sự không ngờ nó lại tàn khốc đến mức đó! Nàng nhớ rõ hôm nay khi hắn bóp cổ mình có nói rằng: ‘Những gì trẫm trải qua chắc chắn còn kinh khủng hơn những gì ngươi tưởng tượng hàng trăm lần’.

Chờ Vương Thái hậu và Quân Mộng Nhã đi khuất, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh. Một mình Quân Lâm Uyên ngẩn ngơ ngồi xổm tại chỗ, một lát sau, hắn lại mệt mỏi ngồi bệt xuống mặt đất, dựa lưng vào bức tường phía sau. Nhìn tình cảnh hỗn loạn và vết máu trong phòng, ký ức lại như cơn thủy triều ập tới dồn ép hắn đến không thở nổi. Trả thù người khác, cũng là tự chọc mạnh vào vết thương của chính mình, làm cho nó lại thấm đẫm máu tươi…

Tô Cẩm Bình giật giật chân, không biết có nên bước ra ngoài không. Dù sao trong lòng nàng đã coi Quân Lâm Uyên là bằng hữu, dù họ chỉ mới ôn hòa nói chuyện với nhau không quá nửa ngày.

“Ra đi!” Giọng nói lạnh lẽo của hắn vang lên.

Tô Cẩm Bình giật mình, giờ mới biết mình đã bị phát hiện từ lâu. Nghĩ cũng phải, khí môn của nàng bị Ngọc Thiềm cổ khống chế, Quân Lâm Uyên phát hiện mình đi theo cũng rất bình thường. Nàng xuất hiện từ chỗ tối, bước từng bước đến trước mặt Quân Lâm Uyên, nhìn hắn ngồi dưới đất, môi nàng mấp máy rồi lại không biết phải nói gì, vì nàng biết, hiện giờ bất cứ một lời an ủi nào cũng đều là sự sỉ nhục đối với hắn!

Không biết nói gì thì thôi không nói nữa. Nàng đặt mông ngồi xuống bên cạnh hắn, cũng dựa vào tường như hắn.

Hai người đều không nói gì một lúc lâu.

Quân Lâm Uyên nhìn những sợi xích gỉ sét kia đầy thù hận, rồi bất chợt che miệng ho khan: “Khụ… khụ khụ…”

Tô Cẩm Bình quay sang đưa tay muốn đỡ hắn: “Không sao chứ?”

Nhưng hắn lại rụt người lại, hất tay nàng ra: “Đừng chạm vào trẫm!”

Mấy chữ này khiến sắc mặt Tô Cẩm Bình hơi sượng lại, một chút đau đớn thoáng lướt qua đôi mắt phượng, không nói rõ được là thông cảm hay là thương xót. Quân Lâm Uyên cũng dần hồi phục tinh thần, hơi áy náy nói: “Xin lỗi, trẫm…”

Nói tới đó, hắn cũng không nói được thành lời nữa. Tô Cẩm Bình cũng im lặng không lên tiếng.

Hắn hít sâu một hơi, nhẹ nhàng hỏi: “Có muốn biết quá khứ của trẫm không?” Lúc trước hắn vốn không muốn nói cho ai, những người biết chuyện đều bị hắn giết sạch. Nhưng không biết vì sao, lúc này hắn lại muốn nói cho nàng biết.

Nếu là hôm qua hắn hỏi câu này, chắc chắn nàng sẽ nói không muốn, vì nàng không muốn biết bất cứ chuyện gì có thể khiến mình tổn thọ. Nhưng hôm nay nàng lại muốn tháo gỡ cho hắn, vì từ hôm nay đối với nàng, hắn không chỉ là ân nhân cứu mạng, mà còn là bằng hữu nữa. “Muốn!”

“Bảy năm trước, phụ hoàng băng hà, trẫm ngồi lên ngôi vị Hoàng đế. Khi đó, trên triều đình thù trong giặc ngoài, Trấn Quốc Tướng quân Phùng Chấn Vũ nắm giữ bốn mươi vạn binh mã, vì muốn mượn sức lão, mẫu hậu mới…”

“Nhưng bà ta sợ trẫm không nghe lời, liền lừa trẫm tới đây. Năm ấy, trẫm rất tin tưởng bà ta, dù bà ta nói gì trẫm cũng tin, nên trẫm tới. Trẫm không còn nhớ rõ sau đó đã xảy ra chuyện gì nữa, có lẽ chính trẫm tự ép mình quên đi. Trẫm chỉ nhớ rằng, trẫm đã cầu xin mẫu hậu tha cho trẫm, hoặc là… cho trẫm được chết thoải mái, nhưng bà ta như không nghe thấy. Bà ta nói “Uyên Nhi, mẫu hậu làm thế này cũng vì muốn tốt cho con, nếu đến bên Tướng quân mà con không biết hầu hạ hắn, không biết sẽ phải chịu khổ đến mức nào…” Giọng điệu của hắn rất bình thản, bình thản như không phải đang nói chuyện của mình.

“Cho tới lúc đó, trẫm mới hiểu, bà ta không muốn làm Thái hậu, mà muốn làm Nữ hoàng. Từ nhỏ, trẫm đã vô cùng cưng chiều hai muội muội ruột thịt của mình. Ngày ấy, khi chúng vô tình xông vào, trẫm vẫn còn mang một tia hy vọng, mong chúng sẽ cầu xin mẫu hậu giúp trẫm, nhưng mà, nàng có biết chúng nói gì không?” Nói tới đây, hắn ngừng lại, quay sang nhìn Tô Cẩm Bình.

Tô Cẩm Bình nhíu mày, nàng cảm thấy tình thân trong Hoàng gia rất nhạt nhẽo, nàng có câu trả lời, nhưng lại cảm thấy không nói ra được.

“Chúng nói, vui quá, chơi vui quá! Ha ha… chơi vui quá…”

“Trong những ngày tháng u tối không có ánh mặt trời đó, một mình trẫm bị nhốt ở đây, bị đám người kia giày vò bằng đủ mọi cách, cho đến khi trẫm sắp chết đói, lại có một tiểu nha đầu vô tình xông vào, để lại cho trẫm một cái bánh bao…”

Tô Cẩm Bình muốn hỏi tên tiểu nha đầu kia có phải là Quân Tử Mạch không, nhưng Quân Lâm Uyên đã nói tiếp: “Nhưng sau đó, nàng ta bị mẫu hậu phát hiện, đánh chết. Khi đó trẫm thậm chí còn không biết nàng ta là ai, chỉ biết rằng nàng nói nàng thích trẫm nên mới lén lút lẻn vào đây. Dù chết vì trẫm, nàng cũng cam lòng. Rồi sau nữa… nàng chết thật!!! Chiếc bánh bao đó, cứu mạng trẫm, nhưng lại hại chết nàng…”

“Huynh thích nàng à?” Tô Cẩm Bình hiểu rất rõ cái cảm giác đột nhiên nhìn thấy một tia sáng trong bóng tối vô tận này.

Hắn chậm rãi lắc đầu: “Không, trẫm còn không biết nàng, làm sao nói thích được?! Chẳng qua, lúc đó trẫm đã thề, nếu trẫm có thể ra ngoài, dù thân phận nàng thế nào, nhất định trẫm cũng sẽ phong nàng làm hậu. Nhưng… cuối cùng nàng không chờ được trẫm ra ngoài. Trẫm thậm chí còn không có cơ hội thắp một nén hương cho nàng. Sau này trẫm mới biết được, nàng là thị tỳ thân cận của Tử Mạch…”

Tô Cẩm Bình không kìm được liền quay sang nhìn Quân Lâm Uyên một cái, chỉ là một nha đầu của Quân Tử Mạch từng có ơn với hắn, mà hắn cũng có thể yêu cây yêu cả cành, đối xử tốt với Quân Tử Mạch đến như vậy, không tiếc mười tòa thành để đổi lấy nhân duyên cho nàng ấy. Người như Quân Lâm Uyên, quả đúng là ai có ân với hắn, hắn sẽ trả lại gấp trăm lần. Nàng cảm thấy mình càng gần hắn, lại càng xóa bỏ hình tượng vốn có của hắn trong lòng mình. Trên đời này, liệu có bao nhiêu người có thể làm được chuyện có ơn tất trả như hắn?

“Rồi sau nữa, mẫu hậu giao trẫm cho Phùng Chấn Vũ, mục đích là vì muốn giành được sự hậu thuẫn của lão. Đương nhiên trẫm không chịu phục tùng. Phùng Chấn Vũ liền muốn ‘giáo huấn’ trẫm một chút, nên mới ném trẫm cho thân binh của lão.” Giọng nói hắn nhạt nhẽo như không bận tâm, thật ra trong đầu lại vẫn nhớ rõ ràng những lời nói ô uế bẩn thỉu nghe được khi đó.

Một thứ cảm xúc bi ai dần hiện lên trên mặt hắn, đôi mắt xếch hẹp dài vô thức nhìn lên không trung…

“Trẫm không nhớ rõ dung mạo của họ, thậm chí còn quên mất đã có bao nhiêu người từng chạm vào trẫm. Trẫm chỉ nhớ rằng, khi trẫm mất hết hy vọng, khi trẫm chỉ còn lại một hơi thở mỏng manh, trẫm lại chợt thèm được sống sót đến phát điên phát rồ! Dù thế nào trẫm cũng phải sống, dù thế nào, cũng phải bắt họ trả giá đắt!!! Sau đó, chúng lại dám bắt trẫm chui qua háng chúng, trẫm là Hoàng đế, vậy mà chúng dám… Ha ha…”

Chỉ ngồi nghe mà Tô Cẩm Bình cũng cảm thấy sống mũi cay xè, nhìn khuôn mặt không chút cảm xúc của hắn, tim nàng càng cảm thấy chua xót hơn.

“Nhưng mà, nàng có tin không, trẫm đã làm được! Vì trẫm muốn sống, trẫm muốn báo thù! Trẫm muốn bọn họ phải chết!” Vẻ mặt hắn chợt trở nên tàn khốc, nốt ruồi son đỏ rực như máu!

Tô Cẩm Bình cũng là người đã đi từ cõi chết trở về, nàng có thể tưởng tượng được khi một con người mất hết hy vọng, chỉ còn muốn chết, lại chợt ép buộc chính mình phải vùng lên sống sót, dù thế nào cũng phải sống, đó là lòng tin như thế nào, trên lưng gánh thù hận nặng đến đâu!!! Quân Lâm Uyên, là một con người kiêu ngạo như thế, nếu là kẻ vô dụng, hắn sẽ chẳng thèm cho người ta một con đường sống, nhưng lại có thể chịu nhục chui qua háng để báo thù!!!

“Rồi sau nữa, trẫm chủ động lấy lòng Phùng Chấn Vũ, lão cũng đưa trẫm về lại bên cạnh. Từng bước từng bước một, trẫm giành được sự tín nhiệm của lão, suốt hai năm trời, cuối cùng trẫm cũng đoạt lại thứ thuộc về trẫm. Vương quyền, và cả… danh dự! Thế nên, Quân Mộng Nhã nói trẫm ti tiện, đúng là ti tiện thật…”

“Sau đó trẫm giết bọn họ, giết hết tất cả! Trẫm không nhớ rõ là ai đã chạm vào trẫm, nên trẫm giết hết, không chừa một người nào! Còn mẫu hậu, trẫm đã nghĩ tới chuyện giết bà ta, nhưng lại thấy dễ dàng cho bà ta quá! Trẫm kết thúc những ngày tháng buông rèm chấp chính của bà ta, để bà ta chết già cả đời trong hậu cung, lại tìm mọi cách giày vò dằn vặt bà ta, chỉ cần thấy bà ta thống khổ, trẫm lại cảm thấy vô cùng sung sướng. Có đôi khi, trẫm còn cảm thấy mình như phát điên rồi!”

Tô Cẩm Bình thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Dù có là người điên, cũng là do bị bọn họ dồn ép mà phát điên. Đó là cái giá đắt mà bọn họ phải trả! Nếu ta là huynh, ta cũng sẽ khiến họ sống không bằng chết như vậy!”

Nghe nàng nói thế, ánh mắt Quân Lâm Uyên nhìn nàng lại thêm phần cảm kích.

Nói tới đây, cả hai đều im lặng. Tô Cẩm Bình vẫn còn đang tiêu hóa những thông tin vừa nghe được, nàng không ngờ Quân Lâm Uyên từng phải trải qua tình cảm thê thảm đến như vậy, nàng biết, thứ khiến hắn bị đả kích nhất không chỉ là những việc mà thân thể hắn phải chịu đựng, mà còn có cả cô cung nữ hắn không nhớ rõ dung mạo ấy. Nàng giúp hắn, lại hại chính mình.

Thấy nàng không nói gì một lúc, hắn chợt quay sang nhìn nàng, mặt có vẻ tự cười nhạo mình: “Sao? Có phải nàng cũng cảm thấy trẫm rất bẩn thỉu, rất ti tiện không?” Đúng là bẩn thỉu và ti tiện, dù một ngày hắn tắm rửa đến mười mấy lần, hắn cũng vẫn cảm thấy mình tắm thế nào cũng không sạch được cơ thể này.

Tô Cẩm Bình nghe vậy khẽ lắc đầu: “Trước đây, ta đã từng khuyên Bách Lý Kinh Hồng, nói là chỉ cần trong tim có trăng, nhìn thấy thì sao, mà không nhìn thấy thì đã sao? Hôm nay, ta cũng nói với huynh một câu như thế, chỉ cần trong lòng huynh sạch sẽ, thân thể ô uế có gì quan trọng đâu?”

Chỉ cần trong lòng sạch sẽ, thân thể ô uế có gì quan trọng đâu à? Câu nói này khiến một tia sáng lóe lên trong đôi mắt xếch của hắn. Nàng cũng chợt quay đầu sang nhìn hắn, mắt đầy vẻ tán thưởng: “Quân Lâm Uyên, thật ra ta rất phục huynh, rơi vào biển lửa, có thể thành con thiêu thân, cũng có thể thành phượng hoàng! Thiêu thân thì ở đâu cũng thấy, còn phượng hoàng lại ít đến gần như không có. Chắc chắn huynh chính là phượng hoàng, huynh như vậy, cũng đáng để huynh phải kiêu ngạo!”

Ngay cả ‘Yêu Nghiệt’ nàng cũng không thể nói chắc được nếu người phải đối mặt với tất cả những chuyện này là mình, thì liệu nàng có tồn tại được hay không.

Đáng để mình phải kiêu ngạo sao? Hắn quay sang nhìn nàng, khuôn mặt nàng tràn đầy ánh sáng rực rỡ thoạt nhìn vô cùng ấm áp, chiếu thẳng vào đáy lòng hắn. Rốt cuộc hắn cũng hiểu vì sao đối với tiểu nha đầu cho hắn bánh bao trước kia, hắn có biết ơn, nhưng không thích; còn nàng, lại khiến hắn thực sự không muốn buông tay. Vì thứ tiểu nha đầu kia cho hắn, là sự ấm áp. Còn thứ nàng cho hắn, là sự cứu rỗi.

Đang định nói tiếp, hắn lại ho khan, máu tươi lại nhuộm đỏ cả tay hắn.

Tô Cẩm Bình hơi lo lắng nhíu mày: “Quân Lâm Uyên, huynh bị bệnh gì vậy?”

“Từ khi sinh ra tâm mạch đã không được trọn vẹn, sư phụ đã đón trẫm từ tay phụ hoàng rồi đưa đi, đến 14 tuổi trẫm mới quay lại hoàng cung.” Có lẽ cũng vì hắn không sống ở Hoàng cung từ nhỏ nên mới bị Vương Thái hậu gài bẫy như thế.

“Thần y cũng không có cách nào chữa khỏi bệnh cho huynh sao?” Tâm mạch không trọn vẹn thực ra chỉ như một loại bệnh tim thôi, nhưng nhìn hắn lại không giống bị bệnh tim, mà giống khí huyết bị tổn thương nặng nề hơn.

“Nếu trẫm điều dưỡng cẩn thận, tuy có thể phải uống thuốc cả đời, nhưng chắc chắn sẽ sống được đến trăm tuổi. Nếu như… nếu như không có…” nếu như không có những chuyện kia…

Tô Cẩm Bình cũng hiểu ngay, cơ thể vốn đã không được tốt lại bị… Khi bọn họ tính toán những chuyện cầm thú kia, chắc chắn không hề nghĩ đến tình trạng cơ thể hắn, lại thêm u uất trong lòng nên mới không thể chữa dứt được: “Không chữa khỏe được sao?”

Quân Lâm Uyên ngẩn ngơ một chút rồi khẽ nói: “Không chữa được.”

“Chính huynh cũng không chữa được à?” Không phải hắn là đệ tử thần y sao? Từ đoạn đối thoại của hắn và Vương Thái hậu ban nãy là biết, thuốc mất trí nhớ hắn cũng chế ra được, thì có bệnh gì mà hắn không chữa khỏi?

Nàng vừa dứt lời, trong mắt Quân Lâm Uyên thoáng lóe lên sắc thái kỳ quái nhưng không để Tô Cẩm Bình nhìn thấy, sau đó, sắc mặt trở nên rất bi ai, đáp: “Không chữa được!” Nói rồi hắn lại ho sù sụ.

Tô Cẩm Bình thở dài, đưa tay đỡ hắn: “Đi thôi, trong này ẩm thấp quá, ở lại lâu không tốt cho sức khỏe của huynh. Còn nữa, sau này đừng tới nơi này nữa…” Tới cũng chỉ khiến hắn lại bị trói chặt trong lồng giam của chính mình mà thôi.

Nhìn tay nàng đặt trên tay mình, Quân Lâm Uyên khẽ nhíu mày nhưng cũng không cảm thấy bài xích, để mặc nàng đỡ mình ra khỏi Minh Dẫn cư.

Đi nửa đường, hắn chợt hỏi nàng: “Tô Cẩm Bình, nàng muốn đi phải không?”

Biết rõ rồi còn cố hỏi à?! Tô Cẩm Bình thầm oán trong lòng nhưng cũng không thể nói ra.

Thấy nàng không nói gì, đáp án đã hiện rõ trên mặt, hắn chậm rãi nở nụ cười, đẹp như bông tuyết đầu xuân, tươi như mận đào cuối vụ, nhưng cũng không hỏi thêm về vấn đề này nữa, vì câu nói kia đã bị hắn giấu xuống đáy lòng - Tô Cẩm Bình, trẫm thực sự rất hâm mộ Bách Lý Kinh Hồng!

Đi một quãng xa, thấy mình cũng đỡ rồi, hắn không muốn để Tô Cẩm Bình dìu mình nữa: “Về nghỉ ngơi đi!”

Tô Cẩm Bình gật đầu, nhất thời cũng không biết nói gì cho phải, chuyện đêm nay thực sự khiến nàng bị chấn động quá mạnh!

“Đêm nay, cảm ơn nàng! Khụ khụ…” Đây là lần đầu tiên hắn cảm ơn người khác, nhưng cũng không thấy ngượng ngùng mà chỉ thấy mình thật may mắn. Từ lúc nàng đi theo sau hắn, hắn đã phát hiện ra rồi, lại cố tình làm như không biết. Hắn chỉ muốn chờ xem khi nàng biết tất cả mọi chuyện thì sẽ có phản ứng gì. Thật ra, trong lòng hắn lúc đó rất mâu thuẫn, cũng rất rối rắm, hắn muốn để nàng biết quá khứ của hắn, nhưng cũng không muốn để nàng nhìn thấy hình ảnh thảm hại nhất của mình.

Tô Cẩm Bình giả vờ thoải mái cười đùa: “Ta phải cảm ơn huynh mới đúng chứ, biết một bí mật lớn như vậy mà huynh vẫn còn để ta sống!”

“Ha ha…” Hắn khẽ cười, trên môi vẫn còn vương vết máu, cảm giác vừa xinh đẹp lại vừa thê lương, nhìn Tô Cẩm Bình cười nói, “Nếu đã là bằng hữu, sau này nàng muốn gì cứ nói cho trẫm, chỉ cần trẫm có, chắc chắn sẽ không từ chối!”

“Muốn gì cũng được à? Quốc khố cũng được sao?” Ánh mắt Tô Cẩm Bình lập tức sáng rực lên.

Hắn ngớ người, một nụ cười khẽ nở trên khuôn mặt lạnh lùng diễm lệ của hắn: “Cũng được!” Muốn gì cũng được, chỉ là… nàng có thể đừng vội đi được không? Có thể… ở bên trẫm một thời gian ngắn không?

Hắn không mong nàng chọn hắn, càng không dám mơ ước viển vông rằng nàng sẽ ở bên hắn. Hắn chỉ hy vọng nàng ở lại một thời gian ngắn, chỉ một thời gian ngắn thôi, có điều, yêu cầu thấp hèn đó, hắn không thể nói ra lời được!

Vậy mà cũng được à? Quốc khố cũng không cần, chẳng lẽ hắn không cần cả Bắc Minh nữa sao? Quốc khố là một trong những yếu tố quan trọng nhất để giữ gìn hoàng quyền mà… Nhìn gương mặt hắn tươi cười rạng rỡ, nốt ruồi son ở mi tâm như tỏa ra ánh sáng màu hoa anh đào, tâm trạng Tô Cẩm Bình rất phức tạp: “Quân Lâm Uyên, ta muốn…” đi!

“Trẫm biết!” Hắn ngắt lời nàng, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ bi ai, nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười động lòng người, nhẹ nhàng nói: “Yên tâm, trẫm sẽ thả nàng đi. Hơn nữa, trẫm cũng sẽ không để nàng ở đây uổng công đâu, trẫm đảm bảo khi nàng rời khỏi đây, sẽ không cảm thấy thiệt thòi! Đây là lời hứa của trẫm!” Quân Lâm Uyên hắn còn một con át chủ bài, không phải y thuật, cũng không phải vương vị, mà là con át chủ bài có thể dùng để thống nhất thiên hạ, đủ lấy một địch một vạn!!! Ngay cả đám người Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng chưa chắc đã làm gì được lá bài vua này trong tay hắn! Hắn, tất nhiên sẽ không để nàng chịu thiệt thòi.

Để lại một câu đầy ẩn ý như vậy, rồi không chờ Tô Cẩm Bình lên tiếng, hắn đã quay người bước đi!

Tô Cẩm Bình đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng hắn, cô đơn hiu quạnh mang theo sự đau buồn đến vô tận. Gió thổi những tán lá rụng nhẹ bay lên không trung, làm mờ đi bóng dáng của hắn. Không biết vì sao, nhìn hình ảnh này, nàng lại chợt cay sống mũi. Thật ra vừa rồi nàng quên nói với hắn rằng, hắn thật sự là người rất tốt!!!

Lúc rời khỏi đây sẽ không cảm thấy thiệt thòi à? Nàng hiểu ý của hắn là muốn cho nàng chút gì đó. Nhưng vừa rồi nàng rất muốn nói với hắn rằng, quen biết một người bạn như huynh, là ta đã không cảm thấy thiệt thòi rồi. Chỉ là, hắn không cho nàng có cơ hội lên tiếng nữa.

Nàng nghĩ, nếu không có Bách Lý Kinh Hồng, có lẽ nàng sẽ thực sự thích một thiếu niên xinh đẹp u buồn ốm yếu như thế. Không phải vì thương hại, mà là với một người như thế, chỉ cần yếu đuối một chút sẽ khiến người ta thấy đau lòng, dù cho có nhiều ân oán đến mấy cũng sẽ không thể căm ghét hắn nổi nữa. Nghĩ vậy, nàng lại vô cùng ai oán nhìn về phương Nam, thấy vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời, nàng lại không kìm được thầm mắng trong lòng, tên khốn kiếp Bách Lý Kinh Hồng, rốt cuộc chàng có nghiêm túc tìm kiếm bà đây không hả? Hu hu hu!

Nàng không hề biết rằng, lúc này, người ở Nam Nhạc xa xôi kia cũng đang ôm Vàng nhìn vầng trăng sáng ấy, toàn thân đã gầy gò hẳn đi, hắn điều động toàn bộ mọi người trong Dạ Mạc sơn trang, đào tới ba thước đất những vẫn không tìm được nửa phần tin tức của nàng.

Đôi mắt xám bạc màu ánh trăng nhìn Vàng ở trong lòng: “Mấy ngày nữa, chúng ta cùng đi tìm nàng, được không?”

“À ú…” Vàng vui vẻ kêu lên một tiếng.

“Điện hạ!” Phong không đồng tình lên tiếng. Điện hạ không tự đi tìm là vì ngày đại hôn ngài bị trọng thương, sau đó lại xuống núi tuyết tìm Thái tử phi mấy ngày trời nên bệnh mãi không trị dứt được, thái y đã dặn phải tĩnh dưỡng thật cẩn thận mới có thể khỏi hẳn. Nhưng hiện giờ ngài ấy thường xuyên không ngủ cả ngày lẫn đêm, sức khỏe sao có thể chịu đựng được đường xa vất vả? Nếu để điện hạ tự đi tìm Thái tử phi thật, e rằng còn chưa tìm được Thái tử phi thì điện hạ đã… Hơn nữa, đại điển đăng cơ của điện hạ sắp tới, mới đăng cơ, chính sự vô cùng bận bịu, lần này ngài ấy đi không biết sẽ kéo theo những tai họa gì!

“Chuẩn bị một chút đi, sau khi bản cung xuất phát, chuyện của Nam Nhạc giao lại cho các ngươi.” Giọng của hắn vẫn lạnh lẽo nhưng không còn du dương mờ ảo như khúc nhạc tiên thường ngày nữa, mà ngược lại thấm đẫm vẻ u sầu, buồn thương.

Phong bước tới nói: “Điện hạ, nếu ngài đi tìm thật, sức khỏe của ngài…”

“Sức khỏe ư? Nàng không ở bên, bản cung chẳng còn màng đến… sống chết nữa.” Lúc trước hắn vẫn cố sống, là vì biết mẫu phi ở Nam Nhạc chờ hắn quay về. Còn hiện giờ, là vì nàng, chỉ vì nàng thôi. Nàng đã không ở bên cạnh thì tính mạng của hắn còn có gì quan trọng?

“Điện hạ!”

“Đừng khuyên giải nữa, đi chuẩn bị đi!” Hắn nhắm mắt lại không muốn nghe nữa.

Phong ủ rũ lui ra: “Vâng!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui