Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần

Nam Cung Cẩm cười gật đầu, hơn một năm, nút thắt trong lòng nàng hơn một năm nay cuối cùng cũng được cởi bỏ rồi!

“Thật ra, ta rất muốn nói xin lỗi chàng, lúc trước, nếu không phải do ta quả buông lỏng Thiển Thương, thì Bách Lý Dung đã không...”

“Không phải lỗi của nàng.” Mặc dù hắn cũng không thân thiết với cô muội muội này, nhưng nàng ấy vẫn là người thân duy nhất của hắn. Có điều, chuyện này không phải lỗi của nàng, cũng giống như nàng không hề trách móc chuyện trước kia mình không bảo vệ được nàng mới khiến nàng ngã xuống vực vậy. Hắn cũng sẽ không trách năng chuyện này. Hai người ở bên nhau, trữ tình yếu ra, còn phải có cả sự tín nhiệm và cảm thông, thấu hiểu.

“Ơ, Linh Nhi đâu?” Chuyện này đã qua rồi, cũng không cần thiết phải nhắc lại nữa.

Giọng nói thanh lạnh của Bách Lý Kinh Hồng như ẩn chứa vẻ cưng chiều: “Nàng chăm chủ quá, cô ấy đã đi từ nãy rồi.”

“Giờ chúng ta đi đâu?” Lòng vòng thăm thú hay quay về luôn nhỉ? Thật ra hai người họ cũng rất hiếm khi có cơ hội nhàn rỗi như thế này.

“Tùy nàng chọn” Hắn nắm chặt tay nàng, không thèm để ý đến ánh mắt khinh bỉ như nhìn hai kẻ đổi phong bại tục của người qua đường.

Nam Cung Cẩm kéo tay hắn đi: “Ừm, đi lòng vòng đi, nếu không có gì vui thì chúng ta...”

“Chủ nhân! Chủ nhân! Không ổn rồi!” Một tên tùy tùng lúc nãy đi theo Linh Nhi cuống cuồng chạy tới.

Nam Cung Cẩm nhướng mày: “Chuyện gì không ổn?”

“May quá ngài chưa đi, thanh lâu có chuyện rồi, không biết các cô nương làm sao, ngày hôm qua vẫn còn bình thường, vậy mà sáng sớm hôm nay ngủ dậy, mặt ai cũng nổi mẩn lên, căn bản không thể ra ngoài gặp người khác được. Linh Nhi cô nương biết ngài vẫn chưa đi nên sai chúng nổ tài tới tìm ngải giúp!” Tùy từng vội vàng nói hết mọi chuyện.

Nam Cung Cẩm nhướng mày, vừa nói muốn đi dạo phố phường thì đã xảy ra chuyện rồi! Xem ra nếu họ không diệt hết mấy con muỗi vó vẻ trước mắt này đi thì cả đời này cũng không thể sống yên ổn được! Vậy thì tốt nhất nên nghĩ cách đánh một trận, bình an cả đời đi! “Dẫn đường!!!”

“Vâng!” Tùy tùng lau mồ hôi trên trán, vội vàng đi trước dẫn đường cho hai người họ.

Sau khi rẽ đến bảy tám ngã rẽ, cuối cùng cũng đến “Cẩm Tú Các” của Dương Châu. Đây là thanh lâu lớn nhất của Nam Cung Cẩm ở Dương Châu, cũng là quân chủ lực tham gia thi đấu Hoa khôi lần này! Người bên trong thanh lâu đã bận đến quay cuồng, vừa thấy Nam Cung Cẩm và Bách Lý Kinh Hồng, mặt Linh Nhi liên xuất hiện vẻ xấu hổ: “Chủ nhân, thuộc hạ vô dụng!”

“Đây không phải lỗi của em, gọi hết các cô nương bị nổi mẩn trên mặt tới phòng ta ngay, nhanh lên chút!” Nam Cung Cẩm nói rồi tự mình lên lầu. Bách Lý Kinh Hồng cũng vội đi theo sau. Những người khác nhìn thấy hai vị công tử có phong thái bất phàm thế này, tuy không biết là ai những đến cả Linh Nhi cô nương của tổng bộ còn gọi người đàn ông kia là chủ nhân, thì chắc chắn thân phận không thể thấy được. Thế nên, tất cả chỉ len lén nhìn lên chứ không dám làm gì thái quá.

Nam Cung Cẩm vừa bước chân vào phòng thì những cô nương xinh đẹp, trang phục lộng lẫy nhưng không thể không lấy lụa mỏng che mặt cũng bước vào theo. Nam Cung Cẩm lại gần ngó qua mấy cái: “Là độc được pha chế từ hoa Mạn Đà La và hoa Qua Sài, chỉ chạm vào một thời gian ngắn sẽ như các ngươi bây giờ, nếu chạm vào nhiều lần thì cả khuôn mặt sẽ bị hủy hoàn toàn!”

Câu này khiến mấy cô nương kia đều sợ hết hồn hết vía, họ hoàn toàn không biết trên thế gian này lại có một thứ độc kinh khủng như vậy!

“Mấy vết sẹo này, cứ dùng thuốc của ta, ngày mai sẽ tiêu đi thôi!” Nói rồi Nam Cung Cẩm bắt đầu kể thuốc.

Linh Nhi liền lên tiếng: “Chủ nhân, nhưng trận đấu Hoa khôi là tối nay!”

Nam Cung Cẩm thoáng ngừng bút, rồi nói tiếp: “Thổi bỏ đi, năm nay không được thì còn năm sau!”

“Nhưng mà chủ nhân, lần này không chỉ là để chọn ra hoa khối đệ nhân, mà cũng là chọn ra thanh lâu đệ nhất nữa, rất quan trọng đối với việc làm ăn của chúng ta!” Nếu không phải vì nó cực kỳ quan trọng, thì Linh Nhi cũng sẽ không đích thân tới đây một chuyến. Nhưng rõ ràng lần này thanh lâu của họ bị thanh lâu khác gài bẫy rồi.

Nam Cung Cẩm nghe vậy cũng không nói thêm cầu gì nữa, vừa viết vừa dặn dò: “Nếu tú bà của Cẩm Tú Các đã không có bản lĩnh bảo vệ các cô nương cho tốt, thì đổi người khác đi. Điều tra kỹ càng cho ta, xem chuyện này là do ai làm, độc dược này sẽ dùng rượu để đưa vào. Đi thăm dò mấy người đã ra vào phòng trả nước, sau đó xử lý thế nào thì không cẩn ta dạy em nữa chứ?”

“Nhưng mà chủ nhân à, liệu có chuyện thanh lâu vu oan lẫn nhau không?” Linh Nhi hơi lo lắng, cô không sợ giết nhầm, nhưng chỉ sợ để sống mất hung thủ thực sự thôi.

Bách Lý Kinh Hồng im lặng đứng bên cạnh nãy giờ chợt lên tiếng: “Hoa Qua Sài là loài hoa ở Nam Cương, còn hoa Mạn Đà La chỉ có ở Diệp Châu của Đông Lăng thôi!”

Mắt Linh Nhi sáng rực lên lập tức hiểu ngay, chỉ cần đi điều tra xem thanh lâu nào đã từng mua những thứ đó là xong rồi, vô duyên vô cớ, không có nhà nào lại đi mua mấy thứ đó cùng lúc làm gì cả. “Thuộc hạ hiểu rồi!”

“Chủ nhân, vậy trận đấu tối nay..” Khó khăn lắm mới có cơ hội lần này để Cẩm Tú Các của bọn nọ vang danh khắp chốn, cô thực sự không muốn bỏ qua.

“Ta sẽ tự có cách của ta” Nam Cung Cẩm lại thở dài, vẻ mặt lạnh tanh. Một trận đấu cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng nếu Cẩm Tú Các của họ không đi tham gia thi đấu, thì cũng đồng nghĩa với việc kẻ địch đã tính kế thành công. Làm sao Nam Cung Cẩm có thể để chuyện như thế xảy ra được! Càng là những kẻ muốn chế cười Cẩm Tú Các, nàng càng muốn đánh cho họ thua đến không ngóc đầu lên được!

Tôi đến, bên bờ hồ Thanh Hoa đèn đuốc sáng trưng, một chiếc du thuyền lớn đậu ở chính giữa hồ. Trên thuyền bày đầy các loại hoa tươi, có loại là từ nơi khác đưa tới. Những năm trước, thi đấu đểu vào mùa xuân, chỉ có năm nay, Mị Văn Dạ, người đứng đầu bát đại công từ Tây Võ ngâm một bài thơ ca ngợi hoa khối đệ nhất Dương Châu, khen ngợi hoa khôi Dương Châu xinh đẹp hơn cả hoa mai. Bài thơ này truyền khắp nơi, lan truyền đến mức người của thanh lâu Dương Châu đều cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Do đó, từ năm nay trở đi, toàn bộ thi đấu Hoa khôi đều chọn vào mùa đông.

Thuyền hoa tràn đầy khách khứa, nhưng phần lớn đều là con cháu nhà giàu, bởi vì có thể leo lên thuyền đều cần không ít tiền chứ đừng nói đến chỗ ngồi tốt. Quy tắc cuộc thi là đến cuối cùng, tất cả khách khứa sẽ bỏ phiếu, ai được số phiếu cao nhất sẽ thắng!

Lúc này đèn trên sân khấu đã tắt, những người bên dưới đểu vui vẻ uống rượu chờ màn biểu diễn bắt đầu. Phía sau sân khấu, hơn hai mươi chiếc thuyền nhỏ, các hoa khôi đang nổi danh của các kỹ viện đều đang trang điểm, còn Nam Cung Cẩm cũng đang ở bên trong giúp các cô nương có tài nghệ xuất chúng nhất của Cẩm Tú Các trang điểm. Có điều, bất luận nàng thoa bao nhiều son phấn, thì cũng không che đi được những vết mẩn đỏ kia.

“Chuẩn bị xong chưa? Bắt đầu biểu diễn, đầu tiên là Lạc Nhạn cô nương của Lạc Nhạn Các!”

Các đèn lồng trên sân khấu đồng loạt được thắp sáng, một cô gái có vóc dáng rất xinh đẹp nhẹ nhàng bước lên, sau đó chậm rãi nhảy múa trong ánh mắt trầm trồ của đám mày râu, mỗi một tư thế đều như đóa sen vàng nở rộ, trong vẻ thanh thuần lại ẩn chứa sự diễm lệ, xinh đẹp không gì sánh được!

Hết một khúc này, tiếng vỗ tay vang dội, trong mắt của đám đàn ông đầy vẻ tán thưởng.

“Tiếp theo là Như Ý cô nương của Xuân Phong lâu.”

Linh Nhi đứng bên cạnh lo cuống cả lên, giờ phải làm sao đấy, vết mẩn đỏ trên mặt nha đầu này thực sự quá nghiêm trọng, làm thế nào cũng không che đi được. Nếu bối nhiều phần quá, thì lại không nhìn rõ được diện mạo vốn có. Nam Cung Cẩm cũng cảm thấy rất đau đầu, nghe bên ngoài cứ báo hết người này đến người khác, sắp đến lượt họ tới nơi rồi. Nàng không còn cách nào khác, cuối cùng lại thở dài thườn thượt, ném cây bút trong tay mình đi, cầm bộ váy múa bên cạnh lên đi vào phòng trong.

Linh Nhi há hốc miệng, cô đã đoán được cô nương định làm gì rồi! Len lén nhìn sắc mặt sa sầm của Hoàng thương ở bên cạnh, trong lòng cổ nặng như gánh đến năm mươi thùng nước, thấp tha thấp thỏm, cực kỳ khó chịu. Biết trước thế này thì thà thua cũng không sai người đi tìm cô nương!

Không lâu sau, Nam Cung Cẩm trong bộ váy lụa mỏng màu đỏ rực như lửa bước từ trong phòng ra, nhìn còn xinh đẹp hơn cô nương kia vài phần. Trên mặt cô nương kia cũng mang theo vẻ vô cùng kinh ngạc, đây là công tử hay là con gái?!

Nam Cung Cẩm liếc mắt nhìn mấy hộp son phấn kia, chỉ chọn hai màu, vẽ một đường cong rất quyến rũ ở hai bên đuôi mắt, sau đó dùng phấn vàng về một đóa hoa mẫu đơn trên trán. Nàng thảo tóc ra, sửa soạn một hồi, chải thành búi tóc của con gái. Bộ Y phục này chỉ có thể mua cổ điển, nhưng muốn xuất chúng, thì bên trong điệu múa cổ điển phải múa cho ra sự quyến rũ mới được.

Bách Lý Kinh Hồng đứng bên cạnh nhìn nàng bằng ánh mắt cực kỳ không vui, nhưng thấy trên y phục của nàng không có nhiều chỗ hở hang, nên cũng không lên tiếng ngăn cản.

“Đào Yêu cô nương của Cẩm Tủ các ra chuẩn bị!” Ngoài cửa có người gọi.

Nam Cung Cẩm sải bước ra ngoài. Người ngoài cửa vừa nhìn thấy dung mạo của nàng đã sững sở tại chỗ, cô gái này... Cẩm Tủ các có cô nương xinh đẹp nhường này từ bao giờ vậy, hơn nữa, chẳng phải lẽ ra bọn họ, bọn họ...

“Cẩm Tú các đối người, Yêu Nghiệt!” Nam Cung Cẩm lạnh lùng nói ra mấy chữ, rồi đi đến nơi họ chỉ định.

Bách Lý Kinh Hồng cũng bước ra ngoài, xuống lầu, đến ngồi xuống một vị trí đã đặt trước ở khu khách quý.

Nam Cung Cẩm đứng sau sân khấu chờ đợi. Lúc này, Xuân Hương cô nương của “Câu Lan Uyển” đang biểu diễn, Nam Cung Cầm đứng ngay sau tấm rèm phòng bên cạnh để xem. Trong phòng bên cạnh chỉ có một mình nàng, chờ người phía trước biểu diễn xong nàng sẽ lên sân khấu. Nàng vốn không có mấy hứng thú, nhưng cô gái đang biểu diễn kia lại khiến nàng phải nhìn bằng con mắt khác! Không ngờ cô ta lại múa thoát y!!!

Cô gái kia ném từng thứ từng thứ trên người mình về phía đám đàn ông bên dưới. Còn Bách Lý Kinh Hồng, từ lúc cô nàng kia bắt đầu múa thoát y, hắn đã không nhìn cô ta nữa mà quay đầu ngắm cảnh đêm trên hồ rồi, vì thế, hắn cũng không phát hiện ra có một số người lẽ ra không nên xuất hiện, đã xuất hiện tại nơi này rồi!

Đám đàn ông bên dưới như điên như dại, Nam Cung Cẩm cũng cảm nhận được một cách sâu sắc sự mê hoặc trong điệu múa này của đối phương! Nếu như điệu múa của nàng không thể mê hoặc người ta hơn, thì trận đấu này nàng ắt sẽ phải thua! Cuối cùng, nàng cắn răng, xé y phục trên người mình ra, sau đó nhanh chóng buộc lại, tạo thành một chiếc váy xẻ lệch tà. Mấy thứ trang trí vải vóc rườm rà phức tạp ở thân trên đều bị gỡ xuống, cuối cùng, nàng dùng vải lụa đỏ quấn lại che kỹ thân trên, để lộ rốn, còn thân dưới, một bên vạt váy dài đến đùi, còn một bên đến đầu gối!

Sau khi cô nương tên Xuân Hương kia múa xong, sắc mặt của đám đàn ông bên dưới đều trở nên dâm đãng. Tiếng huýt sáo vang lên khắp nơi, còn cô gái kia đến cuối cùng đã trần trụi cả người, cầm chiếc áo choàng hạ nhân đưa tới quấn quanh người rồi lui xuống! Đám đàn ông vẫn còn chưa hết hứng khởi, ngoài miệng thì chửi “lẳng lơ thật”, nhưng vẻ mặt khi chửi lại rất hưởng thụ!

“Yêu Nghiệt cô nương của Cẩm Tú các lên sân khấu!”

Tiếng hô vừa dứt, cả gian phòng đều tĩnh lặng hơn. Không ngờ lại có người to gan đến mức này, lấy tên là Yêu Nghiệt ư? Cô nàng này tự tin thái quá... hay là thực sự có bản lĩnh đến thế?

Trong khi họ đang nghi hoặc, thắc mắc, một cô gái mặc chiếc váy màu đỏ bước ra. Không! Đó không thể gọi là váy được nữa, vố cùng kỳ lạ, cũng cực kỳ to gan! Phần bụng và cánh tay lộ hết ra ngoài, chân cũng lộ ra một nửa, kéo lên tận đùi! Đuôi mắt của nàng được dùng bút màu xanh đen vẽ cong lên, nhìn vô cùng quyến rũ. Bộ y phục này, phối hợp với cách trang điểm kia, cộng thêm dung mạo của cô gái đó, còn không phải Yêu Nghiệt thì là gì?! Đúng là danh bất hư truyền!

Mà Bách Lý Kinh Hồng vừa hướng mắt về phía sân khấu kia, đáy mắt lập tức như bùng lên lửa giận. Dáng vẻ hắn lúc này như thể chỉ muốn lao lên lôi Nam Cung Cẩm về đánh cho một trận thôi vậy.

Sau đó, Nam Cung Cẩm đưa tay lên làm một thủ thế rất lạ với Linh Nhi ở dưới sân khấu, Linh Nhi thoáng sững người, cô nương muốn đánh khúc nhạc kỳ quái đó sao? Nhưng chủ nhân đã hạ lệnh rồi, cô chỉ có thể truyền lệnh xuống mà thôi.

Khúc nhạc vô cùng kỳ quái mà sống động bắt đầu vang lên, cô gái trên sân khấu chợt ngồi xuống đất, đôi chân dài khép lại vắt sang một bên, đôi mắt phượng quyến rũ nhìn lướt qua dưới sân khấu, dường như đang nhìn mọi người, lại cũng như không nhìn ai cả. Đúng là nàng không có hứng thú nhìn bất cứ ai cả, cũng vì không nhìn, nên mới...

Sau đó, đôi môi hồng khẽ hé mở: “Lửa, lửa, lửa...”

“Ta yêu âm nhạc, đừng bắt ta ngừng lại...” Nàng nhôm người dậy, cơ thể uốn thành một góc khó có thể tin được để quyến rũ người ta, nhìn vừa nồng nhiệt vừa to gan, nhưng thực ra những bộ phận quan trọng thì không hề bị lộ ra chút nào.

“Ta yêu ca hát, đến cả hơi thở cũng có tiết tấu!” Phần ngực làm ra động tác như đang hít thở, từng nhịp phập phồng phập phồng sống động khiến đám đàn ông bên dưới như muốn phát điên lên vậy!

“Nhiệt huyết trong tim ta, chính là kim chỉ nam của ta ” Những động tác múa jazz, múa cột, múa cổ điển đều đạt được sự phối hợp hoàn hảo dưới từng tư thế của nàng. Mà mỗi một động tác, đều tỏa ra sự mê hoặc đến chí mạng.

Miệng của cô gái trên sân khấu nhẹ nhàng hát lên những ca từ, điệu nhạc mà thậm chí họ cảm thấy không hề giống một bài ca, nhưng ngữ điệu của nó lại khiến dục vọng sâu thẳm trong đáy lòng của họ đều bị khơi gợi lên, không giống như một điệu múa dâm đãng, mà lại giống sự mê hoặc của một nữ thần! “Muốn vui vẻ thì cứ vui vẻ đi, làm việc gì cũng tận tâm vào!”

“Đừng bận tâm ta là ai, đừng cho rằng ta rất xa vời, đừng hoài nghi vào những gì ta nói, mỗi một câu đều khiến trái tim đập rộn ràng -- Chúng ta đã đến được với nhau đúng thời điểm, đúng đối tượng, vậy vì sao không làm những việc nên làm.” Một tay chống trên sàn sân khấu, mống uốn éo cực kỳ có tiết tấu.

Đám đàn ông dưới kia đều kích động đến mức đứng bật dậy hô to: “Yêu Nghiệt! Yêu Nghiệt!”

“Yêu Nghiệt!” Toàn bộ hội trường dường như đã mất hết khống chết!

Nam Cung Cẩm còn đang muốn hát tiếp, đột nhiên một chiếc áo khoác lông cáo trắng như tuyết từ trên trời rơi xuống, quấn nàng kín mít, một người đàn ông áo trắng cũng bay từ trên không xuống, đáy mắt màu xám bạc như ánh trăng đầy vẻ lạnh lùng: “Đủ rồi.”

Hiện giờ đám đàn ông dưới kia đâu có ai thèm quan tâm xem điệu múa của nàng đã xong chưa nữa, họ chỉ biết dục vọng nguyên thủy nhất của họ đã hoàn toàn bị cô gái này khơi dậy rồi. Động tác ưỡn ngực uốn mông kia, đều giống như đang động tình, khiến cho ngọn lửa dục vọng trong lòng họ như thiêu cháy toàn thân! Cuối cùng, tất cả chỉ còn lại những tiếng hô to: “Yêu Nghiệt! Yêu Nghiệt!”

Nam Cung Cẩm tự biết mình làm quá, nên ngoan ngoãn không dám nói gì, cúi thấp đầu không cả dám nhìn hắn. Mấy điệu múa này ở hiện đại thì cũng không phải chuyện gì to tát lắm, nhưng đối với người cổ đại thì họ rất khó chấp nhận! Thế nên, trước khi nàng nhảy cũng đã dự đoán được tên này sẽ phát hỏa rồi, nhưng nàng làm gì có cách nào khác nữa đâu?!

Mà Bách Lý Kinh Hồng đang bừng bừng lửa giận và Nam Cung Cẩm đang cúi thấp đầu đều không nhìn thấy một đôi mắt màu xanh lục tràn đầy kinh ngạc ở trong đám người.

Còn có một phía khác có một đôi mắt yếu mị tuyệt đối không nên xuất hiện ở đây cũng đang kinh ngạc nhìn lên sân khấu!

“Vương! Đó... đó là...” Tay phó tướng xuất chinh cùng Đạm Đài Minh Nguyệt kia đơ người đứng đó! Kia là Yến Kinh Hồng đúng không?!

Người đàn ông cong môi cười đầy vẻ nghiền ngẫm, giọng nói phong lưu hoa lệ trầm thấp vang lên: “Thật không ngờ, Yến Kinh Hồng Thừa tướng Tây Võ lại là phụ nữ!”

Tên khốn đã chọc hắn tức đến nôn ra máu kia, lại là một cô gái sao?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui