Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần

Vẻ mặt của Vân lão Vương gia cũng không dễ nhìn cho lắm, lớn tiếng cười nói: “Hai vị Hoàng thượng đang nói gì thế? Yến Kinh Hồng kia chẳng phải là nam giới sao? Chẳng lẽ Tây Võ Hoàng có thể để một cô gái làm Thừa tướng hơn một năm sao?”

Câu này nói ra, cũng đồng nghĩa với việc nếu Mộ Dung Thiên Thu mà thừa nhận Yến Kinh Hồng là nữ, thì chính là nói cho thiên hạ biết hắn có mắt mà không có tròng! Cho nên khi Mộ Dung Thiên Thu nghe thấy lời này cũng không phản bác Vân lão Vương gia, chỉ tiếp tục nói: “Một mình trẫm nhận nhầm, cũng không nói làm gì, nhưng cả Đông Lăng Hoàng cũng nhận nhầm… Có lẽ cả triều văn võ bá quan Tây Võ ta khi nhìn thấy Hoàng hậu của quý quốc đều sẽ nhận nhầm!”

“Hơn nữa, trẫm còn biết một chuyện rất không khéo, có vẻ như ngay lúc Thừa tướng Tây Võ mất tích thì Hoàng hậu Nam Nhạc lại hồi triều!” Lời này là Hoàng Phủ Hoài Hàn nói ra.

Trong khi đó Nam Cung Cẩm vẫn giữ một nụ cười nhạt trên khóe môi, nhìn bọn hắn song tấu. Hóa ra hai tên khốn này chạy tới đây không phải để tham gia hôn lễ của bọn họ mà là muốn mượn chuyện này để kéo nàng xuống nước. Nghĩ thế, nụ cười của nàng càng lạnh lùng hơn, nhưng cũng không nói gì, lẳng lặng chờ cho bọn hắn nói xong. Mà Bách Lý Kinh Hồng thì vẫn rất ung dung, ngồi trên long ỷ, không nói một lời. Xưa nay hắn vốn không thích tranh cãi, ngược lại nàng rất thích, cho nên tình huống này hắn yên tâm giao cho nàng ứng đối. Dù sao đi nữa, hiện tại cũng đang ở Nam Nhạc, tốt nhất là bọn hắn nên tranh luận cho thắng, nếu là tranh luận thất bại…

Dù sao Đông Lăng và Tây Võ cũng liên minh rồi, nên hiện giờ Bách Lý Kinh Hồng hắn cũng không sợ đắc tội ai, đến lúc tức không nhịn nổi, ném thẳng hai tên chướng mắt này ra khỏi Nam Nhạc là được. Đường đường hai vị Hoàng đế, bị người ta đuổi đi, cũng đủ để bọn hắn mất hết thể diện.

Thấy bọn họ không nói lời nào, ánh mắt đám đại thần Nam Nhạc nhìn vẻ mặt của Nam Cung Cẩm lại càng hoài nghi hơn, Mộ Dung Thiên Thu lại tiếp tục bổ sung: “Cho dù các vị cho là cả văn võ bá quan triều đình ta đều vu hãm, mục đích là để mưu hại Hoàng hậu quý quốc thì dân chúng Tây Võ ta cũng không thể nhận nhầm Thừa tướng bọn họ từng kính yêu được!”

“Tây Võ Hoàng và Đông Lăng Hoàng đã nói xong chưa?” Giọng điệu của Nam Cung Cẩm vô cùng ôn hòa, thái độ cũng cực kỳ ưu nhã.

Biểu hiện này của nàng khiến cho hai người bọn hắn đều có chút nhíu mày, đã đến tình trạng này rồi, sao cô gái này không có chút bối rối nào, chẳng lẽ vẫn có cách phá giải sao? Mộ Dung Thiên Thu bưng chén rượu lên, giọng nói âm u tàn bạo chậm rãi vang lên: “Trẫm đã nói xong rồi!”

Mục đích của Hoàng Phủ Hoài Hàn là gì, hắn không biết, nhưng việc hắn muốn làm là vạch trần thân phận Yến Kinh Hồng của nàng trước mặt mọi người! Sau đó lấy lý do muốn dẫn Thừa tướng nước mình về để đưa cô gái này về.

“Nếu như hai vị đều đã nói xong, mà từng câu từng chữ có vẻ như đều là chất vấn thân phận của bản cung như vậy, thì tiếp theo đây, hẳn cũng nên để bản cung nói vài lời nhỉ. Bản cung muốn hỏi trước Tây Võ Hoàng một câu! Cái tên Yến Kinh Hồng này cả thiên hạ đều biết. Y đã vì Tây Võ lập được không ít công lao to lớn, thế nhưng vì sao Tây Võ Hoàng lại hạ lệnh đuổi bắt y?” Giọng điệu của Nam Cung Cẩm vô cùng ôn hòa.

Đây không phải là một vấn đề, mà là một cái bẫy!

Khắp thiên hạ đều biết Mộ Dung Thiên Thu đang đuổi bắt Thừa tướng trước đây của hắn, mà lại không biết vì sao, chỉ cần hôm nay Mộ Dung Thiên Thu thừa nhận ở đây, nói ra Thừa tướng phạm vào tội gì mà phải đuổi bắt thì Nam Cung Cẩm hoàn toàn có thể đường hoàng thừa nhận bản thân chính là Yến Kinh Hồng! Bởi vì Mộ Dung Thiên Thu không quan tâm tới công lao trong suốt một thời gian dài như thế mà vẫn đuổi bắt thì tuyệt đối là phạm vào tội mưu phản không thể tha thứ!

Còn nếu nàng nói chính mình là Yến Kinh Hồng, mục đích ở Tây Võ là để mở ra một con đường tiên phong cho Nam Nhạc tiến đánh Tây Võ. Còn các công lao kia là để xây dựng tín nhiệm với Mộ Dung Thiên Thu, nhưng cuối cũng kế hoạch thất bại, bại lui trở về, thì chuyện này cũng hoàn toàn có thể nói thông được!

Nàng có thể nghĩ tới những chuyện như thế thì một số người sáng suốt ở đây cũng có thể nghĩ được! Không ít ánh mắt đầy vẻ thù địch và hoài nghi của các vị đại thần ngồi đây nhìn Nam Cung Cẩm, cũng bất giác phai nhạt đi một chút!

Mộ Dung Thiên Thu cũng thực sự bị câu hỏi này của đối phương gây khó dễ! Quả thật, nếu hắn nói đối phương đào tẩu vì mưu phản, cũng chính là nói rõ Yến Kinh Hồng không phải là người trung thành với hắn, nếu hắn châm ngòi ly gián thì tự nhiên cũng mất công vô ích!

Nhưng, một suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn, tất cả những tin đồn giữa hắn và Yến Kinh hồng cả thiên hạ đều biết, nên cũng không sợ loạn thêm một chút! Vì vậy, hắn cười mập mờ nói: “Chẳng qua là Yến khanh của trẫm đùa nghịch một chút với trẫm, cho nên chạy trốn đi, trẫm liền hạ lệnh đuổi bắt khắp thiên hạ thôi!”

Lời này tuy là có mười phần tổn thương đến thuần phong mỹ tục, nhưng đám đại thần nghe thấy đều cảm thấy có thể tin tưởng được! Những chuyện của Yến Kinh Hồng và Mộ Dung Thiên Thu cả thiên hạ có ai không biết? Thế nên, họ lại nhìn Nam Cung Cẩm bằng ánh mắt càng lạnh lùng hơn! Nếu nàng thật sự là Yến Kinh Hồng, như vậy, bọn hắn hoài nghi không chỉ là mưu đồ của nàng mà còn hoài nghi cả trinh tiết của nàng nữa!

Nam Cung Cẩm tiếp tục cười một tiếng: “Hóa ra là như thế sao! Thế nhưng sao chuyện bản cung nghe được lại là, Yến Kinh Hồng bí mật mưu đồ tạo phản ở trong rừng ngoại ô thành Tây kinh thành, bị Tây Võ Hoàng bắt quả tang nhỉ? Đồng phạm chính là Hoàng hậu Tây Võ, không thì sao mà cả Phượng gia đều bị chém đầu, chẳng lẽ tin tức của bản cung sai sao?”

Một năm này, không phải nàng ở trong triều đình Tây Võ vô ích, cũng học được không ít thứ. Cái danh hiệu chính trị gia khó đối phó nhất thiên hạ, cũng không phải là tự dưng mà chiếm được!

Lời này, tự nhiên cũng khiến cho thần sắc Mộ Dung Thiên Thu xuất hiện vẻ cứng ngắc, mặc dù chỉ trong nháy mắt, nhưng cũng không trốn thoát được con mắt của những đại thần đang có mặt ở đây!

Có thể tham gia yến hội này cũng phải từ tam phẩm trở lên, từng người đều là những kẻ tinh tường, lập tức đều biết chuyện này không thể nhìn bề ngoài mà phán xét, chắc chắn là có rất nhiều chuyện bên trong bọn hắn không biết! Nếu thật sự Hoàng hậu không còn trong trắng, thì thái độ thản nhiên của Hoàng thượng kia là như thế nào? Sự quan tâm của Hoàng thượng đối với Hoàng hậu là từ khi còn là Hoàng tử, chuyện này cả Nam Nhạc đều biết, một người đàn ông bình thường, sao có thể dễ dàng tha thứ cho người con gái hắn yêu lại có dính dáng đến người khác? Thậm chí còn để nhân vật đó đường hoàng xuất hiện tại hoàng cung của mình chứ?

Tổng hợp lại những suy nghĩ này, bọn họ chợt cảm thấy không thể tin tưởng được Mộ Dung Thiên Thu và Hoàng Phủ Hoài Hàn! Mà hai người này vừa đến đã đã như mấy bà mấy mụ đàn bà chanh chua nhiều chuyện, ra sức châm ngòi ly gián, đây mới thật sự là dụng ý của bọn hắn! Nam Nhạc bọn họ tuyệt đối không thể rơi vào bẫy của nước đối địch được.

Mộ Dung Thiên Thu thoáng sửng sốt một chút, sau đó lại cười cười, ra vẻ thoải mái nói: “Hoàng hậu Nam Nhạc cũng đã nói, trẫm bắt được tên tội phạm này Yến Kinh Hồng tại chỗ! Thử hỏi nếu y mưu phản thật, sao trẫm lại thả đi ngay trong khi còn không tha thứ cho cả Hoàng hậu của mình, rồi lại gióng trống khua chiêng đuổi bắt y khắp thiên hạ chứ? Lời này quả thật rất mâu thuẫn, làm sao có thể là chân tướng của sự việc được!”

Lời này, ngoại trừ để phản bác lại nàng, càng nhiều hơn là đề bày tỏ tình cảm đối với Nam Cung Cẩm! Mộ Dung Thiên Thu hắn cả đời này, cho tới bây giờ đều không biết tha thứ là cái gì, xưa nay đều là sát phạt quyết đoán! Duy chỉ có đối với nàng, là hắn nhiều lần dung túng, nhiều lần tha thứ. Hắn cũng nhân đây mà châm chọc Nam Cung Cẩm một chút, lúc trước biết nàng mưu đồ làm loạn, trẫm vẫn thả nàng đi, nhưng nàng xem, nàng đã lấy gì để báo ân trẫm? Vừa được thả là bỏ đi luôn, thậm chí trẫm đuổi theo ngàn dặm, đuổi tới vách núi đó, nói thả nàng đi rồi, nàng cũng không chịu đón nhận ân tình của trẫm, mà lựa chọn nhảy xuống!

Nam Cung Cẩm không chút nào động lòng vì hắn, trong mắt cũng không tìm thấy chút hoài niệm hoặc là tình cảm trước đây nào, chỉ lạnh lùng nói: “Nếu như thế, quả thật là bản cung tin nhầm vào tin đồn rồi. Nhưng mà nói đến chuyện này, Tây Võ Hoàng cũng nên cảm thấy may mắn là bản cung và Thừa tướng quý quốc chỉ nhìn giống nhau chứ không phải cùng một người, nếu không… Chức Thừa tướng này, ít nhiều cũng biết một số chuyện cơ mật và quan trọng, kể cả bản cung không nói, mọi người cũng đều có thể hiểu rõ, Tây Võ ắt sẽ gặp nguy hiểm!”

Lời này của nàng chính là đang uy hiếp!

Trong đôi mắt phượng của nàng đầy vẻ lạnh lùng, nhìn về phía Mộ Dung Thiên Thu không chất chứa chút tình cảm nào! Thực ra trong lòng của nàng cũng có mâu thuẫn, đấu tranh, cũng nhớ đến sự bao dung của đối phương dành cho bản thân. Nhưng hiện nay, nàng đã là vợ của Bách Lý Kinh Hồng, nàng không còn đường lui nữa! Hơn nữa, lúc nhảy xuống vực nàng cũng đã nói, hy vọng khi gặp lại, hai người bọn họ sẽ không nương tay với đối phương! Lời này là chính miệng nàng nói ra, dù là có tự trách đi nữa, cũng chính nàng phải thực hiện việc này!

Vì vậy đám đại thần càng trở nên không tin tưởng Mộ Dung Thiên Thu và Hoàng Phủ Hoài Hàn!

Cuối cùng, sau khi Nam Cung Cẩm nói tiếp đã loại bỏ hoàn toàn sự nghi ngờ trong lòng bọn họ: “Ôi chao, bản cung cũng thật sơ ý quá! Tây Võ Hoàng và Đông Lăng Hoàng đều nói bản cũng giống với Yến Kinh Hồng kia, chẳng lẽ có ý nói bản cung chính là Yến Kinh Hồng kia sao? Vậy thì bản cung không khỏi muốn hỏi một câu, nếu như bản cung chính là nội gián mà Tây Võ cố tình phái tới đây, vậy tại sao Tây Võ Hoàng muốn vạch mặt bản cung trước mặt mọi người? Như thế không phải tự chuốc phiền phức vào người sao?”

Câu này vừa nói xong, chúng đại thần đều tán đồng sâu sắc! Vân lão Vương gia và Tề Quốc Công cười tươi gật gù, lời nói của nàng thật sự rất hợp lý, nắm bắt được biến chuyển tâm lý trong lòng mọi người vô cùng tốt! Đầu tiên là nói ra Yến Kinh Hồng từng bởi vì mưu phản mà bị bắt, lấy chuyện này làm điểm mấu chốt cho câu chuyện, để tất cả mọi người bắt đầu không còn tin tưởng Mộ Dung Thiên Thu, sau đó nói ra nếu bản thân thật sự là Yến Kinh Hồng, mà bây giờ là Hoàng hậu Nam Nhạc, đối với bọn hắn có bao nhiêu chỗ tốt! Bởi vì nàng có thể nắm trong tay không ít bí mật của Tây Võ!

Mà câu nói sau cùng, chính xác là nàng muốn hỏi mọi người ở đây, nếu nàng quả thật là do Tây Võ phái tới, đối phương lại chạy tới đây vạch trần nàng, đây không phải là tự hủy đi Trường Thành sao? Thế nên chuyện này đều rõ ràng, đơn giản là đối phương châm ngòi ly gián, mục đích ly gián là hướng về vị tân Hoàng hậu Nam Nhạc của bọn họ, xa hơn một chút là muốn ly gián để đám đại thần dâng tấu đòi phế hậu, rồi Hoàng thượng không đồng ý, dẫn tới quân thần bất hòa!

Do đó mọi người đều nhìn Mộ Dung Thiên Thu và Hoàng Phủ Hoài Hàn với ánh mắt không thân thiện, hai tên này mà là Hoàng đế à! Làm việc hèn hạ, hạ lưu bẩn thỉu như thế sao! Suýt nữa là bọn họ sập bẫy châm ngòi ly gián của đối phương rồi, nếu không phải do thân phận hạn chế, bọn họ thật sự muốn đứng lên, hất mâm thức ăn trước mặt vào mặt hai tên kia rồi!

“Hoàng hậu Nam Nhạc, không chỉ có tâm tư nhạy bén, ăn nói khéo léo mà lại còn lạnh lùng vô tình nữa. Thật khiến cho trẫm mở mang tầm mắt!” Hắn vốn cho là đối phương có một chút tình cảm quân thần với hắn, dù sao thì trước đó hắn cũng đã nhiều lần buông tha cho nàng, nàng cũng lộ ra sự cảm động một cách rõ ràng và chân thực! Nhưng hôm nay, hắn phát hiện ra là hắn đã quá lạc quan rồi!

Lời này của hắn thành công làm dấy lên một chút xấu hổ trong lòng nàng, đôi mi thanh tú cau lại, cúi đầu xuống một chút, cảm thấy không thể nào phản bác lại được. Cho dù nàng thích hay không thích hai người kia thì cũng đều phải thừa nhận rằng, mặc dù Hoàng Phủ Hoài Hàn muốn giết nàng nhưng hai lần có ân đỡ kiếm cho nàng, còn Mộ Dung Thiên Thu cũng nhiều lần tha thứ cho nàng, nàng nhớ kỹ thù hận, nhưng ân tình nàng cũng không quên!

Lúc này, Bách Lý Kinh Hồng im lặng từ đầu đến giờ bỗng nhiên nói: “Hoàng hậu của trẫm, tâm tư nhạy bén, ăn nói khéo léo, thu xếp mọi chuyện ổn thỏa. Nếu không thế thì sao có thể làm mẫu nghi thiên hạ? Dùng cái gì để làm Hoàng hậu của một nước chứ? Về phần lạnh lùng vô tình mà Tây Võ hoàng vừa nói đó, trẫm không khỏi muốn hỏi một chút, vì sao phải nàng phải có tình cảm với Tây Võ Hoàng chứ?”

Hắn vừa nói ra câu này, khiến Nam Cung Cẩm ngẩng vụt đầu lên, có chút không biết nói gì nhìn Bách Lý Kinh Hồng, tên này thật sự là một ví dụ điển hình của người không nói lời nào thì thôi, vừa nói ra là tức chết người khác! Mộ Dung Thiên Thu thì có cảm giác nuốt phải con ruồi, câu nói này của Bách Lý Kinh Hồng làm cho hắn như thể là một người không cần thể diện, như thể hắn đường đường là Tây Võ Hoàng, còn muốn mặt dày đi xin Hoàng hậu của người ta có tình có ý với hắn vậy! Nhưng hiện tại hắn cũng không tiện nói tiếp cái gì, bởi vì có nói tiếp thì ngoại trừ tiếp tục mất mặt ra cũng không có kết quả nào khác.

Hoàng Phủ Hoài Hàn biết là đã thua nên cũng không có ý định nói tiếp, nhưng hắn chưa từng nghĩ là Mộ Dung Thiên Thu lại chĩa họng súng vào Bách Lý Kinh Hồng để tự bị đả kích như thế! Do đó hắn ngay cả ánh mắt đồng tình chia sẻ cũng không thèm cho Mộ Dung Thiên Thu, chỉ tự cúi thấp đầu xuống, tự rót tự uống.

Lúc này, nhân mã hai bên mới đình chiến! Tiểu Miêu Tử đứng bên cạnh nhìn Bách Lý Kinh Hồng đầy sùng bái, Hoàng thượng của bọn họ thật quá lợi hại, trước kia chỉ biết Hoàng thượng có đại tài, nhưng lại không biết khả năng độc mồm độc miệng của Hoàng thượng cũng lợi hại như thế, quả nhiên không hổ là người mà Tiểu Miêu Tử gã sùng bái nhất!

Càng nghĩ gã càng nhìn Bách Lý Kinh Hồng đầy thâm tình, khiến cho Nam Cung Cẩm ở bên cạnh cũng phải buồn nôn! Tên thái giám này, gã không sao đấy chứ?

Đình chiến rồi, Nam Cung Cẩm liền nghĩ tới mục đích của nàng, nhìn ba người này cười nói: “Thôi, chuyện không vui đã qua, lại nói ngày trước bản cung cùng hai vị bệ hạ còn có chút quan hệ cá nhân, thế nhưng hôm nay là đại hôn của bản cung, vậy mà hai vị Hoàng thượng không mang lễ vật sao?” Mục đích của nàng tất nhiên không chỉ là lễ vật!

Nàng vừa nói câu này, hai tên Hoàng đế còn chưa nói gì thì Tiểu Lâm Tử sau lưng Hoàng Phủ Hoài Hàn đã bước tới nói: “Hoàng hậu Nam Nhạc, ngài nói vậy là có ý gì? Lễ vật của Hoàng thượng chẳng phải đã sớm đưa lên cùng với quốc thư rồi sao?”

“Đúng vậy, nhưng đấy là lễ vật chúc mừng của Đông Lăng đưa tới Nam Nhạc, nhưng còn quà của Hoàng đế quý quốc dành cho người bạn là bản cung đây thì đâu?” Nam Cung Cẩm ngược lại không hề để ý nhiều, đàng hoàng nói nàng và Hoàng Phủ Hoài Hàn là bằng hữu, cũng mặc kệ người ta có nguyện ý thừa nhận hay không.

Hoàng Phủ Hoài Hàn và Mộ Dung Thiên Thu đã quá hiểu tính cách này của nàng cho nên đã sớm tính được một màn này, vì để tránh mất mặt nên đã sớm chuẩn bị! Cho nên bọn hắn cũng chẳng buồn nhìn nàng mà lập tức phất tay, để hạ nhân mang một hộp lễ vật lên.

Hoàng Phủ Hoài Hàn giễu cợt nói: “Nghe nói Hoàng hậu quý quốc thích nhất là vàng bạc, kỳ trân dị bảo. Cho nên để ngươi có thể thích phần lễ vật này, trẫm liền chọn lựa vài kiện kỳ trân đáng giá ngàn vàng, xin Hoàng hậu quý quốc vui vẻ nhận lấy!”

Lời này có ý nói nàng tham tiền! Mặt đám đại thần Nam Nhạc đã đỏ tới mang tai, Hoàng hậu nước mình, lại bị Hoàng đế nước khác châm chọc là tham tiền trước mặt mọi người như thế, thật sự là chuyện mất hết cả thể diện!

Nhưng có vẻ như Nam Cung Cẩm không cho là nhục nhã, ngược lại còn cho là vinh quang, cười rất vui vẻ: “Vậy đa tạ Đông Lăng Hoàng, bản cung quả thật vô cùng thích vàng bạc, bởi vì nước giàu, mới có thể làm cho dân mạnh! Vì phúc lợi của bách tính Nam Nhạc ta, bản cung làm Hoàng hậu, tự nguyện nhận lấy tiếng xấu tham tiền này, để tác thành cho tương lai huy hoàng của Nam Nhạc, bản cung hi sinh một chút thanh danh, để cho Nam Nhạc ta thiên thu vạn đại, hi sinh như thế, bản cung cũng vô cùng tình nguyện!”

Trong thiên hạ này có thể đem chuyện tham tiền luận ra đại nhân đại nghĩa như thế, ngoại trừ Nam Cung Cẩm ra, tuyệt đối không có người thứ hai! Dáng vẻ “ta hoàn toàn là vì quốc gia” của nàng khiến cho không ít chí sĩ yêu nước không quá quen thuộc, hiểu biết vị Hoàng hậu này chợt sinh ra niềm kính trọng và khao khát vô hạn!

Hoàng Phủ Hoài Hàn muốn bêu xấu hình tượng của nàng nhưng ngược lại lại góp phần gây dựng cho hình ảnh vì nước quên thân, vì dân phục vụ của nàng, khiến cho hắn có cảm giác tức tối như muốn nổ tung cả phổi!

Mới vừa rồi Hoàng Phủ Hoài Hàn ngồi nhìn Mộ Dung Thiên Thu bị đả kích giáo huấn mà không không nói gì.

Đến giờ chính là Mộ Dung Thiên Thu ngồi nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn bị đả kích giáo huấn và cũng ngồi yên không nói gì.

Hắn chỉ để cho hạ nhân dâng lễ vật lên, không nói một câu nào, ngồi đàng hoàng tại chỗ!

Lễ vật của hai vị Hoàng đế đều đã đưa lên, quốc quân đương nhiệm của Bắc Minh liền lúng túng! Sao hắn biết được đã đưa nhiều lễ vật như thế rồi mà bây giờ lại phải đưa nữa? Đông Lăng Hoàng và Tây Võ Hoàng là có quan hệ cá nhân, nhưng hắn không có mà! Thế nhưng người ta đều đã đưa lên, một mình hắn mà không đưa, chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao?

Ngay khi hắn đang xấu hổ, ánh mắt của mọi người đều rơi lên người hắn, như thể nếu bây giờ hắn không đưa lễ vật lên sẽ là một tội ác tày trời vậy! Ngay cả lão Thừa tướng của Bắc Minh cũng cảm thấy vô cùng mất mặt, mặt cũng đã đỏ tới tận mang tai!

Quân Hạo Thiên ho khan một tiếng, hết sức khó xử nói: “Trẫm tới vội vàng, không có…”

“A, miếng ngọc bên hông Bắc Minh Hoàng kia là ngọc lưu ly trăm năm khó gặp hay sao?” Ngọc lưu ly là một loại sản phẩm đặc thù thời cổ đại, trong lịch sử Trung Quốc chưa từng xuất hiện, nhưng ở đại lục này lại là trân phẩm khó có được!

Quân Hạo Thiên nghe thấy lời này lập tức cảm thấy một tia sáng lóe lên phía cuối đường hầm. Hắn vội vàng nói: “Đúng vậy, miếng ngọc này, trẫm đeo bên người từ nhỏ, hôm nay vội vàng tới đây, quên không mang lễ vật, không bằng dùng luôn miếng mỹ ngọc này làm lễ vật tặng đi!

Đeo từ nhỏ? Điều Nam Cung Cẩm muốn chính là đồ vật hắn dùng từ nhỏ! Nàng ra vẻ từ chối nói: “Ngọc lưu ly này là đồ vật quý giá cỡ nào, lại còn là đồ vật Bắc Minh Hoàng dùng từ nhỏ, bản cung sao có thể đoạt đi niềm yêu thích của người khác chứ?”

Hoàng Phủ Hoài Hàn và Mộ Dung Thiên Thu cùng co rúm khóe miệng, nhìn bộ dạng của nàng rõ ràng là rất muốn, lại giả vờ không muốn, bỗng nhiên bọn hắn có cảm giác không đành lòng nhìn thẳng! Bọn hắn đồng thời quay đầu đi, không nhìn nàng nữa.

Bắc Minh Hoàng thấy biểu hiện kỳ quái của nàng, cũng cảm thấy có chút dở khóc dở cười, hắn nói: “Nam Nhạc Hoàng hậu không cần khách khí với trẫm, Thừa tướng, thay mặt trẫm đưa qua đi!”

“Ôi chao!!! Bắc Minh Hoàng thật là khách khí quá, khách khí quá! Điều này khiến cho bản cung ngại quá đi mất!” Vừa nói vừa nhét thật nhanh vật kia vào trong ngực áo! Ngọc lưu ly, đáng giá ngàn vàng là một chuyện, quan trọng hơn, thứ này là vật tùy thân của Bắc Minh Hoàng từ nhỏ đã dùng, nhất định có không ít người nhận ra, tương lai nếu như Quân Kinh Lan muốn trở về đoạt lại vương vị, thứ này sẽ có tác dụng gì thì phải xem cách dùng như thế nào mới được. Nàng làm mẹ nuôi, đương nhiên muốn tính toán một số chuyện sớm một chút vì con nuôi của mình!

Mục đích này đã đạt được, còn mục đích châm ngòi ly gián thì chưa đạt được! Nghĩ thế, nàng lại cười nói: “Bản cung còn nhớ năm đó Đông Lăng Hoàng từng nói với bản cung là, một ngày nào đó thiết kỵ của Đông Lăng muốn san bằng thiên hạ, hiện giờ Nam Nhạc có bản cung, chỉ sợ nguyện vọng của Đông Lăng Hoàng khó mà thực hiện được!”

Nàng vừa nói câu này ra, ánh mắt tất cả mọi người đều quét về phía Hoàng Phủ Hoài Hàn!

Khuôn mặt anh tuấn không chút tì vết của Hoàng Phủ Hoài Hàn cứng ngắc lại trong nháy mắt! Không dám tin ngẩng đầu nhìn Nam Cung Cẩm, đúng là hắn đã từng nói qua lời như thế, nhưng là hắn nói thiết kỵ Đông Lăng san bằng Nam Nhạc, lúc nào nói san bằng thiên hạ? Kể cả hắn muốn san bằng thiên hạ, nhưng mà hắn chưa nói ra như thế được không? Nhưng hiện giờ hắn có thể nói gì, chẳng lẽ sửa lời của nàng rằng hắn không nói san bằng thiên hạ mà là san bằng Nam Nhạc à? Nhưng mà hắn đang ở Nam Nhạc mà, tự dưng nói ra lời như thế không phải là hắn không muốn sống để rời khỏi Nam Nhạc nữa sao?

Mà ánh mắt Mộ Dung Thiên Thu nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng mang theo một chút nghiền ngẫm, tuy nói lúc loạn thế, không ai không muốn thống nhất thiên hạ, nhưng Hoàng Phủ Hoài Hàn này não tàn sao? Công khai nói chuyện này với người khác, cũng không sợ Đông Lăng trở thành mục tiêu công kích à?

Còn Nam Cung Cẩm thì như sợ tình cảnh của Hoàng Phủ Hoài Hàn chưa đủ gian nan, lại tiếp tục nói: “Nhưng mà Đông Lăng Hoàng yên tâm, mặc dù Nam Nhạc ta đề phòng binh mã Đông Lăng nhưng mà những chuyện chúng ta đã đáp ứng, Nam Nhạc ta tuyệt đối sẽ không đổi ý!”

Hoàng Phủ Hoài Hàn nghe lời này xong, trực tiếp ngẩn ngơ luôn! Bọn họ đáp ứng mình chuyện gì? Sao hắn lại không biết? Thế nên, khuôn mặt bình tĩnh của vị Hoàng đế nào đó đang khổ sở suy nghĩ trong lòng! Suy nghĩ thật lâu cũng không có đáp án nào! Nhưng chợt ngẩng đầu, liền trông thấy ánh mắt tàn bạo của Mộ Dung Thiên Thu đang nhìn hắn.

Thế nên Hoàng Phủ Hoài Hàn lập tức rõ ràng, đồ trời đánh, đối phương căn bản cũng không đáp ứng hắn chuyện gì, mà người đàn bà đáng chết này là đang nói bậy, muốn cho Mộ Dung Thiên Thu hiểu là Đông Lăng và Nam Nhạc trước đó đã sớm liên minh, mục đích chính là muốn hủy đi việc liên minh của Đông Lăng với Tây Võ. Thật là hèn hạ, vô sỉ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui