Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần

Tiễn đám Mị Văn Dạ về rồi, Nam Cung Cẩm mới thở dài, giao chuyện dập lửa cho quản gia, sau đó ủ rũ gục đầu đi vào phòng Bách Lý Kinh Hồng.

Bước vào phòng, người kia lại không hề nằm ngủ trên giường, mà đang ngồi tĩnh tâm cạnh bàn, dường như biết chắc nàng sẽ tới vậy.

“Chàng gây rối đủ chưa?” Nam Cung Cẩm vừa mở miệng đã không nói được câu nào tử tế, vì hắn đốt nhà như vậy, nàng lại phải tốn tiền đi sửa chữa. Hiện giờ nàng chỉ cảm thấy tim đau như thể sắp phát bệnh tim luôn rồi vậy.

Diệt và Vẫn ở ngoài cửa lúc này cũng được thở phào một hơi, cuối cùng Hoàng hậu cũng đến rồi, nếu không, họ mà cứ đi châm lửa tiếp thế này thì cả cái phủ Thừa tướng sẽ bị thiêu trụi mất! Rồi sẽ lại giống năm đó ở Nam Nhạc ấy, thiêu cháy cả phủ Tam Hoàng tử rồi cả đám kéo ra ngoài đường ngủ một đêm sao?!

Vừa nghe câu này, khí thế trên người Bách Lý Kinh Hồng chợt lạnh nhạt đi rất nhiều, trên gương mặt đầy vẻ xa cách như đẩy người khác ra xa vạn dặm, thậm chí còn không thèm quay đầu nhìn Nam Cung Cẩm một cái, nói: “Đã không muốn ở đây, thì ra ngoài đi.”

“Ta nói này, rốt cuộc chàng đang giận cái quái gì vậy? Mặc Họa là phụ nữ mà!” Hai người phụ nữ có thể làm được cái trò gì chứ? Hơn nữa, nàng đã đồng ý để Phong bái đường thay mình rồi, giờ chỉ vì một cái chuyện cỏn con thế thôi mà hắn cứ nhất quyết muốn thiêu cháy đến vài khu nhà trong phủ mình à?!

Nghe nàng nói câu này, hắn không nói nữa. Đôi mắt xám bạc màu ánh trăng nhắm lại, cứ như ngầm nói Nam Cung Cẩm ra ngoài đi, mình không muốn nhìn thấy nàng nữa vậy.

Nam Cung Cẩm tức tối nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu. Nàng thừa nhận, chuyện với Mộ Dung Thiên Thu kia là vấn đề của nàng, nhưng nàng đã tốn bao nhiêu công sức để xin lỗi như thế rồi mà hắn vẫn còn cứng đầu, mềm không chịu, rắn không xong như thế, rốt cuộc hắn muốn nàng phải làm thế nào nữa? Muốn nàng phải lấy cái chết để tạ lỗi sao?

Đôi mắt phượng ngập tràn vẻ tàn bạo. Nàng nhìn hắn một lúc lâu, cơn giận chợt dâng lên tận óc! Nàng sải từng bước dài tới gần hắn, một tay túm lấy cổ áo hắn, rồi đột ngột hôn luôn vào môi hắn một cách rất bất ngờ, y như lúc trước còn ở vườn lê~

Đồng tử sáng như sao hơi co lại, muốn đẩy nàng ra như năm đó, nhưng lại phát hiện ra mình đã không còn quyết đoán được như xưa nữa từ lâu rồi. Hiện giờ, dù cho mình đang giận nàng đi chăng nữa, cũng không nỡ đẩy nàng ra.

Nam Cung Cẩm lại như con chó con, ra sức gặm gặm cắn cắn trên môi hắn. Trong lòng nàng như có một ngọn lửa, rất giận dữ, có sự giận dữ vì sự bướng bỉnh của hắn, vì hắn càng ngày càng coi trời bằng vung, có sự đau lòng xót ruột tiếc nhà cửa của mình, nhưng nhiều hơn hết là cảm giác thất bại, cảm giác bó tay không biết phải làm sao, cảm giác đã tiêu hao hết sạch tâm tư sức lực của mình, đến cuối cùng, lại giống như là sự căm tức vì dường như mình có chết rồi cũng không nhận được sự tha thứ vậy!

Chờ Nam Cung Cẩm cắn đã rồi, vừa ngước mắt lên lại giật nảy mình… Đôi mắt xám bạc như ánh trăng của hắn đã mờ mịt mông lung, giống như tủi thân đến vô hạn, chỉ cần chạm nhẹ một chút thôi là chất lỏng long lánh kia sẽ trào ra khỏi khóe mắt vậy. Thế nhưng, hắn lại mím chặt môi lại, giống như đang cố gắng hết sức để kìm nén...

Dáng vẻ muốn khóc mà không khóc rất đáng thương đó, càng khiến người ta thấy đau lòng xót xa hơn cả khóc hẳn ra rất nhiều! Thế nên, sau khi khóe môi Nam Cung Cẩm giật giật vài cái, ngọn lửa giận ngập trời đã tắt ngóm rồi, nàng mới nói với vẻ mặt thảm thương như cha chết mẹ chết: “Ta nói này, rốt cuộc chàng muốn như thế nào đây?!”

“Nàng không còn yêu ta nữa rồi, cũng không trân trọng ta nữa.” Câu nói lành lạnh vang lên, ngữ điệu vốn lạnh lùng cô quạnh kia kết hợp với vẻ mặt và ánh mắt rất đáng thương đó, chỉ khiến người ta cảm thấy xót xa vô cùng. Cứ như thể nếu như bất cứ một ai đó còn có thể nói ra những lời lẽ tàn nhẫn gì hoặc làm chuyện gì tàn nhẫn với một mỹ nam như thế này, thì đúng là trời không dung, đất không tha, ắt sẽ bị trời phạt vậy!

Nhưng Nam Cung Cẩm của lúc này, đã buồn bực đến mức đập bốp một cái vào trán mình rồi! Ôi trời đất ơi! Nàng thật sự rất muốn bê một tấm bảng đen đến, cầm phấn cầm thước, để dạy dỗ tên này thật tử tế, cho hắn biết rõ được rằng một người đàn ông thì nên làm thế nào, không nên làm thế nào, và biểu hiện của hắn hiện giờ không phù hợp với những hành vi một người đàn ông thực sự nên có đến mức nào!!!

“Bách Lý Kinh Hồng, rốt cuộc chàng có phải đàn ông không hả?” Cuối cùng nàng cũng không nhịn được nữa bèn thốt ra câu này! Cái tên này, còn giống cô vợ nhỏ hơn cả một cô vợ nhỏ thực sự, rõ ràng không phải là một người đàn ông bình thường mà!

Nghe nàng hỏi vậy, mặt hắn không biến sắc, mắt hơi động đậy, bàn tay như ngọc đưa ra nắm lấy tay nàng, kéo một cái đặt thẳng vào nơi nào đó của mình, giọng nói lành lạnh vang lên, lúc này đã không còn là vẻ tủi thân uất ức nữa, mà là sự ngang ngược, sắc bén: “Có phải đàn ông hay không, lẽ nào Cẩm Nhi không cảm nhận được sao?”

Ặc… Nam Cung Cẩm chợt cảm thấy tay mình như bị bỏng vậy, vội vàng rụt tay lại, mặt đỏ hồng cả lên, ánh mắt bất giác liếc ra ngoài cửa. Cái tên này, sao lại phóng khoáng thế chứ?! Một mặt vừa thầm mắng hắn quá phóng khoáng trong lòng, một mặt lại thầm chửi chính mình, đã này nọ lọ chai với cái tên này không biết bao nhiêu lần rồi, mà giờ vẫn còn ngại ngùng gì chứ.

“Cảm… cảm nhận được!” Nhưng hiện giờ đây đâu phải vấn đề mà nàng quan tâm nhất chứ. Điều nàng quan tâm hiện giờ là rốt cuộc tên này muốn thế nào mới có thể ngừng mấy hành động ấu trĩ này lại, đừng có gây chuyện với nàng nữa cơ, vì nàng đã sắp bị ép đến phát điên rồi! “Ta cảm thấy một người đàn ông chân chính thì nên đầu đội trời chân đạp đất mới đúng!”

“Lẽ nào ta thì không như thế sao?” Hắn lạnh lùng hỏi ngược lại.

À… hình như hắn cũng rất kiên cường, đầu đội trời chân đạp đất mà. “Nhưng tuyệt đối sẽ không giống như người nào đó, vừa tức lên một cái là giở tính trẻ con ra!”

Nghe nàng nói vậy, hắn lại lập tức không nói không rằng nữa, ra vẻ dù thế nào hắn cũng sẽ không thèm hiểu ý.

Nam Cung Cẩm chán nản, day day mi tâm đang đau nhức của mình, nói với vẻ không biết phải làm sao: “Chuyện này có phải do ta cam tâm tình nguyện đâu. Ta cũng đâu có muốn thế. Hơn nữa, ta cũng đã nói với đám Lãnh Vũ Tàn rồi, sẽ không ra ngoài uống rượu nữa. Ngài đại nhân đại lượng, không thể khoan dung cho ta một chút sao? Ngay cả cái tên đoạn tụ chết tiệt Mộ Dung Thiên Thu kia bị ta bạo hành hoa cúc mà còn có thể tha thứ cho ta, thế mà sao chàng lại nhỏ nhen vậy chứ?”

Đó là vì trong mắt người yêu không thể chứa nổi dù chỉ một hạt cát. Trong lòng hắn thầm nói như vậy, nhưng lại không nói ra thành lời. Hắn hít sâu vài hơi, sau đó dịu giọng nói: “Thôi được, ta tha thứ cho nàng.”

Trong lòng của nàng, hắn không thể có điểm gì không bằng những người đàn ông khác. Dung mạo, tài trí, tiền bạc, phong độ, tất cả đều không thể thua được, thế nên, hắn quyết định thỏa hiệp, lựa chọn tha thứ. Ở trong tim nàng, làm sao Bách Lý Kinh Hồng hắn có thể nhỏ nhen hơn những người khác được chứ.

Sự tha thứ đến bất chợt khiến Nam Cung Cẩm hơi kinh ngạc, ngẩn người nhìn hắn một lúc lâu: “Chàng nói thật chứ?” Thế quái nào mà nàng cứ có cảm giác không chân thực thế nhỉ? Hơn nữa nhìn ánh mắt của tên này, làm gì có vẻ gì là tha thứ cho nàng đâu?

“Tha thứ cho nàng rồi, nhưng ta vẫn còn tức giận.” Hắn lại đáp lại câu hỏi của nàng một cách rất thật thà.

Khóe môi Nam Cung Cẩm cũng không khỏi run lên vài cái: “Xin hỏi như thế này thì có khác quái gì với không tha thứ không?”

“Có chứ.” Vừa dứt lời, hắn liền kéo tay một cái, quẳng Nam Cung Cẩm lên giường, nhưng đáy mắt hắn lại không hề có chút dục vọng này khiến Nam Cung Cẩm biết rõ không phải tên này lại nổi máu háo sắc lên.

Còn hắn thì sải bước tới bên cạnh giường, nhẹ nhàng đưa tay lên cởi khuy áo ra, cuối cùng tụt quần xuống, bò lên trên giường, quay lưng về phía Nam Cung Cẩm.

Khóe môi cô nàng nào đó không khỏi giật giật lên vài cái: “Chàng định làm gì đây? Muốn ta cũng thưởng cho chàng một quả chuối à?”

Cái mông trắng nõn trắng nà gần như trong suốt đó lồ lộ trước mắt Nam Cung Cẩm, nếu nhìn kỹ, thì còn có thể nhìn thấy được bông cúc non màu hồng nhạt ở chính giữa. Thật đúng là cơ chắc như băng, da mịn như ngọc, vừa giống như mỡ đông lại vừa như một miếng thạch vô cùng đàn hồi đang dụ dỗ người ta lao tới nhéo một cái.

Một lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng đáp lời, nhưng lại không đáp lại câu hỏi của Nam Cung Cẩm, mà là lên tiếng chất vấn: “Có phải mông của ta, còn đẹp hơn mông hắn ta rất nhiều không?”


Khóe môi nàng giật điên cuồng, lẽ nào tên này muốn so bì xem mông ai đẹp hơn sao? Nam Cung Cẩm ôm trán, giải thích: “Đúng là ta có nhìn mông hắn ta, nhưng không phải là để ngắm hắn ta, mà mục đích là...”

Còn chưa nói hết lời, Bách Lý Kinh Hồng đã lên tiếng ngắt lời nàng, nói ra một câu suýt nữa khiến Nam Cung Cẩm ngã lăn xuống khỏi giường...

“Thật ra hoa cúc của ta đẹp hơn hắn ta. Thế mà nàng lại luôn không thèm nhìn, còn lén lút giấu giếm ta đi nhìn của hắn ta.”

Đệch mợ! Có còn biết xấu hổ không hả?! Nam Cung Cẩm chợt cảm thấy trứng như vỡ nát ra vậy! Nàng ôm lấy con chim nhỏ không tồn tại của mình, gào ầm lên: “Mẹ nó chứ, nhức trứng quá đi!!!”

Nàng vừa hô lên câu này, hắn như hơi nghi hoặc, thò bàn tay như ngọc ra, chọc chọc vào nơi mà cô nàng nào đó đang ôm lấy, ánh mắt rất khó hiểu, hỏi: “Nàng có trứng à?!”

Cố tình! Chắc chắn tên này cố tình! Nam Cung Cẩm ôm lấy thân dưới của mình, vọt ra xa ba thước, chỉ tay về phía hắn ta, hoàn toàn cạn lời! Chỉ một lúc lâu, mà nàng cũng không thể thốt ra được một câu nào! Quá vô sỉ! Thực sự quá vô sỉ!

Một luồng nội lực tỏa ra giống như nam châm hút nàng về phía hắn. Hắn xoay người, đè nàng xuống: “Sau này, nếu muốn làm chuyện thế này nữa, ta có thể làm thay nàng, không cần nàng phải đích thân ra tay.”

Nam Cung Cẩm ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt rất chân thành của hắn cùng với cơn giận ngùn ngụt trong đáy mắt kia, liền bất giác nuốt nước bọt một cái bật thốt lên, nhưng lại vô thức thốt ra một câu mà đủ khiến chính nàng cũng sợ đến mức trắng bệch mặt mũi: “Thì ra chàng cũng có đam mê đó à?!”

Đệch mợ! Nàng nói cái quái gì thế? Nàng nói cái quỷ gì thế? Nàng không muốn sống nữa rồi phải không?

Hắn lập tức nổi đóa!!! Hắn chỉ không muốn nàng lại đi nhìn người đàn ông khác thôi mà?! Bất luận vì lý do gì, hắn cũng không muốn chuyện như thế này xảy ra nữa!

“Ta có cái đam mê đó hay không, nàng còn không biết sao?” Nói xong, hắn vận nội công khiến quần áo trên người cả hai đều rách tan thành từng mảnh. Nam Cung Cẩm còn chưa kịp phản ứng gì, thì hắn đã xông thẳng vào không chút dự báo rồi.

“A...” Chó chết thật, muốn làm nàng đau chết hay sao thế? Nàng cắn răng tức giận trừng mắt nhìn hắn.

Còn hắn, cũng chỉ vào trong, mà không có động tác gì, rõ ràng là muốn cho Nam Cung Cẩm biết, đây là một lời cảnh cáo!

Nếu nàng còn dám nghi ngờ lung tung về khuynh hướng của hắn trong phương diện nào đó, thì hắn hoàn toàn không ngại dùng hành động để chứng minh trên cơ thể nàng.

“Sau này, khi ta không ở bên cạnh, không cho phép nàng uống rượu nữa.” Tuy câu nói này lạnh lùng trong trẻo, lãnh đạm như xưa, nhưng đã dùng đến ngữ khí ra lệnh rồi.

Nam Cung Cẩm cắn răng gật đầu, tên khốn kiếp, hoàn toàn không dịu dàng chút nào, có chuyện gì không thể dùng lời nói để từ từ giải quyết hay sao mà cứ cố tình dùng phương thức này?!

Hắn cúi xuống nhìn mặt nàng, mái tóc dài đen như mực xõa xuống, hòa vào với mái tóc đen của nàng, lại rất có cảm giác ‘kết tóc se tơ’. Sắc mặt hắn, cũng dần dần trở nên say mê, đắm đuối: “Cẩm Nhi… ta muốn.”

Nam Cung Cẩm giật giật khóe môi, nói: “Nếu ta nói ta không muốn cho, thì chàng có lăn xuống không?”

“Không.” Hắn rất thẳng thắn, vì dường như mỗi lần muốn cũng đều chỉ có mình mình, còn nàng thì luôn nói không muốn. Thế nên, vì hạnh phúc của chính mình, không thể quá tôn trọng ý kiến của nàng được.

Thế thì chàng còn hỏi cái gì?! “Ta không đồng ý! Nếu chàng cứ cố tình cưỡng ép, ta sẽ cực kỳ tức giận!”

Hắn trầm ngâm vài giây rồi nói điều kiện: “Nếu nàng cho, ta sẽ không giận nữa!”

Nam Cung Cẩm nhanh chóng tính toán trong lòng một chút, nếu đúng như vậy, thì cuộc đàm phán này cũng không thua lỗ! Dù sao đến cuối cùng, nàng có không đồng ý thì hắn cũng vẫn cưỡng ép mà. “Chốt luôn!”

Giọng nói lạnh lùng của hắn lại vang lên: “Lần này, ta không giận nữa. Nhưng nếu còn có lần sau, thì ta sẽ không đưa chìa khóa kim khố cho nàng đâu.”

“Tuyệt đối không có lần sau!” Nam Cung Cẩm vội vàng nói, vừa nói nàng còn vừa lắc đầu quầy quậy, giọng điệu vô cùng vội vàng! Trong mắt nàng, tất cả đều là chuyện nhỏ hết, chỉ có tiền vàng của mình mới là chuyện lớn thôi!

“Chỉ mong thế!” Ba chữ thốt ra, động tác cũng bắt đầu nhanh dần.

Nam Cung Cẩm cắn môi, cố đè nén tiếng rên rỉ của mình. Đột nhiên, nàng lại nhớ tới một chuyện: “À đúng… đúng rồi, nhà cậu của ta thế nào rồi?”

Động tác của hắn thoáng ngừng lại, trong mắt lóe lên chút tức giận, đồng thời va chạm ra vào một cách mãnh liệt hơn: “Họ không sao, chuyên tâm vào.”

“Ưm...”

“Rầm!” một tiếng, cửa bị người ta đạp ra.

Nam Cung Cẩm chỉ cảm thấy trước mắt có bóng đen lóe lên, chiếc chăn trong giường phủ kín lên hai người họ. Nàng quay đầu nhìn ra cửa, thấy một cô gái mặc áo gấm đỏ rực như lửa bước vào, trợn trừng hai mắt nhìn hai người trên giường với vẻ không thể tin nổi!

Chiếc chăn bao kín lấy hai người họ, không nhìn thấy bất cứ bộ phận nào, nhưng nét mặt hai người lại phô bày ra trước mắt cô ấy. Sắc mặt lạnh nhạt của Mộ Cẩn Thần không có chút cảm xúc nào, quay đầu nhìn cô, nhưng lại thoáng có vẻ lạnh lùng.

Còn nằm dưới thân hắn kia, lại chính là Yến Kinh Hồng! Là phu quân mới cưới của cô! Cô chỉ nhìn thấy sắc mặt y hơi đỏ lên, đôi mắt phượng vẫn còn có vẻ mơ màng, hiển nhiên là đang đắm chìm trong tình dục.


Trong khoảnh khắc ấy, cô chỉ cảm thấy như có tiếng ‘ầm ầm’ vang lên, cũng cùng lúc đó, đầu mình như bị nổ tung ra vỡ nát vậy.

Tình cảnh này, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết Yến Kinh Hồng nằm dưới! Cô biết Yến Kinh Hồng có nam sủng, nhưng cô luôn cho rằng y là người nằm trên nắm trọn toàn quyền chủ động. Thật không ngờ phu quân mà cô chọn ngược chọn xuôi, lại cam tâm nằm dưới thân một người đàn ông khác! Đây không chỉ là sự sỉ nhục với chính bản thân Yến Kinh Hồng y, mà còn là sự sỉ nhục với Mặc Họa cô!

Trong lúc hoảng hồn, dường như cô nhìn thấy một cái miệng khổng lồ đang toét ra đến tận mang tai, cười nhạo cái sự thưởng thức của cô!

Chọn ngược chọn xuôi, lại đi chọn một người đàn ông sẵn lòng làm ‘vợ’ người khác!

Giờ thì Nam Cung Cẩm cũng hiểu vì sao tên khốn này lại bảo mình chuyên tâm một chút. Nàng mà chuyên tâm, thì sẽ không biết có người muốn vào nữa, thế nên mới xảy ra cảnh bị Mặc Họa nhìn thấy thế này. Nàng quay đầu nhìn sắc mặt Bách Lý Kinh Hồng, cũng hiểu ngay tên khốn này lại cố ý nữa!

Cả căn phòng chìm trong im lặng, trong phòng tràn ngập mùi của tình dục và mùi của sự mờ ám, mà hai người nằm trên giường kia, rõ ràng là hai người đàn ông, nhưng nhìn lại thấy hài hòa đến lạ thường, cứ như họ mới đúng là một đôi thực sự vậy. Trong lòng Mặc Họa vô cùng rối loạn, nếu Yến Kinh Hồng là người nằm trên, thì cô còn có thể chắc chắn sẽ nắm được người đàn ông này trong tay mình, vì y cũng sẽ có dục vọng. Nhưng y đường đường là một Thừa tướng quyền cao chức trọng, lại bằng lòng nằm dưới thân người khác, không phải vì tiền, không phải vì dục vọng, không phải vì quyền lực, như vậy còn có thể là vì cái gì đây?...... Yêu ư?!

“Cút ra ngoài.” Giọng nói lạnh băng vang lên, mang theo vẻ không vui rất rõ rệt. Tuy hắn cũng có phần muốn để cho cô gái kia nhìn thấy chuyện này, để về sau cách xa Cẩm Nhi một chút, dù Mặc Họa là phụ nữ, hắn cũng không thích cô ta cứ ngấp nghé Cẩm Nhi như vậy. Nhưng cứ bị người khác nhìn chằm chằm thế này, hắn cũng không thoải mái lắm.

Mặc Họa sững sờ một chút, chợt cảm thấy ngọn lửa giận ngập trời của mình lại không biết phát vào đâu! Sống đến tận bây giờ, nhưng đây là lần đầu tiên có người dám dùng giọng điệu đó để nói chuyện với cô. Có điều trong lòng cô, thời khắc này có chuyện khác càng khiến cô ấm ức hơn. Cô quay đầu nhìn Nam Cung Cẩm: “Tướng gia, hôm nay ngài không tới phòng bản Công chúa sao?”

Bất luận thế này, cô cũng là chủ nhân của Mặc gia, là Công chúa hoàng thất! Vậy mà tay Yến Kinh Hồng này không hề nể mặt mình chút nào sao?

Nam Cung Cẩm đang định lên tiếng, Bách Lý Kinh Hồng đã trả lời thay nàng: “Không tới. Đi ra ngoài đi, hay ngươi còn muốn nhìn chúng ta làm?!” Sắc mặt hắn sa sầm xuống, đôi mắt đẹp như sao đầy vẻ lạnh lùng, vẻ lạnh lùng này khiến cho con ngươi vốn màu xám bạc của hắn như pha lẫn chút sắc đen, làm cho Nam Cung Cẩm nhìn cũng hoảng hồn. Trước giờ nàng chưa từng nhìn thấy hắn như thế này, dường như hoàn toàn biến thành một người khác, mang theo vẻ khát máu làm người khác lạnh buốt toàn thân.

Nói đến nước này rồi, một cô nương vừa xuất giá chưa hiểu chuyện vợ chồng như Mặc Họa đương nhiên sẽ không chịu nổi! Mắt cô ngập nước, nhìn Nam Cung Cẩm một cái rồi ôm miệng quay đầu chạy ra ngoài...

Nam Cung Cẩm chợt cảm thấy vô cùng áy náy, vì nàng đã làm tổn thương trái tim của một cô gái…

Sắc mặt Bách Lý Kinh Hồng rất khó coi, hắn thật sự không hiểu nổi, từ sau khi gặp nàng, sao lại lắm tình địch thế này chứ?! Đám Lãnh Tử Hàn, Hoàng Phủ Dạ đã đành rồi, giờ ngay cả một cô gái cũng chạy đến xí phần, thực sự khiến cơn giận trong lòng hắn bùng lên không thể dập nổi.

“Đừng nhìn ta như thế, người theo đuổi ta cũng chỉ có vài mống đó thôi, nhưng người thích chàng thì chỗ nào chẳng có! Chỉ cần chàng đi dạo một vòng ở Nam Nhạc thôi, chỗ nào mà chẳng có mỹ nữ lao tới như mưa!” Nhân duyên với phụ nữ của hắn ở Tây Võ này không tốt lắm, chẳng qua cũng chỉ vì hiện giờ đối với bên ngoài, thân phận của hắn là nam sủng của mình mà thôi.

Nghe nàng nói vậy, hắn trầm mặc không nói gì, nhưng rõ ràng vẫn không vui vẻ gì cả.

Đột nhiên Nam Cung Cẩm nhớ tới một chuyện, muốn đẩy hắn ra: “Phải rồi, hôm nay ta bận quá quên mất không đi thăm Kinh Lan, dậy đi dậy đi, đi thăm con trai trước đã rồi quay về ta sẽ cho chàng làm đủ thì thôi!”

Đi thăm con trai bảo bối là chuyện trọng đại mà!

Vừa nghe câu này, sắc mặt hắn vẫn lãnh đạm như xưa, nhưng đáy mắt lại dâng lên sự tức giận. Thằng nhóc thối Quân Kinh Lan đó thì có quan trọng như thế sao? Quan trọng hơn cả hắn à?! “Nàng nói cho ta biết...”

Nói được một nửa, hắn lại ngừng lại, dường như hơi khó mở lời. Thực sự rất khó để mở lời, vì ghen tuông với đàn ông, ghen tuông với phụ nữ đã đành rồi. Nhưng ghen tuông với cả một đứa trẻ con thì thực sự không phải chuyện gì vẻ vang lắm.

Nam Cung Cẩm nghiêng đầu nhìn hắn: “Nói cho chàng biết cái gì?”

Hắn ngập ngà ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng vẫn cắn răng nói ra mấy chữ: “Trong lòng nàng, người quan trọng nhất, là ta, hay là Quân Kinh Lan?”

“Sao chàng lại hỏi cái câu ngớ ngẩn như thế nhỉ?!” Mặt Nam Cung Cẩm đầy vẻ không thể tin nổi, còn đưa tay ra sờ trán hắn, cứ như đang muốn kiểm tra xem có phải hắn bị bệnh không!

Hắn giữ lấy tay nàng, đôi mắt sáng như sao nhìn thẳng vào mắt nàng, như vẫn đang chờ câu trả lời của nàng.

Nam Cung Cẩm giật giật khóe môi, lườm hắn một cái như nhìn kẻ ngu si: “Trong lòng ta, điều quan trọng nhất đương nhiên là tiền! Sao có thể là các người được!”

“...” Hắn thực sự rất muốn giết sạch cả tiền luôn.

...

Ngày hôm sau, trong hoàng cung đã biết tình hình trong phủ Thừa tướng hôm qua.

Thừa tướng cưới Công chúa, nhưng đêm tân hôn lại chạy sang phòng nam sủng, khiến cho rất nhiều đại thần phái bảo thủ đều không vui. Có một vài chuyện, không cần họ phải gây sự, thì chính Yến Kinh Hồng đã tự chuốc vào người rồi. Đây chẳng phải đó sao, tự dưng lại thêm một lý do để phản kích y.

Sáng sớm, Nam Cung Cẩm đã mặc triều phục chỉnh tề đi ra ngoài, lại thấy hai nha đầu đang đứng xì xầm ngoài cửa, vừa nói vừa đi, lại còn vừa lắc đầu thở dài.

“Đang nói gì mà say sưa quên cả trời đất thế?”

Hai nha đầu kia giật mình, lúc này mới phát hiện ra buôn dưa lê nhiệt tình quá, nên không cả nhìn thấy Thừa tướng, vội vàng cúi đầu hành lễ: “Đại nhân, chúng nô tỳ đáng chết.”


“Nói nghe xem nào, đang nói chuyện gì mà hào hứng vậy?” Nam Cung Cẩm nháy mắt với tiểu nha đầu kia một cái.

Chỉ là một ánh mắt thoáng qua nhưng lại khiến tiểu cô nương đơn thuần mê mẩn đến mất hồn mất vía. Tiểu cô nương đó đỏ bừng mặt nói: “Chúng nô tỳ đang nói chuyện Công chúa Mặc Họa, à không, là tân phu nhân ạ. Hôm qua cô ấy không ngủ, luyện kiếm ở hậu viện suốt cả đêm!”

Nghe vậy Nam Cung Cẩm thoáng ngạc nhiên, sau đó lại bật cười không bận tâm. Càng thất vọng với mình càng tốt, nếu thực sự thích mình rồi thì mới là vấn đề to!

Nàng buộc kín áo choàng lông đi lên triều, quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt một cái, nàng chợt cảm thấy trong lòng rất ấm ức. Vì sao cùng là người mà lại khác biệt như vậy chứ? Sáng sớm tinh mơ, mình thì phải đi lên triều, bôn ba vất vả vì cuộc sống vì gia đình, nhưng tên này thì hạnh phúc hơn mình nhiều, vẫn còn được nằm ngủ nướng no nê! Lẽ nào đây là sự bi ai của việc làm một người phụ nữ mạnh mẽ sao?!

Nàng không hề hay biết, sau khi nàng ra ngoài, người trên giường cũng đã dậy rồi. Mà hắn dậy xong, Diệt lập tức bê tấu chương tới, chính là kết quả điều tra chuyện lần trước kia.

“Hoàng thượng, là do Hoàng Phủ Hoài Hàn thao túng, Mộ Dung Thiên Thu phái người giết Thừa tướng Đông Lăng, xem ra cũng đã thị uy với Hoàng Phủ Hoài Hàn rồi!” Cũng là báo thù cho Hoàng hậu. Nhưng nếu nói câu cuối cùng, sẽ chỉ càng khiến Hoàng thượng cảm thấy không vui thôi, thế nên hắn ta tuyệt đối không thể nói được.

“Ừm.” Hắn gật đầu, trầm ngâm một lát, vẻ mặt lại có vẻ rất hân hoan, cứ như nghe thấy chuyện Nam Cung Cẩm gặp thích khách, hắn hoàn toàn không giận dữ gì vậy. Một lúc lâu sau, hắn mới ngước mắt lên, nói ra một câu khiến Diệt kinh hồn lạc phách, “Phái người của Huyền Tự Các đi, giết hết tất cả mọi người trong Hoàng thất của họ Hoàng Phủ, bao gồm cả Hoàng Phủ Hoài Hàn. Giết được ai hay người đó.”

“...” Hoàng thượng, đùa thế này có phải hơi quá không?

“Sao hả? Ngươi có ý kiến gì à?” Hắn lạnh nhạt nhìn hắn ta một cái, sắc mặt không thay đổi.

Diệt vội lắc đầu: “Không ạ, thuộc hạ không có ý kiến gì, thuộc hạ lập tức đi ngay!”

...

Ở hậu viện, Mặc Họa thu kiếm lại, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi, đón lấy chiếc khăn hạ nhân đưa sang, lau hết mồ hôi trên trán mình, nhưng cơn giận trong lòng lại vẫn chưa nguôi. Suốt cả đêm nay, cô đã suy nghĩ kỹ càng rồi, chắc chắn Tướng gia bị người đàn ông kia mê hoặc, cô nhất định phải nghĩ cách đưa Tướng gia quay lại còn đường chính đạo.

Nghĩ vậy, cô quay người đi về phòng mình, lúc đi tới khúc quanh trên hành lang, cô lại gặp một người đàn ông đi ngược chiều về phía mình. Tuy người đàn ông đó không đẹp như Yến Kinh Hồng hay Mộ Cẩn Thần, nhưng hắn ta cũng là một mỹ nam hiếm có, mày kiếm mắt sáng, đôi mắt đẹp như nhuốm chút vẻ trêu chọc, khóe môi nở nụ cười tà. Có điều, lúc nhìn thấy cô, khóe môi hắn ta giật giật một cách rõ rệt, thân hình lóe lên một cái, nhanh chóng lướt qua cô!

Tâm trạng của Mặc Họa đã không tốt, lại thêm bản chất vốn là một người kiêu căng tự mãn, nên liền đưa thanh kiếm trong tay ra chắn trước mặt hắn ta: “Thấy bản Công chúa, vì sao không hành lễ?”

Khóe môi Phong lại không khỏi giật lên, sao mình xui xẻo thế nhỉ, tự dưng lại đi đụng phải cô nàng này là thế nào? Hành lễ á?! Trừ Hoàng thượng và Hoàng hậu ra, họ không cần phải hành lễ với bất kỳ ai hết! Hắn ta lạnh lùng hừ một tiếng: “Tránh ra!”

“To gan, ngươi...”

“Cô mà là Công chúa gì?! Ta là người của Dạ Mạc sơn trang, không thuộc về Tây Võ các cô, không cần phải hành lễ với cô. Tránh ra, đừng ép ta phải ra tay với phụ nữ, đặc biệt là những người phụ nữ xinh đẹp. Cô phải biết, trước giờ tại hạ vốn rất thương hoa tiếc ngọc!”

Vừa nghe tới Dạ Mạc sơn trang, Mặc Họa lập tức không thể chịu nổi nữa, hiện giờ không muốn nhìn thấy người đàn ông trước mặt này thêm một giây nào, nên cũng chẳng thèm để ý hành lễ với không hành lễ gì cả: “Cút!”

Cô thu kiếm lại, quay người bỏ đi!

Nghe thấy cô ấy chửi mình, Phong cũng chỉ mỉm cười, nói với vẻ không mấy bận tâm: “Con gái con đứa nhã nhặn một chút, nếu không thì chẳng có người đàn ông nào thèm đâu.”

Sau đó, một tràng cười ngông cuồng vang lên. Trong mắt Mặc Họa dâng lên sát khí, quay vụt đầu lại, nhưng người đàn ông áo đen kia đã cách xa cả trăm mét rồi. Mặc Họa bất giác thở dài trong lòng, tốc độ nhanh thật! Nhưng không biết vì sao, nhìn bóng lưng hắn ta, cô lại chợt cảm thấy hơi quen thuộc… cứ như đã nhìn thấy ở đâu rồi vậy!

...

“Yến khanh, chuyện này khanh làm hơi quá rồi đấy.” Mộ Dung Thiên Thu đầy vẻ không vui nhắc nhở. Chưa nói đến chuyện tên tiểu tử này để Mặc Họa trong phòng tân hôn một mình cả đêm sẽ khiến Mặc gia bất mãn với Tây Võ, mà chỉ riêng chuyện đêm tân hôn rồi, tên tiểu tử này vẫn không rời được tay Mộ Cẩn Thần kia, cũng đã đủ khiến trong lòng hắn ta cực kỳ khó chịu.

Yến Kinh Hồng cũng không biện bạch, cúi đầu nói vô cùng biết điều: “Thần biết sai rồi, sau này thần sẽ chú ý hơn!”

Mấy lão già chết tiệt kia, muốn mượn chuyện này để gán tội không tôn trọng hoàng thất lên đầu mình. Tuy Mặc Họa không phải là người của Mộ Dung thị Tây Võ, nhưng dù thế nào cũng được hoàng thất sắc phong là Công chúa, thế nên mình bị vạch tội như vậy cũng không có gì là lạ.

Mộ Dung Thiên Thu khẽ nhíu mày, suốt một năm nay, đây là lần đầu tiên hắn ta thấy tiểu tử này nhận lỗi! Thực sự hơi lạ lẫm. Chưa quen!

Lão Thái phó vội nói: “Hoàng thượng, không tôn trọng Hoàng thất, tuyệt đối không thể nhân nhượng được! Thừa tướng đại nhân là người đứng đầu bách quan, là tấm gương của muôn dân, vậy mà lại xử sự không có chừng mực như thế này. Xin Hoàng thượng xử phạt thích đáng, coi như răn đe!”

Yến Kinh Hồng cúi đầu nói: “Lão Thái phó nói rất có lý! Chuyện này đúng là lỗi của thần. Thần ở triều đình Tây Võ đã một năm rồi, ngồi được lên cái ghế Thừa tướng này, cống hiến công sức cho Hoàng thượng, giờ cũng đã cảm thấy thỏa mãn rồi. Hiện giờ đã đến lúc thần lùi bước được rồi, vừa khéo lại xảy ra chuyện này, xin Hoàng thượng tước chức quan và vị phò mã của thần, coi như trừng phạt!”

Y vừa nói vậy, mọi người đều ồ lên.

Phái Bảo Thủ không ngờ Yến Kinh Hồng lại đột nhiên nổi điên như vậy, còn phái Cách Tân thì ngẩn người ra. Có phải Thừa tướng đại nhân điên rồi không? Chuyện này nói lớn thì là lớn, mà nói nhỏ cũng là nhỏ. Với sự tin tưởng sủng ái của Hoàng thượng dành cho y bình thường, chắc chắn sẽ không trừng phạt quá nặng nề. Nhưng y lại nói muốn từ chức, lẽ nào Thừa tướng đại nhân đã tính toán từ trước rồi sao? Nhưng vì sao không bàn bạc với họ một chút?

Họ nghĩ không sai, đúng là Yến Kinh Hồng đã tính toán từ trước rồi! Từ mấy ngày trước khi mình bạo hành hoa cúc của Mộ Dung đoạn tụ mà hắn ta vẫn bao dung cho sai lầm của mình vô điều kiện đó, nàng đã luôn cân nhắc, mình làm như vậy, rốt cuộc là đúng hay sao?! Nhưng giờ đã có đáp án rồi, Nam Cung Cẩm nàng, tuyệt đối không thể làm một kẻ lấy oán báo ân, vô tình vô nghĩa được. Thế nên, cách tốt nhất là tìm cơ hội để rút lui khỏi triều chính, để tránh cho sau này càng lún lại càng sâu, không thể tự thoát ra được nữa!

Sự phát triển sự nghiệp của nàng ở Tây Võ cơ bản đã thành hình rồi, có Duệ ca ca và Lãnh Tử Hàn đứng sau lưng giúp đỡ, cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì quá lớn. Chỉ cần nàng có thể hoạt động trơn tru, thì sau này sẽ không cần phải lo lắng gì về tiền bạc nữa. Đối với nàng mà nói, có tiền, có được tổ chức sát thủ Ảnh lâu đứng đầu thiên hạ, có được Thần binh bất tử, có được y thuật có một không hai trong thiên hạ, đã là quá đủ rồi.

Mà sáng sớm hôm nay lúc ra cửa, nhìn thấy người nào đó vẫn còn đang ngủ say, mình lại phải lên triều, chuyện này giống như một mồi lửa, châm lên cả một bụng hậm hực trong lòng nàng, cuối cùng mới đi đến quyết định như vậy!

Nhưng, sắc mặt Mộ Dung Thiên Thu chợt sa sầm xuống, nhìn xuống người đang cúi thấp đầu xin từ chức đứng chính giữa đại điện kia, chỉ cảm thấy trong lòng như đang có ngọn lửa điên cuồng thiêu đốt! Hắn ta lạnh lùng nói: “Yến khanh, khanh nói thật lòng sao?”

“Hoàng thượng, bản tính của thần vốn bộc trực, thẳng thắn, trước giờ không nói dối!” Sau khi nói xong, chính nàng còn toát cả mồ hôi, vì sao nói thế này lại có cảm giác như mình chuẩn bị xuất gia thế không biết?

Nàng nói xong, cả không gian đều tĩnh lặng, tĩnh lặng tới mức nghe rõ cả tiếng thở. Mộ Dung Thiên Thu nhìn nàng chằm chằm, như thể muốn nhìn xem rốt cuộc y nói thật hay giả vậy. Nhưng hắn ta lại chỉ nhìn thấy sự chân thành. Cuối cùng...

“Rầm!” một tiếng, đế vương đập mạnh lên mặt bàn, đôi ngươi màu xanh lục ánh lên sát khí. Hắn ta bước từ trên ngai vàng xuống, nổi trận lôi đình! Dáng vẻ này khiến rất nhiều người đều sợ hãi quỳ sụp xuống.


Bước đến trước mặt Nam Cung Cẩm, giọng nói tàn độc âm u của hắn ta vang lên: “Yến Kinh Hồng, khanh cố ý phải không?”

Trong khoảnh khắc này, Mộ Dung Thiên Thu chỉ cảm thấy cơn giận của mình bùng bùng lên tận trời, cảm giác bị người ta phản bội vô cùng chân thực! Yến Kinh Hồng, y muốn gì, mình đều cho y thứ đó, gánh hết cả áp lực và sự chê trách cực kỳ khủng khiếp, để đưa y ngồi lên cái ghế Thừa tướng này, nhưng giờ y lại nói gì đây? Y nói muốn đi ư?!

“Không biết vì sao Hoàng thượng lại nói như vậy?” Sắc mặt Nam Cung Cẩm rất bình tĩnh, nàng chỉ không muốn bản thân mình từng bước từng bước bị quyền lực làm cho mù quáng, đến cuối cùng trở thành kẻ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, phụ lại cả tình cảm chân thành của Mộ Dung Thiên Thu dành cho mình mà thôi. Thế nên nàng mới muốn đi, nàng không tin Mộ Dung Thiên Thu không biết mình có mục đích khác ở Tây Võ. Thả mình đi, đối với cả mình và hắn ta, hay đối với Tây Võ, cũng đều là sự lựa chọn tốt nhất còn gì? Vì nàng biết, Mộ Dung Thiên Thu không nỡ giết nàng, ít ra là hiện giờ, hắn tuyệt đối sẽ không nỡ!

Mộ Dung Thiên Thu cũng như quên luôn hiện giờ đang ở trên triều, còn có bao nhiêu văn võ bá quan trong triều đang nhìn họ. Hắn ta ghé sát lại gần Yến Kinh Hồng, giọng nói tàn độc chậm rãi vang lên: “Yến Kinh Hồng, có phải dù trẫm có ôm cả thiên hạ đặt trước mặt khanh, khanh cũng khinh thường không thèm để ý không?”

Nói đến nước này, mọi chuyện đã hoàn toàn lạc đề rồi! Các đại thần mắng thầm trong lòng, thật đúng là, mấy chuyện thế này hai người họ nói riêng với nhau không được sao?! Việc gì phải sáng sớm ngày ra đã hủy diệt cả tam quan của họ như thế! Tức chết đi được! Có thể cân nhắc đến cảm nhận của các khán thính giả này không?!

“Hoàng thượng bớt giận, thần hoàn toàn không có ý đó!” Nam Cung Cẩm cúi đầu, đột nhiên lại thấy có chút không dám nhìn thẳng vào mắt hắn ta. Vì ánh mắt của hắn ta, quá sắc bén, quá âm u, giống như một con báo săn, chỉ một giây tiếp theo sẽ nghiến răng cắn đứt cổ Nam Cung Cẩm để tiết giận vậy!

“Yến Kinh Hồng! Khanh nghe đây! Trẫm không cho phép! Chỉ cần trẫm còn sống một ngày, thì sẽ không thể nào thả khanh đi! Trừ khi… trừ khi trẫm không còn hứng thú với khanh nữa!” Những lời này là những lời thật lòng của Mộ Dung Thiên Thu. Từ nhỏ tới lớn, chỉ cần là thứ mà hắn ta yêu thích, thì dù chết hắn ta cũng không buông tay, trừ khi chơi chán rồi, mất hứng rồi. Lúc đó hắn mới buông!

Nhưng hắn ta nói tới đây, trong lòng Yến Kinh Hồng lại chợt giật thót lên, trừ khi hắn ta không còn hứng thú ư? Như vậy tức là mình tự đa tình thôi, còn tên này chỉ coi nàng như một món đồ chơi, như một thứ gì đó, chơi chán rồi sẽ ném đi sao?! Như vậy sự áy náy hổ thẹn mấy ngày nay của mình đều là gì chứ?!

Nàng bỗng thấy lửa giận như bùng cháy, không chỉ phẫn nộ vì Mộ Dung Thiên Thu lừa gạt mình, mà còn xấu hổ vì mình lại tự đa tình như thế! Giờ nàng chỉ muốn cướp luôn cả ngọc tỉ của Mộ Dung Thiên Thu để trút giận, để bù đắp cho sự mất mặt của mình thôi! Nàng ngẩng đầu, cắn răng nói: “Thần hiểu rồi, vậy chuyện của Công chúa Mặc Họa...”

“Mặc Họa đã gả vào phủ Thừa tướng, thì đây là chuyện nhà của phủ Thừa tướng, trẫm sẽ không quản. Lẽ nào nhìn trẫm có vẻ rảnh rỗi đến thế sao?” Lời nói thì là nói với Yến Kinh Hồng, nhưng ánh mắt sắc bén như báo săn lại nhìn về phía đám lão Thái phó, mang theo vẻ khát máu rất nồng đậm. Chỉ tại mấy lão già này, thừa hơi rỗi việc đi gây chuyện, mình vừa hỏi một câu mà suýt nữa kích thích cho bé con chạy mất rồi! Hắn thật sự chỉ muốn lôi hết cả đám đó xuống đánh cho một trận tơi bời mới hả giận. Nếu bé con mà chạy mất, sau này ai sẽ chơi cùng mình đây?

Nam Cung Cẩm lập tức lên tiếng: “Hoàng thượng, không phải ngài quá nhàn, mà là chư vị đại nhân quá rảnh rỗi! Họ có thời gian mà, không cần lo chuyện quốc sự, không cần lo đến chuyện dốc lòng vì đất nước, nên mới chăm chăm vào xăm soi mấy chuyện nhỏ nhặt trong hậu viện nhà người ta để lôi ra mà tố giác. Nếu sau này các đại thần Tây Võ ta đều như vậy, thì nước nhà nguy mất!”

Đám lão thái phó đều biến sắc, trong lòng rất bức bối! Nếu người được gả cho Thừa tướng chỉ là một cô gái bình thường, thì cũng chẳng đến lượt họ quan tâm, chắc chắn họ cũng sẽ không nói gì. Nhưng đây là Công chúa mà!!! Có điều giờ Hoàng thượng đã nói vậy rồi, đây là chuyện nhà nhà người ta, họ còn có thể nói gì được nữa? Dù có lý lẽ đến đâu đi chăng nữa, mà có sự che chở của Hoàng thượng thế này, họ cũng sẽ biến thành vô lễ thôi!

Họ đành phải cúi đầu cáo tội: “Chúng thần chỉ cân nhắc đến uy nghi của Hoàng thất, mà không nghĩ đến luân thường đạo lý, xin Hoàng thượng xá tội!”

Thế nên, trong lúc vô tình, Nam Cung Cẩm lại phát hiện ra một phương pháp tốt để sau này ứng phó với Mộ Dung đoạn tụ. Ví dụ như chuyện ngày hôm nay, rất có thể nàng sẽ bị trừng trị một phen, nhưng nàng vừa xin từ chức, Mộ Dung đoạn tụ lại chẳng thèm hỏi tội gì nàng nữa. Sau này, đây cũng rất có thể trở thành một thủ đoạn uy hiếp tuyệt hảo!

Còn dang mải nghĩ, Mộ Dung Thiên Thu đã bất ngờ lên tiếng: “Yến khanh, chuyện muốn rời khỏi triều đình, trẫm không muốn nghe lại lần thứ hai nữa. Trẫm nghĩ, khanh cũng hiểu rõ ý trẫm chứ nhỉ?!”

Khóe môi nàng giật giật, đáp: “Thần rõ rồi!” Đúng là một con cáo già!

Cũng ngay lúc này, tin khẩn tám trăm dặm cũng cấp báo tình hình chiến sự tới! Bình Nguyên hầu khởi binh, cũng đúng như Yến Kinh Hồng dự đoán, ông ta cấu kết với người Mạc Bắc, dẫn theo cả hơn năm vạn kỵ binh Mạc Bắc vào!

Kỵ binh Mạc Bắc không như binh mã Trung Nguyên, tất cả đều là những dân tộc từ nhỏ đã sống trên lưng ngựa, hoàn toàn có thể coi là những con ngựa sắt! Lấy một địch trăm chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!

May mà Tây Võ đã chuẩn bị trước, binh lực của vùng Hoản Nam và thành Kỳ Đông đã tập hợp đầy đủ, tuy quân không dũng mãnh như binh mã Mạc Bắc, nhưng lại hơn ở số lượng và ưu thế về địa hình. Thế nên tuy trận chiến này đánh rất kịch liệt, nhưng Tây Võ nắm chắc thắng lợi. Cũng chính vì Tây Võ nắm chắc thắng lợi, Đông Lăng còn phải lo ngại đến Nam Nhạc nên cũng không chen chân vào gây rối.

Còn về Tiền Xung bị Nam Cung Cẩm đẩy đi nạp mạng kia, dù gào ầm lên ở trận chiến rằng “Hai bên giao chiến, không giết sứ giả!” nhưng lại vẫn bị Bình Nguyên hầu tức giận chém đứt đầu ngay tại chỗ. Yến Kinh Hồng vô cùng giả dối khuyên nhủ Mộ Dung Thiên Thu nên truy phong Tiền Xung làm liệt sĩ khiến Mộ Dung Thiên Thu dở khóc dở cười!

Đã được lợi rồi còn khoe mẽ, chính là nói dạng người bỉ ổi như Yến Kinh Hồng đây!

Sau khi hạ triều, Mộ Dung Thiên Thu liền phân phó: “Yến khanh, mấy hôm nữa trẫm muốn đi tới Ngọc Môn quan xem tình hình chiến sự thế nào. Khanh đi cùng trẫm đi!”

Chúng đại thần nghe vậy đều sợ đến biến sắc, vội vàng can ngăn: “Hoàng thượng, không thể thế được! Hiện giờ Ngọc Môn quan đang căng thẳng loạn lạc, ngài cao quý như vậy, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì Tây Võ ta biết phải làm sao đây!”

Mộ Dung Thiên Thu không để tâm, nói: “Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì giao Tây Võ cho Liệt đi!”

Lãnh Tử Hàn ngày nào cũng chạy lên triều từ sáng sớm đứng giả chết, đột nhiên bị điểm danh cũng thoáng sững sờ, sau đó khinh bỉ lườm Mộ Dung Thiên Thu một cái: “Thần đệ không có hứng thú với ngôi vị Hoàng đế, xin Hoàng huynh chọn nhân tài khác đi!”

Hắn ta không đón nhận, cũng nằm trong dự đoán của Mộ Dung Thiên Thu, hắn liếc hắn ta một cái, không nói thêm nữa, chỉ nhìn về phía Nam Cung Cẩm: “Yến khanh?”

Nam Cung Cẩm chỉ đành gật đầu: “Thần tuân chỉ! Có điều, thần muốn đưa một người đi cùng!”

Nghe vậy, Mộ Dung Thiên Thu lại biến sắc, dùng đầu gối để nghĩ cũng biết người mà tiểu tử này muốn đưa đi cùng là ai! Chẳng phải là tên Mộ Cẩn Thần kia sao? “Yến khanh, Mộ Cẩn Thần không phải người trong triều chúng ta, mang hắn đi sợ không ổn!”

Không đưa hắn đi thì càng không ổn hơn, vì sau khi bà đây quay về chắc chắn sẽ bị hắn hờn dỗi chết mất! Nàng thề, đời này nàng không còn muốn nhìn thấy cái dáng vẻ làm mình làm mẩy của hắn như hôm qua và hôm nay thêm một lần nào nữa. Chuyện đó còn khó chịu hơn cả giết chết nàng. Thế nên, nàng ngẩng đầu nói một lý do vô cùng quen thuộc mà không gì sánh được: “Hoàng thượng, không có hắn, thần không ngủ được!”

“...”

...

Nam Cung Cẩm ngồi trên xe ngựa quay về phủ thừa tướng, nhớ lại cảnh tượng Mộ Dung Thiên Thu xanh mét mặt nhưng lại không thể làm gì khác, đành phải đồng ý với mình. Còn có cả Lãnh Tử Hàn kia không hiểu bị chập dây thần kinh nào mà cũng đòi đi theo góp vui. Nàng dựa người vào vách xe, trực giác nói cho nàng biết, lần này xuất hành sẽ không đơn giản!

Ngay khi nàng đang trầm ngâm, đột nhiên cảm thấy phía dưới sàn xe ngựa vang lên tiếng hít thở rất khẽ. Chờ khi nàng muốn thăm dò cẩn thận, thì tiếng hô hấp đó đã biến mất rồi. Mắt nàng hơi nheo lại, rút Ngư Tràng ở bên hông ra, cắm mạnh một cái xuống ván sàn!

Chỉ một thoáng giây, mùi máu gay mũi đã tràn ra!

Sau đó, trên đường cái vang lên những tiếng kêu kinh hãi của dân chúng! Một người mặc áo đen bị thanh đao sắc đâm vào ngực, chết ngay tại chỗ. Hai mắt hắn ta trợn trừng như không thể tin nổi. Hắn ta chết cũng không hiểu nổi, rốt cuộc Yến Kinh Hồng làm thế nào phát hiện ra hắn ta! Thủ pháp ẩn nấp của hắn ta, có đôi lúc ngay cả Hoàng thượng còn không cảm nhận được!

Mà Nam Cung Cẩm, thân là vua giới sát thủ, đương nhiên sẽ tinh thông tất cả các thủ pháp ẩn nấp rồi! Ở thời đại này, tay sát thủ áo đen đó có thể được coi là cao thủ trong những người khác, nhưng chút thủ pháp đó cũng không đủ dùng.

Nàng nhấc một góc rèm xe ngựa lên, lau vết máu tươi trên Ngư Tràng. Gió nổi lên, rèm xe ngựa bị thổi bay lên, vừa vặn hướng về phía Đông. Tay nàng xoay một cái nhét Ngư Trang vào đai lưng nhanh như bay, đôi mắt phương nheo lại, tia sáng lạnh lóe lên, khóe môi cong cong nở nụ cười lạnh lẽo khiến người ta sợ đến tim gan đều run rẩy!

Hoàng Phủ Hoài Hàn, ngươi thực sự đã chọc tức ta rồi!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận